Chương : 34
Lục Viêm lạnh lùng nhìn lão nói: “Tốt lắm, ngươi nói đi”
“Ta có một điều kiện...”
Lão nhân lên tiếng.
“Hừ, ngươi không có tư cách cùng ta bàn điều kiện!”
“Điều kiện này thật ra cũng không phải là điều kiện, sau khi ta chỉ lối ra, chỉ mong đại nhân có thể đem ba Minh văn phong ấn chúng ta trên kia tòa tháp kia phá hủy để cho chúng ta có đi ra ngoài, ta ở đây đã gần hai mươi năm, mong một lần được thấy ánh mặt trời...”
Lục Viêm lạnh lùng cười, gật đầu nói: “Cũng được, bất quá bên ngoài dám ngươi kia ngăn cản, sống chết các ngươi ta không sẽ không quan”
“Đa tạ đại nhân!”
Cả đám thợ mỏ nghe vậy thì vui mừng vô cùng, đã lâu rồi bọn hắn đều bị nhốt trong cái khu vực tối om này, mặc dù trên người còn bị dính Huyết ấn, ra ngoài trăm mét sẽ chết, nhưng có thể ra ngoài dù chết cũng không hối.
Lục Viêm mặc kệ bọn hắn, hướng lối ra chạy tới, thế nhưng nơi này canh gác vô cùng sâm nghiêm, chỉ sợ hắn khó mà rời đi trong im lặng được.
Thấy không thể âm thầm rời đi, hắn lúc đầu muốn giết chết những kẻ này, thế nhưng sau khi suy nghĩ liền nhớ tới đám thợ mỏ kia, nếu như không thể ra được, vậy liền phá hoại đi.
“Đã như thế liền cho các ngươi một món quà vậy”
Lục Viêm cười lạnh một tiếng, quay người trở lại.
Theo lời lão nhân chỉ hướng cho, hắn liền hướng phía trên tòa tháp gần đó đi lên, mặc kệ đám thợ mỏ đang vứt bỏ những đồ để khai thác phía sau.
Hắn hướng lên tòa tháp đi lên, vừa lên trên gặp phải không ít thủ vệ, nhưng khi bọn chúng chưa kịp làm gì đã bị Lục Viêm giết chết.
Phốc phốc phốc!
Liên tiếp đi lên, gặp người giết người, gặp phật sát phật, lúc này hắn tựa như ác quỷ gặt hái toàn bộ sinh mệnh.
Những thủ vệ trên này chỉ có Bạch Ngân là cao nhất cho nên không chút trở ngại cho Lục Viêm chút nào, chỉ đơn giản phất tay phóng ra phi trâm là có kẻ ngã xuống.
Đi lên trên tầng cao nhất, nơi này không một bóng người, ánh mắt Lục Viêm lại rơi trên tường, nơi đó khắc vô số đạo minh văn.
“Hẳn là đây rồi”
Lục Viêm đi tới gần, dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy hết minh văn, những thứ này cũng chỉ cấp bậc Hoàng Kim minh văn, cùng thực lực và hiểu biết về minh văn của hắn thì phá giải quả thật không khó chút nào.
Bành bành!
Từng trận nổ vang lên, Huyết Xích Minh Văn biến mất, hắn lại xoay qua phá giải Phong Linh Minh Văn, những thứ này trong nháy mắt hoàn toàn bị phá hết.
“Phong ấn của chúng ta đã được giải trừ! Mau mau đi thôi!”
Đám thợ mỏ lên tiếng vui mừng, thực lực nhanh chóng hồi phục.
Ba Minh Văn sư bị xử lý, phong ấn trên người bọn họ toàn bộ đều bị giải trừ, rất nhiều võ giả nô lệ có tu vi Bạch Ngân cấp thậm chí Hoàng Kim cấp, thêm bọn họ thu thập là Xích Huyết chi tinh khoáng thạch, rất nhiều người cũng dùng Xích Huyết chi tinh khoáng thạch vụng trộm tu luyện, muốn phá tan phong ấn.
Các thợ mỏ nhanh chóng hướng ra ngoài chạy đi, mà không chỉ mỗi chỗ này, khi phong ấn bị phá bỏ, các khu vực khác cũng có thợ mỏ điên cuồng lao ra.
Nơi này có vài vạn thợ mỏ a, bên trong rất nhiều Bạch Ngân cấp, Hoàng Kim cấp võ giả, nếu như cùng lúc lao ra thì cảnh tượng kinh khủng cỡ nào.
