Chương : 330
Editor: Tâm Thường Lạc
"Tống Nhiễm Cầm giết người?"
Sau khi Cận Tử Kỳ nghe được tin tức này, hơi có chút kinh ngạc, sau đó không dám tin mà nhíu ấn đường lại.
Theo dũng khí của Tống Nhiễm Cầm, tranh đấu mắng chửi người thì còn có thể, về phần giết người, xem như cho bà ta mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.
"Vậy người bà ta giết là ai?"
Cận Tử Kỳ suy nghĩ một vòng, đã mơ hồ đoán được mấy người nào gặp vận rủi lớn như vậy rồi.
Doãn Lịch ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sofa, cười khẽ: "Không phải là cô con dâu danh môn được coi là cành cao trước kia của bà ta sao."
"Bạch Tang Tang?"
Trong đầu Cận Tử Kỳ hiện ra chính là dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tang Tang mang kính râm đen, đi giày cao gót duyên dáng đầy sức sống.
"Thật ra cũng không tính là giết, nghe nói là cứu kịp thời, chỉ là phần đầu bị trọng thương, não chấn động, di chứng vô cùng nghiêm trọng, em cũng nên đi xem thử một chút, ra ngoài đi thang máy lên, vừa rồi khi đến anh còn nhìn thấy Bạch Phu Nhân ở trên đó lau nước mắt đấy!”
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Doãn Lịch, "Có ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa như anh sao?"
"Vui sướng khi thấy người khác gặp họa?" Doãn Lịch sờ lên sóng mũi cao thẳng, "Đúng rồi, con trai của em đâu cho anh bế tí nào!"
Không đợi Cận Tử Kỳ phản ứng, anh liền xẹt qua đi đến giường trẻ, ôm lấy Tống Tiểu Bảo đang ngủ say ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn cái miệng nhỏ của con trai nhúc nhích, trái tim mềm nhũn: "Con trai em, đẹp trai chứ!"
Doãn Lịch cười giễu cô một tiếng, ôm Tống Tiểu Bảo hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng còn đưa đến dưới ánh mặt trời mà cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ với vẻ mặt quái lạ: "Không được hay nhưng anh phải nói, đứa con trai nhỏ này của em tại sao lớn như vậy..."
"Sao vậy?" Bởi vì thân thể Cận Tử Kỳ còn chưa khôi phục, vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Doãn Lịch từ từ đưa Tống Tiểu Bảo đến trước mặt Cận Tử Kỳ, chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo.
"Những người khác không nói, có đứa bé nào vừa sinh ra mà mập như nó không? Hiện tại đã như vậy, về sau thì làm sao mà đẹp được? Ha ha, bất quá anh suy nghĩ một lúc, có lẽ hai mươi năm sau nhà của em sẽ xuất hiện một tuyển thủ đô vật."
Cận Tử Kỳ nghe xong lặng người sửng sốt, "Vẫn ổn mà, trẻ con có béo chút cũng bình thường thôi, sau này sẽ gầy."
Lời tuy là nói như vậy, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt con trai hoàn toàn là cái bánh mì loại lớn, vẫn có chút nghĩ lại mà lo, trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên địa chủ nhí đeo mắt kính đen, ngậm một điếu thuốc, ưỡn cái bụng to, cạo một cái đầu bóng lưỡng tập tành làm giang hồ.
"Hẳn là sẽ không bết bát như vậy chứ?"
"Cận Tử Kỳ, em đây là đang dối gạt mình lại còn muốn dối gạt người sao?"
Doãn Lịch đưa Tống Tiểu Bảo lên phía trước: "Em hãy nhìn đôi lông mày của nó nè, mày đậm rậm rạp, vừa nhìn đã biết về sau là hạng người lòng dạ hẹp hòi, lại nhìn lông mi của nó, vừa dài vừa dầy còn cong vút, đều nói đàn ông có hàng lông mi dài vừa hoa tâm lại đa tình, còn có, em nhìn xem hình dáng môi của nó, điển hình là môi trên mỏng môi dưới dày, loại người này thông minh thì rất thông minh, nhưng cá tính không tốt nha, âm hiểm quỷ quyệt, mưu mô xảo trá, lòng trả thù mạnh mẽ, lòng ghen tỵ cũng nặng..."
