Chương 3: Uất Quảng chân nhân
Từ khi Mộ Nhung đến đây, mỗi lần gặp nàng, Thiên Hạo đều cảm thấy con tim mình co thắt lại, khó chịu vô cùng.
Chuyện kì lạ không dừng lại ở đây. Vài ngày trước khi nàng ta đến đây, mỗi đêm y đều mơ thấy một cô nương tóc dài xoã ngang lưng, khoác lên người một bộ y phục tân nương, dáng người mảnh mai. Giấc mơ này cứ liên tiếp xuất hiện mỗi khi đêm về nhưng từ khi Mộ Nhung đến đây, nó đã hoàn toàn biến mất. Điều kì lạ là y nhìn thấy cô nương trong giấc mơ của mình rất nhiều lần, nhưng không bao giờ thấy rõ mặt. Những lúc như vậy, theo quán tính Thiên Hạo lại kêu to "Đồng Chi! Đồng Chi!".
Thiên Hạo đã từng có suy nghĩ:"Cô nương trong giấc mộng mà y đã nhìn thấy chắc hẳn có mối liên quan đến Mộ Nhung này".
Rốt cuộc y và Mộ Nhung có mối liên quan gì? Tại sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy, lòng y lại có cảm giác khó chịu đến vậy? Chuyện này nhất định phải điều tra kĩ mới được.
[ Sáng hôm sau ]
Đầu gối của Thiên Hạo cũng không còn đau như trước. Y đã có thể ra ngoài để cùng mọi người luyện tập kiếm pháp.
Thế nhưng tin đồn giữa Mộ Nhung và Thiên Hạo vẫn chưa lắng xuống, các huynh đệ đồng môn trên núi, ai ai cũng muốn bọn họ thành đôi nên bày trò trêu ghẹo họ.
Thiên Hạo là đệ tử đến đây từ nhỏ nên y am hiểu nhiều loại kiếm pháp và cách thức để thực hiện chúng. Thế nên Quảng Thần Chủ đã giao cho y trách nhiệm đó là truyền dạy lại cho những đệ tử mới nhập môn - trong đó có cả Mộ Nhung.
Sau khi "sư phụ" Thiên Hạo thực hiện những động tác đẹp tựa như Tiên thì cũng đến lúc các "đồ đệ" thực hiện lại. Động tác này nói dễ thì không dễ, nói khó cũng không phải khó. Nó cần sự tập trung cao độ, sự chịu khó tập đi tập lại nhiều lần.
Mộ Nhung đang luống cuống với động tác này, tập đi tập lại mà vẫn không đúng. Nàng ưỡn người sang trái, rồi lại quay người sang phải mà vẫn không được. Thấy thế một đệ tử liền lên tiếng:
"Thiên Hạo huynh! Ta thấy Mộ Nhung muội ấy không tập đúng, huynh hãy mau đến giúp muội ấy đi!".
Mộ Nhung nghe vậy liền quay mặt sang phía đệ tử đó, nhất quyết nói: "Không! Không cần đâu! Ta tự mình tập là được".
"Sao lại không cần? Muội có biết nếu tập sai kiếm pháp có thể dẫn đến nguy hại gì không?".
Thiên Hạo bỏ nhẹ thanh kiếm trên tay xuống, nhẹ nhàng bước đến bên Mộ Nhung. Ánh mắt trầm ấm nhìn nàng, mặc dù trong tim của hắn đang "khá" đau thắt nhưng vẫn cố gắng truyền dạy động tác này cô nàng.
Mộ Nhung chưa kịp phản ứng, nàng đứng sững người nhìn Thiên Hạo, không chớp mắt dù chỉ một lần.
Y đứng sau lưng nàng, một tay giúp nàng cầm kiếm đúng tư thế, tay còn lại nắm chặt phía cổ tay nàng.
Thanh kiếm trên tay bắt đầu chuyển động, theo quán tính của Thiên Hạo. Nó di chuyển một cách nhịp nhàng, uyển chuyển nhưng vẫn giữ đúng tư chất của nó.
