Chương : 68
Tả Tư Văn yên lặng nhìn y thật lâu, mới chậm rãi nói: “Môn chủ, vô luận là thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để danh tiếng của Huy Hoàng Môn ta tuột dốc.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Yên tâm, chỉ bằng việc ngươi mạo hiểm biến Thiết Bút Ông (bút sắt) thành Ngốc Bút Ông (bút cùn) đem ta liệt vào đại cao thủ thứ tám trong võ lâm, ta đã quyết định, có có một ngày Huy Hoàng Môn thực sự suy tàn, ta cũng nhất định sẽ tới nhà ngươi ăn chực uống chực.”
“. . .”
Hữu Khổng Vũ kinh ngạc nhìn Tả Tư Văn, “Ngươi, ngươi là Thiết Bút Ông?”
Viên Ngạo Sách bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được thân thủ Kỷ Vô Địch như vậy đột nhiên lại được Thiết Bút Ông liệt vào giang hồ đệ bát đại cao thủ, nguyên lai bàn tay đứng sau thao túng chính là Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn cũng rất hoảng hốt, “Môn chủ, ngươi sao lại biết chứ?”
Kỷ Vô Địch đấm đấm đôi chân đã đứng có chút mỏi, “Chuyện của cha ta, có cái gì là ta không biết.”
Tả Tư Văn thấy Hữu Khổng Vũ vẫn là khuôn mặt ngạc nhiên, giải thích: “Kỳ thực Thiết Bút Ông chân chính là lão môn chủ. Bất quá sau lại vài năm, lão môn chủ chuyên tâm võ học, đã đem việc này giao lại cho ta.”
Hữu Khổng Vũ nói: “Vì sao không giao cho ta chứ?” Rõ ràng hắn đối với võ công rất có nghiên cứu.
Kỷ Vô Địch cùng với Tả Tư Văn cùng nhau quay đầu nhìn hắn.
Hữu Khổng Vũ bị sự kinh ngạc trong ánh mắt bọn họ khiến cho thẹn quá hóa giận, “Lẽ nào so với tử bại hoại kia ta càng thiếu tư cách?!”
Viên Ngạo Sách mở miệng nói: “Ngươi sao lại có ảo giác như vậy chứ?”
“. . .” Tả Tư Văn ngây người vì giọng điệu của hắn. Mới ít lâu không gặp, hắn đã bị môn chủ độc hại sâu đến vậy rồi?
Trước lúc hắn cùng với Thượng Thước gặp mặt, Thượng Thước dù nói rất khó hiểu, thế nhưng ý rất rõ ràng —— môn chủ nhà mình cùng với ma giáo Ám tôn đã có một chân chắc chắn rồi. Nếu nói như thế, sau này Viên Ngạo Sách hơn phân nửa là phải ở rể Huy Hoàng Môn rồi, nói cách khác. . . Huy Hoàng Môn sau này không chỉ có một môn chủ vô địch, mà còn có thêm một Ám tôn bán vô địch?
. . .
Hay là hắn bổng đả uyên ương luôn đi!
Viên Ngạo Sách không hề biết là, chỉ trong thời gian một câu nói, đã khiến cho quyết định bổng đả hay không bổng đả của Tả Tư Văn triệt để bị phân định rồi .
Trong bao sương ngồi rất nhiều người, ngoại trừ Thượng Thước và Chung Vũ của Huy Hoàng Môn ra, ngay cả đám thiếu hiệp trẻ tuổi như Trình Trừng Thành, Hoa Hoài Tú, Phiền Tế Cảnh cũng đang ngồi.
“Quả nhiên lúc ăn chực uống chực thì mọi người đều rất tích cực.” Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách ngồi xuống vị trí trước kia của Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ.
Tả Tư Văn phải gọi người bỏ thêm hai cái ghế nữa.
Tất cả đều ngồi vào vị trí của mình xong, Trình Trừng Thành mở miệng trêu chọc nói: “Kỷ môn chủ cùng với Viên tiên sinh không biết có chuyện gì mà lại đi gấp như thế?” Ngày ấy ở khách điếm đều là võ lâm hảo thủ, động tĩnh trong phòng bọn họ đương nhiên bị nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Kỷ Vô Địch thản nhiên nói: “Bỏ trốn thôi mà.”
“. . .” Quá độ thản nhiên cũng rất lấy mạng người. Trình Trừng Thành không nói gì uống trà.
