Chương 40
Không chỉ phòng ngủ được trang trí màu đỏ tươi, ngay cả đồ ngủ bà nội Hứa chuẩn bị cũng là màu đỏ, Thẩm Thanh Dứu chưa từng thử màu sắc này, lập tức muốn cởi áo khoác rồi mặc thử áo ngủ.
Hứa Gia Ngôn vội vàng ngăn cản, đặt hành lý của anh xuống rồi kéo anh khỏi căn phòng toàn là màu đỏ này.
Tầng dưới.
Bà nội đã nấu cơm xong.
Cả bàn thức ăn đều là cơm quê, không tinh xảo như dì Vương làm, hơn nữa khẩu vị của bà thiên mặn, dầu muối tương dấm đều nhiều. Bà cảm thấy màu sắc nhạt quá, không thêm chút nước tương thì không thể ăn. Đây lại là lần đầu tiên Thẩm Thanh Dứu tới chơi, vì chiêu đãi khách nên cả gà, vịt, cá hiếm khi được ngồi chung một bàn, chén bát cất lâu không dùng cũng được mang ra trưng dụng.
Hứa Gia Ngôn nhìn bà nội cầm đũa của mình gắp cho Thẩm Thanh Dứu một miếng thịt kho tàu sậm màu, vốn định tìm cơ hội lấy miếng thịt có vẻ mặn kia vào bát của mình thì đã thấy Thẩm Thanh Dứu mặt không đổi sắp nói “Cảm ơn bà” rồi bỏ miếng thịt kia vào miệng.
Bà nội Hứa thấy anh thích ăn, lại gắp cho anh miếng nữa: “Ông bà nội con sao rồi?”
Thẩm Thanh Dứu im lặng xong ăn miếng thịt rồi trả lời: “Bọn họ sống rất tốt, vẫn khỏe mạnh ạ.”
Bà cười nói: “Thế thì tốt, bà với ông bà nội con không gặp nhau được ba mươi mấy năm rồi, lần gặp mặt gần nhất là ba mẹ con vừa kết hôn, con còn chưa được sinh ra đâu.”
Bà nói tiếp: “Khi đó ba mẹ Ngôn Ngôn cũng vừa kết hôn, hôn lễ của hai nhà chỉ cách nhau một tháng, lúc ấy chúng ta đã định ra hôn ước cho hai con, hiện tại thấy hai đứa nên duyên từ ước định đó, đây là một chuyện đáng mừng.”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu, vừa hàn huyên với bà vừa nhìn miếng thịt kho tàu có thêm trong bát, miếng thịt này hơi to. Thẩm Thanh Dứu im lặng một lúc lâu, đang định gắp thì thấy một đôi đũa lén lút lại gần, nhân lúc bà nội Hứa không chú ý thì kẹp lấy miếng thịt bằng tốc độ cực nhanh.
Dù vậy suốt bữa cơm, Thẩm Thanh Dứu vẫn được bà gắp cho đủ loại thịt gà, vịt, cá cùng với các loại rau xào đầy dầu mỡ.
Ăn xong bữa trưa, Hứa Gia Ngôn chủ động giúp bà dọn dẹp phòng bếp, đang định bảo Thẩm Thanh Dứu lên phòng nghỉ ngơi thì thấy anh đi vào, chen chúc với cậu trước bồn rửa bát.
Hứa Gia Ngôn nhân lúc bà không ở đây bèn nói nhỏ: “Dạ dày anh ổn chứ?”
Thẩm Thanh Dứu không có găng tay, chỉ đành đứng bên cạnh nhận bát Hứa Gia Ngôn đã rửa sạch, trả lời: “Vẫn ổn.”
Hứa Gia Ngôn: “Có phải bà tôi nấu quá mặn với quá nhiều dầu mỡ không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Hơi hơi.”
Hứa Gia Ngôn: “Chỉ hơi hơi?”
Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”
Không thể nào chỉ hơi hơi, dựa theo khẩu vị thanh đạm ngày thường của Thẩm Thanh Dứu, lượng muối hôm nay bà nội dùng có lẽ đủ cho dì Vương dùng cả tháng.
Hứa Gia Ngôn áy náy: “Thật ra tôi đã nhắc bà nội trong điện thoại rồi, nhưng bà nấu cơm bao nhiêu năm, lượng dầu muối bà dùng đã theo thói quen, không thể thay đổi ngay lập tức được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, đây là vấn đề của tôi.”
Hứa Gia Ngôn: “Lát nữa tôi mang anh đi giải ngấy nhé.”
“Giải ngấy?”
“Ừm!” Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa rửa xong cái bát cuối cùng, rửa tay sau đó chào bà nội Hứa rồi kéo Thẩm Thanh Dứu ra ngoài.
Cuối hẻm nhỏ là một quán bán trái cây màu đỏ, nói là trái cây màu đỏ chứ thật ra là sơn tra.
Sơn tra có thể làm kẹo hồ lô, hoặc bọc đường làm quả cầu tuyết. Hứa Gia Ngôn mua một cây kẹo hồ lô đưa cho Thẩm Thanh Dứu, bản thân thì mua quả cầu tuyết.
Cậu kể: “Đôi khi ông nội và tôi đều cảm thấy thức ăn bà nấu quá mặn, những lúc như thế thì ông nội đều mua cho tôi một cây kẹo hồ lô hoặc quả cầu tuyết. Thật ra bà nội nấu cơm ngày càng mặn, nguyên nhân lớn nhất chắc là do ông nội dung túng, ông luôn cảm thấy bà nấu cơm mỗi ngày đã đủ vất vả, mình còn xăm soi nữa thì không phải phép. Nhưng ông không phàn nàn dẫn tới bà cho rằng ông thích tay nghề của mình, vậy nên càng làm càng hăng say, mấy thứ như dầu muối càng cho càng nhiều.”
Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa lấy một viên cầu tuyết đưa cho Thẩm Thanh Dứu.
Thẩm Thanh Dứu không nhận mà cúi đầu ăn quả cầu tuyết trên tay cậu.
Bờ môi anh ngậm cầu tuyết bất cẩn chạm vào ngón tay Hứa Gia Ngôn khiến cậu lâng lâng, vô thức nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của bọn họ, cậu nắm chặt tay lại, đề nghị: “Tôi dẫn anh tới cửa hàng nhé?”
Cửa hàng nhà Hứa Gia Ngôn cách đây không xa, chỉ cần đi bộ mười lăm phút. Trước khi tới thành phố A, cuộc sống của Hứa Gia Ngôn đã thảnh thơi như thế, thi thoảng ra quán mua một cây kẹo hồ lô, hoặc mỗi khi trời đổ tuyết thì tìm một củ khoai nướng thơm nồng.
Tính đến hiện tại, Hứa Gia Ngôn không có khát vọng hay lý tưởng gì đặc biệt, chỉ là kinh doanh cửa hàng ông nội truyền lại, kiếm chút tiền, tìm người mình thích sống một đời. Nếu bà nội không vấp ngã, không thúc giục cậu tới thành phố A tìm Thẩm Thanh Dứu thì có lẽ Hứa Gia Ngôn sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây.
Hứa Gia Ngôn sánh vai với Thẩm Thanh Dứu, đột nhiên hỏi: “Ngày nhỏ anh có ước mơ không?”
Hứa Gia Ngôn cho rằng anh sẽ đáp không có, lại không ngờ anh chần chờ một lát rồi mới trả lời: “Trước kia không có.”
“Hiện tại có?”
Thẩm Thanh Dứu: “Hiện tại không rõ lắm.”
Hứa Gia Ngôn: “Sao lại không rõ?”
Thẩm Thanh Dứu: “Bởi vì suy nghĩ của tôi mới thay đổi gần đây thôi.”
