Chương 20
Không lâu sau thì đại phu cũng đến, không rõ Thứ Lang bị gì. Nhưng khi đại phi khám xong lại đo ra với vẻ mặt vô cùng khó coi, thật làm cho người ta lo mà.
- Con dâu tôi sao rồi thầy.
Tất nhiên trong số những người có mặt trong bà cả là người lo cho Thứ Lang nhất rồi, không để đại phu kịp nói gì bà đã lo lắng hỏi trước rồi. Đang yên đang lành mắc cái chi mà đỗ bệnh vậy chứ.
- Tôi đã bắt mạch cho mợ ba rất nhiều lần rồi vẫn chưa xác định được mợ bị gì, mạch đập của mợ ba lúc ẩn lúc hiện khiến cho việc chuẩn đoán rất khó...
Vị đại phu già đó thở dài, lắc đầu ngán ngẩm nói. Ông hành nghề thầy thuốc bao năm rồi, cứu sống biết bao nhiều là mạng người. Ấy vậy mà đến khi bắt bệnh cho Thứ Lang thì ông chẳng thể nào chuẩn đoán được em bị gì, đến mạch đập của em cũng rất khác người nữa mà.
- Vậy cậu ấy có tỉnh lại không?
Lần này người lên tiếng là Long Kiên, so với việc giận em thì lúc này anh ta lo cho Thứ Lang nhiều hơn. Nhìn Long Kiên bên ngoài lạnh lùng, vô tâm vậy chứ thật tâm hắn lúc nào cũng quan tâm đến Thứ Lang hết, chỉ do đơn thuần quá nên không nhận ra thôi.
- Chuyện này tôi không dám chắc, xin phép gia đình tôi đi.
Nói rồi ông liền dọn dẹp đồ đạc của mình, cúi đầu chào mọi người xong rời đi. Việc Thứ Lang có tỉnh lại hay không thì tùy thuộc vào ý trí của em nữa, mà với tình hình hiện tại ý trí của em có vững mạnh tới đâu cũng rất khó tỉnh lại được lắm. Bởi vì nơi nào đó Thứ Lang vẫn đang cố giành giật lấy sự sống của bản thân mình mà.
- Là con mà mợ ba mới thành ra như thế, mấy bà với cậu cứ trách phạt con đi ạ.
Thiên Đông quỳ trước giường của Thứ Lang, nghẹn ngào nói. Nếu để Chân Nhất Lang biết nó làm việc thắt trắc như vầy, có lẽ anh sẽ thất vọng về nó lắm. Bởi Chân Nhất Lang đã đặt hết niềm tin giao Thứ Lang cho nó mà.
- Mày nói bà nghe, đã xảy ra chuyện gì mà Thứ Lang nó thành ra như này.
Tuy lo nhưng giọng bà cả vẫn nghiêm túc như mọi khi, không hề có ý lớn tiếng dọa nạt Thiên Đông. Bà thương Thứ Lang, nhưng chưa biết rõ sự tình bà không thể hồ đồ mà la thằng Đông được, dù sao nó cũng chăm Thứ Lang từ bé mà.
- Con đã nói với mợ là thằng Xuân đêm qua bị đánh, mợ lo qua nên chạy tới xem thằng Xuân thế nào rồi kêu con đi lấy nước nóng với vải băng cho mợ băng bó cho Xuân. Con không rõ đã xảy ra chuyện gì mà lúc con quay lại mợ đã ngất đi rồi...con xin lỗi..con hại mợ rồi mợ ơi.
- Ai cho mày dẫn mợ tới cái chỗ dơ bẩn đó, không phải hôm qua tao nói là không được mép xép mợ gì rồi sao hả!
Long Kiên biết thế nào Thiên Đông cũng mách lẻo mà, đúng là không trị thằng này nặng là không được. Thằng Xuân có bị gì thì mặc nó, mắc chi đi nói với Thứ Lang làm gì để giờ em lo đến ngã bệnh luôn vậy chứ.