Hoa Hoài Tú hừ lạnh nói: “Kỷ môn chủ thật là thẳng thắn đó.”
“Thẳng thắn mới có hạnh phúc mùa xuân a.” Kỷ Vô Địch có ý chỉ.
Hoa Hoài Tú sắc mặt buồn bã, không khỏi nhìn về phía Phiền Tế Cảnh.
Phiền Tế Cảnh đang cắn hạt dưa cắn rất vui vẻ, thấy hắn nhìn qua, vô tội mà mở to hai mắt.
. . .
Hoa Hoài Tú nghe được họng mình ực một tiếng, vội vã dời ánh mắt.
“Hì hì hì hì. . .” Kỷ Vô Địch cười rất hèn mọn.
Viên Ngạo Sách tuy cũng rất muốn xem cuộc vui, thế nhưng đương sự hiển nhiên không nể tình, một người làm như không có việc gì tiếp tục cắn hạt dưa, một kẻ lòng đầy tâm sự mà nhấc lên cái chén đã sớm trống rỗng. Cho nên hắn đành phải nói sang chuyện khác: “Những người khác đâu?”
Tả Tư Văn nhíu mày, hướng Thượng Thước ra hiệu.
Tuy nói địa vị của hắn ở Huy Hoàng Môn so với Thượng Thước cao hơn, thế nhưng ở đây, hắn là người đến sau, cùng với phần lớn người không hề quen biết, nếu nói nhiều quá không khỏi gây cảm giác kẻ mới lại muốn đoạt quyền.
Thượng Thước nhận được ánh mắt, lập tức nói: “Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng đang cùng đám người Tôn chưởng môn nghị sự ở trên lầu.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày. Từ khi bạch đạo đại quân hạo hạo đãng đãng hướng Bễ Nghễ sơn xuất phát đến nay, chẳng phải lần nào cũng là đại biểu các phái cùng ngồi lại thảo luận? Lần này sao lại đem mấy người bọn họ loại ra ngoài như thế?
Tựa như nhìn ra nghi ngờ của hắn, tròng mắt Thượng Thước chuyển lại chuyển.
Kỷ Vô Địch chống cằm, làm bộ vô ý nói: “Tôn chưởng môn muốn chia binh ra làm hai đường sao?”
. . .
Chia binh làm hai đường mà y nói tuyệt đối không phải là chia binh ra hai đường như ý nghĩa chiến lược của nó .
Mọi người không ngờ y lại nói ra trực tiếp như thế, không khỏi liếc nhìn.
Kỷ Vô Địch vẫn là một dạng không hề để ý, “Kỳ thực cũng rất tốt mà.”
“Môn chủ.” Tả Tư Văn nhíu nhíu mày.
“Thực mà.” Thân thể Kỷ Vô Địch hơi ngồi thẳng lên, “Như vậy, chúng ta có thể theo sau bọn họ, vì bọn họ đoạn hậu, giúp bọn họ không có hậu cố chi ưu (nỗi lo về sau) nữa.”
. . .
Đánh Lam Diễm Minh cần chính là xông pha chiến đấu, có cái gì mà hậu cố chi ưu? !
Dù ngồi ở đây đều công khai bày ra cờ hiệu chuẩn bị đi theo Huy Hoàng Môn, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút nghi vấn quyết định lúc trước của mình liệu có phải là không sáng suốt.
Phiền Tế Cảnh đột nhiên nói: “Kỷ môn chủ là sợ Lam Diễm Minh để lại người ở phía sau, nhân lúc chúng ta tiến công, phân binh lực ra tập kích chúng ta từ hậu phương, khiến cho trở tay không kịp sao?”
. . .
Y tuyệt đối không phải nghĩ như thế.
Đây là tiếng lòng của mọi người ngoại trừ Kỷ Vô Địch cùng với Phiền Tế Cảnh.
Ai biết Kỷ Vô Địch lại không chút xấu hổ gật đầu nói: “Đương nhiên. Phải đề phòng vạn nhất nha.”
Phiền Tế Cảnh mặt lộ vẻ kính phục nói: “Kỷ môn chủ không hổ là Kỷ môn chủ, suy nghĩ quả nhiên là chu đáo.”