“Không tốt, phong ấn mất rồi, đám tạp chủng đang thoát ra!”
“A, a, nhanh ngăn cản bọn hắn lại!”
Đám thủ vệ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tập trung lại, trên tay vũ khí không ngừng hướng đám thợ mỏ giết vào, không cho bất cứ ai đi ra.
Thế nhưng đám thợ mỏ ít nhất cũng vạn người, thực lực lại mạnh mẽ không kém, trong khi đó thủ vệ chỉ có hơn vài trăm người, còn lại đã bị Tư Không Hồng Nguyệt dẫn đi rồi.
“Giết!”
Vô số thợ mỏ bị chém giết càng dẫn lên lòng phẫn nộ của bọn hắn, từng tiếng gào thét như dã thủ nổi giận, từng thợ mỏ điên cuồng giết ra giống như hung thú.
Các thợ mỏ không có vũ khí sắc bén, bọn họ sử dụng xẻng cuốc, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận nhìn về phía đám thủ vệ đang chém giết kia.
Phốc phốc phốc!
Mấy thủ vệ chém xuống một đám thợ mỏ, thế nhưng rất nhanh càng nhiều thợ mỏ vọt lên, bọn họ đều không sợ chết, điên cuồng tấn công thủ vệ Ngân Dực thế gia.
“Giết sạch đám tạp chủng Ngân Dực thế gia!”
Sát khí tuôn lên trời, mặc dù mỗi người chỉ tản ra sát khí nhỏ bé, thế nhưng dưới mỗi một tia kết hợp lại chính là đại sát khí, sát khí khiến trời xanh biến sắc, lúc này bọn hắn chém giết đến thiên hôn địa ám.
Mà trong lúc những người này chém giết nhau, Lục Viêm lại hướng bên ngoài chạy ra. Hắn hướng phía bắc đi tới, Ngân Dực thế gia được đặt trong rừng rậm cho nên nếu không biết đường thì khó mà ra ngoài được.
Hắn theo hướng của lão nhân chạy ra, nửa đường bắt gặp không ít thủ vệ đi tuần tra, thế nhưng với khẳ năng ẩn núp của hắn liền dễ dàng tránh ra. Bởi vì những kẻ này đang đi trấn áp đám thợ mỏ kia nên trên đường đi không có nhiều người canh gác.
Lục Viêm vừa đi một đoạn thì thấy trên bầu trời có một bóng người hướng chỗ hắn bay tới, hắn liền thầm hô không tốt, không ngờ trong lúc này còn có kẻ chú ý đến hắn, thật đáng chết.
“Tiểu tử đáng chết, dám tại Ngân Dực thế gia ta làm loạn!”
Phía trước bỗng truyền đến tiếng gầm, một bóng người đang bay ở không trung, nhìn xuống Lục Viêm quát lớn.
Người này không ai khác mà chính là tộc trưởng Ngân Dực thế gia, Tư Không Dịch. Tư Không Dịch sau khi biết tin phong ấn bị phá, thợ mỏ điên cuồng giết ra liền liên tưởng tới tiểu tử mới bắt được khi sáng, trong lúc thủ vệ cùng thợ mỏ chém giết, hắn không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Lục Viêm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy Lục Viêm, Tư Không Dịch liền phẫn nộ đuổi theo Lục Viêm. Lúc này hắn đứng ở trên không, nhìn xuống Lục Viêm đầy phẫn nộ.
“Không nghĩ tới ngươi vậy mà đánh hơi tốt”
Lục Viêm cười lạnh một tiếng, chỉ là trong nội tâm không cười, hắn đang tính toán làm thế nào để thoát được Tư Không Dịch.
Tư Không Dịch là một Truyền Kỳ cường giả, muốn giết hắn thật sự quá khó, trừ phi hắn dùng đến sát chiêu của mình may ra còn có hy vọng, chỉ là hy vọng này khá mỏng mảnh, cùng là con dao hai mặt, nếu như Tư Không Dịch không chết có khi ngược lại hắn chết.
“Tiểu tử chết đi!”
Tư Không Dịch gầm một tiếng, cả người như hùng ưng lao xuống, tốc độ phải nói là tuyệt luân, phía trước hắn ngọn lửa chứa lôi điện bạo phát, không khí nổ tung mạnh mẽ.
