Chương 36: Mạnh tổng - Người có khả năng co được, giãn được
Trong phòng bao có năm con người ngồi với năm tư thế khác nhau. Bởi vì không dám để lãnh đạo phải chờ đợi, cho nên bọn họ đã đến từ rất sớm, ngồi đây uống nước lọc tán phét.
Triệu Tư Linh bắt chéo chân muốn hút một điếu thuốc, vừa lấy hộp thuốc lá ra, Trần Ngư liền giật đi.
Trần Ngư tùy ý đặt một tay lên thành ghế, chiếm vài phần diện tích, bắt chéo chân chữ ngũ, bộ dáng giống như phú nhị đại thiếu gia, chán ghét nói: "Đừng để chỗ này ám khói thuốc, coi chừng Mạnh tổng cắt luôn phần solo của mày đấy."
Trình Tiểu Bắc chống tay lên bàn gối đầu lên, chán nản lẩm bẩm: Haizz, em muốn bày trò để chơi quá, nhưng mà không biết Mạnh tổng có chơi được không?"
Ngô Tang hai tay khoanh trước ngực, bắp tay cuồn cuộn do bị gồng, ngồi thẳng, im lặng nhìn chằm chằm vào bàn, không nói gì, cơ thể căng.
Tô Triều lén lút nghịch điện thoại dưới gầm bàn, gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì, đối phương nói sắp đến nơi rồi, cậu mang theo nụ cười cất điện thoại di động xuống, vỗ bàn: "Được rồi mọi người, ngồi yên đi, Mạnh tổng sẽ đến sớm thôi, lát nữa biểu hiện thật tốt nhé."
Trình Tiểu Bắc nhìn xung quanh nói: "Triều ca, sao anh không có chút khẩn trương nào hết thế, anh tiết lộ một chút cho mọi người biết Mạnh tổng là người như thế nào được không?"
"Rất tốt." Tô Triều không chút do dự khen ngợi: "Ôn nhu, lễ phép, đáng yêu, lại có chút chu đáo."
Bốn người: "..."
Trình Tiểu Bắc nói: "Anh đang nói Mạnh tổng á? Em thấy anh như đang nói chính mình đúng không?"
"Đương nhiên là không. Nếu không tin, đợi lát nữa sẽ thấy." Tô Triều rất tự tin bọn họ nhất định sẽ thích Mạnh Tinh Trì!
"Rõ ràng là rất đáng sợ." Trình Tiểu Bắc lẩm bẩm, không biết trong lòng đang nghĩ gì, đột nhiên cười nói: "Nhưng lần trước Mạnh tổng đưa Triều ca về tận ký túc xá, có vẻ là một người khá tốt."
Tô Triều kinh ngạc: "Khi nào?!"
"Lần say rượu hôm trước, anh không nhớ ạ?"
"Ơ, lần đó."
"Chẳng lẽ còn lần nào khác ạ?"
"Không, không hết rồi!" Tô Triều có chút cắn rứt lương tâm nói: "Chỉ có lần bị fan tư sinh đuổi theo đó."
Trình Tiểu Bắc cười lớn: "Nói đến hôm đó, em buồn cười muốn chết. Triều ca lúc say thật sự rất đáng sợ, chỉ không biết Mạnh tổng lúc say sẽ như thế nào thôi?"
Trần Ngư nguy hiểm nói: "Vậy thử xem?"
Trình Tiểu Bắc bị lòng hiếu kỳ đánh bại, vui vẻ ngồi thẳng dậy, dũng cảm đập bàn: "Được rồi!Đợi lát nữa Mạnh tổng tới, chúng ta cùng ngài ấy hảo hảo uống vài ly, ha ha ha, một hai chuốc cho ngài ấy bí tỉ, không say không về!"
