Chương : 310
Editor: Tâm Thường Lạc
"Mẹ nó, bọn buôn lậu sao?!"
Trong khoảnh khắc, trong hang ổ bọn cướp rối thành một nùi, phó cục Chu nhìn chằm chằm họng súng mà quên hoàn hồn.
Mà "Dã Nhân" khoác đầy cây bụi kia từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, cánh tay khẽ giương, súng ngắm lại hướng về phía phó cục Chu mà xuống thật mạnh, trong chớp mắt, phó cục Chu bể đầu chảy máu té ngã xuống đất.
"Oa oa... Thằng nhóc chết tiệt, còn không qua đây đập chết nó cho tao, đập chết nó!"
Phó cục Chu ôm lấy vết thương trên đầu, đáng tiếc đối phương ra tay quá ác, làm theesb nào cũng không ngăn được máu tuôn như nước.
Đến khi những tên cướp khác hoàn hồn, lập tức cầm súng đánh về phía "Dã Nhân" kia!
"Dã Nhân" một phát đã giành được súng liền đánh cho một tên cướp bất tỉnh, sau đó từ trong tay hắn túm lấy cây súng ngắn hướng về phía tên cướp ở bên cạnh chuẩn bị nổ súng bắn một phát, một phát đó trúng ngay đùi tên cướp, vừa nhanh vừa mạnh.
Tên cướp kêu gào đau đớn một tiếng, quỳ rạp xuống đất, chỗ đùi đã có thêm một lỗ thủng đầy máu thật ghê rợn!
Những tên cướp khác thấy đối phương ra tay ác như vậy, đều có chỗ băn khoăn mà không dám tới gần chút nữa.
Nhưng tên "Dã Nhân" này một chút cũng không có lưu tình, lại quay sang nổ súng bắn tên cướp bên cạnh, vừa nổ súng, vừa nhanh nhẹn di chuyển thân hình, thân thủ vô cùng linh hoạt, vừa thấy liền biết là từng được huấn luyện đặc biệt.
"Ăn hại ăn hại! Tại sao nổ súng?! Đều là một đám ăn hại!"
Phó cục Chu ngồi bệt dưới đất cúi đầu dậm chân, không thể tin đám cấp dưới kia của mình lại không chịu nổi một kích như vậy.
Cận Tử Kỳ quan sát "Dã Nhân" kia một hồi, nổ vài phát súng, nhưng không hề có ý gây tổn thương cho cô và Tống Kỳ Diễn, cô vội vã chạy đến bên cạnh Tống Kỳ Diễn, kiểm tra vết thương của hắn.
Tống Kỳ Diễn trước là bị súng bắn bị thương, sau đó lại bị phó cục Chu đánh một cái như, ít nhiều cũng có chút nhịn không được.
"Kỳ Diễn, anh thế nào rồi?”
Cận Tử Kỳ lau máu bị dính lại bên trán hắn, nhưng cô lau một lần, lại chảy ra một lần, không lâu sau, hai tay của cô đều bị nhuộm đỏ, trong lòng hoảng hốt, Cận Tử Kỳ khóc ra tiếng: "Kỳ Diễn... Kỳ Diễn..."
Tống Kỳ Diễn chóng mặt mà tỉnh lại, hắn nhìn mặt Cận Tử Kỳ lem luốc nước mắt, ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Anh không sao, chỉ là hơi mệt, không sao đâu..."
Sau đó, tay Tống Kỳ Diễn từ trên mặt cô trượt xuống, cả người giống như đã mất đi tất cả sức lực, tựa ở trong ngực của Cận Tử Kỳ, sắc mặt vô cùng mệt mỏi mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Kỳ Diễn! Kỳ Diễn! Đừng ngủ, Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ hoảng hốt lo sợ muốn đánh thức hắn.
Nỗi sợ hãi từng chút một lan tràn ra ngoài, nhanh chóng lan đến tứ chi xương cốt, ép cô tới mức gần như không thở nổi, tim Cận Tử Kỳ như bị dao cắt, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo cũng hôn mê bất tỉnh.
Xa xa mơ hồ vang lên tiếng xe cảnh sát kêu to, hú hú hú hú, vang tận trời cao.
Phó cục Chu bỗng nhiên cười dữ tợn, cả khuôn mặt đều giống như ngâm ở trong máu loãng: "Ha ha, đến rồi, đến rồi!"
Gã quay sang những tên cướp đang rơi xuống thế hạ phong kia, vung tay lên: "Các anh em! Viện binh của chúng ta đến rồi, kiên trì nữa một lát, giữ vững một lát nữa là...”
Chỉ là, phó cục Chu còn chưa nói ra hai chữ "Thắng lợi", đầu gã đã bị một quả sầu riêng đập trúng.
Một quả sầu riêng cực to, cứ như vậy từ trên trời rơi xuống, góc độ vô cùng chính xác mà rơi ở trên đầu phó cục Chu!