Mũi kiếm hướng thẳng về phía nào thì ánh mắt của Thiên Hạo hướng về phía ấy. Còn Mộ Nhung, nàng ta thơ thẫn nhìn y, trong lòng lại có cảm giác lâng lâng, vô cùng kì lạ. Thiên Hạo đứng trước mặt nàng không còn là kẻ mặt lạnh như băng, kiêu ngạo và cứng đầu như trước. Y trong mắt nàng bây giờ là một nam nhân tài trí vẹn toàn. Tài năng luyện kiếm pháp giỏi, tiền đồ rộng mở. Và còn....rất đẹp.
Phải! Mặc dù hắn khá "kì quái" nhưng bù lại, hắn có ngoại hình rất anh tuấn, mũi cao, đôi mắt thu hút mọi ánh nhìn. Một nam nhân tuyệt vời như thế lại có tính cách kiêu ngạo, thật là uổng phí.
Mộ Nhung nhìn y chầm chầm, ánh mắt không rời một khắc. Bất ngờ ánh mắt của Thiên Hạo cũng "vô tình" nhìn thấy nàng.
Nhìn kĩ lại, Mộ Nhung cũng chả phải là một nữ tử tầm thường. Nàng ta là đứa con gái độc nhất vô nhị của Mộ gia, được cha mẹ hết mực yêu thương, chiều chuộng. Từ bé đã sống trong nhung lụa, không hề biết cái cực khổ là như thế nào. Đã thế nàng còn có vẻ ngoài xinh xắn, không yêu kiều như các nữ tử ở trong Cung, không nhạt nhòa như những nữ tử cùng tuổi. Nàng sở hữu ngoại hình khả ái khiến ai nhìn vào cũng xiêu lòng mến mộ. Nếu không đến đây tu đạo thì có lẽ nàng sẽ tiếp tục sống một cuộc đời đầy đủ mà bao người hằng ao ước.
Để tránh "quyến luyến" nhau, Thiên Hạo vội rời khỏi ánh mắt của nàng.
Mộ Nhung cũng bất chợt hoàn hồn trở lại, vội vã quay mặt sang nơi khác.
Động tác cũng đã truyền dạy xong, Thiên Hạo liền đứng xa nàng vài bước.
Khung cảnh " liếc mắt đưa tình " của họ đã được toàn bộ các sư huynh đệ đồng môn nhìn thấy. Họ thay nhau bàn tán sôi nổi về chuyện này. Tin tức nhanh chóng lan truyền đến tai của Quảng Thần Chủ.
Lần này ông ấy nghe được tin này lại không có phản ứng gì.
[ Hôm sau ]
Sáng sớm, Quảng Thần Chủ đã cho gọi Thiên Hạo và Mộ Nhung đến chính điện, hai người chắc chắn rằng ông ấy gọi đến để hỏi tội, trách phạt rất nhiều.
Không ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Xuất hiện trước mặt Thiên Hạo và Mộ Nhung không chỉ có Quảng Thần Chủ mà còn có một người mặc y phục màu bạch, thậm chí tóc của ông ta cũng đã bạc phơ. Nhìn có vẻ rất giống các cụ lão bình thường.
Lão ta đi vòng vòng xung quanh Thiên Hạo và Mộ Nhung, nhìn trái rồi lại sang phải, nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Ánh mắt không rời hai người một khắc nào.
Sau khi đã "kiểm tra" xong, lão ta đi đến chỗ Quảng Thần Chủ, ngồi xuống ghế nhăm nhi ngụm trà, thong thả nói:
"Đây chắc hẳn là Thiên Hạo".
Thiên Hạo vội vã đáp: "Chính là ta".
Lão tiếp tục nói tiếp:
"Đừng cố tìm kiếm những thứ vốn dĩ không nên tìm. Ngươi sẽ hối hận đấy!".
Y không trả lời lại.
