Chương 7
Yêu là gì?
Lần đầu tiên hắn đặt ra nghi vấn, đối với chữ này hắn đã phải sớm nên hiểu rõ nó.
Bị trói buộc nhiều năm, cuối cùng hắn cũng được giải thoát. Mười năm đó, hắn không thể yêu người mình yêu, lại càng không thể gần gũi cùng người mình thương nhớ. Tất cả chỉ vì hắn đã bán mình cho một người khác, dùng thân thể đổi lấy tiền tài. Mãi cho đến khi hợp đồng kết thúc.
Hắn sẽ mãi mãi không yêu Mạc Lam Tuyên vì ngoại trừ nguyên nhân Mạc Lam Tuyên là đàn ông ra thì còn một nguyên nhân khác là vì đây chính là sự phản kháng duy nhất của hắn, một sự kháng cự nhỏ bé – Hắn không thể yêu anh!
Vào lần sinh nhật thứ mười, Mạc Lam Tuyên đã kết thúc hợp đồng trước thời hạn, trả lại tự do cho hắn. Đây là tư vị mà hắn khát vọng đã lâu, vốn nó sẽ vô cùng ngọt ngào nhưng thực tế lại không được như vậy khiến lòng hắn hoang mang. Hắn có nhiều nghi vấn lắm...
Nhưng hắn chưa từng hỏi. Đối với hắn mà nói, đáp án tuyệt không thể quan trọng bằng sự tự do của hắn. Việc hắn cần làm là nên nắm chắc cái thiện tâm đột xuất này của Mạc Lam Tuyên chứ không phải để ý xem mình có hiểu việc anh làm hay không.
Mười năm như đi tù này, cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Thẩm Văn Vũ lắc đầu, xóa tan hình ảnh chết tiệt của Mạc Lam Tuyên, thế vào nụ cười ngọt ngào của Đinh Vân Quân. Sau mười năm chia lìa không ngờ rằng cảm giác của hai người bọn họ vẫn còn giống như trong quá khứ. Hắn và cô nhanh chóng dính lấy nhau như keo sơn.
Ngày trước, hắn từng gặp Mạc Lam Tâm. Hắn biết cô có chết cũng không tiếp nhận hắn nên đối với lời mời này của cô hắn cũng cảm thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn tới chỗ hẹn.
Mạc Lam Tâm vẫn như trước đây, vẫn khinh thường hắn, thế mà cô lại hỏi như vậy, haha...
Anh có yêu anh trai tôi không?
Hắn yêu Mạc Lam Tuyên? Hừ, đối với hắn mà nói đó chính là thứ nực cười nhất trên đời. Cả đời này sẽ không có chuyện hắn yêu Mạc Lam Tuyên, hắn sẽ chỉ có hận, tuyệt đối sẽ không yêu anh!
Mạc Lam Tâm căn bản là hỏi không vì đáp án sẽ chỉ có hai chữ phủ định. Lúc trước hắn bán mình cho Mạc Lam Tuyên để đối lấy tiền bạc nhưng hết mười năm, tất cả đều tan thành mây khói. Sau này, hắn sẽ ngày càng hạnh phúc, chuyện quá khứ sẽ không ảnh hưởng đến hắn và Mạc Lam Tuyên cũng vậy.
Hắn dùng sức hít một hơi thật sâu rồi vứt điếu thuốc. Hắn đánh tay lái, rời khỏi vị trí đỗ xe sau đó mau chóng hòa vào dòng xe, rời khỏi nơi này. Mục tiêu của hắn chính là Đinh Vân Quân, họ hẹn nhau ra ngoài một chút.
Hắn đón Đinh Vân Quân rồi chạy xe tới bờ biển. Hai người dừng xe ở con đường ven biển rồi xuống nhìn ngắm đại dương xanh thẳm, mênh mông vô bờ.
"Văn Vũ, mười năm này anh làm những gì vậy?" Đinh Vân Quân đột nhiên mở miệng, cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi như đang nhàn thoại về việc nhà.
Trong lòng Thẩm Văn Vũ run lên nhưng hắn vẫn quyết tâm trả lời cô: "Anh làm việc ở Mạc Thị, đã nói với em rồi."
"Anh đã nói nhưng em vẫn không hiểu. Tại sao vào lúc cha em và chú Thẩm đang đứng trước khó khăn thì anh lại đi giúp đỡ Mạc Lam Tuyên mà không ở nhà để hỗ trợ? Đây là điều mà cô vẫn luôn trăn trở. Thẩm Văn Vũ không chỉ chạy sang nhà họ Mạc mà còn cắt đứt hết tất cả liên lạc với cô. Điều này quá không bình thường!
"Vân Quân, khó khăn của công ty chẳng phải đã giải quyết hết rồi sao, đừng nói chuyện quá khứ nữa."
"Tại sao chứ, anh vẫn luôn trốn tránh mười năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn.
Thẩm Văn Vũ không trả lời nhưng lông mày hắn nhíu chặt, biểu hiện hắn không vui.
"Lần trước gặp Mạc Lam Tuyên anh phản ứng rất kỳ quái, rốt cuộc anh và anh ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?"
"Vân Quân, đừng nói nữa!" Cuối cùng Thẩm Văn Vũ cũng không nhịn được mà lên tiếng, nhưng thật không dễ dàng để nói ra chuyện quá khứ giữa hắn và Mạc Lam Tuyên...
"Nói cho em biết đi, em không muốn đoán. Nếu anh thật sự thích em thì đừng giấu nữa, em đã không còn là đứa con gái khờ dại trước kia nữa đâu."
"Công ty thoát nạn, ngân hàng đồng ý cho chúng ta vay, đó là điều kiện trao đổi với Mạc Lam Tuyên. Anh phải giúp anh ta làm việc mới có thể đổi được tiền hỗ trợ từ anh ta." Hắn tránh nặng tìm nhẹ, có một số việc hắn không thể nói cho bất cứ ai, dù là Đinh Vân Quân cũng không.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất nhạy bén. Từ câu trả lời của hắn, cùng với lần gặp mặt ngẫu nhiên đó, trực giác nói cô biết giữa hai người đàn ông này có điều gì đó không bình thường. Nếu không thì tại sao Thẩm Văn Vũ không muốn nhắc tới Mạc Lam Tuyên?
Mười năm này chắc chắn không đơn giản như trong lời Thẩm Văn Vũ vừa nói, chỉ là hắn không muốn nói cho cô biết.
Phụ nữ không hề ngu ngốc, có lẽ còn thông minh hơn nhiều so với đàn ông. Trong lòng cô còn nghi vấn và cô quyết định truy vấn tới cùng.
"Khi đó... anh và anh ấy... có gì không?"
Thẩm Văn Vũ rùng mình. Một chút dao động không thể thoát khỏi tầm mắt Vân Quân, làm cho cô xác định cảm giác của mình là đúng.
Khi đó hắn đã cùng Mạc Lam Tuyên...
Tim Thẩm Văn Vũ đập mạnh đến loạn nhịp, hắn nên trả lời thế nào đây? Hắn cùng Mạc Lam Tuyên còn thế nào nữa, trừ bỏ quan hệ giao dịch thì còn cái gì đâu??
Miễn cưỡng có thể coi đó là quan hệ bạn tình đi!
Thẩm Văn Vũ trấn định, cười rồi ôm lấy Đinh Vân Quân: "Trừ quan hệ công tác ra thì anh và anh ta có thể có cái gì chứ?" Hắn ôm cô sát hơn: "Em đừng nghĩ nhiều."
"Là em nghĩ nhiều sao?" Người từng đầu gối tay ấp đã rời đi mười năm, hiện tại trở về chẳng nhẽ hết thảy lại không thay đổi gì ư? Mặt ngoại là vậy nhưng có thật như thế không?
Hương thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi, thân hình mảnh khảnh mềm nhẹ. Đây chính là Đinh Vân Quân của hắn, người con gái mà hắn yêu nhất cuộc đời này, người mà hắn muốn dắt tay đến đầu bạc răng long.
"Vân Quân, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Về sau anh sẽ không đi đâu cả, chúng ta kết hôn được không?" Đây là hạnh phúc hắn muốn, cũng là hạnh phúc hắn sắp có trong lòng bàn tay.
"Văn Vũ?" Đinh Vân Quân có chút kinh ngạc, cô không nghĩ rằng Thẩm Văn Vũ sẽ cầu hôn: "Anh" Cô muốn mở miệng nhưng lại bị người đàn ông này ngăn cản.
"Đừng hỏi gì nữa, chỉ cần nói cho anh biết rằng em đồng ý là tốt rồi." Đúng vậy, quyết định của hắn không sai, cho nên hắn mới chịu đựng mười năm này, cũng là vì muốn cùng người phụ nữ trong ngực này đi qua cả đời.
Đinh Vân Quân nở nụ cười, cô cầm chặt lấy tay Thẩm Văn Vũ: "Em không nghĩ tới hôm nay sẽ được cầu hôn."
"Đồng ý với anh, tuy rằng anh rời đi mười năm nhưng anh sẽ không thay đổi, sẽ như trước kia, chăm sóc cho em cả một đời, được chứ?"
Dù là ai nghe xong cũng đều sẽ động lòng. Cô chỉ là một người con gái bình thường, có được một người đàn ông yêu mình như vậy làm sao có thể chối từ? Nhưng trước hết cô cần làm rõ một chuyện.
Cô gật đầu, ý cười càng đậm: "Cầu hôn như vậy thật đúng là không thể từ chối."
"Em đồng ý rồi?"
"Em sẽ đồng ý nhưng không phải bây giờ. Anh vừa trở về nên còn rất nhiều chuyện bận rộn, chờ tất cả kết thúc thì hãy tính đến chuyện chúng ta!" Cô không muốn quyết định vội vàng, nếu đây thật sự là hạnh phúc của cô thì có chờ thêm một thời gian nó cũng sẽ không biến mất.
Bị cô nói như vậy, Thẩm Văn Vũ đã hiểu, hắn đã quá xúc động mà vội vàng. Hắn đang sợ gì chăng? Vân Quân sẽ không rời xa hắn. Đến cùng hắn sợ Vân Quân rời đi hay là chính hắn?
Có lẽ cái sau còn lớn hơn cái trước, có lẽ vậy!
"Ừ, em cũng chạy không thoát anh đâu."
