Chương 1: Cơm đùi gà chiên giòn
Chu Tử Thư tan học buổi sáng trở về phòng, Ôn Khách Hành theo hắn vào phòng ngủ của sư huynh, hỏi sư huynh buổi trưa có muốn ăn gì không, hôm nay có thể xuống bếp nấu cơm đùi gà được không?
Chu Tử Thư đang cởi thắt lưng, nhìn thấy Ôn Khách Hành đến gần thì giật mình, lấy tay kéo quần áo che lại, buổi sáng mặc đại quần áo,cũng không có mặc áo lót, quần áo trên người cũng lộn xộn, anh ấy đang định chỉnh lại chúng.
Ôn Khách Hành, là sư đệ, không có chút tự ti nào về việc mình là một sư đệ nhỏ nhoi, cậu cởi áo choàng, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, dùng ánh mắt cáo nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. Ánh mắt dõi theo anh, đó là vẻ mặt đa cảm, khiến Chu Tử Thư trong lòng rung động.
Hồ tộc đang động dục kịch liệt, buổi sáng vừa nhìn thấy con cáo đỏ dễ thương này giật giật chóp tai, sau đó nó túm lấy gốc đuôi nhét vào lỗ sau của mình, Chu Tử Thư cũng đang động dục, lại bị đồng tộc nhiệt tình khơi dậy, đặc biệt là buổi sáng khi hắn thức dậy, hắn tỉnh lại, trong lòng mơ hồ, Ôn Khách Hành đã chiếm lấy thân thể của hắn, khắp người đều có mùi vị, Chu Tử Thư không biết Ôn Khách Hành ấn thế nào, lại nhẹ nhàng xoa đuôi, eo tê dại, thân thể ướt sũng, vừa đủ để sư đệ xuyên qua chất nhầy, Chu Tử Thư bị ấn mạnh đến mức không thể cử động.
Nếu như không phải đối phương bận rộn đi học buổi sáng, lại có Ôn Khách Hành rất có năng lực này, thì hôm nay hắn cũng sẽ không nghĩ tới việc luyện kiếm.
Chu Tử Thư buổi sáng thỉnh thoảng xoa xoa cổ tay, sau đó ngồi sang một bên dạy sư đệ các chiêu thức của kiếm. Hắn từ trước đến nay đều siêng năng, tự giác, không ai để ý nhiều, nhưng thân là sư huynh, không thể không làm gương lãnh đạo, điều này vẫn khiến Chu Tử Thư có chút khó chiệu. Càng khó chịu hơn chính là: hắn ta còn tưởng rằng sư đệ đặc biệt chú ý đến khẩu vị của mình, không ngờ... không ngờ sư đệ vừa nhìn thấu hắn là Bạch Hồ. Không thể tránh khỏi cảm thấy hơi thất vọng khi nghĩ về điều đó.
Chu Tử Thư hơi thất vọng, nhưng Ôn sư đệ thì lại không như vậy, cậu không thể ngồi yên trên ghế, liền tiến tới hỏi sư huynh có muốn bóp vai không.
" Đệ không giỏi lấy lòng người khác trước mặt mọi người, nhưng lại rất giỏi làm người khác vui vẻ." Chu Tử Thư nói.
Ôn Khách Hành nhìn sư huynh mình, người luôn có khuôn mặt lạnh lùng lại ăn nói rất quyến rũ, và trái tim thì lại ấm áp. Mặc dù không biết sư huynh đang khó chịu chuyện gì, nhưng tình huống buổi sáng quả thực khác xa với lúc ban đầu Ôn Khách Hành đã tưởng tượng trước đó.
Cậu đợi hai năm sư huynh mới động dục, Chu Tử Thư ở Hồ tộc thời kỳ động dục tương đối muộn, có lẽ có liên quan đến kỹ năng hắn tu luyện, sư huynh ở Tứ Qúy Sơn Trang luôn có vẻ mặt lạnh lùng như băng. Không ai có thể làm tan chảy anh ấy chút nào.
