Chương 16
Các loại áo ba lỗ trên trang web mua sắm nhiều không đếm xuể, Thẩm Thanh Dứu mặt không cảm xúc nhìn một lát, cho đến khi nghe thấy tiếng Hứa Gia Ngôn xoay người, mới đột ngột dừng tay, nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày.
Dường như bây giờ anh mới nhận ra mình đang làm gì, lấy lại tinh thần đặt điện thoại xuống rồi quay về giường, chuẩn bị ngủ.
Chưa kịp nằm xuống, anh đã thấy người nằm thẳng trên giường kia ngáp một cái, anh không để ý, vươn tay tắt đèn, đang định nhắm mắt thì cảm thấy ngực nằng nặng, một cánh tay nhân lúc bóng tối ập xuống đã đè lên ngực anh một cách công khai.
Thẩm Thanh Dứu ngẩn ra, giơ tay đặt cánh tay kia xuống, không đến hai phút, cái tay kia lại vung sang, lần này lực hơi mạnh, nện xuống lồng ngực rắn chắc, anh hơi đau.
Thẩm Thanh Dứu im lặng chớp mắt, lần thứ hai bình tĩnh đặt cánh tay kia xuống.
Kết quả lần một vô dụng, lần hai vô dụng, lần ba vô dụng…
Lặp đi lặp lại đến lần thứ tám, cánh tay kia đã không biết xấu hổ mà còn kéo theo đồng bọn?
Sếp Thẩm sống hai mươi tám năm, trước giờ chưa từng rơi vào thế bị động như này, hiện tại anh chẳng khác nào bánh chưng bị lá bánh bao lại, hai cánh tay cộng thêm hai cái đùi của Hứa Gia Ngôn như lạt buộc chặt bánh chưng.
Hơn nữa nhiệt độ không khí không quá cao, diện tích nhà cây lại lớn, trong phòng dù mở điều hòa thì cũng không nóng đến mức phải mặc quần đùi áo cộc.
Hứa Gia Ngôn quen mặc đồ ngủ nhưng không thích mặc quần áo dài, một năm bốn mùa đều mặc quần đùi áo cộc như thế, chỉ cần điều khiển nhiệt độ, đại khái là mùa hè hạ thấp còn mùa đông tăng nhiệt lên. Hiện tại nằm trên giường lớn trong nhà cây, mặc dù đắp chăn dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh, may là trong chăn có nguồn nhiệt ấm áp, đương nhiên cậu phải bất chấp quấn lấy.
Thẩm Thanh Dứu bị cậu ôm chặt đến nỗi không thể đi vào giấc ngủ, đành cố hết sức thoát khỏi trói buộc rồi đảo khách thành chủ, ôm cả người cậu vào lòng.
Hứa Gia Ngôn trong lúc ngủ mơ bất ngờ được nguồn nhiệt bao lấy, cậu bất động vài giây rồi cựa quậy theo bản năng, thấy không thoát được đành bất chấp tất cả, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Thẩm Thanh Dứu thở phào, chợt nghe thấy ai kia lẩm bẩm, anh không nghe rõ nên nghiêng đầu, ngừng thở, lắng nghe.
Chắc hẳn Hứa Gia Ngôn đang nằm mơ, không biết rơi vào mộng đẹp gì mà bật cười.
Thẩm Thanh Dứu im lặng nghe một lát, cuối cùng đã biết là gì: “Tám trăm một tiếng…”
“Hihi, tám trăm một tiếng…”
Đang nói tiền lương làm người mẫu vào bữa tiệc hôm nọ à?
Thẩm Thanh Dứu còn chưa kịp cảm thán nhóc tham tiền thì lại nghe cậu nói đứt quãng: “Năm tiếng đồng hồ… Đủ mời Thẩm Thanh Dứu ăn cơm rồi… Hihi… Hẳn là đủ rồi…”
Tám trăm một tiếng, năm tiếng tổng cộng bốn nghìn.