"Anh nói gì thế?" Cô đấm Thẩm Văn Vũ một quyền rồi càng dựa thêm vào người hắn. Nếu dự cảm của cô sai, vậy người này chính là nơi hạnh phúc của cô hội tụ.
*
Người đàn ông hoàng kim - Mạc Lam Tuyên!!!
Tình yêu ở nơi đâu!!!
Một tiêu đề thật lớn cho thấy độc giả thật sự rất hứng thú với loại tin tức kiểu này.
Mấy ngày trước, Mạc Lam Tuyên và Thẩm Văn Vũ về nhà chính dùng cơm.
Không bao lâu, mẹ anh đã nói ra mục đích gọi hai người bọn họ trở về.
Nói hoa mỹ là làm bạn đi dự tiệc với mẹ nhưng thực tế là để Mạc Lam Tuyên ra mắt. Hay nói cách khác là một buổi xem mắt xa hoa được biến tướng.
Quần áo hoa lệ, rượu ngon món ngon, mời giới doanh nhân tham dự. Dường như tất cả cô gái đến tuổi cập kê ở giới thượng lưu đều có mặt tại yến hội này. Mặc dù người trong cuộc không cảm kích nhưng thông minh như anh liền lập tức thông suốt.
Anh có thể kết hôn được sao? Nhìn tân khách đầy phòng mà lòng anh cười mỉa, là đang cười nhạo ai? Những người thấy sang bắt quàng làm họ, hay là chính bản thân anh?
"Lam Tuyên, đây là con gái của bác Cao, Annie. Trước kia con đã từng gặp rồi nhưng mà lúc hai đứa bé lắm, con có nhớ không?"
"Lance, chào anh." Annie vươn tay với Mạc Lam Tuyên, khuôn mặt khéo léo lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Bộ quần áo màu vàng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp mê người của cô.
"Chào em." Anh lịch thiệp bắt tay. Đêm nay chỉ có một mình anh đến yến hội, tối nay Thẩm Văn Vũ đã nghỉ ngơi, xem như là một ngày nghỉ thêm. Nhưng bây giờ Mạc Lam Tuyên cực kỳ muốn rời khỏi nơi này.
Dường như là cố ý, vì sau khi họ giới thiệu thì mẹ của cả hai cùng những người khác đều rời khỏi, để lại mỗi Mạc Lam Tuyên và Annie.
Mạc Lam Tuyên yêu cầu phục vụ một ly cocktail. Anh nhấp một ngụm, thứ chất lỏng óng mượt, sóng sánh tại đầu lưỡi mà khuôn mặt này thì vẫn bình tĩnh như nước.
"Lance, anh có cần ra ngoài một chút không?"
Ánh mắt anh dừng lên người cô gái, híp lại rồi anh nở nụ cười yếu ớt, nuốt hết dịch rượu còn trong khoang miệng. Anh mặc cho thứ lạnh như băng kia trôi vào dạ dày tạo ra một dòng ấm áp: "Cũng được, ra ngoài một chút đi!" Anh trả lại ly, đi về hướng đại sảnh.
Tối hôm nay hắn được bảo có thể nghỉ ngơi. Không cần nghĩ hắn cũng biết đó là loại yến hội gì.
Thân là chủ tịch của Mạc thị, còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, dù anh kết giao với bất cứ người con gái nào đều cũng sẽ trở thành tin tức. Huống chi là cái yến tiệc mang đến cơ hội trở thành thiếu phu nhân Mạc thị. Cả cái xã hội thượng lưu này, có ai không muốn tham gia đây?
Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng thì sự thật thường rất khó coi. Nếu mà chân tướng bị bại lộ trước ánh mặt trời thì hẳn sẽ rất thú vị đấy!
Một người lúc nào cũng đứng đắn như Mạc Lam Tuyên lại trong tâm lại luôn nhớ đến một người đàn ông. Anh yêu đến thiết tha vạn phần, tiêu phí mấy ngàn vạn cũng chỉ muốn cột hắn ở bên, mỗi ngày mỗi đêm biến mình giống như một người phụ nữ mà thút thít rên rỉ. Nếu như để lộ sự thật phía sau mặt nạ băng lãnh này sẽ là tiêu đề bùng nổ nhất thôi.
Thẩm Văn Vũ vừa nghĩ vừa nở nụ cười, hắn đi xe vào sân, đỗ trước giáo đường rồi đi vào nơi duy nhất mà hắn có thể trốn. Chỉ có ở nơi này Thẩm Văn Vũ hắn mới có thể hít thở thật sâu rồi nghỉ ngơi.
Dừng xe lại, hắn đi về phía thánh đường, đẩy cửa ra. Ánh trăng nương theo giếng trời soi sáng cả sân nhà, soi sáng khuôn mặt của mẹ Maria ôn hòa hiền dịu. Bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía trước, đi đến nơi thì phát hiện đã có người ở đó từ trước. Thẩm Văn Vũ dừng bước.
Người kia là cha xứ của giáo đường này, hai tay ông chắp lại, thành kính cầu nguyện.
Có lẽ tiếng bước chân của hắn đã quấy rầy cha xứ hoặc là vì lời cầu nguyện vừa vặn kết thúc mà ông quay người nhìn về phía hắn, cười từ ái.
"Văn Vũ, khuya vậy rồi còn đến cầu nguyện sao?"
"Cha xứ, con xin lỗi đã quấy rầy cha."
"Không sao, ta phải về, con cứ từ từ cầu nguyện nhé."
"Vâng."
Hắn ngồi xuống nơi hàng ghế dài, phía trước là đức mẹ hiền lương, nguyện cậu cho tâm được yên ả và bình lặng.
Thân thể này là một thứ dơ bẩn, cũng chỉ như thế này mới có thể tẩy sạch được!
Không chờ được tới khi yến hội kết thúc thì Mạc Lam Tuyên đã tìm cớ rời đi, một mình đón taxi về nhà.
Anh đang nôn nóng, cơn tức giận bùng cháy lan tỏa trong tâm can. Hành động của mẹ anh quá mức rõ ràng làm cho anh cực kỳ tức giận, anh hiểu trách nhiệm của mình nhưng anh không nghĩ sẽ đối mặt sớm như vậy.
Anh phải lấy vợ sinh con và chắc chắn anh sẽ lấy, vì đây là trách nhiệm của anh nhưng không phải bây giờ!
Cả đời này anh chỉ hứng thú với một người là Thẩm Văn Vũ, cũng là người anh vất vả lắm mới có thể có được, anh sẽ không để cho hắn rời khỏi anh!
Anh nhắm mắt lại, cố kìm nén sự phẫn nộ trong tâm. Xe nhanh chóng lăn bánh sau đó không lâu đã đến chỗ anh ở. Anh trả tiền xuống xe nhưng sau khi bước vào nghênh đón anh cũng chỉ là một mảnh tối mịt, hẳn là người ở nhà chờ anh cũng không có ở đây!
Mạc Lam Tuyên cố gắng đè nén cơn tức giận sắp bùng nổ, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số nhưng tiếng điện thoại dường như vọng lại từ trong phòng.
Hắn ra ngoài không đem điện thoại!
Đây là ý gì, tại sao Thẩm Văn Vũ không cầm theo điện thoại. Tại sao hắn đi mà không báo! Anh tức giận đến cực điểm, ném điện thoại xuống đất, máy móc tinh vi trong nháy mắt đã biến thành từng mảnh nhỏ.
Hai tay anh nắm chặt, cả người run rẩy, không ngừng thở dốc, ngực đập liên hồi.
Một lát sau, Mạc Lam Tuyên đi đến quầy rượu, mở cửa thủy tinh lấy mấy bình rượu xuống rồi dốc vào miệng, tiếng rượu vọng lại từ trong bụng.
Mạc Lam Tuyên muốn gây mê chính mình, làm cho đầu óc hỗn độn. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể buông lỏng...
Anh loạng choạng đi tới sô pha, trong mồm vẫn ngậm chai rượu, thoáng chốc một chai nữa đã hết, rồi lại thêm chai nữa. Anh dùng một phương pháp cứ thế mà phát tiết lửa giận trong người.
Đêm khuya, anh vừa uống rượu vừa chờ đợi một người nam nhân.
*
Gần đây Mạc Lam Tuyên thường hay trầm tư.
Một sự im lặng dài đẵng khiến anh giống như một pho tượng. Nếu như không có hơi thở hô hấp phập phồng thì khó có thể phát hiện ra được sinh mệnh.
Trong nháy mắt, anh ấn điện thoại, một tiếng chuông dài vang lên, anh nhìn mười con số quen thuộc.
"Sam, là tớ."
Sau khi đổ chuông một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
"Vâng, ông chủ, có chuyện gì sao?" Sam hiển nhiên vẫn còn tức giận, nếu không cô sẽ không dùng xưng hô kia với anh.
"Chúng ta làm hòa đi, là tớ không đúng, tớ bồi tội với cậu." Ngoại trừ người nhà, Sam là một đồng nghiệp, một người bạn tốt, dù gì đi nữa anh cũng không muốn mất đi Sam. Sinh mệnh của Mạc Lam Tuyên đã sắp hết, cho nên anh hy vọng có thể lưu lại ít thiện duyên.
"Lance, cậu không cần phải như vậy, cậu không có lỗi với tớ, cậu là có lỗi với chính bản thân mình. Cậu hãy tự xin lỗi mình đi, tớ chỉ hi vọng cậu có thể đối tốt với bản thân một chút, được chứ?" Sam rốt cuộc cũng mềm lòng. Cô vẫn chỉ là đau lòng cho anh chứ cũng không thật sự tức giận.
"Tớ đồng ý." Anh không chút do dự đáp ứng, đầu bên kia điện thoại không nhịn được mà phì cười, Mạc Lam Tuyên bên này cũng vậy.
"Được rồi, tớ tin cậu. Mà có chuyện gì mà tìm tớ thế?"
"Tớ chuẩn bị mở hội nghị cổ đông, cậu hãy tham gia đi."
"Cậu muốn tớ đưa Thẩm Văn Vũ lên thành người đại diện nhưng nhiều cổ phần bị dời đi như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị truyền thông tra ra. Cậu vẫn nên báo trước cho hắn đi."
"Đương nhiên, báo cho em ấy là chuyện phải làm, tớ cũng chỉ hi vọng em ấy có thể giúp đỡ công ty Mạc thị."
"Cậu muốn hắn giúp cậu?"
