Chương : 32
Hắc Ngục thế giới là một phiến không gian do cường giả tạo ra, nơi này tổng cộng có mười ba thế gia, chưởng quản mười ba lãnh địa rộng lớn, ngoài ra còn có rất nhiều điểm tụ cư, tạo thành những thôn xóm.
Những thôn xóm tụ cư này thì mạnh nhất cũng chỉ là Hoàng Kim cấp, lại phải thường xuyên cùng mười ba thế gia đấu tránh để không bị nộ lệ, cho nên càng lúc thực lực càng giảm, mà dân số cũng ít đi.
Bất cứ ở đâu, không có thực lực đều sẽ bị người ta dẫm dưới chân, những thôn xóm này biết mình yếu ớt cho nên mới tụ tập lại với nhau, thế nhưng cuối cùng vẫn khó mà tránh thoát số phận bị trở thành nô lê.
Trong mười ba thế gia thì thực lực của ba thế gia mạnh nhất theo thứ tự phân biệt là Ngân Dực thế gia, Thần Diễm thế gia và Thương Lang thế gia, ba thế gia này đều có Truyền Kỳ cấp cường giả tọa trấn, còn mười thế gia khác phần lớn là Hắc Kim cường giả trở xuống.
Trong đó Ngân Dực thế gia là thực lực lớn nhất, dã tâm cũng lớn nhất, luôn muốn chiếm lấy lãnh địa của thế gia khác, chẳng qua là bị mười hai gia tộc khác kiềm chế cho nên mới yên ổn một chút.
Cũng chính vì dã tâm Ngân Dực thế gia quá lớn, cho nên đều trở thành cái gai, địch nhân trong mắt những thế gia khác, cứ mỗi một thời gian thì những thế gia còn lại sẽ tụ tập cường giả đánh tới Ngân Dực thế gia, cho nên khi Lục Viêm xuất hiện tại Ngân Dực lãnh địa liền bị xem là người của những thế gia kia.
Cuộc chiến của những thế gia này thường xuyên xảy ra, bất quá xung đột cũng không quá lớn, bởi vì bọn hắn lo lắng lão đầu Tư Không Dịch liều mạng.
Tư Không Dịch dù sao cũng là Truyền Kỳ cấp cường giả, nếu như liều mạng thì vô cùng đáng sợ, hai cường giả Truyền Kỳ của Thần Diễm thế gia cùng Thương Lang thế gia không dại dột gì mà liều mạng với Tư Không Dịch.
Bởi không ai muốn cùng Tư Không Dịch lưỡng bại câu thương, thậm chí là đồng quy vu tận, khi đó thì thật sự là oan uổng. Cho nên bọn hắn chỉ phái ra Hoàng Kim cấp, cùng vài Hắc Kim cường giả mà thôi.
“Bẩm điện hạ, bên ngoài có người của những thế gia kia, có năm Hắc Kim cấp, còn lại là Hoàng Kim cùng Bạch Ngân cấp, dẫn đầu đoàn người là một Hắc Kim cường giả của Thần Diễm thế gia, bọn hắn đã hướng Ngân Dực địa phận đánh tới”
Tư Không Hồng Nguyệt vừa trở về phòng liền có người chạy vào bẩm báo, sau khi nghe xong, nàng lạnh lùng nhìn ra phía ngoài, nói: “Đi, tụ tập toàn bộ cường giả lại, đám thế gia kia lại tới chịu chết thì liền phụng bồi bọn hắn!”
“Vâng!”
...
Ngân Dực địa phận, xung quanh đất đá, bụi bay mịt mù, vô số đạo khí tức mạnh mẽ đang điên cuồng phóng lên trời, cùng với những tiếng rên la gào thét thê thảm. Máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
“Giết sạch, không để bất cứ người nào của Ngân Dực thế gia sống sót!”
“Giết hết!”
Cường giả của mười hai thế gia gầm lớn, chiến uy chấn động trời xanh.
