Chương 7
Sau cuộc hội ngộ bao năm từ mẹ nuôi thành mẹ chồng, thì Thứ Lang lại tiếp tục đi đến phòng của má ba, tức là mẹ của Long Kiên chồng em. Bởi vì má hai đã mất nên em chỉ có thể ra mộ thấp cho má 1 nén nhang rồi lại vào thăm má ba.
Thứ Lang từng nghĩ trong nhà thì má cả sẽ là người nghiêm khắc nhất, nhưng có lẽ em suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cho tới khi được diện kiến má ba Thứ Lang mới thấy cái suy nghĩ của mình sai quá sai.
Tuy má nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng thốt lên câu nào là cứ như một con dao vô hình đâm vào tim đối phương vậy. Dù đã giữ bản thân bình tĩnh lắm rồi, nhưng Thứ Lang vẫn thấy rất căng thẳng, không thể nào tự nhiên như lúc ở cùng má cả. Vì thế nên chào hỏi xong em đã nhanh chóng xin phép rời đi rồi.
Tiếp theo là má tư. Có lẽ sau bà hai thì bà tư là người sống ẩn nhất trong nhà. Bà cũng chẳng được ông thương yêu gì nhiều, có con trai cũng như không có. Bà cứ như người vô hình trong nhà vậy...thật tội nghiệp mà.
- Út Mai, út Mai...
- Hở?
Mãi mê suy nghĩ, đột nhiên không biết từ đâu, một nam nhân chạy tới nắm lấy tay của Thứ Lang làm em giật mình mà rút tay lại lùi ra sau. Người này là ai mà vô phép, vô tắc quá vậy chứ? Lại còn gọi em là út Mai nữa.
- Chị Diệp, đây là ai?
Thứ Lang có chút hoảng loạn, vội quay sang nhìn Dữu Diệp hỏi. Nhìn mặt cũng rất khôi ngô, tuấn tú đấy, nhưng chẳng lẽ lại có vấn đề về trí não?
- Thưa mợ đó là Tam Đồ Xuân Thiên Dạ, hồi đó nối nghiệp ba mình, làm quản gia của nhà này dù còn trẻ tuổi. Ông cũng thương anh ta lắm nên bây giờ tuy Thiên Dạ không còn giá trị gì ông vẫn giữ lại. Dù sao ba của anh ta cũng là ân nhân của ông lớn mà.
- Anh ấy có vấn đề về...
Thứ Lang không dám nói thẳng 2 từ cuối, nhưng lại chỉ về phía thái dương của mình như ám chỉ về hai từ " trí não " hỏi tiếp Dữu Diệp.
- 3 năm trước người anh ta yêu bị người ta hại chèn ép đến mức tự tử. Lúc đó cậu ta còn đang mang thai nên thai cũng chết, chứng kiến cảnh người mình yêu và con của mình chết, hắn quá sốc mà trở nên điên loạn.
Nghe Dữu Diệp kể, không hiểu sao tim của Thứ Lang bất giác nhói lên một cái rõ đau. Rõ ràng em và anh ta không quen biết nhau, tại sao em lại đau lòng cho Thiên Dạ vậy chứ?
Không đâu, chắc là không phải đâu. Có lẽ do nghe Dữu Diệp kể về cuộc tình của anh ta khá buồn nên Thứ Lang mới cảm thấy đau lòng thôi. Đúng vậy, chỉ có thể là như thế thôi.
- Út Mai, đi chơi...đi chơi.
- Xin lỗi, tôi không phải là út Mai của anh. Nhưng nếu anh muốn đi chơi vào dịp rảnh tôi sẽ đi cùng anh.
Thứ Lang không ngại việc Thiên Dạ không được tỉnh táo, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta như bao người bình thường khác. Đến cả Dữu Diệp bên cạnh cũng thấy khá kinh ngạc, nhưng sau đó lại thay đổi chuyển sang khó xử. Đến để cậu ba hoặc bà ba thấy Thứ Lang nói chuyện với Thiên Dạ sẽ không hay mất.
- Mợ ơi, chúng ta đi thôi, để người khác thấy cậu nói chuyện với anh ta sẽ không hay đâu.