Chu Tử Thư bảo sư đệ lên giường quỳ xuống, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không thể giải tỏa, hắn chỉ muốn giải tỏa tức giận với sư đệ đã đắc tội với mình, Ôn Khách Hành nghe theo lời hắn. ngoan ngoãn quỳ xuống, Chu Tử Thư cởi bỏ áo ngoài cùng thắt lưng, dùng sức đánh về phía mông Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn cảm thấy vật rơi trên người mình có chút mềm mại.Khi cậu quay người lại mới phát hiện quần áo của sư huynh mình đã cởi ra một nửa,những giọt mồ hôi chảy từ cổ họng đến ngực trắng như tuyết của sư huynh.
Buổi sáng sau khi sử dụng nội lực, quần áo bị ướt một nửa, dính chặt vào người, đôi mắt Ôn Khách Hành nhất thời nóng rực, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Cái đuôi màu đỏ xinh đẹp lộ ra, có một đoạn ngắn màu trắng ở chóp, quấn vào thắt lưng của Chu Tử Thư.
"Đuôi của đệ làm sao vậy?"
Khi thấy Chu Tử Thư dừng lại, cậu rút thắt lưng ra. Cái đuôi đỏ của Ôn Khách Hành theo chuyển động của thắt lưng lắc lư từ bên này sang bên kia. Chu Tử Thư xoa xoa đầu đuôi, cảm giác tay cầm rất thoải mái, rất tốt.
"Cái đuôi đó là sao vậy, sư huynh, có chuyện gì với cái đuôi của đệ sao?." Ôn Khách Hành quay người lại, giả vờ bị đánh đến yếu đuối, vòng tay qua eo Chu Tử Thư, giọng điệu bất bình, nhưng Cái đuôi vẫy sau lưng cậu vui mừng đến mức lập tức phản bội lại thái độ giả vờ tội nghiệp của mình: "Đệ thích sư huynh đã lâu, nhưng sư huynh không có động dục, cho nên chỉ có thể chờ đợi. Sau đó, đệ nhìn thấy cái đuôi của sư huynh, nó thật to và trắng như tuyết. Đệ rất thích nó."
Lúc này Ôn Khách Hành giống như một con thú nhỏ cọ tới cọ lui trong bụng Chu Tử Thư, quần áo của Chu Tử Thư bị cậu vén lên, phép ẩn dụ này có vẻ không thích hợp nếu xét theo độ tuổi của cậu.
Nhưng Ôn Khách Hành quả thực vẫn là một con cáo nhỏ. Tính tuổi vẫn là nhỏ hơn vài năm so với Chu Tử Thư, không nghi ngờ gì nữa Ôn Khách Hành khẳng định vẫn là một con thú nhỏ.
"Đệ thích cái đuôi của ta?" Chu Tử Thư ngữ khí có chút kỳ quái. "Một người đẹp trai, trẻ tuổi, nổi tiếng nhất Côn Châu để ý đến đệ, sao đệ có thể không thích sư huynh của mình được?" Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, vừa mới bị tát mấy cái, trong mắt còn đầy nước. "Sư huynh, sư huynh tốt, A Nhứ tốt, đệ thật sự rất muốn huynh, sư đệ của huynh đã nói rõ ràng như vậy rồi, giờ huynh tính sao?"
Chu Tử Thư bị sự tỏ tình và làm nũng liên tục này bối rối đến mức nhịp thở rối loạn, anh cởi áo Ôn Khách Hành, lộ ra cặp mông hồng hào bị đánh trước đó, chưa tới mười lăm phút, phía dưới thắt lưng u lên một ụ đất nhỏ, hơi thở của Ôn Khách Hành trở nên dồn dập, Chu Tử Thư duỗi ngón tay ra khám phá thì phát hiện mình đã xuất tinh.