Còn về phía Mộ Nhung, nàng ta cảm thấy băn khoăn, không biết lão đang ấp a ấp úng điều gì.
Tiếp tục uống một ngụm trà nữa, chân đánh đưa thong thả nhịp nhàng. Lão ta tự nhiên cứ như đang ở phủ của mình.
Bất chợt lúc này Thiên Hạo lại lên tiếng: "Ngài là....?".
Quảng Thần Chủ đang im lặng bất ngờ lại hô giọng, nói:
"Đây là Uất Quảng chân nhân!".
Mộ Nhung nhanh nhảo nói:
"Uất Quảng chân nhân là gì?".
Thiên Hạo nhanh trí đáp:
"Uất Quảng chân nhân là một vị chân nhân tu luyện nghìn năm. Kiếm pháp và tiên thuật đạt đến độ siêu phàm, là một hình mẫu lí tưởng cho người muốn tu tiên noi theo".
Mộ Nhung kinh ngạc nhìn qua nhìn lại lão ta. Ánh mắt đượm đờ vẻ nghi ngờ, không tin "Uất Quảng chân nhân! Người thần thông quảng đại như vậy sao có thể là lão ta, một người không biết khuôn khổ phép tắc, xem ngọn núi Ngọc Hồi này như nhà của mình".
Không chỉ có Mộ Nhung, Thiên Hạo cũng chả tin vào mắt mình. Hắn không ngờ Uất Quảng chân nhân trong tưởng tượng của mình lại khác xa so với người đang đứng trước mặt hắn như vậy.
"Uất Quảng chân nhân! Tại sao Ngài lại ngăn cản ta đi tìm chứ?".
Ông mỉm cười, ánh mắt quay sang nhìn Mộ Nhung rồi nói:
"Vì cô nương này!".
Thiên Hạo ngạc nhiên vô cùng, thì ra những suy nghĩ của mình về Mộ Nhung là không sai. Nàng ta có liên quan đến những giấc mơ mà y thường thấy.
Còn Mộ Nhung thì kinh ngạc lần này đến lần khác. Nàng không hiểu những chuyện đang xảy ra xung quanh mình, nào là Uất Quảng chân nhân gì đó, rồi còn việc tìm kiếm thứ gì đó của Thiên Hạo cũng liên quan đến nàng. Đầu của Mộ Nhung lúc này trống rỗng, chẳng hiểu gì cả.
Thiên Hạo chợt nói: "Vậy.... Những điều từ trước đến giờ ta suy nghĩ đều là thật?". Bạn đang đọc t?uyện tại [ T ? ? M T ? ? ? Ệ N.?N ]
"Có thể xem là như vậy".
"Uất Quảng chân nhân! Xin Ngài hãy chỉ dẫn cho ta. Hãy giúp ta khôi phục lại kí ức từ kiếp trước".
Mộ Nhung nghe Thiên Hạo nói vậy thì ngạc nhiên lắm. Ánh mắt của nàng liền đảo về phía y, nhìn y chầm chầm, dường như trong cuộc trò chuyện này. Chỉ mình nàng là vẫn chưa kịp hiểu gì.
"Muốn khôi phục cũng chả phải chuyện gì khó. Có điều....!".
Mong Ngài hãy giúp đỡ, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng. Thiên Hạo nhất định sẽ làm tới cùng".
"Ý của ta không phải như vậy! Ngươi muốn khôi phục lại thì ta sẽ cố gắng giúp. Nhưng mà ta khuyên ngươi không nên nhớ lại sẽ tốt hơn".
"Tại sao?".
"Vì theo như ta "đoán" được, kiếp trước của ngươi chẳng mấy tốt đẹp gì. Tốt hơn hết thì ngươi không cần phải nhớ nhung nó làm gì, cứ ở đây tu tiên, rồi đắc đạo là được".
Thiên Hạo quỳ xuống cầu xin, ánh mắt của hắn đầy vẻ buồn bã:
"Xin Uất Quảng chân nhân hãy giúp ta. Cho dù sau này mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, ta cũng chấp nhận ra".