Cường giả của Ngân Dực thế gia cùng cường giả của mười hai thế gia đang không ngừng chiến đấu, máu tươi cuồng phun, thi thể nằm xuống, nhưng người này mới nằm người khác lại lên, dẫm lên thi thể mà tiến tới chém giết.
Sát khí ngưng tụ, ánh lửa chiều tà chiếu rọi lên cảnh giết chóc, gió tanh mưa máu khiến một mảnh yên tĩnh hoang sơ cũng trở nên bạo loạn.
Phía xa xa từng tiếng vù vù, thấy được có gần một ngàn cường giả đang phóng tới như điên, người chưa tới nhưng sát khí đã tới, càn quét một mảnh trời đất, âm thanh rúng động thương khung:
“Giết! Giết sạch đám cẩu tặc kia cho ta!”
“Giết! Giết!”
“Giết!”
Gần một ngàn cường giả của Ngân Dực thế gia đã bắt đầu chạy đến, vừa tới đã điên cuồng tàn sát, từng tiếng gào thét vang lên, xác lạnh nằm xuống.
Ầm!
Một cường giả của Ngân Dực thế gia bị đánh nát đầu, máu tươi liền theo đó phóng thẳng lên trời, thi thể chưa kịp nằm xuống đã bị hơn chục quyền đánh nát người.
Phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt đó cũng có hơn mười mấy người của mười hai thế gia bị đánh chết, đao kiếm loạn chém, quyền cước không mắt, rất nhiều người liền tan xương nát thịt, thế nhưng trong chiến loạn này không ai thèm quan tâm.
Mạng người như cỏ rác, trong chiến loạn này dù là kẻ nào cũng không ai quan tâm, thiên địa vốn bất nhân, nhân cũng đồng dạng.
“Tư Không Hồng Nguyệt, cùng với ta chiến một trận!”
Một thanh niên vừa giết người vừa quát với Tư Không Hồng Nguyệt, âm thanh không to nhưng rất rõ.
“Có gì mà không dám, chỉ cần Thương Lang Bạch ngươi dám, ta đây liền chiến!”
Tư Không Hồng Nguyệt cười lớn lạnh lùng.
Thương Lang Bạch cười lớn ngạo nghễ, một quyền đánh nát l-ng ngực một cường giả Hoàng Kim cấp, cả người phóng lên không trung, hướng tới một mảnh đất trống.
Tư Không Hồng Nguyệt thấy vậy liền đạp lên Lôi Điểu, hướng Thương Lang Bạch phóng tới.
Oanh oanh oanh!
Cát bụi đầy rẫy, khí tức âm trầm lạnh lẽo, hai người Thương Lang Bạch cùng Tư Không Hồng Nguyệt điên cuồng lao vào nhau, mỗi một quyền một cước đều khiến cho không khí nổ tung, thực lực Hoàng Kim ngũ tinh quả nhiên không phải bình thường.
...
Ngân Dực thế gia lúc này đã không còn nhiều người, bởi vì hơn hai phần ba đã theo Tư Không Hồng Nguyệt chiến đấu cùng mười hai thế gia, còn lại một phần này thực lực ngược lại không còn nhiều.
Tư Không Hồng Nguyệt dữ lại một phần cũng là vì đề phòng người của mười hai thế gia kia tập kích, bất quá cũng không có nhiều khả năng, bởi vì xung quanh đây cũng chỉ có hai lối đi, một lối chính là nơi bọn hắn chiến đấu, còn lối khác chính là nơi đầy rẫy yêu thú, hung thú, vô cùng hung hiểm.
Nếu như bọn hắn muốn tập kích bằng lối kia chỉ sợ đi một ngàn cũng chết bảy tám trăm, ngay cả Truyền Kỳ cường giả nếu không may mắn gặp phải hung thú mạnh mẽ, sợ là cũng bị mất nửa cái mạng, cho nên nàng không cho rằng bọn hắn sẽ dại dột đi tập kích.
Mà cũng đúng như nàng suy đoán, quả thật bọn hắn không có phái người đi tập kích, thứ nhất không nói đến nguy hiểm.