Thẩm Thanh Dứu ăn thế nào cũng không ăn hết ngần ấy tiền trong một bữa, huống chi Hứa Gia Ngôn kiếm tiền không dễ dàng, tiền lương một tiếng không thấp nhưng đứng dưới nhiệt độ gần chạm mốc không độ lâu như thế, dù nhiều tiền hơn cũng không quá đáng.
Anh nhớ hôm ấy Hứa Gia Ngôn nhận được tiền lương, điều đầu tiên cậu muốn làm là mời anh ăn cơm. Đồng thời nhớ lại vẻ mặt do dự khi nhìn quán cơm ven đường hôm anh đưa cậu tới ngõ Quảng Ninh mua quần áo.
Sau lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn gọi điện thoại cho anh, anh đã hỏi ông bà nội về gia cảnh nhà họ Hứa.
Nói về gia cảnh thì nhà cậu là một nhà khá giả bình thường, nói là khá giả thật ra hơi miễn cưỡng, cùng lắm xem như không đến mức túng quẫn.
Nhưng sự không túng quẫn này phải xem đặt trong hoàn cảnh nào.
Tiêu dùng ở huyện không thể so sánh với thành thị bậc nhất ở thành phố A. Thẩm Thanh Dứu cho rằng số tiền kiếm được này cậu sẽ dùng vào việc tìm phòng trước, hoặc tích trữ để đổi một bộ vest đáng giá hơn, chứ không ngờ cậu không tính toán cho bản thân gì hết, cậu đặt hết số tiền mình kiếm được – không giữ lại xu nào – lên người anh.
Có lẽ trước khi nhận công việc người mẫu kia, cậu đã tính toán sử dụng số tiền ấy như thế nào, nếu không đi du lịch, có lẽ cậu sẽ chọn một nhà hàng xa hoa, hiện tại đi du lịch, cậu cũng chọn khách sạn tốt nhất ở nơi đây.
Cậu đã phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng cậu lại tỏ ra những chuyện cậu làm cho anh chỉ đơn giản là thuận tay.
Thẩm Thanh Dứu dần thích ứng với bóng tối, loáng thoáng thấy nét mặt khi ngủ của Hứa Gia Ngôn. Dường như mộng đẹp chưa kết thúc, khóe miệng vẫn mang nét cười, đột nhiên, không biết mơ thấy điều gì, khóe miệng khẽ cong kia mím lại, hơi ấm ức thủ thỉ: “Bà nội… con là con trai mà… con không muốn mặc váy…”
Mùa thu đêm dài.
Hứa Gia Ngôn mơ ba, bốn giấc mộng mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Cậu nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ, cậu đi giữa trời tuyết rộng mênh mông, dưới chân là lớp tuyết dày, ngay khi hai chân sắp đông cứng thì một chiếc máy sưởi ấm áp xuất hiện trước mắt.
Chiếc máy sưởi ấy có hình vuông, cao như bức tường, mặc bộ âu phục màu đen với gương mặt giống hệt Thẩm Thanh Dứu?
Máy sưởi không ngừng khuếch tán nhiệt độ ra xung quanh, cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng bấu víu lấy chiếc máy sưởi kia. Nhưng máy sưởi hình như có cảm ứng, mỗi khi cậu muốn tới gần thì lại bị đẩy ra, cậu không còn cách nào khác, chỉ biết lặp đi lặp lại, cho đến khi chuẩn bị từ bỏ, chiếc máy sưởi kia bất ngờ mở rộng vòng tay kéo cậu vào lòng!
Hứa Gia Ngôn vừa hồi ức cảnh trong mơ, vừa vươn vai ngáp dài ngáp ngắn.
Vươn vai xong mới nhớ ra phòng này không chỉ có mỗi mình mình, vội vàng hạ tay xuống nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh không có ai, không biết Thẩm Thanh Dứu thức giấc từ bao giờ, chỉ để lại bộ quần áo ngủ mặc hôm qua, chúng được gấp gọn đặt một bên.
Hứa Gia Ngôn ngơ ngác rồi xuống giường tìm người, kết quả phòng tắm không có, ban công không có, phòng bếp ngập tràn hương cà phê cũng không có.
