Chương 3: Bí mật bị chôn vùi
Một khởi đầu mới, một cuộc sống phải đối diện, tất cả có lẽ sẵn sàng lật mở, bí mật được che giấu đang dần bắt đầu hiện hữu. Diệp Hạ cuối cùng sự thật vẫn luôn phải chấp nhận, hạnh phúc chỉ là một vở kịch diễn chỉ một lần, vốn dĩ bắt đầu là kết thúc không có lưu giữ. Bí mật dần hé lộ sự thật là gì đằng sau vở kịch nhanh bắt đầu cũng sớm kết thúc.
Thời gian êm đềm trôi một buổi sáng như mọi ngày ấm áp, tốt đẹp, bình lặng trước bão giông. Từ ngoài cổng nhà họ Lam rất nhiều chiếc xe nối dài nhau cả đoàn người mặt âu phục đen nghiêm nghị xuất hiện, một người hối hả chạy vào đưa vào tay Lam Hạo một tập tài liệu từng dòng chữ ngay ngắn như một lưỡi dao sắc lạnh vô tình cắt đứt niềm hạnh phúc ảo tưởng này vụn vỡ, bàn tay nhẹ nhàng lướt, ánh mắt sắc lạnh đến gợn người, nụ cười đầy thỏa mãn giống như điềm báo của một cơn cuồng phong dữ dội. Chỉ một câu đơn giản lại tĩnh lặng nhưng đủ sức nặng bóp nát một người, triệt để đẩy vào vực sâu không đáy:
- Người nhà họ Diệp cũng đến lúc phải đối diện với cái giá mà họ phải trả, bí mật của thời gian cũng nên được khơi dậy, chôn vùi đã lâu chỉ sợ con người đã quên mất đã đến lúc nhắc họ nhớ lại sự đen tối của quá khứ.
Từng chữ vang vọng đánh vào trái tim cô từng hồi "không nên tin đều là lừa gạt ", nhưng... Diệp Hạ triệt để rơi vào trầm lặng hạnh phúc trong bàn tay bỗng chốc vụt mất sau một đêm, tờ giấy đăng ký kết hôn giờ đây là một tảng đá đè nén trong lòng cô. Cô không tin, cũng chẳng thể ngờ đến cuối cùng người cô yêu rất lâu lại từng bước đưa cô vào cạm bẫy. Diệp Hạ cô đến cuối cùng ngu ngốc ra sao vốn dĩ biết rằng anh ta không yêu cô vẫn cứ chấp nhận cùng anh ta diễn kịch, cứ ngỡ anh ta muốn đối phó Lý Huyền Ngọc kết quả người anh ta muốn trả thù lại chính là cả nhà cô. Người kéo cô vào vực sâu này lại chính là người cô yêu ngần ấy năm thanh xuân. Càng nghĩ, càng hiểu càng thống khổ, càng tìm lí do càng thấy được sự thật, càng tuyệt vọng, đau khổ. Nước mắt không ngừng rơi, càng rơi trái tim càng đau, càng rỉ máu không ngừng " Lam Hạo đến cuối cùng anh vì điều gì lại muốn trả thù cả nhà cô, vì điều gì lại không cho cô chút hạnh phúc cho dù chỉ vài tháng hay vài ngày tại sao lại là lúc trái tim cô vừa bắt đầu hạnh phúc lại phải kết thúc đau đớn. Lam Hạo trái tim em đau đến sắp không trụ nổi nữa rồi, đau đến toàn thân không còn cảm giác, đau đến không còn cảm giác rất đau, rất đau.". Là nỗi đau âm ỉ kéo dài, là nỗi đau liên hồi từng chút, càng biết được sự thật từng chút càng đau khổ, đến cuối cùng vì đau mà tuyệt vọng.
Nụ cười tà mị tắt dần, bước chân dứt khoát tiến gần, âm thanh chẳng muốn giấu giếm, ngữ điệu chán ghét, lạnh lẽo vang vọng:
- Diệp Hạ kết cục ngày hôm nay cô đừng oán trách tôi, cũng đừng cố gắng tìm kiếm lí do, sự thật chính là những điều cô vừa nghe, vừa nhìn, không có gì phải giấu cô cả, yên tâm thời gian còn rất nhiều tôi sẽ từng chút, từng chút khoét sâu vào bí mật xưa cũ đó cho cô nhìn rõ. Diệp Hạ từ đầu là cô tự nguyện chấp nhận, là cô tự cho rằng bản thân sẽ được hạnh phúc, là cô yêu tôi nhưng tôi lại không yêu cô, là cô tự mình bước vào nỗi đau này, từ đầu đừng chấp nhận thì cô sẽ không phải đau như vậy. Cảm giác vừa hạnh phúc một đêm ngày hôm sau lại rơi xuống vực sâu cô cảm thấy đau không, tuyệt vọng không...
