Chương 44: Đồng ý ly hôn
Cao Điệp Vy thở dốc chạy nhanh kéo theo người đàn ông cao tới mét tám ra xa phía quán.
Anh bất mãn phanh lại hất bỏ tay cô ra.
" Điệp Vy, em tính giở trò gì nữa vậy? "
Cô cười thỏa mãn nắm chặt tay anh mong được tin cậy.
" Không phải chị dâu đã có cảm tình với anh rồi sao, cứ chọc phải cơn ghen tức không biết chừng lại chạy đến muốn được làm lành! "
" Lắm trò, cô ấy không bao giờ- "
Tiếng bước chân chạy vụt đến thoáng chốc đã đứng ngay cạnh hai người thở hổn hển vì mệt sức.
Tố Lệ Đào theo dấu chân anh tới tận đây khiến Chi Sơ có chút giật mình.
" Đào Đào?.. "
" Hàn Chi Sơ…hộc hộc…anh để quên thẻ tín dụng rồi…! "
Vốn tưởng rằng đích thân bà xã tới nơi muốn vạch trần đánh ghen, nào ngờ cô chỉ muốn trả lại đồ anh để quên.
Ngay tại giây phút này anh đứng đực tại đó bất lực lan rộng khó hiểu nhìn cô.
" Chỉ vậy thôi sao? "
" Phải, tôi về đây. Hai người đi vui vẻ! "
Cao Điệp Vy nhìn dáng người tức run của anh trai mà cười không thành tiếng. Mặt mày Chi Sơ xám đen phân nửa, bàn tay đã nắm chặt như muốn tự bóp nát xương cốt trong lòng đến vỡ vụn.
" Em muốn tôi đi vui vẻ thế nào đây? "
" Việc đó đâu liên quan tới tôi. "
Lần đầu tiên cô dám bơ đẹp câu hỏi của anh bằng giọng điệu cao vút đó, Chi Sơ lại càng bất ngờ đứng hình khó xử.
" Trời cũng sắp tối rồi, tôi không còn nhiều thời gian với anh nữa. "
Lệ Đào bỏ mặc anh đứng trơ trọi một khúc lặng nhìn cô, cho tới khi khúc khuỷu của cô em gái cọ cọ ra hiệu anh mới sực tỉnh.
" Để tôi đưa em về. "
" Không cần, bạn gái anh còn đứng đợi tôi đâu thiếu thốn tới mức phải nhờ vả một người đã có chủ. "
Cao trào lên đến đỉnh điểm, Cao Điệp Vy không nhịn được cơn cười thất thoát ra thành tiếng lớn.
Hàn Chi Sơ nhíu mày tức sôi máu nhìn đứa em gái tâm cơ của mình như muốn đem luôn con nhỏ đi đầu thai thoát kiếp vậy. Ánh nhìn như muốn nuốt chửng cô khiến Điệp Vy dừng lại điệp khúc cười giòn của mình nhanh chạy tới sà vào lòng Lệ Đào.
" Em sai rồi chị dâu!! Chị mà còn nói đứa em tội nghiệp này là bạn gái ổng nữa là ổng đạp em ra khỏi nhà mất!!! "
Lệ Đào đơ người, cô chưa từng nghe qua chồng mình có một cô em gái nào cả. Thậm chí đứa nhóc này lại mới chỉ là học sinh cấp ba.
Cơn ghen hóa hổ thẹn, cô đỏ bừng mặt mũi không biết giấu đi đâu cho hết vì sự hiểu lầm nực cười này của bản thân.
Cao Điệp Vy thấy cô yên lặng lại càng siết chặt cánh tay mỏng manh thân mật.
" Chị dâu! Em biết tên anh trai khốn kiếp này đã khiến chị chịu khổ không ít, nếu có bức bối quá thì qua phòng em ngủ này! "
" Em sẽ thay chị dâu trừng phạt tên cặn bã này!! "
Hàn Chi Sơ nghe đứa em gái có ý chia rẽ ra tay trị mình, lòng nổi lên cơn tức liền lớn tiếng.
" Cao Điệp Vy! Em chán sống rồi sao? "
" Áhhh chị ơi cứu emm!!! "
Cô thở dài bất lực, xem ra hiện tại cô cũng không tới mức cô đơn lạc lõng. Không còn phải một mình gánh chịu tất cả, nhưng cô vốn đâu thể sánh ngang với anh được nữa, cô không xứng.
" Tôi không muốn truy xét hay nhúng tay vào đời sống của anh, tôi muốn ly hôn ổn thỏa thôi, mong anh hiểu. "
" Được. "
Âm thanh từ chối trong trí tưởng tượng của cô đã hoàn toàn khác, anh đồng ý tức khắc.