Mọi người bật cười, Tô Triều nhìn điện thoại, phát hiện vài phút trước Mạnh Tinh Trì nói anh đang ở dưới gọi điện thoại.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu quay người nhìn sang, như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tinh Trì, liền nói: "Hình như đã đến rồi, anh ra ngoài đón ngài ấy."
Vừa đứng dậy đi ra ngoài, Trần Ngư đột nhiên ngồi thẳng dậy, lấy gương ra, nhanh chóng chỉnh tóc, trong nháy mắt đã bị Trình Tiểu Bắc giật lấy, cả hai vội vàng chỉnh đốn lại diện mạo của mình.
Mạnh Tinh Trì đang ở hành lang bị cuộc gọi này làm cho mất cảnh giác, đang lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Tô Triều đã đi ra ngoài tìm mình.
"Tới rồi, anh vào đi." Tô Triều cười nắm lấy tay anh, anh lo lắng ở nơi công cộng nhưng cậu thấp giọng nói: "Bọn họ kỳ thật có chút khẩn trương, lát nữa anh có thể cố gắng khiến cho bọn họ thoải mái một chút nhé."
Mạnh Tinh Trì: "..."
Cái gì? Còn có thể có người khẩn trương vì anh sao? Không đời nào.
Tô Triều kéo anh vào trong, lại phát hiện không kéo được người, bối rối quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt có chút mê mang.
"Anh... Mạnh tổng, anh... không muốn cùng ăn uống sao?" Tô Triều cẩn thận suy nghĩ, phát hiện Mạnh Tinh Trì không hề biểu hiện nguyện vọng, liền đến sát người lại gần nói: "Không sao đâu, nếu anh không muốn ăn thì cũng không sao. Tại em quá vội vàng hấp tấp, nóng lòng muốn anh cùng bạn bè dùng bữa, em có làm chậm trễ công việc của anh không?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu nói: "Không, anh cũng muốn ăn tối với bọn họ, đi thôi."
"Thật chứ?"
Để thể hiện sự quyết tâm của mình, Mạnh Tinh Trì nghiến răng nghiến lợi, đi thẳng về phía trước giơ tay định mở cửa.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, bốn người nhìn nhau, cuối cùng Triệu Tư Linh dẫn đầu chào hỏi: "Mạnh tổng, ngài đến rồi, mau vào đi."
Mạnh Tinh Trì đợi một lát, để Tô Triều vào ngồi trước, vừa lúc bên cạnh còn trống một chỗ.
Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Tô Triều.
Tô Triều hỏi: "Mạnh tổng, ngài biết hết bọn họ chưa? Có cần giới thiệu lại không?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu.
Bầu không khí trở nên rất kỳ quái, mấy người nhìn nhau, cuối cùng chuyển sự chú ý về phía Tô Triều, hy vọng cậu có thể nhanh chóng hòa giải bầu không khí.
Tô Triều âm thầm siết chặt tay Mạnh Tinh Trì dưới gầm bàn, quay người cười nói: "Mạnh tổng, sao... ngài chào mọi người một tiếng đi."
Mạnh Tinh Trì hoài niệm nắm lấy tay cậu, vẻ mặt dịu đi một chút, nói: "Xin chào, cảm ơn mọi người mấy ngày nay vất vả rồi."
Nghe được lời của anh, Trình Tiểu Bắc đột nhiên "ôi" một tiếng, lập tức xua tay: "Ba người kia so với chúng tôi mới thật vất vả, tôi cùng A Tang việc không có nhiều, thời gian duy nhất bận rộn là khi chúng tôi đánh game!"
"Còn không biết xấu hổ mà nói ra." Trần Ngư trừng mắt nhìn cậu ta, âm thầm ra hiệu.
Trình Tiểu Bắc lập tức tỉnh táo, hóa thành một người chăm chỉ: "Trò chơi tôi nói đến là một loại trò chơi âm nhạc! Cho dù lúc giải trí, chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của một ca sĩ và gieo hạt giống âm nhạc vào lòng mình. Mặc dù chúng tôi không có thời gian đi lại thường xuyên nhưng công việc của chúng tôi luôn được đặt lên hàng đầu!"
