Chương : 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan Dẫn Sanh mơ thấy một giấc mơ vô cùng đáng sợ. Trong giấc mơ đó, hắn ký hợp đồng bao dưỡng với người ta, nhưng hắn lại là bên bị bao dưỡng.
Chủ nhân của hắn vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, không cho hắn nói chuyện khi đang ăn, không cho hắn vào phòng sách và phòng ngủ. Khi hắn lỡ chân bước vào phòng sách, một chuyện vô cùng kinh khủng đã xảy đến, hắn bị ấn xuống mặt bàn, người đang đè hắn bỗng biến thành một con rắn lạnh ngắt, siết chặt lấy hắn…
Tôi chỉ chạy vào phòng sách của anh thôi mà?!
Anh nói chuyện đàng hoàng không được hả, tại sao phải biến thành rắn hù dọa tôi?!
Đan Dẫn Sanh vừa tức vừa sợ, mặt mày nóng bừng, nóng tới độ hắn cũng tỉnh luôn. Vừa mở mắt, một khung cảnh xa lạ chợt hiện ra trong tầm nhìn của hắn.
Tủ quần áo to lớn nhưng trống rỗng, trên bàn và kệ gỗ bày vài món đồ trang trí kiểu hoàng gia, chân giường trải thảm dệt. Căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.
Đan Dẫn Sanh thẫn thờ ngồi trên chiếc giường lạ lẫm, mất mấy giây mới nhận ra thứ đáng sợ không phải là ác mộng, mà là hiện thực so với ác mộng còn đáng sợ hơn…
Mấy người hỏi tại sao tối qua tôi không dứt khoát giải quyết với Đỗ Yến Lễ luôn hả?
Bởi vì tôi tức quá, chứ không phải tôi sợ đâu…
Cơ mà giận dỗi gì đó tạm thời gác qua một bên, hiện giờ hắn đang đói rã ruột đây. Hôm qua Đan Dẫn Sanh không ăn cơm, sáng nay cũng chưa ăn sáng, dạ dày đáng thương của hắn đói đến quặn thắt.
Đan Dẫn Sanh ra khỏi phòng, lang thang từ nhà trên xuống nhà dưới, dự định kiếm tạm cái gì lót bụng. Sau đó, hắn phát hiện tòa biệt thự vắng tanh, dưới bếp không có đồ ăn, điện thoại của hắn lại hết pin.
Đạ mấu.
Đỗ Yến Lễ, anh điên rồi! Đã thế tôi tuyệt đối không hủy hợp đồng, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
Công việc buổi sáng kết thúc lúc 11 giờ rưỡi, mọi người nô nức chuẩn bị nghỉ trưa. Phòng làm việc vốn yên tĩnh dần dần ồn ã, tộc đi làm xếp hàng chờ quét thẻ.
Trong văn phòng của tổng giám đốc, Đỗ Yến Lễ vừa khép hồ sơ lại thì nhận được tin tức của cô thư ký đưa tới: “Thưa giám đốc, giám đốc Đan đang ở dưới lầu chờ gặp ngài, nhưng bên MUSES không thông báo trước cho chúng ta…”
Dù sao cô thư ký cũng thấy hơi khó tin.
Hiếm có giám đốc nào sẽ trực tiếp đi tìm một giám đốc khác, thường người ta sẽ liên hệ với tiếp tân chứ nhỉ.
Cô nàng không khỏi đoán rằng một giây sau ông chủ sẽ bảo cô xuống đuổi Đan Dẫn Sanh đi.
Đỗ Yến Lễ không ngạc nhiên chút nào, với tính cách của Đan Dẫn Sanh, cậu ta không đến đây mới là lạ. Vấn đề duy nhất là đối phương ăn cơm rồi mới chạy qua đây, hay là chưa ăn cơm đã chạy qua đây.
Ừm… Tám phần mười là chưa ăn.
Đỗ Yến Lễ nghĩ đoạn, anh đứng dậy khỏi ghế ngồi: “Đưa ngài ấy đến phòng ăn món Âu ở tầng 12, nhờ cô gọi đầu bếp chuẩn bị.”
Thư ký: “???”
Chờ chút, ông chủ nhà mình không đuổi người ta đi mà còn bảo mình dẫn người ta tới phòng ăn? Ê, lẽ nào giám đốc Đan là bạn bè của ông chủ? Mình quả nhiên không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của sếp lớn…
Tốc độ của cô thư ký rất nhanh, Đỗ Yến Lễ đến phòng ăn chưa được bao lâu, đối phương đã dắt người tới.
