Chương 11: Phó quân thâm: Tôi bị thận yếu?
Vụ việc Giang Mạc Viễn chính là một bài học.
Điều đáng mừng duy nhất là công chúng không hay biết, Giang Mạc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng không tính toán, nếu không có lẽ ba gia tộc lớn còn lại và cả mấy gia tộc nhỏ đã cười nhạo nhà họ sau lưng rồi.
Từ sau khi đón Nhị tiểu thư thật về, nhà họ Doanh không có lấy một ngày bình yên.
Vả lại, Nhị tiểu thư thật không biết tự ngó lại mình xem, xem có xứng hay không.
Chung Mạn Hoa đanh mặt: “Đúng rồi, ông không nhắc tôi cũng quên béng, để cậu ấy ở bên nhà họ Chung thì hơn, cho nó khỏi tơ tưởng.”
Cái con bé này không học được cái gì hết.
Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện kia xảy ra lần nữa, bởi tro trét trấu vào mặt nhà họ Doanh thì mặt mũi bà ta cũng chẳng biết để vào đầu.
Chung Mạn Hoa bèn gọi điện về nhà họ Chung: “Vâng, đúng rồi, đến lúc đấy Trầm Châu sẽ ở bên nhà anh cả, Tri Vãn cùng tuổi với cậu ấy, hai đứa cũng tiện đường chăm sóc lẫn nhau…”
Thấy Chung Mạn Hoa đổi ý quản gia mới yên tâm đi lên lầu gọi Nhị tiểu thư.
***
Trong phòng ngủ lầu ba.
Cô gái nằm trên giường ngủ rất ngon, tư thế ngủ không được yên lắm, người có tròn lại, quấn chăn lên người như con cá nóc.
Đôi chân thon dài có một nửa để lộ ra ngoài, dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, làn da hiện lên trắng như sứ.
Đột nhiên…
“Ding dong.”
“Ding dong ding dong!”
Điện thoại bị vùi dưới gối réo lên điên cuồng, từng hồi giục giã.
Doanh Tử Khâm day day đầu, ít nhiều cũng hơi khó chịu. Cô mở mắt, xoay người một cái, lôi điện thoại ra, mở cái app tên là Weibo của cô.
Load mấy chục giây mới vào được, cửa sổ thông báo toàn là chấm đỏ.
Cô gái cụp mắt, khuôn mặt lạnh nhạt thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
Ngay đầu trang chủ Weibo là một dòng trạng thái của Doanh Lộ Vi vừa đăng mười một phút trước, dòng trạng thái này có gắn thẻ cô.
Mới đăng được mấy phút mà lượt chia sẻ đã lên con số hàng nghìn.
@Doanh Lộ Vi V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm lo lắng “trái tim*, sức khoẻ của tôi đã hồi phục, đặc biệt bảo tin bình an cho mọi người, lần này may mà có @Doanh Tử Khâm. Cũng nhân đây nhắn một lời xin lỗi tới Tiểu Khâm, cô bất cẩn quá để mình bị thương, để cháu truyền bao nhiêu máu cho cô thế, cháu mà trách cô, cô cũng có thể hiểu nhưng cô chỉ mong lần sau cháu đừng giận dỗi mà chạy đi như thế, mọi người lo lắng lắm.
Doanh Lộ Vi là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng ở Trung Quốc, rất xinh đẹp, có thân phận cao quý, xuất thân từ gia đình có danh tiếng và còn có một một người chồng tương lai môn đăng hộ đối yêu cô ta cưng chiều cô ta.
Cuộc đời như vậy khiến mọi người ngưỡng mộ vô cùng. Cộng thêm tính cách nhã nhặn nên cô ta rất nổi tiếng trên mạng xã hội, có hơn bốn triệu người hâm mộ, còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao hạng B thông thường. Sau khi dòng trạng thái này được đăng lên, chỉ trong thời gian ngắn từ khoá #Sức khoẻ Doanh Lộ Vi hồi phục# đã xuất hiện trên bảng tốp từ khoá tìm kiếm nhiều nhất, và vẫn còn đang tiếp tục leo bảng với tốc độ chóng mặt. Bên dưới toàn là bình luận cổ vũ và an ủi của những người hâm mộ dành cho cô ta. “Vị báo nghỉ ngơi dưỡng sức đi nha, đang hóng concert của chị quá nè.”