Mạnh Tinh Trì: "..."
Bốn người: "..."
Mặc dù không có ai tin lời Trình Tiểu Bắc nói, nhưng bầu không khí cũng trở nên tốt hơn một chút.
Không mất nhiều thời gian để thức ăn được dọn lên.
Triệu Tư Linh đang muốn bưng đồ ăn lên thì đĩa đậu sen trước mặt đã bị Tô Triều lấy đi: "Em làm gì vậy?"
Tô Triều đặt đậu phụ trước mặt Mạnh Tinh Trì, nói: "Anh thấy thế nào?"
"Làm tốt lắm." Triệu Tư Linh giơ ngón tay cái, sau đó nâng ly lên và nói: "Mạnh tổng, ly này là tôi kính ngài, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài trong thời gian qua."
Tình huống so với xã giao không sai biệt lắm, chỉ cần coi bạn bè Tô Triều là đối tác làm ăn, Mạnh Tinh Trì cảm thấy dễ dàng xử lý hơn nhiều.
Anh cầm ly rượu lên cụng một cái: "Vốn là thực lực của anh, tôi sẽ không đầu tư vào những người vô dụng."
Triệu Tư Linh sửng sốt, tựa như vừa gặp được tri kỉ, kích động đến nỗi lúc cụng ly liền vô tình sượt vào tay anh.
Ly Mạnh Tinh Trì dây ra một ít rượu, Triệu Tư Linh lấy khăn giấy lau cho anh.
Mạnh Tinh Trì cứng ngắc muốn rút tay lại.
Tô Triều ngừng ăn, chăm chú quan sát động tác của bọn họ, đột nhiên cầm lấy khăn giấy kéo tay Mạnh Tinh Trì lại, đang định tự lau thì khoé mắt thấy Trần Ngư ý vị sâu xa nhìn sang, cậu bắt lấy một tờ giấy đưa cho Mạnh Tinh Trì: "Ngài có thể tự mình làm được chứ."
"Được." Mạnh Tinh Trì cúi đầu lau tay, nhưng ánh mắt lại bị đôi chân thon dài của Tô Triều hấp dẫn, anh lặng lẽ di chuyển một chút, cọ vào đầu gối đối phương.
Tô Triều dừng lại, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại dính sát vào chân đối phương dưới gầm bàn, lúc cúi đầu ăn, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.
"Chao, cho anh đây ít nước sốt, lớp diu." Trần Ngư hô một cái.
Mạnh Tinh Trì: "...?"
Tô Triều lấy ra một cái đĩa, đổ một nửa rồi đưa cho hắn.
"Triều ca, em cũng muốn, được không!" Trình Tiểu Bắc giơ tay lên, hỏi Ngô Tang bên cạnh: "Muốn một ít không?"
"Muốn." Ngô Tang muốn nói gì đó, nhưng ngồi ở bên cạnh cậu nhóc lại là Mạnh Tinh Trì, ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ có thể dùng tay ký hiệu: "Em cũng muốn."
Mạnh Tinh Trì kinh ngạc nhìn bọn họ, đặc biệt dừng lại vài giây trên người cậu trai lạnh lùng ít nói Ngô Tang, sau đó chú ý đến động tác của Tô Triều.
Tô Triều dứt khoát là lấy cho bọn họ mỗi người một phần, lúc cậu đang rót phần sốt cuối cùng, đột nhiên nghe thấy Mạnh Tinh Trì thình lình nói: "Tôi cũng muốn, ai lớp diu."
Tô Triều run tay, suýt chút nữa làm đổ nước sốt.
Bốn người:???
Mặc dù... mặc dù họ ngày thường nói đến quen miệng nhưng vẫn cảm thấy rất sốc khi nghe ai đó nói "ai lớp diu" với người khác.
