Chương 1: Hôn nhân ép buộc
Người con gái vừa tròn 18 tuổi trong tay không có sự nghiệp, tư tưởng còn chưa sõi về hôn nhân gia đình vì cái cơ ngơi suy sụp mà cô bị ép gả cho ân nhân.
" Tố Lệ Đào à, con phải chịu khổ rồi "
Người mẹ ruột rơm rớm nước mắt đẫm lệ dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc trước khi cô tiến vào lễ đường.
Lần cuối thôi, Lệ Đào muốn được nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Cha cô dốc sức cho sự nghiệp nghe tin phá sản mà bệnh tim tái phát tới chết. Cả nhà chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa, đứa em gái kém cô 2 tuổi còn phải lo chuyện học hành.
Váy trắng xòe rộng trải dài, đôi chân vững chãi cất bước trên thảm đỏ.
Đôi mắt còn đỏ hoe sướt mướt, tay cầm chặt bó hoa cưới bước đến bên người chồng của mình.
Người có bờ vai rộng khoác trên mình bộ vest đen trước mắt sẽ là người đồng hành cùng cô tới cuối đời.
Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên hoan hỉ, cô sụt sịt cầm lấy tay người đàn ông đang chờ cô. Lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm từ người khác giới ngoại trừ ba.
Gương mặt từ từ hạ thấp đặt nhẹ nụ hôn trên má, sau phút giây được hai bên chấp thuận thì cả cuộc đời này cô đã gắn với Hàn gia.
Hàn Chi Sơ là một mẫu người đàn ông biết bao người ao ước, vừa có tài kiếm tiền đầu óc lanh lợi và đặc biệt là biết cách ân cần. Lệ Đào nở một nụ cười hiền từ trao cho anh chiếc nhẫn gắn chặt hai người thành một đôi vợ chồng hợp pháp.
Uống miếng rượu giao bôi cứ ngỡ như cuộc sống sau này cô sẽ gặp được một mái ấm hạnh phúc mà ngờ đâu lại chính là vòng xoáy đen tối cô bị cuốn vào không lối thoát.
Bước vào phòng tân hôn, Lệ Đào ngồi yên trên giường không nhúc nhích. Bộ váy trắng tinh khôi vẫn ở nguyên trên người cùng với chiếc khăn chùm đầu.
Đáng ra chồng cô sẽ bước vào, cùng cô cởi bỏ bộ đồ nặng nề đẹp đẽ này. Nhưng chờ đến suốt đêm rồi tới rạng sáng anh không hề xuất hiện.
Bỗng chốc cánh cửa phòng bật mở, Hàn Hoa Nguyệt mẹ của anh xông vào với vẻ mặt bất mãn.
" Tố Lệ Đào, còn không mau cởi trả bộ váy đắt tiền đó cho con trai tôi rồi đi dọn dẹp đi! "
Ngồi trên chiếc giường êm chờ suốt đêm, người cô mỏi mệt chỉ muốn nằm rạp xuống thế nhưng đâu thể tranh cãi với mẹ chồng, cô liền ngoan ngoãn vào trong thay đồ.
" Lề mà lề mề có cảm thấy đáng tiếc đi nữa cũng không phải đồ của cô! "
Hàn Hoa Nguyệt giật lấy bộ đồ trên tay chửi rủa một trận đã đời mới an tâm bỏ ra bên ngoài.
Ngày đầu tiên bước vào nhà người ta, cô chính thức bị chồng bỏ rơi rồi. Lão quản gia già cũng vừa bước vào thở dài nhìn cô.
" Phu nhân, người cần phải sửa soạn để ra vườn tỉa lá. "
Lệ Đào lắc nhẹ, cô không cần phải sửa soạn cũng có thể ra ngoài làm việc. Có điều cô coi thường định nghĩa " vườn " của Hàn gia quá rồi.
Được dẫn đi dạo quanh một vòng cô suýt chút nữa không đứng nổi mà ngã xuống, cái khu vườn rộng lớn này đủ để cho cô xây mấy căn nhà cũng vẫn còn thông thoáng.
Lệ Đào lặng người nhìn bầu trời trong xanh có những đám mây trắng tự do bay bổng với ước muốn của mình, còn cô lại không thể làm được điều ấy.