Nếu như bọn hắn liều mạng phái toàn bộ cường giả của mười hai gia tộc đi, chỉ sợ Ngân Dực thế gia không chịu nổi qua một ngày.
Nhưng bọn hắn không làm vậy, bởi bọn hắn không muốn vì Ngân Dực thế gia mà dồn toàn bộ lực lượng, những thế gia đứng cuối trong mười ba gia tộc thực lực không mạnh, chỉ có vài Hắc Kim cường giả.
Nếu như chết trận thì bọn hắn cũng sẽ bị thế gia khác thôn phệ mất, cho nên không ai dại vì tiêu diệt Ngân Dực thế gia mà diệt luôn thế gia mình được.
Lục Viêm nằm trong phòng tối không biết bên ngoài đang xảy ra chiến tranh, hắn lúc này đang phá phong ấn, phong ấn này hẳn là do một vị Truyền Kỳ cấp cường giả phong ấn, nếu không với thực lực của hắn thì Hắc Kim cũng khó mà phong ấn.
Phong ấn bị lực lượng linh hồn của hắn xé rách từng chút một, hóa thành một đạo hỏa diễm hướng tới phong ấn thiêu đốt, chầm chậm phong ấn liền chảy ra từng tia khí tức.
Theo tốc độ này, chỉ sợ là chưa đến hai ngày hắn đã có thể phá bỏ hoàn toàn phong ấn. Mà trong lúc phá phong ấn hắn cũng suy nghĩ về chút chuyện lúc trước trong Vô.
“Ta dùng vận mệnh, phong tỏa thời không, thế nhưng lại thiếu mất một mảnh vỡ, nếu trong trăm năm không thể tìm được thì chính là lúc thiên đạo vô tình, mạt sát vô nhân...”
Từng câu nói lại hiện ra trong đầu hắn, Lục Viêm không rõ những lời này có nghĩa gì, nhưng câu cuối cùng lại làm hắn cảm thấy thế giới này còn tồn tại khá nhiều thứ thần bí.
“Phong ấn tồn, vạn thế hưng, phong ấn biến, vạn thế diệt!”
Lục Viêm lẩm bẩm lại một lần nữa, trong người chợt run lên, có một loại khí tức phong ấn mạnh mẽ tuôn ra.
“Đây chẳng lẽ là mảnh vỡ kia?”
Cảm nhận khí tức, nhớ tới mảnh vỡ trước đó hóa thành một đạo quang mang chui vào người, hắn liền hoài nghi khí tức này hẳn là của mảnh vỡ thần bí kia.
Hắn nghiên cứu một lúc thế nhưng vẫn không thể nắm bắt được gì, chỉ đành bỏ qua, chậm rãi phá phong ấn.
Thế nhưng đột nhiên hắn thấy phong ấn trong người nứt vỡ từng mảnh, sau đó hoàn toàn biến mất, mà khi đó một đạo quang mang cũng chậm rãi biến mất.
“Thứ này hấp thu phong ấn chi lực?”
Lục Viêm không ngờ tới khí tức phong ấn kia còn có thể hấp thu phong ấn chi lực, trong nháy mắt hắn liền mừng rõ, quả nhiên là đồ tốt.
Oanh!
Linh hồn hải bạo động, linh hồn lực như thủy triều ồ ạt tràn ra, cả người Lục Viêm tản ra ánh sáng rực chói, lực lượng bắt đầu trở lại với hắn.
Hắc Kim nhất tinh!
Giờ phút này hắn chính là một Hắc Kim cấp cường giả, kết hợp với thể phách cùng những thủ đoạn của hắn, chi sợ so với Hắc Kim tam tinh cũng không thua kém bao nhiêu, nếu như dùng tới lực lượng do kim cầu đề thăng, Truyền Kỳ cường giả cũng có thể chiến một trận.
Lục Viêm cười nhạt một tiếng, cả người run lên, sợi hắc xích trói hắn lập tức bị chấn nát thành từng đoạn, hắn liền cười lên thoải mái.