Đặc biệt, đối tượng đó lại là Mạnh Tinh Trì, người vốn nổi tiếng là nghiêm túc và xa cách, ngay cả ngữ khí cũng rất cứng rắn.
Có thể thấy được, Mạnh tổng là rất muốn hòa tan vào nhóm của họ phải không? Thật sự rất nể tình bọn họ.
Leader Triệu Tư Linh đặc biệt cảm động: "Tô Triều, rót đầy ly cho Mạnh tổng!"
Tô Triều: "..."
Tô Triều thấp giọng hỏi Mạnh Tinh Trì: "Anh có được không? Trong đó có hạt kê cay đấy."
Mạnh Tinh Trì lông mày giật giật: "Vậy thôi."
Mạnh tổng - người có khả năng co được, giãn được.
*
Ăn xong, đám người đi ra ngoài trước, Mạnh Tinh Trì và Tô Triều ở phía sau lén lút nhìn nhau.
Ánh mắt họ giao nhau, nhìn nhau và mỉm cười.
Tô Triều hỏi bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Đợi lát nữa đi công ty nhé?"
"Được, em định đi đâu?"
"Em......"
"Triều nhi, chú mày lái xe đi, chỉ có duy nhất cưng là không nốc thôi." Trần Ngư đột nhiên quay người nói.
"Được." Tô Triều đồng ý, sau đó nhìn Mạnh Tinh Trì nhún nhún vai, "Em nhất định phải làm lái xe."
Mạnh Tinh Trì chậm rãi gật đầu.
Lúc đi xuống cầu thang, Tô Triều lợi dụng chỗ rẽ, lén chạm vào ngón tay Mạnh Tinh Trì: "Hôm nay anh làm rất tốt, cảm ơn anh."
Mạnh Tinh Trì trong lòng hưng phấn quay đầu nhìn cậu, khóe môi nở nụ cười.
Lúc này, Ngô Tang đi ngang qua bọn họ và vô tình vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Tinh Trì.
Hai người đồng thời giật mình, Ngô Tang khẽ kêu lên một tiếng, khiến ba người phía trước quay đầu lại.
Họ nhìn thấy Ngô Tang như gặp quỷ mà lùi lại mấy bước, thu hồi tay. Mạnh Tinh Trì tiến lên mấy bước, chặn Tô Triều vào một góc.
Mọi người: "..."
Triều Tư Linh đưa tay kéo Ngô Tang đang ngơ ngác, nói Mạnh Tinh Trì: "Xin lỗi, Mạnh tổng, A Tang không cố ý đẩy ngài."
Ngô Tang cúi đầu nhìn xuống tay mình, khó hiểu, hình như cậu nhóc không có đẩy? Chẳng lẽ sức mạnh của mình đã tăng lên một cách vô tình?
"Không sao đâu." Mạnh Tinh Trì vẻ mặt bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người tiếp tục đi đến bãi đậu xe, nhưng Tô Triều lại nhíu mày, cậu cảm thấy phản ứng vừa rồi của Mạnh Tinh Trì có chút phóng đại, hình như không có vẻ là bị Ngô Tang đẩy, mà là có chút sợ hãi?
"Mọi nguời lên xe trước đi, em đi tiễn Mạnh tổng." Tô Triều nói xong, theo Mạnh Tinh Trì lên xe, thấp giọng hỏi: "Mạnh tổng, anh không thích A Tang?"
"KHÔNG CÓ."
"Vậy anh mới nãy..."
Mạnh Tinh Trì thở dài: "Em không phải nói biết bệnh của anh sao?"
Tô Triều phản ứng hồi lâu mới chợt nhận ra: "Ơ, mới nãy là triệu chứng Parkinson đó hả?"
Mạnh Tinh Trì vừa gật đầu, liền sửng sốt: "Cái gì... cái gì bệnh Parkinson?"
"Anh không bị bệnh Parkinson à?"
