Chương : 30
Ngưng vật hóa hình: Ngôn linh cảnh giới tầng thứ ba. Đem nguyên liệu hóa thành thành phẩm. Xác suất thành công “Ngôn linh” : 40% ~ 50% ; Xác suất thành công “Tâm ngữ” : 20%~30%. Độ thành thục : 0/3000. Mỗi một lần độ thành thục mãn cấp, xác suất thành công tăng 5%.
Ngôn linh sáo trang lại trở nên xanh biếc một lần nữa, thoạt nhìn phi thường thanh nhã.
Bởi vì đường dài đằng đẵng mà thực lực quái bất minh, ta lựa chọn cách thức an toàn nhất — một đường bay tới thành thị gần truyền tống trận lục giới nhất– ngoại thành Hỏa thần thành.
Ta không tính để cho người khác biết ta có thuật phi hành.
Đã không còn màu vàng hoa lệ lóa mắt,ta liền không chút do dự, bỏ đi áo choàng, ta lúc này đang đứng ở bên trong cửa thành, trước pho tượng Hỏa thần Hoài Tư Thác Tư to lớn, chiêm ngưỡng tư thế oai hùng mạnh mẽ này.
Là ta đã đánh giá thấp mị lực của bản thân sao?
Nhận thấy được thân ảnh bên người càng ngày càng nhiều, ta bất đắc dĩ mà lách qua pho tượng đi hướng khu buôn bán.
Có lẽ chỉ là cảm thấy mới lạ mà thôi, suy cho cùng mọi người ở nơi đây đều là khuôn mặt người Tây phương.
Vì tìm được cái lý do cho hành động của bọn họ, ta không thèm chú ý đến đủ loại ánh mắt xung quanh mà ung dung đi dạo phố.
Nếu đã đi tới Tây phương đại lục cũng nên mang theo chút đồ lưu niệm trở về. Ân, hình như cũng có thể mua cho mấy người kia chút “Đặc sản.”
Biểu tỷ rất dễ đối phó, dù sao nàng cũng có “Luyến trang tích” (sở thích yêu trang phục đến quái gở), mua chút trang phục Tây âu bán buôn kia cấp cho nàng là ổn; Văn Thanh Vũ sao, tìm chút đồ vật cổ quái hiếm thấy, ném tới hội bán đấu giá là OK; Tập thiên hắc mạc….Hắn hẳn là không để tâm ta đào một khối băng mang về đi; liệp nhân (thợ săn) Phiến hoa hải kia, mua một pho tượng nữ thần săn bắn tặng hắn được rồi; Cật hoa đích hoa yêu thích suất ca (trai đẹp), nhưng mà hình như không có nơi nào bán cái này a….(ý nói không có chỗ nào bán trai đẹp cả đó ~)
Bất tri bất giác đi dạo tới “Khu náo nhiệt” — chỗ người chơi mở cửa hàng, đã không còn hứng thú tiếp tục đi dạo phố, dự định quay về Trang phục *** (cửa hàng quần áo) ban nãy đi ngang qua,thỏa mãn ham mê đặc biệt của biểu tỷ; ta bị một vật thể hình tảng băng nhỏ ở một quầy hàng rong cách đó không xa hấp dẫn, thay đổi chủ ý, đi qua.
Tư gia đái đích ân tứ: Vật phẩm đặc biệt. Khiến người rơi vào trạng thái đóng băng phòng ngự tuyệt đối 3~5 giây. Giới hạn mỗi ngày sử dụng ban lần.(có thể gia tăng mệt mỏi.)
Nhìn thuộc tính vật phẩm ta giật mình.
Đồ vật sánh ngang thần khí như vậy mà lại bày trên quầy hàng rong, còn không có người muốn mua?!
Giống như nhận thấy được kinh ngạc và nghi hoặc của ta, chủ quán có một hàm răng ngay ngắn, trẻ tuổi cười đến có phần ngại ngùng mà nhắc nhở ta, “Ngươi trang bị thử xem sẽ biết.”
Ách….
Nhìn mẫn tiệp (nhanh nhẹn) vốn là cao tới 57 điểm thoáng cái về 0, quả thật là định lực của ta cho dù tốt bao nhiêu cũng không tránh khỏi co rút khóe miệng — có thể quý trọng, không thể sử dụng a!
“Rất khổ cực làm nhiệm vụ mới đạt được, ai ngờ ….” Thích khách chủ quán bất đắc dĩ mà thở dài.