Trước kia Thẩm Thanh Dứu cảm thấy bản thân có thể khống chế cuộc sống của mình hoàn toàn. Từ khi có nhận thức, anh đã biết cả đời này mình nên trải qua thế nào, ở đâu anh có chuyển biến, hay ở đâu anh có thể phát triển. Bao gồm cả hôn nhân và sự nghiệp, những việc này anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối, cho đến khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện, anh nhận ra mình không nhìn thấy nữa.
Hứa Gia Ngôn như đóa hoa hướng dương chặn ngang tầm mắt anh, lúc này anh nhìn về phía nào cũng chỉ thấy đóa hoa ấy, đường đời của anh từ khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện đã được tái tổ chức. Tựa như bây giờ anh nhìn đi đâu thì vẫn thấy đóa hướng dương ấy tồn tại.
Loại cảm giác nghiêng trời lệch đất này vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu, thì ra “thích” không bao giờ đứng im một chỗ. Từ khi Thẩm Thanh Dứu ấn nút thích Hứa Gia Ngôn, cảm giác kỳ diệu ấy đã không ngừng lớn mạnh, giống như mầm cây phát triển thành đại thụ cắm rễ vào lòng anh, dung hợp hoàn toàn vào cuộc sống của anh.
“Anh cười gì?” Hứa Gia Ngôn chợt thấy Thẩm Thanh Dứu cong môi, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì buồn cười à?”
Hôm nay trời quang, ánh mặt trời ban trưa xua tan cái lạnh của mùa đông, hai con chim sẻ đậu trên nhành cây khô, chúng gục đầu vào nhau, híp mắt tắm nắng.
Thẩm Thanh Dứu giơ cây kẹo hồ lô Hứa Gia Ngôn mua cho tới bên môi cậu, cậu do dự một lát, định giơ tay nhận lấy, cuối cùng vẫn cúi đầu, cắn viên hồ lên trên cùng.
“Rắc”, vụn đường bay tán loạn, chúng lượn vài vòng trong không trung rồi đáp lên khóe miệng Hứa Gia Ngôn.
Thẩm Thanh Dứu vươn tay lau, hỏi: “Ngọt không?”
Hứa Gia Ngôn ngậm kẹo trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Rất ngọt.”
~Hết chương 40~
Hứa Gia Ngôn vội vàng ngăn cản, đặt hành lý của anh xuống rồi kéo anh khỏi căn phòng toàn là màu đỏ này.
Tầng dưới.
Bà nội đã nấu cơm xong.
Cả bàn thức ăn đều là cơm quê, không tinh xảo như dì Vương làm, hơn nữa khẩu vị của bà thiên mặn, dầu muối tương dấm đều nhiều. Bà cảm thấy màu sắc nhạt quá, không thêm chút nước tương thì không thể ăn. Đây lại là lần đầu tiên Thẩm Thanh Dứu tới chơi, vì chiêu đãi khách nên cả gà, vịt, cá hiếm khi được ngồi chung một bàn, chén bát cất lâu không dùng cũng được mang ra trưng dụng.
Hứa Gia Ngôn nhìn bà nội cầm đũa của mình gắp cho Thẩm Thanh Dứu một miếng thịt kho tàu sậm màu, vốn định tìm cơ hội lấy miếng thịt có vẻ mặn kia vào bát của mình thì đã thấy Thẩm Thanh Dứu mặt không đổi sắp nói “Cảm ơn bà” rồi bỏ miếng thịt kia vào miệng.
Bà nội Hứa thấy anh thích ăn, lại gắp cho anh miếng nữa: “Ông bà nội con sao rồi?”
Thẩm Thanh Dứu im lặng xong ăn miếng thịt rồi trả lời: “Bọn họ sống rất tốt, vẫn khỏe mạnh ạ.”
Bà cười nói: “Thế thì tốt, bà với ông bà nội con không gặp nhau được ba mươi mấy năm rồi, lần gặp mặt gần nhất là ba mẹ con vừa kết hôn, con còn chưa được sinh ra đâu.”