Tả Tư Văn sợ bọn họ nói xong, thực sự sẽ đem bạch đạo một phân thành hai, vội vã ho một tiếng nói: “Việc này tốt nhất là chờ Lăng Vân đạo trưởng tới, mới bàn bạc kỹ hơn.” Ở sâu trong nội tâm, hắn thật hi vọng Lăng Vân đạo trưởng sẽ tiếp luôn phần chuyện xấu này cùng với trách nhiệm. Chỉ có Lăng Vân đạo trưởng chọn gánh vác, mọi người mới không đem lực chú ý đặt lên người Kỷ Vô Địch, vậy thì khả năng bị lộ của y mới nhỏ đi được.
Thế nhưng Hoa Hoài Tú không nghĩ như vậy. “Kỷ môn chủ tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng một đường đi tới, làm ra không ít quyết định sáng suốt. Nay đại chiến sắp tới, quan trọng nhất chính là đoàn kết, ta cảm thấy chúng ta hẳn là quán triệt từ đầu đến cuối, nghe theo sự điều khiển của Kỷ môn chủ.”
Viên Ngạo Sách có chút ngoài ý muốn, hắn vẫn cho Hoa Hoài Tú đối với Kỷ Vô Địch không có hảo cảm.
Tả Tư Văn phút chốc thì minh bạch mục đích của Hoa Hoài Tú. Hắn ủng hộ không phải là Kỷ Vô Địch, mà là đại biểu cho giang hồ tân tú Kỷ Vô Địch. Ngày nay lòng dạ của đám người trẻ tuổi một người lại cao hơn một người rồi.
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu như ta nói là mở đường trở về, các ngươi cũng đồng ý sao?”
Mọi người sửng sốt.
Bầu không khí thoáng cái cứng ngắc hẳn lên.
Thượng Thước vội vã giảng hòa nói: “Lời môn chủ chỉ là nói giỡn mà thôi.”
Sắc mặt mọi người vẫn như cũ rất khó xem.
. . .
“Môn chủ, ngươi là đùa thôi. . . chứ?” Thượng Thước cũng có chút không chắc lắm. Môn chủ nhà mình ngay cả những chuyện như bỏ trốn còn làm được, vậy lâm trận lùi bước cũng không tính là hành động vĩ đại rồi.
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Ta giỡn thôi.”
Bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn được một chút.
“Nếu thật sự muốn trở về,” Một câu nói của Kỷ Vô Địch lại đem tim mọi người treo lên lại, “Ta sẽ trực tiếp đi luôn.”
“. . .”
Bầu không khí sau đó cũng không có phá băng.
Khoảng chừng đến lúc cơm tối, Lăng Vân đạo trưởng cũng xuống lầu tới.
Tả Tư Văn vội vã đứng dậy nhường chỗ ngồi.
Ánh mắt những người khác nhìn hắn đều có chút khẩn trương.
Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách nhưng thật ra rất thong thả. Dù sao thì gốc gác của Lăng Vân đạo trưởng cũng bị bọn họ xốc lên rồi, không có gì phải lo lắng nữa.
Lăng Vân đạo trưởng đến bao sương chuyện đầu tiên chính là xem sắc mặt của Viên Ngạo Sách, thấy hắn không có biểu tình gì, mới đối Kỷ Vô Địch nói: “Kỷ môn chủ, mấy ngày không gặp, biệt lai vô dạng?”
Kỷ Vô Địch dưới ánh nhìn lấp lánh của Tả Tư Văn, đành phải chậm rãi đứng lên chắp tay nói: “Tay chân còn đủ, ăn được thải được*, nhờ phúc.”
Lăng Vân đạo trưởng đã sớm quen với cách nói của y, sắc mặt như thường nói: “Từ Tửu Tuyền đến Bễ Nghễ sơn lộ trình không tới hai ngày nữa, từ giờ phút này trở đi chúng ta phải bắt đầu thảo luận phương án tấn công Lam Diễm Minh.”
Viên Ngạo Sách lạnh nhạt nói: “Trên đó vẫn chưa thảo luận ra phương án sao?”
Đối mặt hắn, Lăng Vân đạo trưởng không dám có chút chậm trễ, “Thật ra thì Tôn chưởng môn có đưa ra mấy kiến nghị, bất quá ta cảm thấy vẫn là để Kỷ môn chủ làm chủ thì tốt hơn.”
Những người khác nhất thời thở ra.
Nói như thế, Lăng Vân đạo trưởng vẫn là trước sau như một đứng về phía Kỷ Vô Địch rồi.
Kỷ Vô Địch nhưng rất không vui vẻ, “Lẽ nào bọn họ không có kiên trì?”
