Chương 33: Chơi chết tiểu trà xanh (2)
Buổi chiều ngày hôm đó thì Lý Giai Thù đã có một bữa ăn cơm với Lục gia, hiển nhiên là không có sự xuất hiện của Lục Nam Trấn rồi. Kể từ khi nhận được sự chấp nhận của Trần Dao thì anh dường như đã cắm rễ ở bên kia, nhưng cả nhà đều biết, chỉ có An Tương là không biết… Vốn dĩ bà ấy còn nghĩ Lục Nam Trấn đang rất cực khổ khi tìm và xin lỗi Trần Dao, bà ấy còn sợ rằng mình sẽ chịu đói, chịu rét nữa cơ.
Cho nên là sắc mặt của An Tương bây giờ cực kỳ không tốt, vốn dĩ Lục Hạo Vinh muốn nói cho bà ấy biết sự thật, nhưng lại bị Lý Giai Thù ngăn lại, nói sao thì bây giờ suy nghĩ của An Tương đối với Trần Dao vẫn chưa mấy thiện cảm lắm, mặc dù bà ấy đã chấp nhận Trần Dao nhưng vẫn chưa thật sự chấp nhận, vẫn là nên chờ thêm một chút.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ cũng không ngồi không mà chờ đợi rồi, lúc này Lý Giai Thù mới nhẹ nhàng gắp thức ăn cho An Tương, rồi nói:
- Thím Lục, thím sao vậy ạ?
Tựa như đã hỏi đúng chỗ ngứa, An Tương liền ngay lập tức buông đũa xuống rồi đưa mắt nhìn về phía Lý Giai Thù, thở dài một tiếng, rồi nói:
- Thím lo cho Nam Trấn quá, không biết bây giờ nó có ăn uống đầy đủ không… Cũng không biết Dao Dao có tha thứ cho nó không nữa. Cũng tại thím, nếu như thím không khắc khe với Dao Dao thì hai đứa nó cũng không đến nổi như vậy.
- Thím à, thím đâu có lỗi gì, rõ ràng người có lỗi là Đàm Tuyết Du kia kìa, cô ta vốn biết thím dễ mềm lòng nên mới lợi dụng thím đuổi Dao Dao đi, nếu không phải vì cô ta thì bây giờ cả nhà chúng ta đã sớm đoàn tụ rồi.
Lúc này Lục Hạo Vinh và Lục Nam Kỳ mới phải công nhận là con người của Lý Giai Thù đúng là rất khó đoán, cô ấy biết rõ An Tương là một người dễ mềm lòng, lại hay bị chi phối bởi những người nói ra nói vào, nên mới dễ dàng nắm bắt được bà ấy như vậy. Đến mức này thì Lục Nam Kỳ lại cảm thấy may mắn, may là cô gái mưu mô này không phải kẻ thù của Lục gia, chứ nếu Lý Giai Thù thật sự trở mặt với Lục Nam Trấn thì chắc anh chỉ có nước làm “Hòn vọng thê” thôi chứ cưới hỏi gì nữa.
Nhưng đột nhiên Lục Nam Kỳ lại có chút đồng cảm với chồng tương lai của cô ấy, chắc là sau này cưới về chỉ có bật công tắc, bật nồi cơm, bật điện và bật khóc thôi chứ còn gì nữa đâu. Đúng là diễn viên chuyên nghiệp có khác.
Còn Lý Giai Thù thì vẫn nhẹ nhàng trấn an An Tương, ngay lúc này thì cô ấy chợt nghĩ ra một chuyện còn hay hơn là để Trần Dao gặp gỡ Đàm Tuyết Du nữa, vừa nghĩ xong thì Lý Giai Thù liền nhìn An Tương, nói:
- Phải rồi thím ơi, cuối tuần này con sẽ về Nam Thành một chuyến, hay là lúc đó con sẽ đưa Dao Dao đi cùng, còn anh Nam Trấn thì diện cớ là đi công tác đi. Nói sao thì đi ra ngoài cho thoải mái đầu óc, lúc đó tình cảm chắc cũng sẽ cải thiện đó ạ.
- Nhưng mà Dao Dao đang mang thai, đi xa như vậy e là…
- Thím đừng lo, con sẽ chuẩn bị tốt cho Dao Dao. Chỉ là chuyện này thím đừng nói cho ai biết nha, xem như là bí mật của nhà chúng ta thôi.