Bà nói tiếp: “Khi đó ba mẹ Ngôn Ngôn cũng vừa kết hôn, hôn lễ của hai nhà chỉ cách nhau một tháng, lúc ấy chúng ta đã định ra hôn ước cho hai con, hiện tại thấy hai đứa nên duyên từ ước định đó, đây là một chuyện đáng mừng.”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu, vừa hàn huyên với bà vừa nhìn miếng thịt kho tàu có thêm trong bát, miếng thịt này hơi to. Thẩm Thanh Dứu im lặng một lúc lâu, đang định gắp thì thấy một đôi đũa lén lút lại gần, nhân lúc bà nội Hứa không chú ý thì kẹp lấy miếng thịt bằng tốc độ cực nhanh.
Dù vậy suốt bữa cơm, Thẩm Thanh Dứu vẫn được bà gắp cho đủ loại thịt gà, vịt, cá cùng với các loại rau xào đầy dầu mỡ.
Ăn xong bữa trưa, Hứa Gia Ngôn chủ động giúp bà dọn dẹp phòng bếp, đang định bảo Thẩm Thanh Dứu lên phòng nghỉ ngơi thì thấy anh đi vào, chen chúc với cậu trước bồn rửa bát.
Hứa Gia Ngôn nhân lúc bà không ở đây bèn nói nhỏ: “Dạ dày anh ổn chứ?”
Thẩm Thanh Dứu không có găng tay, chỉ đành đứng bên cạnh nhận bát Hứa Gia Ngôn đã rửa sạch, trả lời: “Vẫn ổn.”
Hứa Gia Ngôn: “Có phải bà tôi nấu quá mặn với quá nhiều dầu mỡ không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Hơi hơi.”
Hứa Gia Ngôn: “Chỉ hơi hơi?”
Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”
Không thể nào chỉ hơi hơi, dựa theo khẩu vị thanh đạm ngày thường của Thẩm Thanh Dứu, lượng muối hôm nay bà nội dùng có lẽ đủ cho dì Vương dùng cả tháng.
Hứa Gia Ngôn áy náy: “Thật ra tôi đã nhắc bà nội trong điện thoại rồi, nhưng bà nấu cơm bao nhiêu năm, lượng dầu muối bà dùng đã theo thói quen, không thể thay đổi ngay lập tức được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, đây là vấn đề của tôi.”
Hứa Gia Ngôn: “Lát nữa tôi mang anh đi giải ngấy nhé.”
“Giải ngấy?”
“Ừm!” Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa rửa xong cái bát cuối cùng, rửa tay sau đó chào bà nội Hứa rồi kéo Thẩm Thanh Dứu ra ngoài.
Cuối hẻm nhỏ là một quán bán trái cây màu đỏ, nói là trái cây màu đỏ chứ thật ra là sơn tra.
Sơn tra có thể làm kẹo hồ lô, hoặc bọc đường làm quả cầu tuyết. Hứa Gia Ngôn mua một cây kẹo hồ lô đưa cho Thẩm Thanh Dứu, bản thân thì mua quả cầu tuyết.
Cậu kể: “Đôi khi ông nội và tôi đều cảm thấy thức ăn bà nấu quá mặn, những lúc như thế thì ông nội đều mua cho tôi một cây kẹo hồ lô hoặc quả cầu tuyết. Thật ra bà nội nấu cơm ngày càng mặn, nguyên nhân lớn nhất chắc là do ông nội dung túng, ông luôn cảm thấy bà nấu cơm mỗi ngày đã đủ vất vả, mình còn xăm soi nữa thì không phải phép. Nhưng ông không phàn nàn dẫn tới bà cho rằng ông thích tay nghề của mình, vậy nên càng làm càng hăng say, mấy thứ như dầu muối càng cho càng nhiều.”
Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa lấy một viên cầu tuyết đưa cho Thẩm Thanh Dứu.
Thẩm Thanh Dứu không nhận mà cúi đầu ăn quả cầu tuyết trên tay cậu.
