Chương 17: Nhìn ra vấn đề
Buổi tối hôm đó thì sau khi Đàm Tuyết Du ở lại dùng bữa thì cũng sẵn tiện ở lại trò chuyện với An Tương một lúc, nhưng đến khi cô ta muốn về thì trời cũng đã tối muộn, thân gái một mình để người ta về nhà thì An Tương cũng không an tâm.
Nhưng khi bà ấy muốn để Lục Nam Kỳ đưa Đàm Tuyết Du về thì cậu ấy lại từ chối, nói rằng ngày mai cậu ấy còn phải bận chuẩn bị cuộc họp cho cổ đông vào tuần sau, nên hôm nay phải đi ngủ sớm. Còn Lục Nam Trấn thì từ khi về nhà đã ở trong phòng và hoàn toàn không thấy mặt, cuối cùng thì An Tương cũng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Du, hay là đêm nay con cứ ở lại đây đi, sáng mai bác kêu Nam Kỳ đưa con về sớm.
- Như vậy thì phiền quá ạ, để con tự gọi xe về là được rồi ạ.
- Không được, thân gái yếu đuối làm sao mà rời đi một mình giữa đêm như vậy chứ. Bác không yên tâm, con cứ ở đây đi, ngày mai bác bảo người đưa con về, cứ quyết định vậy đi.
Nghe những lời mà An Tương nói thì càng làm cho Lục Nam Kỳ không có thiện cảm với Đàm Tuyết Du hơn, bà ấy cũng biết thân gái một mình ra ngoài thì sẽ nguy hiểm, vậy mà hôm đó trời cũng sắp tối rồi vậy mà vẫn nhẫn tâm đuổi Trần Dao đi, tại sao lúc đó bà ấy lại không nghĩ đến chuyện thân gái một mình như Trần Dao cũng sẽ nguy hiểm chứ? Hơn nữa Đàm Tuyết Du là tiểu thư nhà giàu, cho dù không ai đưa về hay bắt không được xe thì cũng có người nhà họ Đàm đến đón cô ta về. Còn Trần Dao thì sao? Thân cô thế cô lang thang ngoài đường, hơn nữa còn là vào giờ sắp có tuyết lẫn bão tuyết, nếu như không phải số của Trần Dao may mắn thì có lẽ bây giờ cô đã...
Hiển nhiên An Tương cũng nhìn thấy được nét mặt không vui của Lục Nam Kỳ, bà ấy liền nói:
- Nam Kỳ, ngày mai con đưa Tiểu Du về nhà đó. Nghe chưa.
- Con không rảnh, mẹ cứ bảo chú Trung đưa cô ta về là được rồi. Dù sao thì Đàm tiểu thư cũng là tiểu thư nhà giàu, sẽ không ai dám làm gì cô ta đâu.
- Nam Kỳ! Đến cả con cũng ăn nói với mẹ như vậy đó hả!
Vốn dĩ Lục Nam Kỳ đã định lên tiếng đòi lại công bằng cho Trần Dao, nhưng cậu ấy biết bây giờ không phải lúc nhắc đến chuyện này, dù sao thì bây giờ thiện cảm của mẹ đối với Trần Dao không nhiều, nếu như cậu ấy lỡ lời thì rất có thể sẽ khiến mẹ nghĩ xấu cho Trần Dao. Nên Lục Nam Kỳ quyết định im lặng, rồi nói:
- Ngày mai con bận rồi.
- Bận gì chứ, cũng chỉ là đưa Tiểu Du về thôi mà, có gì to tát đâu.
- Vâng, không to tát thì mẹ cứ bảo chú Trung là được rồi, nhờ con làm gì.
- Con...
Ngay lúc này thì Lục Hạo Vinh liền lên tiếng giảng hòa, bây giờ xem cái nhà có còn là cái nhà hay không, mẹ cãi qua, con cãi lại còn ra thể thống gì nữa. Cuối cùng thì ông ấy quyết định là sáng mai ông ấy cùng An Tương sẽ đưa Đàm Tuyết Du về nhà, như vậy là xong.
Nhưng thật ra mục đích của An Tương không phải là đưa Đàm Tuyết Du về nhà, bà ấy vốn dĩ muốn tạo không gian cho Lục Nam Kỳ và Đàm Tuyết Du, nhưng tại sao đứa con này lại có phản ứng kịch liệt như vậy chứ! Đúng là phản hết rồi.