"Cũng có thể nói là giúp Mạc thị, em ấy là nhân tài, nếu từ bỏ không phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
"Ở bên cạnh cậu mười năm thì heo cũng có thể làm tổng giám đốc."
"Ha ha....nếu tớ lợi hại như vậy thì tốt rồi." Anh nói xong cười rộ lên. Tắt nụ cười anh giãi bày nỗi lòng: "Cậu thay tớ nói với em ấy, tớ hi vọng em ấy có thể giúp tớ."
" Đưa hắn vào công ty là giúp hắn, cũng không phải chỉ giúp mỗi cậu. Thân là một luật sư chuyên nghiệp, tớ có nghĩa vụ phải hoàn thành tốt công việc của ông chủ nên việc này tớ sẽ làm tốt thôi!"
"Cảm ơn."
"Cảm ơn thì nâng lương cho tớ đi, nói nhiều làm gì, vật chất mới ý nghĩa."
"Tớ sẽ lo, cứ như vậy đi!"
"Ừ, tạm biệt!"
Cất điện thoại, Mạc Lam Tuyên tựa cả người vào ghế, dạ dày anh lại hơi âm ỉ đau, thân thể càng lúc càng gầy gò, thời gian của anh một lúc một ít.
Cốc cốc
Thư ký đưa công văn hồ sơ mới: "Chủ tịch, văn kiện này mời ngài phê chuẩn ạ."
"Ừ, nửa giờ sau cô đến lấy."
"Vâng!"
*
"Thật quái lạ." Thẩm Văn Vũ nhìn điện thoại nhưng trong đầu óc đều là những dấu chấm hỏi.
Trước đó Mạc Lam Tâm hẹn hắn gặp mặt, bây giờ lại tới Sam. Hai người lúc nào cũng bảo vệ cho Mạc Lam Tuyên lại lần lượt tới tìm hắn. Sau khi kết thúc khế ước với Mạc Lam Tuyên, tại sao hai người này cứ thi nhau tìm đến hắn vậy?
Nghi vấn trong đầu mỗi lúc một lớn nhưng hắn vẫn quyết định đến nơi đã hẹn, tốt nhất vẫn nên mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Hắn dụi tàn một điếu thuốc rồi rời đi đến nơi hẹn gặp.
Sam hẹn hắn tại văn phòng cao nhất ở Đài Bắc - nơi có những con người tài năng và cũng chính là một địa điểm hoàng kim.
Hắn đỗ xe, chậm rãi bước đến tòa nhà cao nhất. Xa xa hắn đã nhìn thấy một người quen thuộc, Mạc Lam Tuyên đang đi vào trong đó, phía sau là thư ký mới giúp anh cầm công văn.
Thẩm Văn Vũ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn người đàn ông kia. Anh thoạt nhìn không khác trước là mấy, vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng cao đầu mà đi. Trong thương giới, Mạc Lam Tuyên chính là một đế vương, cổ tay của anh và ánh mắt độc đáo đều khiến cho kẻ khác phải cảm thán mình không bằng người. Hơn nữa với tính cách liều lĩnh có dũng khí, Mạc thị đạt được ngày hôm nay cũng không có gì bất ngờ.
Khi hắn đi theo bên người, kiến thức của người đàn ông này vô cùng đáng sợ nhưng cố tình anh lại...
Chiếc xe quen thuộc dừng lại, Mạc Lam Tuyên khom người ngồi vào, hai thư ký cũng lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn lắc lắc đầu rồi tiếp tục đi tới.
Mạc Lam Tuyên đã không còn liên quan gì đến hắn, cho dù là bất cứ chuyện gì!
*
Cô chưa bao giờ cho rằng làm luật sư là khổ, trừ việc ngày hôm nay.
Quen Mạc Lam Tuyên đã rất lâu rồi, từ ngay sau khi cô được anh ủy quyền làm luật sư riêng. Tuổi nghề của cô cũng đã hơn hai năm, anh là một người bạn tốt và cũng là một ông chủ tốt, đối với cô mà nói, Mạc Lam Tuyên một trăm phần trăm chính là người tốt.
Người tốt thì sẽ rất ít có sai lầm, trừ việc quan hệ với người kia.
Thẩm Văn Vũ, người duy nhất có thể làm dao động trái tim của Mạc Lam Tuyên, mà đó cũng chính là thứ duy nhất làm sinh mệnh hoàn mỹ của anh vướng bẩn.
Trái Đất rõ ràng có hơn năm tỷ người, Mạc Lam Tuyên lại hết lần này tới lần khác yêu người không nên yêu. Mười triệu đô mua về mười năm hạnh phúc khi bắt đầu nhưng đến kết thúc lại là khổ đau, mười năm này chính là một tai nạn!
Người xưa thường nói, kiếp trước thiếu thì đời này trả. Mạc Lam Tuyên nhất định ở đời trước đã có lỗi với Thẩm Văn Vũ, cho nên đời này mới phải như thế, còn phải dùng cả một sinh mệnh để hoàn trả!
Thân là bạn bè, cô nên khuyên Mạc Lam Tuyên buông tay, thân là một luật sư chuyên nghiệp, cô cũng càng nên nhắc nhở ông chủ của mình. Nhưng cô đủ khôn khéo để biết rằng ông chủ của cô lại cố tình u mê không tỉnh ngộ, tất cả những quy luật khách quan, lý tính tự hỏi trên người Thẩm Văn Vũ gần như không còn, mất đi tác dụng.
Ông chủ ngốc nghếch của cô, đã ngốc lại càng thêm ngốc. Anh lấy nửa đời của mình cố gắng đưa cho một người đàn ông không thương anh. Thường vẫn nghe phụ nữ ngốc, lại không thể tưởng được khi đàn ông ngốc lại đáng sợ như vậy. Người đàn ông đó thì có gì tốt, cái giá mà anh phải đánh đổi bản thân là gì đây?
Lẽ nào trên đời này không có người nào hoàn hảo sao?
Cho dù lợi hại như Mạc Lam Tuyên cũng vẫn muốn yêu mỗi Thẩm Văn Vũ thôi sao?
Chiến thần bất bại Achilles, cuối cùng tại sao lại thua trận?!
Sam đưa tay muốn lấy thuốc lá thì mới phát hiện mình không mang theo, lúc này một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
"Sam, chờ lâu không?"
À, là gót chân Achilles!
Sam liếc mắt nhìn đồng hồ một cái rồi nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Văn Vũ.
"Cậu đến muộn." Cô nhấc tay gọi bồi bàn mang menu đến.
"Có chút việc bận, thật ngại quá." Hắn ngồi xuống đối diện cô, Thẩm Văn Vũ gọi cà phê.
"Quên đi." Sam chỉ gọi nước trái cây, cô mở túi lấy văn kiện ra: "Cậu xem cái này trước đi, chút nữa chúng ta sẽ thảo luận."
Thẩm Văn Vũ cầm lấy, sau khi lật xem vẻ mặt hắn liền thay đổi.
Lúc này nước trái cây cùng cà phê được bưng lên. Một lạnh và một nóng, một đọng thành hơi sương và một lại nhẹ nhàng bay lên hình thành một sự đối lập. Chất lỏng nửa trong suốt cùng chất lỏng hòa tan đen đặc cũng chẳng ăn nhập gì với nhau.
Người trong quán cà phê cũng không nhiều, không gian lớn như vậy mà khách không đến một phần mười. Các bàn cũng đều thấp giọng trò chuyện với nhau.
Sam chậm rãi hút nước trái cây, buồn chán quan sát nhân viên phục vụ đi qua đi lại, ánh mắt cô dạo một vòng sau đó nhìn về phía người đàn ông ở bên kia bàn.
Thẩm Văn Vũ quả thật rất tuấn tú nhưng ông chủ của cô sẽ không đơn giản là chỉ vì khuôn mặt mà trả giá nhiều như vậy. Kia - rốt cuộc hắn đáng giá chỗ nào mà khiến ông chủ thông minh của cô cam tâm tình nguyện biến thành một người ngu ngốc đần độn như vậy chứ?
Từ đầu đến cuối cô đều không tìm được đáp án!
***
Có khi Thẩm Văn Vũ sẽ mất tích không thấy bóng người.
Di động để trong nhà, cũng không để lại mảnh giấy nào, bình thường đều là khi Mạc lam Tuyên cần tự mình đi thì hắn sẽ biến mất không thấy đâu.
Sau bữa tiệc xem mắt, Mạc lam Tuyên lái xe về nhà, lần đầu tiên phát hiện ra tình huống Thẩm Văn Vũ biến mất. Ngày đó trong cơn phẫn nộ anh đã uống hơn nửa tủ rượu, ngày hôm sau tỉnh lại thì Thẩm Văn Vũ đã thay quần áo mới chuẩn bị ra ngoài.
Hắn không giải thích một câu, giống như một đêm trước căn bản là chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn đi làm, ăn cơm, làm tình, ngủ, cho nên Mạc lam Tuyên cũng không nói gì, để mọi thứ giống như trước kia.
Nhưng tình huống tương tự năm lần bảy lượt xuất hiện, khiến anh thuê thám tử điều tra sau lưng Thẩm Văn Vũ xem rốt cuộc hắn đi đâu!
Tấm ảnh được chụp về khiến cơn giận của anh bùng lên, vẻ mặt của Thẩm Văn Vũ trên ảnh đúng là được cứu rỗi! Cứu rỗi tốt lắm!
Sau khi biết rõ hắn đi đâu, trên mặt Mạc lam Tuyên hiện lên nụ cười quỷ quyệt.
[Sau khi tan ca đi với tôi tới một chỗ.] Mạc lam Tuyên nhắn tin cho Thẩm Văn Vũ.
[Không đi ăn tối?] Sau lần tiệc xem mắt đầu tiên, mẹ của Mạc lam Tuyên thỉnh thoảng muốn giúp Mạc lam Tuyên đi xem mắt nhưng cuối cùng vẫn bị anh lấy lý do công việc bận rộn qua loa từ chối.
Công việc ngày hôm nay đã kết thúc, Mạc lam Tuyên không muốn tham gia tiệc tối như dự định, anh có việc khác muốn làm với Thẩm Văn Vũ.
[Có gì ăn được không, sau khi tan làm qua đây tìm tôi, tôi muốn đi nơi khác.] Hôm nay anh có chuyện đặc biệt muốn làm, ha ha......