Bờ môi anh ngậm cầu tuyết bất cẩn chạm vào ngón tay Hứa Gia Ngôn khiến cậu lâng lâng, vô thức nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của bọn họ, cậu nắm chặt tay lại, đề nghị: “Tôi dẫn anh tới cửa hàng nhé?”
Cửa hàng nhà Hứa Gia Ngôn cách đây không xa, chỉ cần đi bộ mười lăm phút. Trước khi tới thành phố A, cuộc sống của Hứa Gia Ngôn đã thảnh thơi như thế, thi thoảng ra quán mua một cây kẹo hồ lô, hoặc mỗi khi trời đổ tuyết thì tìm một củ khoai nướng thơm nồng.
Tính đến hiện tại, Hứa Gia Ngôn không có khát vọng hay lý tưởng gì đặc biệt, chỉ là kinh doanh cửa hàng ông nội truyền lại, kiếm chút tiền, tìm người mình thích sống một đời. Nếu bà nội không vấp ngã, không thúc giục cậu tới thành phố A tìm Thẩm Thanh Dứu thì có lẽ Hứa Gia Ngôn sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây.
Hứa Gia Ngôn sánh vai với Thẩm Thanh Dứu, đột nhiên hỏi: “Ngày nhỏ anh có ước mơ không?”
Hứa Gia Ngôn cho rằng anh sẽ đáp không có, lại không ngờ anh chần chờ một lát rồi mới trả lời: “Trước kia không có.”
“Hiện tại có?”
Thẩm Thanh Dứu: “Hiện tại không rõ lắm.”
Hứa Gia Ngôn: “Sao lại không rõ?”
Thẩm Thanh Dứu: “Bởi vì suy nghĩ của tôi mới thay đổi gần đây thôi.”
Trước kia Thẩm Thanh Dứu cảm thấy bản thân có thể khống chế cuộc sống của mình hoàn toàn. Từ khi có nhận thức, anh đã biết cả đời này mình nên trải qua thế nào, ở đâu anh có chuyển biến, hay ở đâu anh có thể phát triển. Bao gồm cả hôn nhân và sự nghiệp, những việc này anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối, cho đến khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện, anh nhận ra mình không nhìn thấy nữa.
Hứa Gia Ngôn như đóa hoa hướng dương chặn ngang tầm mắt anh, lúc này anh nhìn về phía nào cũng chỉ thấy đóa hoa ấy, đường đời của anh từ khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện đã được tái tổ chức. Tựa như bây giờ anh nhìn đi đâu thì vẫn thấy đóa hướng dương ấy tồn tại.
Loại cảm giác nghiêng trời lệch đất này vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu, thì ra “thích” không bao giờ đứng im một chỗ. Từ khi Thẩm Thanh Dứu ấn nút thích Hứa Gia Ngôn, cảm giác kỳ diệu ấy đã không ngừng lớn mạnh, giống như mầm cây phát triển thành đại thụ cắm rễ vào lòng anh, dung hợp hoàn toàn vào cuộc sống của anh.
“Anh cười gì?” Hứa Gia Ngôn chợt thấy Thẩm Thanh Dứu cong môi, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì buồn cười à?”
Hôm nay trời quang, ánh mặt trời ban trưa xua tan cái lạnh của mùa đông, hai con chim sẻ đậu trên nhành cây khô, chúng gục đầu vào nhau, híp mắt tắm nắng.
Thẩm Thanh Dứu giơ cây kẹo hồ lô Hứa Gia Ngôn mua cho tới bên môi cậu, cậu do dự một lát, định giơ tay nhận lấy, cuối cùng vẫn cúi đầu, cắn viên hồ lên trên cùng.
“Rắc”, vụn đường bay tán loạn, chúng lượn vài vòng trong không trung rồi đáp lên khóe miệng Hứa Gia Ngôn.
Thẩm Thanh Dứu vươn tay lau, hỏi: “Ngọt không?”
Hứa Gia Ngôn ngậm kẹo trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Rất ngọt.”
~Hết chương 40~