Sau khi Đàm Tuyết Du được đưa đến phòng cho khách thì An Tương và Lục Hạo Vinh cũng về phòng, hiển nhiên Lục Hạo Vinh cũng nhìn ra vợ mình đang không vui, nên ông ấy liền bước đến nhẹ nhàng xoa bóp cho bà ấy, nói:
- Lại sao nữa rồi.
- Còn không phải là hai thằng con của ông chọc tức sao? Lẽ nào Tiểu Du không tốt sao? Một đứa trẻ đoan trang, ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện như vậy... Nhưng ông xem thằng nào thằng nấy đều tránh như tránh tà.
- Không phải cái gì bà thấy thì tụi nó cũng thấy giống vậy đâu. Hơn nữa...
Lúc này thì Lục Hạo Vinh cũng có chút lấp lửng, hiển nhiên vì sự lấp lửng của ông ấy đã khiến cho An Tương tò mò không hiểu, đến đây thì Lục Hạo Vinh mới nói:
- Thật ra tôi cũng thấy giống Nam Trấn và Nam Kỳ, đứa nhỏ Tuyết Du này không bình thường chút nào.
- Tới ông mà cũng nghi ngờ con bé sao? Lục Hạo Vinh, rốt cuộc ông có ý gì đây hả!
Đến đây thì Lục Hạo Vinh biết rằng không thể tiếp tục nói lý nữa mà, An Tương có lẽ đã sớm bị những hành động ngoan ngoãn của Đàm Tuyết Du tẩy não rồi. Thôi thì tốt nhất nên nói thẳng ra, tránh bà ấy phải hối hận sau này.
- Có thể bà không chú ý, nhưng từng cử chỉ và hành động của Tuyết Du đều bất thường. Nếu là con gái nhà lành thì phải biết giữ miệng, nhưng bà xem đi... Khi Nam Trấn xin lỗi bà thì nó chưa biết gì đã lập tức muốn xu nịnh. Rồi khi bà có ý định để Nam Kỳ đưa nó về thì cũng không có phản đối. Một cô gái đàng hoàng, sao có thể dễ dàng lên xe của một người đàn ông mà mình chỉ gặp có vài lần được.
- Thì... Thì Tiểu Du tin tưởng nhà chúng ta, lẽ nào chúng ta lại nghi ngờ lòng tốt của con bé à? Hơn nữa con bé cũng chỉ là muốn tôi vui nên mới nói vậy thôi mà, lẽ nào vì thế mà gán ghép con bé tội danh không đoan chính?
Quả thật không thể gán tội một người qua những hành động đó.
- Vậy ở khu trung tâm thương mại Tuyết Du có nói gì về Nam Trấn và Trần Dao không?
Lúc này thì An Tương mới ngẫm nghĩ lại. Hình như trong lời nói của Đàm Tuyết Du đối với mối quan hệ của Lục Nam Trấn và Trần Dao thì đúng là rất kì lạ. Thấy vợ mình trầm tư thì Lục Hạo Vinh đã biết là có rồi, ông ấy liền hỏi:
- Có đúng không? Có phải con bé cho rằng Nam Trấn dám cãi lại bà là vì người ngoài nói ra nói vào phải không?
An Tương liền gật đầu, quả thật Đàm Tuyết Du đã nói như thế.
- Sau đó bà liền nghĩ đến ai? Có phải là Trần Dao xúi giục không?
An Tương cũng không phủ nhận mà gật đầu, quả thật là khi nghe Đàm Tuyết Du nói thì người đầu tiên bà nghĩ đến chính là Trần Dao, vì cô xúi giục nên Lục Nam Trấn mới trở thành kẻ đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc này thì Lục Hạo Vinh lại nói:
- Bà cũng không phải ngày một ngày hai thấy Nam Trấn căng thẳng với mình. Đó đã là tính cách của nó rồi chứ chẳng ai xúi giục nó được đâu. Hơn nữa, Trần Dao là cô bé tốt, nó luôn muốn giữ cho gia đình mình hòa thuận... Chứ nếu nó có tâm tư xấu thì cứ trực tiếp kết hôn với Nam Trấn, dù muốn dù không thì nó cũng sẽ là con dâu nhà họ Lục, chứ đâu cần tốn thời gian chờ bà đồng ý.
Dừng một chút, Lục Hạo Vinh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của bà ấy, nói:
- An Tương, tôi biết bà lo cho tương lai của Nam Trấn sau này, nhưng cuộc đời là của nó, chính nó phải nỗ lực chứ không phải dựa vào chúng ta. Bà hiểu không?