[Được]
Nhà thờ vào ban đêm yên tĩnh không tiếng động, trăng lưỡi liềm chiếu sáng trắng bạc trên nhung đen, chiếu mọi góc nhỏ trên mặt đất.
Mạc Lam Tuyên dừng xe trước nhà thờ, không nói lời nào. Vẻ mặt Thẩm Văn Vũ trên ghế phó lái cũng khó hiểu, không phân biệt được là vui hay không vui, hắn chỉ im lặng.
"Sao lại tới nơi này?"
Một lát sau, hắn chủ động mở miệng. Im lặng không thể giải quyết tình trạng hiện tại, chỗ này hắn chưa bao giờ nói với Mạc lam Tuyên, vì sao anh lại đặc biệt mang mình đến nơi này?
"Có lý do gì mà tôi không được đến sao?" Người bị hỏi không đáp mà hỏi vặn lại nhưng tựa hồ với anh, đáp án cũng không quan trọng lắm. Sau khi nói xong lời này anh liền tự mở cửa xuống xe.
Người đàn ông còn lại cũng bị bắt xuống xe cùng. Nơi này là thánh địa duy nhất trong lòng Thẩm Văn Vũ, là chỗ duy nhất để hắn có thể trút bỏ tức giận nhưng ngay cả nơi này cũng đã sắp biến mất.
Hắn đuổi theo giữ chặt lấy Mạc Lam Tuyên, nỗ lực một chút cuối cùng.
"Chúng ta trở về đi!"
"Vì sao? Nơi này là nhà thờ, ai cũng có thể tới, anh cũng thường đến đây mà!" Mạc lam Tuyên tiếp tục đi về phía trước, làm ngơ lời nói của Thẩm Văn Vũ.
Lời nói của anh khiến Thẩm Văn Vũ ngừng thở. Hắn ngạc nhiên buông tay ra, Mạc lam Tuyên biết, anh ta biết rồi!
"Anh, anh biết..."
Mạc lam Tuyên đứng trước cửa xoay người tao nhã cười hỏi: "Biết cái gì?"
Sợ hãi lan tràn ra khắp người hắn. Người đàn ông trước mắt như một ma vương, ma vương đang muốn mang hắn xuống địa ngục!
Dạ dày hắn co rút, đau nhức khó chịu. Hắn giống như con mồi bị nhìn chòng chọc, sau lưng thấm mồ hôi lạnh.
Hắn muốn chạy trốn nhưng lại không di chuyển được bước chân, lòng bàn chân hắn như đã bén rễ.
Mạc Lam Tuyên lẳng lặng nhìn hắn, sau đó đờ đẫn xoay người đẩy cửa nhà thờ, từng bước đi vào.
Trái tim Thẩm Văn Vũ đập liên hồi, hắn không muốn vào theo mà Mạc Lam Tuyên cũng không mở miệng muốn hắn vào cùng, thế nhưng hắn cũng không có cách nào xoay người rời đi. Hô hấp của hắn dồn dập, trong đầu lướt qua một trận lạnh lẽo, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi...
Cái trán co giật đau đớn, miệng lưỡi khô khốc, hắn nuốt nước miếng vài lần rồi từng bước không xác định tiến vào nhà thờ, bắt kịp người đàn ông phía trước.
Từng dãy ghế mà hắn quen thuộc, bên trong toàn bộ không có đèn, chỉ có chút ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, mơ hồ chiếu sáng bức tượng đức mẹ phía trước.
Mạc Lam Tuyên thong thả đi tới, mãi đến hàng ghế đầu tiên mới ngồi xuống, nhìn tượng thánh giữa không trung. Thẩm Văn Vũ bước nhanh tới bên anh rồi dừng lại.
"Tôi muốn trở về."
"Vì sao, cậu sợ cái gì? Mạc Lam Tuyên nhìn phía trước, từ từ hỏi.
Ngực Thẩm Văn Vũ khô nóng, tim đập thình thịch: "Không, có gì phải sợ chứ, chẳng qua tôi mệt nên muốn về nghỉ sớm một chút." Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói dối, hắn vì nói dối mà bất an nhưng hắn càng sợ nếu tiếp tục chờ đợi sẽ xuất hiện những việc không như mong muốn.
"Phải không? Ha ha......" Mạc Lam Tuyên đứng lên, lấy ra một thứ đồ gấp lại từ trong túi quần tây trang: "Thứ này, cậu muốn giải thích thế nào đây...?" Ánh mắt anh mãnh liệt nhìn thẳng vào Thẩm Văn Vũ.
Hắn nhận lấy ảnh chụp, trong đó toàn bộ là lúc mình đến nhà thờ, bao gồm cả vẻ mặt hắn nhắm mắt cầu nguyện. Tất cả đều hiện lên giữa tấm ảnh chụp không sót chút gì.
"Đến đây nào, cậu đã được cứu rỗi chưa? Đức mẹ Maria đã giúp cậu rửa sạch dơ bẩn trên người chưa?" Trong giọng nói của anh mang theo mỉa mai nhưng anh lại nở nụ cười, sau đó lại xoay người nhìn tượng thánh.
Nhìn ảnh chụp, rốt cuộc hắn cũng hiểu hôm nay vì sao Mạc Lam Tuyên muốn đến nơi này. Hắn cũng rõ ràng giờ phút này người đàn ông kia đang tức giận nhưng vậy thì sao, hắn quả thực đã được cứu rỗi ở trong này, nhận được một không gian nhỏ để thở dốc!
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Ha ha...
Mạc Lam Tuyên cười trong lòng, Thẩm Văn Vũ từ đầu đến cuối đều như vậy khiến anh không chịu nổi. Một khi đã như vậy, anh cũng không cần phải nể nang gì nữa!
Anh muốn phá hủy mọi nơi Thẩm Văn Vũ có thể trốn, anh muốn để Thẩm Văn Vũ không còn đường mà đi. Cho dù anh có bị oán hận, bị căm ghét thì anh cũng phải khiến cho Thẩm Văn Vũ chỉ có thể nghĩ đến ba chữ "Mạc Lam Tuyên" này!
"Cởi quần áo." Anh lạnh lùng nói. Anh là chủ nhân, anh có quyền!
"Anh điên rồi!" Vẻ mặt Thẩm Văn Vũ xanh mét, không nghĩ tới Mạc lam Tuyên thế mà lại đê tiện đến nông nỗi này.
Mạc Lam Tuyên xoay người, nhấc tay tát lên mặt hắn, sức lực không hề được khống chế mà khiến mặt hắn lệch.
Nóng rát trên mặt tràn ra, Thẩm Văn Vũ không nghĩ tới Mạc Lam Tuyên lại động thủ đánh hắn nên không hề phòng bị trúng một tát, trong miệng hắn nếm được mùi máu tươi.
"Cậu không có quyền từ chối. Nghe cho rõ đây, đây là hình phạt của cậu!"
Ngang ngược và mãnh liệt, hệt như tác phong của anh ở trên thương trường. Thẩm Văn Vũ tựa như một món đồ vậy, chỉ là một trong những đồ vật của anh mà thôi, xử lý như thế nào tùy thuộc vào tâm trạng của anh!
"Mạc Lam Tuyên... anh là đồ biến thái!"
"Cởi quần, tôi muốn làm cậu ở chỗ này."
Lần thứ hai lặp lại mệnh lệnh của anh, giọng nói lạnh như băng, như dao sắc bén.
Thân thể cao lớn run rẩy, mặc dù dáng người của Thẩm Văn Vũ chiếm ưu thế nhưng khí thế lại bị Mạc Lam Tuyên đè ép.
"... Không thể!"
"Không thể sao?" Con ngươi đen đặc híp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Được, vậy để công ty của cha cậu đến chịu trừng phạt đi!" Anh xoay người đi ra ngoài nhưng đi chưa được vài bước đã bị Thẩm Văn Vũ bắt được.
"Đừng!" Hắn đã từng chứng kiến sức mạnh của Mạc Lam Tuyên, nếu anh cố ý thì công ty của cha hắn nhất định không phải đối thủ của anh!
Nhục nhã, khuất nhục, đây là trừng phạt của Mạc Lam Tuyên dành cho hắn. Nếu hắn không nhận thì người nhà của hắn phải nhận, ha ha ha ha... Sao hắn lại thảm thương đến tình trạng này cơ chứ!
Mạc Lam Tuyên nắm lấy đầu hắn, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, đôi môi mỏng hôn nhẹ hắn, thấp giọng lẩm bẩm mệnh lệnh.
"Cởi quần, dựa lên bàn."
Hạ thân lõa thể lành lạnh, hai tay hắn đỡ bên mép bàn, sau lưng là người đàn ông muốn xâm phạm hắn.
Mạc Lam Tuyên nằm trên lưng hắn, hai tay tách mông ra gắng gượng đặt phân thân vào chỗ phía sau, mạnh mẽ thô bạo đưa vào trong cơ thể hắn.
Một cảm giác xé rách đau đớn từ đùi trong lan ra toàn thân, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, lưỡi dao bằng thịt kia hung hăng đánh vào thân thể hắn không chút lưu tình!
Hắn cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh. Hắn hận Mạc lam Tuyên, một ngày nào đó khuất nhục này hắn sẽ trả lại gấp mười lần cho anh!
Không đợi hắn thích ứng, Mạc Lam Tuyên đã nắm lấy phần eo đang co rút của hắn, phân thân nóng như lửa xỏ xuyên qua lại hậu môn, thẳng tắp đâm đến chỗ sâu nhất. Anh lặp lại động tác ra vào, từng chút từng chút quấy phá bên trong hắn, cho hắn trừng phạt tàn khốc nhất.
Thể xác thống khổ không phải điều quan trọng nhất, mà khiến hắn tổn thương nhất chính là tượng thánh phía trước. Mạc Lam Tuyên ở chỗ này mạnh mẽ cưỡng gian hắn, cũng phá hủy chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của hắn, khiến bộ dạng ô uế bẩn thỉu nhất của hắn lộ ra tại một nơi thiêng liêng như vậy!
Mạc lam Tuyên quả nhiên là ác ma, hắn là ma quỷ, tội nhân tội ác tày trời!
Trong đầu Thẩm văn vũ căm hận nghĩ nhưng hắn không nhìn thấy trên mặt người đàn ông phía sau lại hiện lên vẻ mặt bi thương sâu sắc, thân thể lặp lại hành động giao hợp nhưng miệng vết thương trong lòng lại càng sâu.