"Bị từ bao giờ chứ?" Mạnh Tinh Trì hơi kinh ngạc, "Tại sao anh lại không biết?"
Triệu Tư Linh bắt chéo chân muốn hút một điếu thuốc, vừa lấy hộp thuốc lá ra, Trần Ngư liền giật đi.
Trần Ngư tùy ý đặt một tay lên thành ghế, chiếm vài phần diện tích, bắt chéo chân chữ ngũ, bộ dáng giống như phú nhị đại thiếu gia, chán ghét nói: "Đừng để chỗ này ám khói thuốc, coi chừng Mạnh tổng cắt luôn phần solo của mày đấy."
Trình Tiểu Bắc chống tay lên bàn gối đầu lên, chán nản lẩm bẩm: Haizz, em muốn bày trò để chơi quá, nhưng mà không biết Mạnh tổng có chơi được không?"
Ngô Tang hai tay khoanh trước ngực, bắp tay cuồn cuộn do bị gồng, ngồi thẳng, im lặng nhìn chằm chằm vào bàn, không nói gì, cơ thể căng.
Tô Triều lén lút nghịch điện thoại dưới gầm bàn, gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì, đối phương nói sắp đến nơi rồi, cậu mang theo nụ cười cất điện thoại di động xuống, vỗ bàn: "Được rồi mọi người, ngồi yên đi, Mạnh tổng sẽ đến sớm thôi, lát nữa biểu hiện thật tốt nhé."
Trình Tiểu Bắc nhìn xung quanh nói: "Triều ca, sao anh không có chút khẩn trương nào hết thế, anh tiết lộ một chút cho mọi người biết Mạnh tổng là người như thế nào được không?"
"Rất tốt." Tô Triều không chút do dự khen ngợi: "Ôn nhu, lễ phép, đáng yêu, lại có chút chu đáo."
Bốn người: "..."
Trình Tiểu Bắc nói: "Anh đang nói Mạnh tổng á? Em thấy anh như đang nói chính mình đúng không?"
"Đương nhiên là không. Nếu không tin, đợi lát nữa sẽ thấy." Tô Triều rất tự tin bọn họ nhất định sẽ thích Mạnh Tinh Trì!
"Rõ ràng là rất đáng sợ." Trình Tiểu Bắc lẩm bẩm, không biết trong lòng đang nghĩ gì, đột nhiên cười nói: "Nhưng lần trước Mạnh tổng đưa Triều ca về tận ký túc xá, có vẻ là một người khá tốt."
Tô Triều kinh ngạc: "Khi nào?!"
"Lần say rượu hôm trước, anh không nhớ ạ?"
"Ơ, lần đó."
"Chẳng lẽ còn lần nào khác ạ?"
"Không, không hết rồi!" Tô Triều có chút cắn rứt lương tâm nói: "Chỉ có lần bị fan tư sinh đuổi theo đó."
Trình Tiểu Bắc cười lớn: "Nói đến hôm đó, em buồn cười muốn chết. Triều ca lúc say thật sự rất đáng sợ, chỉ không biết Mạnh tổng lúc say sẽ như thế nào thôi?"
Trần Ngư nguy hiểm nói: "Vậy thử xem?"
Trình Tiểu Bắc bị lòng hiếu kỳ đánh bại, vui vẻ ngồi thẳng dậy, dũng cảm đập bàn: "Được rồi!Đợi lát nữa Mạnh tổng tới, chúng ta cùng ngài ấy hảo hảo uống vài ly, ha ha ha, một hai chuốc cho ngài ấy bí tỉ, không say không về!"
Mọi người bật cười, Tô Triều nhìn điện thoại, phát hiện vài phút trước Mạnh Tinh Trì nói anh đang ở dưới gọi điện thoại.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu quay người nhìn sang, như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tinh Trì, liền nói: "Hình như đã đến rồi, anh ra ngoài đón ngài ấy."
