Chương 40: Xinh đẹp như ánh mặt trời
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ thì nhóm bạn của Dương Tuyết Hoa quyết định sẽ đi ăn liên hoan cùng nhau, trùng hợp tối ngày hôm nay bên phía Hoắc Đông Quân có tổ chức tiệc rượu để mừng dự án mới nên hắn không quản Dương Tuyết Hoa được.
Cả nhóm hẹn nhau đúng sáu giờ ở quán gà của Mạnh Hùng, nhiều lần mọi người đã định đến đây ăn rồi nhưng chưa có dịp.
Chủ quán ăn là một cặp vợ chồng đã có tuổi, ông bà đối xử với nhân viên rất tốt, đặc biệt là sinh viên vừa học vừa làm thêm. Khi ông bà nghe đến chuyện Mạnh Hùng sẽ đưa bạn bè đến đây thì ông bà vô cùng vui mừng, thậm chí còn có ý đãi mọi người một bữa nhưng Mạnh Hùng từ chối, cậu hoàn toàn có thể tự đãi bạn bè của mình được.
Nào ngờ đâu ông bà lại thêm rất nhiều đồ ăn vào phần mà mọi người gọi khiến cả đám vô cùng vui mừng, thậm chí Tố Lam còn nghi ngờ Mạnh Hùng là cháu ruột của ông bà nên mới được đối xử tốt như vậy.
Dù sao mọi người cũng đã qua tuổi vị thành niên nên hôm nay cả nhóm quyết định uống bia thay vì uống nước ngọt, huống chi bọn họ vừa kết thúc một học kỳ vô cùng căng thẳng…
Dương Tuyết Hoa không thích uống bia cho lắm nhưng thấy mọi người đang vui nên cô không muốn làm mọi người mất hứng, bên cạnh còn có Tố Lam liên tục rót thêm bia vào ly của cô…
“Uống đi Hoa Hoa, tớ biết học kỳ này cậu vất vả nhiều rồi!”
Mạnh Hùng dường như đã ngà ngà say, cậu nhìn chằm chằm về phía Dương Tuyết Hoa rồi suy nghĩ chuyện gì đó, sau cùng quyết định lên tiếng hỏi…
“Hoa Hoa này, hôm đó giáo sư bảo cậu đến văn phòng để nói chuyện gì thế?”
Dương Tuyết Hoa khẽ giật mình, đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này khiến cô không biết nên ứng phó như thế nào. Dù sao cô cũng nói dối nhiều rồi, bây giờ nói thêm cũng chẳng vấn đề gì…
“Như mọi khi thôi, sau khi mắng tớ về kết quả học tập không được tốt thì thầy ấy bảo tớ phải ôn bài thật nhiều thì mới qua môn được…”
Mạnh Hùng vẫn nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng nghĩ mãi thì cậu không biết đó là chuyện gì…
“Tớ cảm thấy giáo sư có ý gì đó với cậu thì phải, thầy ấy không hề ghét cậu…cảm giác như thầy ấy đang có loại tình cảm khác…”
Dường như mọi người đều đã ngà ngà say nên cảm thấy lời mà Mạnh Hùng nói có gì đó rất đúng. Vì cùng là đàn ông với nhau nên Mạnh Hùng như nhận ra điều gì đó thông qua biểu cảm và hành động của Hoắc Đông Quân.
Ví dụ như Hoắc Đông Quân là một người rất ít khi nói chuyện thừa thãi với những người xung quanh chứ nói gì đến một sinh viên bình thường như Dương Tuyết Hoa. Theo quan sát của Mạnh Hùng về buổi nói chuyện ngày hôm đó thì Hoắc Đông Quân dường như không kiên nhẫn và không thích tiếp xúc quá nhiều với những sinh viên học yếu và sinh viên có tư chất kém, ngay cả giọng điệu mà hắn nói chuyện với cậu như muốn biểu lộ cậu hãy cút càng xa hắn càng tốt.
Mạnh Hùng cũng gần tương đồng với Hoắc Đông Quân ở điểm, cậu không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với người mà cậu không thích, ngược lại cậu sẽ kiếm cớ để được ở gần với người mà cậu thích. Vậy cho nên Hoắc Đông Quân không thể nào ghét Dương Tuyết Hoa được, thời gian mà cả hai gặp riêng nhau cũng nhiều hơn tất cả sinh viên khác.