Lục Viêm nhanh thân hướng trong đám cây trốn đi, tốc độ của hắn cũng không kém, rất nhanh đã biến mất trong đêm.
Hắn lúc này không dại gì cứng đối cứng với Tư Không Dịch, trước phải tìm cơ hội ra tay, ít nhất khi đó nắm chắc hơn là ngạnh kháng liều mạng.
Tư Không Dịch không chút bối rối, hắn vẫn lao xuống phía trước, tay phải ôm ngực, ngay sau đó hét một tiếng, một đạo lôi điện từ trong tay được hắn ném xuống.
Rầm rầm!
Đất đá nổ tung, cây cối hóa thành bụi phấn, cả trăm mét đều bị san bằng, thân thể Lục Viêm nhanh chóng hiện ra, hắn bị uy lực của đạo lôi điện này đánh bay một đoạn, bất quá cũng không bị thương nhiều.
Tư Không Dịch thấy Lục Viêm liền lập tức lao xuống, ánh mắt khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi đánh đến.
“Đừng tưởng Truyền Kỳ là giỏi, nếu muốn chơi, ta chơi với ngươi!”
Lục Viêm quát một tiếng lạnh lùng, sau đó lao như bay về phía trước, trên tay không ngừng lóe lên ngân quang, dưới chân bước đi với quỷ đạo ảo diệu.
Nhìn Lục Viêm càng lúc càng gần, Tư Không Dịch một quyền oanh bạo xuống, Truyền Kỳ cường giả không phải hư danh, lực lượng cường đại xé rách không khí, chấn động không gian.
Lục Viêm cũng không kém, thể phách cùng linh hồn của hắn cũng đạt tới Hắc Kim cấp, dù bị Truyền Kỳ lực lượng đánh lên cũng chỉ hơi đau nhức một chút liền thôi.
“Lại là một Hắc Kim cấp, không nghĩ tới ngươi ẩn dấu sâu như vậy, bất quá cũng chỉ là Hắc Kim mà thôi”
Kinh ngạc nhìn Lục Viêm, Tư Không Dịch không nghĩ tới kẻ này lại là một Hắc Kim cấp, bất quá cũng không để ý, hắn là Truyền Kỳ cường giả, còn sợ Hắc Kim sao?
“Ta có một điều kiện...”
Lão nhân lên tiếng.
“Hừ, ngươi không có tư cách cùng ta bàn điều kiện!”
“Điều kiện này thật ra cũng không phải là điều kiện, sau khi ta chỉ lối ra, chỉ mong đại nhân có thể đem ba Minh văn phong ấn chúng ta trên kia tòa tháp kia phá hủy để cho chúng ta có đi ra ngoài, ta ở đây đã gần hai mươi năm, mong một lần được thấy ánh mặt trời...”
Lục Viêm lạnh lùng cười, gật đầu nói: “Cũng được, bất quá bên ngoài dám ngươi kia ngăn cản, sống chết các ngươi ta không sẽ không quan”
“Đa tạ đại nhân!”
Cả đám thợ mỏ nghe vậy thì vui mừng vô cùng, đã lâu rồi bọn hắn đều bị nhốt trong cái khu vực tối om này, mặc dù trên người còn bị dính Huyết ấn, ra ngoài trăm mét sẽ chết, nhưng có thể ra ngoài dù chết cũng không hối.
Lục Viêm mặc kệ bọn hắn, hướng lối ra chạy tới, thế nhưng nơi này canh gác vô cùng sâm nghiêm, chỉ sợ hắn khó mà rời đi trong im lặng được.
Thấy không thể âm thầm rời đi, hắn lúc đầu muốn giết chết những kẻ này, thế nhưng sau khi suy nghĩ liền nhớ tới đám thợ mỏ kia, nếu như không thể ra được, vậy liền phá hoại đi.
“Đã như thế liền cho các ngươi một món quà vậy”
Lục Viêm cười lạnh một tiếng, quay người trở lại.
Theo lời lão nhân chỉ hướng cho, hắn liền hướng phía trên tòa tháp gần đó đi lên, mặc kệ đám thợ mỏ đang vứt bỏ những đồ để khai thác phía sau.
Hắn hướng lên tòa tháp đi lên, vừa lên trên gặp phải không ít thủ vệ, nhưng khi bọn chúng chưa kịp làm gì đã bị Lục Viêm giết chết.
Phốc phốc phốc!