Diện tích phòng ăn ở tầng 12 thuộc dạng trung bình nhưng bàn ăn rất ít, chỉ lẻ loi dăm ba cái, ngay cả bàn trong phòng bếp còn nhiều hơn.
Các đầu bếp ở đây đều là đầu bếp cao cấp Đỗ Yến Lễ mời tới, am hiểu các món ăn địa phương trên thế giới, chuyên phụ trách cơm trưa và chiêu đãi khách quý của anh.
Thư ký đưa Đan Dẫn Sanh đến cạnh bàn, Đỗ Yến Lễ đưa cho hắn một cốc nước: “Nước ấm, uống đi.” Chờ Đan Dẫn Sanh nhận lấy, Đỗ Yến Lễ vỗ tay một cái, nói với người bồi bàn: “Mang đồ ăn lên.”
Bồi bàn khẽ gật đầu, xoay lưng bước vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau đã quay lại cùng món súp và đồ khai vị.
Đỗ Yến Lễ lúc này mới ra hiệu bảo Đan Dẫn Sanh ngồi xuống: “Bữa cơm này đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Cá hồi xông khói màu sắc hấp dẫn, súp hải sản đựng trong bánh mì nóng hổi. (1)
Mùi thơm của thức ăn như một cái kim, đâm thủng sự tức giận đang phình lên như bong bóng trong lòng Đan Dẫn Sanh. Đan Dẫn Sanh thực sự đói bụng, nể mặt đống đồ ăn trên bàn, hắn quyết định tạm gác nợ nần sang một bên, chờ no bụng rồi tiếp tục tính sổ với Đỗ Yến Lễ.
Hóa ra cậu ta chưa ăn cơm thật.
Tuy Đỗ Yến Lễ đã đoán trước chuyện này, nhưng anh vẫn thấy khó hiểu.
Đúng là một tên dễ kích động đến kỳ lạ. Sao không kiếm gì lót dạ trước rồi hẵng đến đây?
Đồ ăn lục tục bưng lên, trong lúc Đan Dẫn Sanh ăn, Đỗ Yến Lễ chỉ im lặng uống nước. Anh tính toán thời gian, chờ cậu ta no nê xong thì nói.
Một lát sau, gã đàn ông hài lòng đặt dao nĩa xuống, hắn mở miệng: “Hôm qua thấy bữa tối của anh nghèo nàn như thế, tôi còn tưởng anh không chú trọng mấy chuyện ẩm thực, hóa ra đồ ngon giấu hết ở công ty hả?”
Đỗ Yến Lễ chậm rãi liếc Đan Dẫn Sanh một cái, không trả lời.
Cậu ta hết chuyện để nói nên đang moi móc gây sự, sao anh phải trả lời.
Đan Dẫn Sanh cũng biết mình giỡn nhảm, hắn lại hỏi: “Anh không ăn à?”
Đỗ Yến Lễ đáp: “Giờ ăn trưa của tôi là 12 giờ rưỡi.”
Anh giải thích ngắn gọn tại sao mình không ăn cơm cùng Đan Dẫn Sanh, sau đó bổ sung: “Lúc tôi đi làm thì trong nhà cũng không có ai. Sau này nếu cậu muốn ngủ lại qua đêm, một là dậy sớm rồi ăn sáng chung với tôi, hai là dặn đầu bếp tới bữa cậu muốn ăn món gì, ông ấy sẽ chuẩn bị sẵn cho cậu. Còn nữa, tôi thức dậy lúc 5 rưỡi sáng, thời gian nghỉ ngơi buổi tối tầm 11 giờ đến 11 giờ rưỡi.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Mấy lời vừa rồi của Đỗ Yến Lễ nghe cứ mỉa mai thế nào.
Dù là thời gian dùng cơm, thời gian đi ngủ hay thức dậy cũng làm hắn cảm thấy mình đang bàn luận với một chuyên gia dưỡng sinh.
Đan Dẫn Sanh hoàn hồn, mấy thứ kể trên không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Hôm nay anh không theo quy tắc ăn cơm không nói chuyện à?”
Đỗ Yến Lễ: “Lúc tôi ăn thì thế, nhưng lúc cậu ăn thì tùy ý cậu.”
Đan Dẫn Sanh nhất thời càng cạn lời.
Chỉ cần cái tên này không dính vào chuyện dưỡng sinh, anh ta liền trở lại bình thường, so với tối qua cứ như hai người khác nhau.
Ổng không bị đa nhân cách đó chớ?
