Chương : 274
Editor: Tâm Thường Lạc
"Chứng cớ đâu?"
Ánh mắt của quản sự Minh rất bình tĩnh, lần lượt quét nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô ta mặc bộ váy Âu phục màu đen, tư thế ngồi thật đoan chính, trên gương mặt xinh đẹp giỏi giang là một thần thái cực kỳ bình thản.
"Mọi việc đều cần coi trọng chứng cớ, trước khi các người nghi ngờ chị của tôi, có phải nên đưa ra chút bằng chứng hay không?"
Đám cảnh sát hình sự lập tức cứng họng, bọn họ cũng chỉ theo như thường lệ mà suy luận chứ thực chất cũng không có bằng chứng.
"Nếu như không có chứng cớ xác thực, chị của tôi cũng không cần thiết hết lần này đến lần khác nhận lấy kinh hãi."
"Cô muốn chứng cớ?" Giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ Diễn chậm rãi vang lên.
Sống lưng của quản sự Minh run lên một cái, cô đối diện với ánh mắt bén nhạy của Tống Kỳ Diễn, chân mày thoáng mà cau lại một chút.
Tống Kỳ Diễn là người làm nữ đã nhặt được bông tai tới, "Nói cho quản sự Minh, là cô đã nhặt được bông tai ở đâu."
"Ở cạnh chậu hoa gần phía ngoài của thư phòng trên lầu hai."
Tống Kỳ Diễn hài lòng gật đầu, quay qua nhìn quản sự Minh: "Như vậy có phải đã mời được chị của cô di chuyển đến rồi chứ?"
Quản sự Minh vẫn chưa trả lời, cánh cửa lớn đã vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót giẫm trên đất.
Một bóng dáng dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Các người không nên làm khó Tiểu Tuệ."
Người tới là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt khiến cho dáng vẻ cô ta thoạt nhìn bất quá chỉ ba mươi tuổi, bên trong chiếc áo choàng không tay có dây tua, là một cái áo len cao cổ và chiếc váy dài phong cách Anh quốc, mái tóc đen được xoã trên đầu vai.
"Ngại quá, tôi đã tới chậm, thân thể tôi gần đây không tốt, cho nên trở về phòng lấy thêm chiếc áo choàng."
Cận Tử Kỳ quan sát người phụ nữ này, căn cứ vào phong cách, thế nhưng cùng mẹ chồng của cô, tiểu thư nhà họ Lam mà Tống Kỳ Diễn đã từng cho cô xem ảnh thì có mấy phần giống nhau, tuy nhiên chỉ khác nhau là, người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn rõ ràng tinh ranh hơn.
Chẳng qua chưa chờ Cận Tử Kỳ nghĩ sâu, cô ta đã qua tới, đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn.
Cô ta áy náy mỉm cười: "Đã tới quý phủ quấy rầy, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi với chủ nhà."
Tống Kỳ Diễn đã tháo xuống vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, hắn khoác tay lên bả vai của Cận Tử Kỳ, chỉnh chỉnh thân thể, quay sang người phụ nữ này cười nói: "Khách sáo rồi, tôi nghĩ hẳn là không chỉ chào hỏi với tôi thôi chứ?"
Người phụ nữ mất tự nhiên gật đầu: "Không sai, tối hôm trước tôi cũng đã đến thư phòng chào hỏi Tống chủ tịch."
Cô ta cũng rất thản nhiên mà thừa nhận, giữa mày mắt cũng không có vẻ lén lút.
Có người làm nữ hiểu rõ tình hình đứng ra: "Tối hôm trước lúc tôi quét dọn trong hành lang, quả thật đã có gặp tiểu thư Minh Lan."
Tiểu thư?
Cận Tử Kỳ nghe hai chữ như thế thì nhăn mày lại ----
Phụ nữ bố mươi tuổi, còn bị gọi là tiểu thư, trốn không thoát hai chữ "chưa cưới".
Tống Chi Nhậm trong lúc vô tình đã từng nói, Minh Tuệ là do ông ta nhận nuôi tài trợ du học hoàn thành việc học.