Hứa Gia Ngôn mặc quần đùi áo ba lỗ với mái tóc dựng ngược đang định đi ra ngoài tìm người, vừa mở cửa gỗ thì thấy Thẩm Thanh Dứu bước vào, trong tay là bữa sáng.
Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi sáng, bình thường cậu rất ít khi ngủ nướng, không biết có phải do máy sưởi trong mơ quá ấm áp mới khiến cậu ngủ đến lúc mặt trời lên cao không.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu ăn mặc như thế đứng ở cửa, hờ hững ra lệnh: “Vào mặc quần áo trước đã.”
Hứa Gia Ngôn đáp lời, vừa muốn thay quần áo vừa muốn lấy bát đĩa cho Thẩm Thanh Dứu, cho đến khi anh rảnh tay mới tranh thủ lấy quần áo trong túi hành lý ra thay, sau đó cùng Thẩm Thanh Dứu vào phòng bếp.
Cà phê không biết được pha từ bao giờ, trên bàn ăn là hai phần bánh mì nguyên cám, bánh donut, bánh ú và sốt phô mai, cùng với mấy miếng cam cắt sẵn đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hương thơm mát.
Đồ uống chỉ có một cốc sữa bò.
Thẩm Thanh Dứu đẩy cốc sữa bò cho Hứa Gia Ngôn, còn bản thân cầm cốc cà phê đen đặc.
Mùa thu ngày ngắn, hơn tám giờ, mặt trời mới ló rạng, phòng bếp ở hướng đông, lúc này nắng ban mai chiếu vào cửa sổ ánh lên miếng cam tươi rói.
Hứa Gia Ngôn uống một ngụm sữa bò, lén đánh giá trang phục của Thẩm Thanh Dứu, hôm nay anh mặc áo khoác đen với viền trắng, lúc mới vào anh đã cởi ra, hiện tại trên người anh chỉ có chiếc áo thun màu đen.
Áo thun tay dài, thích hợp với nhiệt độ hiện tại.
Tóc không được chải chuốt tỉ mỉ như ngày thường, vài sợi rủ xuống trán, trông anh càng trẻ tuổi hơn.
Hứa Gia Ngôn vừa nhìn lén vừa uống sữa bò, cho đến khi Thẩm Thanh Dứu đặt cốc cà phê xuống, đối diện với tầm mắt của cậu mới khiến cậu bối rối rời khỏi trận địa. Hứa Gia Ngôn định tìm chủ đề phá vỡ bầu không khí im lặng thì trước mắt xuất hiện một tờ khăn giấy.
Hứa Gia Ngôn khó hiểu ngẩng đầu, thấy Thẩm Thanh Dứu chạm nhẹ vào khóe miệng mới ý thức được miệng mình dính sữa, lúc này trông như ông lão bạc râu.
Hứa Gia Ngôn xấu hổ, lau miệng rồi nhìn Thẩm Thanh Dứu nhoẻn miệng cười: “Hôm qua tôi không đá anh chứ?”
Thẩm Thanh Dứu ăn miếng bánh mì nguyên cám không có vị gì: “Không.”
Hứa Gia Ngôn lại hỏi: “Tôi có chèn ép anh không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không.”
“Thật á?!” Hứa Gia Ngôn giật mình vì biểu hiện của mình đêm qua, vui vẻ nói tiếp, “Thế thì tốt, tôi phải phát huy mới được!”
Thẩm Thanh Dứu không đáp lại, chỉ nhân lúc cậu không chú ý mới âm thầm day trán.
Hai người dùng xong bữa sáng, dựa theo kế hoạch đã định, đi về phía công viên cây xanh cách khách sạn năm trăm mét.
Có lẽ khách du lịch đến đây đều ghé qua công viên cây xanh một lượt, nên khách sạn chuẩn bị một vài đồ cần dùng để du ngoạn, ví như áo mưa, ủng đi mưa hay gậy leo núi.
Độ ẩm trong rừng tương đối cao, dù trời không mưa thì chỉ đi thôi vẫn có thể ướt người.