Đỗ Yến Lễ thu hết biểu cảm của Đan Dẫn Sanh vào mắt. Cái mặt của Đan Dẫn Sanh chính là máy chiếu suy nghĩ trong đầu cậu ta, không biết đến bao giờ cậu ta mới nhận ra được… Mình có nên nhắc nhở một tiếng không nhỉ?
Đỗ Yến Lễ nghĩ.
Thôi, không cần thiết.
Đây không phải điều khoản hợp đồng giữa mình và Đan Dẫn Sanh. Mình chỉ cần làm hết trách nhiệm là được, không cần phải mua việc vào thân. Huống hồ nếu cậu ta đơn giản như vậy, “quá trình dạy học” cũng càng thêm thuận lợi.
Tư duy Đỗ Yến Lễ chuyển đến vấn đề dạy học một cách vô cùng tự nhiên. Sau khi ký tên vào hợp đồng, sự chú ý của Đan Dẫn Sanh bị đủ loại chuyện kỳ quặc xao nhãng, còn Đỗ Yến Lễ đã xác định rõ ràng mục tiêu ngay từ đầu.
Khi bao nuôi một ai đó, Đỗ Yến Lễ luôn có khái niệm và quy tắc của riêng anh. Anh phải lựa chọn đối tượng cẩn thận để khống chế nguy hiểm, quản lý nghiêm ngặt hành vi của đối tượng để tránh nguy hiểm. Những người trước được chọn thông qua quan sát và phân tích, còn người đối diện lại thông qua hợp đồng cùng điều khoản pháp lý.
Nhưng con người không phải là hàng hóa, ôm ấp một món hàng sao có thể thoải mái được.
Ở bên cạnh Đan Dẫn Sanh giống như đang thuần dưỡng động vật hoang dã.
Dây xích đã có, cần thêm phần thưởng nữa.
Những phần thưởng này có thể là hoa, tiếng vỗ tay, hoặc tiền tài.
Phải làm sao để cậu ta thỏa mãn, đồng thời cũng biết cách làm anh thỏa mãn lại. Anh muốn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo, tận tâm và hoàn hảo nhất.
Đỗ Yến Lễ rất hiểu bản thân có yêu cầu gì, kết quả thế nào, tác phong làm việc của anh trước nay luôn rõ ràng, không nhập nhằng.
Bây giờ, chỉ còn một vấn đề là Đỗ Yến Lễ phải làm sao để truyền đạt ý niệm của mình cho Đan Dẫn Sanh, bắt hắn tiếp thu, thay đổi những hành vi sai lầm của mình, trở thành con ngoan trò giỏi đặng gia đình an tâm…
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh, Đan Dẫn Sanh cũng bắt gặp ánh mắt của Đỗ Yến Lễ.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn bỗng ngứa ngáy.
Đỗ Yến Lễ chỉ liếc Đan Dẫn Sanh đúng một cái rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
Bình thường khi dạy học, người ta sẽ viết công thức chung trước, phân ra các trường hợp đặc biệt, sau đó bắt đầu thực hành. Nhưng nghĩ bằng đầu gối cũng biết, giờ chỉ cần anh mở miệng ra giảng giải, Đan Dẫn Sanh sẽ nhất quyết không chịu nghe theo, có khi còn âm thầm khinh bỉ trong lòng, cố ý hành động ngược lại.
Đành đi đường vòng vậy, đổi chỗ bước hai và bước ba. Tính ra anh đã bắt đầu “dạy” Đan Dẫn Sanh rồi, hơn nữa còn mở đầu bằng thực hành nữa chứ.
Thôi cũng được, lý thuyết để từ từ.
Sau lần này, Đỗ Yến Lễ tin Đan Dẫn Sanh nhất định sẽ tiếp thu quan điểm của anh, rồi anh sẽ dần ép cậu ta vào trình tự dạy học bình thường.
Chờ Đan Dẫn Sanh ăn xong cũng gần đến 12 giờ rưỡi, đồng hồ vừa điểm, không cần Đỗ Yến Lễ dặn dò đã có bồi bàn đưa cơm trưa của anh tới.
Lúc ăn cơm cũng là lúc thư giãn, một khi thức ăn được dọn lên, Đỗ Yến Lễ sẽ không suy nghĩ tính toán nữa, anh thả lỏng bản thân, bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.
Trưa hôm nay Đỗ Yến Lễ cũng ăn cơm Tây. Đan Dẫn Sanh yên vị phía đối diện lại có dịp chứng kiến dáng vẻ Đỗ Yến Lễ khi dùng cơm.
Phép tắc ăn uống của người đàn ông đúng là không chê vào đâu được, anh không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, sử dụng dao nĩa nhấm nháp thưởng thức nhưng chẳng phát ra âm thanh gì, tưởng như đã dựng lên một kết giới bao bọc xung quanh.