Lần đầu tiên hắn đặt ra nghi vấn, đối với chữ này hắn đã phải sớm nên hiểu rõ nó.
Bị trói buộc nhiều năm, cuối cùng hắn cũng được giải thoát. Mười năm đó, hắn không thể yêu người mình yêu, lại càng không thể gần gũi cùng người mình thương nhớ. Tất cả chỉ vì hắn đã bán mình cho một người khác, dùng thân thể đổi lấy tiền tài. Mãi cho đến khi hợp đồng kết thúc.
Hắn sẽ mãi mãi không yêu Mạc Lam Tuyên vì ngoại trừ nguyên nhân Mạc Lam Tuyên là đàn ông ra thì còn một nguyên nhân khác là vì đây chính là sự phản kháng duy nhất của hắn, một sự kháng cự nhỏ bé – Hắn không thể yêu anh!
Vào lần sinh nhật thứ mười, Mạc Lam Tuyên đã kết thúc hợp đồng trước thời hạn, trả lại tự do cho hắn. Đây là tư vị mà hắn khát vọng đã lâu, vốn nó sẽ vô cùng ngọt ngào nhưng thực tế lại không được như vậy khiến lòng hắn hoang mang. Hắn có nhiều nghi vấn lắm...
Nhưng hắn chưa từng hỏi. Đối với hắn mà nói, đáp án tuyệt không thể quan trọng bằng sự tự do của hắn. Việc hắn cần làm là nên nắm chắc cái thiện tâm đột xuất này của Mạc Lam Tuyên chứ không phải để ý xem mình có hiểu việc anh làm hay không.
Mười năm như đi tù này, cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Thẩm Văn Vũ lắc đầu, xóa tan hình ảnh chết tiệt của Mạc Lam Tuyên, thế vào nụ cười ngọt ngào của Đinh Vân Quân. Sau mười năm chia lìa không ngờ rằng cảm giác của hai người bọn họ vẫn còn giống như trong quá khứ. Hắn và cô nhanh chóng dính lấy nhau như keo sơn.
Ngày trước, hắn từng gặp Mạc Lam Tâm. Hắn biết cô có chết cũng không tiếp nhận hắn nên đối với lời mời này của cô hắn cũng cảm thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn tới chỗ hẹn.
Mạc Lam Tâm vẫn như trước đây, vẫn khinh thường hắn, thế mà cô lại hỏi như vậy, haha...
Anh có yêu anh trai tôi không?
Hắn yêu Mạc Lam Tuyên? Hừ, đối với hắn mà nói đó chính là thứ nực cười nhất trên đời. Cả đời này sẽ không có chuyện hắn yêu Mạc Lam Tuyên, hắn sẽ chỉ có hận, tuyệt đối sẽ không yêu anh!
Mạc Lam Tâm căn bản là hỏi không vì đáp án sẽ chỉ có hai chữ phủ định. Lúc trước hắn bán mình cho Mạc Lam Tuyên để đối lấy tiền bạc nhưng hết mười năm, tất cả đều tan thành mây khói. Sau này, hắn sẽ ngày càng hạnh phúc, chuyện quá khứ sẽ không ảnh hưởng đến hắn và Mạc Lam Tuyên cũng vậy.
Hắn dùng sức hít một hơi thật sâu rồi vứt điếu thuốc. Hắn đánh tay lái, rời khỏi vị trí đỗ xe sau đó mau chóng hòa vào dòng xe, rời khỏi nơi này. Mục tiêu của hắn chính là Đinh Vân Quân, họ hẹn nhau ra ngoài một chút.
Hắn đón Đinh Vân Quân rồi chạy xe tới bờ biển. Hai người dừng xe ở con đường ven biển rồi xuống nhìn ngắm đại dương xanh thẳm, mênh mông vô bờ.
"Văn Vũ, mười năm này anh làm những gì vậy?" Đinh Vân Quân đột nhiên mở miệng, cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi như đang nhàn thoại về việc nhà.
Trong lòng Thẩm Văn Vũ run lên nhưng hắn vẫn quyết tâm trả lời cô: "Anh làm việc ở Mạc Thị, đã nói với em rồi."
"Anh đã nói nhưng em vẫn không hiểu. Tại sao vào lúc cha em và chú Thẩm đang đứng trước khó khăn thì anh lại đi giúp đỡ Mạc Lam Tuyên mà không ở nhà để hỗ trợ? Đây là điều mà cô vẫn luôn trăn trở. Thẩm Văn Vũ không chỉ chạy sang nhà họ Mạc mà còn cắt đứt hết tất cả liên lạc với cô. Điều này quá không bình thường!
"Vân Quân, khó khăn của công ty chẳng phải đã giải quyết hết rồi sao, đừng nói chuyện quá khứ nữa."
"Tại sao chứ, anh vẫn luôn trốn tránh mười năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn.
Thẩm Văn Vũ không trả lời nhưng lông mày hắn nhíu chặt, biểu hiện hắn không vui.
"Lần trước gặp Mạc Lam Tuyên anh phản ứng rất kỳ quái, rốt cuộc anh và anh ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?"
"Vân Quân, đừng nói nữa!" Cuối cùng Thẩm Văn Vũ cũng không nhịn được mà lên tiếng, nhưng thật không dễ dàng để nói ra chuyện quá khứ giữa hắn và Mạc Lam Tuyên...
"Nói cho em biết đi, em không muốn đoán. Nếu anh thật sự thích em thì đừng giấu nữa, em đã không còn là đứa con gái khờ dại trước kia nữa đâu."
"Công ty thoát nạn, ngân hàng đồng ý cho chúng ta vay, đó là điều kiện trao đổi với Mạc Lam Tuyên. Anh phải giúp anh ta làm việc mới có thể đổi được tiền hỗ trợ từ anh ta." Hắn tránh nặng tìm nhẹ, có một số việc hắn không thể nói cho bất cứ ai, dù là Đinh Vân Quân cũng không.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất nhạy bén. Từ câu trả lời của hắn, cùng với lần gặp mặt ngẫu nhiên đó, trực giác nói cô biết giữa hai người đàn ông này có điều gì đó không bình thường. Nếu không thì tại sao Thẩm Văn Vũ không muốn nhắc tới Mạc Lam Tuyên?
Mười năm này chắc chắn không đơn giản như trong lời Thẩm Văn Vũ vừa nói, chỉ là hắn không muốn nói cho cô biết.
Phụ nữ không hề ngu ngốc, có lẽ còn thông minh hơn nhiều so với đàn ông. Trong lòng cô còn nghi vấn và cô quyết định truy vấn tới cùng.
"Khi đó... anh và anh ấy... có gì không?"
Thẩm Văn Vũ rùng mình. Một chút dao động không thể thoát khỏi tầm mắt Vân Quân, làm cho cô xác định cảm giác của mình là đúng.
Khi đó hắn đã cùng Mạc Lam Tuyên...
Tim Thẩm Văn Vũ đập mạnh đến loạn nhịp, hắn nên trả lời thế nào đây? Hắn cùng Mạc Lam Tuyên còn thế nào nữa, trừ bỏ quan hệ giao dịch thì còn cái gì đâu??
Miễn cưỡng có thể coi đó là quan hệ bạn tình đi!
Thẩm Văn Vũ trấn định, cười rồi ôm lấy Đinh Vân Quân: "Trừ quan hệ công tác ra thì anh và anh ta có thể có cái gì chứ?" Hắn ôm cô sát hơn: "Em đừng nghĩ nhiều."
"Là em nghĩ nhiều sao?" Người từng đầu gối tay ấp đã rời đi mười năm, hiện tại trở về chẳng nhẽ hết thảy lại không thay đổi gì ư? Mặt ngoại là vậy nhưng có thật như thế không?
Hương thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi, thân hình mảnh khảnh mềm nhẹ. Đây chính là Đinh Vân Quân của hắn, người con gái mà hắn yêu nhất cuộc đời này, người mà hắn muốn dắt tay đến đầu bạc răng long.
"Vân Quân, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Về sau anh sẽ không đi đâu cả, chúng ta kết hôn được không?" Đây là hạnh phúc hắn muốn, cũng là hạnh phúc hắn sắp có trong lòng bàn tay.
"Văn Vũ?" Đinh Vân Quân có chút kinh ngạc, cô không nghĩ rằng Thẩm Văn Vũ sẽ cầu hôn: "Anh" Cô muốn mở miệng nhưng lại bị người đàn ông này ngăn cản.
"Đừng hỏi gì nữa, chỉ cần nói cho anh biết rằng em đồng ý là tốt rồi." Đúng vậy, quyết định của hắn không sai, cho nên hắn mới chịu đựng mười năm này, cũng là vì muốn cùng người phụ nữ trong ngực này đi qua cả đời.
Đinh Vân Quân nở nụ cười, cô cầm chặt lấy tay Thẩm Văn Vũ: "Em không nghĩ tới hôm nay sẽ được cầu hôn."
"Đồng ý với anh, tuy rằng anh rời đi mười năm nhưng anh sẽ không thay đổi, sẽ như trước kia, chăm sóc cho em cả một đời, được chứ?"
Dù là ai nghe xong cũng đều sẽ động lòng. Cô chỉ là một người con gái bình thường, có được một người đàn ông yêu mình như vậy làm sao có thể chối từ? Nhưng trước hết cô cần làm rõ một chuyện.
Cô gật đầu, ý cười càng đậm: "Cầu hôn như vậy thật đúng là không thể từ chối."
"Em đồng ý rồi?"
"Em sẽ đồng ý nhưng không phải bây giờ. Anh vừa trở về nên còn rất nhiều chuyện bận rộn, chờ tất cả kết thúc thì hãy tính đến chuyện chúng ta!" Cô không muốn quyết định vội vàng, nếu đây thật sự là hạnh phúc của cô thì có chờ thêm một thời gian nó cũng sẽ không biến mất.
Bị cô nói như vậy, Thẩm Văn Vũ đã hiểu, hắn đã quá xúc động mà vội vàng. Hắn đang sợ gì chăng? Vân Quân sẽ không rời xa hắn. Đến cùng hắn sợ Vân Quân rời đi hay là chính hắn?
Có lẽ cái sau còn lớn hơn cái trước, có lẽ vậy!
"Ừ, em cũng chạy không thoát anh đâu."
