Chương 12: Con muốn kết hôn
Lúc Lục Nam Trấn quay về thì trời cũng đã tối, có lẽ từ khi Trần Dao rời đi thì không khí trong nhà rất căng thẳng. Nhiều lần An Tương còn muốn tìm cách nói chuyện với anh, nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn lạnh lẽo từ người con trai.
Nhưng hôm nay, khi Lục Nam Trấn quay về thì An Tương đã nhìn thấy được nụ cười mà hai tháng qua bà ấy đã từng mong ngóng, chẳng lẽ anh tìm được Trần Dao rồi? Nhưng mà... Với tính cách của anh, nếu tìm được Trần Dao thì sẽ mang theo cô về nhà cùng mới đúng, chẳng lẽ là anh đã quên được Trần Dao, có được một niềm vui khác rồi sao? Nếu vậy thì tốt quá.
Nghĩ đến đây An Tương còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lục Nam Trấn đã ngồi xuống ở phòng khách, còn nhìn Lục Hạo Vinh, nói:
- Cha, con muốn kết hôn.
Đừng nói Lục Hạo Vinh kinh ngạc đến mức tháo mắt kính ra, ngay cả Lục Nam Kỳ cũng giật mình mà bỏ công văn trên tay xuống. Ánh mắt của hai người họ liền không dám tin mà nhìn nhau, sau đó Lục Hạo Vinh liền đặt quyển sách mà mình đang đọc xuống bàn, cười một cái, rồi nói:
- Ây dô, là cô gái nhà nào vậy? Đàm Tuyết Du sao? Hay là Hà Mẫn Mi? Không đúng, rõ ràng lúc con đi xem mắt thì đâu có biểu hiện thích người ta? Tiểu Trấn à, con muốn kết hôn với ai vậy?
- Dao Dao. Con tìm được Dao Dao rồi, con muốn kết hôn với cô ấy.
Quả nhiên vẫn là Trần Dao, nhưng lần này An Tương không có phản ứng, đến Lục Hạo Vinh cũng không buồn có phản ứng, vì ông ấy sớm đã biết trong lòng của Lục Nam Trấn ngoại trừ Trần Dao ra thì không có ai cả. Nhưng Lục Nam Kỳ lại có chút gì đó không vui, hai tháng... Cậu ta đã cho nhiều người đi tìm ròng rã suốt hai tháng trời, nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng anh trai lại là người tìm thấy cô trước. Lẽ nào đây chính là thiên duyên mà người ta hay nhắc đến sao?
- Con... Tìm được Trần Dao rồi? Nhưng con bé ở đâu? Có ở Tây Thành không?
- Không xa trung tâm là mấy, nơi đó nhìn như một thị trấn nhỏ. Lúc chiều tan làm sớm, nên con có đi dạo một chút, vô tình lại thấy cô ấy. Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Cha, Dao Dao có thai rồi. Cô ấy có thai rồi, là con của tụi con. Cô ấy thật sự vẫn ở đây...
Lục Hạo Vinh nghe thấy cũng chỉ đưa mắt nhìn về phía An Tương, nhưng bà ấy bây giờ lại không có bất cứ phản ứng gì.
Hãy nhìn thử người con trai này đi, hai tháng qua sống như cái xác không hồn, suốt ngày chỉ biết làm việc, ăn uống thì vẫn bình thường nhưng lại chẳng nở lấy một nụ cười. Còn bây giờ thì sao? Chẳng những đã cười mà còn rất hạnh phúc nữa là đằng khác. Trần Dao tuy mang thai nhưng không đến Lục gia làm ầm lên, có lẽ cô đã định nếu Lục gia không tìm mình, thì cả đời cũng không tìm đến, một mình nuôi con mãi mãi không ai biết. Con người của Trần Dao và Lục Nam Trấn khá giống nhau, yêu ai đều yêu đến chết đi sống lại, nhất quyết không thay lòng.
Nếu anh đã muốn như vậy, thì bà ấy còn nói gì nữa đây.
- Nam Trấn, nếu như con kết hôn với Trần Dao, thì e là chuyện của Lục gia sẽ làm khó con bé. Nói sao thì xuất thân của Trần Dao cũng...
- Chỉ cần có thể cưới cô ấy, con quyết định sẽ không cần thừa kế Lục gia. Sau này chuyện lớn nhỏ của Lục tộc, cứ giao cho Nam Kỳ là được.
An Tương lại giật mình, xem ra trước kia bà ấy thật sự đã đánh giá thấp vị trí của Trần Dao trong lòng của Lục Nam Trấn rồi. Một người đàn ông có sự nghiệp như anh, lại có thể vì cô mà không màng đến Lục tộc, có thể nói là anh đã hạ quyết tâm, chỉ cưới Trần Dao.
- Nhưng cha lại không hiểu, tại sao con lại yêu con bé đó nhiều như vậy chứ? Nếu nói nó chu đáo, tỉ mỉ, thì người hầu trong nhà đều như vậy mà? Không phải sao?