Đan Dẫn Sanh cảm thấy đứa nào thèm tiền lắm mới chịu đựng nổi cái sự kỳ quái của Đỗ Yến Lễ.
Bụng Đan Dẫn Sanh no căng, hắn đang lười biếng tựa vào lưng ghế chờ tiêu cơm thì bỗng nhiên bừng tỉnh.
Khoan đã, nếu bây giờ mình mở miệng gợi chuyện, tiếp tục khiêu khích Đỗ Yến Lễ, khả năng anh ta phát điên rồi mất kiểm soát là bao nhiêu nhỉ?
Một khi Đỗ Yến Lễ nhịn không được động thủ, giữa ban ngày ban mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, mình hoàn toàn có thể “gậy ông đập lưng ông”, không chỉ trả thù Đỗ Yến Lễ, nhân cơ hội dìm cổ phiếu của Đỗ thị xuống, còn lột được cái mặt nạ giả tạo của anh ta ngay chốn công cộng nữa.
Trong lòng Đan Dẫn Sanh nảy ra một ý tưởng vô cùng tà ác. Hắn vừa suy đoán phần trăm thành công của kế hoạch này, vừa lén lút nhìn Đỗ Yến Lễ.
Đỗ Yến Lễ cũng thấy mệt trong người.
Tại sao anh chỉ ăn có bữa cơm thôi, chẳng làm gì cả mà Đan Dẫn Sanh cũng lộ ra cái mặt “Tôi muốn gây sự” được hay thế? Đan Dẫn Sanh quả là khác biệt so với những đối tượng bao dưỡng trước đó, hắn bướng bỉnh hơn nhiều.
Làm sao để xử lý một con mồi không ngoan ngoãn, biến nó thành một bữa tiệc tinh xảo mỹ vị quả thật là nan đề.
Đỗ Yến Lễ thừa nhận điểm này, chợt ấn tay, cắt đứt miếng sườn bò. Thớ thịt mềm mại mọng nước xuất hiện dưới lưỡi dao, anh đưa lên miệng rồi thoả mãn gật đầu.
Hương vị không tệ.
Bữa cơm chính thức kết thúc lúc 1 giờ chiều, khi Đỗ Yến Lễ vừa đặt dao nĩa xuống, cô thư ký đã chờ ngoài cửa được 5 phút vội vàng bước tới, cúi người thì thầm một câu bên tai Đỗ Yến Lễ: “Đá quý ký gửi cho Trí Ý làm điểm nhấn trong show diễn mùa xuân – viên phỉ thúy màu xanh đế vương bị rơi vỡ.”
Đan Dẫn Sanh thính tai ngồi cạnh, nghe được hai cụm từ mấu chốt là “đá quý Trí Ý” và “ngọc”.
Đá quý Trí Ý, ngọc? Trí Ý chẳng phải là công ty con của Đỗ thị sao?
Kế hoạch tà ác bị cắt ngang, Đan Dẫn Sanh không khỏi liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, nhưng nếu hắn không mở miệng hỏi, Đỗ Yến Lễ sao có thể kể cho hắn nghe. Đan Dẫn Sanh chuẩn bị trở về hỏi Hứa Á xem cô nàng có biết tin gì không, mất công MUSES mới hợp tác một lần đã bị Đỗ thị vạ lây.
Đan Dẫn Sanh nhàm chán nghĩ.
Nghe thư ký nói xong, Đỗ Yến Lễ đưa mắt nhìn Đan Dẫn Sanh.
Trên phương diện làm ăn, người đàn ông luôn giữ quy tắc đôi bên cùng có lợi, công khai rõ ràng, anh nói: “Bên chế tác trang sức có chút trục trặc, cũng liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Đằng nào giám đốc Đan cũng đến đây rồi, ngài có muốn qua đó với tôi một lát không?”
Đan Dẫn Sanh: “???”
Tốc độ tự vả nhanh quá, hắn đỡ không kịp.
Tổng giám đốc Đỗ, anh có biết hôm nay anh rất bình thường, vô cùng khác với tối hôm qua không?!
Đỗ Yến Lễ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh liếc mắt nhìn cái đứa dùng mặt nói chuyện kia, thầm đáp trong lòng.
Tôi biết, nhưng làm thế thì có gì sai?
Lẽ nào cậu đối xử với đối tượng bao dưỡng và đối tượng hợp tác y hệt nhau à?
