Chương 10: Tớ biết cậu vẫn còn yêu Mặc Đình Khâm
Là anh?
Hàn Vi nhanh chóng mở điện thoại mình lên, kéo vào dòng tin nhắn phía trên
Cô đã gửi tin nhắn từ lúc nào? Hàn Vi không ngăn nổi khoé môi mình đang cong lên, đọc đi đọc lại 3 chữ anh nhắn lại. Anh vậy mà trả lời tin nhắn của cô? Sự bất ngờ này không khỏi làm Hàn Vi dâng lên ngọt ngào trong tim, tâm trạng bỗng dưng cực kì phấn chấn.
...
Trong làn mưa mờ mịt đến não lòng, có một chàng trai đang chạy theo bóng lưng dần khuất xa của người con gái. Những hạt mưa không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm gương mặt tuyệt vọng của chàng trai ấy, hoà vào dòng nước mắt đắng chát trên gương mặt đang gào thét đến đau lòng. Chàng trai càng đuổi theo, bóng dáng ấy càng xa hơn.
Đến lúc, không còn sức mà khuỵ gối ngã xuống mặt đường. Và rồi có một ánh đèn trắng loá lên, rọi thẳng vào đôi đồng tử...
Ầm!
"Hộc...hộc..!" Mặc Đình Khâm choàng tỉnh, ngồi bật dậy trên giường, không ngừng thở dốc. Mồ hôi ướt rịn trên trán nhễ nhại. Lại gặp ác mộng! Vẫn là hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ đó. Nó vẫn không ngừng ám ảnh anh trong mỗi giấc ngủ.
Mặc Đình Khâm bước vào phòng làm việc, mở hộc tủ lấy ra bao thuốc lá, châm lửa. Không có cô bên cạnh, nỗi bất an của anh lại quay trở về.
Anh lấy tấm ảnh phía trong hộp gỗ ngay bên ngăn kéo bàn. Trong ảnh, gương mặt bướng bỉnh pha nét trẻ con nhưng rất trong trẻo, rất xinh đẹp của cô gái với nụ cười thật rạng rỡ. Bên cạnh là một chàng trai đang khoác tay mình lên đôi vai nhỏ, ánh mắt luôn hướng về cô gái.
Mặc Đình Khâm nhìn vào tấm ảnh đó rất lâu, bên góc phải đã lõm nhẹ in dấu tay do đã cầm lên quá nhiều lần. Bên trong hộp gỗ còn có một sợi dây chuyền bằng bạc mỏng, trên đó có một trái tim tròn nhỏ, đằng sau khắc vài kí tự.
...
"Tối qua lạ chỗ nên chắc khó ngủ phải không? Tớ thấy cậu cứ trở mình liên tục!" Lâm Tĩnh Tĩnh miệng vừa nói, vừa nhai mẩu bánh mì.
Sáng nay, Hàn Vi đã dậy rất sớm, đúng là hôm qua cô không ngủ ngon giấc được. Bèn gọi Lâm Tĩnh Tĩnh dậy ra ngoài cùng ăn sáng.
Đây là nhà hàng của Lâm Tĩnh Tĩnh, một trong chuỗi những lĩnh vực mà cô tiếp quản kinh doanh cho gia đình. Tầm nhìn sát bên cửa kính có thể nhìn thấy được cả một con sông, bên ngoài vẫn còn nhiều người chạy bộ và tập thể dục sáng sớm.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, kể chuyện hiện tại và ôn lại kỉ niệm xưa. Đã lâu lắm rồi Hàn Vi không có cảm giác nói chuyện với ai lâu đến vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
"Để tớ thanh toán, ai lại để bà chủ nhà hàng trả hết chứ!" Hàn Vi vừa cười vừa mở ví mình ra.
"Cậu vẫn còn giữ nó?" Lâm Tĩnh Tĩnh nhanh mắt thấy có một tấm ảnh trong ví Hàn Vi, vội giật lấy để xem cho kĩ.
Đó là bức ảnh của Mặc Đình Khâm và Hàn Vi lúc còn yêu nhau. Hàn Vi trong ảnh cười tươi rạng rỡ, người bên cạnh là Mặc Đình Khâm. Ánh mắt của anh lúc đó khi nào cũng vậy, chỉ luôn luôn hướng về Hàn Vi. Trông họ đẹp đôi vô cùng.
Tấm ảnh này vừa nhìn Lâm Tĩnh Tĩnh đã biết, vì cô chính là người chụp nó. Hôm đó là ngày sinh nhật của Mặc Đình Khâm, cả 3 người đến nhà hàng của gia đình cô ăn tối. Lúc đó ở nhà hàng có sẵn máy chụp ảnh, giây phút Lâm Tĩnh Tĩnh đưa máy lên, Hàn Vi nở nụ cười như ánh mặt trời nhìn thẳng vào, còn Mặc Đình Khâm cũng gượng gạo khoác tay lên vai cô. Mặc Đình Khâm lúc đó rất ngại chụp ảnh, đó cũng là lần ngoại lệ.
