Chương 8: Nam thần xuất hiện
Ăn xong, Triệu Vy Vân thay quần áo rồi bắt đầu cho tiết học ở trường. Hôm nay, lịch học của Triệu Vy Vân chỉ có một môn, thời gian kéo dài khoảng chừng 2 tiếng đồng hồ. Sau khi học xong, cô muốn đến bệnh viện để xem tình hình của mẹ như thế nào, cả đêm qua không ở cùng mẹ không biết mọi chuyện như thế nào nữa.
Đang di chuyển đến phòng học, phía sau của Triệu Vy Vân bỗng nhiên vang lên vài tiếng xầm xì, to nhỏ. Cô lắng tai nghe thật kỹ từng câu từng chữ.
Đó chính là Tiểu Vy và Linh San, hai nữ quái chuyên gây chuyện với người khác, là sinh viên cùng lớp với Triệu Vy Vân.
“Tao nghe nói nhà nó sạt nghiệp rồi! Bây giờ bố của nó đang đi tù, mẹ của nó đang bệnh nặng lắm! Thế mà vẫn còn ung dung đi học sao? Nếu là tao, tao sẽ không dám đi ra đường mất.”
“Mày nói đúng đấy! Ha ha ha!”
Triệu Vy Vân siết chặt nắm tay, nếu như quay về một năm trước có lẽ Triệu Vy Vân đã đấm mỗi người một cái cho hả giận rồi.
Cô im lặng cho qua, lảng tránh những lời nói độc địa, chẳng màng quan tâm đến làm gì chỉ thêm mệt óc.
“Này, con nhỏ kia! Bộ điếc hay sao mà không nghe bọn tao nói à?” Giọng nói của Tiểu Vy vang lên muốn giữ chân Triệu Vy Vân ở lại.
Hai người này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Triệu Vy Vân không chút hoảng sợ, cô đứng đối diện với hai nữ quái, tay đan chéo trước ngực.
“Chúng mày muốn gì?”
Linh San: “Hôm nay coi bộ mày lên mặt phết nhỉ? Mày còn nghĩ bản thân của mày còn là một đại tiểu thư à?”
Triệu Vy Vân dõng dạc đáp:
“Ít nhất trước đây tao còn được làm tiểu thư chứ cái loại người như chúng mày cả đời chỉ làm bẩn váy của người khác thôi.”
Tính cách ngông của Linh San không chấp nhận nghe những câu nói xỉ vả như thế này. Linh San dồn hết lực vào cánh tay định bụng sẽ tát cho Triệu Vy Vân một cái nhớ đời.
“Mày…”
Nhưng đã bị Vũ Gia Minh cản lại.
Nhìn thấy nam thần khoá trên Vũ Gia Minh xuất hiện, hai nữ quái bỗng nhiên hốt hoảng còn giả vờ vô tội và đổ mọi tội lỗi lên đầu Triệu Vy Vân.
Linh San: “Gia Minh! Anh hiểu lầm rồi! Em mới là người bị hại.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Vũ Gia Minh hất tay của Linh San ra khỏi người mình. Cậu ta thừa biết ai là người gây chuyện.
“Các cô đừng biện minh nữa, tôi đã nghe hết mấy lời của các cô nói rồi. Từ nay đừng để tôi phải bắt gặp chuyện này thêm một lần nữa.”
Tình hình trở nên gay go, Tiểu Vy thì thầm to nhỏ với Linh San, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đợi đến khi hai nữ quái dần khuất xa, Vũ Gia Minh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nắm lấy cánh tay của Triệu Vy Vân vuốt ve, tay còn lại vuốt nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô. Cảm giác ấy cứ như một con mèo con được chủ nhân che chở vậy.
“Em có sao không? Bị bọn họ dọa sợ rồi à?”
Bình thường ở trường học hay những nơi công cộng đông người qua lại, Vũ Gia Minh chẳng bao giờ thể hiện tình cảm thân thiết như thế này với Triệu Vy Vân.
Bỗng nhiên, hôm nay anh ta lại thay đổi thất thường như vậy, thật khó hiểu.”
Chẳng lẽ nào muốn công khai chuyện tình cảm của họ cho cả trường biết sao?