Tống Tiểu Bảo vốn ở trong tã lót ngủ say, thân hình trẻ con nho nhỏ chấn động mạnh một cái.
Cận Tử Kỳ nhìn con trai tỉnh lại, trong đôi mắt đen bóng nổi lên ánh nước khả nghi, có vẻ vô cùng uất ức.
Không phải chứ, đứa nhỏ mới bây lớn làm sao có thể nghe hiểu được lời nói của người lớn.
Nhưng Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt con trai có chút đau buồn căm uất, cũng không chịu nổi, đoạt lại từ trong tay Doãn Lịch.
"Một khi đã bị anh nói không tốt như vậy, thôi thì trả lại cho em, đỡ phải làm phiền mắt của anh."
"Ô kìa kìa..." Doãn Lịch không đành lòng mà nhìn Tống Tiểu Bảo thêm vài lần, trong mồm còn không chịu thua, "Yên tâm đi, lớn lên chút nữa, mặt cũng không đến nỗi ác như vậy, lừa gạt mấy cô gái trẻ vẫn là không thành vấn đề."
Tống Tiểu Bảo cuối cùng không chịu nổi thêm một đả kích nữa, bỗng chốc gào khóc lên.
"Không phải chứ? Nó nghe hiểu được chúng ta nói chuyện sao?"
Doãn Lịch không dám tin mà trừng lớn mắt chỉ vào Tống Tiểu Bảo khóc đến đỏ cả mặt.
Cận Tử Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu dỗ dành con trai: "Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, chú chỉ đùa giỡn với con thôi mà!"
"Tiểu Bảo?" Doãn Lịch muốn cười lại cố sức nín lại, "Nó gọi là Tống Tiểu Bảo, vậy không phải là đồ đệ của Triệu Bản Sơn (*) sao?"
Triệu Bản Sơn (*): danh hài nổi tiếng ở Trung Quốc
Những lời này, giống như là một kích trí mạng trước khi đê đập thiếu thốn, Tống Tiểu Bảo khóc rống lên một tiếng đau lòng nát dạ, ngay sau đó một chút sức lực cũng không có, cái đầu tròn tròn nghiêng qua một bên, không có tiếng động.
"Tiểu Bảo?!" Cận Tử Kỳ bị dọa không phải nhẹ, "A Lịch, mau đi kêu bác sĩ nào, nhanh lên!"
"Nói năng không lịch sự vậy đó hả?" Doãn Lịch vừa thầm thì vừa nhanh chân chạy ra ngoài, hướng về phía ngoài cửa hô to: "Bác sĩ!"
Đến khi bác sĩ vô cùng lo lắng mà tới đây kiểm tra một loạt, thấy hơi có một chút kì lạ mà nhìn vẻ mặt lo lắng của Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Doãn Lịch đầu tuôn đầy mồ hôi, cất ống nghe bệnh, "Đứa nhỏ chỉ là đang ngủ, không có việc gì mà."
"Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng là một chút sức lực cũng không có..." Doãn Lịch hiển nhiên không tin lời giải thích của bác sĩ.
Lĩnh vực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, bác sĩ cũng có chút không vui.
"Nếu anh hoài nghi thì tìm bác sĩ khác đến xem, dù sao ở chỗ này của tôi cũng chỉ có một đáp án như vậy."
Nói xong, bác sĩ liền mang theo y tá đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ nghiên cứu nghiên cứu đôi gò má trắng nõn nà của Tống Tiểu Bảo, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ thật sự không giống như xảy ra chuyện.
"Xác định không có khám nhầm sao?"
Doãn Lịch lại lượn qua, tỉ mỉ nhìn Tống Tiểu Bảo một vòng: "Để anh, anh tới kiểm tra một chút."
Cận Tử Kỳ cũng không quá yên tâm, liền đem con cho Doãn Lịch.