Lăng Vân đạo trưởng đối với lai lịch của y cũng đã quá rõ ràng, bởi vậy trấn an nói: “Lần này Lam Diễm Minh minh chủ đã chỉ rõ là Kỷ môn chủ, có thể thấy được địa vị hết sức quan trọng của Kỷ môn chủ trong chốn võ lâm, Kỷ môn chủ thực sự không cần khiêm tốn. Huống hồ bạch đạo chúng ta trước nay đều đồng khí liên chi (đồng lòng), có chuyện gì cũng tuyệt không để Kỷ môn chủ một mình khổ não.”
Kỷ Vô Địch than thở: “Ta cũng không muốn để mọi người cùng ta khổ não.”
Tất cả mọi người đều nín thở chờ nửa câu sau của y.
Kỷ Vô Địch quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lại nói tiếp: “Ta chỉ hi vọng mọi người có thể thay ta khổ não.”
“. . .”
Lam Diễm Minh chọn Kỷ Vô Địch, có lẽ chính là một thủ đoạn để đả kích bạch đạo?
Đây là tiếng lòng của đại đa số mọi người ở đây —— kể cả Huy Hoàng Môn cùng với Viên Ngạo Sách.
Tuy nói Lăng Vân đạo trưởng đã cho thấy là sẽ đứng về phía Kỷ Vô Địch, cũng sẽ không cùng y tranh chức thủ lĩnh bạch đạo, thế nhưng sự chia rẽ trong nội bộ của bạch đạo cũng không có vì thế mà tiêu thất.
Lúc cơm tối, Tôn Ngọc Lương cùng với đám người Phương Thu Thủy mang theo mấy người bạch đạo môn phái có cùng chí hướng với bọn hắn đi tìm khách điếm khác để ngủ trọ, hiển nhiên là không hề nể mặt Kỷ Vô Địch.
Vì thế, Kỷ Vô Địch vẫn cố ý nhân lúc cơm tối mà chúc mừng Hoa Hoài Tú một phen. Bởi vì chi phí ăn ở lần này đều là do hắn bỏ ra hết. Kỷ Vô Địch rất chân thành mà chúc mừng hắn bớt được một khoản tiền không nhỏ.
Tả Tư Văn nhìn biểu tình khó coi của những người khác, chỉ có thể liều mạng hướng chén của Kỷ Vô Địch gắp rau, hy vọng có thể ngăn chặn cái miệng của y.
Thượng Thước rất vui mừng. Tả hộ pháp tới, cuộc sống chịu tội của hắn đã trở thành quá khứ. Thế nhưng hắn rất nhanh sẽ biết, mình đã vui mừng quá sớm rồi.
Bởi vì buổi tối lúc phân phòng, Tả Tư Văn kịch liệt phản đối Viên Ngạo Sách cùng phòng với Kỷ Vô Địch.
“Đường đường là môn chủ, sao có thể ở cùng phòng với tùy tùng được chứ?” Tả Tư Văn làm bộ không phát hiện ánh mắt Viên Ngạo Sách trừng tới, vẫn như cũ kiên trì ngăn ở trước cửa, “Huống hồ gian phòng nhỏ hẹp, đích thực không tiện cho hai nam nhân cùng ở.”
Kỷ Vô Địch nhìn Tả Tư Văn, từng chữ một nói: “A Tả, bổng đả uyên ương là sẽ bị thiên lôi đánh trúng đó.”
Tả Tư Văn giả cười nói: “Ương ở đâu?”
Kỷ Vô Địch chỉ vào chính mình, buồn bã nói: “A Tả, lẽ nào ngươi không biết sao? Kỳ thực, ta là nữ.”
Tả Tư Văn diện vô biểu tình nhìn y, “Môn chủ, chuyện đùa này một chút cũng không đáng cười.”
“Được rồi, kỳ thực ta là thái giám.” Kỷ Vô Địch tiếp tục cố gắng.
“. . .” Tả Tư Văn vẫn trừng mắt nhìn y.
Kỷ Vô Địch đành phải cầu viện Viên Ngạo Sách, “A Sách, tới phiên ngươi làm thái giám rồi đó.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi, “Ta là thái giám? Vậy ngày hôm đó tiến vào là ai hả?”
. . .
Tả Tư Văn thất bại bỏ chạy.