Nhìn lại Minh Lan, toàn thân cao thấp, mặc dù không thấy ký hiệu của nhãn hàng nổi tiếng, nhưng những bộ quần áo này, đâu nào giống như là hàng giá rẻ?
Một người phụ nữ có phẩm vị cao như vậy, làm sao có thể là người trong gia đình nghèo khổ?
Cận Tử Kỳ cân nhắc một chút, mới mở miệng: "Minh tiểu thư, không biết cô và cha chồng tôi có mối quan hệ ra sao?"
Nụ cười mỉm trên mặt Minh Lan hơi khựng lại, mà hai tay đặt trên ghế sofa cũng nắm thật chặt.
Hiển nhiên, hai hai chị em đối với vấn đề này tồn tại mâu thuẫn trong lòng.
Cận Tử Kỳ kinh ngạc nghiêng người tới trước: "Có phải tôi đã mạo phạm đến Minh tiểu thư rồi chứ?"
Minh Lan cười đến có chút miễn cưỡng: "Sẽ không, tôi cùng Tống đổng...... Là bạn bè."
Những lời này nói ra khỏi miệng, người sáng suốt đều đã gần như đoán được mối quan hệ tế nhị giữa Minh Lan cùng Tống Chi Nhậm.
Cả phòng khách, sắc mặt quá mức khó nhìn nhất là quản sự Minh, cô ta đã sớm không còn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của lúc ban đầu nữa.
Ngay sau đó cảnh sát hình sự triển khai hỏi dò: "Minh tiểu thư, bây giờ phiền cô phối hợp công việc với chúng tôi."
Minh Lan hơi kinh ngạc, liếc nhìn ghi chép: "Tối hôm qua không phải đã lấy rồi sao?"
"Tối hôm qua có thể chúng tôi đã bỏ sót một vài chi tiết, cho nên đợi lát nữa, cần hỏi cặn kẽ thêm chút."
Minh Lan thông cảm mà gật đầu: "Như vậy à, được rồi, anh hỏi đi."
Lúc cảnh sát hình sự lấy khẩu cung, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vẫn không quấy rầy, nhưng đều đang chú ý thần sắc của Minh Lan.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có thể là tình nhân của Tống Chi Nhậm, tình nghi quá lớn.
Nếu quả thật là cô ta, động cơ giết người sẽ là cái gì?
Theo Minh Lan miêu tả ----
Sáng sớm hôm qua, lúc Minh Tuệ rời giường đi phục vụ Tống Chi Nhậm, cô ta cũng đã thức dậy, ở trong phòng xem TV hơn một tiếng, khoảng sáu giờ thì xuống lầu dùng bữa ăn sáng, lần nữa trở lại phòng thì luyện yoga một lát, sau đó cũng không ra khỏi phòng.
Cảnh sát trưởng cũng lắng nghe, cuối cùng hỏi một câu: "Theo trình tự, tôi cần hỏi một vấn đề, sau khoảng thời gian mà cô dùng xong bữa ăn sáng đó có người nào làm chứng hay không?"
Minh Lan ngẩn ra, im lặng trong chốc lát, nhìn quản sự Minh: "Em gái tiểu Tuệ của tôi có được tính không?"
"Không có những người khác sao?"
Minh Lan lắc đầu, vuốt vuốt bên trán, "Không có, tôi và người ở đây cũng không quen thuộc."
Cho nên, dưới tình hình chung, sẽ không có ai vọt vào cửa mà làm chứng cho cô ta vào lúc ấy.
Phòng khách nhất thời yên lặng lại.
Bởi vì mới vừa rồi có người giúp việc nói tối hôm trước đã thấy Minh Lan xuất hiện ở gần thư phòng, cho nên rõ ràng đã không thể nào dùng chiếc bông tai mà ấn cái danh nghi phạm lên người của Minh Lan được.
Nhưng không hề nghi ngờ, hung thủ thật sự chắc chắn là một trong những người này.
Trong lúc nhất thời, trừ vẻ mặt Minh Lan thản nhiên, Hàn Mẫn Tranh căng thẳng, quản sự Minh coi thường tất cả, những người giúp việc khác cũng có chút đứng ngồi không yên, cùng kẻ mang tội giết người ở chung một phòng khó tránh khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Lúc này, di động của một cảnh sát hình sự vang lên.