Nghe vậy thì An Tương cũng gật đầu, chuyện Lý Giai Thù đưa Trần Dao đi chơi cũng là một phần trong kế hoạch, hơn nữa cô ấy cũng đã dặn dò An Tương không được để lộ chuyện này ra ngoài rồi, vậy có nghĩa là ngoại trừ cô ấy và Lục gia ra thì sẽ không có ai biết.
Nhưng nếu như Đàm Tuyết Du biết được… Thì chẳng phải sẽ rất vui sao?
Lúc này thì Lý Giai Thù mới nhìn sang Lục Nam Kỳ rồi đá mắt một cái, nhưng cái tên ngốc nghếch kia hoàn toàn không hiểu ý của cô ấy. Bất chợt Lý Giai Thù cũng chỉ biết thở dài, nếu có Chu Tiểu Đồng ở đây thì tốt quá, hai người họ tuy mới gặp nhau những chỉ nhìn nhau đã hiểu ý, còn cái tên Lục Nam Kỳ này thì thôi bỏ đi… Đá muốn rớt cái lông nheo ra ngoài mà còn không hiểu, đúng là tức chết lão nương rồi!
[…]
Ăn cơm xong thì Lý Giai Thù đã kéo Lục Nam Kỳ đến phòng của cậu ta, vì cô ấy nghĩ tên này sẽ có số điện thoại liên lạc với Đàm Tuyết Du. Nhưng không! Cái tên này không chỉ không có mà còn đem hết cả nhà Đàm gia xóa sạch, đến mức này rồi thì Lý Giai Thù cũng chỉ biết đưa tay đỡ trán, đành phải hỏi đến Lục Hạo Vinh.
Ban đầu thì ông ấy cũng không hiểu ý của Lý Giai Thù là gì, nhưng sau khi có được số điện thoại của Đàm Tuyết Du thì cô ấy liền dùng một số điện thoại khác rồi nhắn tin đi.
[Người lương thiện]: Đàm tiểu thư có đúng không ạ?
Ở đầu dây bên kia rất nhanh Đàm Tuyết Du đã hồi âm.
[Đàm Tuyết Du]: Đúng vậy, mà anh là ai thế?
[Người lương thiện]: Tôi chỉ là một người lương thiện đi qua đường thôi. Tuy nhiên thì tôi có nhìn thấy cách hành xử của Lục gia đối với Đàm tiểu thư, thật sự khiến tôi rất bức xúc và khó chịu, rõ ràng cô tốt bụng lại suy nghĩ cho họ như vậy mà họ lại xem cô là kẻ thù địch, đúng là giận chết tôi rồi.
Giống như là bắt được sóng của nhau, Đàm Tuyết Du ở bên kia liền ngay lập tức đáp lại, còn liên tục mắng Lục gia không ra gì, nhưng rồi sau đó thì cô ta cũng hống hách nói rằng cho dù không có Lục gia thì cô ta vẫn sống tốt, nói sao thì Đàm gia cũng không kém cạnh, sớm muộn gì thì Lục gia cũng phải cúi đầu xin lỗi thôi.
Nhưng rồi mồi chài nhau một lúc thì Lý Giai Thù lại cảm thấy cái cô Đàm Tuyết Du này không thông minh lắm, đặc biệt là dễ bị kích động nữa… Vậy mà tại sao trước kia thím Lục vẫn bị dắt mũi là sao vậy nhỉ? Đến đây thì Lý Giai Thù lại nhắn.
[Người qua đường]: Phải rồi Đàm tiểu thư, tôi nghe được một thông tin khá chính xác, chính là cuối tuần này Trần Dao sẽ đến Nam Thành. Cô nghĩ xem, đường xa như vậy thì liệu…
Sau khi tin nhắn gửi đi thì Đàm Tuyết Du lại không đáp trả ngay, đến đây thì Lý Giai Thù đã biết cá mắc câu rồi, cô ấy liền khoanh tay trước ngực, rồi còn nhìn sang Lục Nam Kỳ, nói:
- Tiểu Nam Kỳ, thu cần thôi! Lần này tớ không tin là không chơi chết cô ta! Hừ, dám làm Dao Dao đau khổ lâu như vậy, không chơi chết thì ba chữ Lý Giai Thù sẽ cho cô ta viết ngược lại!
