Chương 43: Em là của tôi [H+]
Hoắc Đông Quân kéo mạnh Dương Tuyết Hoa vào trong nhà, hắn không chút do dự đi kéo tay cô đến nhà tắm, sau đó hất mạnh cô lên phía trước…
“Tắm rửa cho sạch sẽ đi!”
Dương Tuyết Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị nước từ vòi hoa sen dội thẳng xuống người, dòng nước lạnh buốt khiến cô khẽ run lên, đầu óc cũng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết…
“Em không muốn, bỏ em ra…!”
Dương Tuyết Hoa càng chống cự thì Hoắc Đông Quân càng ép cô ngồi xuống, hắn cứ để nước rơi xuống cơ thể của cả hai, mặc cho Dương Tuyết Hoa liên tục dãy dụa muốn thoát ra…
“Im miệng lại!”
Dương Tuyết Hoa la toáng lên liền dùng tay đẩy vai Hoắc Đông Quân ra, cô chỉ vừa mới đứng lên đã bị Hoắc Đông Quân kéo lại, hắn mạnh bạo ép cô về phía thành tường ướt át, giọng nói của hắn như đang gầm lên bên tai cô…
“Tôi bảo em im miệng lại…!”
Hoắc Đông Quân dùng một tay giữ chặt lấy Dương Tuyết Hoa, tay còn lại nhanh chóng cởi quần áo trên cơ thể mình, sau đó vén váy của người trước mặt lên…
Dương Tuyết Hoa giật mình khi phát hiện ra ý định của Hoắc Đông Quân, cô dùng tay đẩy tay của hắn ra nhưng bất thành, cuối cùng chỉ đành quay gương mặt đầy nước của mình lên nhìn về phía hắn…
“Đừng mà…”
Hoắc Đông Quân lật người Dương Tuyết Hoa lại, hắn cởi hẳn cái váy mà cô đang mặc, hắn định cúi xuống hôn môi cô nhưng cô lại tránh né mà xoay mặt đi chỗ khác khiến nụ hôn rơi vào hư không...
"Bỏ em ra…!"
Hoắc Đông Quân bị từ chối lại càng thêm tức giận, hắn giữ chặt hai tay cô, ép thân thể cường tráng lên thân thể lõa lồ kiều diễm...
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thấm ướt cả hai thân hình. Nước chảy xuống cổ, ngực, men theo xuống vùng đất huyền bí kiến yết hầu Hoắc Đông Quân chuyển động liên hồi, rõ ràng cả hai đã từng làm một lần ở nơi này nhưng tư thế này khiến hắn bị kích thích hơn cả...
"Tên điên này…!"
Dương Tuyết Hoa không biết cô lấy can đảm ở đâu ra để mắng chửi Hoắc Đông Quân, cứ cho là do rượu thì hành động của hắn cũng không khác gì một tên điên khùng đang cưỡng chế người khác cả…
Hoắc Đông Quân cúi xuống nhặt cà vạt đang nằm dưới sàn lên, hắn không chút khoan nhượng mà trói chặt hay tay Dương Tuyết Hoa lại, sau đó lại xoa nắn ngực cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy hôn để....
"Đừng chống đối tôi…"
Dương Tuyết Hoa bị trói nên không di chuyển được, cô đành đứng yên chịu trận, thân thể vẫn còn đau nhức lại bị kéo ra khiến cô không cách nào thoải mái...
“Đừng mà…"
Hoắc Đông Quân hôn chán chê, hắn liền cúi xuống hôn cổ, xương quai xanh, dừng lại ngay trên hạt đậu đỏ hồng đang bị nước bao phủ kia...
Hoắc Đông Quân đưa lưỡi ra chạm nhẹ vào *** *** ***, hắn nhận thấy nó đã cứng liền mở rộng miệng ngậm chặt, sau đó lại mút mút, nhưng nhiêu đó khiến Hoắc Đông Quân cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn còn đưa răng cạ cạ vào khiến nó sưng to hơn...