Vừa nói bàn tay của Lam Hạo siết chặt cằm của Diệp Hạ càng nói lực đạo càng dữ dội như muốn nghiền nát cô ấy. Diệp Hạ vừa thống khổ ngước nhìn, trong ánh mắt ấy vừa lạnh lẽo, vừa tràn đầy cả lòng câm thù, như một con thú dữ chờ đợi nuốt chửng con mồi trước mặt. Lời nói như từng mũi dao ghim chặt vào trái tim cô:
- Diệp Hạ cho dù bây giờ cô có vĩnh viễn biến mất, cho dù cả nhà cô biến mất cũng không làm nguôi ngoai nỗi hận trong lòng tôi. Cho dù cô bị dày vò, dù cô đau khổ, dù cô có tuyệt vọng, có đau gấp trăm ngàn lần cũng không đau bằng nỗi đau của cô ấy. Nếu không có các người cô ấy cũng sẽ không đau lòng mà rời đi, không có các người cô ấy cũng sẽ không đến mức tuyệt vọng mà lựa chọn kết thúc, nếu không có các người tôi cũng không thống hận đến tận cùng. Diệp Hạ từ giây phút này tất cả đã định, các người cùng nhau phải trả lại hàng trăm, hàng ngàn nỗi đau, cùng nhau nếm trải sự dày vò, sự câm hận của tôi thay cô ấy, tôi phải khiến cô cùng bọn họ cả đời vĩnh viễn không quên được giây phút này trong đời. Nước mắt của cô chính là món quà tôi dành cho cô ấy, cô đau cô ấy mới mỉm cười, cô càng thống khổ, càng tuyệt vọng cô ấy càng hạnh phúc, Diệp Hạ bí mật sắp bắt đầu rồi...cô nên chờ đợi và tận hưởng đừng gấp sẽ nhanh bắt đầu, thứ được gọi là tuyệt vọng tận cùng, thống khổ tột cùng vẫn chưa thật sự bắt đầu tất cả các người đều sẽ được trải nghiệm từng chút, từng chút...
Dứt lời Lam Hạo quay người rời khỏi, bỏ lại một thân ảnh run rẩy vì đau đớn, tuyệt vọng đến tận cùng, sợ hãi anh ta sẽ làm hại gia đình cô. Cho dù ra sao cô vẫn muốn bảo vệ họ, bảo vệ họ khỏi ánh mắt của tổng giám đốc tập đoàn Lam Thời - Lam Hạo. Nhưng cô vẫn không biết cô gái mà anh ta nhắc đến vốn dĩ đã chôn vùi bí mật gì, tại sao bí mật đó lại khiến anh ta thống hận, nó có liên hệ gì với gia đình cô. Hàng vạn câu hỏi sự thật đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ tại sao lại khiến cuộc đời cô rơi vào tuyệt vọng, rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Thời gian êm đềm trôi một buổi sáng như mọi ngày ấm áp, tốt đẹp, bình lặng trước bão giông. Từ ngoài cổng nhà họ Lam rất nhiều chiếc xe nối dài nhau cả đoàn người mặt âu phục đen nghiêm nghị xuất hiện, một người hối hả chạy vào đưa vào tay Lam Hạo một tập tài liệu từng dòng chữ ngay ngắn như một lưỡi dao sắc lạnh vô tình cắt đứt niềm hạnh phúc ảo tưởng này vụn vỡ, bàn tay nhẹ nhàng lướt, ánh mắt sắc lạnh đến gợn người, nụ cười đầy thỏa mãn giống như điềm báo của một cơn cuồng phong dữ dội. Chỉ một câu đơn giản lại tĩnh lặng nhưng đủ sức nặng bóp nát một người, triệt để đẩy vào vực sâu không đáy:
- Người nhà họ Diệp cũng đến lúc phải đối diện với cái giá mà họ phải trả, bí mật của thời gian cũng nên được khơi dậy, chôn vùi đã lâu chỉ sợ con người đã quên mất đã đến lúc nhắc họ nhớ lại sự đen tối của quá khứ.
Từng chữ vang vọng đánh vào trái tim cô từng hồi "không nên tin đều là lừa gạt ", nhưng... Diệp Hạ triệt để rơi vào trầm lặng hạnh phúc trong bàn tay bỗng chốc vụt mất sau một đêm, tờ giấy đăng ký kết hôn giờ đây là một tảng đá đè nén trong lòng cô. Cô không tin, cũng chẳng thể ngờ đến cuối cùng người cô yêu rất lâu lại từng bước đưa cô vào cạm bẫy. Diệp Hạ cô đến cuối cùng ngu ngốc ra sao vốn dĩ biết rằng anh ta không yêu cô vẫn cứ chấp nhận cùng anh ta diễn kịch, cứ ngỡ anh ta muốn đối phó Lý Huyền Ngọc kết quả người anh ta muốn trả thù lại chính là cả nhà cô. Người kéo cô vào vực sâu này lại chính là người cô yêu ngần ấy năm thanh xuân. Càng nghĩ, càng hiểu càng thống khổ, càng tìm lí do càng thấy được sự thật, càng tuyệt vọng, đau khổ. Nước mắt không ngừng rơi, càng rơi trái tim càng đau, càng rỉ máu không ngừng " Lam Hạo đến cuối cùng anh vì điều gì lại muốn trả thù cả nhà cô, vì điều gì lại không cho cô chút hạnh phúc cho dù chỉ vài tháng hay vài ngày tại sao lại là lúc trái tim cô vừa bắt đầu hạnh phúc lại phải kết thúc đau đớn. Lam Hạo trái tim em đau đến sắp không trụ nổi nữa rồi, đau đến toàn thân không còn cảm giác, đau đến không còn cảm giác rất đau, rất đau.". Là nỗi đau âm ỉ kéo dài, là nỗi đau liên hồi từng chút, càng biết được sự thật từng chút càng đau khổ, đến cuối cùng vì đau mà tuyệt vọng.