"Tớ biết cậu vẫn còn yêu Mặc Đình Khâm!" Lâm Tĩnh Tĩnh trả lại ví. Ánh mắt cụp xuống, không khỏi buông tiếng thở dài.
~~
"Không phải là vẫn còn, mà thật ra là luôn như vậy!" Hàn Vi thấy khoé mắt mình cay xè, thoát khỏi kí ức đó. Cô lấy tay lau nước mắt, cố vặn ra nụ cười.
...
Ngày cuối ở Thượng Hải, Hàn Vi muốn ở lại Havis làm việc, lượng đơn đặt hàng khá nhiều, những mẫu thiết kế mới dần được ưa chuộng. Cô ngồi ở quầy cùng với nhân viên thu ngân, chăm chú check lại hết tất cả công việc.
Cửa được đẩy vào. Người bước vào mặc một bộ vest trắng, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt, trông rất phóng khoáng và lịch thiệp. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng ra tiếp đón.
"Tôi có thể giúp gì được cho Ngài?"
"Phiền cô! Tôi muốn gặp nhà thiết kế Havis!"
Hàn Vi đang kiểm tra lại công việc trên máy tính, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô tò mò nhìn lên nhưng người đó đang ngồi quay lưng lại.
"Xin lỗi Ngài! Cô Havis không làm việc trực tiếp ở đây ạ! Ngài có thể liên hệ công việc với cô ấy qua email!" Cô nhân viên trẻ ấp úng đưa mắt nhìn về phía Hàn Vi.
Thông tin thực sự của Hàn Vi luôn được giấu kín, cô cũng không chụp ảnh cho bất kì bài báo nào và bất cứ gì ngoài cái tên Havis. Tất nhiên, nguyên tắc của nhân viên cũng là không được tiết lộ.
"Tôi là CEO của Venus. Trước giờ trong mọi lần hợp tác, quy tắc của tôi luôn là làm việc trực tiếp. Nếu cô Havis không đồng ý được điều kiện này, vậy thật tiếc. Xem như không có cơ hội làm việc với học trò của AmBer. L rồi!" Nghiên Thế Đàm nho nhã đứng dậy, gài lại nút áo vest, toan bước ra khỏi cửa.
Hàn Vi do dự giây lát, cô bước tới.
"Khoan đã, Nghiên tổng!"
"Mặc phu nhân? Sao cô lại ở đây?" Nghiên Thế Đàm ngạc nhiên, quay người lại nhìn cô, không khỏi thắc mắc.
Hàn Vi ra hiệu bằng ánh mắt cho cô nhân viên đó trở về quầy làm việc tiếp.
"Mời Nghiên tổng vào trong nói chuyện! Tôi chính là Havis!"
Hàn Vi nhanh chóng mở điện thoại mình lên, kéo vào dòng tin nhắn phía trên
Cô đã gửi tin nhắn từ lúc nào? Hàn Vi không ngăn nổi khoé môi mình đang cong lên, đọc đi đọc lại 3 chữ anh nhắn lại. Anh vậy mà trả lời tin nhắn của cô? Sự bất ngờ này không khỏi làm Hàn Vi dâng lên ngọt ngào trong tim, tâm trạng bỗng dưng cực kì phấn chấn.
...
Trong làn mưa mờ mịt đến não lòng, có một chàng trai đang chạy theo bóng lưng dần khuất xa của người con gái. Những hạt mưa không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm gương mặt tuyệt vọng của chàng trai ấy, hoà vào dòng nước mắt đắng chát trên gương mặt đang gào thét đến đau lòng. Chàng trai càng đuổi theo, bóng dáng ấy càng xa hơn.
Đến lúc, không còn sức mà khuỵ gối ngã xuống mặt đường. Và rồi có một ánh đèn trắng loá lên, rọi thẳng vào đôi đồng tử...
Ầm!
"Hộc...hộc..!" Mặc Đình Khâm choàng tỉnh, ngồi bật dậy trên giường, không ngừng thở dốc. Mồ hôi ướt rịn trên trán nhễ nhại. Lại gặp ác mộng! Vẫn là hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ đó. Nó vẫn không ngừng ám ảnh anh trong mỗi giấc ngủ.
Mặc Đình Khâm bước vào phòng làm việc, mở hộc tủ lấy ra bao thuốc lá, châm lửa. Không có cô bên cạnh, nỗi bất an của anh lại quay trở về.
Anh lấy tấm ảnh phía trong hộp gỗ ngay bên ngăn kéo bàn. Trong ảnh, gương mặt bướng bỉnh pha nét trẻ con nhưng rất trong trẻo, rất xinh đẹp của cô gái với nụ cười thật rạng rỡ. Bên cạnh là một chàng trai đang khoác tay mình lên đôi vai nhỏ, ánh mắt luôn hướng về cô gái.
Mặc Đình Khâm nhìn vào tấm ảnh đó rất lâu, bên góc phải đã lõm nhẹ in dấu tay do đã cầm lên quá nhiều lần. Bên trong hộp gỗ còn có một sợi dây chuyền bằng bạc mỏng, trên đó có một trái tim tròn nhỏ, đằng sau khắc vài kí tự.
...