————————————————
(1) Súp hải sản đựng trong bánh mì
Bonus:
Phỉ thúy màu xanh đế vương
Cá hồi xông khói
Đan Dẫn Sanh mơ thấy một giấc mơ vô cùng đáng sợ. Trong giấc mơ đó, hắn ký hợp đồng bao dưỡng với người ta, nhưng hắn lại là bên bị bao dưỡng.
Chủ nhân của hắn vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, không cho hắn nói chuyện khi đang ăn, không cho hắn vào phòng sách và phòng ngủ. Khi hắn lỡ chân bước vào phòng sách, một chuyện vô cùng kinh khủng đã xảy đến, hắn bị ấn xuống mặt bàn, người đang đè hắn bỗng biến thành một con rắn lạnh ngắt, siết chặt lấy hắn…
Tôi chỉ chạy vào phòng sách của anh thôi mà?!
Anh nói chuyện đàng hoàng không được hả, tại sao phải biến thành rắn hù dọa tôi?!
Đan Dẫn Sanh vừa tức vừa sợ, mặt mày nóng bừng, nóng tới độ hắn cũng tỉnh luôn. Vừa mở mắt, một khung cảnh xa lạ chợt hiện ra trong tầm nhìn của hắn.
Tủ quần áo to lớn nhưng trống rỗng, trên bàn và kệ gỗ bày vài món đồ trang trí kiểu hoàng gia, chân giường trải thảm dệt. Căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.
Đan Dẫn Sanh thẫn thờ ngồi trên chiếc giường lạ lẫm, mất mấy giây mới nhận ra thứ đáng sợ không phải là ác mộng, mà là hiện thực so với ác mộng còn đáng sợ hơn…
Mấy người hỏi tại sao tối qua tôi không dứt khoát giải quyết với Đỗ Yến Lễ luôn hả?
Bởi vì tôi tức quá, chứ không phải tôi sợ đâu…
Cơ mà giận dỗi gì đó tạm thời gác qua một bên, hiện giờ hắn đang đói rã ruột đây. Hôm qua Đan Dẫn Sanh không ăn cơm, sáng nay cũng chưa ăn sáng, dạ dày đáng thương của hắn đói đến quặn thắt.
Đan Dẫn Sanh ra khỏi phòng, lang thang từ nhà trên xuống nhà dưới, dự định kiếm tạm cái gì lót bụng. Sau đó, hắn phát hiện tòa biệt thự vắng tanh, dưới bếp không có đồ ăn, điện thoại của hắn lại hết pin.
Đạ mấu.
Đỗ Yến Lễ, anh điên rồi! Đã thế tôi tuyệt đối không hủy hợp đồng, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
Công việc buổi sáng kết thúc lúc 11 giờ rưỡi, mọi người nô nức chuẩn bị nghỉ trưa. Phòng làm việc vốn yên tĩnh dần dần ồn ã, tộc đi làm xếp hàng chờ quét thẻ.
Trong văn phòng của tổng giám đốc, Đỗ Yến Lễ vừa khép hồ sơ lại thì nhận được tin tức của cô thư ký đưa tới: “Thưa giám đốc, giám đốc Đan đang ở dưới lầu chờ gặp ngài, nhưng bên MUSES không thông báo trước cho chúng ta…”
Dù sao cô thư ký cũng thấy hơi khó tin.
Hiếm có giám đốc nào sẽ trực tiếp đi tìm một giám đốc khác, thường người ta sẽ liên hệ với tiếp tân chứ nhỉ.
Cô nàng không khỏi đoán rằng một giây sau ông chủ sẽ bảo cô xuống đuổi Đan Dẫn Sanh đi.
Đỗ Yến Lễ không ngạc nhiên chút nào, với tính cách của Đan Dẫn Sanh, cậu ta không đến đây mới là lạ. Vấn đề duy nhất là đối phương ăn cơm rồi mới chạy qua đây, hay là chưa ăn cơm đã chạy qua đây.
Ừm… Tám phần mười là chưa ăn.
Đỗ Yến Lễ nghĩ đoạn, anh đứng dậy khỏi ghế ngồi: “Đưa ngài ấy đến phòng ăn món Âu ở tầng 12, nhờ cô gọi đầu bếp chuẩn bị.”
Thư ký: “???”
Chờ chút, ông chủ nhà mình không đuổi người ta đi mà còn bảo mình dẫn người ta tới phòng ăn? Ê, lẽ nào giám đốc Đan là bạn bè của ông chủ? Mình quả nhiên không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của sếp lớn…
Tốc độ của cô thư ký rất nhanh, Đỗ Yến Lễ đến phòng ăn chưa được bao lâu, đối phương đã dắt người tới.