Liên tiếp đi lên, gặp người giết người, gặp phật sát phật, lúc này hắn tựa như ác quỷ gặt hái toàn bộ sinh mệnh.
Những thủ vệ trên này chỉ có Bạch Ngân là cao nhất cho nên không chút trở ngại cho Lục Viêm chút nào, chỉ đơn giản phất tay phóng ra phi trâm là có kẻ ngã xuống.
Đi lên trên tầng cao nhất, nơi này không một bóng người, ánh mắt Lục Viêm lại rơi trên tường, nơi đó khắc vô số đạo minh văn.
“Hẳn là đây rồi”
Lục Viêm đi tới gần, dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy hết minh văn, những thứ này cũng chỉ cấp bậc Hoàng Kim minh văn, cùng thực lực và hiểu biết về minh văn của hắn thì phá giải quả thật không khó chút nào.
Bành bành!
Từng trận nổ vang lên, Huyết Xích Minh Văn biến mất, hắn lại xoay qua phá giải Phong Linh Minh Văn, những thứ này trong nháy mắt hoàn toàn bị phá hết.
“Phong ấn của chúng ta đã được giải trừ! Mau mau đi thôi!”
Đám thợ mỏ lên tiếng vui mừng, thực lực nhanh chóng hồi phục.
Ba Minh Văn sư bị xử lý, phong ấn trên người bọn họ toàn bộ đều bị giải trừ, rất nhiều võ giả nô lệ có tu vi Bạch Ngân cấp thậm chí Hoàng Kim cấp, thêm bọn họ thu thập là Xích Huyết chi tinh khoáng thạch, rất nhiều người cũng dùng Xích Huyết chi tinh khoáng thạch vụng trộm tu luyện, muốn phá tan phong ấn.
Các thợ mỏ nhanh chóng hướng ra ngoài chạy đi, mà không chỉ mỗi chỗ này, khi phong ấn bị phá bỏ, các khu vực khác cũng có thợ mỏ điên cuồng lao ra.
Nơi này có vài vạn thợ mỏ a, bên trong rất nhiều Bạch Ngân cấp, Hoàng Kim cấp võ giả, nếu như cùng lúc lao ra thì cảnh tượng kinh khủng cỡ nào.
“Không tốt, phong ấn mất rồi, đám tạp chủng đang thoát ra!”
“A, a, nhanh ngăn cản bọn hắn lại!”
Đám thủ vệ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tập trung lại, trên tay vũ khí không ngừng hướng đám thợ mỏ giết vào, không cho bất cứ ai đi ra.
Thế nhưng đám thợ mỏ ít nhất cũng vạn người, thực lực lại mạnh mẽ không kém, trong khi đó thủ vệ chỉ có hơn vài trăm người, còn lại đã bị Tư Không Hồng Nguyệt dẫn đi rồi.
“Giết!”
Vô số thợ mỏ bị chém giết càng dẫn lên lòng phẫn nộ của bọn hắn, từng tiếng gào thét như dã thủ nổi giận, từng thợ mỏ điên cuồng giết ra giống như hung thú.
Các thợ mỏ không có vũ khí sắc bén, bọn họ sử dụng xẻng cuốc, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận nhìn về phía đám thủ vệ đang chém giết kia.
Phốc phốc phốc!
Mấy thủ vệ chém xuống một đám thợ mỏ, thế nhưng rất nhanh càng nhiều thợ mỏ vọt lên, bọn họ đều không sợ chết, điên cuồng tấn công thủ vệ Ngân Dực thế gia.
“Giết sạch đám tạp chủng Ngân Dực thế gia!”
Sát khí tuôn lên trời, mặc dù mỗi người chỉ tản ra sát khí nhỏ bé, thế nhưng dưới mỗi một tia kết hợp lại chính là đại sát khí, sát khí khiến trời xanh biến sắc, lúc này bọn hắn chém giết đến thiên hôn địa ám.
Mà trong lúc những người này chém giết nhau, Lục Viêm lại hướng bên ngoài chạy ra. Hắn hướng phía bắc đi tới, Ngân Dực thế gia được đặt trong rừng rậm cho nên nếu không biết đường thì khó mà ra ngoài được.
Hắn theo hướng của lão nhân chạy ra, nửa đường bắt gặp không ít thủ vệ đi tuần tra, thế nhưng với khẳ năng ẩn núp của hắn liền dễ dàng tránh ra. Bởi vì những kẻ này đang đi trấn áp đám thợ mỏ kia nên trên đường đi không có nhiều người canh gác.