Dữu Diệp nhìn xung quanh, xong vội thúc giục Thứ Lang rời đi. Em còn phải đến chào hỏi bà tư và bà năm nữa. Nếu để trễ quá, trưa nắng lên Thứ Lang sẽ say nắng mất.
- Út Mai đừng đi mà, đừng để anh một mình.
Nhìn cái dáng vẻ đáng thương đang cố níu kéo mình lại này của Thiên Dạ, quả thật Thứ Lang cũng chẳng nỡ đi. Nhưng em còn nhiều việc lắm, nếu còn dây dưa ở đây sẽ không kịp.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Yên tâm, khi xong việc tôi sẽ đến chơi với anh.
Thứ Lang lấy trong tay áo ra một chiếc khăn thêu, nhẹ nhàng giúp Thiên Dạ lau đi những vết dơ trên khuôn mặt anh ta rồi nói. Đây là người lạ đầu tiên mang lại cho em cảm giác an toàn đến thế đấy, lại còn là một người có trí tuệ không bình thường.
- Út Mai không bỏ anh nữa nhé, anh thương Mai mà.
Thiên Dạ vẫn mặc kệ người trước mặt mình không phải là người mình cần tìm, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Thứ Lang mà dụi dụi vào. Càng nhìn càng thấy anh ta thật tội nghiệp làm sao.
- Được được, đợi tôi nhé.
Thứ Lang vẫn giữ nguyên nét dịu dàng từ nãy đến giờ, tạm biệt Thiên Dạ xong rời đi cùng Dữu Diệp. Tuy chỉ mới gặp lần đầu, nhưng khi rời đi lại có cảm giác lưu luyến không nỡ rời.
- Út Mai, em quay về rồi...
[...]
Thứ Lang theo Dữu Diệp đến chào hỏi bà tư thì nhận tin bà không khỏe nên không muốn gặp ai hết, đến bà năm thì lại đang được đại phu khám bệnh nên không tiện vào trong.
Nói ra có lẽ không đúng, nhưng biết vậy Thứ Lang đã ở lại với Thiên Dạ rồi. Bởi vì bây giờ về phòng cũng chẳng có gì để chơi, Long Kiên đã theo ông lên huyện từ sớm nên em cũng chẳng được gặp mặt anh ta vào ngày hôm nay.
Không biết ông lớn nghĩ gì mà vợ chồng Thứ Lang mới cưới nhau có một ngày, chưa kịp động phòng gì hết ông đã bảo Long Kiên theo ông lên huyện trên bàn chuyện mần ăn rồi. Tự nhiên Thứ Lang thấy tủi thân ghê ấy.
- Cậu hai! cậu ơi sáng giờ cậu đi đâu mà không kêu em đi chung, cậu có biết em lo cho cậu lắm không...
Vừa thấy Thứ Lang đi ngoài hành lang, Thiên Đông đã hớt hãi chạy tới ôm chầm lấy em như bao năm xa cách rồi. Nó biết là nó làm hơi quá, nhưng lỡ cậu nó đi một mình rồi gặp chuyện gì không may chắc nó sống không nổi mất.
- Rồi rồi, buông cậu ra nào. Cậu xin lỗi nhé, lúc sáng cậu thấy Đông ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.
- Hic...cậu cũng nên để lại thư chứ, em lo cho cậu mà nóng hết ruột gan.
Lúc này Thiên Đông mới chịu buông Thứ Lang ra, nắm chặt lấy tay em giận dỗi nói. Thứ Lang hiếu nó lo cho mình nên chỉ cười không thôi, lo thì lo nhưng hơi quá rồi đó.
- Cậu ăn gì chưa, em đi làm điểm tâm cho cậu nha.
- Cũng gần trưa rồi, đợi chút nữa ông và các cậu về ăn luôn.
- Hể? Vậy là sáng giờ cậu chưa ăn gì hết ạ?
Thứ Lang không lên tiếng, chỉ cười nhẹ một cái thay cho câu trả lời vừa rồi. Giờ em mà trả lời kiểu gì Thiên Đông cũng la Thứ Lang vì cái tội không ăn sáng à, thôi thì cười cho qua chuyện vậy.