Là con người thì đều có phiền muộn đi, cho dù thật vất vả mới đạt được thứ tốt,nhìn thấy trước mắt lại không thể dùng, bởi vì dùng một cái là cách cái chết sẽ không xa…
Nếu như thứ này nhỏ một chút, nói không chừng đã không thấy nặng như vậy….
Ở trong lòng cảm khái, ta đột nhiên linh quang chợt lóe — ngôn linh sư a, ngôn linh sư a, ta là ngôn linh sư, ngôn linh sư…. Tùy ý đem nó biến thành một vật nhỏ không phải được rồi sao?
Có điều….Nếu như sau khi ngoại hình thay đổi, thuộc tính cũng thay đổi thì làm sao bây giờ…
Ân, lại là một vấn đề.
Ta chống cằm ngồi xổm ở trước hàng rong tỉ mỉ suy tư về việc mua cực phẩm giá thấp và cực phẩm giá cao, nội tâm sa sút.
“Này…Vị tiên sinh này.” Thanh âm chủ quán không lớn không nhỏ truyền đến.
“Ân? Làm sao vậy?” Ta kéo kéo khóe miệng, giương mắt nhìn hắn.
“Cái kia….Ngươi…Tóc ngươi…” Không biết vì cái gì mà tầm mắt của chủ quán cấp tốc chuyển qua chỉ chỉ bên người ta.
Theo chỉ dẫn của hắn ta thấy được nguyên nhân,tóc đen của ta từ trên thân cao đổ xuống rơi đầy trên mặt đất.
Thực sự là phiền phức ni, vì sao trong trò chơi tóc lại dài như vậy a.
“Cảm ơn.” Lấy tay vén đầu tóc sang một bên, ta rất là thật tâm mà mỉm cười cảm ơn.
“A, không…không có gì.” Chủ quán ngại ngùng lập tức đỏ mặt, hai tay vặn vẹo, nhìn qua có chút — chân tay luống cuống.
Thực là một hài tử đáng yêu. Ân, vẻ mặt xấu hổ này thật ra lại cùng Thất Nguyệt có chút giống nhau.
Nghĩ tới người nào đó kia, hiện tại không biết đang ở đâu mà lang thang, ý cười không thể khống chế mà bò lên khóe mắt, tâm tình từ không tốt biến thành rất vui vẻ, ngay cả mặt mũi trầm trọng vì vụ băng tinh “Tư gia đái đích ân tứ” có thay đổi thuộc tính hay không kia, cũng phảng phất như đã trở nên nhẹ nhàng.
“Cái này ta muốn,bao nhiêu tiền?” Nhè nhẹ chụp lấy “Tư gia đái đích ân tư”, ta cười tít mắt hỏi chủ quán trên gò má còn sót lại mây hồng.
“Di? Ngươi…Này…Đồ vật này …nó…” Chủ quán ngạc nhiên đến không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Chỉ là chơi rất tốt mà thôi.” Ta mặt không đỏ tâm không loạn mà nói dối.
“Ách…Vậy…..Ngươi bằng lòng cấp bao nhiêu thì bấy nhiêu đi.” với lý do của ta, chủ quán cũng khó xử mà buông lỏng tay.
Ân,thứ này xác thực là không thể định giá tốt được.
“10 kim tệ. Thế nào?” Nếu như ta không có cái loại năng lực này đem nó biến nhỏ đi, giá của cái đồ vật này sẽ còn là phi thường cao, dù sao nó thấy thế nào cũng giống như một cái đồ trang trí. Chỉ có điều,…Ngộ nhỡ nó thật sự là đồ trang trí….Vậy thì ta ở trong trò chơi,coi như giúp đỡ hậu bối là được rồi.
“A?Ngươi…Ngươi trả giá cao quá,thứ này không…..không cần nhiều tiền như vậy.” Chủ quán đáng yêu vội vã xua tay cự tuyệt giá mua của ta.
….Ngươi thật đúng là không biết buôn bán…
“Nó không đáng giá ngần đó,nhưng khổ cực của ngươi đáng giá đi.” Ta xuất ra một dáng tươi cười ôn nhu, bắt đầu đầu độc tâm tiểu bằng hữu.
“Không…” Quả nhiên khuôn mặt trắng nõn của tiểu chủ quán “xoát” một cái lại đỏ.
Đề nghị “Giao dịch” đem 10 kim tệ phóng qua,tiểu chủ quán bị ta không ngừng nói chuyện phiếm,dùng lời nói ấm áp săn sóc, làm cảm động ,cuối cùng cũng chịu nhận tiền.