Hứa Gia Ngôn nhét hai áo mưa dùng một lần vào balo, nhìn đôi giày vải mình đang đi, ngồi xuống ghế trước cửa, cởi giày thay bằng đôi ủng đi mưa màu vàng đã được tiệt trùng ở nhiệt độ cao.
Thẩm Thanh Dứu đi đôi giày leo núi chống nước nên không cần đi thêm ủng đi mưa, chờ cậu thay giày xong thì cầm lấy chiếc mũ anh mua tặng treo trên giá quần áo, đội lên đầu Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn đang ngồi sửa sang lại ống quần, nhận thấy Thẩm Thanh Dứu đội mũ cho mình thì ngẩng đầu nhìn anh cười.
Thẩm Thanh Dứu im lặng ngắm gương mặt tươi tắn của cậu một lát rồi hỏi: “Bữa tiệc tối hôm trước, cậu nhận làm người mẫu vì tôi à?”
Hứa Gia Ngôn ngẩn người, lát sau mới trả lời: “Không phải, tôi kiếm tiền vì mình thôi.”
Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao phải kiếm tiền?”
“Kiếm tiền đương nhiên là để…” Hứa Gia Ngôn tắc tịt, vội vàng chớp mắt.
Cậu nhất thời không biết giải thích thế nào, đành trốn tránh cụp mắt xuống.
Cậu muốn giấu giếm, chân tướng đúng là như vậy, với cậu tiền lương một tiếng quá hấp dẫn, nhưng cảm giác xấu hổ khi phải mặc váy trước mặt mọi người cũng khiến cậu phân vân rất nhiều. Cuối cùng ước muốn hồi đáp Thẩm Thanh Dứu chiến thắng, thậm chí trước khi nhận được tiền lương, cậu đã bắt đầu suy nghĩ nên sử dụng số tiền đó như thế nào.
Thẩm Thanh Dứu ngồi xuống trước mặt Hứa Gia Ngôn, giúp cậu thắt lại dây mũ, hạ giọng: “Hứa Gia Ngôn, chúng ta quen biết được nửa tháng rồi nhỉ.”
Hứa Gia Ngôn tính ngày, làm tròn lên một chút thì đúng là nửa tháng, cậu vừa đáp lời thì nghe thấy Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Cậu đừng khách sáo với tôi nữa được không?”
Hứa Gia Ngôn còn chưa trả lời thì Thẩm Thanh Dứu nói tiếp: “Cậu khoản đãi tôi như thế, tôi nên đáp lại thế nào đây?”
Hứa Gia Ngôn xua tay: “Không thể nói như thế được, rõ ràng là anh đối xử tốt với tôi trước, nên tôi mới… mới muốn báo đáp anh.”
Thẩm Thanh Dứu: “Sau khi báo đáp xong thì sao?”
“Sau khi…?”
“Cậu muốn cắt đứt quan hệ với tôi à?”
Hứa Gia Ngôn: “Không, không, tôi không muốn cắt đứt quan hệ với anh, chỉ là tôi cảm thấy tôi không thể để anh trả giá một mình, tuy hai chúng ta có hôn ước nhưng đó chỉ là ước định bằng miệng của người lớn, anh không cần…”
Hình như Thẩm Thanh Dứu không muốn nghe chuyện hôn ước từ miệng cậu, lướt qua chủ đề này quay lại vấn đề vừa nãy: “Quan hệ qua lại giữa người với người là tiến về phía trước, tôi không cho rằng mình trả giá giản đơn lại cần hồi báo long trọng. Nếu cậu muốn thanh toán rõ ràng, vậy thì hiện tại tôi cũng phải báo đáp một cách trịnh trọng.”
Rõ ràng Thẩm Thanh Dứu chỉ ngồi xổm nói chuyện với cậu nhưng ánh mắt kia quá khôn khéo, như thể kéo cậu lên thẳng bàn đàm phán.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy mình đạp nhầm bước nào đó rồi, hình như mình không nên tính toán rạch ròi với thương nhân: “Thật sự không cần mà.”
Thẩm Thanh Dứu không để ý đến cậu, lấy một tập giấy từ ngăn kéo tủ giày.