“Vị báo của tụi tui đúng là đẹp người đẹp nết, mình bị thương mà vẫn còn an ủi cháu.”
“Vi bảo là tiên nữ hạ giới, mỗi lần nghe mấy bài dương cầm của Vi bảo là dù có khó chịu đến đâu cũng bình tâm được hết.”
Doanh Tử Khâm không thấy hứng thú gì với thứ này, cô lướt nhanh định bụng gỡ cài đặt Weibo để ngủ tiếp.
Nhưng chưa kịp thoát Weibo thì một tràng tiếng “ding dong” lại réo lên.
Tiếng thông báo của hộp thư, tin nhắn từ những người chưa theo dõi.
“Chạy gì mà chạy? Vi bảo lo cho cô thế còn gì, với lại cũng tại cô làm vi bảo bị thương, truyền tí máu có gì mà ghê?” “Một đứa con nuôi mà dám trách Vì bảo á? Ai cho mày cái quyền đấy? Ha ha, tao chết vì cười mất.”
“Vi bảo tốt quá mà nên mới bị đè đầu cưỡi cổ thế, mày truyền máu cho Vi bảo là lẽ đương nhiên, nếu không nhà họ Doanh nuôi mày làm cái gì?”
“Hưởng vinh hoa phú quý mà không muốn bỏ sức, nực cười.”
Toàn là những lời trách mắng nhục mạ, càng lúc càng độc địa hơn.
Doanh Tử Khâm xoa đầu, càng cảm thấy phiền phức.
Nhưng chẳng phải có giận vì những lời nói kia mà vì đang ngủ ngon lại bị quấy rầy. Khó lắm mới ngủ được một giấc mà vẫn không yên thân.
Chẳng mấy chốc điện thoại lại kêu lên, lần này là giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng.
Cô liếc tên người gọi rồi bấm nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm mang theo ý cười, tựa như trầm hương phỉ thuỷ mê người tôi qua đang vấn vít sau tai,
“Cô bé, dậy chưa?”
Vẻ cọc cằn trong mắt cô dần dần giãn ra, cô lật chăn bước xuống giường: “Vừa dậy xong.”
Vậy mà cô không khó chịu, lại còn rất ngoan ngoãn.
“Hả?” Phó Quân Thâm đẩy cao âm cuối: “Tối qua làm gì thế, giọng như mèo con mới sinh ấy, cả đêm không ngủ à?”
Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi: “Cũng không có gì, bốn giờ sáng mới ngủ.”
Trong khi nghiên cứu nền khoa học của thế kỷ 21, cô phát hiện một thứ gọi là phim online, rồi ngồi coi liền tù tì ba tiếng.
Ừ thì cũng khá hay.
“Mười một giờ đến một giờ là thời gian gan thải độc.” Phó Quân Thâm kéo dài giọng: “Thức khuya vừa xấu mà còn bị hói đầu nữa.”
Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, không quan tâm lắm: “Tóc tôi dày, trời sinh đẹp sẵn.”
Rõ ràng đầu dây bên kia hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười sằng sặc, có thể nghe rõ tiếng hơi thở nhè nhẹ của anh, quyến rũ chết người.
“Rồi rồi rồi, cô bé trời sinh đẹp sẵn.” Mãi Phó Quân Thâm mới ngừng cười được, thở dài: “Chẳng bù cho ông già như tôi, thiếu ngủ một tí cũng đau lưng mỏi vai.”
Cô gái thong thả đáp: “Vậy là bị thận yếu đó.”
Nghe thấy thế, Phó Quân Thâm bỗng bật cười, tiếng anh nghe vừa mập mờ vừa tình tứ “Tôi bị thận yếu?”