- Cậu à, cậu cả mà biết sẽ la em chết. Được rồi, coi như hôm nay em bỏ qua cho cậu, từ ngày mai cậu phải ăn uống đầy đủ đó. Em sẽ theo giám sát cậu.
- Riếc rồi em còn hơn cậu nữa đó Đông à.
Thứ Lang nhéo nhẹ mũi Thiên Đông một cái, trêu ghẹo nói. Không có kẻ hầu nào mà dám la chủ như Thiên Đông đâu, thằng bé được em cưng riếc muốn lên chức cao hơn Thứ Lang luôn rồi.
- Cậu cứ nói quá, em chẳng có điểm nào hơn cậu.
Thiên Đông vẫn biết thân phận của mình mà giữ chừng mực. Tuy trách chủ mình là thế, nhưng nó chẳng có ý gì xấu cả, tất cả đều là bổn phận, đều là muốn tốt cho Thứ Lang.
Tất nhiên Thứ Lang biết rõ điều đó, cái mà Thiên Đông hơn mình mà Thứ Lang nói đó là sự trưởng thành. Tuy thằng bé nhỏ tuổi hơn em, nhưng lại trưởng thành hơn Thứ Lang rất nhiều.
Thiên Đông cứ mãi theo hầu hạ em như thế này, Thứ Lang thật không biết cuộc đời thằng bé sau này sẽ thế nào nữa. Dù sao nó cũng tới tuổi cập kê rồi, cứ mãi theo em tương lai nó sẽ không có vợ mất.
Nhiều lần Thứ Lang cũng có hỏi Thiên Đông về vấn đề này, nhưng thằng bé nói chỉ muốn ở cùng em, chẳng muốn cưới ai hết. Nhưng nếu nó cứ hầu hạ cho Thứ Lang mãi thì sao em trưởng thành nổi đây? Thứ Lang sẽ mãi phụ thuộc vào sự hầu cận của Thiên Đông mãi cho xem.
Thôi thì gáng thêm một thời gian nữa xem sao. Có lẽ trước kia sống ở quê nó chẳng ưng được cô gái nào, bây giờ sống ở môi trường mới như nơi đây thì sớm muộn gì Thiên Đông cũng sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu thôi mà.
Thứ Lang từng nghĩ trong nhà thì má cả sẽ là người nghiêm khắc nhất, nhưng có lẽ em suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cho tới khi được diện kiến má ba Thứ Lang mới thấy cái suy nghĩ của mình sai quá sai.
Tuy má nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng thốt lên câu nào là cứ như một con dao vô hình đâm vào tim đối phương vậy. Dù đã giữ bản thân bình tĩnh lắm rồi, nhưng Thứ Lang vẫn thấy rất căng thẳng, không thể nào tự nhiên như lúc ở cùng má cả. Vì thế nên chào hỏi xong em đã nhanh chóng xin phép rời đi rồi.
Tiếp theo là má tư. Có lẽ sau bà hai thì bà tư là người sống ẩn nhất trong nhà. Bà cũng chẳng được ông thương yêu gì nhiều, có con trai cũng như không có. Bà cứ như người vô hình trong nhà vậy...thật tội nghiệp mà.
- Út Mai, út Mai...
- Hở?
Mãi mê suy nghĩ, đột nhiên không biết từ đâu, một nam nhân chạy tới nắm lấy tay của Thứ Lang làm em giật mình mà rút tay lại lùi ra sau. Người này là ai mà vô phép, vô tắc quá vậy chứ? Lại còn gọi em là út Mai nữa.
- Chị Diệp, đây là ai?
Thứ Lang có chút hoảng loạn, vội quay sang nhìn Dữu Diệp hỏi. Nhìn mặt cũng rất khôi ngô, tuấn tú đấy, nhưng chẳng lẽ lại có vấn đề về trí não?
- Thưa mợ đó là Tam Đồ Xuân Thiên Dạ, hồi đó nối nghiệp ba mình, làm quản gia của nhà này dù còn trẻ tuổi. Ông cũng thương anh ta lắm nên bây giờ tuy Thiên Dạ không còn giá trị gì ông vẫn giữ lại. Dù sao ba của anh ta cũng là ân nhân của ông lớn mà.