Ôn Khách Hành cũng rùng mình, ngón tay Chu Tử Thư mát rượi, chạm vào chỗ đó của cậu, cực kỳ kích thích, khóe mắt đỏ bừng khi nhìn sư huynh vô cùng đáng yêu của mình. Trong đôi mắt và lông mày của anh hiện lên một chút xuân sắc, búi tóc vốn được chải gọn gàng cũng được thả xuống, trên trán chỉ buộc một chiếc dây buộc tóc màu xanh lam, trên đỉnh đầu cũng được cố định bằng một chiếc dây buộc tóc, với một mảnh lớn màu đen. Mái tóc buông xõa sau lưng, Ôn Khách Hành nhìn vào mái Tóc đen ấy, trong đầu cậu bỗng bối rối nhưng lại có chút mê đắm vẻ đẹp này của Chu Tử Thư.
Mùi xạ hương tràn ngập căn phòng, hòa quyện với mùi hương dục vọng còn chưa tan biến vào buổi sáng, Chu Tử Thư lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Ôn Khách Hành, đuôi bất giác thò ra ngoài, khi phát hiện đuôi mình đã bị bao phủ bởi một lớp lông tơ. Ôn Khách Hành nắm tay Chu Tử Thư, đùi hắn bị cái đuôi của tên đệ đệ xảo quyệt này quấn lấy, khi đầu đuôi còn đang thọc vào trong quần áo của mình. Khi bít được thì đã muộn, Ôn Khách Hành đi tới vén quần lót lên nói: "Hảo sư huynh, Thật là muốn ăn á ".
Chu Tử Thư biết mình cũng hơi sai, nên để sư đệ cắn một miếng.
Ăn... ăn gì? Chu Tử Thư trong đầu hỗn loạn, dương v*t bị cái miệng mềm mại chiếm lấy, lấp đầy, chiếc lưỡi nhỏ thè qua đâu đó, bị kích thích đến mức hét lên một tiếng, Ôn Khách Hành tựa hồ là cố ý làm cho Chu Tử Thư xấu hổ,bị mút mạnh đến như vậy. Lại còn cố tình phát ra âm thanh khi mút Đó là một tiếng tsk-tsk.
Ôn sư đệ luôn ăn chậm rãi và cẩn thận, không phát ra âm thanh nào, nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng háo hức. Chu Tử Thư vui vẻ bị mút, trên đầu lộ ra một đôi tai trắng nõn, nhún nhún vai, Ôn Khách Hành nhìn thấy vậy thì thầm mừng rỡ, sư huynh có hứng thú với mình, cho nên sự tình coi như ăn được một nửa.
Sư huynh là nhất, cậu sẵn sàng cùng anh ở trong phòng, ban sáng thì thủ dâm với anh, còn bây giờ chính thức " Ăn" sư huynh. Nên Khi Ôn Khách Hành cởi quần áo cho sư huynh A Nhứ, bỗng anh hét lên và đẩy cậu xuống giường, nhưng Chu Tử Thư bị mút đến thắt lưng yếu ớt, đuôi vẫy cuồng loạn. không chống cự lại Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành thì chỉ hỏi anh tên A Nhứ từ đâu mà có. Có phải do anh thuận miệng mà nói không?
"Sáng nay sư huynh đã nói rồi, đệ có hỏi huynh làm thế nào để sư huynh vui vẻ hơn. . A Nhứ là tên của huynh khi còn là một chú cáo nhỏ phải không? Nghe hay đấy."
Ôn Khách Hành ấn cổ tay Chu Tử bằng cả hai tay.Cậu duỗi người hôn lên chóp tai anh, "Sư huynh tốt quá, sư huynh A Nhứ, A Nhứ, xin hãy làm điều này với em một lần nữa. Em không quen với loại chuyện này,là lần đầu tiên nên em không biết. Không biết sư huynh thích cái gì, nhưng em vẫn luôn muốn làm. Chỉ cần tới đây thêm mấy lần, sư huynh sẽ hiểu được cái hay của chuyện này."
Ôn Khách Hành nói rất nhẹ nhàng, đem theo nụ hôn của mình cho Chu Tử Thư. Đôi mắt Chu Tử Thư trở nên mơ hồ, một mặt là lần đầu tiên anh bị ép làm tình khi đang động dục, mặt khác lại không nhịn được muốn làm vậy....
Sư đệ, em cũng khá trong việc này đấy. Đặc biệt là sư đệ lại không thể điều khiển được cái đuôi hư hỏng của mình.