Doanh Tử Khâm ngậm cột tóc, giơ tay trái đang rảnh rang lên túm lại mái tóc dài: “Nếu không chế tối có thể bào chế viên hoàn điều trị cho anh.”
Cải lò luyện thuốc cũ của cô đang để ở Châu u, bây giờ phải làm lại cái mới.
Anh giúp cô không ít, cô tặng anh ít thuốc cũng là phải làm.
“Hả?” Phó Quân Thâm thấy hứng thú: “Cô bé giỏi quá ta, ngoài bói toán ra còn biết cổ y? Xuất thân phải Nga Mi à? Chắc vào một ngày đẹp trời nào đó không cho tôi một chương Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đầu nhỉ?”
Doanh Tử Khâm lặng im một lát: “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là gì?” “Cô bé xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa?” Anh từ tốn nói: “Một tuyệt kỹ võ thuật trong đó.” Cô gái cột tóc xong, lại lấy một bộ áo ngoài mặc lên: “Chưa xem, có lợi hại không?”
“Có.” Phó Quân Thâm ngập ngừng, cười đáp: “Dùng một chưởng là bóp nát đầu người, ác hơn cả cô bé nữa.”
Doanh Tử Khiêm vẫn thản nhiên không có bất kỳ dao động: “Thế thì lợi hại thật.”
“Sau này xem ít phim ảnh thôi, trong phim toàn bịa cả.” Phó Quân Thâm chỉ nghĩ tính tình cô trẻ con nên không để ý lắm, nói rằng: “Em đừng bận tâm đến hot search đấy, tôi sẽ xử lý.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mày: “Hot search?”
Cô lấy điện thoại khỏi tai, lại bấm vào Weibo tìm xem bảng tốp từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất.
Trước giờ cô học gì cũng rất nhanh.
Ngoài từ khoá đứng đầu bảng #Sức khoẻ Doanh Lộ Vi hồi phục# thì còn một từ khoá khác phía dưới đang leo bảng một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đứng thứ bảy trong bảng top tìm kiếm.
#Con nuôi nhà họ Doanh, vong ơn bội nghĩa#
Điều đáng mừng duy nhất là công chúng không hay biết, Giang Mạc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng không tính toán, nếu không có lẽ ba gia tộc lớn còn lại và cả mấy gia tộc nhỏ đã cười nhạo nhà họ sau lưng rồi.
Từ sau khi đón Nhị tiểu thư thật về, nhà họ Doanh không có lấy một ngày bình yên.
Vả lại, Nhị tiểu thư thật không biết tự ngó lại mình xem, xem có xứng hay không.
Chung Mạn Hoa đanh mặt: “Đúng rồi, ông không nhắc tôi cũng quên béng, để cậu ấy ở bên nhà họ Chung thì hơn, cho nó khỏi tơ tưởng.”
Cái con bé này không học được cái gì hết.
Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện kia xảy ra lần nữa, bởi tro trét trấu vào mặt nhà họ Doanh thì mặt mũi bà ta cũng chẳng biết để vào đầu.
Chung Mạn Hoa bèn gọi điện về nhà họ Chung: “Vâng, đúng rồi, đến lúc đấy Trầm Châu sẽ ở bên nhà anh cả, Tri Vãn cùng tuổi với cậu ấy, hai đứa cũng tiện đường chăm sóc lẫn nhau…”
Thấy Chung Mạn Hoa đổi ý quản gia mới yên tâm đi lên lầu gọi Nhị tiểu thư.
***
Trong phòng ngủ lầu ba.
Cô gái nằm trên giường ngủ rất ngon, tư thế ngủ không được yên lắm, người có tròn lại, quấn chăn lên người như con cá nóc.
Đôi chân thon dài có một nửa để lộ ra ngoài, dưới ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, làn da hiện lên trắng như sứ.
Đột nhiên…
“Ding dong.”
“Ding dong ding dong!”
Điện thoại bị vùi dưới gối réo lên điên cuồng, từng hồi giục giã.