"Tối qua lạ chỗ nên chắc khó ngủ phải không? Tớ thấy cậu cứ trở mình liên tục!" Lâm Tĩnh Tĩnh miệng vừa nói, vừa nhai mẩu bánh mì.
Sáng nay, Hàn Vi đã dậy rất sớm, đúng là hôm qua cô không ngủ ngon giấc được. Bèn gọi Lâm Tĩnh Tĩnh dậy ra ngoài cùng ăn sáng.
Đây là nhà hàng của Lâm Tĩnh Tĩnh, một trong chuỗi những lĩnh vực mà cô tiếp quản kinh doanh cho gia đình. Tầm nhìn sát bên cửa kính có thể nhìn thấy được cả một con sông, bên ngoài vẫn còn nhiều người chạy bộ và tập thể dục sáng sớm.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, kể chuyện hiện tại và ôn lại kỉ niệm xưa. Đã lâu lắm rồi Hàn Vi không có cảm giác nói chuyện với ai lâu đến vậy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
"Để tớ thanh toán, ai lại để bà chủ nhà hàng trả hết chứ!" Hàn Vi vừa cười vừa mở ví mình ra.
"Cậu vẫn còn giữ nó?" Lâm Tĩnh Tĩnh nhanh mắt thấy có một tấm ảnh trong ví Hàn Vi, vội giật lấy để xem cho kĩ.
Đó là bức ảnh của Mặc Đình Khâm và Hàn Vi lúc còn yêu nhau. Hàn Vi trong ảnh cười tươi rạng rỡ, người bên cạnh là Mặc Đình Khâm. Ánh mắt của anh lúc đó khi nào cũng vậy, chỉ luôn luôn hướng về Hàn Vi. Trông họ đẹp đôi vô cùng.
Tấm ảnh này vừa nhìn Lâm Tĩnh Tĩnh đã biết, vì cô chính là người chụp nó. Hôm đó là ngày sinh nhật của Mặc Đình Khâm, cả 3 người đến nhà hàng của gia đình cô ăn tối. Lúc đó ở nhà hàng có sẵn máy chụp ảnh, giây phút Lâm Tĩnh Tĩnh đưa máy lên, Hàn Vi nở nụ cười như ánh mặt trời nhìn thẳng vào, còn Mặc Đình Khâm cũng gượng gạo khoác tay lên vai cô. Mặc Đình Khâm lúc đó rất ngại chụp ảnh, đó cũng là lần ngoại lệ.
"Tớ biết cậu vẫn còn yêu Mặc Đình Khâm!" Lâm Tĩnh Tĩnh trả lại ví. Ánh mắt cụp xuống, không khỏi buông tiếng thở dài.
~~
"Không phải là vẫn còn, mà thật ra là luôn như vậy!" Hàn Vi thấy khoé mắt mình cay xè, thoát khỏi kí ức đó. Cô lấy tay lau nước mắt, cố vặn ra nụ cười.
...
Ngày cuối ở Thượng Hải, Hàn Vi muốn ở lại Havis làm việc, lượng đơn đặt hàng khá nhiều, những mẫu thiết kế mới dần được ưa chuộng. Cô ngồi ở quầy cùng với nhân viên thu ngân, chăm chú check lại hết tất cả công việc.
Cửa được đẩy vào. Người bước vào mặc một bộ vest trắng, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt, trông rất phóng khoáng và lịch thiệp. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng ra tiếp đón.
"Tôi có thể giúp gì được cho Ngài?"
"Phiền cô! Tôi muốn gặp nhà thiết kế Havis!"
Hàn Vi đang kiểm tra lại công việc trên máy tính, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô tò mò nhìn lên nhưng người đó đang ngồi quay lưng lại.
"Xin lỗi Ngài! Cô Havis không làm việc trực tiếp ở đây ạ! Ngài có thể liên hệ công việc với cô ấy qua email!" Cô nhân viên trẻ ấp úng đưa mắt nhìn về phía Hàn Vi.
Thông tin thực sự của Hàn Vi luôn được giấu kín, cô cũng không chụp ảnh cho bất kì bài báo nào và bất cứ gì ngoài cái tên Havis. Tất nhiên, nguyên tắc của nhân viên cũng là không được tiết lộ.
"Tôi là CEO của Venus. Trước giờ trong mọi lần hợp tác, quy tắc của tôi luôn là làm việc trực tiếp. Nếu cô Havis không đồng ý được điều kiện này, vậy thật tiếc. Xem như không có cơ hội làm việc với học trò của AmBer. L rồi!" Nghiên Thế Đàm nho nhã đứng dậy, gài lại nút áo vest, toan bước ra khỏi cửa.
Hàn Vi do dự giây lát, cô bước tới.
"Khoan đã, Nghiên tổng!"
"Mặc phu nhân? Sao cô lại ở đây?" Nghiên Thế Đàm ngạc nhiên, quay người lại nhìn cô, không khỏi thắc mắc.
Hàn Vi ra hiệu bằng ánh mắt cho cô nhân viên đó trở về quầy làm việc tiếp.
"Mời Nghiên tổng vào trong nói chuyện! Tôi chính là Havis!"