Hắn dung hợp Quỷ Thi, thân hóa thành một làn khói đen, sau đó hướng bên ngoài chậm rãi đi ra, cánh cửa mở ra, một tiếng nặng nề vang lên liền khiến cho hai người canh giữ ở đó giật mình hướng lại.
Phốc phốc!
Hai đạo ngân quang lóe lên giết chết hai người thủ vệ, sau đó Lục Viêm lại hướng một nơi trốn đi. Lúc này là hoàng hôn, trời lửa gió tanh, Lục Viêm khi trốn trong bóng tối liền muốn rời đi.
Nhưng hắn không biết nên đi hướng nào nên chỉ có thể đi tìm hướng đi, Ngân Dực thế gia tất cả kiến trúc, đều giấu ở bên trong đại thụ, hơn nữa nuôi dưỡng rất nhiều Lôi Điểu, đề phòng phi thường sâm nghiêm, trên đường đi bởi vì phải ẩn núp cho nên tốc độ không nhanh lắm.
Thời gian dần trôi qua, đã hơn nửa canh giờ nhưng Lục Viêm vẫn không tìm thấy được lối ra, hắn ngược lại đi tới một khu vực khai thác Xích Huyết Chi Tinh.
Khắp nơi đều phủ lấy xiềng xích nô lệ, bọn hắn mặc các loại y phục rách rưới, đang gian khổ mà thu thập lấy Xích Huyết Chi Tinh Nguyên Thạch, từng điểm động tác chậm chạp, lập tức sẽ có thủ vệ huy động roi da hung hăng mà quất xuống dưới.
Lục Viêm nhìn cảnh này hơi nhíu mày suy nghĩ, không phải hắn đồng cảm với đám nộ lệ kia, mà là đang suy nghĩ, đám nô lệ này hẳn là biết lối ra, hỏi bọn hắn chắc sẽ biết lối ra.
Bất quá đám thủ vệ kia, trong đó còn có một Hắc Kim nhị tinh cường giả, hắn đang nghĩ nên động thủ như thế nào để nhanh chóng mà không bị phát hiện.
...
Những thôn xóm tụ cư này thì mạnh nhất cũng chỉ là Hoàng Kim cấp, lại phải thường xuyên cùng mười ba thế gia đấu tránh để không bị nộ lệ, cho nên càng lúc thực lực càng giảm, mà dân số cũng ít đi.
Bất cứ ở đâu, không có thực lực đều sẽ bị người ta dẫm dưới chân, những thôn xóm này biết mình yếu ớt cho nên mới tụ tập lại với nhau, thế nhưng cuối cùng vẫn khó mà tránh thoát số phận bị trở thành nô lê.
Trong mười ba thế gia thì thực lực của ba thế gia mạnh nhất theo thứ tự phân biệt là Ngân Dực thế gia, Thần Diễm thế gia và Thương Lang thế gia, ba thế gia này đều có Truyền Kỳ cấp cường giả tọa trấn, còn mười thế gia khác phần lớn là Hắc Kim cường giả trở xuống.
Trong đó Ngân Dực thế gia là thực lực lớn nhất, dã tâm cũng lớn nhất, luôn muốn chiếm lấy lãnh địa của thế gia khác, chẳng qua là bị mười hai gia tộc khác kiềm chế cho nên mới yên ổn một chút.
Cũng chính vì dã tâm Ngân Dực thế gia quá lớn, cho nên đều trở thành cái gai, địch nhân trong mắt những thế gia khác, cứ mỗi một thời gian thì những thế gia còn lại sẽ tụ tập cường giả đánh tới Ngân Dực thế gia, cho nên khi Lục Viêm xuất hiện tại Ngân Dực lãnh địa liền bị xem là người của những thế gia kia.
Cuộc chiến của những thế gia này thường xuyên xảy ra, bất quá xung đột cũng không quá lớn, bởi vì bọn hắn lo lắng lão đầu Tư Không Dịch liều mạng.