Doanh Tử Khâm day day đầu, ít nhiều cũng hơi khó chịu. Cô mở mắt, xoay người một cái, lôi điện thoại ra, mở cái app tên là Weibo của cô.
Load mấy chục giây mới vào được, cửa sổ thông báo toàn là chấm đỏ.
Cô gái cụp mắt, khuôn mặt lạnh nhạt thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
Ngay đầu trang chủ Weibo là một dòng trạng thái của Doanh Lộ Vi vừa đăng mười một phút trước, dòng trạng thái này có gắn thẻ cô.
Mới đăng được mấy phút mà lượt chia sẻ đã lên con số hàng nghìn.
@Doanh Lộ Vi V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm lo lắng “trái tim*, sức khoẻ của tôi đã hồi phục, đặc biệt bảo tin bình an cho mọi người, lần này may mà có @Doanh Tử Khâm. Cũng nhân đây nhắn một lời xin lỗi tới Tiểu Khâm, cô bất cẩn quá để mình bị thương, để cháu truyền bao nhiêu máu cho cô thế, cháu mà trách cô, cô cũng có thể hiểu nhưng cô chỉ mong lần sau cháu đừng giận dỗi mà chạy đi như thế, mọi người lo lắng lắm.
Doanh Lộ Vi là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng ở Trung Quốc, rất xinh đẹp, có thân phận cao quý, xuất thân từ gia đình có danh tiếng và còn có một một người chồng tương lai môn đăng hộ đối yêu cô ta cưng chiều cô ta.
Cuộc đời như vậy khiến mọi người ngưỡng mộ vô cùng. Cộng thêm tính cách nhã nhặn nên cô ta rất nổi tiếng trên mạng xã hội, có hơn bốn triệu người hâm mộ, còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao hạng B thông thường. Sau khi dòng trạng thái này được đăng lên, chỉ trong thời gian ngắn từ khoá #Sức khoẻ Doanh Lộ Vi hồi phục# đã xuất hiện trên bảng tốp từ khoá tìm kiếm nhiều nhất, và vẫn còn đang tiếp tục leo bảng với tốc độ chóng mặt. Bên dưới toàn là bình luận cổ vũ và an ủi của những người hâm mộ dành cho cô ta. “Vị báo nghỉ ngơi dưỡng sức đi nha, đang hóng concert của chị quá nè.”
“Vị báo của tụi tui đúng là đẹp người đẹp nết, mình bị thương mà vẫn còn an ủi cháu.”
“Vi bảo là tiên nữ hạ giới, mỗi lần nghe mấy bài dương cầm của Vi bảo là dù có khó chịu đến đâu cũng bình tâm được hết.”
Doanh Tử Khâm không thấy hứng thú gì với thứ này, cô lướt nhanh định bụng gỡ cài đặt Weibo để ngủ tiếp.
Nhưng chưa kịp thoát Weibo thì một tràng tiếng “ding dong” lại réo lên.
Tiếng thông báo của hộp thư, tin nhắn từ những người chưa theo dõi.
“Chạy gì mà chạy? Vi bảo lo cho cô thế còn gì, với lại cũng tại cô làm vi bảo bị thương, truyền tí máu có gì mà ghê?” “Một đứa con nuôi mà dám trách Vì bảo á? Ai cho mày cái quyền đấy? Ha ha, tao chết vì cười mất.”
“Vi bảo tốt quá mà nên mới bị đè đầu cưỡi cổ thế, mày truyền máu cho Vi bảo là lẽ đương nhiên, nếu không nhà họ Doanh nuôi mày làm cái gì?”
“Hưởng vinh hoa phú quý mà không muốn bỏ sức, nực cười.”
Toàn là những lời trách mắng nhục mạ, càng lúc càng độc địa hơn.
Doanh Tử Khâm xoa đầu, càng cảm thấy phiền phức.
Nhưng chẳng phải có giận vì những lời nói kia mà vì đang ngủ ngon lại bị quấy rầy. Khó lắm mới ngủ được một giấc mà vẫn không yên thân.
Chẳng mấy chốc điện thoại lại kêu lên, lần này là giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng.