Cứ ngỡ như khi nghe được từ này cô sẽ cảm thấy nhẹ lòng, nhưng sao lại cảm thấy khó chịu bực bội tới vậy…
Anh bất mãn phanh lại hất bỏ tay cô ra.
" Điệp Vy, em tính giở trò gì nữa vậy? "
Cô cười thỏa mãn nắm chặt tay anh mong được tin cậy.
" Không phải chị dâu đã có cảm tình với anh rồi sao, cứ chọc phải cơn ghen tức không biết chừng lại chạy đến muốn được làm lành! "
" Lắm trò, cô ấy không bao giờ- "
Tiếng bước chân chạy vụt đến thoáng chốc đã đứng ngay cạnh hai người thở hổn hển vì mệt sức.
Tố Lệ Đào theo dấu chân anh tới tận đây khiến Chi Sơ có chút giật mình.
" Đào Đào?.. "
" Hàn Chi Sơ…hộc hộc…anh để quên thẻ tín dụng rồi…! "
Vốn tưởng rằng đích thân bà xã tới nơi muốn vạch trần đánh ghen, nào ngờ cô chỉ muốn trả lại đồ anh để quên.
Ngay tại giây phút này anh đứng đực tại đó bất lực lan rộng khó hiểu nhìn cô.
" Chỉ vậy thôi sao? "
" Phải, tôi về đây. Hai người đi vui vẻ! "
Cao Điệp Vy nhìn dáng người tức run của anh trai mà cười không thành tiếng. Mặt mày Chi Sơ xám đen phân nửa, bàn tay đã nắm chặt như muốn tự bóp nát xương cốt trong lòng đến vỡ vụn.
" Em muốn tôi đi vui vẻ thế nào đây? "
" Việc đó đâu liên quan tới tôi. "
Lần đầu tiên cô dám bơ đẹp câu hỏi của anh bằng giọng điệu cao vút đó, Chi Sơ lại càng bất ngờ đứng hình khó xử.
" Trời cũng sắp tối rồi, tôi không còn nhiều thời gian với anh nữa. "
Lệ Đào bỏ mặc anh đứng trơ trọi một khúc lặng nhìn cô, cho tới khi khúc khuỷu của cô em gái cọ cọ ra hiệu anh mới sực tỉnh.
" Để tôi đưa em về. "
" Không cần, bạn gái anh còn đứng đợi tôi đâu thiếu thốn tới mức phải nhờ vả một người đã có chủ. "
Cao trào lên đến đỉnh điểm, Cao Điệp Vy không nhịn được cơn cười thất thoát ra thành tiếng lớn.
Hàn Chi Sơ nhíu mày tức sôi máu nhìn đứa em gái tâm cơ của mình như muốn đem luôn con nhỏ đi đầu thai thoát kiếp vậy. Ánh nhìn như muốn nuốt chửng cô khiến Điệp Vy dừng lại điệp khúc cười giòn của mình nhanh chạy tới sà vào lòng Lệ Đào.
" Em sai rồi chị dâu!! Chị mà còn nói đứa em tội nghiệp này là bạn gái ổng nữa là ổng đạp em ra khỏi nhà mất!!! "
Lệ Đào đơ người, cô chưa từng nghe qua chồng mình có một cô em gái nào cả. Thậm chí đứa nhóc này lại mới chỉ là học sinh cấp ba.
Cơn ghen hóa hổ thẹn, cô đỏ bừng mặt mũi không biết giấu đi đâu cho hết vì sự hiểu lầm nực cười này của bản thân.
Cao Điệp Vy thấy cô yên lặng lại càng siết chặt cánh tay mỏng manh thân mật.
" Chị dâu! Em biết tên anh trai khốn kiếp này đã khiến chị chịu khổ không ít, nếu có bức bối quá thì qua phòng em ngủ này! "
" Em sẽ thay chị dâu trừng phạt tên cặn bã này!! "
Hàn Chi Sơ nghe đứa em gái có ý chia rẽ ra tay trị mình, lòng nổi lên cơn tức liền lớn tiếng.
" Cao Điệp Vy! Em chán sống rồi sao? "
" Áhhh chị ơi cứu emm!!! "
Cô thở dài bất lực, xem ra hiện tại cô cũng không tới mức cô đơn lạc lõng. Không còn phải một mình gánh chịu tất cả, nhưng cô vốn đâu thể sánh ngang với anh được nữa, cô không xứng.
" Tôi không muốn truy xét hay nhúng tay vào đời sống của anh, tôi muốn ly hôn ổn thỏa thôi, mong anh hiểu. "
" Được. "
Âm thanh từ chối trong trí tưởng tượng của cô đã hoàn toàn khác, anh đồng ý tức khắc.
Cứ ngỡ như khi nghe được từ này cô sẽ cảm thấy nhẹ lòng, nhưng sao lại cảm thấy khó chịu bực bội tới vậy…