Anh ta cầm điện thoại di động đi vào trong góc nói chuyện, cũng không lâu lắm thì hứng thú hớn hở mà trở lại.
"Đội trưởng, pháp y bên kia có tiến triển mới, nói là phát hiện hai đầu mối quan trọng."
Lời còn chưa dứt, trong phòng khách mọi người cũng phản ứng khác hẳn.
Vợ chồng Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm người cảnh sát cầm điện thoại di động mặt mày đang kích động.
Hàn Mẫn Tranh hơi nhấc mi mắt.
Minh Tuệ phút chốc giật mình.
Về phần Minh Lan, đáy mắt thoáng qua một luồng ảm đạm, khóe miệng nhàn nhạt vểnh lên.
Thời điểm Cận Tử Kỳ quay đầu lại, vừa vặn thu được vẻ cười khổ này của Minh Lan vào trong mắt.
Vị cảnh sát kia đằng hắng cổ họng, ngồi nghiêm chỉnh mà bắt đầu giải thích ----
"Pháp y phát hiện ở trong móng tay của người chết có một ít sợi len lông cừu, hẳn là trước khi chết nạn nhân giãy giụa kéo xuống được từ quần áo của hung thủ, lúc ấy trên gáy của nạn nhân đã bị đập một cái, theo bản năng nhất định sẽ đè giữ vết thương lạ, cho nên hai tay khó tránh khỏi sẽ dính máu, trên quần áo của hung thụ nhất định cũng bị nhuốm máu."
Cảnh sát trưởng tiếp tục phân tích: "Nhưng bây giờ thời khắc mấu chốt này, bộ quần áo dính máu kia không thể nghi ngờ là củ khoai lang phỏng tay, thay vì tìm chỗ chôn ở hậu hoa viên của Tống trạch, chẳng bằng cất giấu bên người cho an toàn, nhưng phòng ngủ cũng không thể giấu, một khi pháp y cho chúng ta cái manh mối này, chúng ta sẽ lục soát tất cả phòng của người bị tình nghi, cho nên quần áo đó rất có thể đặt ở một nơi mà chỉ có bản thân hung thủ nắm rõ, hơn nữa phạm vi chỗ đó ở trong Tống trạch."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn đã hiểu ý mà đứng dậy.
"Đi tháo tất cả khóa xe trong ga-ra, dẫn đồng chí cảnh sát đi tới đó kiểm tra."
Mệnh lệnh này khiến cho người kia ở trong phòng khách đứng lên.
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy thần sắc quản sự Minh nghiêm nghị, hơi nheo lại con ngươi mắt nguy hiểm: "Thế nào, quản sự Minh có ý kiến?"
Có cảnh sát đã chạy ra phía cửa.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn quản sự Minh, nhưng lời thì nói hướng ra cửa.
"Nếu như không có chìa khóa, để cho an ninh dùng gậy đập là được, tất cả tổn thất nhà họ Tống tự chịu trách nhiệm."
Thần sắc của quản sự Minh đại biến: "Anh không thể làm như vậy!"
Lúc này, mấy cảnh sát còn lại trong phòng khách đều không hẹn mà cùng đứng dậy, như muốn vây quanh quản sự Minh.
"Tiểu Tuệ!" Minh Lan đột nhiên lên tiếng gọi quản sự Minh đang có chút kích động.
Cô ta ho nhẹ một tiếng, đi tới, kéo lấy tay quản sự Minh: "Thôi đi......"
Minh Lan vừa dứt lời, bên kia đã có cảnh sát cầm một chiếc áo len lông cừu cao cổ màu trắng đi tới đây.
"Ở trong cốp sau của một chiếc ô tô Nissan màu trắng đã phát hiện chiếc áo này."
Nhà họ Tống cũng chưa từng có xe nhãn hiệu Nissan này.