Thẩm Thanh Dứu nhìn thoáng qua, ánh mắt chạm phải bốn chữ in hoa trên tờ giấy trắng – “Hợp đồng cho thuê”.
~Hết chương 16~
Dường như bây giờ anh mới nhận ra mình đang làm gì, lấy lại tinh thần đặt điện thoại xuống rồi quay về giường, chuẩn bị ngủ.
Chưa kịp nằm xuống, anh đã thấy người nằm thẳng trên giường kia ngáp một cái, anh không để ý, vươn tay tắt đèn, đang định nhắm mắt thì cảm thấy ngực nằng nặng, một cánh tay nhân lúc bóng tối ập xuống đã đè lên ngực anh một cách công khai.
Thẩm Thanh Dứu ngẩn ra, giơ tay đặt cánh tay kia xuống, không đến hai phút, cái tay kia lại vung sang, lần này lực hơi mạnh, nện xuống lồng ngực rắn chắc, anh hơi đau.
Thẩm Thanh Dứu im lặng chớp mắt, lần thứ hai bình tĩnh đặt cánh tay kia xuống.
Kết quả lần một vô dụng, lần hai vô dụng, lần ba vô dụng…
Lặp đi lặp lại đến lần thứ tám, cánh tay kia đã không biết xấu hổ mà còn kéo theo đồng bọn?
Sếp Thẩm sống hai mươi tám năm, trước giờ chưa từng rơi vào thế bị động như này, hiện tại anh chẳng khác nào bánh chưng bị lá bánh bao lại, hai cánh tay cộng thêm hai cái đùi của Hứa Gia Ngôn như lạt buộc chặt bánh chưng.
Hơn nữa nhiệt độ không khí không quá cao, diện tích nhà cây lại lớn, trong phòng dù mở điều hòa thì cũng không nóng đến mức phải mặc quần đùi áo cộc.
Hứa Gia Ngôn quen mặc đồ ngủ nhưng không thích mặc quần áo dài, một năm bốn mùa đều mặc quần đùi áo cộc như thế, chỉ cần điều khiển nhiệt độ, đại khái là mùa hè hạ thấp còn mùa đông tăng nhiệt lên. Hiện tại nằm trên giường lớn trong nhà cây, mặc dù đắp chăn dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh, may là trong chăn có nguồn nhiệt ấm áp, đương nhiên cậu phải bất chấp quấn lấy.
Thẩm Thanh Dứu bị cậu ôm chặt đến nỗi không thể đi vào giấc ngủ, đành cố hết sức thoát khỏi trói buộc rồi đảo khách thành chủ, ôm cả người cậu vào lòng.
Hứa Gia Ngôn trong lúc ngủ mơ bất ngờ được nguồn nhiệt bao lấy, cậu bất động vài giây rồi cựa quậy theo bản năng, thấy không thoát được đành bất chấp tất cả, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Thẩm Thanh Dứu thở phào, chợt nghe thấy ai kia lẩm bẩm, anh không nghe rõ nên nghiêng đầu, ngừng thở, lắng nghe.
Chắc hẳn Hứa Gia Ngôn đang nằm mơ, không biết rơi vào mộng đẹp gì mà bật cười.
Thẩm Thanh Dứu im lặng nghe một lát, cuối cùng đã biết là gì: “Tám trăm một tiếng…”
“Hihi, tám trăm một tiếng…”
Đang nói tiền lương làm người mẫu vào bữa tiệc hôm nọ à?
Thẩm Thanh Dứu còn chưa kịp cảm thán nhóc tham tiền thì lại nghe cậu nói đứt quãng: “Năm tiếng đồng hồ… Đủ mời Thẩm Thanh Dứu ăn cơm rồi… Hihi… Hẳn là đủ rồi…”
Tám trăm một tiếng, năm tiếng tổng cộng bốn nghìn.
Thẩm Thanh Dứu ăn thế nào cũng không ăn hết ngần ấy tiền trong một bữa, huống chi Hứa Gia Ngôn kiếm tiền không dễ dàng, tiền lương một tiếng không thấp nhưng đứng dưới nhiệt độ gần chạm mốc không độ lâu như thế, dù nhiều tiền hơn cũng không quá đáng.