- Anh ấy có vấn đề về...
Thứ Lang không dám nói thẳng 2 từ cuối, nhưng lại chỉ về phía thái dương của mình như ám chỉ về hai từ " trí não " hỏi tiếp Dữu Diệp.
- 3 năm trước người anh ta yêu bị người ta hại chèn ép đến mức tự tử. Lúc đó cậu ta còn đang mang thai nên thai cũng chết, chứng kiến cảnh người mình yêu và con của mình chết, hắn quá sốc mà trở nên điên loạn.
Nghe Dữu Diệp kể, không hiểu sao tim của Thứ Lang bất giác nhói lên một cái rõ đau. Rõ ràng em và anh ta không quen biết nhau, tại sao em lại đau lòng cho Thiên Dạ vậy chứ?
Không đâu, chắc là không phải đâu. Có lẽ do nghe Dữu Diệp kể về cuộc tình của anh ta khá buồn nên Thứ Lang mới cảm thấy đau lòng thôi. Đúng vậy, chỉ có thể là như thế thôi.
- Út Mai, đi chơi...đi chơi.
- Xin lỗi, tôi không phải là út Mai của anh. Nhưng nếu anh muốn đi chơi vào dịp rảnh tôi sẽ đi cùng anh.
Thứ Lang không ngại việc Thiên Dạ không được tỉnh táo, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta như bao người bình thường khác. Đến cả Dữu Diệp bên cạnh cũng thấy khá kinh ngạc, nhưng sau đó lại thay đổi chuyển sang khó xử. Đến để cậu ba hoặc bà ba thấy Thứ Lang nói chuyện với Thiên Dạ sẽ không hay mất.
- Mợ ơi, chúng ta đi thôi, để người khác thấy cậu nói chuyện với anh ta sẽ không hay đâu.
Dữu Diệp nhìn xung quanh, xong vội thúc giục Thứ Lang rời đi. Em còn phải đến chào hỏi bà tư và bà năm nữa. Nếu để trễ quá, trưa nắng lên Thứ Lang sẽ say nắng mất.
- Út Mai đừng đi mà, đừng để anh một mình.
Nhìn cái dáng vẻ đáng thương đang cố níu kéo mình lại này của Thiên Dạ, quả thật Thứ Lang cũng chẳng nỡ đi. Nhưng em còn nhiều việc lắm, nếu còn dây dưa ở đây sẽ không kịp.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Yên tâm, khi xong việc tôi sẽ đến chơi với anh.
Thứ Lang lấy trong tay áo ra một chiếc khăn thêu, nhẹ nhàng giúp Thiên Dạ lau đi những vết dơ trên khuôn mặt anh ta rồi nói. Đây là người lạ đầu tiên mang lại cho em cảm giác an toàn đến thế đấy, lại còn là một người có trí tuệ không bình thường.
- Út Mai không bỏ anh nữa nhé, anh thương Mai mà.
Thiên Dạ vẫn mặc kệ người trước mặt mình không phải là người mình cần tìm, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Thứ Lang mà dụi dụi vào. Càng nhìn càng thấy anh ta thật tội nghiệp làm sao.
- Được được, đợi tôi nhé.
Thứ Lang vẫn giữ nguyên nét dịu dàng từ nãy đến giờ, tạm biệt Thiên Dạ xong rời đi cùng Dữu Diệp. Tuy chỉ mới gặp lần đầu, nhưng khi rời đi lại có cảm giác lưu luyến không nỡ rời.
- Út Mai, em quay về rồi...
[...]
Thứ Lang theo Dữu Diệp đến chào hỏi bà tư thì nhận tin bà không khỏe nên không muốn gặp ai hết, đến bà năm thì lại đang được đại phu khám bệnh nên không tiện vào trong.
Nói ra có lẽ không đúng, nhưng biết vậy Thứ Lang đã ở lại với Thiên Dạ rồi. Bởi vì bây giờ về phòng cũng chẳng có gì để chơi, Long Kiên đã theo ông lên huyện từ sớm nên em cũng chẳng được gặp mặt anh ta vào ngày hôm nay.