————————————-
*vốn từ ‘lạp’ có nghĩa là kéo, nhưng trong vp của mình nó còn thêm một nghĩa nữa là ‘đại tiện’ ở cuối cùng nên không để ý. Với cái miệng xấu của bạn Kỷ thì từ này nghe có lý hơn nên mình sửa lại Description: :)
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Yên tâm, chỉ bằng việc ngươi mạo hiểm biến Thiết Bút Ông (bút sắt) thành Ngốc Bút Ông (bút cùn) đem ta liệt vào đại cao thủ thứ tám trong võ lâm, ta đã quyết định, có có một ngày Huy Hoàng Môn thực sự suy tàn, ta cũng nhất định sẽ tới nhà ngươi ăn chực uống chực.”
“. . .”
Hữu Khổng Vũ kinh ngạc nhìn Tả Tư Văn, “Ngươi, ngươi là Thiết Bút Ông?”
Viên Ngạo Sách bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được thân thủ Kỷ Vô Địch như vậy đột nhiên lại được Thiết Bút Ông liệt vào giang hồ đệ bát đại cao thủ, nguyên lai bàn tay đứng sau thao túng chính là Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn cũng rất hoảng hốt, “Môn chủ, ngươi sao lại biết chứ?”
Kỷ Vô Địch đấm đấm đôi chân đã đứng có chút mỏi, “Chuyện của cha ta, có cái gì là ta không biết.”
Tả Tư Văn thấy Hữu Khổng Vũ vẫn là khuôn mặt ngạc nhiên, giải thích: “Kỳ thực Thiết Bút Ông chân chính là lão môn chủ. Bất quá sau lại vài năm, lão môn chủ chuyên tâm võ học, đã đem việc này giao lại cho ta.”
Hữu Khổng Vũ nói: “Vì sao không giao cho ta chứ?” Rõ ràng hắn đối với võ công rất có nghiên cứu.
Kỷ Vô Địch cùng với Tả Tư Văn cùng nhau quay đầu nhìn hắn.
Hữu Khổng Vũ bị sự kinh ngạc trong ánh mắt bọn họ khiến cho thẹn quá hóa giận, “Lẽ nào so với tử bại hoại kia ta càng thiếu tư cách?!”
Viên Ngạo Sách mở miệng nói: “Ngươi sao lại có ảo giác như vậy chứ?”
“. . .” Tả Tư Văn ngây người vì giọng điệu của hắn. Mới ít lâu không gặp, hắn đã bị môn chủ độc hại sâu đến vậy rồi?
Trước lúc hắn cùng với Thượng Thước gặp mặt, Thượng Thước dù nói rất khó hiểu, thế nhưng ý rất rõ ràng —— môn chủ nhà mình cùng với ma giáo Ám tôn đã có một chân chắc chắn rồi. Nếu nói như thế, sau này Viên Ngạo Sách hơn phân nửa là phải ở rể Huy Hoàng Môn rồi, nói cách khác. . . Huy Hoàng Môn sau này không chỉ có một môn chủ vô địch, mà còn có thêm một Ám tôn bán vô địch?
. . .
Hay là hắn bổng đả uyên ương luôn đi!
Viên Ngạo Sách không hề biết là, chỉ trong thời gian một câu nói, đã khiến cho quyết định bổng đả hay không bổng đả của Tả Tư Văn triệt để bị phân định rồi .
Trong bao sương ngồi rất nhiều người, ngoại trừ Thượng Thước và Chung Vũ của Huy Hoàng Môn ra, ngay cả đám thiếu hiệp trẻ tuổi như Trình Trừng Thành, Hoa Hoài Tú, Phiền Tế Cảnh cũng đang ngồi.
“Quả nhiên lúc ăn chực uống chực thì mọi người đều rất tích cực.” Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách ngồi xuống vị trí trước kia của Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ.
Tả Tư Văn phải gọi người bỏ thêm hai cái ghế nữa.
Tất cả đều ngồi vào vị trí của mình xong, Trình Trừng Thành mở miệng trêu chọc nói: “Kỷ môn chủ cùng với Viên tiên sinh không biết có chuyện gì mà lại đi gấp như thế?” Ngày ấy ở khách điếm đều là võ lâm hảo thủ, động tĩnh trong phòng bọn họ đương nhiên bị nghe thấy nhất thanh nhị sở.
Kỷ Vô Địch thản nhiên nói: “Bỏ trốn thôi mà.”
“. . .” Quá độ thản nhiên cũng rất lấy mạng người. Trình Trừng Thành không nói gì uống trà.
Hoa Hoài Tú hừ lạnh nói: “Kỷ môn chủ thật là thẳng thắn đó.”