- Cậu ơi con xin lỗi...lần sau con không nhiều chuyện nữa...con xin lỗi cậu.
- Bây đâu, đem thằng này ra đánh cho tao, đánh đến khi nào nó chừa thì thôi, bỏ đói 3 ngày, cho nó chừa cái thói
Long Kiên lạnh lùng hét lên, bảo tụi gia đinh trong nhà mang Thiên Đông ra đánh như cái cách bọn họ đánh Thiên Dạ vậy. Lần này hắn thật sự tức giận lắm, nếu giận Thứ Lang một thì là giận Thiên Đông 10. Hết chuyện nói rồi hay gì mà đi báo tin của Thiên Dạ cho em biết vậy chứ. Giờ nói Long Kiên giận cá chém thớt cũng được nữa, hắn chấp nhận luôn đó bởi hắn ghen Thứ Lang lo cho Thiên Dạ tới đổ bệnh thật mà.
- Kiên có gì từ từ đi con, mày đánh thằng Đông như vậy, Thứ Lang biết sẽ buồn đó.
Thiên Đông bị kéo đi không một lời cầu xin, nhưng bà cả thì lại thấy tội nó vô cùng. Dẫu sau Thiên Đông làm vậy cũng vì Thứ Lang thôi mà, bà cả bên ngoài nghiêm túc vậy chứ thương người lắm, Thiên Đông làm sai nhưng đâu tới nổi phải bị bỏ đói như Long Kiên đã bảo, đánh thôi là được rồi
- Má để con dạy nó, phải đánh cho nó chừa cái tội
Bà biết bây giờ có nói gì thì Long Kiên cũng chẳng nghe đâu, bởi cái tánh nó trước giờ đã vậy rồi, cứ thích làm theo ý thôi. Thôi thì đợi Thứ Lang tỉnh giải quyết luôn vậy.
Để Thứ Lang có không gian yên tĩnh hơn để nghỉ ngơi, Long Kiên đã đuổi khéo hết tất cả đi chỉ để mình ở lại với Thứ Lang. Bởi vì qua lời kể của Thiên Dạ hắn cũng ngầm biết nguyên nhân Thứ Lang bị gì rồi.
- Con dâu tôi sao rồi thầy.
Tất nhiên trong số những người có mặt trong bà cả là người lo cho Thứ Lang nhất rồi, không để đại phu kịp nói gì bà đã lo lắng hỏi trước rồi. Đang yên đang lành mắc cái chi mà đỗ bệnh vậy chứ.
- Tôi đã bắt mạch cho mợ ba rất nhiều lần rồi vẫn chưa xác định được mợ bị gì, mạch đập của mợ ba lúc ẩn lúc hiện khiến cho việc chuẩn đoán rất khó...
Vị đại phu già đó thở dài, lắc đầu ngán ngẩm nói. Ông hành nghề thầy thuốc bao năm rồi, cứu sống biết bao nhiều là mạng người. Ấy vậy mà đến khi bắt bệnh cho Thứ Lang thì ông chẳng thể nào chuẩn đoán được em bị gì, đến mạch đập của em cũng rất khác người nữa mà.
- Vậy cậu ấy có tỉnh lại không?
Lần này người lên tiếng là Long Kiên, so với việc giận em thì lúc này anh ta lo cho Thứ Lang nhiều hơn. Nhìn Long Kiên bên ngoài lạnh lùng, vô tâm vậy chứ thật tâm hắn lúc nào cũng quan tâm đến Thứ Lang hết, chỉ do đơn thuần quá nên không nhận ra thôi.
- Chuyện này tôi không dám chắc, xin phép gia đình tôi đi.
Nói rồi ông liền dọn dẹp đồ đạc của mình, cúi đầu chào mọi người xong rời đi. Việc Thứ Lang có tỉnh lại hay không thì tùy thuộc vào ý trí của em nữa, mà với tình hình hiện tại ý trí của em có vững mạnh tới đâu cũng rất khó tỉnh lại được lắm. Bởi vì nơi nào đó Thứ Lang vẫn đang cố giành giật lấy sự sống của bản thân mình mà.