E rằng không cần chủ nhân tự nhận, an ninh cũng đã nói cho bọn cảnh sát hình sự chủ nhân của xe kia là ai rồi.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy màu đỏ tươi trên cổ áo, gần như từ trên ghế sofa nhảy lên một cái, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía chị em họ Minh đang đứng bên nhau, cái kết quả này nhìn như ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý.
Ánh đèn phòng khách rực sáng, vẻ mặt của Minh Lan vẫn thong dong, sống lưng rất thẳng, không có chút nào sợ hãi.
"Pháp y còn nói thêm, nếu như lúc ấy nạn nhân dùng sức phản kháng, hai tay sẽ bóp cổ của hung thủ, cho nên, cô ấy đề nghị chúng ta kiểm tra cổ của những người có mặt."
Đây cũng là manh mối quan trọng thứ hai!
Về phần chiếc xe Nissan màu trắng kia là của ai, đã không còn quan trọng rồi.
Hầu như vào giờ khắc này chân tướng đã được miêu tả sinh động.
Cảnh sát trưởng đi đến trước mặt chị em nhà họ Minh: "Các người còn có gì muốn nói?"
Quản sự Minh muốn nói chuyện, nhưng bị Minh Lan ngăn lại, cô ta đi lên phía trước một bước, chắn trước mặt quản sự Minh.
"Tôi trở về cùng các vị."
"Chị!"
Minh Lan cười yếu ớt, "Không có gì để nói nữa, người là do tôi giết."
Bọn cảnh sát đưa mắt nhìn ra hiệu cho nhau xong, một hình cảnh đã lấy còng tay tiến lên.
"Cô Minh Lan, cô bị nghi có liên quan đến vụ mưu sát chủ tịch Tống thị Tống Chi Nhậm, chúng tôi bây giờ chính thức bắt cô."
Minh Lan ngẩng đầu lên, nét mặt của cô ta vẫn lạnh nhạt mà nhã nhặn.
Chẳng qua là, khi hai tay của cô ta bị còng lại rồi mang ra bên ngoài, quản sự Minh đột nhiên vọt tới, cản đường của cảnh sát lại.
"Các người bắt lầm rồi, người giết chủ tịch chính là tôi, không phải chị tôi."
Hai chị em tranh nhau nhận tội khiến cho vụ án vốn sáng tỏ thì giờ lại rơi vào sương mù.
"Tiểu Tuệ......" Minh Lan sốt ruột đến mù quáng, hận không thể che miệng của em gái.
Quản sự Minh hít sâu một cái, nhìn cảnh sát trưởng nói: "Chị của tôi nhiều lắm thì coi như là ngộ thương, nhưng thực sự giết chết chủ tịch chính là tôi, một kích trí mạng kia là do tôi đánh, là tôi đập chết khi chủ tịch vẫn còn sống."
..................
Đồn cảnh sát, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở trong hành lang, chị em nhà họ Minh đang tiếp nhận thẩm vấn trong phòng điều tra.
Đối với chuyện quản sự Minh giết Tống Chi Nhậm, hai vợ chồng ít nhiều cũng có chút khó hiểu, muốn biết nguyên nhân.
Không bao lâu, trong hành lang vang lên một tràng tiếng khóc than thảm thiết rất quen thuộc.
Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn, quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm được Tô Hành Phong dìu từ trong một căn phòng ra ngoài.
Tinh thần của hai mẹ con đều đã uể oải, nếp nhăn trên mặt Tống Nhiễm Cầm sâu thêm một chút, bộ mặt của Tô Hành Phong đầy râu ria.
Lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn, hai mẹ con rối rít lộ ra vẻ mặt tức giận.
Tô Hành Phong chế nhạo mà liếc nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt cố định trên mặt Tống Kỳ Diễn: "Mèo khóc chuột giả từ bi."
Cận Tử Kỳ nhíu mi: "Không phải chúng tôi tới đón các người."
Tô Hành Phong đang muốn nói ra câu châm chọc kế tiếp thì phút chốc đã bị nghẹn ở trong cổ, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, có chút thẹn quá thành giận mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, sau đó nửa kéo nửa đỡ Tống Nhiễm Cầm đi xuống lầu.
Tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu rên không ngừng: "Mạng của tôi sao mà khổ như vậy nè......"