Lục Viêm vừa đi một đoạn thì thấy trên bầu trời có một bóng người hướng chỗ hắn bay tới, hắn liền thầm hô không tốt, không ngờ trong lúc này còn có kẻ chú ý đến hắn, thật đáng chết.
“Tiểu tử đáng chết, dám tại Ngân Dực thế gia ta làm loạn!”
Phía trước bỗng truyền đến tiếng gầm, một bóng người đang bay ở không trung, nhìn xuống Lục Viêm quát lớn.
Người này không ai khác mà chính là tộc trưởng Ngân Dực thế gia, Tư Không Dịch. Tư Không Dịch sau khi biết tin phong ấn bị phá, thợ mỏ điên cuồng giết ra liền liên tưởng tới tiểu tử mới bắt được khi sáng, trong lúc thủ vệ cùng thợ mỏ chém giết, hắn không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Lục Viêm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy Lục Viêm, Tư Không Dịch liền phẫn nộ đuổi theo Lục Viêm. Lúc này hắn đứng ở trên không, nhìn xuống Lục Viêm đầy phẫn nộ.
“Không nghĩ tới ngươi vậy mà đánh hơi tốt”
Lục Viêm cười lạnh một tiếng, chỉ là trong nội tâm không cười, hắn đang tính toán làm thế nào để thoát được Tư Không Dịch.
Tư Không Dịch là một Truyền Kỳ cường giả, muốn giết hắn thật sự quá khó, trừ phi hắn dùng đến sát chiêu của mình may ra còn có hy vọng, chỉ là hy vọng này khá mỏng mảnh, cùng là con dao hai mặt, nếu như Tư Không Dịch không chết có khi ngược lại hắn chết.
“Tiểu tử chết đi!”
Tư Không Dịch gầm một tiếng, cả người như hùng ưng lao xuống, tốc độ phải nói là tuyệt luân, phía trước hắn ngọn lửa chứa lôi điện bạo phát, không khí nổ tung mạnh mẽ.
Lục Viêm nhanh thân hướng trong đám cây trốn đi, tốc độ của hắn cũng không kém, rất nhanh đã biến mất trong đêm.
Hắn lúc này không dại gì cứng đối cứng với Tư Không Dịch, trước phải tìm cơ hội ra tay, ít nhất khi đó nắm chắc hơn là ngạnh kháng liều mạng.
Tư Không Dịch không chút bối rối, hắn vẫn lao xuống phía trước, tay phải ôm ngực, ngay sau đó hét một tiếng, một đạo lôi điện từ trong tay được hắn ném xuống.
Rầm rầm!
Đất đá nổ tung, cây cối hóa thành bụi phấn, cả trăm mét đều bị san bằng, thân thể Lục Viêm nhanh chóng hiện ra, hắn bị uy lực của đạo lôi điện này đánh bay một đoạn, bất quá cũng không bị thương nhiều.
Tư Không Dịch thấy Lục Viêm liền lập tức lao xuống, ánh mắt khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi đánh đến.
“Đừng tưởng Truyền Kỳ là giỏi, nếu muốn chơi, ta chơi với ngươi!”
Lục Viêm quát một tiếng lạnh lùng, sau đó lao như bay về phía trước, trên tay không ngừng lóe lên ngân quang, dưới chân bước đi với quỷ đạo ảo diệu.
Nhìn Lục Viêm càng lúc càng gần, Tư Không Dịch một quyền oanh bạo xuống, Truyền Kỳ cường giả không phải hư danh, lực lượng cường đại xé rách không khí, chấn động không gian.
Lục Viêm cũng không kém, thể phách cùng linh hồn của hắn cũng đạt tới Hắc Kim cấp, dù bị Truyền Kỳ lực lượng đánh lên cũng chỉ hơi đau nhức một chút liền thôi.
“Lại là một Hắc Kim cấp, không nghĩ tới ngươi ẩn dấu sâu như vậy, bất quá cũng chỉ là Hắc Kim mà thôi”
Kinh ngạc nhìn Lục Viêm, Tư Không Dịch không nghĩ tới kẻ này lại là một Hắc Kim cấp, bất quá cũng không để ý, hắn là Truyền Kỳ cường giả, còn sợ Hắc Kim sao?