Một tuần trôi qua cô vẫn chưa được gặp lại chồng mình, mỗi tối đều lao đầu vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh khi đêm muộn nhưng chúng dần nguội lạnh còn anh thì lại chẳng về.
Hàn Hoa Nguyệt vẫn ngày ngày bắt ép cô lau dọn toàn bộ căn biệt thự mà không có sự giúp sức của bất kì ai. Lệ Đào mệt đến kiệt sức muốn ngồi nghỉ một lát trên bậc cầu thang nhưng lại bị mẹ chồng nhìn thấy, bà lập tức nổi giận đạp cô ngã nhào xuống từ bậc thang thứ mười hai xuống sàn nhà lạnh lẽo.
" Đừng hòng làm biếng nữa thứ vô dụng! Còn không mau đứng dậy tiếp tục dọn dẹp! "
Cô đau đớn run rẩy, trên trán tuôn ra một dòng máu đỏ nhỏ giọt xuống áo lan rộng dần, cô ngất lịm đi.
Dù vậy nhưng người mẹ chồng máu lạnh kia không những không cảm thấy ái ngại mà miệng vẫn tuôn ra lời mắng chửi.
" Đừng tưởng gả vào Hàn gia là được ăn sung mặc sướng tiêu tiền hoang phí. "
" Quản Gia Bắc, đưa cô ta vào phòng đi. Dậy rồi thì bắt cô ta đi làm việc. "
" Dạ. "
Tấm thân lạnh băng được đưa vào giường nằm, bác sĩ băng bó lại cho cô vết thương rồi kê thuốc nghỉ ngơi.
Sức khỏe cô vốn yếu từ nhỏ, khi còn ở bên ba mẹ cô được cưng chiều hết mực là một vị tiểu thư tôn quý tài giỏi. Trong tích tắc số phận liền thay đổi, ngày ngày số việc cô phải làm còn nhiều hơn cả người giúp việc.
Cả khi đêm rồi Hàn Hoa Nguyệt vẫn không tha cho cô, bắt cô phải vào phòng mát xa cho bà. Không vừa ý liền bị bàn chân giáng thẳng vào bụng.
Cô không dám phản kháng, bởi cô biết bản thân được gả vào ngôi nhà này với thân phận gì. Có nợ ắt có trả, cô không muốn nợ ai ân tình.
" Tố Lệ Đào à, con phải chịu khổ rồi "
Người mẹ ruột rơm rớm nước mắt đẫm lệ dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc trước khi cô tiến vào lễ đường.
Lần cuối thôi, Lệ Đào muốn được nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Cha cô dốc sức cho sự nghiệp nghe tin phá sản mà bệnh tim tái phát tới chết. Cả nhà chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa, đứa em gái kém cô 2 tuổi còn phải lo chuyện học hành.
Váy trắng xòe rộng trải dài, đôi chân vững chãi cất bước trên thảm đỏ.
Đôi mắt còn đỏ hoe sướt mướt, tay cầm chặt bó hoa cưới bước đến bên người chồng của mình.
Người có bờ vai rộng khoác trên mình bộ vest đen trước mắt sẽ là người đồng hành cùng cô tới cuối đời.
Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên hoan hỉ, cô sụt sịt cầm lấy tay người đàn ông đang chờ cô. Lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm từ người khác giới ngoại trừ ba.
Gương mặt từ từ hạ thấp đặt nhẹ nụ hôn trên má, sau phút giây được hai bên chấp thuận thì cả cuộc đời này cô đã gắn với Hàn gia.
Hàn Chi Sơ là một mẫu người đàn ông biết bao người ao ước, vừa có tài kiếm tiền đầu óc lanh lợi và đặc biệt là biết cách ân cần. Lệ Đào nở một nụ cười hiền từ trao cho anh chiếc nhẫn gắn chặt hai người thành một đôi vợ chồng hợp pháp.
Uống miếng rượu giao bôi cứ ngỡ như cuộc sống sau này cô sẽ gặp được một mái ấm hạnh phúc mà ngờ đâu lại chính là vòng xoáy đen tối cô bị cuốn vào không lối thoát.
Bước vào phòng tân hôn, Lệ Đào ngồi yên trên giường không nhúc nhích. Bộ váy trắng tinh khôi vẫn ở nguyên trên người cùng với chiếc khăn chùm đầu.