Vẻ mặt của phó cục Chu ngây ngốc nhìn quả sầu riêng lăn xuống ở bên cạnh chân mình, lại đưa tay sờ lên đầu của mình, sau đó giơ tay đến dưới mũi, một luồng mùi máu tươi xộc tới, lọt vào trong tầm mắt chính là sắc đỏ kinh thiên động địa!
Phó cục Chu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cái cây đại thụ cao lớn tận trời bên cạnh mình, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp! Ai giấu quả sầu riêng ở trên ngọn cây này!" Nói xong, cắm đầu ngã lăn xuống đất, ngất đi.
Bọn cướp quần long không đầu, lập tức nháo loạn, rồi bị "Dã Nhân" đánh cho chạy trốn tứ phía.
Không quá vài phút đồng hồ, đám cướp kia vốn phách lối hung hăng càn quấy đã toàn thân đầy máu hoặc nằm sấp hoặc quỳ hoặc ngã trên mặt đất, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo một hai cái lỗ thủng, nhưng lại không có một ai chết.
Một đôi ủng da màu đen kiểu nam đứng thẳng ở bên cạnh Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, sau đó từ trên cây đại thụ cạnh phó cục Chu kia có một "Dã Nhân" khác khoác đầy cây lá trượt xuống, "Đội trưởng Trác, điểm quan trọng cũng đã loại trừ?"
Người đàn ông được xưng là đội trưởng Trác đưa bàn tay to khỏe mạnh mẽ màu lúa mạch cởi bỏ cây lá ngụy trang trên người mình, toàn thân rõ ràng là một bộ đồ rằn ri của lục binh!
Anh đại khái chừng ba mươi tuổi, thân hình sung sức giống như đàn ông Âu Mỹ, cánh tay khi cuộn tay cáo lên lộ ra ở bên ngoài một cơ thể cứng rắn màu lúa mạch giống như là đá cẩm thạch, ở dưới ánh tà dương, lóe ra màu vàng kim cho một cảm xúc thật cường ngạnh.
Chỉ là trên mặt bôi thuốc màu nên không thấy rõ diện mạo, nhưng có thể nhìn ra đường nét cơ bản.
Khi anh mím môi, đường cong trên gương mặt lộ ra đường nét sắc sảo, dưới hai hàng lông mày rậm như hai thanh kiếm sắc bén giơ lên, là sống mũi cao ngất đầy quyến rũ, ở trong hốc mắt thật sau, đôi con ngươi của nha ta tản ra tia sáng trầm tĩnh lạnh lẽo mà sâu lắng, chỉ vừa thoáng mắt đối mắt với anh, sẽ bất giác trầm luân vào đôi mắt giống như vũ trụ thâm sâu lại đầy say mê hấp dẫn.
Anh ta nghiêng mắt nhìn hai người hôn mê trên mặt đất, "Mang theo, xuống núi!"
"Yes Sir!"
Một sĩ quan khác cũng giật lớp ngụy trang xuống, toét miệng cười đến độ như ánh sáng mặt trời, nhưng vừa nhìn thấy trên mặt đất có hai người, lập tức buồn rầu, gãi gãi sau ót: "Đội trưởng Trác, một mình tôi mang không nổi hai người đâu!"
"Không phải còn có người tới giúp sao?" Đội trưởng Trác ngay cả mí mắt cũng không nhấc, chà lau súng ngắm xong, treo lên trên vai.
Quả nhiên, không đầy một phút đồng hồ, cách đó không xa đã có một "Dã Nhân" tương tự chạy tới.
"Hô! Đội trưởng Trác, nhiệm vụ hoàn thành, tất cả mìn đã xếp ra đều ở nơi này!"
Nói xong, anh ta tranh công mà đưa lên một cái túi da, bên trong là một vài chai chai lọ lọ, không phải chai nước ngọt có ga thì chính là đồ hộp, thậm chí còn có nửa miếng vịt nướng chỉ mới gặm một nửa, "Khụ...khụ, xin lỗi, cầm nhầm!"
Đội trưởng Trác lành lạnh mà khóe miệng anh ta còn dính hành lá, xoay người cầm súng bắn tỉa lên rồi sãi bước đi.
--- ------ ------ ------ ---------
Cận Tử Kỳ mở mắt ra, ý thức hãy còn nằm trong mơ hồ.
Chung quanh đều là một mảnh trắng xoá, mùi thuốc khử trùng có phần nồng nặc.
Cận Tử Kỳ vuốt vuốt huyệt thái dương, ý thức từ từ thanh tỉnh, hai chân tê mỏi nhắc nhở cô có cái gì đó nặng nề đè lên đó, cô nửa chống đỡ người dậy, lập tức nhìn thấy đôi con ngươi phóng to giống như hai cái hang động đen ngòm khiến người ta sởn tóc gáy, quỷ dị như vong hồn người chết nhìn cô chằm chằm không tha.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ dừng lại, một tiếng thét lên đầy kinh hãi quanh quẩn ở đầu lưỡi, còn chưa kịp hô lên, liền chợt nhìn rõ được cái hang động đen quỷ dị kia chính là một con gấu Teddy cực đại được đứa bé nào đó ôm chặt vào lòng với dáng vẻ thơ ngây chân thành.
"Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ!"
Cận Mỗ Mỗ vốn tựa vào cái cột ở cuối giường ngủ gà ngủ gật, phát giác được người trên giường đã tỉnh rồi, lập tức ôm gấu Teddy nhào tới, vui sướng mà kêu to: "Kỳ Kỳ đã tỉnh rồi à! Quá tốt rồi đấy, Mỗ Mỗ phải đi báo cho bà ngoại ngay lập tức!"
Cận Tử Kỳ suýt chút nữa mà ôm lấy Cận Mỗ Mỗ ôm gấu Teddy chạy như bay đến, vội vàng kéo nó xuống giường: "Mỗ Mỗ, ba ba thế nào? Có phải là ba ba cũng đưa vào đây giống như Kỳ Kỳ không?"
Tinh thần Cận Mỗ Mỗ vốn sáng láng, lập tức rũ hai bả vai nhỏ, buồn nản mà ngồi xếp bằng ở đầu giường.
"Ba ba bị thương, chảy rất là nhiều máu, sau đó được chú bác sĩ mang tới phòng mổ, bà ngoại và ông ngoại Kiều canh chừng ở chỗ đó, nhưng lại lo lắng cho Kỳ Kỳ nên bảo Mỗ Mỗ tới trông nom Kỳ Kỳ..."
Nói xong Cận Mỗ Mỗ bỗng nhiên im bặt lại, cẩn thận từng li từng tí đưa đầu nhìn ra cửa thăm dò, sau đó nhoài người đưa tay che lấy bên tai Cận Tử Kỳ như tên trộm mà nhỏ giọng nói: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ còn nhìn thấy nhiều chú quân nhân nữa đấy! Giống như diễn trên TV, còn đeo súng, bà ngoại nói là họ đã cứu Kỳ Kỳ và ba ba..."
Cận Tử Kỳ nhướng mày, không phải đám người phó cục Chu kia nói có buôn lậu sao? Tại sao lại là quân nhân?
Cửa phòng bệnh từ ngoài mở ra, Tô Ngưng Tuyết vừa tiến vào nhìn thấy Cận Tử Kỳ tỉnh rồi, suýt chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt.
"Tiểu Kỳ, cuối cùng con đã tỉnh rồi, thân thể còn khó chịu hay không?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu, cầm ngược lại tay của Tô Ngưng Tuyết, vội vàng hỏi thăm: "Mẹ, Kỳ Diễn như thế nào rồi?"
"Con yên tâm đi, Kỳ Diễn vừa rồi mới kết thúc cuộc phẫu thuật, không có trở ngại, chỉ phải tĩnh dưỡng khoảng một tháng mới có thể hồi phục."
Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên lòng, xốc chăn muốn đi xuống giường.
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy bộ dạng cô quan tâm sẽ bị loạn, bất đắc dĩ lắc đầu, theo sát phía sau Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng bệnh.
--- ------ ------ ------ ----
Cận Tử Kỳ vừa mới đi qua chỗ rẽ, lập tức nhìn thấy trước phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn có không ít người đang đứng.
Trong đó có quan viên chính phủ vận đồ tây trang vẻ mặt đầy hậm hực, còn có mấy sĩ quan cầm trong tay súng tiểu liên tự động nho nhỏ, toàn thân sát khí, lúc này, người hai bên đang mắt to trừng nhìn mắt nhỏ, giằng co.
"Mẹ, chuyện này..." Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn Tô Ngưng Tuyết ở phía sau lưng.
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của cô, trấn an: "Đừng lo lắng, chính là những quân nhân kia đưa các con trở về."
Vừa dứt lời, bên đó cũng đã cải vã.
"Vị đồng chí thượng úy này, chúng tôi có mấy lời muốn hỏi chủ tịch Tống, xin nhường đường."
Đứng ra nói chuyện chính là thị trưởng thành phố S, Cận Tử Kỳ từng gặp mấy lần, cho nên quen mặt.
"Xin lỗi, thủ trưởng, tôi cần xin chỉ thị!"
Vị thượng úy mặt mày đầy thuốc màu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thật không nể mặt mà đứng vững đòi thị trưởng xin chỉ thị.
Sắc mặt của thị trưởng khó coi hơn: "Vậy anh lập tức cho xin chỉ thị!"
Ngay sau đó vị thượng úy đối với việc tai nghe mấy câu xin chỉ thị, mới xoay người nói với thị trưởng: "Thủ trưởng, bệnh nhân vừa phẩu thuật xong cần nghỉ ngơi, đội trường của chúng tôi nói, tạm không tiếp bất kỳ người ngoài."
Thị trưởng hoàn toàn xụ mặt xuống, chỉ vào thượng úy gặng hỏi: "Anh ở đơn vị nào?"
Thượng úy lườm ông ta, môi mím lại thành một đường thẳng, lại hoàn toàn coi thường vấn đề của thị trưởng.