Lục Nam Trấn lúc này mới cười dịu dàng, anh cũng không ngại mà kể lại cho mọi người nghe về những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
[...]
Ở Lục gia thì anh được xem là thiếu gia khó hầu hạ nhất, nhưng từ khi Trần Dao xuất hiện thì anh lại cảm thấy bản thân không cần phải cố gắng quá nhiều, hay thậm chí là tài giỏi trong mắt cha mẹ.
Hai người họ lúc nào cũng muốn hướng anh đến vị trí đường chủ của dòng họ Lục, vì vậy nên tuổi thơ của anh dường như chỉ gắn liền với sách vở và bài tập, còn không thì là những ngày học môn năng khiếu, những bữa tiệc xã giao giới thượng lưu. Còn Trần Dao thì lại khác, lúc rảnh rỗi thì cô lại bày ra những trò mà trẻ con nông thôn sẽ chơi, cùng anh chơi đùa.
Cô cũng là cô gái kiên nhẫn, mỗi lần anh tức giận chuyện ở công ty đều không biết cách giải bày, ngay lúc đó Trần Dao đã luôn ở bên cạnh anh, an ủi anh, khuyên nhủ anh, còn động viên anh rất nhiều. Một cô gái nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất trưởng thành, nếu như không biết thì anh còn tưởng Trần Dao còn lớn hơn anh mấy tuổi nữa kìa.
Dần dần ở bên nhau, Trần Dao lại bộc lộ được sự tỉ mỉ và chu đáo, hai người họ cũng bắt đầu hiểu ý nhau qua ánh mắt. Chỉ cần anh nhìn một cái, là cô có thể biết anh muốn làm gì, muốn ăn gì, hay thậm chí là anh muốn mặc trang phục nào. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có cảm giác muốn nâng niu một hầu gái như vậy, nhưng mọi thứ Trần Dao làm cho anh, còn nhiều hơn những thứ mà anh dành cho cô.
Cũng chẳng biết qua bao lâu nữa, anh lại yêu chính cô hầu gái của mình, một tình yêu đơn thuần, mong manh, nguy hiểm nhưng lại không tài nào dứt ra được.
[...]
Lục Hạo Vinh nghe xong thì cũng chỉ biết cười, nói:
- Hôm nào rảnh rỗi dẫn Trần Dao về đi. Đương nhiên là với thân phận bạn gái của con.
- Cha yên tâm, con nhất định sẽ theo đuổi được con dâu cho cha.
Đến đây thì Lục Nam Trấn liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng rồi bất giác anh liền dừng lại, đưa nhìn ông ấy, cười một cái, lại nói:
- À, còn mang cả cháu nội của cha về được.
- Được! Cố lên.
#Yu~
Nhưng hôm nay, khi Lục Nam Trấn quay về thì An Tương đã nhìn thấy được nụ cười mà hai tháng qua bà ấy đã từng mong ngóng, chẳng lẽ anh tìm được Trần Dao rồi? Nhưng mà... Với tính cách của anh, nếu tìm được Trần Dao thì sẽ mang theo cô về nhà cùng mới đúng, chẳng lẽ là anh đã quên được Trần Dao, có được một niềm vui khác rồi sao? Nếu vậy thì tốt quá.
Nghĩ đến đây An Tương còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lục Nam Trấn đã ngồi xuống ở phòng khách, còn nhìn Lục Hạo Vinh, nói:
- Cha, con muốn kết hôn.
Đừng nói Lục Hạo Vinh kinh ngạc đến mức tháo mắt kính ra, ngay cả Lục Nam Kỳ cũng giật mình mà bỏ công văn trên tay xuống. Ánh mắt của hai người họ liền không dám tin mà nhìn nhau, sau đó Lục Hạo Vinh liền đặt quyển sách mà mình đang đọc xuống bàn, cười một cái, rồi nói:
- Ây dô, là cô gái nhà nào vậy? Đàm Tuyết Du sao? Hay là Hà Mẫn Mi? Không đúng, rõ ràng lúc con đi xem mắt thì đâu có biểu hiện thích người ta? Tiểu Trấn à, con muốn kết hôn với ai vậy?
- Dao Dao. Con tìm được Dao Dao rồi, con muốn kết hôn với cô ấy.
Quả nhiên vẫn là Trần Dao, nhưng lần này An Tương không có phản ứng, đến Lục Hạo Vinh cũng không buồn có phản ứng, vì ông ấy sớm đã biết trong lòng của Lục Nam Trấn ngoại trừ Trần Dao ra thì không có ai cả. Nhưng Lục Nam Kỳ lại có chút gì đó không vui, hai tháng... Cậu ta đã cho nhiều người đi tìm ròng rã suốt hai tháng trời, nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng anh trai lại là người tìm thấy cô trước. Lẽ nào đây chính là thiên duyên mà người ta hay nhắc đến sao?
- Con... Tìm được Trần Dao rồi? Nhưng con bé ở đâu? Có ở Tây Thành không?