"Chứng cớ đâu?"
Ánh mắt của quản sự Minh rất bình tĩnh, lần lượt quét nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô ta mặc bộ váy Âu phục màu đen, tư thế ngồi thật đoan chính, trên gương mặt xinh đẹp giỏi giang là một thần thái cực kỳ bình thản.
"Mọi việc đều cần coi trọng chứng cớ, trước khi các người nghi ngờ chị của tôi, có phải nên đưa ra chút bằng chứng hay không?"
Đám cảnh sát hình sự lập tức cứng họng, bọn họ cũng chỉ theo như thường lệ mà suy luận chứ thực chất cũng không có bằng chứng.
"Nếu như không có chứng cớ xác thực, chị của tôi cũng không cần thiết hết lần này đến lần khác nhận lấy kinh hãi."
"Cô muốn chứng cớ?" Giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ Diễn chậm rãi vang lên.
Sống lưng của quản sự Minh run lên một cái, cô đối diện với ánh mắt bén nhạy của Tống Kỳ Diễn, chân mày thoáng mà cau lại một chút.
Tống Kỳ Diễn là người làm nữ đã nhặt được bông tai tới, "Nói cho quản sự Minh, là cô đã nhặt được bông tai ở đâu."
"Ở cạnh chậu hoa gần phía ngoài của thư phòng trên lầu hai."
Tống Kỳ Diễn hài lòng gật đầu, quay qua nhìn quản sự Minh: "Như vậy có phải đã mời được chị của cô di chuyển đến rồi chứ?"
Quản sự Minh vẫn chưa trả lời, cánh cửa lớn đã vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót giẫm trên đất.
Một bóng dáng dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Các người không nên làm khó Tiểu Tuệ."
Người tới là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt khiến cho dáng vẻ cô ta thoạt nhìn bất quá chỉ ba mươi tuổi, bên trong chiếc áo choàng không tay có dây tua, là một cái áo len cao cổ và chiếc váy dài phong cách Anh quốc, mái tóc đen được xoã trên đầu vai.
"Ngại quá, tôi đã tới chậm, thân thể tôi gần đây không tốt, cho nên trở về phòng lấy thêm chiếc áo choàng."
Cận Tử Kỳ quan sát người phụ nữ này, căn cứ vào phong cách, thế nhưng cùng mẹ chồng của cô, tiểu thư nhà họ Lam mà Tống Kỳ Diễn đã từng cho cô xem ảnh thì có mấy phần giống nhau, tuy nhiên chỉ khác nhau là, người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn rõ ràng tinh ranh hơn.
Chẳng qua chưa chờ Cận Tử Kỳ nghĩ sâu, cô ta đã qua tới, đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn.
Cô ta áy náy mỉm cười: "Đã tới quý phủ quấy rầy, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi với chủ nhà."
Tống Kỳ Diễn đã tháo xuống vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, hắn khoác tay lên bả vai của Cận Tử Kỳ, chỉnh chỉnh thân thể, quay sang người phụ nữ này cười nói: "Khách sáo rồi, tôi nghĩ hẳn là không chỉ chào hỏi với tôi thôi chứ?"
Người phụ nữ mất tự nhiên gật đầu: "Không sai, tối hôm trước tôi cũng đã đến thư phòng chào hỏi Tống chủ tịch."
Cô ta cũng rất thản nhiên mà thừa nhận, giữa mày mắt cũng không có vẻ lén lút.
Có người làm nữ hiểu rõ tình hình đứng ra: "Tối hôm trước lúc tôi quét dọn trong hành lang, quả thật đã có gặp tiểu thư Minh Lan."
Tiểu thư?
Cận Tử Kỳ nghe hai chữ như thế thì nhăn mày lại ----
Phụ nữ bố mươi tuổi, còn bị gọi là tiểu thư, trốn không thoát hai chữ "chưa cưới".
Tống Chi Nhậm trong lúc vô tình đã từng nói, Minh Tuệ là do ông ta nhận nuôi tài trợ du học hoàn thành việc học.