Thị trưởng đưa mắt đảo qua hai người quân nhân cầm súng đứng canh giữ như thần giữ cửa, lại nghĩ tới bên kia phó cục Chu bị nện nửa sống nửa chết, trong mắt không thể kiềm chế mà bắn ra ánh sáng sắc bén ác liệt đầy tức giận.
Cái tên khốn kia Chu Kiện! Uổng công mình còn tín nhiệm gã như vậy, đem chuyện trọng yếu như vậy giao vào trong tay của gã! Gã ta thì hay rồi, người thì gã chưa diệt trừ được, bản thân ngược lại đại bại, còn bị bắt tại trận!
Trên đường thị trưởng đến bệnh viện, đã có người nhanh chóng báo cáo tình hình cụ thể cho ông ta.
Sau khi ông ta biết được tin tức thì phản ứng đầu tiên chính là bóp chết Chu Kiện, bóp chết tươi!
Hiện tại, Tống Kỳ Diễn còn sống, vật kia cũng không nắm trong tay, chỉ cần suy nghĩ một chút, ông ta cũng đã ứa ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng những tên lính này còn ngăn cản không cho ông ta đi vào...
"Tôi nghe nói, là các anh đã cứu tôi và chồng của tôi?" Một giọng nữ dịu dàng ở bên cạnh vang lên.
Tất cả mọi người đều theo tiếng quay đầu, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ được Tô Ngưng Tuyết dìu đi tới, sau lưng còn có một bé trai ôm theo một con gấu Teddy còn cao hơn mình nửa cái đầu.
Một quân nhân trong số đó tròng mắt nhanh như chớp dạo qua một vòng, nhận ra Cận Tử Kỳ, hai chân đứng chập lại hướng Cận Tử Kỳ chào một cái, quát lên: "Vì nhân dân phục vụ!"
"Hừ!" Bên cạnh lửa giận tích tụ trong lòng thị trưởng, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Cận Tử Kỳ một khi đã biết là cảnh sát muốn hại cô và Tống Kỳ Diễn, tất nhiên cũng nghĩ qua người đứng sau lưng phó cục Chu là ai, cho nên lúc này đối với thị trưởng cũng không có sắc mặt gì tốt, lựa chọn trực tiếp xem nhẹ.
Cô hướng hai vị quân nhân trẻ tuổi huyết khí mạnh mẽ cảm kích mà cười cười: "Tôi bây giờ có thể vào gặp chồng của tôi không?"
"Đương nhiên có thể." Sĩ quan kia lập tức liền rút lui bước chân, mở cửa ra.
Thị trưởng lập tức bất mãn nói: "Bây giờ là tình huống nào, cô ta có thể đi vào, tại sao chúng tôi thì không thể?"
Sĩ quan nhìn không chớp mắt, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Thủ trưởng, chuyện này giữa vợ con và người ngoài là có khác biệt!"
"Anh!" Thị trưởng muốn nổi giận, lại bị bạn đồng liêu ở sau lưng ngăn lại, chỉ có thể áp chế cơn giận, trầm giọng nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm thân thể chủ tịch Tống một chút!"
Một sĩ quan trong đó liếc mắt nhìn thị trưởng, nói: "Thủ trưởng hẳn là đi quan tâm vị phó cục Chu kia."
"A, đồng chí thượng úy, trong này có hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì!"
Đang lúc thị trưởng có ý định cùng hai vị sĩ quan canh cửa đánh Thái Cực, bệnh cửa phòng mở ra, một người sĩ quan trẻ đẹp trai toàn thân nguỵ trang, sải bước đi đến trước mặt thị trưởng, cả người mang hơi thở đầy nghiêm nghị làm cho người khác kính sợ.
Mà khi Cận Tử Kỳ mới nhìn thấy anh ta, liền nhận ra, anh ta chính là Dã Nhân kia!
Người sĩ quan trẻ kia, dường như phát hiện được có người nhìn mình chằm chằm, giác quan nhạy cảm khiến anh ta quay đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, cũng không có tỏ vẻ gì, mà là mặt không cảm xúc thu hồi tầm mắt.
Hai hàng lông mày của thị trưởng nhíu lại một cái, suýt chút nữa liền muốn phát tác, khó khăn lắm mới đem những lời mắng chửi sắp thốt ra nuốt trở về.
Ông ta hít vào một hơi thật sâu, nhìn vị sĩ quan mới ra tới: "Anh là?"
Người sĩ quan trẻ kia trước tiên là chập hai chân lại chào thị trưởng một cái, tuy rằng cấp bậc lễ nghĩa không một chút nào thiếu, nhưng nhìn thế nào cũng không có ý kính trọng, ngược lại là có ý áp chế thị trưởng một phen.
"Xin lỗi, nội bộ chúng tôi có quy tắc giữ bí mật, tuyệt không dễ dàng tùy tiện tiết lộ mình thuộc đơn vị nào, tin rằng các vị đã hiểu được trách nhiệm của chúng tôi rồi!"