Tư Không Dịch dù sao cũng là Truyền Kỳ cấp cường giả, nếu như liều mạng thì vô cùng đáng sợ, hai cường giả Truyền Kỳ của Thần Diễm thế gia cùng Thương Lang thế gia không dại dột gì mà liều mạng với Tư Không Dịch.
Bởi không ai muốn cùng Tư Không Dịch lưỡng bại câu thương, thậm chí là đồng quy vu tận, khi đó thì thật sự là oan uổng. Cho nên bọn hắn chỉ phái ra Hoàng Kim cấp, cùng vài Hắc Kim cường giả mà thôi.
“Bẩm điện hạ, bên ngoài có người của những thế gia kia, có năm Hắc Kim cấp, còn lại là Hoàng Kim cùng Bạch Ngân cấp, dẫn đầu đoàn người là một Hắc Kim cường giả của Thần Diễm thế gia, bọn hắn đã hướng Ngân Dực địa phận đánh tới”
Tư Không Hồng Nguyệt vừa trở về phòng liền có người chạy vào bẩm báo, sau khi nghe xong, nàng lạnh lùng nhìn ra phía ngoài, nói: “Đi, tụ tập toàn bộ cường giả lại, đám thế gia kia lại tới chịu chết thì liền phụng bồi bọn hắn!”
“Vâng!”
...
Ngân Dực địa phận, xung quanh đất đá, bụi bay mịt mù, vô số đạo khí tức mạnh mẽ đang điên cuồng phóng lên trời, cùng với những tiếng rên la gào thét thê thảm. Máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
“Giết sạch, không để bất cứ người nào của Ngân Dực thế gia sống sót!”
“Giết hết!”
Cường giả của mười hai thế gia gầm lớn, chiến uy chấn động trời xanh.
Cường giả của Ngân Dực thế gia cùng cường giả của mười hai thế gia đang không ngừng chiến đấu, máu tươi cuồng phun, thi thể nằm xuống, nhưng người này mới nằm người khác lại lên, dẫm lên thi thể mà tiến tới chém giết.
Sát khí ngưng tụ, ánh lửa chiều tà chiếu rọi lên cảnh giết chóc, gió tanh mưa máu khiến một mảnh yên tĩnh hoang sơ cũng trở nên bạo loạn.
Phía xa xa từng tiếng vù vù, thấy được có gần một ngàn cường giả đang phóng tới như điên, người chưa tới nhưng sát khí đã tới, càn quét một mảnh trời đất, âm thanh rúng động thương khung:
“Giết! Giết sạch đám cẩu tặc kia cho ta!”
“Giết! Giết!”
“Giết!”
Gần một ngàn cường giả của Ngân Dực thế gia đã bắt đầu chạy đến, vừa tới đã điên cuồng tàn sát, từng tiếng gào thét vang lên, xác lạnh nằm xuống.
Ầm!
Một cường giả của Ngân Dực thế gia bị đánh nát đầu, máu tươi liền theo đó phóng thẳng lên trời, thi thể chưa kịp nằm xuống đã bị hơn chục quyền đánh nát người.
Phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt đó cũng có hơn mười mấy người của mười hai thế gia bị đánh chết, đao kiếm loạn chém, quyền cước không mắt, rất nhiều người liền tan xương nát thịt, thế nhưng trong chiến loạn này không ai thèm quan tâm.
Mạng người như cỏ rác, trong chiến loạn này dù là kẻ nào cũng không ai quan tâm, thiên địa vốn bất nhân, nhân cũng đồng dạng.
“Tư Không Hồng Nguyệt, cùng với ta chiến một trận!”
Một thanh niên vừa giết người vừa quát với Tư Không Hồng Nguyệt, âm thanh không to nhưng rất rõ.
“Có gì mà không dám, chỉ cần Thương Lang Bạch ngươi dám, ta đây liền chiến!”
Tư Không Hồng Nguyệt cười lớn lạnh lùng.
