Chương 39
Gì cơ? em không nghe nhầm chứ, Út Mai trước đây từng là kẻ hầu của bà năm. Vậy hôm trước sao má tư lại bảo cậu ta chỉ là một nha hoàn bình thường? bọn họ đang muốn giấu giếm em chuyện gì đó.
- Dạ đồ đây mợ, mợ...có cần con giúp mợ thay không ạ?
Nói đếm đây mặt Minh Ti dần đỏ lên, nó cũng ngại việc này lắm chứ bởi dù sao Thứ Lang cũng là nam nhân, còn nó là nữ nhi. Nhìn cơ thể của con trai rất ngại nha, nhưng trách nhiệm hầu hạ chủ sao mà nó tránh được.
- Thôi không cần đâu, mày ra ngoài đi tao tự thay được
Thứ Lang cũng hiểu cho Minh Ti mà đuổi khéo nó ra ngoài, tự mình thay y phục. Dù sao em cũng đâu còn là em bé, mấy việc này Thứ Lang vẫn tự mình làm được mà.
Thay đồ xong Thứ Lang liền mở cửa ra ngoài thì không còn thấy Minh Ti đâu cả. Con bé này, bảo ra ngoài đợi mà đi đâu mất tiêu, thôi kệ vậy tự em có thể đi được.
- Mợ ba, sao mợ xuống đây? con Ti nó không đi với mợ ạ?
Thứ Lang tính xuống nhà bếp xem coi có phụ được gì không thì khi thấy Thứ Lang vừa bước vào Dữu Diệp đang nhặt rau liền giật mình mà đứng dậy chào em xong hốt hoảng nói, không riêng Dữu Diệp mà mấy người hầu cũng hoảng khi thấy em.
Thứ Lang thân phận cao quý sao có thể ở lại cái nơi dầu khói dơ bẩn như nhà bếp được chứ. Để cậu ba hay bà lớn mà biết lại rầy bọn nó mất.
- Tao nghe nói mai là giỗ của má hai, muốn xuống coi có gì phụ được không.
- Dạ thôi mợ, bọn con không có dám phiền mợ đâu. Nhà này thiếu gì người mần, mợ khỏi lo nha.
- Mà bây có thấy Minh Ti đâu không, nãy tao kêu nó đứng đợi, ra thì không thấy nó đâu.
- Dạ hồi nãy con thấy bà ba kêu nó đi đâu á, mợ cần gì bảo tụi con nè
Một trong đám gia đình trong nhà tài lanh trả lời, Thứ Lang nghe xong cũng cười cười chứ không trả lời thêm. Bà ba lại muốn làm gì đây? một lượt sai hết 2 đứa hầu của Thứ Lang, muốn em tự mình xoay sở à.
- Mà mấy người biết bao giờ ba Kiên về không?
Nếu là đám trong nhà thì chắc chắn sẽ tụ họp đông đủ, kiểu gì ba Kiên cũng quay về, em đã không gặp mặt anh ta mấy hôm rồi không hiểu sao trong lòng cũng có chút nhớ nhung. Không được, em với anh ta như thù thì không có chuyện yêu đương gì đâu.
- Dạ có thể là chiều nay ạ.
Hết chuyện để hỏi rồi Thứ Lang cũng không biết nên đi đâu nữa, muốn ngồi lại cùng mọi người nói chuyện, nhưng sợ lại phiền. Mà đám giỗ bà hai cũng biết làm lớn không ha, chứ chưa gì em đã thấy mọi người đua nhau chuẩn bị rồi.
- Nếu mợ thấy chán ngồi nói chuyện với bọn con cũng được ạ, chứ đừng làm gì hết.
- Được hả? không phiền chứ? . Truyện Cổ Đại
- Có mợ ngồi tám chuyện là phước mấy đời của bọn con rồi, có phiền gì đâu
Thứ Lang không nói gì, cười típ mắt nhìn đám người làm. Không có gì chơi ngồi đây nói chuyện với mấy người này cũng vui, sẵn đợi Minh Ti và Thiên Đông về luôn.
- Mà bộ mợ út không hay xuống đây hay sao mà hồi nãy tao xuống bọn mày phản ứng ghê vậy?