Vừa đứng dậy đi ra ngoài, Trần Ngư đột nhiên ngồi thẳng dậy, lấy gương ra, nhanh chóng chỉnh tóc, trong nháy mắt đã bị Trình Tiểu Bắc giật lấy, cả hai vội vàng chỉnh đốn lại diện mạo của mình.
Mạnh Tinh Trì đang ở hành lang bị cuộc gọi này làm cho mất cảnh giác, đang lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Tô Triều đã đi ra ngoài tìm mình.
"Tới rồi, anh vào đi." Tô Triều cười nắm lấy tay anh, anh lo lắng ở nơi công cộng nhưng cậu thấp giọng nói: "Bọn họ kỳ thật có chút khẩn trương, lát nữa anh có thể cố gắng khiến cho bọn họ thoải mái một chút nhé."
Mạnh Tinh Trì: "..."
Cái gì? Còn có thể có người khẩn trương vì anh sao? Không đời nào.
Tô Triều kéo anh vào trong, lại phát hiện không kéo được người, bối rối quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt có chút mê mang.
"Anh... Mạnh tổng, anh... không muốn cùng ăn uống sao?" Tô Triều cẩn thận suy nghĩ, phát hiện Mạnh Tinh Trì không hề biểu hiện nguyện vọng, liền đến sát người lại gần nói: "Không sao đâu, nếu anh không muốn ăn thì cũng không sao. Tại em quá vội vàng hấp tấp, nóng lòng muốn anh cùng bạn bè dùng bữa, em có làm chậm trễ công việc của anh không?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu nói: "Không, anh cũng muốn ăn tối với bọn họ, đi thôi."
"Thật chứ?"
Để thể hiện sự quyết tâm của mình, Mạnh Tinh Trì nghiến răng nghiến lợi, đi thẳng về phía trước giơ tay định mở cửa.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, bốn người nhìn nhau, cuối cùng Triệu Tư Linh dẫn đầu chào hỏi: "Mạnh tổng, ngài đến rồi, mau vào đi."
Mạnh Tinh Trì đợi một lát, để Tô Triều vào ngồi trước, vừa lúc bên cạnh còn trống một chỗ.
Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Tô Triều.
Tô Triều hỏi: "Mạnh tổng, ngài biết hết bọn họ chưa? Có cần giới thiệu lại không?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu.
Bầu không khí trở nên rất kỳ quái, mấy người nhìn nhau, cuối cùng chuyển sự chú ý về phía Tô Triều, hy vọng cậu có thể nhanh chóng hòa giải bầu không khí.
Tô Triều âm thầm siết chặt tay Mạnh Tinh Trì dưới gầm bàn, quay người cười nói: "Mạnh tổng, sao... ngài chào mọi người một tiếng đi."
Mạnh Tinh Trì hoài niệm nắm lấy tay cậu, vẻ mặt dịu đi một chút, nói: "Xin chào, cảm ơn mọi người mấy ngày nay vất vả rồi."
Nghe được lời của anh, Trình Tiểu Bắc đột nhiên "ôi" một tiếng, lập tức xua tay: "Ba người kia so với chúng tôi mới thật vất vả, tôi cùng A Tang việc không có nhiều, thời gian duy nhất bận rộn là khi chúng tôi đánh game!"
"Còn không biết xấu hổ mà nói ra." Trần Ngư trừng mắt nhìn cậu ta, âm thầm ra hiệu.
Trình Tiểu Bắc lập tức tỉnh táo, hóa thành một người chăm chỉ: "Trò chơi tôi nói đến là một loại trò chơi âm nhạc! Cho dù lúc giải trí, chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của một ca sĩ và gieo hạt giống âm nhạc vào lòng mình. Mặc dù chúng tôi không có thời gian đi lại thường xuyên nhưng công việc của chúng tôi luôn được đặt lên hàng đầu!"