Trong tay là một cục mềm nhũn, Doãn Lịch đè xuống chút kích động dưới đáy lòng, bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, đặt Tống Tiểu Bảo ở trên ghế sofa, sau đó cúi đầu xuống: "Hô hấp cũng vô cùng bình thường, còn ngáy nữa nè..."
Lời còn chưa dứt, một dòng sữa nước màu trắng đọng từ trong miệng Tống Tiểu Bảo giội ra, văng thẳng lên mặt Doãn Lịch.
"Ực..."
Tống Tiểu Bảo ợ lên no nê, cái miệng nhỏ nhắn chép xuống, khóe môi còn đọng lại tí sữa.
Doãn Lịch lau đi vết sữa đọng trên mũi và trên miệng, quay đầu lên án với Cận Tử Kỳ: "Đây còn không phải cái đức tính xấu xa của mai này lớn lên sao?"
"Cái này con em gọi là ghét ác như cừu, vả lại, mai này trưởng thành cần phải lo lắng là em, anh lo cái gì chứ!"
Tống Kỳ Diễn đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch khoa tay múa chân đối với con trai nhà mình, lập tức bảo vệ che đi điểm yếu.
"Được rồi, em lo nghĩ được như vậy thì cứ bận tâm lo nghĩ đi."
Trước khi rời khỏi giường trẻ, Doãn Lịch ở bên tai Tống Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc chú biết con giống ai rồi!"
Cận Tử Kỳ chú ý tới đi vào cùng Tống Kỳ Diễn còn có một cô bé năm sáu tuổi, chính là Từ Sương con gái của Doãn Thấm, nhìn thấy Cận Tử Kỳ liền ngọt ngào mà chào hỏi: "Chào dì Tử Kỳ!"
"Mẹ con đâu?" Có lẽ là vừa sanh em bé xong, Cận Tử Kỳ không dằn được tình thương tràn ngập của người làm mẹ, sờ lên đầu Từ Sương.
”Mẹ nói nhìn thấy người quen nên muốn nói chuyện, bảo Sương Sương cùng chú lên đây trước!"
Tống Kỳ Diễn đã ôm Tống Tiểu Bảo vào lòng, nhìn con trai béo ụt ịt, trong lòng phải nói là đầy thoả mãn.
Theo Doãn Lịch, nụ cười kia của Tống Kỳ Diễn ba trăm sáu mươi độ không góc chết thật đáng đánh đòn.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên ôm đứa nhỏ đến trước mặt Từ Sương: "Sương Sương, dáng dấp của em trai đáng yêu không?"
"Dạ!" Từ Sương gật đầu thật mạnh, giọng trẻ con non nớt nói: "Em trai rất đẹp, cháu rất thích nha!"
Tống Kỳ Diễn hài lòng nhíu mày, nghiêng mắt liếc nhìn Doãn Lịch, giọng điệu cũng nhàn nhạt, "Cháu gái anh so với anh có thể biết chuyện hơn."
Doãn Lịch: "..."
——— ——————
Đêm tối, Tống Kỳ Diễn cởi giày leo trên giường, ôm lấy vợ, khóe môi toét đến sau lỗ tai.
"Anh chê em nặng mùi sao?" Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái.
Ở cử, một tháng không thể đụng nước lạnh gội đầu tắm rửa, cả người không hôi mới là lạ.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại vui vẻ ôm lấy, nhéo nhéo gương mặt cô: "Cảm giác so với trước kia đã khá hơn nhiều rồi."
Cận Tử Kỳ sau khi sinh con thì trên mặt cũng không nổi tàn nhang, thân thể vốn mảnh mai đẫy đà lên chút, nhưng cũng không tính là mập.
Sau đó, "Đốc đốc" tiếng gõ cửa vang lên, không chờ họ mở miệng, cửa phòng bệnh đã lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ.
Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy được chiếc giày da đầu tròn.
