Chương : 36
Editor: Mai Tuyết Vân
Thích Hà thay quần áo rồi ra ngoài, không quá một giờ đã mua đồ ăn về, làm hai món mặn một món canh. Phồn Tinh cong môi, nhẹ nhàng thổi thổi rồi ăn hết chén canh. Thích Hà cũng không nhịn được nuốt nước miếng theo, mọi người đều nói miệng anh đào rất nhỏ nhắn, một ngụm lại một ngụm.
Miệng cô ngốc này, chính là miệng anh đào nhỏ nhắn đấy. Còn rất...Rất xinh xắn. Nếu hôn lên chắc sẽ rất mềm.
Trời đất! Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?
Thích Hà không nhịn được, thường đưa mắt nhìn về phía Phồn Tinh. Lúc đầu Phồn Tinh còn chưa chú ý, đợi khi bụng được lấp đầy, Phồn Tinh mới nghiêng đầu nhìn lại Thích Hà.
Bông hoa nhỏ đang nhìn cô, làm sao thế?
Trái tim Thích Hà đập mãnh liệt, đêm qua trong mơ sau khi hắn cắn miệng cô lần đầu tiên. Cô đã nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng đáng yêu không hiểu chuyện.
CMN! Không được! Đâu phải thi chạy, sao đập nhanh như vậy!
Thích Hà cảm thấy bản thân còn cứu được, vì thế bất ngờ đứng dậy trở về phòng đóng cửa lại.
Phồn Tinh: "Nhị Cẩu, tôi cảm thấy bông hoa nhỏ là lạ.""
Sưu Thần Hào: [...Không có đâu, trực giác của cô sai rồi.] Nó có thể nói, trong lòng Thích Hà xao động sao?
Không thể!
Sưu Thần Hào mạnh mẽ biện hộ, chỉ cần nó không nhắc nhở Phồn Tinh, không để cô hiểu rõ, không để cô cảm thấy được gì.
Trong vòng nửa tháng liên tục Thích Hà đều nằm mơ, đến cuối cùng chỉ có thể không chịu được mà thừa nhận: Bản thân hắn là cầm thú!
Nằm mơ thì thôi, hắn còn nằm mơ cùng một giấc mơ.
Mỗi lần đều không khác nhiều lắm, khi cô ngốc Vân Phồn Tinh biết yêu đều mang những tên cặn bã đến trước mặt hắn.
Lúc đầu nằm mơ, hắn giống như một người cha già vô cùng giận dữ, tỏ ra mạnh mẽ, nhất định không để heo mình nuôi bị người khác trộm mất. Nhưng hắn không hiểu vì sao, bất luận là giấc mơ diễn biến thế nào...Cuối cùng, hắn đều bắt nạt cô ngốc!
Rất giống như, mọi chuyện xảy ra lúc đầu đều là để hắn có lý do bắt nạt cô vậy, càng thêm thỏa mãn khoan khoái. Cũng trong nửa tháng, Thích Hà bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt rồi.
Được, đủ lắm rồi! Hắn đầu hàng, hắn nhận thua!
Hắn thừa nhận, hắn thật sự có thể đã có tình cảm với cô ngốc.
Ngay từ lúc đầu, Thích Hà còn cảm thấy xấu hổ, luôn mơ ước cô ngốc thật xấu xa. Muốn thích cũng phải thích một người bình thường, sao lại thích một cô ngốc chứ?
Nhưng sự thực chứng minh, lòng xấu hổ của Thích Hà chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Ngày đầu tiên, hắn còn tự nói với mình, cho dù thích cô ngốc thì tuyệt đối không thể để người khác biết. Hắn cứ giả bộ không có gì, âm thích thích trong lòng là được.
Ngày thứ hai, Thích Hà cảm thấy, không thể cứ lén lút thích như vậy được.
Hắn là một chàng trai bình thường, cũng muốn được cùng người mình thích gần gũi ôm ấp. Nếu giả vờ thì sao có thể gần gũi ôm ấp chứ? Bằng không, ở nhà thì thân thiết còn bên ngoài giả vờ không quen?
Ngày thứ ba, Thích Hà cảm thấy bản thân không bằng cầm thú. Đã muốn gần gũi cô ngốc còn ngại thể diện, không muốn để người khác biết, hình như có chút không công bằng với cô.
Sau đó...Thích Hà dứt khoát bắt đầu cam chịu. Bình thường hay dùng ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm Phồn Tinh, tự biên tự diễn khẳng định, dung mạo của cô ngốc rất đẹp!
Cô ngốc tốt như vậy, vì sao hắn phải sợ bị người khác cười nhạo chứ?