Nhìn lại Minh Lan, toàn thân cao thấp, mặc dù không thấy ký hiệu của nhãn hàng nổi tiếng, nhưng những bộ quần áo này, đâu nào giống như là hàng giá rẻ?
Một người phụ nữ có phẩm vị cao như vậy, làm sao có thể là người trong gia đình nghèo khổ?
Cận Tử Kỳ cân nhắc một chút, mới mở miệng: "Minh tiểu thư, không biết cô và cha chồng tôi có mối quan hệ ra sao?"
Nụ cười mỉm trên mặt Minh Lan hơi khựng lại, mà hai tay đặt trên ghế sofa cũng nắm thật chặt.
Hiển nhiên, hai hai chị em đối với vấn đề này tồn tại mâu thuẫn trong lòng.
Cận Tử Kỳ kinh ngạc nghiêng người tới trước: "Có phải tôi đã mạo phạm đến Minh tiểu thư rồi chứ?"
Minh Lan cười đến có chút miễn cưỡng: "Sẽ không, tôi cùng Tống đổng...... Là bạn bè."
Những lời này nói ra khỏi miệng, người sáng suốt đều đã gần như đoán được mối quan hệ tế nhị giữa Minh Lan cùng Tống Chi Nhậm.
Cả phòng khách, sắc mặt quá mức khó nhìn nhất là quản sự Minh, cô ta đã sớm không còn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của lúc ban đầu nữa.
Ngay sau đó cảnh sát hình sự triển khai hỏi dò: "Minh tiểu thư, bây giờ phiền cô phối hợp công việc với chúng tôi."
Minh Lan hơi kinh ngạc, liếc nhìn ghi chép: "Tối hôm qua không phải đã lấy rồi sao?"
"Tối hôm qua có thể chúng tôi đã bỏ sót một vài chi tiết, cho nên đợi lát nữa, cần hỏi cặn kẽ thêm chút."
Minh Lan thông cảm mà gật đầu: "Như vậy à, được rồi, anh hỏi đi."
Lúc cảnh sát hình sự lấy khẩu cung, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vẫn không quấy rầy, nhưng đều đang chú ý thần sắc của Minh Lan.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có thể là tình nhân của Tống Chi Nhậm, tình nghi quá lớn.
Nếu quả thật là cô ta, động cơ giết người sẽ là cái gì?
Theo Minh Lan miêu tả ----
Sáng sớm hôm qua, lúc Minh Tuệ rời giường đi phục vụ Tống Chi Nhậm, cô ta cũng đã thức dậy, ở trong phòng xem TV hơn một tiếng, khoảng sáu giờ thì xuống lầu dùng bữa ăn sáng, lần nữa trở lại phòng thì luyện yoga một lát, sau đó cũng không ra khỏi phòng.
Cảnh sát trưởng cũng lắng nghe, cuối cùng hỏi một câu: "Theo trình tự, tôi cần hỏi một vấn đề, sau khoảng thời gian mà cô dùng xong bữa ăn sáng đó có người nào làm chứng hay không?"
Minh Lan ngẩn ra, im lặng trong chốc lát, nhìn quản sự Minh: "Em gái tiểu Tuệ của tôi có được tính không?"
"Không có những người khác sao?"
Minh Lan lắc đầu, vuốt vuốt bên trán, "Không có, tôi và người ở đây cũng không quen thuộc."
Cho nên, dưới tình hình chung, sẽ không có ai vọt vào cửa mà làm chứng cho cô ta vào lúc ấy.
Phòng khách nhất thời yên lặng lại.
Bởi vì mới vừa rồi có người giúp việc nói tối hôm trước đã thấy Minh Lan xuất hiện ở gần thư phòng, cho nên rõ ràng đã không thể nào dùng chiếc bông tai mà ấn cái danh nghi phạm lên người của Minh Lan được.
Nhưng không hề nghi ngờ, hung thủ thật sự chắc chắn là một trong những người này.
Trong lúc nhất thời, trừ vẻ mặt Minh Lan thản nhiên, Hàn Mẫn Tranh căng thẳng, quản sự Minh coi thường tất cả, những người giúp việc khác cũng có chút đứng ngồi không yên, cùng kẻ mang tội giết người ở chung một phòng khó tránh khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Lúc này, di động của một cảnh sát hình sự vang lên.