"Mẹ nó, bọn buôn lậu sao?!"
Trong khoảnh khắc, trong hang ổ bọn cướp rối thành một nùi, phó cục Chu nhìn chằm chằm họng súng mà quên hoàn hồn.
Mà "Dã Nhân" khoác đầy cây bụi kia từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, cánh tay khẽ giương, súng ngắm lại hướng về phía phó cục Chu mà xuống thật mạnh, trong chớp mắt, phó cục Chu bể đầu chảy máu té ngã xuống đất.
"Oa oa... Thằng nhóc chết tiệt, còn không qua đây đập chết nó cho tao, đập chết nó!"
Phó cục Chu ôm lấy vết thương trên đầu, đáng tiếc đối phương ra tay quá ác, làm theesb nào cũng không ngăn được máu tuôn như nước.
Đến khi những tên cướp khác hoàn hồn, lập tức cầm súng đánh về phía "Dã Nhân" kia!
"Dã Nhân" một phát đã giành được súng liền đánh cho một tên cướp bất tỉnh, sau đó từ trong tay hắn túm lấy cây súng ngắn hướng về phía tên cướp ở bên cạnh chuẩn bị nổ súng bắn một phát, một phát đó trúng ngay đùi tên cướp, vừa nhanh vừa mạnh.
Tên cướp kêu gào đau đớn một tiếng, quỳ rạp xuống đất, chỗ đùi đã có thêm một lỗ thủng đầy máu thật ghê rợn!
Những tên cướp khác thấy đối phương ra tay ác như vậy, đều có chỗ băn khoăn mà không dám tới gần chút nữa.
Nhưng tên "Dã Nhân" này một chút cũng không có lưu tình, lại quay sang nổ súng bắn tên cướp bên cạnh, vừa nổ súng, vừa nhanh nhẹn di chuyển thân hình, thân thủ vô cùng linh hoạt, vừa thấy liền biết là từng được huấn luyện đặc biệt.
"Ăn hại ăn hại! Tại sao nổ súng?! Đều là một đám ăn hại!"
Phó cục Chu ngồi bệt dưới đất cúi đầu dậm chân, không thể tin đám cấp dưới kia của mình lại không chịu nổi một kích như vậy.
Cận Tử Kỳ quan sát "Dã Nhân" kia một hồi, nổ vài phát súng, nhưng không hề có ý gây tổn thương cho cô và Tống Kỳ Diễn, cô vội vã chạy đến bên cạnh Tống Kỳ Diễn, kiểm tra vết thương của hắn.
Tống Kỳ Diễn trước là bị súng bắn bị thương, sau đó lại bị phó cục Chu đánh một cái như, ít nhiều cũng có chút nhịn không được.
"Kỳ Diễn, anh thế nào rồi?”
Cận Tử Kỳ lau máu bị dính lại bên trán hắn, nhưng cô lau một lần, lại chảy ra một lần, không lâu sau, hai tay của cô đều bị nhuộm đỏ, trong lòng hoảng hốt, Cận Tử Kỳ khóc ra tiếng: "Kỳ Diễn... Kỳ Diễn..."
Tống Kỳ Diễn chóng mặt mà tỉnh lại, hắn nhìn mặt Cận Tử Kỳ lem luốc nước mắt, ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Anh không sao, chỉ là hơi mệt, không sao đâu..."
Sau đó, tay Tống Kỳ Diễn từ trên mặt cô trượt xuống, cả người giống như đã mất đi tất cả sức lực, tựa ở trong ngực của Cận Tử Kỳ, sắc mặt vô cùng mệt mỏi mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Kỳ Diễn! Kỳ Diễn! Đừng ngủ, Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ hoảng hốt lo sợ muốn đánh thức hắn.
Nỗi sợ hãi từng chút một lan tràn ra ngoài, nhanh chóng lan đến tứ chi xương cốt, ép cô tới mức gần như không thở nổi, tim Cận Tử Kỳ như bị dao cắt, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo cũng hôn mê bất tỉnh.
Xa xa mơ hồ vang lên tiếng xe cảnh sát kêu to, hú hú hú hú, vang tận trời cao.
Phó cục Chu bỗng nhiên cười dữ tợn, cả khuôn mặt đều giống như ngâm ở trong máu loãng: "Ha ha, đến rồi, đến rồi!"
Gã quay sang những tên cướp đang rơi xuống thế hạ phong kia, vung tay lên: "Các anh em! Viện binh của chúng ta đến rồi, kiên trì nữa một lát, giữ vững một lát nữa là...”
Chỉ là, phó cục Chu còn chưa nói ra hai chữ "Thắng lợi", đầu gã đã bị một quả sầu riêng đập trúng.
Một quả sầu riêng cực to, cứ như vậy từ trên trời rơi xuống, góc độ vô cùng chính xác mà rơi ở trên đầu phó cục Chu!
Vẻ mặt của phó cục Chu ngây ngốc nhìn quả sầu riêng lăn xuống ở bên cạnh chân mình, lại đưa tay sờ lên đầu của mình, sau đó giơ tay đến dưới mũi, một luồng mùi máu tươi xộc tới, lọt vào trong tầm mắt chính là sắc đỏ kinh thiên động địa!