- Lý Giai Thù, cầm sư nền nã của Lý gia đâu rồi?
- Ai quan tâm chứ, bây giờ chính là phải chơi chết tiểu trà xanh, nền nã gì đó thì từ từ lấy lại sao. Còn hiện tại chỉ có Lý Giai Thù đại tỷ thôi!
#Yu~
Cho nên là sắc mặt của An Tương bây giờ cực kỳ không tốt, vốn dĩ Lục Hạo Vinh muốn nói cho bà ấy biết sự thật, nhưng lại bị Lý Giai Thù ngăn lại, nói sao thì bây giờ suy nghĩ của An Tương đối với Trần Dao vẫn chưa mấy thiện cảm lắm, mặc dù bà ấy đã chấp nhận Trần Dao nhưng vẫn chưa thật sự chấp nhận, vẫn là nên chờ thêm một chút.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ cũng không ngồi không mà chờ đợi rồi, lúc này Lý Giai Thù mới nhẹ nhàng gắp thức ăn cho An Tương, rồi nói:
- Thím Lục, thím sao vậy ạ?
Tựa như đã hỏi đúng chỗ ngứa, An Tương liền ngay lập tức buông đũa xuống rồi đưa mắt nhìn về phía Lý Giai Thù, thở dài một tiếng, rồi nói:
- Thím lo cho Nam Trấn quá, không biết bây giờ nó có ăn uống đầy đủ không… Cũng không biết Dao Dao có tha thứ cho nó không nữa. Cũng tại thím, nếu như thím không khắc khe với Dao Dao thì hai đứa nó cũng không đến nổi như vậy.
- Thím à, thím đâu có lỗi gì, rõ ràng người có lỗi là Đàm Tuyết Du kia kìa, cô ta vốn biết thím dễ mềm lòng nên mới lợi dụng thím đuổi Dao Dao đi, nếu không phải vì cô ta thì bây giờ cả nhà chúng ta đã sớm đoàn tụ rồi.
Lúc này Lục Hạo Vinh và Lục Nam Kỳ mới phải công nhận là con người của Lý Giai Thù đúng là rất khó đoán, cô ấy biết rõ An Tương là một người dễ mềm lòng, lại hay bị chi phối bởi những người nói ra nói vào, nên mới dễ dàng nắm bắt được bà ấy như vậy. Đến mức này thì Lục Nam Kỳ lại cảm thấy may mắn, may là cô gái mưu mô này không phải kẻ thù của Lục gia, chứ nếu Lý Giai Thù thật sự trở mặt với Lục Nam Trấn thì chắc anh chỉ có nước làm “Hòn vọng thê” thôi chứ cưới hỏi gì nữa.
Nhưng đột nhiên Lục Nam Kỳ lại có chút đồng cảm với chồng tương lai của cô ấy, chắc là sau này cưới về chỉ có bật công tắc, bật nồi cơm, bật điện và bật khóc thôi chứ còn gì nữa đâu. Đúng là diễn viên chuyên nghiệp có khác.
Còn Lý Giai Thù thì vẫn nhẹ nhàng trấn an An Tương, ngay lúc này thì cô ấy chợt nghĩ ra một chuyện còn hay hơn là để Trần Dao gặp gỡ Đàm Tuyết Du nữa, vừa nghĩ xong thì Lý Giai Thù liền nhìn An Tương, nói:
- Phải rồi thím ơi, cuối tuần này con sẽ về Nam Thành một chuyến, hay là lúc đó con sẽ đưa Dao Dao đi cùng, còn anh Nam Trấn thì diện cớ là đi công tác đi. Nói sao thì đi ra ngoài cho thoải mái đầu óc, lúc đó tình cảm chắc cũng sẽ cải thiện đó ạ.
- Nhưng mà Dao Dao đang mang thai, đi xa như vậy e là…
- Thím đừng lo, con sẽ chuẩn bị tốt cho Dao Dao. Chỉ là chuyện này thím đừng nói cho ai biết nha, xem như là bí mật của nhà chúng ta thôi.
Nghe vậy thì An Tương cũng gật đầu, chuyện Lý Giai Thù đưa Trần Dao đi chơi cũng là một phần trong kế hoạch, hơn nữa cô ấy cũng đã dặn dò An Tương không được để lộ chuyện này ra ngoài rồi, vậy có nghĩa là ngoại trừ cô ấy và Lục gia ra thì sẽ không có ai biết.