Anh ta cầm điện thoại di động đi vào trong góc nói chuyện, cũng không lâu lắm thì hứng thú hớn hở mà trở lại.
"Đội trưởng, pháp y bên kia có tiến triển mới, nói là phát hiện hai đầu mối quan trọng."
Lời còn chưa dứt, trong phòng khách mọi người cũng phản ứng khác hẳn.
Vợ chồng Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm người cảnh sát cầm điện thoại di động mặt mày đang kích động.
Hàn Mẫn Tranh hơi nhấc mi mắt.
Minh Tuệ phút chốc giật mình.
Về phần Minh Lan, đáy mắt thoáng qua một luồng ảm đạm, khóe miệng nhàn nhạt vểnh lên.
Thời điểm Cận Tử Kỳ quay đầu lại, vừa vặn thu được vẻ cười khổ này của Minh Lan vào trong mắt.
Vị cảnh sát kia đằng hắng cổ họng, ngồi nghiêm chỉnh mà bắt đầu giải thích ----
"Pháp y phát hiện ở trong móng tay của người chết có một ít sợi len lông cừu, hẳn là trước khi chết nạn nhân giãy giụa kéo xuống được từ quần áo của hung thủ, lúc ấy trên gáy của nạn nhân đã bị đập một cái, theo bản năng nhất định sẽ đè giữ vết thương lạ, cho nên hai tay khó tránh khỏi sẽ dính máu, trên quần áo của hung thụ nhất định cũng bị nhuốm máu."
Cảnh sát trưởng tiếp tục phân tích: "Nhưng bây giờ thời khắc mấu chốt này, bộ quần áo dính máu kia không thể nghi ngờ là củ khoai lang phỏng tay, thay vì tìm chỗ chôn ở hậu hoa viên của Tống trạch, chẳng bằng cất giấu bên người cho an toàn, nhưng phòng ngủ cũng không thể giấu, một khi pháp y cho chúng ta cái manh mối này, chúng ta sẽ lục soát tất cả phòng của người bị tình nghi, cho nên quần áo đó rất có thể đặt ở một nơi mà chỉ có bản thân hung thủ nắm rõ, hơn nữa phạm vi chỗ đó ở trong Tống trạch."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn đã hiểu ý mà đứng dậy.
"Đi tháo tất cả khóa xe trong ga-ra, dẫn đồng chí cảnh sát đi tới đó kiểm tra."
Mệnh lệnh này khiến cho người kia ở trong phòng khách đứng lên.
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy thần sắc quản sự Minh nghiêm nghị, hơi nheo lại con ngươi mắt nguy hiểm: "Thế nào, quản sự Minh có ý kiến?"
Có cảnh sát đã chạy ra phía cửa.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn quản sự Minh, nhưng lời thì nói hướng ra cửa.
"Nếu như không có chìa khóa, để cho an ninh dùng gậy đập là được, tất cả tổn thất nhà họ Tống tự chịu trách nhiệm."
Thần sắc của quản sự Minh đại biến: "Anh không thể làm như vậy!"
Lúc này, mấy cảnh sát còn lại trong phòng khách đều không hẹn mà cùng đứng dậy, như muốn vây quanh quản sự Minh.
"Tiểu Tuệ!" Minh Lan đột nhiên lên tiếng gọi quản sự Minh đang có chút kích động.
Cô ta ho nhẹ một tiếng, đi tới, kéo lấy tay quản sự Minh: "Thôi đi......"
Minh Lan vừa dứt lời, bên kia đã có cảnh sát cầm một chiếc áo len lông cừu cao cổ màu trắng đi tới đây.
"Ở trong cốp sau của một chiếc ô tô Nissan màu trắng đã phát hiện chiếc áo này."
Nhà họ Tống cũng chưa từng có xe nhãn hiệu Nissan này.