- Tôi hiểu rồi... Vậy Trần Dao thì sao? Khi nào thì con bé đến đây?
- Ngày kia tôi sẽ nói chuyện với con bé trước, quyết định ra sao thì vẫn phải chờ.
#Yu~
Nhưng khi bà ấy muốn để Lục Nam Kỳ đưa Đàm Tuyết Du về thì cậu ấy lại từ chối, nói rằng ngày mai cậu ấy còn phải bận chuẩn bị cuộc họp cho cổ đông vào tuần sau, nên hôm nay phải đi ngủ sớm. Còn Lục Nam Trấn thì từ khi về nhà đã ở trong phòng và hoàn toàn không thấy mặt, cuối cùng thì An Tương cũng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Du, hay là đêm nay con cứ ở lại đây đi, sáng mai bác kêu Nam Kỳ đưa con về sớm.
- Như vậy thì phiền quá ạ, để con tự gọi xe về là được rồi ạ.
- Không được, thân gái yếu đuối làm sao mà rời đi một mình giữa đêm như vậy chứ. Bác không yên tâm, con cứ ở đây đi, ngày mai bác bảo người đưa con về, cứ quyết định vậy đi.
Nghe những lời mà An Tương nói thì càng làm cho Lục Nam Kỳ không có thiện cảm với Đàm Tuyết Du hơn, bà ấy cũng biết thân gái một mình ra ngoài thì sẽ nguy hiểm, vậy mà hôm đó trời cũng sắp tối rồi vậy mà vẫn nhẫn tâm đuổi Trần Dao đi, tại sao lúc đó bà ấy lại không nghĩ đến chuyện thân gái một mình như Trần Dao cũng sẽ nguy hiểm chứ? Hơn nữa Đàm Tuyết Du là tiểu thư nhà giàu, cho dù không ai đưa về hay bắt không được xe thì cũng có người nhà họ Đàm đến đón cô ta về. Còn Trần Dao thì sao? Thân cô thế cô lang thang ngoài đường, hơn nữa còn là vào giờ sắp có tuyết lẫn bão tuyết, nếu như không phải số của Trần Dao may mắn thì có lẽ bây giờ cô đã...
Hiển nhiên An Tương cũng nhìn thấy được nét mặt không vui của Lục Nam Kỳ, bà ấy liền nói:
- Nam Kỳ, ngày mai con đưa Tiểu Du về nhà đó. Nghe chưa.
- Con không rảnh, mẹ cứ bảo chú Trung đưa cô ta về là được rồi. Dù sao thì Đàm tiểu thư cũng là tiểu thư nhà giàu, sẽ không ai dám làm gì cô ta đâu.
- Nam Kỳ! Đến cả con cũng ăn nói với mẹ như vậy đó hả!
Vốn dĩ Lục Nam Kỳ đã định lên tiếng đòi lại công bằng cho Trần Dao, nhưng cậu ấy biết bây giờ không phải lúc nhắc đến chuyện này, dù sao thì bây giờ thiện cảm của mẹ đối với Trần Dao không nhiều, nếu như cậu ấy lỡ lời thì rất có thể sẽ khiến mẹ nghĩ xấu cho Trần Dao. Nên Lục Nam Kỳ quyết định im lặng, rồi nói:
- Ngày mai con bận rồi.
- Bận gì chứ, cũng chỉ là đưa Tiểu Du về thôi mà, có gì to tát đâu.
- Vâng, không to tát thì mẹ cứ bảo chú Trung là được rồi, nhờ con làm gì.
- Con...
Ngay lúc này thì Lục Hạo Vinh liền lên tiếng giảng hòa, bây giờ xem cái nhà có còn là cái nhà hay không, mẹ cãi qua, con cãi lại còn ra thể thống gì nữa. Cuối cùng thì ông ấy quyết định là sáng mai ông ấy cùng An Tương sẽ đưa Đàm Tuyết Du về nhà, như vậy là xong.
Nhưng thật ra mục đích của An Tương không phải là đưa Đàm Tuyết Du về nhà, bà ấy vốn dĩ muốn tạo không gian cho Lục Nam Kỳ và Đàm Tuyết Du, nhưng tại sao đứa con này lại có phản ứng kịch liệt như vậy chứ! Đúng là phản hết rồi.
Sau khi Đàm Tuyết Du được đưa đến phòng cho khách thì An Tương và Lục Hạo Vinh cũng về phòng, hiển nhiên Lục Hạo Vinh cũng nhìn ra vợ mình đang không vui, nên ông ấy liền bước đến nhẹ nhàng xoa bóp cho bà ấy, nói:
- Lại sao nữa rồi.