"Cận Mỗ Mỗ!" Bên ngoài trời đã tối rồi, Mỗ Mỗ đột nhiên xuất hiện khiến Cận Tử Kỳ có chút kinh hãi.
Mà ở bên ngoài Cận Mỗ Mỗ vốn lấp lấp ló ló thấy bị phát hiện ra rồi, cũng không dè dặt cẩn thận nữa, lưng đeo cặp sách thật lớn, đầu đội chiếc mũ tròn hình phim hoạt hoạ nghênh ngang đi tới, trên cái mũi nhỏ cao thẳng là chiếc kính tròng nhỏ màu đen.
Tống Kỳ Diễn xuống giường kiểm tra trước sau, đến khi xác định Cận Mỗ Mỗ không có dập đầu mới an tâm.
"Không phải ở trong nhà sao? Tại sao con lại chạy đến đây? Bà ngoại đâu?"
Cận Mỗ Mỗ đắc ý khoát khoát tay: "Con bảo bác tài xế đưa con tới."
"Chẳng lẽ ngày mai con không đến trường sao? Cận Mỗ Mỗ, bạn nhỏ trốn học không phải là đứa bé ngoan!"
Cận Tử Kỳ cố tình nghiêm mặt lên dạy bảo, không ngờ Cận Mỗ Mỗ hồn nhiên vô tư thả cặp sách lên trên ghế sofa, sau đó hai chân đạp một cái, quăng giày bò lên trên giường, "Kỳ Kỳ yên tâm, Mỗ Mỗ đã xin nghỉ sanh với cô giáo!"
"Nghỉ sanh?" Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đồng thanh nói, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
Cận Mỗ Mỗ dùng ánh mắt kiểu như ‘các vị đây cũng không biết nhìn sao‘ đối với cha mẹ, rất là mất kiên nhẫn mà giải thích: "Kỳ Kỳ sinh em trai, đương nhiên cần phải có người chăm sóc, cho nên Mỗ Mỗ cố ý viết đơn xin phép nghỉ với cô giáo."
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn: "..."
"Tống Nhiễm Cầm giết người?"
Sau khi Cận Tử Kỳ nghe được tin tức này, hơi có chút kinh ngạc, sau đó không dám tin mà nhíu ấn đường lại.
Theo dũng khí của Tống Nhiễm Cầm, tranh đấu mắng chửi người thì còn có thể, về phần giết người, xem như cho bà ta mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.
"Vậy người bà ta giết là ai?"
Cận Tử Kỳ suy nghĩ một vòng, đã mơ hồ đoán được mấy người nào gặp vận rủi lớn như vậy rồi.
Doãn Lịch ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sofa, cười khẽ: "Không phải là cô con dâu danh môn được coi là cành cao trước kia của bà ta sao."
"Bạch Tang Tang?"
Trong đầu Cận Tử Kỳ hiện ra chính là dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tang Tang mang kính râm đen, đi giày cao gót duyên dáng đầy sức sống.
"Thật ra cũng không tính là giết, nghe nói là cứu kịp thời, chỉ là phần đầu bị trọng thương, não chấn động, di chứng vô cùng nghiêm trọng, em cũng nên đi xem thử một chút, ra ngoài đi thang máy lên, vừa rồi khi đến anh còn nhìn thấy Bạch Phu Nhân ở trên đó lau nước mắt đấy!”
Cận Tử Kỳ nhìn xéo Doãn Lịch, "Có ai vui sướng khi thấy người khác gặp họa như anh sao?"
"Vui sướng khi thấy người khác gặp họa?" Doãn Lịch sờ lên sóng mũi cao thẳng, "Đúng rồi, con trai của em đâu cho anh bế tí nào!"
Không đợi Cận Tử Kỳ phản ứng, anh liền xẹt qua đi đến giường trẻ, ôm lấy Tống Tiểu Bảo đang ngủ say ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn cái miệng nhỏ của con trai nhúc nhích, trái tim mềm nhũn: "Con trai em, đẹp trai chứ!"