“Quang ảnh giao thác”? Ân, tên rất hay. (ánh sáng giao thoa)
Mỉm cười đem “Tư gia đái đích ân tư” ném vào túi Càn khôn, ta phất tay cùng Quang ảnh giao thác cáo biệt, lập tức bắt đầu tìm kiếm nơi hẻo lánh yên tĩnh, chuẩn bị , thực nghiệm….
Ngôn linh sáo trang lại trở nên xanh biếc một lần nữa, thoạt nhìn phi thường thanh nhã.
Bởi vì đường dài đằng đẵng mà thực lực quái bất minh, ta lựa chọn cách thức an toàn nhất — một đường bay tới thành thị gần truyền tống trận lục giới nhất– ngoại thành Hỏa thần thành.
Ta không tính để cho người khác biết ta có thuật phi hành.
Đã không còn màu vàng hoa lệ lóa mắt,ta liền không chút do dự, bỏ đi áo choàng, ta lúc này đang đứng ở bên trong cửa thành, trước pho tượng Hỏa thần Hoài Tư Thác Tư to lớn, chiêm ngưỡng tư thế oai hùng mạnh mẽ này.
Là ta đã đánh giá thấp mị lực của bản thân sao?
Nhận thấy được thân ảnh bên người càng ngày càng nhiều, ta bất đắc dĩ mà lách qua pho tượng đi hướng khu buôn bán.
Có lẽ chỉ là cảm thấy mới lạ mà thôi, suy cho cùng mọi người ở nơi đây đều là khuôn mặt người Tây phương.
Vì tìm được cái lý do cho hành động của bọn họ, ta không thèm chú ý đến đủ loại ánh mắt xung quanh mà ung dung đi dạo phố.
Nếu đã đi tới Tây phương đại lục cũng nên mang theo chút đồ lưu niệm trở về. Ân, hình như cũng có thể mua cho mấy người kia chút “Đặc sản.”
Biểu tỷ rất dễ đối phó, dù sao nàng cũng có “Luyến trang tích” (sở thích yêu trang phục đến quái gở), mua chút trang phục Tây âu bán buôn kia cấp cho nàng là ổn; Văn Thanh Vũ sao, tìm chút đồ vật cổ quái hiếm thấy, ném tới hội bán đấu giá là OK; Tập thiên hắc mạc….Hắn hẳn là không để tâm ta đào một khối băng mang về đi; liệp nhân (thợ săn) Phiến hoa hải kia, mua một pho tượng nữ thần săn bắn tặng hắn được rồi; Cật hoa đích hoa yêu thích suất ca (trai đẹp), nhưng mà hình như không có nơi nào bán cái này a….(ý nói không có chỗ nào bán trai đẹp cả đó ~)
Bất tri bất giác đi dạo tới “Khu náo nhiệt” — chỗ người chơi mở cửa hàng, đã không còn hứng thú tiếp tục đi dạo phố, dự định quay về Trang phục *** (cửa hàng quần áo) ban nãy đi ngang qua,thỏa mãn ham mê đặc biệt của biểu tỷ; ta bị một vật thể hình tảng băng nhỏ ở một quầy hàng rong cách đó không xa hấp dẫn, thay đổi chủ ý, đi qua.
Tư gia đái đích ân tứ: Vật phẩm đặc biệt. Khiến người rơi vào trạng thái đóng băng phòng ngự tuyệt đối 3~5 giây. Giới hạn mỗi ngày sử dụng ban lần.(có thể gia tăng mệt mỏi.)
Nhìn thuộc tính vật phẩm ta giật mình.
Đồ vật sánh ngang thần khí như vậy mà lại bày trên quầy hàng rong, còn không có người muốn mua?!
Giống như nhận thấy được kinh ngạc và nghi hoặc của ta, chủ quán có một hàm răng ngay ngắn, trẻ tuổi cười đến có phần ngại ngùng mà nhắc nhở ta, “Ngươi trang bị thử xem sẽ biết.”
Ách….
Nhìn mẫn tiệp (nhanh nhẹn) vốn là cao tới 57 điểm thoáng cái về 0, quả thật là định lực của ta cho dù tốt bao nhiêu cũng không tránh khỏi co rút khóe miệng — có thể quý trọng, không thể sử dụng a!
“Rất khổ cực làm nhiệm vụ mới đạt được, ai ngờ ….” Thích khách chủ quán bất đắc dĩ mà thở dài.
Là con người thì đều có phiền muộn đi, cho dù thật vất vả mới đạt được thứ tốt,nhìn thấy trước mắt lại không thể dùng, bởi vì dùng một cái là cách cái chết sẽ không xa…
Nếu như thứ này nhỏ một chút, nói không chừng đã không thấy nặng như vậy….