- Xời ơi mợ ơi, mợ út là tiểu thư danh giá, mấy chỗ như này còn lâu mợ mới thèm xuống. Có khi từ hồi làm dâu tới giờ mợ còn chưa xuống lần nào.
- Ủa tao thấy sạch sẽ mà, cũng đâu dơ lắm đâu, còn có mùi thức ăn thơm quá chừng.
Thứ Lang cầm trên tay chiếc bánh bột ban nãy Dữu Diệp vừa nướng xong cho em, vừa ă vừa trả lời. Hồi còn trên tỉnh em cũng hay xuống bếp ăn vụng đấy thôi. Chắc do con gái với con trai khác nhau.
- Nhưng mà mai mới đám, sao mọi người chuẩn bị sớm quá vậy?
- Phải sớm chứ ạ, mai dọn ra cúng là vừa. Cái này cũng là bà cả chỉ huy chứ bọn con cũng không dám ý kiến
- À...mà bọn mày cứ gọi tao là mợ xưng tôi được rồi, chứ kêu con tao thấy tao già muốn chết. Tuổi của tao so với bọn mày còn nhỏ lắm.
Thứ Lang biết so với mấy người làm này em vẫn còn nhỏ mà mỏ em cũng hỗn dữ, không kêu anh chị mà kêu mày tao. Chắc do cách xưng hô này quen rồi nên khó bỏ được lắm.
- Mợ cho thì tụi tui mới dám, chứ gọi sai bà lớn nghe được là trách rầy ạ
- Rầy vài câu sao mà sợ dữ vậy?
- Phải rầy thôi thì bọn tôi không sợ, đằng này rầy xong còn phải ra nhà củi ngủ nữa nên bọn tôi sợ lắm.
- Nhà củi? có gì đâu mà sợ, tao thấy Thiên Dạ vẫn thường xuyên ra đó mà.
Thứ Lang biết cái nhà củi đó có người chết nên bọn này mới sợ bị dọa, nhưng lúc em vào cũng có chuyện gì xảy ra đâu, Thiên Dạ cũng ngủ ở đó. Bọn này làm quá không à.
- Tại lâu lâu hồn ma Mạch Kỳ về quậy phá nên bọn tôi sợ lắm
- Hồn ma Mạch Kỳ?
- Dạ đồ đây mợ, mợ...có cần con giúp mợ thay không ạ?
Nói đếm đây mặt Minh Ti dần đỏ lên, nó cũng ngại việc này lắm chứ bởi dù sao Thứ Lang cũng là nam nhân, còn nó là nữ nhi. Nhìn cơ thể của con trai rất ngại nha, nhưng trách nhiệm hầu hạ chủ sao mà nó tránh được.
- Thôi không cần đâu, mày ra ngoài đi tao tự thay được
Thứ Lang cũng hiểu cho Minh Ti mà đuổi khéo nó ra ngoài, tự mình thay y phục. Dù sao em cũng đâu còn là em bé, mấy việc này Thứ Lang vẫn tự mình làm được mà.
Thay đồ xong Thứ Lang liền mở cửa ra ngoài thì không còn thấy Minh Ti đâu cả. Con bé này, bảo ra ngoài đợi mà đi đâu mất tiêu, thôi kệ vậy tự em có thể đi được.
- Mợ ba, sao mợ xuống đây? con Ti nó không đi với mợ ạ?
Thứ Lang tính xuống nhà bếp xem coi có phụ được gì không thì khi thấy Thứ Lang vừa bước vào Dữu Diệp đang nhặt rau liền giật mình mà đứng dậy chào em xong hốt hoảng nói, không riêng Dữu Diệp mà mấy người hầu cũng hoảng khi thấy em.
Thứ Lang thân phận cao quý sao có thể ở lại cái nơi dầu khói dơ bẩn như nhà bếp được chứ. Để cậu ba hay bà lớn mà biết lại rầy bọn nó mất.
- Tao nghe nói mai là giỗ của má hai, muốn xuống coi có gì phụ được không.
- Dạ thôi mợ, bọn con không có dám phiền mợ đâu. Nhà này thiếu gì người mần, mợ khỏi lo nha.
- Mà bây có thấy Minh Ti đâu không, nãy tao kêu nó đứng đợi, ra thì không thấy nó đâu.