Phó cục Chu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cái cây đại thụ cao lớn tận trời bên cạnh mình, chửi ầm lên: "Mẹ kiếp! Ai giấu quả sầu riêng ở trên ngọn cây này!" Nói xong, cắm đầu ngã lăn xuống đất, ngất đi.
Bọn cướp quần long không đầu, lập tức nháo loạn, rồi bị "Dã Nhân" đánh cho chạy trốn tứ phía.
Không quá vài phút đồng hồ, đám cướp kia vốn phách lối hung hăng càn quấy đã toàn thân đầy máu hoặc nằm sấp hoặc quỳ hoặc ngã trên mặt đất, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo một hai cái lỗ thủng, nhưng lại không có một ai chết.
Một đôi ủng da màu đen kiểu nam đứng thẳng ở bên cạnh Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, sau đó từ trên cây đại thụ cạnh phó cục Chu kia có một "Dã Nhân" khác khoác đầy cây lá trượt xuống, "Đội trưởng Trác, điểm quan trọng cũng đã loại trừ?"
Người đàn ông được xưng là đội trưởng Trác đưa bàn tay to khỏe mạnh mẽ màu lúa mạch cởi bỏ cây lá ngụy trang trên người mình, toàn thân rõ ràng là một bộ đồ rằn ri của lục binh!
Anh đại khái chừng ba mươi tuổi, thân hình sung sức giống như đàn ông Âu Mỹ, cánh tay khi cuộn tay cáo lên lộ ra ở bên ngoài một cơ thể cứng rắn màu lúa mạch giống như là đá cẩm thạch, ở dưới ánh tà dương, lóe ra màu vàng kim cho một cảm xúc thật cường ngạnh.
Chỉ là trên mặt bôi thuốc màu nên không thấy rõ diện mạo, nhưng có thể nhìn ra đường nét cơ bản.
Khi anh mím môi, đường cong trên gương mặt lộ ra đường nét sắc sảo, dưới hai hàng lông mày rậm như hai thanh kiếm sắc bén giơ lên, là sống mũi cao ngất đầy quyến rũ, ở trong hốc mắt thật sau, đôi con ngươi của nha ta tản ra tia sáng trầm tĩnh lạnh lẽo mà sâu lắng, chỉ vừa thoáng mắt đối mắt với anh, sẽ bất giác trầm luân vào đôi mắt giống như vũ trụ thâm sâu lại đầy say mê hấp dẫn.
Anh ta nghiêng mắt nhìn hai người hôn mê trên mặt đất, "Mang theo, xuống núi!"
"Yes Sir!"
Một sĩ quan khác cũng giật lớp ngụy trang xuống, toét miệng cười đến độ như ánh sáng mặt trời, nhưng vừa nhìn thấy trên mặt đất có hai người, lập tức buồn rầu, gãi gãi sau ót: "Đội trưởng Trác, một mình tôi mang không nổi hai người đâu!"
"Không phải còn có người tới giúp sao?" Đội trưởng Trác ngay cả mí mắt cũng không nhấc, chà lau súng ngắm xong, treo lên trên vai.
Quả nhiên, không đầy một phút đồng hồ, cách đó không xa đã có một "Dã Nhân" tương tự chạy tới.
"Hô! Đội trưởng Trác, nhiệm vụ hoàn thành, tất cả mìn đã xếp ra đều ở nơi này!"
Nói xong, anh ta tranh công mà đưa lên một cái túi da, bên trong là một vài chai chai lọ lọ, không phải chai nước ngọt có ga thì chính là đồ hộp, thậm chí còn có nửa miếng vịt nướng chỉ mới gặm một nửa, "Khụ...khụ, xin lỗi, cầm nhầm!"
Đội trưởng Trác lành lạnh mà khóe miệng anh ta còn dính hành lá, xoay người cầm súng bắn tỉa lên rồi sãi bước đi.
--- ------ ------ ------ ---------
Cận Tử Kỳ mở mắt ra, ý thức hãy còn nằm trong mơ hồ.
Chung quanh đều là một mảnh trắng xoá, mùi thuốc khử trùng có phần nồng nặc.
Cận Tử Kỳ vuốt vuốt huyệt thái dương, ý thức từ từ thanh tỉnh, hai chân tê mỏi nhắc nhở cô có cái gì đó nặng nề đè lên đó, cô nửa chống đỡ người dậy, lập tức nhìn thấy đôi con ngươi phóng to giống như hai cái hang động đen ngòm khiến người ta sởn tóc gáy, quỷ dị như vong hồn người chết nhìn cô chằm chằm không tha.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ dừng lại, một tiếng thét lên đầy kinh hãi quanh quẩn ở đầu lưỡi, còn chưa kịp hô lên, liền chợt nhìn rõ được cái hang động đen quỷ dị kia chính là một con gấu Teddy cực đại được đứa bé nào đó ôm chặt vào lòng với dáng vẻ thơ ngây chân thành.
"Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ!"
Cận Mỗ Mỗ vốn tựa vào cái cột ở cuối giường ngủ gà ngủ gật, phát giác được người trên giường đã tỉnh rồi, lập tức ôm gấu Teddy nhào tới, vui sướng mà kêu to: "Kỳ Kỳ đã tỉnh rồi à! Quá tốt rồi đấy, Mỗ Mỗ phải đi báo cho bà ngoại ngay lập tức!"
Cận Tử Kỳ suýt chút nữa mà ôm lấy Cận Mỗ Mỗ ôm gấu Teddy chạy như bay đến, vội vàng kéo nó xuống giường: "Mỗ Mỗ, ba ba thế nào? Có phải là ba ba cũng đưa vào đây giống như Kỳ Kỳ không?"
Tinh thần Cận Mỗ Mỗ vốn sáng láng, lập tức rũ hai bả vai nhỏ, buồn nản mà ngồi xếp bằng ở đầu giường.
"Ba ba bị thương, chảy rất là nhiều máu, sau đó được chú bác sĩ mang tới phòng mổ, bà ngoại và ông ngoại Kiều canh chừng ở chỗ đó, nhưng lại lo lắng cho Kỳ Kỳ nên bảo Mỗ Mỗ tới trông nom Kỳ Kỳ..."
Nói xong Cận Mỗ Mỗ bỗng nhiên im bặt lại, cẩn thận từng li từng tí đưa đầu nhìn ra cửa thăm dò, sau đó nhoài người đưa tay che lấy bên tai Cận Tử Kỳ như tên trộm mà nhỏ giọng nói: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ còn nhìn thấy nhiều chú quân nhân nữa đấy! Giống như diễn trên TV, còn đeo súng, bà ngoại nói là họ đã cứu Kỳ Kỳ và ba ba..."
Cận Tử Kỳ nhướng mày, không phải đám người phó cục Chu kia nói có buôn lậu sao? Tại sao lại là quân nhân?
Cửa phòng bệnh từ ngoài mở ra, Tô Ngưng Tuyết vừa tiến vào nhìn thấy Cận Tử Kỳ tỉnh rồi, suýt chút nữa vui mừng quá mà ứa nước mắt.
"Tiểu Kỳ, cuối cùng con đã tỉnh rồi, thân thể còn khó chịu hay không?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu, cầm ngược lại tay của Tô Ngưng Tuyết, vội vàng hỏi thăm: "Mẹ, Kỳ Diễn như thế nào rồi?"
"Con yên tâm đi, Kỳ Diễn vừa rồi mới kết thúc cuộc phẫu thuật, không có trở ngại, chỉ phải tĩnh dưỡng khoảng một tháng mới có thể hồi phục."
Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên lòng, xốc chăn muốn đi xuống giường.
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy bộ dạng cô quan tâm sẽ bị loạn, bất đắc dĩ lắc đầu, theo sát phía sau Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng bệnh.
--- ------ ------ ------ ----
Cận Tử Kỳ vừa mới đi qua chỗ rẽ, lập tức nhìn thấy trước phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn có không ít người đang đứng.
Trong đó có quan viên chính phủ vận đồ tây trang vẻ mặt đầy hậm hực, còn có mấy sĩ quan cầm trong tay súng tiểu liên tự động nho nhỏ, toàn thân sát khí, lúc này, người hai bên đang mắt to trừng nhìn mắt nhỏ, giằng co.
"Mẹ, chuyện này..." Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn Tô Ngưng Tuyết ở phía sau lưng.
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của cô, trấn an: "Đừng lo lắng, chính là những quân nhân kia đưa các con trở về."
Vừa dứt lời, bên đó cũng đã cải vã.
"Vị đồng chí thượng úy này, chúng tôi có mấy lời muốn hỏi chủ tịch Tống, xin nhường đường."
Đứng ra nói chuyện chính là thị trưởng thành phố S, Cận Tử Kỳ từng gặp mấy lần, cho nên quen mặt.
"Xin lỗi, thủ trưởng, tôi cần xin chỉ thị!"
Vị thượng úy mặt mày đầy thuốc màu, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thật không nể mặt mà đứng vững đòi thị trưởng xin chỉ thị.
Sắc mặt của thị trưởng khó coi hơn: "Vậy anh lập tức cho xin chỉ thị!"
Ngay sau đó vị thượng úy đối với việc tai nghe mấy câu xin chỉ thị, mới xoay người nói với thị trưởng: "Thủ trưởng, bệnh nhân vừa phẩu thuật xong cần nghỉ ngơi, đội trường của chúng tôi nói, tạm không tiếp bất kỳ người ngoài."
Thị trưởng hoàn toàn xụ mặt xuống, chỉ vào thượng úy gặng hỏi: "Anh ở đơn vị nào?"
Thượng úy lườm ông ta, môi mím lại thành một đường thẳng, lại hoàn toàn coi thường vấn đề của thị trưởng.