E rằng không cần chủ nhân tự nhận, an ninh cũng đã nói cho bọn cảnh sát hình sự chủ nhân của xe kia là ai rồi.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy màu đỏ tươi trên cổ áo, gần như từ trên ghế sofa nhảy lên một cái, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía chị em họ Minh đang đứng bên nhau, cái kết quả này nhìn như ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý.
Ánh đèn phòng khách rực sáng, vẻ mặt của Minh Lan vẫn thong dong, sống lưng rất thẳng, không có chút nào sợ hãi.
"Pháp y còn nói thêm, nếu như lúc ấy nạn nhân dùng sức phản kháng, hai tay sẽ bóp cổ của hung thủ, cho nên, cô ấy đề nghị chúng ta kiểm tra cổ của những người có mặt."
Đây cũng là manh mối quan trọng thứ hai!
Về phần chiếc xe Nissan màu trắng kia là của ai, đã không còn quan trọng rồi.
Hầu như vào giờ khắc này chân tướng đã được miêu tả sinh động.
Cảnh sát trưởng đi đến trước mặt chị em nhà họ Minh: "Các người còn có gì muốn nói?"
Quản sự Minh muốn nói chuyện, nhưng bị Minh Lan ngăn lại, cô ta đi lên phía trước một bước, chắn trước mặt quản sự Minh.
"Tôi trở về cùng các vị."
"Chị!"
Minh Lan cười yếu ớt, "Không có gì để nói nữa, người là do tôi giết."
Bọn cảnh sát đưa mắt nhìn ra hiệu cho nhau xong, một hình cảnh đã lấy còng tay tiến lên.
"Cô Minh Lan, cô bị nghi có liên quan đến vụ mưu sát chủ tịch Tống thị Tống Chi Nhậm, chúng tôi bây giờ chính thức bắt cô."
Minh Lan ngẩng đầu lên, nét mặt của cô ta vẫn lạnh nhạt mà nhã nhặn.
Chẳng qua là, khi hai tay của cô ta bị còng lại rồi mang ra bên ngoài, quản sự Minh đột nhiên vọt tới, cản đường của cảnh sát lại.
"Các người bắt lầm rồi, người giết chủ tịch chính là tôi, không phải chị tôi."
Hai chị em tranh nhau nhận tội khiến cho vụ án vốn sáng tỏ thì giờ lại rơi vào sương mù.
"Tiểu Tuệ......" Minh Lan sốt ruột đến mù quáng, hận không thể che miệng của em gái.
Quản sự Minh hít sâu một cái, nhìn cảnh sát trưởng nói: "Chị của tôi nhiều lắm thì coi như là ngộ thương, nhưng thực sự giết chết chủ tịch chính là tôi, một kích trí mạng kia là do tôi đánh, là tôi đập chết khi chủ tịch vẫn còn sống."
..................
Đồn cảnh sát, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở trong hành lang, chị em nhà họ Minh đang tiếp nhận thẩm vấn trong phòng điều tra.
Đối với chuyện quản sự Minh giết Tống Chi Nhậm, hai vợ chồng ít nhiều cũng có chút khó hiểu, muốn biết nguyên nhân.
Không bao lâu, trong hành lang vang lên một tràng tiếng khóc than thảm thiết rất quen thuộc.
Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn, quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm được Tô Hành Phong dìu từ trong một căn phòng ra ngoài.
Tinh thần của hai mẹ con đều đã uể oải, nếp nhăn trên mặt Tống Nhiễm Cầm sâu thêm một chút, bộ mặt của Tô Hành Phong đầy râu ria.
Lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn, hai mẹ con rối rít lộ ra vẻ mặt tức giận.
Tô Hành Phong chế nhạo mà liếc nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt cố định trên mặt Tống Kỳ Diễn: "Mèo khóc chuột giả từ bi."
Cận Tử Kỳ nhíu mi: "Không phải chúng tôi tới đón các người."
Tô Hành Phong đang muốn nói ra câu châm chọc kế tiếp thì phút chốc đã bị nghẹn ở trong cổ, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, có chút thẹn quá thành giận mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, sau đó nửa kéo nửa đỡ Tống Nhiễm Cầm đi xuống lầu.
Tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu rên không ngừng: "Mạng của tôi sao mà khổ như vậy nè......"