Chương 51: NGOẠI TRUYỆN 1: Chu Tiểu Đồng - Hạ Minh (1)
Nhìn chung thì khoảng thời gian mang thai của Tống Dao cực kỳ thuận lợi, không chỉ được chồng yêu chiều, cha mẹ cũng cưng sủng, gia đình chồng chăm lo, mà đến những người bạn xung quanh cũng rất hiểu ý mà chăm chút cô từng li từng tí.
Đầu tiên là phải kể đến ngày năm mới, lúc đầu khi sắp đến năm mới thì Tống Dao đã có ý định sẽ quay lại Nam Thành cùng gia đình đón Tết, nhưng cô còn chưa kịp đặt vé thì đã nghe thấy thông báo rằng năm nay Tống Hoành và Diêu Tích Hân sẽ đến Tây Thành đón năm mới với con gái. Đến cả ông nội đã lớn tuổi như Tống Văn Lang cũng đã đến đây cho bằng được.
Cuối cùng thì vào ngày năm mới thì trên dưới Lục gia lại cực kỳ tất bật để chuẩn bị mọi thứ. Hiển nhiên là không thể thiếu Lý Giai Thù, Chu Tiểu Đồng, Hạ Minh và Thẩm Định Phi được rồi, một hội bốn người đó cũng được gửi lời mới đến Lục gia để cùng nhau đón giao thừa.
Tình hình trong bếp bây giờ chính là Diêu Tích Hân và An Tương đang chuẩn bị bữa tối.
Chu Tiểu Đồng và Lý Giai Thù thì cùng nhau cắt trái cây.
Hạ Minh, Thẩm Định Phi và Lục Nam Kỳ thì trang trí nhà cửa.
Lục Hạo Vinh, Tống Văn Lang cùng với Tống Hoành thì ngồi cùng nhau đánh cờ.
Tống Dao thì ngồi trên ghế sofa nhìn mọi người bận rộn, vì hiện tại cô đã mang thai ở tháng thứ sáu rồi, bụng cũng đã bất tiện nên cả nhà nhất quyết là không cho cô phụ giúp gì cả. Còn Lục Nam Trấn thì đang miệt mài giúp vợ mình xoa bóp chân, sau đó còn giúp cô ngâm chân với nước ấm, không chỉ vậy mà còn sợ cô sẽ lạnh mà chuẩn bị rất nhiều thứ, nói chung thì nhìn anh có vẻ không bận rộn, nhưng thật ra thì Lục Nam Trấn mới là người bận rộn nhất nhà.
Đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì mọi người mới ngồi quây quần bên nhau, Diêu Tích Hân lúc này mới nghe rõ mọi chuyện từ miệng của Chu Tiểu Đồng. Quả nhiên bà ấy đoán không sai, lúc đầu khi biết Tống Dao và Lục Nam Trấn yêu nhau thì An Tương đã phản đối rất nhiều lần, nhưng có lẽ cũng vì lần phản đối kịch đó mà Tống Dao mới có thể kết bạn với nhiều người bạn tốt như thế.
Nói đến đây thì Diêu Tích Hân cũng phải cảm Chu Tiểu Đồng rối rít, vì nếu không có cô ấy thì chắc Tống Dao của bà không biết phải làm gì trong cái thế giới rộng lớn đó nữa. Nhưng rồi lúc này Tống Dao lại nhìn mẹ mình rồi nói:
- Mẹ, cuối tháng này chị ấy sẽ kết hôn đó.
Diêu Tích Hân nghe vậy cũng khá kinh ngạc, Chu Tiểu Đồng là một cô gái thông minh, lém lỉnh lại có chút năng động, chàng trai nào lấy được cô thì hẳn là cũng phải cam chịu lắm. Nhưng nếu như đã là người có ơn của Tống Dao thì Diêu Tích Hân cũng không keo kiệt, bà ấy bây giờ bắt đầu suy nghĩ một lúc, rồi lại nắm lấy tay của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Hay là như vậy đi, hôn lễ của cháu cứ để chú thím tổ chức cho. Tuy là không thể làm quá lớn, nhưng hẳn là cũng đủ để Tiểu Đồng vui vẻ.
- Không không không, không cần đâu thím Tống…
Chu Tiểu Đồng đương nhiên là sẽ lập tức xua tay từ chối rồi, nói sao thì hôn lễ của cô ấy và Hạ Minh đã sớm sắp xếp xong… Mà nói hôn lễ thì cũng không đúng, nói thẳng ra là chỉ làm một bữa tiệc kha khá rồi mời bạn bè, hàng xóm xung quanh thôi. Vì chính thân Chu Tiểu Đồng cũng không sống gần cha mẹ từ nhỏ, từ bé thì Chu Tiểu Đồng đã sống với bà ngoại, mãi cho đến năm Chu Tiểu Đồng mười tám tuổi thì bà ngoại qua đời, từ đó trở đi thì cô ấy luôn sống một mình. Nên hôn lễ này cũng xem như là trút hết gánh nặng trên vai, vui vui vẻ vẻ về nhà chồng thôi, cho nên ngay từ đầu Chu Tiểu Đồng đã không có ý định làm lớn.