Anh nhớ hôm ấy Hứa Gia Ngôn nhận được tiền lương, điều đầu tiên cậu muốn làm là mời anh ăn cơm. Đồng thời nhớ lại vẻ mặt do dự khi nhìn quán cơm ven đường hôm anh đưa cậu tới ngõ Quảng Ninh mua quần áo.
Sau lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn gọi điện thoại cho anh, anh đã hỏi ông bà nội về gia cảnh nhà họ Hứa.
Nói về gia cảnh thì nhà cậu là một nhà khá giả bình thường, nói là khá giả thật ra hơi miễn cưỡng, cùng lắm xem như không đến mức túng quẫn.
Nhưng sự không túng quẫn này phải xem đặt trong hoàn cảnh nào.
Tiêu dùng ở huyện không thể so sánh với thành thị bậc nhất ở thành phố A. Thẩm Thanh Dứu cho rằng số tiền kiếm được này cậu sẽ dùng vào việc tìm phòng trước, hoặc tích trữ để đổi một bộ vest đáng giá hơn, chứ không ngờ cậu không tính toán cho bản thân gì hết, cậu đặt hết số tiền mình kiếm được – không giữ lại xu nào – lên người anh.
Có lẽ trước khi nhận công việc người mẫu kia, cậu đã tính toán sử dụng số tiền ấy như thế nào, nếu không đi du lịch, có lẽ cậu sẽ chọn một nhà hàng xa hoa, hiện tại đi du lịch, cậu cũng chọn khách sạn tốt nhất ở nơi đây.
Cậu đã phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng cậu lại tỏ ra những chuyện cậu làm cho anh chỉ đơn giản là thuận tay.
Thẩm Thanh Dứu dần thích ứng với bóng tối, loáng thoáng thấy nét mặt khi ngủ của Hứa Gia Ngôn. Dường như mộng đẹp chưa kết thúc, khóe miệng vẫn mang nét cười, đột nhiên, không biết mơ thấy điều gì, khóe miệng khẽ cong kia mím lại, hơi ấm ức thủ thỉ: “Bà nội… con là con trai mà… con không muốn mặc váy…”
Mùa thu đêm dài.
Hứa Gia Ngôn mơ ba, bốn giấc mộng mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Cậu nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ, cậu đi giữa trời tuyết rộng mênh mông, dưới chân là lớp tuyết dày, ngay khi hai chân sắp đông cứng thì một chiếc máy sưởi ấm áp xuất hiện trước mắt.
Chiếc máy sưởi ấy có hình vuông, cao như bức tường, mặc bộ âu phục màu đen với gương mặt giống hệt Thẩm Thanh Dứu?
Máy sưởi không ngừng khuếch tán nhiệt độ ra xung quanh, cậu như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng bấu víu lấy chiếc máy sưởi kia. Nhưng máy sưởi hình như có cảm ứng, mỗi khi cậu muốn tới gần thì lại bị đẩy ra, cậu không còn cách nào khác, chỉ biết lặp đi lặp lại, cho đến khi chuẩn bị từ bỏ, chiếc máy sưởi kia bất ngờ mở rộng vòng tay kéo cậu vào lòng!
Hứa Gia Ngôn vừa hồi ức cảnh trong mơ, vừa vươn vai ngáp dài ngáp ngắn.
Vươn vai xong mới nhớ ra phòng này không chỉ có mỗi mình mình, vội vàng hạ tay xuống nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh không có ai, không biết Thẩm Thanh Dứu thức giấc từ bao giờ, chỉ để lại bộ quần áo ngủ mặc hôm qua, chúng được gấp gọn đặt một bên.
Hứa Gia Ngôn ngơ ngác rồi xuống giường tìm người, kết quả phòng tắm không có, ban công không có, phòng bếp ngập tràn hương cà phê cũng không có.
Hứa Gia Ngôn mặc quần đùi áo ba lỗ với mái tóc dựng ngược đang định đi ra ngoài tìm người, vừa mở cửa gỗ thì thấy Thẩm Thanh Dứu bước vào, trong tay là bữa sáng.
Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi sáng, bình thường cậu rất ít khi ngủ nướng, không biết có phải do máy sưởi trong mơ quá ấm áp mới khiến cậu ngủ đến lúc mặt trời lên cao không.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu ăn mặc như thế đứng ở cửa, hờ hững ra lệnh: “Vào mặc quần áo trước đã.”
Hứa Gia Ngôn đáp lời, vừa muốn thay quần áo vừa muốn lấy bát đĩa cho Thẩm Thanh Dứu, cho đến khi anh rảnh tay mới tranh thủ lấy quần áo trong túi hành lý ra thay, sau đó cùng Thẩm Thanh Dứu vào phòng bếp.
Cà phê không biết được pha từ bao giờ, trên bàn ăn là hai phần bánh mì nguyên cám, bánh donut, bánh ú và sốt phô mai, cùng với mấy miếng cam cắt sẵn đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hương thơm mát.
Đồ uống chỉ có một cốc sữa bò.
Thẩm Thanh Dứu đẩy cốc sữa bò cho Hứa Gia Ngôn, còn bản thân cầm cốc cà phê đen đặc.
Mùa thu ngày ngắn, hơn tám giờ, mặt trời mới ló rạng, phòng bếp ở hướng đông, lúc này nắng ban mai chiếu vào cửa sổ ánh lên miếng cam tươi rói.
Hứa Gia Ngôn uống một ngụm sữa bò, lén đánh giá trang phục của Thẩm Thanh Dứu, hôm nay anh mặc áo khoác đen với viền trắng, lúc mới vào anh đã cởi ra, hiện tại trên người anh chỉ có chiếc áo thun màu đen.
Áo thun tay dài, thích hợp với nhiệt độ hiện tại.
Tóc không được chải chuốt tỉ mỉ như ngày thường, vài sợi rủ xuống trán, trông anh càng trẻ tuổi hơn.
Hứa Gia Ngôn vừa nhìn lén vừa uống sữa bò, cho đến khi Thẩm Thanh Dứu đặt cốc cà phê xuống, đối diện với tầm mắt của cậu mới khiến cậu bối rối rời khỏi trận địa. Hứa Gia Ngôn định tìm chủ đề phá vỡ bầu không khí im lặng thì trước mắt xuất hiện một tờ khăn giấy.
Hứa Gia Ngôn khó hiểu ngẩng đầu, thấy Thẩm Thanh Dứu chạm nhẹ vào khóe miệng mới ý thức được miệng mình dính sữa, lúc này trông như ông lão bạc râu.
Hứa Gia Ngôn xấu hổ, lau miệng rồi nhìn Thẩm Thanh Dứu nhoẻn miệng cười: “Hôm qua tôi không đá anh chứ?”
Thẩm Thanh Dứu ăn miếng bánh mì nguyên cám không có vị gì: “Không.”
Hứa Gia Ngôn lại hỏi: “Tôi có chèn ép anh không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không.”
“Thật á?!” Hứa Gia Ngôn giật mình vì biểu hiện của mình đêm qua, vui vẻ nói tiếp, “Thế thì tốt, tôi phải phát huy mới được!”
Thẩm Thanh Dứu không đáp lại, chỉ nhân lúc cậu không chú ý mới âm thầm day trán.
Hai người dùng xong bữa sáng, dựa theo kế hoạch đã định, đi về phía công viên cây xanh cách khách sạn năm trăm mét.
Có lẽ khách du lịch đến đây đều ghé qua công viên cây xanh một lượt, nên khách sạn chuẩn bị một vài đồ cần dùng để du ngoạn, ví như áo mưa, ủng đi mưa hay gậy leo núi.
Độ ẩm trong rừng tương đối cao, dù trời không mưa thì chỉ đi thôi vẫn có thể ướt người.
Hứa Gia Ngôn nhét hai áo mưa dùng một lần vào balo, nhìn đôi giày vải mình đang đi, ngồi xuống ghế trước cửa, cởi giày thay bằng đôi ủng đi mưa màu vàng đã được tiệt trùng ở nhiệt độ cao.