Thương Lang Bạch cười lớn ngạo nghễ, một quyền đánh nát l-ng ngực một cường giả Hoàng Kim cấp, cả người phóng lên không trung, hướng tới một mảnh đất trống.
Tư Không Hồng Nguyệt thấy vậy liền đạp lên Lôi Điểu, hướng Thương Lang Bạch phóng tới.
Oanh oanh oanh!
Cát bụi đầy rẫy, khí tức âm trầm lạnh lẽo, hai người Thương Lang Bạch cùng Tư Không Hồng Nguyệt điên cuồng lao vào nhau, mỗi một quyền một cước đều khiến cho không khí nổ tung, thực lực Hoàng Kim ngũ tinh quả nhiên không phải bình thường.
...
Ngân Dực thế gia lúc này đã không còn nhiều người, bởi vì hơn hai phần ba đã theo Tư Không Hồng Nguyệt chiến đấu cùng mười hai thế gia, còn lại một phần này thực lực ngược lại không còn nhiều.
Tư Không Hồng Nguyệt dữ lại một phần cũng là vì đề phòng người của mười hai thế gia kia tập kích, bất quá cũng không có nhiều khả năng, bởi vì xung quanh đây cũng chỉ có hai lối đi, một lối chính là nơi bọn hắn chiến đấu, còn lối khác chính là nơi đầy rẫy yêu thú, hung thú, vô cùng hung hiểm.
Nếu như bọn hắn muốn tập kích bằng lối kia chỉ sợ đi một ngàn cũng chết bảy tám trăm, ngay cả Truyền Kỳ cường giả nếu không may mắn gặp phải hung thú mạnh mẽ, sợ là cũng bị mất nửa cái mạng, cho nên nàng không cho rằng bọn hắn sẽ dại dột đi tập kích.
Mà cũng đúng như nàng suy đoán, quả thật bọn hắn không có phái người đi tập kích, thứ nhất không nói đến nguy hiểm.
Nếu như bọn hắn liều mạng phái toàn bộ cường giả của mười hai gia tộc đi, chỉ sợ Ngân Dực thế gia không chịu nổi qua một ngày.
Nhưng bọn hắn không làm vậy, bởi bọn hắn không muốn vì Ngân Dực thế gia mà dồn toàn bộ lực lượng, những thế gia đứng cuối trong mười ba gia tộc thực lực không mạnh, chỉ có vài Hắc Kim cường giả.
Nếu như chết trận thì bọn hắn cũng sẽ bị thế gia khác thôn phệ mất, cho nên không ai dại vì tiêu diệt Ngân Dực thế gia mà diệt luôn thế gia mình được.
Lục Viêm nằm trong phòng tối không biết bên ngoài đang xảy ra chiến tranh, hắn lúc này đang phá phong ấn, phong ấn này hẳn là do một vị Truyền Kỳ cấp cường giả phong ấn, nếu không với thực lực của hắn thì Hắc Kim cũng khó mà phong ấn.
Phong ấn bị lực lượng linh hồn của hắn xé rách từng chút một, hóa thành một đạo hỏa diễm hướng tới phong ấn thiêu đốt, chầm chậm phong ấn liền chảy ra từng tia khí tức.
Theo tốc độ này, chỉ sợ là chưa đến hai ngày hắn đã có thể phá bỏ hoàn toàn phong ấn. Mà trong lúc phá phong ấn hắn cũng suy nghĩ về chút chuyện lúc trước trong Vô.
“Ta dùng vận mệnh, phong tỏa thời không, thế nhưng lại thiếu mất một mảnh vỡ, nếu trong trăm năm không thể tìm được thì chính là lúc thiên đạo vô tình, mạt sát vô nhân...”
Từng câu nói lại hiện ra trong đầu hắn, Lục Viêm không rõ những lời này có nghĩa gì, nhưng câu cuối cùng lại làm hắn cảm thấy thế giới này còn tồn tại khá nhiều thứ thần bí.
“Phong ấn tồn, vạn thế hưng, phong ấn biến, vạn thế diệt!”