- Không được, con đã giúp Dao Dao nhiều như vậy mà, thím không thể để con gái chịu thiệt được.
Nói xong thì Diêu Tích Hân còn nhẹ nhàng xoa đầu của Chu Tiểu Đồng, mặc dù bà ấy tiếp xúc với cô bé này chưa lâu nhưng theo lời của Tống Dao và Lý Giai Thù thì Chu Tiểu Đồng thật sự rất tốt, cho nên chính bản thân của Diêu Tích Hân cũng không cầm lòng được mà muốn giúp một chút. Hơn nữa đời người hôn lễ là quan trọng nhất, bà ấy cũng không thể đứng yên nhìn một cô gái nhỏ chịu ấm ức.
Tống Dao lúc này mới nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:
- Hay là vậy đi, nói sao thì mẹ em cũng là trưởng bối, để mẹ em chuẩn bị một chút hồi môn cho chị… Còn hôn lễ… Thì cứ để cho em và chị Giai Thù lo liệu, có được không?
Chu Tiểu Đồng nghe vậy càng không dám nhận hơn, nói sao thì trước khi qua đời thì bà ngoại của cô ấy có để lại một ít hồi môn, như thế là đủ rồi. Nhưng Diêu Tích Hân lại đồng ý với ý kiến của Tống Dao, cuối cùng thì bây giờ phải đến lúc Lý Giai Thù ra tay, cô gái đó liền bước đến chỗ của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Đồng Đồng à, em nên đồng ý đi, nói sao thì bây giờ mọi người còn có tiền nên mới lo cho em được. Chứ đợi khi Dao Dao sinh xong thì tới khói còn không hít được chứ đừng nói là nhìn thấy nhang!
Chu Tiểu Đồng cũng phải bật cười với lý lẽ này, sau một lúc bàn luận thì cô ấy cũng đã đồng ý. Lúc đầu là chỉ có Diêu Tích Hân muốn cho Chu Tiểu Đồng một ít hồi môn, nhưng sau khi bàn qua bàn lại, bàn tới bàn lui thì Diêu Tích Hân và An Tương lại hợp tác. Còn bên hôn lễ thì có Lý Giai Thù, Lục Nam Kỳ, Thẩm Định Phi và Lục Nam Trấn lo liệu… À chắc mọi người đang thắc mắc Tống Dao đâu đúng không?
Vì vừa rồi cô chỉ mới lên ý kiến lo cho hôn lễ thôi đã bị Lục Nam Trấn ngăn lại, và chính anh cũng tự xung phong để bản thân thay mặt đại diện cô.
Đối với đám cẩu độc thân kia thì quen rồi, tổng tài sủng vợ, họ không dám ý kiến!
#Yu~
Đầu tiên là phải kể đến ngày năm mới, lúc đầu khi sắp đến năm mới thì Tống Dao đã có ý định sẽ quay lại Nam Thành cùng gia đình đón Tết, nhưng cô còn chưa kịp đặt vé thì đã nghe thấy thông báo rằng năm nay Tống Hoành và Diêu Tích Hân sẽ đến Tây Thành đón năm mới với con gái. Đến cả ông nội đã lớn tuổi như Tống Văn Lang cũng đã đến đây cho bằng được.
Cuối cùng thì vào ngày năm mới thì trên dưới Lục gia lại cực kỳ tất bật để chuẩn bị mọi thứ. Hiển nhiên là không thể thiếu Lý Giai Thù, Chu Tiểu Đồng, Hạ Minh và Thẩm Định Phi được rồi, một hội bốn người đó cũng được gửi lời mới đến Lục gia để cùng nhau đón giao thừa.
Tình hình trong bếp bây giờ chính là Diêu Tích Hân và An Tương đang chuẩn bị bữa tối.
Chu Tiểu Đồng và Lý Giai Thù thì cùng nhau cắt trái cây.
Hạ Minh, Thẩm Định Phi và Lục Nam Kỳ thì trang trí nhà cửa.
Lục Hạo Vinh, Tống Văn Lang cùng với Tống Hoành thì ngồi cùng nhau đánh cờ.
Tống Dao thì ngồi trên ghế sofa nhìn mọi người bận rộn, vì hiện tại cô đã mang thai ở tháng thứ sáu rồi, bụng cũng đã bất tiện nên cả nhà nhất quyết là không cho cô phụ giúp gì cả. Còn Lục Nam Trấn thì đang miệt mài giúp vợ mình xoa bóp chân, sau đó còn giúp cô ngâm chân với nước ấm, không chỉ vậy mà còn sợ cô sẽ lạnh mà chuẩn bị rất nhiều thứ, nói chung thì nhìn anh có vẻ không bận rộn, nhưng thật ra thì Lục Nam Trấn mới là người bận rộn nhất nhà.
Đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì mọi người mới ngồi quây quần bên nhau, Diêu Tích Hân lúc này mới nghe rõ mọi chuyện từ miệng của Chu Tiểu Đồng. Quả nhiên bà ấy đoán không sai, lúc đầu khi biết Tống Dao và Lục Nam Trấn yêu nhau thì An Tương đã phản đối rất nhiều lần, nhưng có lẽ cũng vì lần phản đối kịch đó mà Tống Dao mới có thể kết bạn với nhiều người bạn tốt như thế.
Nói đến đây thì Diêu Tích Hân cũng phải cảm Chu Tiểu Đồng rối rít, vì nếu không có cô ấy thì chắc Tống Dao của bà không biết phải làm gì trong cái thế giới rộng lớn đó nữa. Nhưng rồi lúc này Tống Dao lại nhìn mẹ mình rồi nói:
- Mẹ, cuối tháng này chị ấy sẽ kết hôn đó.
Diêu Tích Hân nghe vậy cũng khá kinh ngạc, Chu Tiểu Đồng là một cô gái thông minh, lém lỉnh lại có chút năng động, chàng trai nào lấy được cô thì hẳn là cũng phải cam chịu lắm. Nhưng nếu như đã là người có ơn của Tống Dao thì Diêu Tích Hân cũng không keo kiệt, bà ấy bây giờ bắt đầu suy nghĩ một lúc, rồi lại nắm lấy tay của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Hay là như vậy đi, hôn lễ của cháu cứ để chú thím tổ chức cho. Tuy là không thể làm quá lớn, nhưng hẳn là cũng đủ để Tiểu Đồng vui vẻ.
- Không không không, không cần đâu thím Tống…
Chu Tiểu Đồng đương nhiên là sẽ lập tức xua tay từ chối rồi, nói sao thì hôn lễ của cô ấy và Hạ Minh đã sớm sắp xếp xong… Mà nói hôn lễ thì cũng không đúng, nói thẳng ra là chỉ làm một bữa tiệc kha khá rồi mời bạn bè, hàng xóm xung quanh thôi. Vì chính thân Chu Tiểu Đồng cũng không sống gần cha mẹ từ nhỏ, từ bé thì Chu Tiểu Đồng đã sống với bà ngoại, mãi cho đến năm Chu Tiểu Đồng mười tám tuổi thì bà ngoại qua đời, từ đó trở đi thì cô ấy luôn sống một mình. Nên hôn lễ này cũng xem như là trút hết gánh nặng trên vai, vui vui vẻ vẻ về nhà chồng thôi, cho nên ngay từ đầu Chu Tiểu Đồng đã không có ý định làm lớn.
- Không được, con đã giúp Dao Dao nhiều như vậy mà, thím không thể để con gái chịu thiệt được.
Nói xong thì Diêu Tích Hân còn nhẹ nhàng xoa đầu của Chu Tiểu Đồng, mặc dù bà ấy tiếp xúc với cô bé này chưa lâu nhưng theo lời của Tống Dao và Lý Giai Thù thì Chu Tiểu Đồng thật sự rất tốt, cho nên chính bản thân của Diêu Tích Hân cũng không cầm lòng được mà muốn giúp một chút. Hơn nữa đời người hôn lễ là quan trọng nhất, bà ấy cũng không thể đứng yên nhìn một cô gái nhỏ chịu ấm ức.
Tống Dao lúc này mới nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:
- Hay là vậy đi, nói sao thì mẹ em cũng là trưởng bối, để mẹ em chuẩn bị một chút hồi môn cho chị… Còn hôn lễ… Thì cứ để cho em và chị Giai Thù lo liệu, có được không?
Chu Tiểu Đồng nghe vậy càng không dám nhận hơn, nói sao thì trước khi qua đời thì bà ngoại của cô ấy có để lại một ít hồi môn, như thế là đủ rồi. Nhưng Diêu Tích Hân lại đồng ý với ý kiến của Tống Dao, cuối cùng thì bây giờ phải đến lúc Lý Giai Thù ra tay, cô gái đó liền bước đến chỗ của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Đồng Đồng à, em nên đồng ý đi, nói sao thì bây giờ mọi người còn có tiền nên mới lo cho em được. Chứ đợi khi Dao Dao sinh xong thì tới khói còn không hít được chứ đừng nói là nhìn thấy nhang!
Chu Tiểu Đồng cũng phải bật cười với lý lẽ này, sau một lúc bàn luận thì cô ấy cũng đã đồng ý. Lúc đầu là chỉ có Diêu Tích Hân muốn cho Chu Tiểu Đồng một ít hồi môn, nhưng sau khi bàn qua bàn lại, bàn tới bàn lui thì Diêu Tích Hân và An Tương lại hợp tác. Còn bên hôn lễ thì có Lý Giai Thù, Lục Nam Kỳ, Thẩm Định Phi và Lục Nam Trấn lo liệu… À chắc mọi người đang thắc mắc Tống Dao đâu đúng không?
Vì vừa rồi cô chỉ mới lên ý kiến lo cho hôn lễ thôi đã bị Lục Nam Trấn ngăn lại, và chính anh cũng tự xung phong để bản thân thay mặt đại diện cô.
Đối với đám cẩu độc thân kia thì quen rồi, tổng tài sủng vợ, họ không dám ý kiến!
#Yu~