Triệu Vy Vân né tránh sự quan tâm của Vũ Gia Minh. Cô đẩy tay ra xa, gương mặt không mấy quan tâm đến.
“Anh không sợ mọi người phát hiện à? Nếu như bị cả trường đồn ầm lên thì cái danh “nam thần top one” sẽ bị người khác cướp mất đó.”
Nghe Triệu Vy Vân nói, Vũ Gia Minh chợt liếc mắt nhìn xung quanh, ở trường đông người qua lại tốt nhất không nên thể hiện tình cảm thái quá như vậy sẽ không tốt cho cả hai. Vả lại bây giờ, lý lịch của Triệu Vy Vân không được tốt nếu liên quan đến cô ắt sẽ bị liên lụy.
Vũ Gia Minh buông tay của Triệu Vy Vân ra một cách dứt khoát.
Sự hụt hẫng thể hiện rõ trên từng nét mặt của Triệu Vy Vân.
Không ngờ đối với Vũ Gia Minh, Triệu Vy Vân chẳng là gì cả. Mang danh là người yêu gần 6 tháng nhưng cả hai chưa bao giờ dám công khai chuyện tình này với tất cả mọi người, đến cái nắm tay cũng chỉ nắm trong bóng tối, mỗi lần hôn nhau cũng tìm những nơi không có người. Đỉnh điểm khi Vũ Gia Minh biết tình hình gia đình của Triệu Vy Vân lâm vào hoạn nạn, anh ta cũng không thèm đoái hoài gì đến, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ Triệu Vy Vân có khóc lóc, đau khổ ra sao cũng không màn đến.
Đã đến lúc Triệu Vy Vân cần tìm hiểu kỹ càng về mối quan hệ này. Nên từ bỏ sẽ tốt hơn là cứ bám víu khi cả hai không hề có chút quan tâm, thương xót cho nhau, chọn ở lại cũng chỉ làm đau khổ nhau thêm.
Vũ Gia Minh: “Tối nay em rảnh không? Chúng ta đi hẹn hò đi.”
Triệu Vy Vân lặng lẽ rời đi mà không mở miệng nói được một câu tạm biệt. Cô dường như chẳng muốn bận tâm đến chuyện yêu đương thêm nữa, thời điểm bây giờ cô chỉ muốn an phận chăm sóc gia đình thật tốt, thế là đã quá mãn nguyện rồi.
Đang di chuyển đến phòng học, phía sau của Triệu Vy Vân bỗng nhiên vang lên vài tiếng xầm xì, to nhỏ. Cô lắng tai nghe thật kỹ từng câu từng chữ.
Đó chính là Tiểu Vy và Linh San, hai nữ quái chuyên gây chuyện với người khác, là sinh viên cùng lớp với Triệu Vy Vân.
“Tao nghe nói nhà nó sạt nghiệp rồi! Bây giờ bố của nó đang đi tù, mẹ của nó đang bệnh nặng lắm! Thế mà vẫn còn ung dung đi học sao? Nếu là tao, tao sẽ không dám đi ra đường mất.”
“Mày nói đúng đấy! Ha ha ha!”
Triệu Vy Vân siết chặt nắm tay, nếu như quay về một năm trước có lẽ Triệu Vy Vân đã đấm mỗi người một cái cho hả giận rồi.
Cô im lặng cho qua, lảng tránh những lời nói độc địa, chẳng màng quan tâm đến làm gì chỉ thêm mệt óc.
“Này, con nhỏ kia! Bộ điếc hay sao mà không nghe bọn tao nói à?” Giọng nói của Tiểu Vy vang lên muốn giữ chân Triệu Vy Vân ở lại.
Hai người này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Triệu Vy Vân không chút hoảng sợ, cô đứng đối diện với hai nữ quái, tay đan chéo trước ngực.
“Chúng mày muốn gì?”
Linh San: “Hôm nay coi bộ mày lên mặt phết nhỉ? Mày còn nghĩ bản thân của mày còn là một đại tiểu thư à?”
Triệu Vy Vân dõng dạc đáp:
“Ít nhất trước đây tao còn được làm tiểu thư chứ cái loại người như chúng mày cả đời chỉ làm bẩn váy của người khác thôi.”