- Dạ hồi nãy con thấy bà ba kêu nó đi đâu á, mợ cần gì bảo tụi con nè
Một trong đám gia đình trong nhà tài lanh trả lời, Thứ Lang nghe xong cũng cười cười chứ không trả lời thêm. Bà ba lại muốn làm gì đây? một lượt sai hết 2 đứa hầu của Thứ Lang, muốn em tự mình xoay sở à.
- Mà mấy người biết bao giờ ba Kiên về không?
Nếu là đám trong nhà thì chắc chắn sẽ tụ họp đông đủ, kiểu gì ba Kiên cũng quay về, em đã không gặp mặt anh ta mấy hôm rồi không hiểu sao trong lòng cũng có chút nhớ nhung. Không được, em với anh ta như thù thì không có chuyện yêu đương gì đâu.
- Dạ có thể là chiều nay ạ.
Hết chuyện để hỏi rồi Thứ Lang cũng không biết nên đi đâu nữa, muốn ngồi lại cùng mọi người nói chuyện, nhưng sợ lại phiền. Mà đám giỗ bà hai cũng biết làm lớn không ha, chứ chưa gì em đã thấy mọi người đua nhau chuẩn bị rồi.
- Nếu mợ thấy chán ngồi nói chuyện với bọn con cũng được ạ, chứ đừng làm gì hết.
- Được hả? không phiền chứ? . Truyện Cổ Đại
- Có mợ ngồi tám chuyện là phước mấy đời của bọn con rồi, có phiền gì đâu
Thứ Lang không nói gì, cười típ mắt nhìn đám người làm. Không có gì chơi ngồi đây nói chuyện với mấy người này cũng vui, sẵn đợi Minh Ti và Thiên Đông về luôn.
- Mà bộ mợ út không hay xuống đây hay sao mà hồi nãy tao xuống bọn mày phản ứng ghê vậy?
- Xời ơi mợ ơi, mợ út là tiểu thư danh giá, mấy chỗ như này còn lâu mợ mới thèm xuống. Có khi từ hồi làm dâu tới giờ mợ còn chưa xuống lần nào.
- Ủa tao thấy sạch sẽ mà, cũng đâu dơ lắm đâu, còn có mùi thức ăn thơm quá chừng.
Thứ Lang cầm trên tay chiếc bánh bột ban nãy Dữu Diệp vừa nướng xong cho em, vừa ă vừa trả lời. Hồi còn trên tỉnh em cũng hay xuống bếp ăn vụng đấy thôi. Chắc do con gái với con trai khác nhau.
- Nhưng mà mai mới đám, sao mọi người chuẩn bị sớm quá vậy?
- Phải sớm chứ ạ, mai dọn ra cúng là vừa. Cái này cũng là bà cả chỉ huy chứ bọn con cũng không dám ý kiến
- À...mà bọn mày cứ gọi tao là mợ xưng tôi được rồi, chứ kêu con tao thấy tao già muốn chết. Tuổi của tao so với bọn mày còn nhỏ lắm.
Thứ Lang biết so với mấy người làm này em vẫn còn nhỏ mà mỏ em cũng hỗn dữ, không kêu anh chị mà kêu mày tao. Chắc do cách xưng hô này quen rồi nên khó bỏ được lắm.
- Mợ cho thì tụi tui mới dám, chứ gọi sai bà lớn nghe được là trách rầy ạ
- Rầy vài câu sao mà sợ dữ vậy?
- Phải rầy thôi thì bọn tôi không sợ, đằng này rầy xong còn phải ra nhà củi ngủ nữa nên bọn tôi sợ lắm.
- Nhà củi? có gì đâu mà sợ, tao thấy Thiên Dạ vẫn thường xuyên ra đó mà.
Thứ Lang biết cái nhà củi đó có người chết nên bọn này mới sợ bị dọa, nhưng lúc em vào cũng có chuyện gì xảy ra đâu, Thiên Dạ cũng ngủ ở đó. Bọn này làm quá không à.
- Tại lâu lâu hồn ma Mạch Kỳ về quậy phá nên bọn tôi sợ lắm
- Hồn ma Mạch Kỳ?