Chương 30
Vài ngày sau thì Thiên Đông cũng đỡ hơn phần nào, các vết thương cũng đang dần lành lại, tuy vậy nhưng khi có thể đi lại được rồi nó một mực muốn hầu hạ Thứ Lang như mọi khi chứ không muốn nằm yên một chỗ hoài.
Dù có nói gì thì cũng chẳng siêu lòng được Thiên Đông nên Thứ Lang đành để nó tiếp tục công việc của mình vậy, nhưng em sẽ giảm nhẹ việc hơn cho nó bởi vì Thiên Đông vẫn chưa khỏe hẳn. Bao giờ bình phục hoàn toàn rồi Thứ Lang mới cho nó làm lại những công việc kia như cũ.
Vậy là từ giờ Thứ Lang có 2 người theo hầu hạ, nhưng không khí lại không còn vui như trước nữa. Cũng phải thôi, Minh Ti thì kiệm lời từ khi làm con hầu cho Thứ Lang, Thiên Đông trước đây nói nhiều, luôn tạo không khí nhộn nhịp cho em thì giờ không còn nói được nữa nên khi đi chung ngoài Thứ Lang ra thì không ai nói với nhau tiếng nào. Với cả những gì Thứ Lang nói cũng chỉ có dặn dò rồi sai bảo này kia thôi.
Nhưng tính từ thời điểm Thiên Đông gặp chuyện tới giờ Thứ Lang và Long Kiên vẫn chưa chạm mặt hay nói chuyện với nhau lần nào. Cũng phải thôi, bởi Thứ Lang đang giận Long Kiên mà, mỗi lần gặp anh ta em đã né như né tà rồi thì chạm mặt nhau lúc nào được. Ban đêm Thứ Lang cũng ở phòng riêng không ở cùng Long Kiên nữa.
Nhưng giấu được hôm nay thì đâu giấu được mãi mãi, chuyện cậu ba với mợ ba từ mặt nhau cũng đến tay ông lớn và các má trong nhà. Không nói thì ai cũng biết lý do vì sao cả hai cạch mặt nhau, nguyên do cũng vì Thứ Lang giận trước, em giận chồng là bởi vì dám làm thằng hầu cưng của em bị thương. Rõ ràng Thứ Lang giận như thế cũng không sai, vậy mà em lại bị má ba trách phạt quá trời.
- Chịu ló mặt ra rồi sao? tui tưởng ở với kẻ hầu người hạ quên mất thân phận mình luôn rồi chứ. Riếc rồi không biết ai mới là chồng cậu nữa đó đa.
Vừa bước ra nhà trước, chưa gì Thứ Lang đã bị má ba xỉa xói rồi. Thường ngày thì có má cả bảo kê nên Thứ Lang không lo, hôm nay quá cả lại lên chùa, nhà còn mỗi má ba với má tư nên việc bị rầy la là chuyện thường tình. Má tư phe trung lập nên cũng chỉ ngồi nghe chứ chẳng bênh ai. Phe này Thứ Lang tự mình chịu rồi.
- Má nói vậy là sao con chưa tỏ ạ?
Thừa biết má ba đang nói mình, nhưng Thứ Lang bên ngoài tỏ vẻ mềm yếu bên trong chắc gì, em cố tình hỏi lại cho má ba tức chơi. Sau vụ việc của Thiên Đông, Thứ Lang tự cảm nhận được rằng kẻ đang bị nhắm đến là mình nên làm sao mà Thứ Lang có thể hiền được như trước.
- Tui tưởng cậu Thứ Lang đây nhà trên tỉnh, được tiếp xúc với môi trường giáo dục tốt, học cao hiểu rộng nên sẽ dễ dàng hiểu được những gì tui nói chứ. Thôi thì nếu cậu không hiểu thì tôi cũng nói luôn, chẳng có người vợ nào mà vì một kẻ hầu người hạ từ mặt chồng mình hết. Tui nói vậy chắc cậu Thứ Lang đây hiểu rồi nhỉ.
Biết ngày bà ba không phải dạng thường gì mà, miệng mồm độc địa. Thôi thì em cũng không nhịn làm gì, đụng vào Thiên Đông thì coi như đụng vào giới hạn cuối cùng của em ở đây rồi. Bởi vì ngoài anh trai Nhất Lang ra, Thiên Đông là người thân thiết với em nhất.
- Má nói vậy phải chăng là đang trách con vì không dung túng cho chồng mình?
- Úi xời ơi, ai dám trách phạt gì cậu Lang đâu.