Thị trưởng đưa mắt đảo qua hai người quân nhân cầm súng đứng canh giữ như thần giữ cửa, lại nghĩ tới bên kia phó cục Chu bị nện nửa sống nửa chết, trong mắt không thể kiềm chế mà bắn ra ánh sáng sắc bén ác liệt đầy tức giận.
Cái tên khốn kia Chu Kiện! Uổng công mình còn tín nhiệm gã như vậy, đem chuyện trọng yếu như vậy giao vào trong tay của gã! Gã ta thì hay rồi, người thì gã chưa diệt trừ được, bản thân ngược lại đại bại, còn bị bắt tại trận!
Trên đường thị trưởng đến bệnh viện, đã có người nhanh chóng báo cáo tình hình cụ thể cho ông ta.
Sau khi ông ta biết được tin tức thì phản ứng đầu tiên chính là bóp chết Chu Kiện, bóp chết tươi!
Hiện tại, Tống Kỳ Diễn còn sống, vật kia cũng không nắm trong tay, chỉ cần suy nghĩ một chút, ông ta cũng đã ứa ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng những tên lính này còn ngăn cản không cho ông ta đi vào...
"Tôi nghe nói, là các anh đã cứu tôi và chồng của tôi?" Một giọng nữ dịu dàng ở bên cạnh vang lên.
Tất cả mọi người đều theo tiếng quay đầu, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ được Tô Ngưng Tuyết dìu đi tới, sau lưng còn có một bé trai ôm theo một con gấu Teddy còn cao hơn mình nửa cái đầu.
Một quân nhân trong số đó tròng mắt nhanh như chớp dạo qua một vòng, nhận ra Cận Tử Kỳ, hai chân đứng chập lại hướng Cận Tử Kỳ chào một cái, quát lên: "Vì nhân dân phục vụ!"
"Hừ!" Bên cạnh lửa giận tích tụ trong lòng thị trưởng, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Cận Tử Kỳ một khi đã biết là cảnh sát muốn hại cô và Tống Kỳ Diễn, tất nhiên cũng nghĩ qua người đứng sau lưng phó cục Chu là ai, cho nên lúc này đối với thị trưởng cũng không có sắc mặt gì tốt, lựa chọn trực tiếp xem nhẹ.
Cô hướng hai vị quân nhân trẻ tuổi huyết khí mạnh mẽ cảm kích mà cười cười: "Tôi bây giờ có thể vào gặp chồng của tôi không?"
"Đương nhiên có thể." Sĩ quan kia lập tức liền rút lui bước chân, mở cửa ra.
Thị trưởng lập tức bất mãn nói: "Bây giờ là tình huống nào, cô ta có thể đi vào, tại sao chúng tôi thì không thể?"
Sĩ quan nhìn không chớp mắt, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Thủ trưởng, chuyện này giữa vợ con và người ngoài là có khác biệt!"
"Anh!" Thị trưởng muốn nổi giận, lại bị bạn đồng liêu ở sau lưng ngăn lại, chỉ có thể áp chế cơn giận, trầm giọng nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn quan tâm thân thể chủ tịch Tống một chút!"
Một sĩ quan trong đó liếc mắt nhìn thị trưởng, nói: "Thủ trưởng hẳn là đi quan tâm vị phó cục Chu kia."
"A, đồng chí thượng úy, trong này có hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì!"
Đang lúc thị trưởng có ý định cùng hai vị sĩ quan canh cửa đánh Thái Cực, bệnh cửa phòng mở ra, một người sĩ quan trẻ đẹp trai toàn thân nguỵ trang, sải bước đi đến trước mặt thị trưởng, cả người mang hơi thở đầy nghiêm nghị làm cho người khác kính sợ.
Mà khi Cận Tử Kỳ mới nhìn thấy anh ta, liền nhận ra, anh ta chính là Dã Nhân kia!
Người sĩ quan trẻ kia, dường như phát hiện được có người nhìn mình chằm chằm, giác quan nhạy cảm khiến anh ta quay đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, cũng không có tỏ vẻ gì, mà là mặt không cảm xúc thu hồi tầm mắt.
Hai hàng lông mày của thị trưởng nhíu lại một cái, suýt chút nữa liền muốn phát tác, khó khăn lắm mới đem những lời mắng chửi sắp thốt ra nuốt trở về.
Ông ta hít vào một hơi thật sâu, nhìn vị sĩ quan mới ra tới: "Anh là?"
Người sĩ quan trẻ kia trước tiên là chập hai chân lại chào thị trưởng một cái, tuy rằng cấp bậc lễ nghĩa không một chút nào thiếu, nhưng nhìn thế nào cũng không có ý kính trọng, ngược lại là có ý áp chế thị trưởng một phen.
"Xin lỗi, nội bộ chúng tôi có quy tắc giữ bí mật, tuyệt không dễ dàng tùy tiện tiết lộ mình thuộc đơn vị nào, tin rằng các vị đã hiểu được trách nhiệm của chúng tôi rồi!"