Ở trong lòng cảm khái, ta đột nhiên linh quang chợt lóe — ngôn linh sư a, ngôn linh sư a, ta là ngôn linh sư, ngôn linh sư…. Tùy ý đem nó biến thành một vật nhỏ không phải được rồi sao?
Có điều….Nếu như sau khi ngoại hình thay đổi, thuộc tính cũng thay đổi thì làm sao bây giờ…
Ân, lại là một vấn đề.
Ta chống cằm ngồi xổm ở trước hàng rong tỉ mỉ suy tư về việc mua cực phẩm giá thấp và cực phẩm giá cao, nội tâm sa sút.
“Này…Vị tiên sinh này.” Thanh âm chủ quán không lớn không nhỏ truyền đến.
“Ân? Làm sao vậy?” Ta kéo kéo khóe miệng, giương mắt nhìn hắn.
“Cái kia….Ngươi…Tóc ngươi…” Không biết vì cái gì mà tầm mắt của chủ quán cấp tốc chuyển qua chỉ chỉ bên người ta.
Theo chỉ dẫn của hắn ta thấy được nguyên nhân,tóc đen của ta từ trên thân cao đổ xuống rơi đầy trên mặt đất.
Thực sự là phiền phức ni, vì sao trong trò chơi tóc lại dài như vậy a.
“Cảm ơn.” Lấy tay vén đầu tóc sang một bên, ta rất là thật tâm mà mỉm cười cảm ơn.
“A, không…không có gì.” Chủ quán ngại ngùng lập tức đỏ mặt, hai tay vặn vẹo, nhìn qua có chút — chân tay luống cuống.
Thực là một hài tử đáng yêu. Ân, vẻ mặt xấu hổ này thật ra lại cùng Thất Nguyệt có chút giống nhau.
Nghĩ tới người nào đó kia, hiện tại không biết đang ở đâu mà lang thang, ý cười không thể khống chế mà bò lên khóe mắt, tâm tình từ không tốt biến thành rất vui vẻ, ngay cả mặt mũi trầm trọng vì vụ băng tinh “Tư gia đái đích ân tứ” có thay đổi thuộc tính hay không kia, cũng phảng phất như đã trở nên nhẹ nhàng.
“Cái này ta muốn,bao nhiêu tiền?” Nhè nhẹ chụp lấy “Tư gia đái đích ân tư”, ta cười tít mắt hỏi chủ quán trên gò má còn sót lại mây hồng.
“Di? Ngươi…Này…Đồ vật này …nó…” Chủ quán ngạc nhiên đến không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Chỉ là chơi rất tốt mà thôi.” Ta mặt không đỏ tâm không loạn mà nói dối.
“Ách…Vậy…..Ngươi bằng lòng cấp bao nhiêu thì bấy nhiêu đi.” với lý do của ta, chủ quán cũng khó xử mà buông lỏng tay.
Ân,thứ này xác thực là không thể định giá tốt được.
“10 kim tệ. Thế nào?” Nếu như ta không có cái loại năng lực này đem nó biến nhỏ đi, giá của cái đồ vật này sẽ còn là phi thường cao, dù sao nó thấy thế nào cũng giống như một cái đồ trang trí. Chỉ có điều,…Ngộ nhỡ nó thật sự là đồ trang trí….Vậy thì ta ở trong trò chơi,coi như giúp đỡ hậu bối là được rồi.
“A?Ngươi…Ngươi trả giá cao quá,thứ này không…..không cần nhiều tiền như vậy.” Chủ quán đáng yêu vội vã xua tay cự tuyệt giá mua của ta.
….Ngươi thật đúng là không biết buôn bán…
“Nó không đáng giá ngần đó,nhưng khổ cực của ngươi đáng giá đi.” Ta xuất ra một dáng tươi cười ôn nhu, bắt đầu đầu độc tâm tiểu bằng hữu.
“Không…” Quả nhiên khuôn mặt trắng nõn của tiểu chủ quán “xoát” một cái lại đỏ.
Đề nghị “Giao dịch” đem 10 kim tệ phóng qua,tiểu chủ quán bị ta không ngừng nói chuyện phiếm,dùng lời nói ấm áp săn sóc, làm cảm động ,cuối cùng cũng chịu nhận tiền.
“Quang ảnh giao thác”? Ân, tên rất hay. (ánh sáng giao thoa)
Mỉm cười đem “Tư gia đái đích ân tư” ném vào túi Càn khôn, ta phất tay cùng Quang ảnh giao thác cáo biệt, lập tức bắt đầu tìm kiếm nơi hẻo lánh yên tĩnh, chuẩn bị , thực nghiệm….