Cô liếc tên người gọi rồi bấm nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm mang theo ý cười, tựa như trầm hương phỉ thuỷ mê người tôi qua đang vấn vít sau tai,
“Cô bé, dậy chưa?”
Vẻ cọc cằn trong mắt cô dần dần giãn ra, cô lật chăn bước xuống giường: “Vừa dậy xong.”
Vậy mà cô không khó chịu, lại còn rất ngoan ngoãn.
“Hả?” Phó Quân Thâm đẩy cao âm cuối: “Tối qua làm gì thế, giọng như mèo con mới sinh ấy, cả đêm không ngủ à?”
Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi: “Cũng không có gì, bốn giờ sáng mới ngủ.”
Trong khi nghiên cứu nền khoa học của thế kỷ 21, cô phát hiện một thứ gọi là phim online, rồi ngồi coi liền tù tì ba tiếng.
Ừ thì cũng khá hay.
“Mười một giờ đến một giờ là thời gian gan thải độc.” Phó Quân Thâm kéo dài giọng: “Thức khuya vừa xấu mà còn bị hói đầu nữa.”
Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, không quan tâm lắm: “Tóc tôi dày, trời sinh đẹp sẵn.”
Rõ ràng đầu dây bên kia hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền cười sằng sặc, có thể nghe rõ tiếng hơi thở nhè nhẹ của anh, quyến rũ chết người.
“Rồi rồi rồi, cô bé trời sinh đẹp sẵn.” Mãi Phó Quân Thâm mới ngừng cười được, thở dài: “Chẳng bù cho ông già như tôi, thiếu ngủ một tí cũng đau lưng mỏi vai.”
Cô gái thong thả đáp: “Vậy là bị thận yếu đó.”
Nghe thấy thế, Phó Quân Thâm bỗng bật cười, tiếng anh nghe vừa mập mờ vừa tình tứ “Tôi bị thận yếu?”
Doanh Tử Khâm ngậm cột tóc, giơ tay trái đang rảnh rang lên túm lại mái tóc dài: “Nếu không chế tối có thể bào chế viên hoàn điều trị cho anh.”
Cải lò luyện thuốc cũ của cô đang để ở Châu u, bây giờ phải làm lại cái mới.
Anh giúp cô không ít, cô tặng anh ít thuốc cũng là phải làm.
“Hả?” Phó Quân Thâm thấy hứng thú: “Cô bé giỏi quá ta, ngoài bói toán ra còn biết cổ y? Xuất thân phải Nga Mi à? Chắc vào một ngày đẹp trời nào đó không cho tôi một chương Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đầu nhỉ?”
Doanh Tử Khâm lặng im một lát: “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là gì?” “Cô bé xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa?” Anh từ tốn nói: “Một tuyệt kỹ võ thuật trong đó.” Cô gái cột tóc xong, lại lấy một bộ áo ngoài mặc lên: “Chưa xem, có lợi hại không?”
“Có.” Phó Quân Thâm ngập ngừng, cười đáp: “Dùng một chưởng là bóp nát đầu người, ác hơn cả cô bé nữa.”
Doanh Tử Khiêm vẫn thản nhiên không có bất kỳ dao động: “Thế thì lợi hại thật.”
“Sau này xem ít phim ảnh thôi, trong phim toàn bịa cả.” Phó Quân Thâm chỉ nghĩ tính tình cô trẻ con nên không để ý lắm, nói rằng: “Em đừng bận tâm đến hot search đấy, tôi sẽ xử lý.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mày: “Hot search?”
Cô lấy điện thoại khỏi tai, lại bấm vào Weibo tìm xem bảng tốp từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất.
Trước giờ cô học gì cũng rất nhanh.
Ngoài từ khoá đứng đầu bảng #Sức khoẻ Doanh Lộ Vi hồi phục# thì còn một từ khoá khác phía dưới đang leo bảng một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đứng thứ bảy trong bảng top tìm kiếm.
#Con nuôi nhà họ Doanh, vong ơn bội nghĩa#