Uất Quảng chân nhân thấy được sự khao khát, ước vọng của Thiên Hạo chứa trong đôi mắt ấy. Hắn thật sự muốn tìm lại kí ức kiếp trước của mình.
"Thôi được! Nếu ngươi đã cố chấp đến như vậy, ta cũng hết lời khuyên can. Đứng lên đi".
Thiên Hạo vội đứng lên, nụ cười dần hé nở trên môi của hắn.
"Từ đây! Ngươi hãy đi hai trăm dặm về phía Nam. Đến đó ngươi sẽ thấy có một ngọn núi mà bao quanh nó toàn sương mù lạnh lẽo. Nhưng khi tiến lại gần, sương mù đã được thay thế bằng những ngọn lửa cháy bừng bừng. Bên trong nó có duy nhất một lối đi, càng đi vào trong, ánh sáng dần biến mất và bóng tối sẽ bao trùm dọc khắp đường đi. Nếu ngươi có thể đi đến tận cùng của con đường đó, sẽ tìm thấy được thứ mình cần tìm....Và đương nhiên đây không phải là một ngọn núi bình thường, sẽ có rất nhiều thứ "không tốt" cản đường của ngươi".
Thiên Hạo nghe thấy thế khuôn mặt liền biến sắc. Mặc dù y biết việc tìm lại kí ức là rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến mức như vậy. Không biết bản thân mình có thể vượt qua tất cả để lấy lại một phần kí ức bị lãng quên, nói đúng hơn là phần kí ức đau thương ở kiếp trước mà Uất Quảng chân nhân đã nói.
"Cảm ơn Uất Quảng chân nhân đã chỉ điểm. Sáng sớm ngày mai tại hạ sẽ xuất phát".
Uất Quảng chân nhân nghe y nói như vậy liền thở dài, bước chầm chậm về phía lối ra. Đến cửa phủ, ông ta lại nói: " Một con người cố chấp!".
Rồi ông lặng lẽ ra đi.
Chuyện kì lạ không dừng lại ở đây. Vài ngày trước khi nàng ta đến đây, mỗi đêm y đều mơ thấy một cô nương tóc dài xoã ngang lưng, khoác lên người một bộ y phục tân nương, dáng người mảnh mai. Giấc mơ này cứ liên tiếp xuất hiện mỗi khi đêm về nhưng từ khi Mộ Nhung đến đây, nó đã hoàn toàn biến mất. Điều kì lạ là y nhìn thấy cô nương trong giấc mơ của mình rất nhiều lần, nhưng không bao giờ thấy rõ mặt. Những lúc như vậy, theo quán tính Thiên Hạo lại kêu to "Đồng Chi! Đồng Chi!".
Thiên Hạo đã từng có suy nghĩ:"Cô nương trong giấc mộng mà y đã nhìn thấy chắc hẳn có mối liên quan đến Mộ Nhung này".
Rốt cuộc y và Mộ Nhung có mối liên quan gì? Tại sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy, lòng y lại có cảm giác khó chịu đến vậy? Chuyện này nhất định phải điều tra kĩ mới được.
[ Sáng hôm sau ]
Đầu gối của Thiên Hạo cũng không còn đau như trước. Y đã có thể ra ngoài để cùng mọi người luyện tập kiếm pháp.
Thế nhưng tin đồn giữa Mộ Nhung và Thiên Hạo vẫn chưa lắng xuống, các huynh đệ đồng môn trên núi, ai ai cũng muốn bọn họ thành đôi nên bày trò trêu ghẹo họ.
Thiên Hạo là đệ tử đến đây từ nhỏ nên y am hiểu nhiều loại kiếm pháp và cách thức để thực hiện chúng. Thế nên Quảng Thần Chủ đã giao cho y trách nhiệm đó là truyền dạy lại cho những đệ tử mới nhập môn - trong đó có cả Mộ Nhung.