Doãn Lịch cười giễu cô một tiếng, ôm Tống Tiểu Bảo hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng còn đưa đến dưới ánh mặt trời mà cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ với vẻ mặt quái lạ: "Không được hay nhưng anh phải nói, đứa con trai nhỏ này của em tại sao lớn như vậy..."
"Sao vậy?" Bởi vì thân thể Cận Tử Kỳ còn chưa khôi phục, vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Doãn Lịch từ từ đưa Tống Tiểu Bảo đến trước mặt Cận Tử Kỳ, chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của Tống Tiểu Bảo.
"Những người khác không nói, có đứa bé nào vừa sinh ra mà mập như nó không? Hiện tại đã như vậy, về sau thì làm sao mà đẹp được? Ha ha, bất quá anh suy nghĩ một lúc, có lẽ hai mươi năm sau nhà của em sẽ xuất hiện một tuyển thủ đô vật."
Cận Tử Kỳ nghe xong lặng người sửng sốt, "Vẫn ổn mà, trẻ con có béo chút cũng bình thường thôi, sau này sẽ gầy."
Lời tuy là nói như vậy, Cận Tử Kỳ nhìn thấy khuôn mặt con trai hoàn toàn là cái bánh mì loại lớn, vẫn có chút nghĩ lại mà lo, trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên địa chủ nhí đeo mắt kính đen, ngậm một điếu thuốc, ưỡn cái bụng to, cạo một cái đầu bóng lưỡng tập tành làm giang hồ.
"Hẳn là sẽ không bết bát như vậy chứ?"
"Cận Tử Kỳ, em đây là đang dối gạt mình lại còn muốn dối gạt người sao?"
Doãn Lịch đưa Tống Tiểu Bảo lên phía trước: "Em hãy nhìn đôi lông mày của nó nè, mày đậm rậm rạp, vừa nhìn đã biết về sau là hạng người lòng dạ hẹp hòi, lại nhìn lông mi của nó, vừa dài vừa dầy còn cong vút, đều nói đàn ông có hàng lông mi dài vừa hoa tâm lại đa tình, còn có, em nhìn xem hình dáng môi của nó, điển hình là môi trên mỏng môi dưới dày, loại người này thông minh thì rất thông minh, nhưng cá tính không tốt nha, âm hiểm quỷ quyệt, mưu mô xảo trá, lòng trả thù mạnh mẽ, lòng ghen tỵ cũng nặng..."
Tống Tiểu Bảo vốn ở trong tã lót ngủ say, thân hình trẻ con nho nhỏ chấn động mạnh một cái.
Cận Tử Kỳ nhìn con trai tỉnh lại, trong đôi mắt đen bóng nổi lên ánh nước khả nghi, có vẻ vô cùng uất ức.
Không phải chứ, đứa nhỏ mới bây lớn làm sao có thể nghe hiểu được lời nói của người lớn.
Nhưng Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt con trai có chút đau buồn căm uất, cũng không chịu nổi, đoạt lại từ trong tay Doãn Lịch.
"Một khi đã bị anh nói không tốt như vậy, thôi thì trả lại cho em, đỡ phải làm phiền mắt của anh."
"Ô kìa kìa..." Doãn Lịch không đành lòng mà nhìn Tống Tiểu Bảo thêm vài lần, trong mồm còn không chịu thua, "Yên tâm đi, lớn lên chút nữa, mặt cũng không đến nỗi ác như vậy, lừa gạt mấy cô gái trẻ vẫn là không thành vấn đề."
Tống Tiểu Bảo cuối cùng không chịu nổi thêm một đả kích nữa, bỗng chốc gào khóc lên.
"Không phải chứ? Nó nghe hiểu được chúng ta nói chuyện sao?"
Doãn Lịch không dám tin mà trừng lớn mắt chỉ vào Tống Tiểu Bảo khóc đến đỏ cả mặt.
Cận Tử Kỳ trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu dỗ dành con trai: "Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, chú chỉ đùa giỡn với con thôi mà!"
"Tiểu Bảo?" Doãn Lịch muốn cười lại cố sức nín lại, "Nó gọi là Tống Tiểu Bảo, vậy không phải là đồ đệ của Triệu Bản Sơn (*) sao?"