Mạnh Tinh Trì: "..."
Bốn người: "..."
Mặc dù không có ai tin lời Trình Tiểu Bắc nói, nhưng bầu không khí cũng trở nên tốt hơn một chút.
Không mất nhiều thời gian để thức ăn được dọn lên.
Triệu Tư Linh đang muốn bưng đồ ăn lên thì đĩa đậu sen trước mặt đã bị Tô Triều lấy đi: "Em làm gì vậy?"
Tô Triều đặt đậu phụ trước mặt Mạnh Tinh Trì, nói: "Anh thấy thế nào?"
"Làm tốt lắm." Triệu Tư Linh giơ ngón tay cái, sau đó nâng ly lên và nói: "Mạnh tổng, ly này là tôi kính ngài, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài trong thời gian qua."
Tình huống so với xã giao không sai biệt lắm, chỉ cần coi bạn bè Tô Triều là đối tác làm ăn, Mạnh Tinh Trì cảm thấy dễ dàng xử lý hơn nhiều.
Anh cầm ly rượu lên cụng một cái: "Vốn là thực lực của anh, tôi sẽ không đầu tư vào những người vô dụng."
Triệu Tư Linh sửng sốt, tựa như vừa gặp được tri kỉ, kích động đến nỗi lúc cụng ly liền vô tình sượt vào tay anh.
Ly Mạnh Tinh Trì dây ra một ít rượu, Triệu Tư Linh lấy khăn giấy lau cho anh.
Mạnh Tinh Trì cứng ngắc muốn rút tay lại.
Tô Triều ngừng ăn, chăm chú quan sát động tác của bọn họ, đột nhiên cầm lấy khăn giấy kéo tay Mạnh Tinh Trì lại, đang định tự lau thì khoé mắt thấy Trần Ngư ý vị sâu xa nhìn sang, cậu bắt lấy một tờ giấy đưa cho Mạnh Tinh Trì: "Ngài có thể tự mình làm được chứ."
"Được." Mạnh Tinh Trì cúi đầu lau tay, nhưng ánh mắt lại bị đôi chân thon dài của Tô Triều hấp dẫn, anh lặng lẽ di chuyển một chút, cọ vào đầu gối đối phương.
Tô Triều dừng lại, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại dính sát vào chân đối phương dưới gầm bàn, lúc cúi đầu ăn, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.
"Chao, cho anh đây ít nước sốt, lớp diu." Trần Ngư hô một cái.
Mạnh Tinh Trì: "...?"
Tô Triều lấy ra một cái đĩa, đổ một nửa rồi đưa cho hắn.
"Triều ca, em cũng muốn, được không!" Trình Tiểu Bắc giơ tay lên, hỏi Ngô Tang bên cạnh: "Muốn một ít không?"
"Muốn." Ngô Tang muốn nói gì đó, nhưng ngồi ở bên cạnh cậu nhóc lại là Mạnh Tinh Trì, ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ có thể dùng tay ký hiệu: "Em cũng muốn."
Mạnh Tinh Trì kinh ngạc nhìn bọn họ, đặc biệt dừng lại vài giây trên người cậu trai lạnh lùng ít nói Ngô Tang, sau đó chú ý đến động tác của Tô Triều.
Tô Triều dứt khoát là lấy cho bọn họ mỗi người một phần, lúc cậu đang rót phần sốt cuối cùng, đột nhiên nghe thấy Mạnh Tinh Trì thình lình nói: "Tôi cũng muốn, ai lớp diu."
Tô Triều run tay, suýt chút nữa làm đổ nước sốt.
Bốn người:???
Mặc dù... mặc dù họ ngày thường nói đến quen miệng nhưng vẫn cảm thấy rất sốc khi nghe ai đó nói "ai lớp diu" với người khác.
Đặc biệt, đối tượng đó lại là Mạnh Tinh Trì, người vốn nổi tiếng là nghiêm túc và xa cách, ngay cả ngữ khí cũng rất cứng rắn.