Bà ba phẩy phẩy chiếc quạt trên tay, mỉa mai đáp lại Thứ Lang. Coi bộ đứa con dâu này cũng không vừa gì nhỉ, bà biết ngay mà kiểu gì cũng lòi bộ mặt thật ra thôi.
- Vậy sao? sao con lại thấy hàm ý của má đây lại giống lắm đó đa. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, không có lửa thì làm sao có khói được cơ chứ. Vợ nào mà chẳng thương chồng mình, nhưng còn phải xem người chồng hành xử phải quấy như thế nào mà để vợ mình không thèm ngó ngàng tới...
Thứ Lang quyết rồi, hôm nay cho dù có bị đuổi về nhà em cũng phải lấy lại công bằng cho Thiên Đông nhà em, ngay từ đầu nó không có tội, cớ chi lại phải lãnh hậu quả như thế này. Với cả em từ nhỏ được cưng chiều, không phải sợ bắt kì ai, sai thì em nhận lỗi chứ đúng mà ép Thứ Lang phải nhận sai thì mơ đi. Cái gì phải ra lẽ cái đó.
- Cậu...ý cậu là toàn bộ lỗi lầm là do con trai tôi mà ra?
- Cái này là má cảm thấy như thế nên má mới nói vậy, con chưa từng nói thẳng việc làm của chồng con là sai.
Nhưng Thứ Lang đáp trả như vậy thì cũng coi như là đồng ý việc làm của Long Kiên là sai rồi. Lần đầu tiên có người làm mình cứng họng sau bà cả, bà ba tức lắm nhưng chưa biết nên nói gì tiếp theo. Nhưng cái tôi của bà lớn, bà chẳng thể đồng ý để con dâu mình thắng được.
- Má có thể trách phạt con sai vì đã không ngó ngàng đến chồng mình trong suốt mấy ngày qua. Nhưng xin má cũng nên bảo lại với Long Kiên về việc của Thiên Đông ạ, Thiên Đông nhà con nó chưa hề làm sai việc gì để phải chịu những chuyện kinh khủng như vậy, còn cần một lời xin lỗi thích đáng cho Thiên Đông nhà con ạ.
- Láo toét, làm gì có chuyện chủ mà phải đi xin lỗi một thằng hầu chứ. Cậu không xem con trai tui ra gì có phải không!?
____________________________
Viết xong chap này tôi có hơi hoài nghi về tương lai của mình vào ngày đầu ra mắt mẹ bạn trai các bác ạ:)))
Dù có nói gì thì cũng chẳng siêu lòng được Thiên Đông nên Thứ Lang đành để nó tiếp tục công việc của mình vậy, nhưng em sẽ giảm nhẹ việc hơn cho nó bởi vì Thiên Đông vẫn chưa khỏe hẳn. Bao giờ bình phục hoàn toàn rồi Thứ Lang mới cho nó làm lại những công việc kia như cũ.
Vậy là từ giờ Thứ Lang có 2 người theo hầu hạ, nhưng không khí lại không còn vui như trước nữa. Cũng phải thôi, Minh Ti thì kiệm lời từ khi làm con hầu cho Thứ Lang, Thiên Đông trước đây nói nhiều, luôn tạo không khí nhộn nhịp cho em thì giờ không còn nói được nữa nên khi đi chung ngoài Thứ Lang ra thì không ai nói với nhau tiếng nào. Với cả những gì Thứ Lang nói cũng chỉ có dặn dò rồi sai bảo này kia thôi.
Nhưng tính từ thời điểm Thiên Đông gặp chuyện tới giờ Thứ Lang và Long Kiên vẫn chưa chạm mặt hay nói chuyện với nhau lần nào. Cũng phải thôi, bởi Thứ Lang đang giận Long Kiên mà, mỗi lần gặp anh ta em đã né như né tà rồi thì chạm mặt nhau lúc nào được. Ban đêm Thứ Lang cũng ở phòng riêng không ở cùng Long Kiên nữa.
Nhưng giấu được hôm nay thì đâu giấu được mãi mãi, chuyện cậu ba với mợ ba từ mặt nhau cũng đến tay ông lớn và các má trong nhà. Không nói thì ai cũng biết lý do vì sao cả hai cạch mặt nhau, nguyên do cũng vì Thứ Lang giận trước, em giận chồng là bởi vì dám làm thằng hầu cưng của em bị thương. Rõ ràng Thứ Lang giận như thế cũng không sai, vậy mà em lại bị má ba trách phạt quá trời.