Dương Tuyết Hoa nghe xong câu này lại mỉm cười khó hiểu, cô hoàn toàn có thể trả lời ngay mà không cần suy nghĩ…
“Tình cảm gì chứ? Cậu không thấy thầy ấy chỉ cho tớ năm điểm thôi à?”
Tố Lam cũng gật đầu, nếu Hoắc Đông Quân thật sự thích Dương Tuyết Hoa theo lời mà Mạnh Hùng vừa nói thì đáng lý ra phải cho Dương Tuyết Hoa điểm số cao hơn một chút mới đúng, nhưng đằng này điểm của Dương Tuyết Hoa còn thấp hơn cả điểm của cô và Hàn Viên…
“Chắc cậu nghĩ nhiều rồi Mạnh Hùng, bên cạnh thầy ấy có biết bao nhiêu người đẹp, làm sao mà thầy ấy để ý đến Hoa Hoa được…”
Dương Tuyết Hoa gật đầu liên tục, dù sao Hoắc Đông Quân cũng được xem là người đàn ông hoàn kim, tổng giám đốc JC với số tài sản kếch xù, có biết bao nhiêu người mẫu và diễn viên nổi tiếng khao khát có được hắn, nghĩ gì mà lại bảo hắn có tình cảm với cô…
“Lam Lam nói đúng đấy, tớ chỉ là người bình thường thôi, không so được với những người phụ nữ xuất sắc khác đâu…”
Mạnh Hùng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều quá rồi, dù sao Hoắc Đông Quân cũng khác so với bọn họ, hắn là người đàn ông trưởng thành nên không thể yêu đương giống như những sinh viên bình thường được…
“Hoa Hoa à, trong mắt tớ, cậu không hề bình thường một chút nào, cậu thật sự rất xinh đẹp, giống như ánh mặt trời vậy…”
Không phải tự nhiên mà Mạnh Hùng thốt ra được câu này, ngày hôm đó cậu cũng đi theo cô để xem thử tình hình của cô và cậu cũng là người chứng kiến khoảnh khắc tuyệt đẹp khi ánh mặt trời buổi chiều bừng sáng trên gương mặt của Dương Tuyết Hoa. Rõ ràng ngày hôm đó đã có hai người thật sự rung động…
Cả nhóm hẹn nhau đúng sáu giờ ở quán gà của Mạnh Hùng, nhiều lần mọi người đã định đến đây ăn rồi nhưng chưa có dịp.
Chủ quán ăn là một cặp vợ chồng đã có tuổi, ông bà đối xử với nhân viên rất tốt, đặc biệt là sinh viên vừa học vừa làm thêm. Khi ông bà nghe đến chuyện Mạnh Hùng sẽ đưa bạn bè đến đây thì ông bà vô cùng vui mừng, thậm chí còn có ý đãi mọi người một bữa nhưng Mạnh Hùng từ chối, cậu hoàn toàn có thể tự đãi bạn bè của mình được.
Nào ngờ đâu ông bà lại thêm rất nhiều đồ ăn vào phần mà mọi người gọi khiến cả đám vô cùng vui mừng, thậm chí Tố Lam còn nghi ngờ Mạnh Hùng là cháu ruột của ông bà nên mới được đối xử tốt như vậy.
Dù sao mọi người cũng đã qua tuổi vị thành niên nên hôm nay cả nhóm quyết định uống bia thay vì uống nước ngọt, huống chi bọn họ vừa kết thúc một học kỳ vô cùng căng thẳng…
Dương Tuyết Hoa không thích uống bia cho lắm nhưng thấy mọi người đang vui nên cô không muốn làm mọi người mất hứng, bên cạnh còn có Tố Lam liên tục rót thêm bia vào ly của cô…
“Uống đi Hoa Hoa, tớ biết học kỳ này cậu vất vả nhiều rồi!”
Mạnh Hùng dường như đã ngà ngà say, cậu nhìn chằm chằm về phía Dương Tuyết Hoa rồi suy nghĩ chuyện gì đó, sau cùng quyết định lên tiếng hỏi…
“Hoa Hoa này, hôm đó giáo sư bảo cậu đến văn phòng để nói chuyện gì thế?”