Triệu Bản Sơn (*): danh hài nổi tiếng ở Trung Quốc
Những lời này, giống như là một kích trí mạng trước khi đê đập thiếu thốn, Tống Tiểu Bảo khóc rống lên một tiếng đau lòng nát dạ, ngay sau đó một chút sức lực cũng không có, cái đầu tròn tròn nghiêng qua một bên, không có tiếng động.
"Tiểu Bảo?!" Cận Tử Kỳ bị dọa không phải nhẹ, "A Lịch, mau đi kêu bác sĩ nào, nhanh lên!"
"Nói năng không lịch sự vậy đó hả?" Doãn Lịch vừa thầm thì vừa nhanh chân chạy ra ngoài, hướng về phía ngoài cửa hô to: "Bác sĩ!"
Đến khi bác sĩ vô cùng lo lắng mà tới đây kiểm tra một loạt, thấy hơi có một chút kì lạ mà nhìn vẻ mặt lo lắng của Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Doãn Lịch đầu tuôn đầy mồ hôi, cất ống nghe bệnh, "Đứa nhỏ chỉ là đang ngủ, không có việc gì mà."
"Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng là một chút sức lực cũng không có..." Doãn Lịch hiển nhiên không tin lời giải thích của bác sĩ.
Lĩnh vực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, bác sĩ cũng có chút không vui.
"Nếu anh hoài nghi thì tìm bác sĩ khác đến xem, dù sao ở chỗ này của tôi cũng chỉ có một đáp án như vậy."
Nói xong, bác sĩ liền mang theo y tá đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ nghiên cứu nghiên cứu đôi gò má trắng nõn nà của Tống Tiểu Bảo, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ thật sự không giống như xảy ra chuyện.
"Xác định không có khám nhầm sao?"
Doãn Lịch lại lượn qua, tỉ mỉ nhìn Tống Tiểu Bảo một vòng: "Để anh, anh tới kiểm tra một chút."
Cận Tử Kỳ cũng không quá yên tâm, liền đem con cho Doãn Lịch.
Trong tay là một cục mềm nhũn, Doãn Lịch đè xuống chút kích động dưới đáy lòng, bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ, đặt Tống Tiểu Bảo ở trên ghế sofa, sau đó cúi đầu xuống: "Hô hấp cũng vô cùng bình thường, còn ngáy nữa nè..."
Lời còn chưa dứt, một dòng sữa nước màu trắng đọng từ trong miệng Tống Tiểu Bảo giội ra, văng thẳng lên mặt Doãn Lịch.
"Ực..."
Tống Tiểu Bảo ợ lên no nê, cái miệng nhỏ nhắn chép xuống, khóe môi còn đọng lại tí sữa.
Doãn Lịch lau đi vết sữa đọng trên mũi và trên miệng, quay đầu lên án với Cận Tử Kỳ: "Đây còn không phải cái đức tính xấu xa của mai này lớn lên sao?"
"Cái này con em gọi là ghét ác như cừu, vả lại, mai này trưởng thành cần phải lo lắng là em, anh lo cái gì chứ!"
Tống Kỳ Diễn đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch khoa tay múa chân đối với con trai nhà mình, lập tức bảo vệ che đi điểm yếu.
"Được rồi, em lo nghĩ được như vậy thì cứ bận tâm lo nghĩ đi."
Trước khi rời khỏi giường trẻ, Doãn Lịch ở bên tai Tống Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc chú biết con giống ai rồi!"
Cận Tử Kỳ chú ý tới đi vào cùng Tống Kỳ Diễn còn có một cô bé năm sáu tuổi, chính là Từ Sương con gái của Doãn Thấm, nhìn thấy Cận Tử Kỳ liền ngọt ngào mà chào hỏi: "Chào dì Tử Kỳ!"
"Mẹ con đâu?" Có lẽ là vừa sanh em bé xong, Cận Tử Kỳ không dằn được tình thương tràn ngập của người làm mẹ, sờ lên đầu Từ Sương.