Tính cách ngông của Linh San không chấp nhận nghe những câu nói xỉ vả như thế này. Linh San dồn hết lực vào cánh tay định bụng sẽ tát cho Triệu Vy Vân một cái nhớ đời.
“Mày…”
Nhưng đã bị Vũ Gia Minh cản lại.
Nhìn thấy nam thần khoá trên Vũ Gia Minh xuất hiện, hai nữ quái bỗng nhiên hốt hoảng còn giả vờ vô tội và đổ mọi tội lỗi lên đầu Triệu Vy Vân.
Linh San: “Gia Minh! Anh hiểu lầm rồi! Em mới là người bị hại.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Vũ Gia Minh hất tay của Linh San ra khỏi người mình. Cậu ta thừa biết ai là người gây chuyện.
“Các cô đừng biện minh nữa, tôi đã nghe hết mấy lời của các cô nói rồi. Từ nay đừng để tôi phải bắt gặp chuyện này thêm một lần nữa.”
Tình hình trở nên gay go, Tiểu Vy thì thầm to nhỏ với Linh San, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đợi đến khi hai nữ quái dần khuất xa, Vũ Gia Minh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nắm lấy cánh tay của Triệu Vy Vân vuốt ve, tay còn lại vuốt nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô. Cảm giác ấy cứ như một con mèo con được chủ nhân che chở vậy.
“Em có sao không? Bị bọn họ dọa sợ rồi à?”
Bình thường ở trường học hay những nơi công cộng đông người qua lại, Vũ Gia Minh chẳng bao giờ thể hiện tình cảm thân thiết như thế này với Triệu Vy Vân.
Bỗng nhiên, hôm nay anh ta lại thay đổi thất thường như vậy, thật khó hiểu.”
Chẳng lẽ nào muốn công khai chuyện tình cảm của họ cho cả trường biết sao?
Triệu Vy Vân né tránh sự quan tâm của Vũ Gia Minh. Cô đẩy tay ra xa, gương mặt không mấy quan tâm đến.
“Anh không sợ mọi người phát hiện à? Nếu như bị cả trường đồn ầm lên thì cái danh “nam thần top one” sẽ bị người khác cướp mất đó.”
Nghe Triệu Vy Vân nói, Vũ Gia Minh chợt liếc mắt nhìn xung quanh, ở trường đông người qua lại tốt nhất không nên thể hiện tình cảm thái quá như vậy sẽ không tốt cho cả hai. Vả lại bây giờ, lý lịch của Triệu Vy Vân không được tốt nếu liên quan đến cô ắt sẽ bị liên lụy.
Vũ Gia Minh buông tay của Triệu Vy Vân ra một cách dứt khoát.
Sự hụt hẫng thể hiện rõ trên từng nét mặt của Triệu Vy Vân.
Không ngờ đối với Vũ Gia Minh, Triệu Vy Vân chẳng là gì cả. Mang danh là người yêu gần 6 tháng nhưng cả hai chưa bao giờ dám công khai chuyện tình này với tất cả mọi người, đến cái nắm tay cũng chỉ nắm trong bóng tối, mỗi lần hôn nhau cũng tìm những nơi không có người. Đỉnh điểm khi Vũ Gia Minh biết tình hình gia đình của Triệu Vy Vân lâm vào hoạn nạn, anh ta cũng không thèm đoái hoài gì đến, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ Triệu Vy Vân có khóc lóc, đau khổ ra sao cũng không màn đến.
Đã đến lúc Triệu Vy Vân cần tìm hiểu kỹ càng về mối quan hệ này. Nên từ bỏ sẽ tốt hơn là cứ bám víu khi cả hai không hề có chút quan tâm, thương xót cho nhau, chọn ở lại cũng chỉ làm đau khổ nhau thêm.
Vũ Gia Minh: “Tối nay em rảnh không? Chúng ta đi hẹn hò đi.”
Triệu Vy Vân lặng lẽ rời đi mà không mở miệng nói được một câu tạm biệt. Cô dường như chẳng muốn bận tâm đến chuyện yêu đương thêm nữa, thời điểm bây giờ cô chỉ muốn an phận chăm sóc gia đình thật tốt, thế là đã quá mãn nguyện rồi.