Diện tích phòng ăn ở tầng 12 thuộc dạng trung bình nhưng bàn ăn rất ít, chỉ lẻ loi dăm ba cái, ngay cả bàn trong phòng bếp còn nhiều hơn.
Các đầu bếp ở đây đều là đầu bếp cao cấp Đỗ Yến Lễ mời tới, am hiểu các món ăn địa phương trên thế giới, chuyên phụ trách cơm trưa và chiêu đãi khách quý của anh.
Thư ký đưa Đan Dẫn Sanh đến cạnh bàn, Đỗ Yến Lễ đưa cho hắn một cốc nước: “Nước ấm, uống đi.” Chờ Đan Dẫn Sanh nhận lấy, Đỗ Yến Lễ vỗ tay một cái, nói với người bồi bàn: “Mang đồ ăn lên.”
Bồi bàn khẽ gật đầu, xoay lưng bước vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau đã quay lại cùng món súp và đồ khai vị.
Đỗ Yến Lễ lúc này mới ra hiệu bảo Đan Dẫn Sanh ngồi xuống: “Bữa cơm này đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Cá hồi xông khói màu sắc hấp dẫn, súp hải sản đựng trong bánh mì nóng hổi. (1)
Mùi thơm của thức ăn như một cái kim, đâm thủng sự tức giận đang phình lên như bong bóng trong lòng Đan Dẫn Sanh. Đan Dẫn Sanh thực sự đói bụng, nể mặt đống đồ ăn trên bàn, hắn quyết định tạm gác nợ nần sang một bên, chờ no bụng rồi tiếp tục tính sổ với Đỗ Yến Lễ.
Hóa ra cậu ta chưa ăn cơm thật.
Tuy Đỗ Yến Lễ đã đoán trước chuyện này, nhưng anh vẫn thấy khó hiểu.
Đúng là một tên dễ kích động đến kỳ lạ. Sao không kiếm gì lót dạ trước rồi hẵng đến đây?
Đồ ăn lục tục bưng lên, trong lúc Đan Dẫn Sanh ăn, Đỗ Yến Lễ chỉ im lặng uống nước. Anh tính toán thời gian, chờ cậu ta no nê xong thì nói.
Một lát sau, gã đàn ông hài lòng đặt dao nĩa xuống, hắn mở miệng: “Hôm qua thấy bữa tối của anh nghèo nàn như thế, tôi còn tưởng anh không chú trọng mấy chuyện ẩm thực, hóa ra đồ ngon giấu hết ở công ty hả?”
Đỗ Yến Lễ chậm rãi liếc Đan Dẫn Sanh một cái, không trả lời.
Cậu ta hết chuyện để nói nên đang moi móc gây sự, sao anh phải trả lời.
Đan Dẫn Sanh cũng biết mình giỡn nhảm, hắn lại hỏi: “Anh không ăn à?”
Đỗ Yến Lễ đáp: “Giờ ăn trưa của tôi là 12 giờ rưỡi.”
Anh giải thích ngắn gọn tại sao mình không ăn cơm cùng Đan Dẫn Sanh, sau đó bổ sung: “Lúc tôi đi làm thì trong nhà cũng không có ai. Sau này nếu cậu muốn ngủ lại qua đêm, một là dậy sớm rồi ăn sáng chung với tôi, hai là dặn đầu bếp tới bữa cậu muốn ăn món gì, ông ấy sẽ chuẩn bị sẵn cho cậu. Còn nữa, tôi thức dậy lúc 5 rưỡi sáng, thời gian nghỉ ngơi buổi tối tầm 11 giờ đến 11 giờ rưỡi.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Mấy lời vừa rồi của Đỗ Yến Lễ nghe cứ mỉa mai thế nào.
Dù là thời gian dùng cơm, thời gian đi ngủ hay thức dậy cũng làm hắn cảm thấy mình đang bàn luận với một chuyên gia dưỡng sinh.
Đan Dẫn Sanh hoàn hồn, mấy thứ kể trên không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Hôm nay anh không theo quy tắc ăn cơm không nói chuyện à?”
Đỗ Yến Lễ: “Lúc tôi ăn thì thế, nhưng lúc cậu ăn thì tùy ý cậu.”
Đan Dẫn Sanh nhất thời càng cạn lời.
Chỉ cần cái tên này không dính vào chuyện dưỡng sinh, anh ta liền trở lại bình thường, so với tối qua cứ như hai người khác nhau.
Ổng không bị đa nhân cách đó chớ?
Đỗ Yến Lễ thu hết biểu cảm của Đan Dẫn Sanh vào mắt. Cái mặt của Đan Dẫn Sanh chính là máy chiếu suy nghĩ trong đầu cậu ta, không biết đến bao giờ cậu ta mới nhận ra được… Mình có nên nhắc nhở một tiếng không nhỉ?