Sau khi "sư phụ" Thiên Hạo thực hiện những động tác đẹp tựa như Tiên thì cũng đến lúc các "đồ đệ" thực hiện lại. Động tác này nói dễ thì không dễ, nói khó cũng không phải khó. Nó cần sự tập trung cao độ, sự chịu khó tập đi tập lại nhiều lần.
Mộ Nhung đang luống cuống với động tác này, tập đi tập lại mà vẫn không đúng. Nàng ưỡn người sang trái, rồi lại quay người sang phải mà vẫn không được. Thấy thế một đệ tử liền lên tiếng:
"Thiên Hạo huynh! Ta thấy Mộ Nhung muội ấy không tập đúng, huynh hãy mau đến giúp muội ấy đi!".
Mộ Nhung nghe vậy liền quay mặt sang phía đệ tử đó, nhất quyết nói: "Không! Không cần đâu! Ta tự mình tập là được".
"Sao lại không cần? Muội có biết nếu tập sai kiếm pháp có thể dẫn đến nguy hại gì không?".
Thiên Hạo bỏ nhẹ thanh kiếm trên tay xuống, nhẹ nhàng bước đến bên Mộ Nhung. Ánh mắt trầm ấm nhìn nàng, mặc dù trong tim của hắn đang "khá" đau thắt nhưng vẫn cố gắng truyền dạy động tác này cô nàng.
Mộ Nhung chưa kịp phản ứng, nàng đứng sững người nhìn Thiên Hạo, không chớp mắt dù chỉ một lần.
Y đứng sau lưng nàng, một tay giúp nàng cầm kiếm đúng tư thế, tay còn lại nắm chặt phía cổ tay nàng.
Thanh kiếm trên tay bắt đầu chuyển động, theo quán tính của Thiên Hạo. Nó di chuyển một cách nhịp nhàng, uyển chuyển nhưng vẫn giữ đúng tư chất của nó.
Mũi kiếm hướng thẳng về phía nào thì ánh mắt của Thiên Hạo hướng về phía ấy. Còn Mộ Nhung, nàng ta thơ thẫn nhìn y, trong lòng lại có cảm giác lâng lâng, vô cùng kì lạ. Thiên Hạo đứng trước mặt nàng không còn là kẻ mặt lạnh như băng, kiêu ngạo và cứng đầu như trước. Y trong mắt nàng bây giờ là một nam nhân tài trí vẹn toàn. Tài năng luyện kiếm pháp giỏi, tiền đồ rộng mở. Và còn....rất đẹp.
Phải! Mặc dù hắn khá "kì quái" nhưng bù lại, hắn có ngoại hình rất anh tuấn, mũi cao, đôi mắt thu hút mọi ánh nhìn. Một nam nhân tuyệt vời như thế lại có tính cách kiêu ngạo, thật là uổng phí.
Mộ Nhung nhìn y chầm chầm, ánh mắt không rời một khắc. Bất ngờ ánh mắt của Thiên Hạo cũng "vô tình" nhìn thấy nàng.
Nhìn kĩ lại, Mộ Nhung cũng chả phải là một nữ tử tầm thường. Nàng ta là đứa con gái độc nhất vô nhị của Mộ gia, được cha mẹ hết mực yêu thương, chiều chuộng. Từ bé đã sống trong nhung lụa, không hề biết cái cực khổ là như thế nào. Đã thế nàng còn có vẻ ngoài xinh xắn, không yêu kiều như các nữ tử ở trong Cung, không nhạt nhòa như những nữ tử cùng tuổi. Nàng sở hữu ngoại hình khả ái khiến ai nhìn vào cũng xiêu lòng mến mộ. Nếu không đến đây tu đạo thì có lẽ nàng sẽ tiếp tục sống một cuộc đời đầy đủ mà bao người hằng ao ước.
Để tránh "quyến luyến" nhau, Thiên Hạo vội rời khỏi ánh mắt của nàng.