Nụ cười tà mị tắt dần, bước chân dứt khoát tiến gần, âm thanh chẳng muốn giấu giếm, ngữ điệu chán ghét, lạnh lẽo vang vọng:
- Diệp Hạ kết cục ngày hôm nay cô đừng oán trách tôi, cũng đừng cố gắng tìm kiếm lí do, sự thật chính là những điều cô vừa nghe, vừa nhìn, không có gì phải giấu cô cả, yên tâm thời gian còn rất nhiều tôi sẽ từng chút, từng chút khoét sâu vào bí mật xưa cũ đó cho cô nhìn rõ. Diệp Hạ từ đầu là cô tự nguyện chấp nhận, là cô tự cho rằng bản thân sẽ được hạnh phúc, là cô yêu tôi nhưng tôi lại không yêu cô, là cô tự mình bước vào nỗi đau này, từ đầu đừng chấp nhận thì cô sẽ không phải đau như vậy. Cảm giác vừa hạnh phúc một đêm ngày hôm sau lại rơi xuống vực sâu cô cảm thấy đau không, tuyệt vọng không...
Vừa nói bàn tay của Lam Hạo siết chặt cằm của Diệp Hạ càng nói lực đạo càng dữ dội như muốn nghiền nát cô ấy. Diệp Hạ vừa thống khổ ngước nhìn, trong ánh mắt ấy vừa lạnh lẽo, vừa tràn đầy cả lòng câm thù, như một con thú dữ chờ đợi nuốt chửng con mồi trước mặt. Lời nói như từng mũi dao ghim chặt vào trái tim cô:
- Diệp Hạ cho dù bây giờ cô có vĩnh viễn biến mất, cho dù cả nhà cô biến mất cũng không làm nguôi ngoai nỗi hận trong lòng tôi. Cho dù cô bị dày vò, dù cô đau khổ, dù cô có tuyệt vọng, có đau gấp trăm ngàn lần cũng không đau bằng nỗi đau của cô ấy. Nếu không có các người cô ấy cũng sẽ không đau lòng mà rời đi, không có các người cô ấy cũng sẽ không đến mức tuyệt vọng mà lựa chọn kết thúc, nếu không có các người tôi cũng không thống hận đến tận cùng. Diệp Hạ từ giây phút này tất cả đã định, các người cùng nhau phải trả lại hàng trăm, hàng ngàn nỗi đau, cùng nhau nếm trải sự dày vò, sự câm hận của tôi thay cô ấy, tôi phải khiến cô cùng bọn họ cả đời vĩnh viễn không quên được giây phút này trong đời. Nước mắt của cô chính là món quà tôi dành cho cô ấy, cô đau cô ấy mới mỉm cười, cô càng thống khổ, càng tuyệt vọng cô ấy càng hạnh phúc, Diệp Hạ bí mật sắp bắt đầu rồi...cô nên chờ đợi và tận hưởng đừng gấp sẽ nhanh bắt đầu, thứ được gọi là tuyệt vọng tận cùng, thống khổ tột cùng vẫn chưa thật sự bắt đầu tất cả các người đều sẽ được trải nghiệm từng chút, từng chút...
Dứt lời Lam Hạo quay người rời khỏi, bỏ lại một thân ảnh run rẩy vì đau đớn, tuyệt vọng đến tận cùng, sợ hãi anh ta sẽ làm hại gia đình cô. Cho dù ra sao cô vẫn muốn bảo vệ họ, bảo vệ họ khỏi ánh mắt của tổng giám đốc tập đoàn Lam Thời - Lam Hạo. Nhưng cô vẫn không biết cô gái mà anh ta nhắc đến vốn dĩ đã chôn vùi bí mật gì, tại sao bí mật đó lại khiến anh ta thống hận, nó có liên hệ gì với gia đình cô. Hàng vạn câu hỏi sự thật đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ tại sao lại khiến cuộc đời cô rơi vào tuyệt vọng, rơi vào kết cục như ngày hôm nay.