Đỗ Yến Lễ nghĩ.
Thôi, không cần thiết.
Đây không phải điều khoản hợp đồng giữa mình và Đan Dẫn Sanh. Mình chỉ cần làm hết trách nhiệm là được, không cần phải mua việc vào thân. Huống hồ nếu cậu ta đơn giản như vậy, “quá trình dạy học” cũng càng thêm thuận lợi.
Tư duy Đỗ Yến Lễ chuyển đến vấn đề dạy học một cách vô cùng tự nhiên. Sau khi ký tên vào hợp đồng, sự chú ý của Đan Dẫn Sanh bị đủ loại chuyện kỳ quặc xao nhãng, còn Đỗ Yến Lễ đã xác định rõ ràng mục tiêu ngay từ đầu.
Khi bao nuôi một ai đó, Đỗ Yến Lễ luôn có khái niệm và quy tắc của riêng anh. Anh phải lựa chọn đối tượng cẩn thận để khống chế nguy hiểm, quản lý nghiêm ngặt hành vi của đối tượng để tránh nguy hiểm. Những người trước được chọn thông qua quan sát và phân tích, còn người đối diện lại thông qua hợp đồng cùng điều khoản pháp lý.
Nhưng con người không phải là hàng hóa, ôm ấp một món hàng sao có thể thoải mái được.
Ở bên cạnh Đan Dẫn Sanh giống như đang thuần dưỡng động vật hoang dã.
Dây xích đã có, cần thêm phần thưởng nữa.
Những phần thưởng này có thể là hoa, tiếng vỗ tay, hoặc tiền tài.
Phải làm sao để cậu ta thỏa mãn, đồng thời cũng biết cách làm anh thỏa mãn lại. Anh muốn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo, tận tâm và hoàn hảo nhất.
Đỗ Yến Lễ rất hiểu bản thân có yêu cầu gì, kết quả thế nào, tác phong làm việc của anh trước nay luôn rõ ràng, không nhập nhằng.
Bây giờ, chỉ còn một vấn đề là Đỗ Yến Lễ phải làm sao để truyền đạt ý niệm của mình cho Đan Dẫn Sanh, bắt hắn tiếp thu, thay đổi những hành vi sai lầm của mình, trở thành con ngoan trò giỏi đặng gia đình an tâm…
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh, Đan Dẫn Sanh cũng bắt gặp ánh mắt của Đỗ Yến Lễ.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn bỗng ngứa ngáy.
Đỗ Yến Lễ chỉ liếc Đan Dẫn Sanh đúng một cái rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
Bình thường khi dạy học, người ta sẽ viết công thức chung trước, phân ra các trường hợp đặc biệt, sau đó bắt đầu thực hành. Nhưng nghĩ bằng đầu gối cũng biết, giờ chỉ cần anh mở miệng ra giảng giải, Đan Dẫn Sanh sẽ nhất quyết không chịu nghe theo, có khi còn âm thầm khinh bỉ trong lòng, cố ý hành động ngược lại.
Đành đi đường vòng vậy, đổi chỗ bước hai và bước ba. Tính ra anh đã bắt đầu “dạy” Đan Dẫn Sanh rồi, hơn nữa còn mở đầu bằng thực hành nữa chứ.
Thôi cũng được, lý thuyết để từ từ.
Sau lần này, Đỗ Yến Lễ tin Đan Dẫn Sanh nhất định sẽ tiếp thu quan điểm của anh, rồi anh sẽ dần ép cậu ta vào trình tự dạy học bình thường.
Chờ Đan Dẫn Sanh ăn xong cũng gần đến 12 giờ rưỡi, đồng hồ vừa điểm, không cần Đỗ Yến Lễ dặn dò đã có bồi bàn đưa cơm trưa của anh tới.
Lúc ăn cơm cũng là lúc thư giãn, một khi thức ăn được dọn lên, Đỗ Yến Lễ sẽ không suy nghĩ tính toán nữa, anh thả lỏng bản thân, bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.
Trưa hôm nay Đỗ Yến Lễ cũng ăn cơm Tây. Đan Dẫn Sanh yên vị phía đối diện lại có dịp chứng kiến dáng vẻ Đỗ Yến Lễ khi dùng cơm.
Phép tắc ăn uống của người đàn ông đúng là không chê vào đâu được, anh không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, sử dụng dao nĩa nhấm nháp thưởng thức nhưng chẳng phát ra âm thanh gì, tưởng như đã dựng lên một kết giới bao bọc xung quanh.