- Là con mà mợ ba mới thành ra như thế, mấy bà với cậu cứ trách phạt con đi ạ.
Thiên Đông quỳ trước giường của Thứ Lang, nghẹn ngào nói. Nếu để Chân Nhất Lang biết nó làm việc thắt trắc như vầy, có lẽ anh sẽ thất vọng về nó lắm. Bởi Chân Nhất Lang đã đặt hết niềm tin giao Thứ Lang cho nó mà.
- Mày nói bà nghe, đã xảy ra chuyện gì mà Thứ Lang nó thành ra như này.
Tuy lo nhưng giọng bà cả vẫn nghiêm túc như mọi khi, không hề có ý lớn tiếng dọa nạt Thiên Đông. Bà thương Thứ Lang, nhưng chưa biết rõ sự tình bà không thể hồ đồ mà la thằng Đông được, dù sao nó cũng chăm Thứ Lang từ bé mà.
- Con đã nói với mợ là thằng Xuân đêm qua bị đánh, mợ lo qua nên chạy tới xem thằng Xuân thế nào rồi kêu con đi lấy nước nóng với vải băng cho mợ băng bó cho Xuân. Con không rõ đã xảy ra chuyện gì mà lúc con quay lại mợ đã ngất đi rồi...con xin lỗi..con hại mợ rồi mợ ơi.
- Ai cho mày dẫn mợ tới cái chỗ dơ bẩn đó, không phải hôm qua tao nói là không được mép xép mợ gì rồi sao hả!
Long Kiên biết thế nào Thiên Đông cũng mách lẻo mà, đúng là không trị thằng này nặng là không được. Thằng Xuân có bị gì thì mặc nó, mắc chi đi nói với Thứ Lang làm gì để giờ em lo đến ngã bệnh luôn vậy chứ.
- Cậu ơi con xin lỗi...lần sau con không nhiều chuyện nữa...con xin lỗi cậu.
- Bây đâu, đem thằng này ra đánh cho tao, đánh đến khi nào nó chừa thì thôi, bỏ đói 3 ngày, cho nó chừa cái thói
Long Kiên lạnh lùng hét lên, bảo tụi gia đinh trong nhà mang Thiên Đông ra đánh như cái cách bọn họ đánh Thiên Dạ vậy. Lần này hắn thật sự tức giận lắm, nếu giận Thứ Lang một thì là giận Thiên Đông 10. Hết chuyện nói rồi hay gì mà đi báo tin của Thiên Dạ cho em biết vậy chứ. Giờ nói Long Kiên giận cá chém thớt cũng được nữa, hắn chấp nhận luôn đó bởi hắn ghen Thứ Lang lo cho Thiên Dạ tới đổ bệnh thật mà.
- Kiên có gì từ từ đi con, mày đánh thằng Đông như vậy, Thứ Lang biết sẽ buồn đó.
Thiên Đông bị kéo đi không một lời cầu xin, nhưng bà cả thì lại thấy tội nó vô cùng. Dẫu sau Thiên Đông làm vậy cũng vì Thứ Lang thôi mà, bà cả bên ngoài nghiêm túc vậy chứ thương người lắm, Thiên Đông làm sai nhưng đâu tới nổi phải bị bỏ đói như Long Kiên đã bảo, đánh thôi là được rồi
- Má để con dạy nó, phải đánh cho nó chừa cái tội
Bà biết bây giờ có nói gì thì Long Kiên cũng chẳng nghe đâu, bởi cái tánh nó trước giờ đã vậy rồi, cứ thích làm theo ý thôi. Thôi thì đợi Thứ Lang tỉnh giải quyết luôn vậy.
Để Thứ Lang có không gian yên tĩnh hơn để nghỉ ngơi, Long Kiên đã đuổi khéo hết tất cả đi chỉ để mình ở lại với Thứ Lang. Bởi vì qua lời kể của Thiên Dạ hắn cũng ngầm biết nguyên nhân Thứ Lang bị gì rồi.