Chương : 6
"Cô chủ, cô nên ăn cơm". Bạch Kỳ gõ cửa đi tới.
Ninh Tự Thủy cuống quít đưa điện thoại di động để xuống, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn ăn, dẹp đi".
Ánh mắt Bạch Kỳ lạnh lùng quét qua điện thoại di động trong tay cô, đáy mắt xẹt qua một tia hồ nghi, để thức ăn xuống: "Vừa có người gọi điện thoại cho cô?"
Ninh Tự Thủy cố bình tĩnh nói: "Trước kia một bạn học, tùy tiệnnói chuyện vài câu".
"Xem như mình không đói bụng, nhưng đứa bé trong bụng cũng sẽ đói. Cô chủ, cũng không muốn đứa bé gặp chuyện không may chứ!" Bạch Kỳ đem một chén cháo nóng hổi đưa tới trong tay cô, giọng nói lạnh nhạt, lại cung kính.
Đúng a! Coi như mình không đói bụng, đứa bé cũng sẽ đói! Ninh Tự Thủy gật đầu: "Cám ơn".
"Đây là việc tôi nên làm". Bạch Kỳ gật đầu, tiếp tục nói: "Thiếu gia đã căn dặn, không có sự chấp thuận của hắn, cô không thể rời phòng một bước".
"Cái gì?" Ninh Tự Thủy cả kinh, cái chén trong tay rơi trên mặt đất, cháo vun vẫy đầy đất. Lắc đầu: "Hắn không thể làm như vậy, đây là hắn đang giam lỏng tôi!"
Vẻ mặt Bạch Kỳ vẫn không thay đổi, ngồi xổm người xuống thu dọn đồ đạc: "Đây là mệnh lệnh của thiếu gia. Tôi đi xuống lấy chén khác cho cô".
Ninh Tự Thủy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, giống như có một thanh dao găm đâm vào trái tim mình từng nhát, từng nhát. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cắn ngón tay mình, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.
Tại sao?? Kỷ Trà Thần, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Trước kia, anh đối xử với tôi dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt, bây giờ rốt cuộc đã đâu mất rồi?
Bạch Kỳ đưa điện thoại di động đặt trên bàn, giọng nói cung kính báo cáo: "Trong di động của cô chủ có hai dãy số bị đóng. Tôi đã điều tra, cái gì cũng không tra được. Nhưng dãy số cuối cùng, cô chủ lại nói là của cô bạn học cũ gọi cho cô ấy thôi".
Ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nheo lại, xương cốt rắn chắc ngón tay rõ ràng cầm lấy điện thoại di động, nhấn ghi chép trò chuyện, mày kiếm nhíu lên, sắc mặt trầm xuống, vô cùng không vui.
Bạn học cũ?
Khi hắn quyết định cưới Ninh Tự Thủy, cũng sai người đi thăm dò chuyện 16 năm trong quá khứ của cô, không rõ chi tiết, không có gì là hắn không biết. Ninh Tự Thủy tính tình dịu dàng, không thích gặp người, không gần gủi ai. Người theo đuổi bên cạnh có hơn hai trăm, cô không lựa chọn bất kỳ một người nào. Không uống rượu, không hút thuốc lá, không pha rượu, thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. . . . . .
Hôm nay, cô lại có thể học được nói dối!
"Tiếp tục để ý cô ấy".
"Vâng" Bạch Kỳ nhìn lướt qua điện thoại di động, chần chờ nói: "Cái này. . . . . ."
Kỷ Trà Thần không nói lời nào, chỉ giơ tay lên hung hăng ném một cái, điện thoại di động ở giữa không trung kéo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hung hăng đập vào một bên quầy thủy tinh. Miểng thủy tinh đầy đất, phản chiếu hình ảnh Kỷ Trà Thần đang nổi giận, vẻ mặt u ám.
Bạch Kỳ không dám nói, xoay người rời đi. Mặc dù trong lòng nghi ngờ rất nhiều, lại không có gan hỏi. Kể từ sau khi thiếu gia cưới cô chủ, mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, phớt lờ, nhưng len lén vô cùng quan tâm cô chủ.
Một năm sau, dường như cô chủ từ từ có thể đón nhận thiếu gia. Vốn là hai năm hôn nhân hòa thuận, cô chủ có thể nói là nữ chủ nhân tiêu chuẩn của Kỉ gia, cao quý ưu nhã, dịu dàng, lịch sự nhã nhặn, thiếu gia đối với cô sủng ái, người mù cũng biết.
Nhưng sau khi cô chủ có đứa bé, tính tình thiếu gia thay đổi lớn. Điều này khiến người ta nghĩ không ra!
"Kỷ Trà Thần, anh đem điện thoại di động trả lại cho tôi". Ninh Tự Thủy phát hiện không thấy điện thoại di động, không cần nghĩ cũng biết là Bạch Kỳ đưa cho Kỷ Trà Thần, đẩy cửa thư phòng ra, nói xong, liền ngây ngẩn cả người. . . . . .