Mộ Nhung cũng bất chợt hoàn hồn trở lại, vội vã quay mặt sang nơi khác.
Động tác cũng đã truyền dạy xong, Thiên Hạo liền đứng xa nàng vài bước.
Khung cảnh " liếc mắt đưa tình " của họ đã được toàn bộ các sư huynh đệ đồng môn nhìn thấy. Họ thay nhau bàn tán sôi nổi về chuyện này. Tin tức nhanh chóng lan truyền đến tai của Quảng Thần Chủ.
Lần này ông ấy nghe được tin này lại không có phản ứng gì.
[ Hôm sau ]
Sáng sớm, Quảng Thần Chủ đã cho gọi Thiên Hạo và Mộ Nhung đến chính điện, hai người chắc chắn rằng ông ấy gọi đến để hỏi tội, trách phạt rất nhiều.
Không ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Xuất hiện trước mặt Thiên Hạo và Mộ Nhung không chỉ có Quảng Thần Chủ mà còn có một người mặc y phục màu bạch, thậm chí tóc của ông ta cũng đã bạc phơ. Nhìn có vẻ rất giống các cụ lão bình thường.
Lão ta đi vòng vòng xung quanh Thiên Hạo và Mộ Nhung, nhìn trái rồi lại sang phải, nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Ánh mắt không rời hai người một khắc nào.
Sau khi đã "kiểm tra" xong, lão ta đi đến chỗ Quảng Thần Chủ, ngồi xuống ghế nhăm nhi ngụm trà, thong thả nói:
"Đây chắc hẳn là Thiên Hạo".
Thiên Hạo vội vã đáp: "Chính là ta".
Lão tiếp tục nói tiếp:
"Đừng cố tìm kiếm những thứ vốn dĩ không nên tìm. Ngươi sẽ hối hận đấy!".
Y không trả lời lại.
Còn về phía Mộ Nhung, nàng ta cảm thấy băn khoăn, không biết lão đang ấp a ấp úng điều gì.
Tiếp tục uống một ngụm trà nữa, chân đánh đưa thong thả nhịp nhàng. Lão ta tự nhiên cứ như đang ở phủ của mình.
Bất chợt lúc này Thiên Hạo lại lên tiếng: "Ngài là....?".
Quảng Thần Chủ đang im lặng bất ngờ lại hô giọng, nói:
"Đây là Uất Quảng chân nhân!".
Mộ Nhung nhanh nhảo nói:
"Uất Quảng chân nhân là gì?".
Thiên Hạo nhanh trí đáp:
"Uất Quảng chân nhân là một vị chân nhân tu luyện nghìn năm. Kiếm pháp và tiên thuật đạt đến độ siêu phàm, là một hình mẫu lí tưởng cho người muốn tu tiên noi theo".
Mộ Nhung kinh ngạc nhìn qua nhìn lại lão ta. Ánh mắt đượm đờ vẻ nghi ngờ, không tin "Uất Quảng chân nhân! Người thần thông quảng đại như vậy sao có thể là lão ta, một người không biết khuôn khổ phép tắc, xem ngọn núi Ngọc Hồi này như nhà của mình".
Không chỉ có Mộ Nhung, Thiên Hạo cũng chả tin vào mắt mình. Hắn không ngờ Uất Quảng chân nhân trong tưởng tượng của mình lại khác xa so với người đang đứng trước mặt hắn như vậy.
"Uất Quảng chân nhân! Tại sao Ngài lại ngăn cản ta đi tìm chứ?".
Ông mỉm cười, ánh mắt quay sang nhìn Mộ Nhung rồi nói:
"Vì cô nương này!".
Thiên Hạo ngạc nhiên vô cùng, thì ra những suy nghĩ của mình về Mộ Nhung là không sai. Nàng ta có liên quan đến những giấc mơ mà y thường thấy.