Đáng ra chồng cô sẽ bước vào, cùng cô cởi bỏ bộ đồ nặng nề đẹp đẽ này. Nhưng chờ đến suốt đêm rồi tới rạng sáng anh không hề xuất hiện.
Bỗng chốc cánh cửa phòng bật mở, Hàn Hoa Nguyệt mẹ của anh xông vào với vẻ mặt bất mãn.
" Tố Lệ Đào, còn không mau cởi trả bộ váy đắt tiền đó cho con trai tôi rồi đi dọn dẹp đi! "
Ngồi trên chiếc giường êm chờ suốt đêm, người cô mỏi mệt chỉ muốn nằm rạp xuống thế nhưng đâu thể tranh cãi với mẹ chồng, cô liền ngoan ngoãn vào trong thay đồ.
" Lề mà lề mề có cảm thấy đáng tiếc đi nữa cũng không phải đồ của cô! "
Hàn Hoa Nguyệt giật lấy bộ đồ trên tay chửi rủa một trận đã đời mới an tâm bỏ ra bên ngoài.
Ngày đầu tiên bước vào nhà người ta, cô chính thức bị chồng bỏ rơi rồi. Lão quản gia già cũng vừa bước vào thở dài nhìn cô.
" Phu nhân, người cần phải sửa soạn để ra vườn tỉa lá. "
Lệ Đào lắc nhẹ, cô không cần phải sửa soạn cũng có thể ra ngoài làm việc. Có điều cô coi thường định nghĩa " vườn " của Hàn gia quá rồi.
Được dẫn đi dạo quanh một vòng cô suýt chút nữa không đứng nổi mà ngã xuống, cái khu vườn rộng lớn này đủ để cho cô xây mấy căn nhà cũng vẫn còn thông thoáng.
Lệ Đào lặng người nhìn bầu trời trong xanh có những đám mây trắng tự do bay bổng với ước muốn của mình, còn cô lại không thể làm được điều ấy.
Một tuần trôi qua cô vẫn chưa được gặp lại chồng mình, mỗi tối đều lao đầu vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh khi đêm muộn nhưng chúng dần nguội lạnh còn anh thì lại chẳng về.
Hàn Hoa Nguyệt vẫn ngày ngày bắt ép cô lau dọn toàn bộ căn biệt thự mà không có sự giúp sức của bất kì ai. Lệ Đào mệt đến kiệt sức muốn ngồi nghỉ một lát trên bậc cầu thang nhưng lại bị mẹ chồng nhìn thấy, bà lập tức nổi giận đạp cô ngã nhào xuống từ bậc thang thứ mười hai xuống sàn nhà lạnh lẽo.
" Đừng hòng làm biếng nữa thứ vô dụng! Còn không mau đứng dậy tiếp tục dọn dẹp! "
Cô đau đớn run rẩy, trên trán tuôn ra một dòng máu đỏ nhỏ giọt xuống áo lan rộng dần, cô ngất lịm đi.
Dù vậy nhưng người mẹ chồng máu lạnh kia không những không cảm thấy ái ngại mà miệng vẫn tuôn ra lời mắng chửi.
" Đừng tưởng gả vào Hàn gia là được ăn sung mặc sướng tiêu tiền hoang phí. "
" Quản Gia Bắc, đưa cô ta vào phòng đi. Dậy rồi thì bắt cô ta đi làm việc. "
" Dạ. "
Tấm thân lạnh băng được đưa vào giường nằm, bác sĩ băng bó lại cho cô vết thương rồi kê thuốc nghỉ ngơi.
Sức khỏe cô vốn yếu từ nhỏ, khi còn ở bên ba mẹ cô được cưng chiều hết mực là một vị tiểu thư tôn quý tài giỏi. Trong tích tắc số phận liền thay đổi, ngày ngày số việc cô phải làm còn nhiều hơn cả người giúp việc.
Cả khi đêm rồi Hàn Hoa Nguyệt vẫn không tha cho cô, bắt cô phải vào phòng mát xa cho bà. Không vừa ý liền bị bàn chân giáng thẳng vào bụng.
Cô không dám phản kháng, bởi cô biết bản thân được gả vào ngôi nhà này với thân phận gì. Có nợ ắt có trả, cô không muốn nợ ai ân tình.