Ninh Tự Thủy cuống quít đưa điện thoại di động để xuống, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn ăn, dẹp đi".
Ánh mắt Bạch Kỳ lạnh lùng quét qua điện thoại di động trong tay cô, đáy mắt xẹt qua một tia hồ nghi, để thức ăn xuống: "Vừa có người gọi điện thoại cho cô?"
Ninh Tự Thủy cố bình tĩnh nói: "Trước kia một bạn học, tùy tiệnnói chuyện vài câu".
"Xem như mình không đói bụng, nhưng đứa bé trong bụng cũng sẽ đói. Cô chủ, cũng không muốn đứa bé gặp chuyện không may chứ!" Bạch Kỳ đem một chén cháo nóng hổi đưa tới trong tay cô, giọng nói lạnh nhạt, lại cung kính.
Đúng a! Coi như mình không đói bụng, đứa bé cũng sẽ đói! Ninh Tự Thủy gật đầu: "Cám ơn".
"Đây là việc tôi nên làm". Bạch Kỳ gật đầu, tiếp tục nói: "Thiếu gia đã căn dặn, không có sự chấp thuận của hắn, cô không thể rời phòng một bước".
"Cái gì?" Ninh Tự Thủy cả kinh, cái chén trong tay rơi trên mặt đất, cháo vun vẫy đầy đất. Lắc đầu: "Hắn không thể làm như vậy, đây là hắn đang giam lỏng tôi!"
Vẻ mặt Bạch Kỳ vẫn không thay đổi, ngồi xổm người xuống thu dọn đồ đạc: "Đây là mệnh lệnh của thiếu gia. Tôi đi xuống lấy chén khác cho cô".
Ninh Tự Thủy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, giống như có một thanh dao găm đâm vào trái tim mình từng nhát, từng nhát. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, cắn ngón tay mình, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.
Tại sao?? Kỷ Trà Thần, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Trước kia, anh đối xử với tôi dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt, bây giờ rốt cuộc đã đâu mất rồi?
Bạch Kỳ đưa điện thoại di động đặt trên bàn, giọng nói cung kính báo cáo: "Trong di động của cô chủ có hai dãy số bị đóng. Tôi đã điều tra, cái gì cũng không tra được. Nhưng dãy số cuối cùng, cô chủ lại nói là của cô bạn học cũ gọi cho cô ấy thôi".
Ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần nheo lại, xương cốt rắn chắc ngón tay rõ ràng cầm lấy điện thoại di động, nhấn ghi chép trò chuyện, mày kiếm nhíu lên, sắc mặt trầm xuống, vô cùng không vui.
Bạn học cũ?
Khi hắn quyết định cưới Ninh Tự Thủy, cũng sai người đi thăm dò chuyện 16 năm trong quá khứ của cô, không rõ chi tiết, không có gì là hắn không biết. Ninh Tự Thủy tính tình dịu dàng, không thích gặp người, không gần gủi ai. Người theo đuổi bên cạnh có hơn hai trăm, cô không lựa chọn bất kỳ một người nào. Không uống rượu, không hút thuốc lá, không pha rượu, thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. . . . . .
Hôm nay, cô lại có thể học được nói dối!
"Tiếp tục để ý cô ấy".
"Vâng" Bạch Kỳ nhìn lướt qua điện thoại di động, chần chờ nói: "Cái này. . . . . ."
Kỷ Trà Thần không nói lời nào, chỉ giơ tay lên hung hăng ném một cái, điện thoại di động ở giữa không trung kéo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, hung hăng đập vào một bên quầy thủy tinh. Miểng thủy tinh đầy đất, phản chiếu hình ảnh Kỷ Trà Thần đang nổi giận, vẻ mặt u ám.
Bạch Kỳ không dám nói, xoay người rời đi. Mặc dù trong lòng nghi ngờ rất nhiều, lại không có gan hỏi. Kể từ sau khi thiếu gia cưới cô chủ, mặc dù ngoài mặt lạnh lùng, phớt lờ, nhưng len lén vô cùng quan tâm cô chủ.
Một năm sau, dường như cô chủ từ từ có thể đón nhận thiếu gia. Vốn là hai năm hôn nhân hòa thuận, cô chủ có thể nói là nữ chủ nhân tiêu chuẩn của Kỉ gia, cao quý ưu nhã, dịu dàng, lịch sự nhã nhặn, thiếu gia đối với cô sủng ái, người mù cũng biết.
Nhưng sau khi cô chủ có đứa bé, tính tình thiếu gia thay đổi lớn. Điều này khiến người ta nghĩ không ra!
"Kỷ Trà Thần, anh đem điện thoại di động trả lại cho tôi". Ninh Tự Thủy phát hiện không thấy điện thoại di động, không cần nghĩ cũng biết là Bạch Kỳ đưa cho Kỷ Trà Thần, đẩy cửa thư phòng ra, nói xong, liền ngây ngẩn cả người. . . . . .