Thích Hà thay quần áo rồi ra ngoài, không quá một giờ đã mua đồ ăn về, làm hai món mặn một món canh. Phồn Tinh cong môi, nhẹ nhàng thổi thổi rồi ăn hết chén canh. Thích Hà cũng không nhịn được nuốt nước miếng theo, mọi người đều nói miệng anh đào rất nhỏ nhắn, một ngụm lại một ngụm.
Miệng cô ngốc này, chính là miệng anh đào nhỏ nhắn đấy. Còn rất...Rất xinh xắn. Nếu hôn lên chắc sẽ rất mềm.
Trời đất! Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?
Thích Hà không nhịn được, thường đưa mắt nhìn về phía Phồn Tinh. Lúc đầu Phồn Tinh còn chưa chú ý, đợi khi bụng được lấp đầy, Phồn Tinh mới nghiêng đầu nhìn lại Thích Hà.
Bông hoa nhỏ đang nhìn cô, làm sao thế?
Trái tim Thích Hà đập mãnh liệt, đêm qua trong mơ sau khi hắn cắn miệng cô lần đầu tiên. Cô đã nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng đáng yêu không hiểu chuyện.
CMN! Không được! Đâu phải thi chạy, sao đập nhanh như vậy!
Thích Hà cảm thấy bản thân còn cứu được, vì thế bất ngờ đứng dậy trở về phòng đóng cửa lại.
Phồn Tinh: "Nhị Cẩu, tôi cảm thấy bông hoa nhỏ là lạ.""
Sưu Thần Hào: [...Không có đâu, trực giác của cô sai rồi.] Nó có thể nói, trong lòng Thích Hà xao động sao?
Không thể!
Sưu Thần Hào mạnh mẽ biện hộ, chỉ cần nó không nhắc nhở Phồn Tinh, không để cô hiểu rõ, không để cô cảm thấy được gì.
Trong vòng nửa tháng liên tục Thích Hà đều nằm mơ, đến cuối cùng chỉ có thể không chịu được mà thừa nhận: Bản thân hắn là cầm thú!
Nằm mơ thì thôi, hắn còn nằm mơ cùng một giấc mơ.
Mỗi lần đều không khác nhiều lắm, khi cô ngốc Vân Phồn Tinh biết yêu đều mang những tên cặn bã đến trước mặt hắn.
Lúc đầu nằm mơ, hắn giống như một người cha già vô cùng giận dữ, tỏ ra mạnh mẽ, nhất định không để heo mình nuôi bị người khác trộm mất. Nhưng hắn không hiểu vì sao, bất luận là giấc mơ diễn biến thế nào...Cuối cùng, hắn đều bắt nạt cô ngốc!
Rất giống như, mọi chuyện xảy ra lúc đầu đều là để hắn có lý do bắt nạt cô vậy, càng thêm thỏa mãn khoan khoái. Cũng trong nửa tháng, Thích Hà bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt rồi.
Được, đủ lắm rồi! Hắn đầu hàng, hắn nhận thua!
Hắn thừa nhận, hắn thật sự có thể đã có tình cảm với cô ngốc.
Ngay từ lúc đầu, Thích Hà còn cảm thấy xấu hổ, luôn mơ ước cô ngốc thật xấu xa. Muốn thích cũng phải thích một người bình thường, sao lại thích một cô ngốc chứ?
Nhưng sự thực chứng minh, lòng xấu hổ của Thích Hà chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Ngày đầu tiên, hắn còn tự nói với mình, cho dù thích cô ngốc thì tuyệt đối không thể để người khác biết. Hắn cứ giả bộ không có gì, âm thích thích trong lòng là được.
Ngày thứ hai, Thích Hà cảm thấy, không thể cứ lén lút thích như vậy được.
Hắn là một chàng trai bình thường, cũng muốn được cùng người mình thích gần gũi ôm ấp. Nếu giả vờ thì sao có thể gần gũi ôm ấp chứ? Bằng không, ở nhà thì thân thiết còn bên ngoài giả vờ không quen?
Ngày thứ ba, Thích Hà cảm thấy bản thân không bằng cầm thú. Đã muốn gần gũi cô ngốc còn ngại thể diện, không muốn để người khác biết, hình như có chút không công bằng với cô.
Sau đó...Thích Hà dứt khoát bắt đầu cam chịu. Bình thường hay dùng ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm Phồn Tinh, tự biên tự diễn khẳng định, dung mạo của cô ngốc rất đẹp!
Cô ngốc tốt như vậy, vì sao hắn phải sợ bị người khác cười nhạo chứ?