- Chịu ló mặt ra rồi sao? tui tưởng ở với kẻ hầu người hạ quên mất thân phận mình luôn rồi chứ. Riếc rồi không biết ai mới là chồng cậu nữa đó đa.
Vừa bước ra nhà trước, chưa gì Thứ Lang đã bị má ba xỉa xói rồi. Thường ngày thì có má cả bảo kê nên Thứ Lang không lo, hôm nay quá cả lại lên chùa, nhà còn mỗi má ba với má tư nên việc bị rầy la là chuyện thường tình. Má tư phe trung lập nên cũng chỉ ngồi nghe chứ chẳng bênh ai. Phe này Thứ Lang tự mình chịu rồi.
- Má nói vậy là sao con chưa tỏ ạ?
Thừa biết má ba đang nói mình, nhưng Thứ Lang bên ngoài tỏ vẻ mềm yếu bên trong chắc gì, em cố tình hỏi lại cho má ba tức chơi. Sau vụ việc của Thiên Đông, Thứ Lang tự cảm nhận được rằng kẻ đang bị nhắm đến là mình nên làm sao mà Thứ Lang có thể hiền được như trước.
- Tui tưởng cậu Thứ Lang đây nhà trên tỉnh, được tiếp xúc với môi trường giáo dục tốt, học cao hiểu rộng nên sẽ dễ dàng hiểu được những gì tui nói chứ. Thôi thì nếu cậu không hiểu thì tôi cũng nói luôn, chẳng có người vợ nào mà vì một kẻ hầu người hạ từ mặt chồng mình hết. Tui nói vậy chắc cậu Thứ Lang đây hiểu rồi nhỉ.
Biết ngày bà ba không phải dạng thường gì mà, miệng mồm độc địa. Thôi thì em cũng không nhịn làm gì, đụng vào Thiên Đông thì coi như đụng vào giới hạn cuối cùng của em ở đây rồi. Bởi vì ngoài anh trai Nhất Lang ra, Thiên Đông là người thân thiết với em nhất.
- Má nói vậy phải chăng là đang trách con vì không dung túng cho chồng mình?
- Úi xời ơi, ai dám trách phạt gì cậu Lang đâu.
Bà ba phẩy phẩy chiếc quạt trên tay, mỉa mai đáp lại Thứ Lang. Coi bộ đứa con dâu này cũng không vừa gì nhỉ, bà biết ngay mà kiểu gì cũng lòi bộ mặt thật ra thôi.
- Vậy sao? sao con lại thấy hàm ý của má đây lại giống lắm đó đa. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, không có lửa thì làm sao có khói được cơ chứ. Vợ nào mà chẳng thương chồng mình, nhưng còn phải xem người chồng hành xử phải quấy như thế nào mà để vợ mình không thèm ngó ngàng tới...
Thứ Lang quyết rồi, hôm nay cho dù có bị đuổi về nhà em cũng phải lấy lại công bằng cho Thiên Đông nhà em, ngay từ đầu nó không có tội, cớ chi lại phải lãnh hậu quả như thế này. Với cả em từ nhỏ được cưng chiều, không phải sợ bắt kì ai, sai thì em nhận lỗi chứ đúng mà ép Thứ Lang phải nhận sai thì mơ đi. Cái gì phải ra lẽ cái đó.
- Cậu...ý cậu là toàn bộ lỗi lầm là do con trai tôi mà ra?
- Cái này là má cảm thấy như thế nên má mới nói vậy, con chưa từng nói thẳng việc làm của chồng con là sai.
Nhưng Thứ Lang đáp trả như vậy thì cũng coi như là đồng ý việc làm của Long Kiên là sai rồi. Lần đầu tiên có người làm mình cứng họng sau bà cả, bà ba tức lắm nhưng chưa biết nên nói gì tiếp theo. Nhưng cái tôi của bà lớn, bà chẳng thể đồng ý để con dâu mình thắng được.
- Má có thể trách phạt con sai vì đã không ngó ngàng đến chồng mình trong suốt mấy ngày qua. Nhưng xin má cũng nên bảo lại với Long Kiên về việc của Thiên Đông ạ, Thiên Đông nhà con nó chưa hề làm sai việc gì để phải chịu những chuyện kinh khủng như vậy, còn cần một lời xin lỗi thích đáng cho Thiên Đông nhà con ạ.
- Láo toét, làm gì có chuyện chủ mà phải đi xin lỗi một thằng hầu chứ. Cậu không xem con trai tui ra gì có phải không!?
____________________________
Viết xong chap này tôi có hơi hoài nghi về tương lai của mình vào ngày đầu ra mắt mẹ bạn trai các bác ạ:)))