”Mẹ nói nhìn thấy người quen nên muốn nói chuyện, bảo Sương Sương cùng chú lên đây trước!"
Tống Kỳ Diễn đã ôm Tống Tiểu Bảo vào lòng, nhìn con trai béo ụt ịt, trong lòng phải nói là đầy thoả mãn.
Theo Doãn Lịch, nụ cười kia của Tống Kỳ Diễn ba trăm sáu mươi độ không góc chết thật đáng đánh đòn.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên ôm đứa nhỏ đến trước mặt Từ Sương: "Sương Sương, dáng dấp của em trai đáng yêu không?"
"Dạ!" Từ Sương gật đầu thật mạnh, giọng trẻ con non nớt nói: "Em trai rất đẹp, cháu rất thích nha!"
Tống Kỳ Diễn hài lòng nhíu mày, nghiêng mắt liếc nhìn Doãn Lịch, giọng điệu cũng nhàn nhạt, "Cháu gái anh so với anh có thể biết chuyện hơn."
Doãn Lịch: "..."
——— ——————
Đêm tối, Tống Kỳ Diễn cởi giày leo trên giường, ôm lấy vợ, khóe môi toét đến sau lỗ tai.
"Anh chê em nặng mùi sao?" Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái.
Ở cử, một tháng không thể đụng nước lạnh gội đầu tắm rửa, cả người không hôi mới là lạ.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại vui vẻ ôm lấy, nhéo nhéo gương mặt cô: "Cảm giác so với trước kia đã khá hơn nhiều rồi."
Cận Tử Kỳ sau khi sinh con thì trên mặt cũng không nổi tàn nhang, thân thể vốn mảnh mai đẫy đà lên chút, nhưng cũng không tính là mập.
Sau đó, "Đốc đốc" tiếng gõ cửa vang lên, không chờ họ mở miệng, cửa phòng bệnh đã lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ.
Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy được chiếc giày da đầu tròn.
"Cận Mỗ Mỗ!" Bên ngoài trời đã tối rồi, Mỗ Mỗ đột nhiên xuất hiện khiến Cận Tử Kỳ có chút kinh hãi.
Mà ở bên ngoài Cận Mỗ Mỗ vốn lấp lấp ló ló thấy bị phát hiện ra rồi, cũng không dè dặt cẩn thận nữa, lưng đeo cặp sách thật lớn, đầu đội chiếc mũ tròn hình phim hoạt hoạ nghênh ngang đi tới, trên cái mũi nhỏ cao thẳng là chiếc kính tròng nhỏ màu đen.
Tống Kỳ Diễn xuống giường kiểm tra trước sau, đến khi xác định Cận Mỗ Mỗ không có dập đầu mới an tâm.
"Không phải ở trong nhà sao? Tại sao con lại chạy đến đây? Bà ngoại đâu?"
Cận Mỗ Mỗ đắc ý khoát khoát tay: "Con bảo bác tài xế đưa con tới."
"Chẳng lẽ ngày mai con không đến trường sao? Cận Mỗ Mỗ, bạn nhỏ trốn học không phải là đứa bé ngoan!"
Cận Tử Kỳ cố tình nghiêm mặt lên dạy bảo, không ngờ Cận Mỗ Mỗ hồn nhiên vô tư thả cặp sách lên trên ghế sofa, sau đó hai chân đạp một cái, quăng giày bò lên trên giường, "Kỳ Kỳ yên tâm, Mỗ Mỗ đã xin nghỉ sanh với cô giáo!"
"Nghỉ sanh?" Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đồng thanh nói, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
Cận Mỗ Mỗ dùng ánh mắt kiểu như ‘các vị đây cũng không biết nhìn sao‘ đối với cha mẹ, rất là mất kiên nhẫn mà giải thích: "Kỳ Kỳ sinh em trai, đương nhiên cần phải có người chăm sóc, cho nên Mỗ Mỗ cố ý viết đơn xin phép nghỉ với cô giáo."
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn: "..."