Thẩm Thanh Dứu đi đôi giày leo núi chống nước nên không cần đi thêm ủng đi mưa, chờ cậu thay giày xong thì cầm lấy chiếc mũ anh mua tặng treo trên giá quần áo, đội lên đầu Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn đang ngồi sửa sang lại ống quần, nhận thấy Thẩm Thanh Dứu đội mũ cho mình thì ngẩng đầu nhìn anh cười.
Thẩm Thanh Dứu im lặng ngắm gương mặt tươi tắn của cậu một lát rồi hỏi: “Bữa tiệc tối hôm trước, cậu nhận làm người mẫu vì tôi à?”
Hứa Gia Ngôn ngẩn người, lát sau mới trả lời: “Không phải, tôi kiếm tiền vì mình thôi.”
Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao phải kiếm tiền?”
“Kiếm tiền đương nhiên là để…” Hứa Gia Ngôn tắc tịt, vội vàng chớp mắt.
Cậu nhất thời không biết giải thích thế nào, đành trốn tránh cụp mắt xuống.
Cậu muốn giấu giếm, chân tướng đúng là như vậy, với cậu tiền lương một tiếng quá hấp dẫn, nhưng cảm giác xấu hổ khi phải mặc váy trước mặt mọi người cũng khiến cậu phân vân rất nhiều. Cuối cùng ước muốn hồi đáp Thẩm Thanh Dứu chiến thắng, thậm chí trước khi nhận được tiền lương, cậu đã bắt đầu suy nghĩ nên sử dụng số tiền đó như thế nào.
Thẩm Thanh Dứu ngồi xuống trước mặt Hứa Gia Ngôn, giúp cậu thắt lại dây mũ, hạ giọng: “Hứa Gia Ngôn, chúng ta quen biết được nửa tháng rồi nhỉ.”
Hứa Gia Ngôn tính ngày, làm tròn lên một chút thì đúng là nửa tháng, cậu vừa đáp lời thì nghe thấy Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Cậu đừng khách sáo với tôi nữa được không?”
Hứa Gia Ngôn còn chưa trả lời thì Thẩm Thanh Dứu nói tiếp: “Cậu khoản đãi tôi như thế, tôi nên đáp lại thế nào đây?”
Hứa Gia Ngôn xua tay: “Không thể nói như thế được, rõ ràng là anh đối xử tốt với tôi trước, nên tôi mới… mới muốn báo đáp anh.”
Thẩm Thanh Dứu: “Sau khi báo đáp xong thì sao?”
“Sau khi…?”
“Cậu muốn cắt đứt quan hệ với tôi à?”
Hứa Gia Ngôn: “Không, không, tôi không muốn cắt đứt quan hệ với anh, chỉ là tôi cảm thấy tôi không thể để anh trả giá một mình, tuy hai chúng ta có hôn ước nhưng đó chỉ là ước định bằng miệng của người lớn, anh không cần…”
Hình như Thẩm Thanh Dứu không muốn nghe chuyện hôn ước từ miệng cậu, lướt qua chủ đề này quay lại vấn đề vừa nãy: “Quan hệ qua lại giữa người với người là tiến về phía trước, tôi không cho rằng mình trả giá giản đơn lại cần hồi báo long trọng. Nếu cậu muốn thanh toán rõ ràng, vậy thì hiện tại tôi cũng phải báo đáp một cách trịnh trọng.”
Rõ ràng Thẩm Thanh Dứu chỉ ngồi xổm nói chuyện với cậu nhưng ánh mắt kia quá khôn khéo, như thể kéo cậu lên thẳng bàn đàm phán.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy mình đạp nhầm bước nào đó rồi, hình như mình không nên tính toán rạch ròi với thương nhân: “Thật sự không cần mà.”
Thẩm Thanh Dứu không để ý đến cậu, lấy một tập giấy từ ngăn kéo tủ giày.
Thẩm Thanh Dứu nhìn thoáng qua, ánh mắt chạm phải bốn chữ in hoa trên tờ giấy trắng – “Hợp đồng cho thuê”.
~Hết chương 16~