“Thẳng thắn mới có hạnh phúc mùa xuân a.” Kỷ Vô Địch có ý chỉ.
Hoa Hoài Tú sắc mặt buồn bã, không khỏi nhìn về phía Phiền Tế Cảnh.
Phiền Tế Cảnh đang cắn hạt dưa cắn rất vui vẻ, thấy hắn nhìn qua, vô tội mà mở to hai mắt.
. . .
Hoa Hoài Tú nghe được họng mình ực một tiếng, vội vã dời ánh mắt.
“Hì hì hì hì. . .” Kỷ Vô Địch cười rất hèn mọn.
Viên Ngạo Sách tuy cũng rất muốn xem cuộc vui, thế nhưng đương sự hiển nhiên không nể tình, một người làm như không có việc gì tiếp tục cắn hạt dưa, một kẻ lòng đầy tâm sự mà nhấc lên cái chén đã sớm trống rỗng. Cho nên hắn đành phải nói sang chuyện khác: “Những người khác đâu?”
Tả Tư Văn nhíu mày, hướng Thượng Thước ra hiệu.
Tuy nói địa vị của hắn ở Huy Hoàng Môn so với Thượng Thước cao hơn, thế nhưng ở đây, hắn là người đến sau, cùng với phần lớn người không hề quen biết, nếu nói nhiều quá không khỏi gây cảm giác kẻ mới lại muốn đoạt quyền.
Thượng Thước nhận được ánh mắt, lập tức nói: “Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng đang cùng đám người Tôn chưởng môn nghị sự ở trên lầu.”
Viên Ngạo Sách nhíu mày. Từ khi bạch đạo đại quân hạo hạo đãng đãng hướng Bễ Nghễ sơn xuất phát đến nay, chẳng phải lần nào cũng là đại biểu các phái cùng ngồi lại thảo luận? Lần này sao lại đem mấy người bọn họ loại ra ngoài như thế?
Tựa như nhìn ra nghi ngờ của hắn, tròng mắt Thượng Thước chuyển lại chuyển.
Kỷ Vô Địch chống cằm, làm bộ vô ý nói: “Tôn chưởng môn muốn chia binh ra làm hai đường sao?”
. . .
Chia binh làm hai đường mà y nói tuyệt đối không phải là chia binh ra hai đường như ý nghĩa chiến lược của nó .
Mọi người không ngờ y lại nói ra trực tiếp như thế, không khỏi liếc nhìn.
Kỷ Vô Địch vẫn là một dạng không hề để ý, “Kỳ thực cũng rất tốt mà.”
“Môn chủ.” Tả Tư Văn nhíu nhíu mày.
“Thực mà.” Thân thể Kỷ Vô Địch hơi ngồi thẳng lên, “Như vậy, chúng ta có thể theo sau bọn họ, vì bọn họ đoạn hậu, giúp bọn họ không có hậu cố chi ưu (nỗi lo về sau) nữa.”
. . .
Đánh Lam Diễm Minh cần chính là xông pha chiến đấu, có cái gì mà hậu cố chi ưu? !
Dù ngồi ở đây đều công khai bày ra cờ hiệu chuẩn bị đi theo Huy Hoàng Môn, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút nghi vấn quyết định lúc trước của mình liệu có phải là không sáng suốt.
Phiền Tế Cảnh đột nhiên nói: “Kỷ môn chủ là sợ Lam Diễm Minh để lại người ở phía sau, nhân lúc chúng ta tiến công, phân binh lực ra tập kích chúng ta từ hậu phương, khiến cho trở tay không kịp sao?”
. . .
Y tuyệt đối không phải nghĩ như thế.
Đây là tiếng lòng của mọi người ngoại trừ Kỷ Vô Địch cùng với Phiền Tế Cảnh.
Ai biết Kỷ Vô Địch lại không chút xấu hổ gật đầu nói: “Đương nhiên. Phải đề phòng vạn nhất nha.”
Phiền Tế Cảnh mặt lộ vẻ kính phục nói: “Kỷ môn chủ không hổ là Kỷ môn chủ, suy nghĩ quả nhiên là chu đáo.”
Tả Tư Văn sợ bọn họ nói xong, thực sự sẽ đem bạch đạo một phân thành hai, vội vã ho một tiếng nói: “Việc này tốt nhất là chờ Lăng Vân đạo trưởng tới, mới bàn bạc kỹ hơn.” Ở sâu trong nội tâm, hắn thật hi vọng Lăng Vân đạo trưởng sẽ tiếp luôn phần chuyện xấu này cùng với trách nhiệm. Chỉ có Lăng Vân đạo trưởng chọn gánh vác, mọi người mới không đem lực chú ý đặt lên người Kỷ Vô Địch, vậy thì khả năng bị lộ của y mới nhỏ đi được.