- Còn không phải là hai thằng con của ông chọc tức sao? Lẽ nào Tiểu Du không tốt sao? Một đứa trẻ đoan trang, ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện như vậy... Nhưng ông xem thằng nào thằng nấy đều tránh như tránh tà.
- Không phải cái gì bà thấy thì tụi nó cũng thấy giống vậy đâu. Hơn nữa...
Lúc này thì Lục Hạo Vinh cũng có chút lấp lửng, hiển nhiên vì sự lấp lửng của ông ấy đã khiến cho An Tương tò mò không hiểu, đến đây thì Lục Hạo Vinh mới nói:
- Thật ra tôi cũng thấy giống Nam Trấn và Nam Kỳ, đứa nhỏ Tuyết Du này không bình thường chút nào.
- Tới ông mà cũng nghi ngờ con bé sao? Lục Hạo Vinh, rốt cuộc ông có ý gì đây hả!
Đến đây thì Lục Hạo Vinh biết rằng không thể tiếp tục nói lý nữa mà, An Tương có lẽ đã sớm bị những hành động ngoan ngoãn của Đàm Tuyết Du tẩy não rồi. Thôi thì tốt nhất nên nói thẳng ra, tránh bà ấy phải hối hận sau này.
- Có thể bà không chú ý, nhưng từng cử chỉ và hành động của Tuyết Du đều bất thường. Nếu là con gái nhà lành thì phải biết giữ miệng, nhưng bà xem đi... Khi Nam Trấn xin lỗi bà thì nó chưa biết gì đã lập tức muốn xu nịnh. Rồi khi bà có ý định để Nam Kỳ đưa nó về thì cũng không có phản đối. Một cô gái đàng hoàng, sao có thể dễ dàng lên xe của một người đàn ông mà mình chỉ gặp có vài lần được.
- Thì... Thì Tiểu Du tin tưởng nhà chúng ta, lẽ nào chúng ta lại nghi ngờ lòng tốt của con bé à? Hơn nữa con bé cũng chỉ là muốn tôi vui nên mới nói vậy thôi mà, lẽ nào vì thế mà gán ghép con bé tội danh không đoan chính?
Quả thật không thể gán tội một người qua những hành động đó.
- Vậy ở khu trung tâm thương mại Tuyết Du có nói gì về Nam Trấn và Trần Dao không?
Lúc này thì An Tương mới ngẫm nghĩ lại. Hình như trong lời nói của Đàm Tuyết Du đối với mối quan hệ của Lục Nam Trấn và Trần Dao thì đúng là rất kì lạ. Thấy vợ mình trầm tư thì Lục Hạo Vinh đã biết là có rồi, ông ấy liền hỏi:
- Có đúng không? Có phải con bé cho rằng Nam Trấn dám cãi lại bà là vì người ngoài nói ra nói vào phải không?
An Tương liền gật đầu, quả thật Đàm Tuyết Du đã nói như thế.
- Sau đó bà liền nghĩ đến ai? Có phải là Trần Dao xúi giục không?
An Tương cũng không phủ nhận mà gật đầu, quả thật là khi nghe Đàm Tuyết Du nói thì người đầu tiên bà nghĩ đến chính là Trần Dao, vì cô xúi giục nên Lục Nam Trấn mới trở thành kẻ đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc này thì Lục Hạo Vinh lại nói:
- Bà cũng không phải ngày một ngày hai thấy Nam Trấn căng thẳng với mình. Đó đã là tính cách của nó rồi chứ chẳng ai xúi giục nó được đâu. Hơn nữa, Trần Dao là cô bé tốt, nó luôn muốn giữ cho gia đình mình hòa thuận... Chứ nếu nó có tâm tư xấu thì cứ trực tiếp kết hôn với Nam Trấn, dù muốn dù không thì nó cũng sẽ là con dâu nhà họ Lục, chứ đâu cần tốn thời gian chờ bà đồng ý.
Dừng một chút, Lục Hạo Vinh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của bà ấy, nói:
- An Tương, tôi biết bà lo cho tương lai của Nam Trấn sau này, nhưng cuộc đời là của nó, chính nó phải nỗ lực chứ không phải dựa vào chúng ta. Bà hiểu không?
- Tôi hiểu rồi... Vậy Trần Dao thì sao? Khi nào thì con bé đến đây?
- Ngày kia tôi sẽ nói chuyện với con bé trước, quyết định ra sao thì vẫn phải chờ.
#Yu~