Còn Mộ Nhung thì kinh ngạc lần này đến lần khác. Nàng không hiểu những chuyện đang xảy ra xung quanh mình, nào là Uất Quảng chân nhân gì đó, rồi còn việc tìm kiếm thứ gì đó của Thiên Hạo cũng liên quan đến nàng. Đầu của Mộ Nhung lúc này trống rỗng, chẳng hiểu gì cả.
Thiên Hạo chợt nói: "Vậy.... Những điều từ trước đến giờ ta suy nghĩ đều là thật?". Bạn đang đọc t?uyện tại [ T ? ? M T ? ? ? Ệ N.?N ]
"Có thể xem là như vậy".
"Uất Quảng chân nhân! Xin Ngài hãy chỉ dẫn cho ta. Hãy giúp ta khôi phục lại kí ức từ kiếp trước".
Mộ Nhung nghe Thiên Hạo nói vậy thì ngạc nhiên lắm. Ánh mắt của nàng liền đảo về phía y, nhìn y chầm chầm, dường như trong cuộc trò chuyện này. Chỉ mình nàng là vẫn chưa kịp hiểu gì.
"Muốn khôi phục cũng chả phải chuyện gì khó. Có điều....!".
Mong Ngài hãy giúp đỡ, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng. Thiên Hạo nhất định sẽ làm tới cùng".
"Ý của ta không phải như vậy! Ngươi muốn khôi phục lại thì ta sẽ cố gắng giúp. Nhưng mà ta khuyên ngươi không nên nhớ lại sẽ tốt hơn".
"Tại sao?".
"Vì theo như ta "đoán" được, kiếp trước của ngươi chẳng mấy tốt đẹp gì. Tốt hơn hết thì ngươi không cần phải nhớ nhung nó làm gì, cứ ở đây tu tiên, rồi đắc đạo là được".
Thiên Hạo quỳ xuống cầu xin, ánh mắt của hắn đầy vẻ buồn bã:
"Xin Uất Quảng chân nhân hãy giúp ta. Cho dù sau này mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, ta cũng chấp nhận ra".
Uất Quảng chân nhân thấy được sự khao khát, ước vọng của Thiên Hạo chứa trong đôi mắt ấy. Hắn thật sự muốn tìm lại kí ức kiếp trước của mình.
"Thôi được! Nếu ngươi đã cố chấp đến như vậy, ta cũng hết lời khuyên can. Đứng lên đi".
Thiên Hạo vội đứng lên, nụ cười dần hé nở trên môi của hắn.
"Từ đây! Ngươi hãy đi hai trăm dặm về phía Nam. Đến đó ngươi sẽ thấy có một ngọn núi mà bao quanh nó toàn sương mù lạnh lẽo. Nhưng khi tiến lại gần, sương mù đã được thay thế bằng những ngọn lửa cháy bừng bừng. Bên trong nó có duy nhất một lối đi, càng đi vào trong, ánh sáng dần biến mất và bóng tối sẽ bao trùm dọc khắp đường đi. Nếu ngươi có thể đi đến tận cùng của con đường đó, sẽ tìm thấy được thứ mình cần tìm....Và đương nhiên đây không phải là một ngọn núi bình thường, sẽ có rất nhiều thứ "không tốt" cản đường của ngươi".
Thiên Hạo nghe thấy thế khuôn mặt liền biến sắc. Mặc dù y biết việc tìm lại kí ức là rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến mức như vậy. Không biết bản thân mình có thể vượt qua tất cả để lấy lại một phần kí ức bị lãng quên, nói đúng hơn là phần kí ức đau thương ở kiếp trước mà Uất Quảng chân nhân đã nói.
"Cảm ơn Uất Quảng chân nhân đã chỉ điểm. Sáng sớm ngày mai tại hạ sẽ xuất phát".
Uất Quảng chân nhân nghe y nói như vậy liền thở dài, bước chầm chậm về phía lối ra. Đến cửa phủ, ông ta lại nói: " Một con người cố chấp!".
Rồi ông lặng lẽ ra đi.