"Anh nói gì thế?" Cô đấm Thẩm Văn Vũ một quyền rồi càng dựa thêm vào người hắn. Nếu dự cảm của cô sai, vậy người này chính là nơi hạnh phúc của cô hội tụ.
*
Người đàn ông hoàng kim - Mạc Lam Tuyên!!!
Tình yêu ở nơi đâu!!!
Một tiêu đề thật lớn cho thấy độc giả thật sự rất hứng thú với loại tin tức kiểu này.
Mấy ngày trước, Mạc Lam Tuyên và Thẩm Văn Vũ về nhà chính dùng cơm.
Không bao lâu, mẹ anh đã nói ra mục đích gọi hai người bọn họ trở về.
Nói hoa mỹ là làm bạn đi dự tiệc với mẹ nhưng thực tế là để Mạc Lam Tuyên ra mắt. Hay nói cách khác là một buổi xem mắt xa hoa được biến tướng.
Quần áo hoa lệ, rượu ngon món ngon, mời giới doanh nhân tham dự. Dường như tất cả cô gái đến tuổi cập kê ở giới thượng lưu đều có mặt tại yến hội này. Mặc dù người trong cuộc không cảm kích nhưng thông minh như anh liền lập tức thông suốt.
Anh có thể kết hôn được sao? Nhìn tân khách đầy phòng mà lòng anh cười mỉa, là đang cười nhạo ai? Những người thấy sang bắt quàng làm họ, hay là chính bản thân anh?
"Lam Tuyên, đây là con gái của bác Cao, Annie. Trước kia con đã từng gặp rồi nhưng mà lúc hai đứa bé lắm, con có nhớ không?"
"Lance, chào anh." Annie vươn tay với Mạc Lam Tuyên, khuôn mặt khéo léo lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Bộ quần áo màu vàng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp mê người của cô.
"Chào em." Anh lịch thiệp bắt tay. Đêm nay chỉ có một mình anh đến yến hội, tối nay Thẩm Văn Vũ đã nghỉ ngơi, xem như là một ngày nghỉ thêm. Nhưng bây giờ Mạc Lam Tuyên cực kỳ muốn rời khỏi nơi này.
Dường như là cố ý, vì sau khi họ giới thiệu thì mẹ của cả hai cùng những người khác đều rời khỏi, để lại mỗi Mạc Lam Tuyên và Annie.
Mạc Lam Tuyên yêu cầu phục vụ một ly cocktail. Anh nhấp một ngụm, thứ chất lỏng óng mượt, sóng sánh tại đầu lưỡi mà khuôn mặt này thì vẫn bình tĩnh như nước.
"Lance, anh có cần ra ngoài một chút không?"
Ánh mắt anh dừng lên người cô gái, híp lại rồi anh nở nụ cười yếu ớt, nuốt hết dịch rượu còn trong khoang miệng. Anh mặc cho thứ lạnh như băng kia trôi vào dạ dày tạo ra một dòng ấm áp: "Cũng được, ra ngoài một chút đi!" Anh trả lại ly, đi về hướng đại sảnh.
Tối hôm nay hắn được bảo có thể nghỉ ngơi. Không cần nghĩ hắn cũng biết đó là loại yến hội gì.
Thân là chủ tịch của Mạc thị, còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, dù anh kết giao với bất cứ người con gái nào đều cũng sẽ trở thành tin tức. Huống chi là cái yến tiệc mang đến cơ hội trở thành thiếu phu nhân Mạc thị. Cả cái xã hội thượng lưu này, có ai không muốn tham gia đây?
Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng thì sự thật thường rất khó coi. Nếu mà chân tướng bị bại lộ trước ánh mặt trời thì hẳn sẽ rất thú vị đấy!
Một người lúc nào cũng đứng đắn như Mạc Lam Tuyên lại trong tâm lại luôn nhớ đến một người đàn ông. Anh yêu đến thiết tha vạn phần, tiêu phí mấy ngàn vạn cũng chỉ muốn cột hắn ở bên, mỗi ngày mỗi đêm biến mình giống như một người phụ nữ mà thút thít rên rỉ. Nếu như để lộ sự thật phía sau mặt nạ băng lãnh này sẽ là tiêu đề bùng nổ nhất thôi.
Thẩm Văn Vũ vừa nghĩ vừa nở nụ cười, hắn đi xe vào sân, đỗ trước giáo đường rồi đi vào nơi duy nhất mà hắn có thể trốn. Chỉ có ở nơi này Thẩm Văn Vũ hắn mới có thể hít thở thật sâu rồi nghỉ ngơi.
Dừng xe lại, hắn đi về phía thánh đường, đẩy cửa ra. Ánh trăng nương theo giếng trời soi sáng cả sân nhà, soi sáng khuôn mặt của mẹ Maria ôn hòa hiền dịu. Bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía trước, đi đến nơi thì phát hiện đã có người ở đó từ trước. Thẩm Văn Vũ dừng bước.
Người kia là cha xứ của giáo đường này, hai tay ông chắp lại, thành kính cầu nguyện.
Có lẽ tiếng bước chân của hắn đã quấy rầy cha xứ hoặc là vì lời cầu nguyện vừa vặn kết thúc mà ông quay người nhìn về phía hắn, cười từ ái.
"Văn Vũ, khuya vậy rồi còn đến cầu nguyện sao?"
"Cha xứ, con xin lỗi đã quấy rầy cha."
"Không sao, ta phải về, con cứ từ từ cầu nguyện nhé."
"Vâng."
Hắn ngồi xuống nơi hàng ghế dài, phía trước là đức mẹ hiền lương, nguyện cậu cho tâm được yên ả và bình lặng.
Thân thể này là một thứ dơ bẩn, cũng chỉ như thế này mới có thể tẩy sạch được!
Không chờ được tới khi yến hội kết thúc thì Mạc Lam Tuyên đã tìm cớ rời đi, một mình đón taxi về nhà.
Anh đang nôn nóng, cơn tức giận bùng cháy lan tỏa trong tâm can. Hành động của mẹ anh quá mức rõ ràng làm cho anh cực kỳ tức giận, anh hiểu trách nhiệm của mình nhưng anh không nghĩ sẽ đối mặt sớm như vậy.
Anh phải lấy vợ sinh con và chắc chắn anh sẽ lấy, vì đây là trách nhiệm của anh nhưng không phải bây giờ!
Cả đời này anh chỉ hứng thú với một người là Thẩm Văn Vũ, cũng là người anh vất vả lắm mới có thể có được, anh sẽ không để cho hắn rời khỏi anh!
Anh nhắm mắt lại, cố kìm nén sự phẫn nộ trong tâm. Xe nhanh chóng lăn bánh sau đó không lâu đã đến chỗ anh ở. Anh trả tiền xuống xe nhưng sau khi bước vào nghênh đón anh cũng chỉ là một mảnh tối mịt, hẳn là người ở nhà chờ anh cũng không có ở đây!
Mạc Lam Tuyên cố gắng đè nén cơn tức giận sắp bùng nổ, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số nhưng tiếng điện thoại dường như vọng lại từ trong phòng.
Hắn ra ngoài không đem điện thoại!
Đây là ý gì, tại sao Thẩm Văn Vũ không cầm theo điện thoại. Tại sao hắn đi mà không báo! Anh tức giận đến cực điểm, ném điện thoại xuống đất, máy móc tinh vi trong nháy mắt đã biến thành từng mảnh nhỏ.
Hai tay anh nắm chặt, cả người run rẩy, không ngừng thở dốc, ngực đập liên hồi.
Một lát sau, Mạc Lam Tuyên đi đến quầy rượu, mở cửa thủy tinh lấy mấy bình rượu xuống rồi dốc vào miệng, tiếng rượu vọng lại từ trong bụng.
Mạc Lam Tuyên muốn gây mê chính mình, làm cho đầu óc hỗn độn. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể buông lỏng...
Anh loạng choạng đi tới sô pha, trong mồm vẫn ngậm chai rượu, thoáng chốc một chai nữa đã hết, rồi lại thêm chai nữa. Anh dùng một phương pháp cứ thế mà phát tiết lửa giận trong người.
Đêm khuya, anh vừa uống rượu vừa chờ đợi một người nam nhân.
*
Gần đây Mạc Lam Tuyên thường hay trầm tư.
Một sự im lặng dài đẵng khiến anh giống như một pho tượng. Nếu như không có hơi thở hô hấp phập phồng thì khó có thể phát hiện ra được sinh mệnh.
Trong nháy mắt, anh ấn điện thoại, một tiếng chuông dài vang lên, anh nhìn mười con số quen thuộc.
"Sam, là tớ."
Sau khi đổ chuông một giọng nói quen thuộc xuất hiện.
"Vâng, ông chủ, có chuyện gì sao?" Sam hiển nhiên vẫn còn tức giận, nếu không cô sẽ không dùng xưng hô kia với anh.
"Chúng ta làm hòa đi, là tớ không đúng, tớ bồi tội với cậu." Ngoại trừ người nhà, Sam là một đồng nghiệp, một người bạn tốt, dù gì đi nữa anh cũng không muốn mất đi Sam. Sinh mệnh của Mạc Lam Tuyên đã sắp hết, cho nên anh hy vọng có thể lưu lại ít thiện duyên.
"Lance, cậu không cần phải như vậy, cậu không có lỗi với tớ, cậu là có lỗi với chính bản thân mình. Cậu hãy tự xin lỗi mình đi, tớ chỉ hi vọng cậu có thể đối tốt với bản thân một chút, được chứ?" Sam rốt cuộc cũng mềm lòng. Cô vẫn chỉ là đau lòng cho anh chứ cũng không thật sự tức giận.
"Tớ đồng ý." Anh không chút do dự đáp ứng, đầu bên kia điện thoại không nhịn được mà phì cười, Mạc Lam Tuyên bên này cũng vậy.
"Được rồi, tớ tin cậu. Mà có chuyện gì mà tìm tớ thế?"
"Tớ chuẩn bị mở hội nghị cổ đông, cậu hãy tham gia đi."
"Cậu muốn tớ đưa Thẩm Văn Vũ lên thành người đại diện nhưng nhiều cổ phần bị dời đi như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị truyền thông tra ra. Cậu vẫn nên báo trước cho hắn đi."
"Đương nhiên, báo cho em ấy là chuyện phải làm, tớ cũng chỉ hi vọng em ấy có thể giúp đỡ công ty Mạc thị."
"Cậu muốn hắn giúp cậu?"