- Không xa trung tâm là mấy, nơi đó nhìn như một thị trấn nhỏ. Lúc chiều tan làm sớm, nên con có đi dạo một chút, vô tình lại thấy cô ấy. Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Cha, Dao Dao có thai rồi. Cô ấy có thai rồi, là con của tụi con. Cô ấy thật sự vẫn ở đây...
Lục Hạo Vinh nghe thấy cũng chỉ đưa mắt nhìn về phía An Tương, nhưng bà ấy bây giờ lại không có bất cứ phản ứng gì.
Hãy nhìn thử người con trai này đi, hai tháng qua sống như cái xác không hồn, suốt ngày chỉ biết làm việc, ăn uống thì vẫn bình thường nhưng lại chẳng nở lấy một nụ cười. Còn bây giờ thì sao? Chẳng những đã cười mà còn rất hạnh phúc nữa là đằng khác. Trần Dao tuy mang thai nhưng không đến Lục gia làm ầm lên, có lẽ cô đã định nếu Lục gia không tìm mình, thì cả đời cũng không tìm đến, một mình nuôi con mãi mãi không ai biết. Con người của Trần Dao và Lục Nam Trấn khá giống nhau, yêu ai đều yêu đến chết đi sống lại, nhất quyết không thay lòng.
Nếu anh đã muốn như vậy, thì bà ấy còn nói gì nữa đây.
- Nam Trấn, nếu như con kết hôn với Trần Dao, thì e là chuyện của Lục gia sẽ làm khó con bé. Nói sao thì xuất thân của Trần Dao cũng...
- Chỉ cần có thể cưới cô ấy, con quyết định sẽ không cần thừa kế Lục gia. Sau này chuyện lớn nhỏ của Lục tộc, cứ giao cho Nam Kỳ là được.
An Tương lại giật mình, xem ra trước kia bà ấy thật sự đã đánh giá thấp vị trí của Trần Dao trong lòng của Lục Nam Trấn rồi. Một người đàn ông có sự nghiệp như anh, lại có thể vì cô mà không màng đến Lục tộc, có thể nói là anh đã hạ quyết tâm, chỉ cưới Trần Dao.
- Nhưng cha lại không hiểu, tại sao con lại yêu con bé đó nhiều như vậy chứ? Nếu nói nó chu đáo, tỉ mỉ, thì người hầu trong nhà đều như vậy mà? Không phải sao?
Lục Nam Trấn lúc này mới cười dịu dàng, anh cũng không ngại mà kể lại cho mọi người nghe về những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
[...]
Ở Lục gia thì anh được xem là thiếu gia khó hầu hạ nhất, nhưng từ khi Trần Dao xuất hiện thì anh lại cảm thấy bản thân không cần phải cố gắng quá nhiều, hay thậm chí là tài giỏi trong mắt cha mẹ.
Hai người họ lúc nào cũng muốn hướng anh đến vị trí đường chủ của dòng họ Lục, vì vậy nên tuổi thơ của anh dường như chỉ gắn liền với sách vở và bài tập, còn không thì là những ngày học môn năng khiếu, những bữa tiệc xã giao giới thượng lưu. Còn Trần Dao thì lại khác, lúc rảnh rỗi thì cô lại bày ra những trò mà trẻ con nông thôn sẽ chơi, cùng anh chơi đùa.
Cô cũng là cô gái kiên nhẫn, mỗi lần anh tức giận chuyện ở công ty đều không biết cách giải bày, ngay lúc đó Trần Dao đã luôn ở bên cạnh anh, an ủi anh, khuyên nhủ anh, còn động viên anh rất nhiều. Một cô gái nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất trưởng thành, nếu như không biết thì anh còn tưởng Trần Dao còn lớn hơn anh mấy tuổi nữa kìa.
Dần dần ở bên nhau, Trần Dao lại bộc lộ được sự tỉ mỉ và chu đáo, hai người họ cũng bắt đầu hiểu ý nhau qua ánh mắt. Chỉ cần anh nhìn một cái, là cô có thể biết anh muốn làm gì, muốn ăn gì, hay thậm chí là anh muốn mặc trang phục nào. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có cảm giác muốn nâng niu một hầu gái như vậy, nhưng mọi thứ Trần Dao làm cho anh, còn nhiều hơn những thứ mà anh dành cho cô.
Cũng chẳng biết qua bao lâu nữa, anh lại yêu chính cô hầu gái của mình, một tình yêu đơn thuần, mong manh, nguy hiểm nhưng lại không tài nào dứt ra được.
[...]
Lục Hạo Vinh nghe xong thì cũng chỉ biết cười, nói:
- Hôm nào rảnh rỗi dẫn Trần Dao về đi. Đương nhiên là với thân phận bạn gái của con.
- Cha yên tâm, con nhất định sẽ theo đuổi được con dâu cho cha.
Đến đây thì Lục Nam Trấn liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng rồi bất giác anh liền dừng lại, đưa nhìn ông ấy, cười một cái, lại nói:
- À, còn mang cả cháu nội của cha về được.
- Được! Cố lên.
#Yu~