Không biết ông lớn nghĩ gì mà vợ chồng Thứ Lang mới cưới nhau có một ngày, chưa kịp động phòng gì hết ông đã bảo Long Kiên theo ông lên huyện trên bàn chuyện mần ăn rồi. Tự nhiên Thứ Lang thấy tủi thân ghê ấy.
- Cậu hai! cậu ơi sáng giờ cậu đi đâu mà không kêu em đi chung, cậu có biết em lo cho cậu lắm không...
Vừa thấy Thứ Lang đi ngoài hành lang, Thiên Đông đã hớt hãi chạy tới ôm chầm lấy em như bao năm xa cách rồi. Nó biết là nó làm hơi quá, nhưng lỡ cậu nó đi một mình rồi gặp chuyện gì không may chắc nó sống không nổi mất.
- Rồi rồi, buông cậu ra nào. Cậu xin lỗi nhé, lúc sáng cậu thấy Đông ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.
- Hic...cậu cũng nên để lại thư chứ, em lo cho cậu mà nóng hết ruột gan.
Lúc này Thiên Đông mới chịu buông Thứ Lang ra, nắm chặt lấy tay em giận dỗi nói. Thứ Lang hiếu nó lo cho mình nên chỉ cười không thôi, lo thì lo nhưng hơi quá rồi đó.
- Cậu ăn gì chưa, em đi làm điểm tâm cho cậu nha.
- Cũng gần trưa rồi, đợi chút nữa ông và các cậu về ăn luôn.
- Hể? Vậy là sáng giờ cậu chưa ăn gì hết ạ?
Thứ Lang không lên tiếng, chỉ cười nhẹ một cái thay cho câu trả lời vừa rồi. Giờ em mà trả lời kiểu gì Thiên Đông cũng la Thứ Lang vì cái tội không ăn sáng à, thôi thì cười cho qua chuyện vậy.
- Cậu à, cậu cả mà biết sẽ la em chết. Được rồi, coi như hôm nay em bỏ qua cho cậu, từ ngày mai cậu phải ăn uống đầy đủ đó. Em sẽ theo giám sát cậu.
- Riếc rồi em còn hơn cậu nữa đó Đông à.
Thứ Lang nhéo nhẹ mũi Thiên Đông một cái, trêu ghẹo nói. Không có kẻ hầu nào mà dám la chủ như Thiên Đông đâu, thằng bé được em cưng riếc muốn lên chức cao hơn Thứ Lang luôn rồi.
- Cậu cứ nói quá, em chẳng có điểm nào hơn cậu.
Thiên Đông vẫn biết thân phận của mình mà giữ chừng mực. Tuy trách chủ mình là thế, nhưng nó chẳng có ý gì xấu cả, tất cả đều là bổn phận, đều là muốn tốt cho Thứ Lang.
Tất nhiên Thứ Lang biết rõ điều đó, cái mà Thiên Đông hơn mình mà Thứ Lang nói đó là sự trưởng thành. Tuy thằng bé nhỏ tuổi hơn em, nhưng lại trưởng thành hơn Thứ Lang rất nhiều.
Thiên Đông cứ mãi theo hầu hạ em như thế này, Thứ Lang thật không biết cuộc đời thằng bé sau này sẽ thế nào nữa. Dù sao nó cũng tới tuổi cập kê rồi, cứ mãi theo em tương lai nó sẽ không có vợ mất.
Nhiều lần Thứ Lang cũng có hỏi Thiên Đông về vấn đề này, nhưng thằng bé nói chỉ muốn ở cùng em, chẳng muốn cưới ai hết. Nhưng nếu nó cứ hầu hạ cho Thứ Lang mãi thì sao em trưởng thành nổi đây? Thứ Lang sẽ mãi phụ thuộc vào sự hầu cận của Thiên Đông mãi cho xem.
Thôi thì gáng thêm một thời gian nữa xem sao. Có lẽ trước kia sống ở quê nó chẳng ưng được cô gái nào, bây giờ sống ở môi trường mới như nơi đây thì sớm muộn gì Thiên Đông cũng sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu thôi mà.