"A...bỏ ra…tên điên này…"
Dương Tuyết Hoa không thể chống cự với tình trạng tay bị trói như hiện tại, dù cô có bị Hoắc Đông Quân hành hạ tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn muốn biết lý do tại sao mình phải chịu những chuyện này. Dù bề ngoài cô có tỏ ra là bản thân không sao, nhưng bên trong cô vẫn cảm thấy vô cùng uất ức…
Vì Hoắc Đông Quân đang ở trạng thái không tỉnh táo cho lắm nên hắn không quan tâm đến cảm xúc của Dương Tuyết Hoa, bây giờ hắn chỉ muốn phát tiết trên người cô vì cô dám dây dưa với người đàn ông khác sau lưng hắn, thậm chí cô còn dám hôn môi với cậu ta. Rõ ràng cô chưa từng thuộc về hắn, dù bọn họ có kết hôn đi chăng nữa thì giữa cô và hắn không hề có bất cứ mối dây liên kết nào!
“Em là của tôi, tôi ghét nhất là dùng chung đồ với kẻ khác đấy Dương Tuyết Hoa! Tại sao em lại phản bội tôi hả? Mẹ kiếp! Em là của tôi cơ mà!”
Dương Tuyết Hoa không còn nghe rõ những gì mà Hoắc Đông Quân đang lầm bầm, cô chỉ biết hiện tại hắn đang rất tức giận, hắn muốn giải phóng sự tức giận đó trên người cô và nhiệm vụ của cô là im lặng chịu đựng sự tức giận của hắn…
Dương Tuyết Hoa muốn gục xuống nhưng tay cô lại bị trói ngược lên khiến cơ thể cô như bị treo lơ lửng…
“Tên điên khùng…”
Hoắc Đông Quân biết Dương Tuyết Hoa đang chửi rủa mình, gương mặt hắn biểu lộ ra trạng thái tức giận tột độ, nơi nào đó không báo trước liền đâm mạnh vào bên trong Dương Tuyết Hoa, môi hắn ép xuống chặn lấy miệng của cô để cô đau đớn mà không kêu lên được...
"Ưm…ưm…"
Nước mắt hòa cùng dòng nước lạnh chảy xuống hai thân thể đang quấn quít lấy nhau. Hai chân của Dương Tuyết Hoa quấn chặt lấy hông của Hoắc Đông Quân như sợ ngã, mặc cho hắn đâm mạnh tới nỗi chạm vào tận bên trong, mỗi cú động đều nhanh và sâu…
"Em cho thằng khốn đó chạm vào nơi này chưa hả? Nó đã động vào em chưa? Mở miệng ra nói đi chứ...!"
“Tắm rửa cho sạch sẽ đi!”
Dương Tuyết Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị nước từ vòi hoa sen dội thẳng xuống người, dòng nước lạnh buốt khiến cô khẽ run lên, đầu óc cũng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết…
“Em không muốn, bỏ em ra…!”
Dương Tuyết Hoa càng chống cự thì Hoắc Đông Quân càng ép cô ngồi xuống, hắn cứ để nước rơi xuống cơ thể của cả hai, mặc cho Dương Tuyết Hoa liên tục dãy dụa muốn thoát ra…
“Im miệng lại!”
Dương Tuyết Hoa la toáng lên liền dùng tay đẩy vai Hoắc Đông Quân ra, cô chỉ vừa mới đứng lên đã bị Hoắc Đông Quân kéo lại, hắn mạnh bạo ép cô về phía thành tường ướt át, giọng nói của hắn như đang gầm lên bên tai cô…
“Tôi bảo em im miệng lại…!”
Hoắc Đông Quân dùng một tay giữ chặt lấy Dương Tuyết Hoa, tay còn lại nhanh chóng cởi quần áo trên cơ thể mình, sau đó vén váy của người trước mặt lên…
Dương Tuyết Hoa giật mình khi phát hiện ra ý định của Hoắc Đông Quân, cô dùng tay đẩy tay của hắn ra nhưng bất thành, cuối cùng chỉ đành quay gương mặt đầy nước của mình lên nhìn về phía hắn…
“Đừng mà…”
Hoắc Đông Quân lật người Dương Tuyết Hoa lại, hắn cởi hẳn cái váy mà cô đang mặc, hắn định cúi xuống hôn môi cô nhưng cô lại tránh né mà xoay mặt đi chỗ khác khiến nụ hôn rơi vào hư không...
"Bỏ em ra…!"
Hoắc Đông Quân bị từ chối lại càng thêm tức giận, hắn giữ chặt hai tay cô, ép thân thể cường tráng lên thân thể lõa lồ kiều diễm...