Nhưng nếu như Đàm Tuyết Du biết được… Thì chẳng phải sẽ rất vui sao?
Lúc này thì Lý Giai Thù mới nhìn sang Lục Nam Kỳ rồi đá mắt một cái, nhưng cái tên ngốc nghếch kia hoàn toàn không hiểu ý của cô ấy. Bất chợt Lý Giai Thù cũng chỉ biết thở dài, nếu có Chu Tiểu Đồng ở đây thì tốt quá, hai người họ tuy mới gặp nhau những chỉ nhìn nhau đã hiểu ý, còn cái tên Lục Nam Kỳ này thì thôi bỏ đi… Đá muốn rớt cái lông nheo ra ngoài mà còn không hiểu, đúng là tức chết lão nương rồi!
[…]
Ăn cơm xong thì Lý Giai Thù đã kéo Lục Nam Kỳ đến phòng của cậu ta, vì cô ấy nghĩ tên này sẽ có số điện thoại liên lạc với Đàm Tuyết Du. Nhưng không! Cái tên này không chỉ không có mà còn đem hết cả nhà Đàm gia xóa sạch, đến mức này rồi thì Lý Giai Thù cũng chỉ biết đưa tay đỡ trán, đành phải hỏi đến Lục Hạo Vinh.
Ban đầu thì ông ấy cũng không hiểu ý của Lý Giai Thù là gì, nhưng sau khi có được số điện thoại của Đàm Tuyết Du thì cô ấy liền dùng một số điện thoại khác rồi nhắn tin đi.
[Người lương thiện]: Đàm tiểu thư có đúng không ạ?
Ở đầu dây bên kia rất nhanh Đàm Tuyết Du đã hồi âm.
[Đàm Tuyết Du]: Đúng vậy, mà anh là ai thế?
[Người lương thiện]: Tôi chỉ là một người lương thiện đi qua đường thôi. Tuy nhiên thì tôi có nhìn thấy cách hành xử của Lục gia đối với Đàm tiểu thư, thật sự khiến tôi rất bức xúc và khó chịu, rõ ràng cô tốt bụng lại suy nghĩ cho họ như vậy mà họ lại xem cô là kẻ thù địch, đúng là giận chết tôi rồi.
Giống như là bắt được sóng của nhau, Đàm Tuyết Du ở bên kia liền ngay lập tức đáp lại, còn liên tục mắng Lục gia không ra gì, nhưng rồi sau đó thì cô ta cũng hống hách nói rằng cho dù không có Lục gia thì cô ta vẫn sống tốt, nói sao thì Đàm gia cũng không kém cạnh, sớm muộn gì thì Lục gia cũng phải cúi đầu xin lỗi thôi.
Nhưng rồi mồi chài nhau một lúc thì Lý Giai Thù lại cảm thấy cái cô Đàm Tuyết Du này không thông minh lắm, đặc biệt là dễ bị kích động nữa… Vậy mà tại sao trước kia thím Lục vẫn bị dắt mũi là sao vậy nhỉ? Đến đây thì Lý Giai Thù lại nhắn.
[Người qua đường]: Phải rồi Đàm tiểu thư, tôi nghe được một thông tin khá chính xác, chính là cuối tuần này Trần Dao sẽ đến Nam Thành. Cô nghĩ xem, đường xa như vậy thì liệu…
Sau khi tin nhắn gửi đi thì Đàm Tuyết Du lại không đáp trả ngay, đến đây thì Lý Giai Thù đã biết cá mắc câu rồi, cô ấy liền khoanh tay trước ngực, rồi còn nhìn sang Lục Nam Kỳ, nói:
- Tiểu Nam Kỳ, thu cần thôi! Lần này tớ không tin là không chơi chết cô ta! Hừ, dám làm Dao Dao đau khổ lâu như vậy, không chơi chết thì ba chữ Lý Giai Thù sẽ cho cô ta viết ngược lại!
- Lý Giai Thù, cầm sư nền nã của Lý gia đâu rồi?
- Ai quan tâm chứ, bây giờ chính là phải chơi chết tiểu trà xanh, nền nã gì đó thì từ từ lấy lại sao. Còn hiện tại chỉ có Lý Giai Thù đại tỷ thôi!
#Yu~