Có thể thấy được, Mạnh tổng là rất muốn hòa tan vào nhóm của họ phải không? Thật sự rất nể tình bọn họ.
Leader Triệu Tư Linh đặc biệt cảm động: "Tô Triều, rót đầy ly cho Mạnh tổng!"
Tô Triều: "..."
Tô Triều thấp giọng hỏi Mạnh Tinh Trì: "Anh có được không? Trong đó có hạt kê cay đấy."
Mạnh Tinh Trì lông mày giật giật: "Vậy thôi."
Mạnh tổng - người có khả năng co được, giãn được.
*
Ăn xong, đám người đi ra ngoài trước, Mạnh Tinh Trì và Tô Triều ở phía sau lén lút nhìn nhau.
Ánh mắt họ giao nhau, nhìn nhau và mỉm cười.
Tô Triều hỏi bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Đợi lát nữa đi công ty nhé?"
"Được, em định đi đâu?"
"Em......"
"Triều nhi, chú mày lái xe đi, chỉ có duy nhất cưng là không nốc thôi." Trần Ngư đột nhiên quay người nói.
"Được." Tô Triều đồng ý, sau đó nhìn Mạnh Tinh Trì nhún nhún vai, "Em nhất định phải làm lái xe."
Mạnh Tinh Trì chậm rãi gật đầu.
Lúc đi xuống cầu thang, Tô Triều lợi dụng chỗ rẽ, lén chạm vào ngón tay Mạnh Tinh Trì: "Hôm nay anh làm rất tốt, cảm ơn anh."
Mạnh Tinh Trì trong lòng hưng phấn quay đầu nhìn cậu, khóe môi nở nụ cười.
Lúc này, Ngô Tang đi ngang qua bọn họ và vô tình vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Tinh Trì.
Hai người đồng thời giật mình, Ngô Tang khẽ kêu lên một tiếng, khiến ba người phía trước quay đầu lại.
Họ nhìn thấy Ngô Tang như gặp quỷ mà lùi lại mấy bước, thu hồi tay. Mạnh Tinh Trì tiến lên mấy bước, chặn Tô Triều vào một góc.
Mọi người: "..."
Triều Tư Linh đưa tay kéo Ngô Tang đang ngơ ngác, nói Mạnh Tinh Trì: "Xin lỗi, Mạnh tổng, A Tang không cố ý đẩy ngài."
Ngô Tang cúi đầu nhìn xuống tay mình, khó hiểu, hình như cậu nhóc không có đẩy? Chẳng lẽ sức mạnh của mình đã tăng lên một cách vô tình?
"Không sao đâu." Mạnh Tinh Trì vẻ mặt bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người tiếp tục đi đến bãi đậu xe, nhưng Tô Triều lại nhíu mày, cậu cảm thấy phản ứng vừa rồi của Mạnh Tinh Trì có chút phóng đại, hình như không có vẻ là bị Ngô Tang đẩy, mà là có chút sợ hãi?
"Mọi nguời lên xe trước đi, em đi tiễn Mạnh tổng." Tô Triều nói xong, theo Mạnh Tinh Trì lên xe, thấp giọng hỏi: "Mạnh tổng, anh không thích A Tang?"
"KHÔNG CÓ."
"Vậy anh mới nãy..."
Mạnh Tinh Trì thở dài: "Em không phải nói biết bệnh của anh sao?"
Tô Triều phản ứng hồi lâu mới chợt nhận ra: "Ơ, mới nãy là triệu chứng Parkinson đó hả?"
Mạnh Tinh Trì vừa gật đầu, liền sửng sốt: "Cái gì... cái gì bệnh Parkinson?"
"Anh không bị bệnh Parkinson à?"
"Bị từ bao giờ chứ?" Mạnh Tinh Trì hơi kinh ngạc, "Tại sao anh lại không biết?"