Thế nhưng Hoa Hoài Tú không nghĩ như vậy. “Kỷ môn chủ tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng một đường đi tới, làm ra không ít quyết định sáng suốt. Nay đại chiến sắp tới, quan trọng nhất chính là đoàn kết, ta cảm thấy chúng ta hẳn là quán triệt từ đầu đến cuối, nghe theo sự điều khiển của Kỷ môn chủ.”
Viên Ngạo Sách có chút ngoài ý muốn, hắn vẫn cho Hoa Hoài Tú đối với Kỷ Vô Địch không có hảo cảm.
Tả Tư Văn phút chốc thì minh bạch mục đích của Hoa Hoài Tú. Hắn ủng hộ không phải là Kỷ Vô Địch, mà là đại biểu cho giang hồ tân tú Kỷ Vô Địch. Ngày nay lòng dạ của đám người trẻ tuổi một người lại cao hơn một người rồi.
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu như ta nói là mở đường trở về, các ngươi cũng đồng ý sao?”
Mọi người sửng sốt.
Bầu không khí thoáng cái cứng ngắc hẳn lên.
Thượng Thước vội vã giảng hòa nói: “Lời môn chủ chỉ là nói giỡn mà thôi.”
Sắc mặt mọi người vẫn như cũ rất khó xem.
. . .
“Môn chủ, ngươi là đùa thôi. . . chứ?” Thượng Thước cũng có chút không chắc lắm. Môn chủ nhà mình ngay cả những chuyện như bỏ trốn còn làm được, vậy lâm trận lùi bước cũng không tính là hành động vĩ đại rồi.
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Ta giỡn thôi.”
Bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn được một chút.
“Nếu thật sự muốn trở về,” Một câu nói của Kỷ Vô Địch lại đem tim mọi người treo lên lại, “Ta sẽ trực tiếp đi luôn.”
“. . .”
Bầu không khí sau đó cũng không có phá băng.
Khoảng chừng đến lúc cơm tối, Lăng Vân đạo trưởng cũng xuống lầu tới.
Tả Tư Văn vội vã đứng dậy nhường chỗ ngồi.
Ánh mắt những người khác nhìn hắn đều có chút khẩn trương.
Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách nhưng thật ra rất thong thả. Dù sao thì gốc gác của Lăng Vân đạo trưởng cũng bị bọn họ xốc lên rồi, không có gì phải lo lắng nữa.
Lăng Vân đạo trưởng đến bao sương chuyện đầu tiên chính là xem sắc mặt của Viên Ngạo Sách, thấy hắn không có biểu tình gì, mới đối Kỷ Vô Địch nói: “Kỷ môn chủ, mấy ngày không gặp, biệt lai vô dạng?”
Kỷ Vô Địch dưới ánh nhìn lấp lánh của Tả Tư Văn, đành phải chậm rãi đứng lên chắp tay nói: “Tay chân còn đủ, ăn được thải được*, nhờ phúc.”
Lăng Vân đạo trưởng đã sớm quen với cách nói của y, sắc mặt như thường nói: “Từ Tửu Tuyền đến Bễ Nghễ sơn lộ trình không tới hai ngày nữa, từ giờ phút này trở đi chúng ta phải bắt đầu thảo luận phương án tấn công Lam Diễm Minh.”
Viên Ngạo Sách lạnh nhạt nói: “Trên đó vẫn chưa thảo luận ra phương án sao?”
Đối mặt hắn, Lăng Vân đạo trưởng không dám có chút chậm trễ, “Thật ra thì Tôn chưởng môn có đưa ra mấy kiến nghị, bất quá ta cảm thấy vẫn là để Kỷ môn chủ làm chủ thì tốt hơn.”
Những người khác nhất thời thở ra.
Nói như thế, Lăng Vân đạo trưởng vẫn là trước sau như một đứng về phía Kỷ Vô Địch rồi.
Kỷ Vô Địch nhưng rất không vui vẻ, “Lẽ nào bọn họ không có kiên trì?”