Dương Tuyết Hoa khẽ giật mình, đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này khiến cô không biết nên ứng phó như thế nào. Dù sao cô cũng nói dối nhiều rồi, bây giờ nói thêm cũng chẳng vấn đề gì…
“Như mọi khi thôi, sau khi mắng tớ về kết quả học tập không được tốt thì thầy ấy bảo tớ phải ôn bài thật nhiều thì mới qua môn được…”
Mạnh Hùng vẫn nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng nghĩ mãi thì cậu không biết đó là chuyện gì…
“Tớ cảm thấy giáo sư có ý gì đó với cậu thì phải, thầy ấy không hề ghét cậu…cảm giác như thầy ấy đang có loại tình cảm khác…”
Dường như mọi người đều đã ngà ngà say nên cảm thấy lời mà Mạnh Hùng nói có gì đó rất đúng. Vì cùng là đàn ông với nhau nên Mạnh Hùng như nhận ra điều gì đó thông qua biểu cảm và hành động của Hoắc Đông Quân.
Ví dụ như Hoắc Đông Quân là một người rất ít khi nói chuyện thừa thãi với những người xung quanh chứ nói gì đến một sinh viên bình thường như Dương Tuyết Hoa. Theo quan sát của Mạnh Hùng về buổi nói chuyện ngày hôm đó thì Hoắc Đông Quân dường như không kiên nhẫn và không thích tiếp xúc quá nhiều với những sinh viên học yếu và sinh viên có tư chất kém, ngay cả giọng điệu mà hắn nói chuyện với cậu như muốn biểu lộ cậu hãy cút càng xa hắn càng tốt.
Mạnh Hùng cũng gần tương đồng với Hoắc Đông Quân ở điểm, cậu không bao giờ tiếp xúc quá nhiều với người mà cậu không thích, ngược lại cậu sẽ kiếm cớ để được ở gần với người mà cậu thích. Vậy cho nên Hoắc Đông Quân không thể nào ghét Dương Tuyết Hoa được, thời gian mà cả hai gặp riêng nhau cũng nhiều hơn tất cả sinh viên khác.
Dương Tuyết Hoa nghe xong câu này lại mỉm cười khó hiểu, cô hoàn toàn có thể trả lời ngay mà không cần suy nghĩ…
“Tình cảm gì chứ? Cậu không thấy thầy ấy chỉ cho tớ năm điểm thôi à?”
Tố Lam cũng gật đầu, nếu Hoắc Đông Quân thật sự thích Dương Tuyết Hoa theo lời mà Mạnh Hùng vừa nói thì đáng lý ra phải cho Dương Tuyết Hoa điểm số cao hơn một chút mới đúng, nhưng đằng này điểm của Dương Tuyết Hoa còn thấp hơn cả điểm của cô và Hàn Viên…
“Chắc cậu nghĩ nhiều rồi Mạnh Hùng, bên cạnh thầy ấy có biết bao nhiêu người đẹp, làm sao mà thầy ấy để ý đến Hoa Hoa được…”
Dương Tuyết Hoa gật đầu liên tục, dù sao Hoắc Đông Quân cũng được xem là người đàn ông hoàn kim, tổng giám đốc JC với số tài sản kếch xù, có biết bao nhiêu người mẫu và diễn viên nổi tiếng khao khát có được hắn, nghĩ gì mà lại bảo hắn có tình cảm với cô…
“Lam Lam nói đúng đấy, tớ chỉ là người bình thường thôi, không so được với những người phụ nữ xuất sắc khác đâu…”
Mạnh Hùng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều quá rồi, dù sao Hoắc Đông Quân cũng khác so với bọn họ, hắn là người đàn ông trưởng thành nên không thể yêu đương giống như những sinh viên bình thường được…
“Hoa Hoa à, trong mắt tớ, cậu không hề bình thường một chút nào, cậu thật sự rất xinh đẹp, giống như ánh mặt trời vậy…”
Không phải tự nhiên mà Mạnh Hùng thốt ra được câu này, ngày hôm đó cậu cũng đi theo cô để xem thử tình hình của cô và cậu cũng là người chứng kiến khoảnh khắc tuyệt đẹp khi ánh mặt trời buổi chiều bừng sáng trên gương mặt của Dương Tuyết Hoa. Rõ ràng ngày hôm đó đã có hai người thật sự rung động…