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống thấm ướt cả hai thân hình. Nước chảy xuống cổ, ngực, men theo xuống vùng đất huyền bí kiến yết hầu Hoắc Đông Quân chuyển động liên hồi, rõ ràng cả hai đã từng làm một lần ở nơi này nhưng tư thế này khiến hắn bị kích thích hơn cả...
"Tên điên này…!"
Dương Tuyết Hoa không biết cô lấy can đảm ở đâu ra để mắng chửi Hoắc Đông Quân, cứ cho là do rượu thì hành động của hắn cũng không khác gì một tên điên khùng đang cưỡng chế người khác cả…
Hoắc Đông Quân cúi xuống nhặt cà vạt đang nằm dưới sàn lên, hắn không chút khoan nhượng mà trói chặt hay tay Dương Tuyết Hoa lại, sau đó lại xoa nắn ngực cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy hôn để....
"Đừng chống đối tôi…"
Dương Tuyết Hoa bị trói nên không di chuyển được, cô đành đứng yên chịu trận, thân thể vẫn còn đau nhức lại bị kéo ra khiến cô không cách nào thoải mái...
“Đừng mà…"
Hoắc Đông Quân hôn chán chê, hắn liền cúi xuống hôn cổ, xương quai xanh, dừng lại ngay trên hạt đậu đỏ hồng đang bị nước bao phủ kia...
Hoắc Đông Quân đưa lưỡi ra chạm nhẹ vào *** *** ***, hắn nhận thấy nó đã cứng liền mở rộng miệng ngậm chặt, sau đó lại mút mút, nhưng nhiêu đó khiến Hoắc Đông Quân cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn còn đưa răng cạ cạ vào khiến nó sưng to hơn...
"A...bỏ ra…tên điên này…"
Dương Tuyết Hoa không thể chống cự với tình trạng tay bị trói như hiện tại, dù cô có bị Hoắc Đông Quân hành hạ tàn nhẫn thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn muốn biết lý do tại sao mình phải chịu những chuyện này. Dù bề ngoài cô có tỏ ra là bản thân không sao, nhưng bên trong cô vẫn cảm thấy vô cùng uất ức…
Vì Hoắc Đông Quân đang ở trạng thái không tỉnh táo cho lắm nên hắn không quan tâm đến cảm xúc của Dương Tuyết Hoa, bây giờ hắn chỉ muốn phát tiết trên người cô vì cô dám dây dưa với người đàn ông khác sau lưng hắn, thậm chí cô còn dám hôn môi với cậu ta. Rõ ràng cô chưa từng thuộc về hắn, dù bọn họ có kết hôn đi chăng nữa thì giữa cô và hắn không hề có bất cứ mối dây liên kết nào!
“Em là của tôi, tôi ghét nhất là dùng chung đồ với kẻ khác đấy Dương Tuyết Hoa! Tại sao em lại phản bội tôi hả? Mẹ kiếp! Em là của tôi cơ mà!”
Dương Tuyết Hoa không còn nghe rõ những gì mà Hoắc Đông Quân đang lầm bầm, cô chỉ biết hiện tại hắn đang rất tức giận, hắn muốn giải phóng sự tức giận đó trên người cô và nhiệm vụ của cô là im lặng chịu đựng sự tức giận của hắn…
Dương Tuyết Hoa muốn gục xuống nhưng tay cô lại bị trói ngược lên khiến cơ thể cô như bị treo lơ lửng…
“Tên điên khùng…”
Hoắc Đông Quân biết Dương Tuyết Hoa đang chửi rủa mình, gương mặt hắn biểu lộ ra trạng thái tức giận tột độ, nơi nào đó không báo trước liền đâm mạnh vào bên trong Dương Tuyết Hoa, môi hắn ép xuống chặn lấy miệng của cô để cô đau đớn mà không kêu lên được...
"Ưm…ưm…"
Nước mắt hòa cùng dòng nước lạnh chảy xuống hai thân thể đang quấn quít lấy nhau. Hai chân của Dương Tuyết Hoa quấn chặt lấy hông của Hoắc Đông Quân như sợ ngã, mặc cho hắn đâm mạnh tới nỗi chạm vào tận bên trong, mỗi cú động đều nhanh và sâu…
"Em cho thằng khốn đó chạm vào nơi này chưa hả? Nó đã động vào em chưa? Mở miệng ra nói đi chứ...!"