Lăng Vân đạo trưởng đối với lai lịch của y cũng đã quá rõ ràng, bởi vậy trấn an nói: “Lần này Lam Diễm Minh minh chủ đã chỉ rõ là Kỷ môn chủ, có thể thấy được địa vị hết sức quan trọng của Kỷ môn chủ trong chốn võ lâm, Kỷ môn chủ thực sự không cần khiêm tốn. Huống hồ bạch đạo chúng ta trước nay đều đồng khí liên chi (đồng lòng), có chuyện gì cũng tuyệt không để Kỷ môn chủ một mình khổ não.”
Kỷ Vô Địch than thở: “Ta cũng không muốn để mọi người cùng ta khổ não.”
Tất cả mọi người đều nín thở chờ nửa câu sau của y.
Kỷ Vô Địch quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lại nói tiếp: “Ta chỉ hi vọng mọi người có thể thay ta khổ não.”
“. . .”
Lam Diễm Minh chọn Kỷ Vô Địch, có lẽ chính là một thủ đoạn để đả kích bạch đạo?
Đây là tiếng lòng của đại đa số mọi người ở đây —— kể cả Huy Hoàng Môn cùng với Viên Ngạo Sách.
Tuy nói Lăng Vân đạo trưởng đã cho thấy là sẽ đứng về phía Kỷ Vô Địch, cũng sẽ không cùng y tranh chức thủ lĩnh bạch đạo, thế nhưng sự chia rẽ trong nội bộ của bạch đạo cũng không có vì thế mà tiêu thất.
Lúc cơm tối, Tôn Ngọc Lương cùng với đám người Phương Thu Thủy mang theo mấy người bạch đạo môn phái có cùng chí hướng với bọn hắn đi tìm khách điếm khác để ngủ trọ, hiển nhiên là không hề nể mặt Kỷ Vô Địch.
Vì thế, Kỷ Vô Địch vẫn cố ý nhân lúc cơm tối mà chúc mừng Hoa Hoài Tú một phen. Bởi vì chi phí ăn ở lần này đều là do hắn bỏ ra hết. Kỷ Vô Địch rất chân thành mà chúc mừng hắn bớt được một khoản tiền không nhỏ.
Tả Tư Văn nhìn biểu tình khó coi của những người khác, chỉ có thể liều mạng hướng chén của Kỷ Vô Địch gắp rau, hy vọng có thể ngăn chặn cái miệng của y.
Thượng Thước rất vui mừng. Tả hộ pháp tới, cuộc sống chịu tội của hắn đã trở thành quá khứ. Thế nhưng hắn rất nhanh sẽ biết, mình đã vui mừng quá sớm rồi.
Bởi vì buổi tối lúc phân phòng, Tả Tư Văn kịch liệt phản đối Viên Ngạo Sách cùng phòng với Kỷ Vô Địch.
“Đường đường là môn chủ, sao có thể ở cùng phòng với tùy tùng được chứ?” Tả Tư Văn làm bộ không phát hiện ánh mắt Viên Ngạo Sách trừng tới, vẫn như cũ kiên trì ngăn ở trước cửa, “Huống hồ gian phòng nhỏ hẹp, đích thực không tiện cho hai nam nhân cùng ở.”
Kỷ Vô Địch nhìn Tả Tư Văn, từng chữ một nói: “A Tả, bổng đả uyên ương là sẽ bị thiên lôi đánh trúng đó.”
Tả Tư Văn giả cười nói: “Ương ở đâu?”
Kỷ Vô Địch chỉ vào chính mình, buồn bã nói: “A Tả, lẽ nào ngươi không biết sao? Kỳ thực, ta là nữ.”
Tả Tư Văn diện vô biểu tình nhìn y, “Môn chủ, chuyện đùa này một chút cũng không đáng cười.”
“Được rồi, kỳ thực ta là thái giám.” Kỷ Vô Địch tiếp tục cố gắng.
“. . .” Tả Tư Văn vẫn trừng mắt nhìn y.
Kỷ Vô Địch đành phải cầu viện Viên Ngạo Sách, “A Sách, tới phiên ngươi làm thái giám rồi đó.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi, “Ta là thái giám? Vậy ngày hôm đó tiến vào là ai hả?”
. . .
Tả Tư Văn thất bại bỏ chạy.
————————————-
*vốn từ ‘lạp’ có nghĩa là kéo, nhưng trong vp của mình nó còn thêm một nghĩa nữa là ‘đại tiện’ ở cuối cùng nên không để ý. Với cái miệng xấu của bạn Kỷ thì từ này nghe có lý hơn nên mình sửa lại Description: :)