Lục Viêm lẩm bẩm lại một lần nữa, trong người chợt run lên, có một loại khí tức phong ấn mạnh mẽ tuôn ra.
“Đây chẳng lẽ là mảnh vỡ kia?”
Cảm nhận khí tức, nhớ tới mảnh vỡ trước đó hóa thành một đạo quang mang chui vào người, hắn liền hoài nghi khí tức này hẳn là của mảnh vỡ thần bí kia.
Hắn nghiên cứu một lúc thế nhưng vẫn không thể nắm bắt được gì, chỉ đành bỏ qua, chậm rãi phá phong ấn.
Thế nhưng đột nhiên hắn thấy phong ấn trong người nứt vỡ từng mảnh, sau đó hoàn toàn biến mất, mà khi đó một đạo quang mang cũng chậm rãi biến mất.
“Thứ này hấp thu phong ấn chi lực?”
Lục Viêm không ngờ tới khí tức phong ấn kia còn có thể hấp thu phong ấn chi lực, trong nháy mắt hắn liền mừng rõ, quả nhiên là đồ tốt.
Oanh!
Linh hồn hải bạo động, linh hồn lực như thủy triều ồ ạt tràn ra, cả người Lục Viêm tản ra ánh sáng rực chói, lực lượng bắt đầu trở lại với hắn.
Hắc Kim nhất tinh!
Giờ phút này hắn chính là một Hắc Kim cấp cường giả, kết hợp với thể phách cùng những thủ đoạn của hắn, chi sợ so với Hắc Kim tam tinh cũng không thua kém bao nhiêu, nếu như dùng tới lực lượng do kim cầu đề thăng, Truyền Kỳ cường giả cũng có thể chiến một trận.
Lục Viêm cười nhạt một tiếng, cả người run lên, sợi hắc xích trói hắn lập tức bị chấn nát thành từng đoạn, hắn liền cười lên thoải mái.
Hắn dung hợp Quỷ Thi, thân hóa thành một làn khói đen, sau đó hướng bên ngoài chậm rãi đi ra, cánh cửa mở ra, một tiếng nặng nề vang lên liền khiến cho hai người canh giữ ở đó giật mình hướng lại.
Phốc phốc!
Hai đạo ngân quang lóe lên giết chết hai người thủ vệ, sau đó Lục Viêm lại hướng một nơi trốn đi. Lúc này là hoàng hôn, trời lửa gió tanh, Lục Viêm khi trốn trong bóng tối liền muốn rời đi.
Nhưng hắn không biết nên đi hướng nào nên chỉ có thể đi tìm hướng đi, Ngân Dực thế gia tất cả kiến trúc, đều giấu ở bên trong đại thụ, hơn nữa nuôi dưỡng rất nhiều Lôi Điểu, đề phòng phi thường sâm nghiêm, trên đường đi bởi vì phải ẩn núp cho nên tốc độ không nhanh lắm.
Thời gian dần trôi qua, đã hơn nửa canh giờ nhưng Lục Viêm vẫn không tìm thấy được lối ra, hắn ngược lại đi tới một khu vực khai thác Xích Huyết Chi Tinh.
Khắp nơi đều phủ lấy xiềng xích nô lệ, bọn hắn mặc các loại y phục rách rưới, đang gian khổ mà thu thập lấy Xích Huyết Chi Tinh Nguyên Thạch, từng điểm động tác chậm chạp, lập tức sẽ có thủ vệ huy động roi da hung hăng mà quất xuống dưới.
Lục Viêm nhìn cảnh này hơi nhíu mày suy nghĩ, không phải hắn đồng cảm với đám nộ lệ kia, mà là đang suy nghĩ, đám nô lệ này hẳn là biết lối ra, hỏi bọn hắn chắc sẽ biết lối ra.
Bất quá đám thủ vệ kia, trong đó còn có một Hắc Kim nhị tinh cường giả, hắn đang nghĩ nên động thủ như thế nào để nhanh chóng mà không bị phát hiện.
...