Đan Dẫn Sanh cảm thấy đứa nào thèm tiền lắm mới chịu đựng nổi cái sự kỳ quái của Đỗ Yến Lễ.
Bụng Đan Dẫn Sanh no căng, hắn đang lười biếng tựa vào lưng ghế chờ tiêu cơm thì bỗng nhiên bừng tỉnh.
Khoan đã, nếu bây giờ mình mở miệng gợi chuyện, tiếp tục khiêu khích Đỗ Yến Lễ, khả năng anh ta phát điên rồi mất kiểm soát là bao nhiêu nhỉ?
Một khi Đỗ Yến Lễ nhịn không được động thủ, giữa ban ngày ban mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, mình hoàn toàn có thể “gậy ông đập lưng ông”, không chỉ trả thù Đỗ Yến Lễ, nhân cơ hội dìm cổ phiếu của Đỗ thị xuống, còn lột được cái mặt nạ giả tạo của anh ta ngay chốn công cộng nữa.
Trong lòng Đan Dẫn Sanh nảy ra một ý tưởng vô cùng tà ác. Hắn vừa suy đoán phần trăm thành công của kế hoạch này, vừa lén lút nhìn Đỗ Yến Lễ.
Đỗ Yến Lễ cũng thấy mệt trong người.
Tại sao anh chỉ ăn có bữa cơm thôi, chẳng làm gì cả mà Đan Dẫn Sanh cũng lộ ra cái mặt “Tôi muốn gây sự” được hay thế? Đan Dẫn Sanh quả là khác biệt so với những đối tượng bao dưỡng trước đó, hắn bướng bỉnh hơn nhiều.
Làm sao để xử lý một con mồi không ngoan ngoãn, biến nó thành một bữa tiệc tinh xảo mỹ vị quả thật là nan đề.
Đỗ Yến Lễ thừa nhận điểm này, chợt ấn tay, cắt đứt miếng sườn bò. Thớ thịt mềm mại mọng nước xuất hiện dưới lưỡi dao, anh đưa lên miệng rồi thoả mãn gật đầu.
Hương vị không tệ.
Bữa cơm chính thức kết thúc lúc 1 giờ chiều, khi Đỗ Yến Lễ vừa đặt dao nĩa xuống, cô thư ký đã chờ ngoài cửa được 5 phút vội vàng bước tới, cúi người thì thầm một câu bên tai Đỗ Yến Lễ: “Đá quý ký gửi cho Trí Ý làm điểm nhấn trong show diễn mùa xuân – viên phỉ thúy màu xanh đế vương bị rơi vỡ.”
Đan Dẫn Sanh thính tai ngồi cạnh, nghe được hai cụm từ mấu chốt là “đá quý Trí Ý” và “ngọc”.
Đá quý Trí Ý, ngọc? Trí Ý chẳng phải là công ty con của Đỗ thị sao?
Kế hoạch tà ác bị cắt ngang, Đan Dẫn Sanh không khỏi liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, nhưng nếu hắn không mở miệng hỏi, Đỗ Yến Lễ sao có thể kể cho hắn nghe. Đan Dẫn Sanh chuẩn bị trở về hỏi Hứa Á xem cô nàng có biết tin gì không, mất công MUSES mới hợp tác một lần đã bị Đỗ thị vạ lây.
Đan Dẫn Sanh nhàm chán nghĩ.
Nghe thư ký nói xong, Đỗ Yến Lễ đưa mắt nhìn Đan Dẫn Sanh.
Trên phương diện làm ăn, người đàn ông luôn giữ quy tắc đôi bên cùng có lợi, công khai rõ ràng, anh nói: “Bên chế tác trang sức có chút trục trặc, cũng liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta. Đằng nào giám đốc Đan cũng đến đây rồi, ngài có muốn qua đó với tôi một lát không?”
Đan Dẫn Sanh: “???”
Tốc độ tự vả nhanh quá, hắn đỡ không kịp.
Tổng giám đốc Đỗ, anh có biết hôm nay anh rất bình thường, vô cùng khác với tối hôm qua không?!
Đỗ Yến Lễ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh liếc mắt nhìn cái đứa dùng mặt nói chuyện kia, thầm đáp trong lòng.
Tôi biết, nhưng làm thế thì có gì sai?
Lẽ nào cậu đối xử với đối tượng bao dưỡng và đối tượng hợp tác y hệt nhau à?
————————————————
(1) Súp hải sản đựng trong bánh mì
Bonus:
Phỉ thúy màu xanh đế vương
Cá hồi xông khói