"Cũng có thể nói là giúp Mạc thị, em ấy là nhân tài, nếu từ bỏ không phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
"Ở bên cạnh cậu mười năm thì heo cũng có thể làm tổng giám đốc."
"Ha ha....nếu tớ lợi hại như vậy thì tốt rồi." Anh nói xong cười rộ lên. Tắt nụ cười anh giãi bày nỗi lòng: "Cậu thay tớ nói với em ấy, tớ hi vọng em ấy có thể giúp tớ."
" Đưa hắn vào công ty là giúp hắn, cũng không phải chỉ giúp mỗi cậu. Thân là một luật sư chuyên nghiệp, tớ có nghĩa vụ phải hoàn thành tốt công việc của ông chủ nên việc này tớ sẽ làm tốt thôi!"
"Cảm ơn."
"Cảm ơn thì nâng lương cho tớ đi, nói nhiều làm gì, vật chất mới ý nghĩa."
"Tớ sẽ lo, cứ như vậy đi!"
"Ừ, tạm biệt!"
Cất điện thoại, Mạc Lam Tuyên tựa cả người vào ghế, dạ dày anh lại hơi âm ỉ đau, thân thể càng lúc càng gầy gò, thời gian của anh một lúc một ít.
Cốc cốc
Thư ký đưa công văn hồ sơ mới: "Chủ tịch, văn kiện này mời ngài phê chuẩn ạ."
"Ừ, nửa giờ sau cô đến lấy."
"Vâng!"
*
"Thật quái lạ." Thẩm Văn Vũ nhìn điện thoại nhưng trong đầu óc đều là những dấu chấm hỏi.
Trước đó Mạc Lam Tâm hẹn hắn gặp mặt, bây giờ lại tới Sam. Hai người lúc nào cũng bảo vệ cho Mạc Lam Tuyên lại lần lượt tới tìm hắn. Sau khi kết thúc khế ước với Mạc Lam Tuyên, tại sao hai người này cứ thi nhau tìm đến hắn vậy?
Nghi vấn trong đầu mỗi lúc một lớn nhưng hắn vẫn quyết định đến nơi đã hẹn, tốt nhất vẫn nên mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Hắn dụi tàn một điếu thuốc rồi rời đi đến nơi hẹn gặp.
Sam hẹn hắn tại văn phòng cao nhất ở Đài Bắc - nơi có những con người tài năng và cũng chính là một địa điểm hoàng kim.
Hắn đỗ xe, chậm rãi bước đến tòa nhà cao nhất. Xa xa hắn đã nhìn thấy một người quen thuộc, Mạc Lam Tuyên đang đi vào trong đó, phía sau là thư ký mới giúp anh cầm công văn.
Thẩm Văn Vũ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn người đàn ông kia. Anh thoạt nhìn không khác trước là mấy, vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng cao đầu mà đi. Trong thương giới, Mạc Lam Tuyên chính là một đế vương, cổ tay của anh và ánh mắt độc đáo đều khiến cho kẻ khác phải cảm thán mình không bằng người. Hơn nữa với tính cách liều lĩnh có dũng khí, Mạc thị đạt được ngày hôm nay cũng không có gì bất ngờ.
Khi hắn đi theo bên người, kiến thức của người đàn ông này vô cùng đáng sợ nhưng cố tình anh lại...
Chiếc xe quen thuộc dừng lại, Mạc Lam Tuyên khom người ngồi vào, hai thư ký cũng lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn lắc lắc đầu rồi tiếp tục đi tới.
Mạc Lam Tuyên đã không còn liên quan gì đến hắn, cho dù là bất cứ chuyện gì!
*
Cô chưa bao giờ cho rằng làm luật sư là khổ, trừ việc ngày hôm nay.
Quen Mạc Lam Tuyên đã rất lâu rồi, từ ngay sau khi cô được anh ủy quyền làm luật sư riêng. Tuổi nghề của cô cũng đã hơn hai năm, anh là một người bạn tốt và cũng là một ông chủ tốt, đối với cô mà nói, Mạc Lam Tuyên một trăm phần trăm chính là người tốt.
Người tốt thì sẽ rất ít có sai lầm, trừ việc quan hệ với người kia.
Thẩm Văn Vũ, người duy nhất có thể làm dao động trái tim của Mạc Lam Tuyên, mà đó cũng chính là thứ duy nhất làm sinh mệnh hoàn mỹ của anh vướng bẩn.
Trái Đất rõ ràng có hơn năm tỷ người, Mạc Lam Tuyên lại hết lần này tới lần khác yêu người không nên yêu. Mười triệu đô mua về mười năm hạnh phúc khi bắt đầu nhưng đến kết thúc lại là khổ đau, mười năm này chính là một tai nạn!
Người xưa thường nói, kiếp trước thiếu thì đời này trả. Mạc Lam Tuyên nhất định ở đời trước đã có lỗi với Thẩm Văn Vũ, cho nên đời này mới phải như thế, còn phải dùng cả một sinh mệnh để hoàn trả!
Thân là bạn bè, cô nên khuyên Mạc Lam Tuyên buông tay, thân là một luật sư chuyên nghiệp, cô cũng càng nên nhắc nhở ông chủ của mình. Nhưng cô đủ khôn khéo để biết rằng ông chủ của cô lại cố tình u mê không tỉnh ngộ, tất cả những quy luật khách quan, lý tính tự hỏi trên người Thẩm Văn Vũ gần như không còn, mất đi tác dụng.
Ông chủ ngốc nghếch của cô, đã ngốc lại càng thêm ngốc. Anh lấy nửa đời của mình cố gắng đưa cho một người đàn ông không thương anh. Thường vẫn nghe phụ nữ ngốc, lại không thể tưởng được khi đàn ông ngốc lại đáng sợ như vậy. Người đàn ông đó thì có gì tốt, cái giá mà anh phải đánh đổi bản thân là gì đây?
Lẽ nào trên đời này không có người nào hoàn hảo sao?
Cho dù lợi hại như Mạc Lam Tuyên cũng vẫn muốn yêu mỗi Thẩm Văn Vũ thôi sao?
Chiến thần bất bại Achilles, cuối cùng tại sao lại thua trận?!
Sam đưa tay muốn lấy thuốc lá thì mới phát hiện mình không mang theo, lúc này một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
"Sam, chờ lâu không?"
À, là gót chân Achilles!
Sam liếc mắt nhìn đồng hồ một cái rồi nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Văn Vũ.
"Cậu đến muộn." Cô nhấc tay gọi bồi bàn mang menu đến.
"Có chút việc bận, thật ngại quá." Hắn ngồi xuống đối diện cô, Thẩm Văn Vũ gọi cà phê.
"Quên đi." Sam chỉ gọi nước trái cây, cô mở túi lấy văn kiện ra: "Cậu xem cái này trước đi, chút nữa chúng ta sẽ thảo luận."
Thẩm Văn Vũ cầm lấy, sau khi lật xem vẻ mặt hắn liền thay đổi.
Lúc này nước trái cây cùng cà phê được bưng lên. Một lạnh và một nóng, một đọng thành hơi sương và một lại nhẹ nhàng bay lên hình thành một sự đối lập. Chất lỏng nửa trong suốt cùng chất lỏng hòa tan đen đặc cũng chẳng ăn nhập gì với nhau.
Người trong quán cà phê cũng không nhiều, không gian lớn như vậy mà khách không đến một phần mười. Các bàn cũng đều thấp giọng trò chuyện với nhau.
Sam chậm rãi hút nước trái cây, buồn chán quan sát nhân viên phục vụ đi qua đi lại, ánh mắt cô dạo một vòng sau đó nhìn về phía người đàn ông ở bên kia bàn.
Thẩm Văn Vũ quả thật rất tuấn tú nhưng ông chủ của cô sẽ không đơn giản là chỉ vì khuôn mặt mà trả giá nhiều như vậy. Kia - rốt cuộc hắn đáng giá chỗ nào mà khiến ông chủ thông minh của cô cam tâm tình nguyện biến thành một người ngu ngốc đần độn như vậy chứ?
Từ đầu đến cuối cô đều không tìm được đáp án!
***
Có khi Thẩm Văn Vũ sẽ mất tích không thấy bóng người.
Di động để trong nhà, cũng không để lại mảnh giấy nào, bình thường đều là khi Mạc lam Tuyên cần tự mình đi thì hắn sẽ biến mất không thấy đâu.
Sau bữa tiệc xem mắt, Mạc lam Tuyên lái xe về nhà, lần đầu tiên phát hiện ra tình huống Thẩm Văn Vũ biến mất. Ngày đó trong cơn phẫn nộ anh đã uống hơn nửa tủ rượu, ngày hôm sau tỉnh lại thì Thẩm Văn Vũ đã thay quần áo mới chuẩn bị ra ngoài.
Hắn không giải thích một câu, giống như một đêm trước căn bản là chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn đi làm, ăn cơm, làm tình, ngủ, cho nên Mạc lam Tuyên cũng không nói gì, để mọi thứ giống như trước kia.
Nhưng tình huống tương tự năm lần bảy lượt xuất hiện, khiến anh thuê thám tử điều tra sau lưng Thẩm Văn Vũ xem rốt cuộc hắn đi đâu!
Tấm ảnh được chụp về khiến cơn giận của anh bùng lên, vẻ mặt của Thẩm Văn Vũ trên ảnh đúng là được cứu rỗi! Cứu rỗi tốt lắm!
Sau khi biết rõ hắn đi đâu, trên mặt Mạc lam Tuyên hiện lên nụ cười quỷ quyệt.
[Sau khi tan ca đi với tôi tới một chỗ.] Mạc lam Tuyên nhắn tin cho Thẩm Văn Vũ.
[Không đi ăn tối?] Sau lần tiệc xem mắt đầu tiên, mẹ của Mạc lam Tuyên thỉnh thoảng muốn giúp Mạc lam Tuyên đi xem mắt nhưng cuối cùng vẫn bị anh lấy lý do công việc bận rộn qua loa từ chối.
Công việc ngày hôm nay đã kết thúc, Mạc lam Tuyên không muốn tham gia tiệc tối như dự định, anh có việc khác muốn làm với Thẩm Văn Vũ.
[Có gì ăn được không, sau khi tan làm qua đây tìm tôi, tôi muốn đi nơi khác.] Hôm nay anh có chuyện đặc biệt muốn làm, ha ha......
[Được]
Nhà thờ vào ban đêm yên tĩnh không tiếng động, trăng lưỡi liềm chiếu sáng trắng bạc trên nhung đen, chiếu mọi góc nhỏ trên mặt đất.
Mạc Lam Tuyên dừng xe trước nhà thờ, không nói lời nào. Vẻ mặt Thẩm Văn Vũ trên ghế phó lái cũng khó hiểu, không phân biệt được là vui hay không vui, hắn chỉ im lặng.
"Sao lại tới nơi này?"
Một lát sau, hắn chủ động mở miệng. Im lặng không thể giải quyết tình trạng hiện tại, chỗ này hắn chưa bao giờ nói với Mạc lam Tuyên, vì sao anh lại đặc biệt mang mình đến nơi này?
"Có lý do gì mà tôi không được đến sao?" Người bị hỏi không đáp mà hỏi vặn lại nhưng tựa hồ với anh, đáp án cũng không quan trọng lắm. Sau khi nói xong lời này anh liền tự mở cửa xuống xe.
Người đàn ông còn lại cũng bị bắt xuống xe cùng. Nơi này là thánh địa duy nhất trong lòng Thẩm Văn Vũ, là chỗ duy nhất để hắn có thể trút bỏ tức giận nhưng ngay cả nơi này cũng đã sắp biến mất.
Hắn đuổi theo giữ chặt lấy Mạc Lam Tuyên, nỗ lực một chút cuối cùng.
"Chúng ta trở về đi!"
"Vì sao? Nơi này là nhà thờ, ai cũng có thể tới, anh cũng thường đến đây mà!" Mạc lam Tuyên tiếp tục đi về phía trước, làm ngơ lời nói của Thẩm Văn Vũ.
Lời nói của anh khiến Thẩm Văn Vũ ngừng thở. Hắn ngạc nhiên buông tay ra, Mạc lam Tuyên biết, anh ta biết rồi!
"Anh, anh biết..."
Mạc lam Tuyên đứng trước cửa xoay người tao nhã cười hỏi: "Biết cái gì?"
Sợ hãi lan tràn ra khắp người hắn. Người đàn ông trước mắt như một ma vương, ma vương đang muốn mang hắn xuống địa ngục!
Dạ dày hắn co rút, đau nhức khó chịu. Hắn giống như con mồi bị nhìn chòng chọc, sau lưng thấm mồ hôi lạnh.
Hắn muốn chạy trốn nhưng lại không di chuyển được bước chân, lòng bàn chân hắn như đã bén rễ.
Mạc Lam Tuyên lẳng lặng nhìn hắn, sau đó đờ đẫn xoay người đẩy cửa nhà thờ, từng bước đi vào.
Trái tim Thẩm Văn Vũ đập liên hồi, hắn không muốn vào theo mà Mạc Lam Tuyên cũng không mở miệng muốn hắn vào cùng, thế nhưng hắn cũng không có cách nào xoay người rời đi. Hô hấp của hắn dồn dập, trong đầu lướt qua một trận lạnh lẽo, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi...
Cái trán co giật đau đớn, miệng lưỡi khô khốc, hắn nuốt nước miếng vài lần rồi từng bước không xác định tiến vào nhà thờ, bắt kịp người đàn ông phía trước.
Từng dãy ghế mà hắn quen thuộc, bên trong toàn bộ không có đèn, chỉ có chút ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, mơ hồ chiếu sáng bức tượng đức mẹ phía trước.
Mạc Lam Tuyên thong thả đi tới, mãi đến hàng ghế đầu tiên mới ngồi xuống, nhìn tượng thánh giữa không trung. Thẩm Văn Vũ bước nhanh tới bên anh rồi dừng lại.
"Tôi muốn trở về."
"Vì sao, cậu sợ cái gì? Mạc Lam Tuyên nhìn phía trước, từ từ hỏi.
Ngực Thẩm Văn Vũ khô nóng, tim đập thình thịch: "Không, có gì phải sợ chứ, chẳng qua tôi mệt nên muốn về nghỉ sớm một chút." Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói dối, hắn vì nói dối mà bất an nhưng hắn càng sợ nếu tiếp tục chờ đợi sẽ xuất hiện những việc không như mong muốn.
"Phải không? Ha ha......" Mạc Lam Tuyên đứng lên, lấy ra một thứ đồ gấp lại từ trong túi quần tây trang: "Thứ này, cậu muốn giải thích thế nào đây...?" Ánh mắt anh mãnh liệt nhìn thẳng vào Thẩm Văn Vũ.
Hắn nhận lấy ảnh chụp, trong đó toàn bộ là lúc mình đến nhà thờ, bao gồm cả vẻ mặt hắn nhắm mắt cầu nguyện. Tất cả đều hiện lên giữa tấm ảnh chụp không sót chút gì.
"Đến đây nào, cậu đã được cứu rỗi chưa? Đức mẹ Maria đã giúp cậu rửa sạch dơ bẩn trên người chưa?" Trong giọng nói của anh mang theo mỉa mai nhưng anh lại nở nụ cười, sau đó lại xoay người nhìn tượng thánh.
Nhìn ảnh chụp, rốt cuộc hắn cũng hiểu hôm nay vì sao Mạc Lam Tuyên muốn đến nơi này. Hắn cũng rõ ràng giờ phút này người đàn ông kia đang tức giận nhưng vậy thì sao, hắn quả thực đã được cứu rỗi ở trong này, nhận được một không gian nhỏ để thở dốc!
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Ha ha...
Mạc Lam Tuyên cười trong lòng, Thẩm Văn Vũ từ đầu đến cuối đều như vậy khiến anh không chịu nổi. Một khi đã như vậy, anh cũng không cần phải nể nang gì nữa!
Anh muốn phá hủy mọi nơi Thẩm Văn Vũ có thể trốn, anh muốn để Thẩm Văn Vũ không còn đường mà đi. Cho dù anh có bị oán hận, bị căm ghét thì anh cũng phải khiến cho Thẩm Văn Vũ chỉ có thể nghĩ đến ba chữ "Mạc Lam Tuyên" này!
"Cởi quần áo." Anh lạnh lùng nói. Anh là chủ nhân, anh có quyền!
"Anh điên rồi!" Vẻ mặt Thẩm Văn Vũ xanh mét, không nghĩ tới Mạc lam Tuyên thế mà lại đê tiện đến nông nỗi này.
Mạc Lam Tuyên xoay người, nhấc tay tát lên mặt hắn, sức lực không hề được khống chế mà khiến mặt hắn lệch.
Nóng rát trên mặt tràn ra, Thẩm Văn Vũ không nghĩ tới Mạc Lam Tuyên lại động thủ đánh hắn nên không hề phòng bị trúng một tát, trong miệng hắn nếm được mùi máu tươi.
"Cậu không có quyền từ chối. Nghe cho rõ đây, đây là hình phạt của cậu!"
Ngang ngược và mãnh liệt, hệt như tác phong của anh ở trên thương trường. Thẩm Văn Vũ tựa như một món đồ vậy, chỉ là một trong những đồ vật của anh mà thôi, xử lý như thế nào tùy thuộc vào tâm trạng của anh!
"Mạc Lam Tuyên... anh là đồ biến thái!"
"Cởi quần, tôi muốn làm cậu ở chỗ này."
Lần thứ hai lặp lại mệnh lệnh của anh, giọng nói lạnh như băng, như dao sắc bén.
Thân thể cao lớn run rẩy, mặc dù dáng người của Thẩm Văn Vũ chiếm ưu thế nhưng khí thế lại bị Mạc Lam Tuyên đè ép.
"... Không thể!"
"Không thể sao?" Con ngươi đen đặc híp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Được, vậy để công ty của cha cậu đến chịu trừng phạt đi!" Anh xoay người đi ra ngoài nhưng đi chưa được vài bước đã bị Thẩm Văn Vũ bắt được.
"Đừng!" Hắn đã từng chứng kiến sức mạnh của Mạc Lam Tuyên, nếu anh cố ý thì công ty của cha hắn nhất định không phải đối thủ của anh!
Nhục nhã, khuất nhục, đây là trừng phạt của Mạc Lam Tuyên dành cho hắn. Nếu hắn không nhận thì người nhà của hắn phải nhận, ha ha ha ha... Sao hắn lại thảm thương đến tình trạng này cơ chứ!
Mạc Lam Tuyên nắm lấy đầu hắn, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, đôi môi mỏng hôn nhẹ hắn, thấp giọng lẩm bẩm mệnh lệnh.
"Cởi quần, dựa lên bàn."
Hạ thân lõa thể lành lạnh, hai tay hắn đỡ bên mép bàn, sau lưng là người đàn ông muốn xâm phạm hắn.
Mạc Lam Tuyên nằm trên lưng hắn, hai tay tách mông ra gắng gượng đặt phân thân vào chỗ phía sau, mạnh mẽ thô bạo đưa vào trong cơ thể hắn.
Một cảm giác xé rách đau đớn từ đùi trong lan ra toàn thân, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, lưỡi dao bằng thịt kia hung hăng đánh vào thân thể hắn không chút lưu tình!
Hắn cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh. Hắn hận Mạc lam Tuyên, một ngày nào đó khuất nhục này hắn sẽ trả lại gấp mười lần cho anh!
Không đợi hắn thích ứng, Mạc Lam Tuyên đã nắm lấy phần eo đang co rút của hắn, phân thân nóng như lửa xỏ xuyên qua lại hậu môn, thẳng tắp đâm đến chỗ sâu nhất. Anh lặp lại động tác ra vào, từng chút từng chút quấy phá bên trong hắn, cho hắn trừng phạt tàn khốc nhất.
Thể xác thống khổ không phải điều quan trọng nhất, mà khiến hắn tổn thương nhất chính là tượng thánh phía trước. Mạc Lam Tuyên ở chỗ này mạnh mẽ cưỡng gian hắn, cũng phá hủy chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của hắn, khiến bộ dạng ô uế bẩn thỉu nhất của hắn lộ ra tại một nơi thiêng liêng như vậy!
Mạc lam Tuyên quả nhiên là ác ma, hắn là ma quỷ, tội nhân tội ác tày trời!
Trong đầu Thẩm văn vũ căm hận nghĩ nhưng hắn không nhìn thấy trên mặt người đàn ông phía sau lại hiện lên vẻ mặt bi thương sâu sắc, thân thể lặp lại hành động giao hợp nhưng miệng vết thương trong lòng lại càng sâu.