......Còn Tiếp.....
Chu Tử Thư đang cởi thắt lưng, nhìn thấy Ôn Khách Hành đến gần thì giật mình, lấy tay kéo quần áo che lại, buổi sáng mặc đại quần áo,cũng không có mặc áo lót, quần áo trên người cũng lộn xộn, anh ấy đang định chỉnh lại chúng.
Ôn Khách Hành, là sư đệ, không có chút tự ti nào về việc mình là một sư đệ nhỏ nhoi, cậu cởi áo choàng, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, dùng ánh mắt cáo nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. Ánh mắt dõi theo anh, đó là vẻ mặt đa cảm, khiến Chu Tử Thư trong lòng rung động.
Hồ tộc đang động dục kịch liệt, buổi sáng vừa nhìn thấy con cáo đỏ dễ thương này giật giật chóp tai, sau đó nó túm lấy gốc đuôi nhét vào lỗ sau của mình, Chu Tử Thư cũng đang động dục, lại bị đồng tộc nhiệt tình khơi dậy, đặc biệt là buổi sáng khi hắn thức dậy, hắn tỉnh lại, trong lòng mơ hồ, Ôn Khách Hành đã chiếm lấy thân thể của hắn, khắp người đều có mùi vị, Chu Tử Thư không biết Ôn Khách Hành ấn thế nào, lại nhẹ nhàng xoa đuôi, eo tê dại, thân thể ướt sũng, vừa đủ để sư đệ xuyên qua chất nhầy, Chu Tử Thư bị ấn mạnh đến mức không thể cử động.
Nếu như không phải đối phương bận rộn đi học buổi sáng, lại có Ôn Khách Hành rất có năng lực này, thì hôm nay hắn cũng sẽ không nghĩ tới việc luyện kiếm.
Chu Tử Thư buổi sáng thỉnh thoảng xoa xoa cổ tay, sau đó ngồi sang một bên dạy sư đệ các chiêu thức của kiếm. Hắn từ trước đến nay đều siêng năng, tự giác, không ai để ý nhiều, nhưng thân là sư huynh, không thể không làm gương lãnh đạo, điều này vẫn khiến Chu Tử Thư có chút khó chiệu. Càng khó chịu hơn chính là: hắn ta còn tưởng rằng sư đệ đặc biệt chú ý đến khẩu vị của mình, không ngờ... không ngờ sư đệ vừa nhìn thấu hắn là Bạch Hồ. Không thể tránh khỏi cảm thấy hơi thất vọng khi nghĩ về điều đó.
Chu Tử Thư hơi thất vọng, nhưng Ôn sư đệ thì lại không như vậy, cậu không thể ngồi yên trên ghế, liền tiến tới hỏi sư huynh có muốn bóp vai không.
" Đệ không giỏi lấy lòng người khác trước mặt mọi người, nhưng lại rất giỏi làm người khác vui vẻ." Chu Tử Thư nói.
Ôn Khách Hành nhìn sư huynh mình, người luôn có khuôn mặt lạnh lùng lại ăn nói rất quyến rũ, và trái tim thì lại ấm áp. Mặc dù không biết sư huynh đang khó chịu chuyện gì, nhưng tình huống buổi sáng quả thực khác xa với lúc ban đầu Ôn Khách Hành đã tưởng tượng trước đó.
Cậu đợi hai năm sư huynh mới động dục, Chu Tử Thư ở Hồ tộc thời kỳ động dục tương đối muộn, có lẽ có liên quan đến kỹ năng hắn tu luyện, sư huynh ở Tứ Qúy Sơn Trang luôn có vẻ mặt lạnh lùng như băng. Không ai có thể làm tan chảy anh ấy chút nào.
Chu Tử Thư bảo sư đệ lên giường quỳ xuống, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không thể giải tỏa, hắn chỉ muốn giải tỏa tức giận với sư đệ đã đắc tội với mình, Ôn Khách Hành nghe theo lời hắn. ngoan ngoãn quỳ xuống, Chu Tử Thư cởi bỏ áo ngoài cùng thắt lưng, dùng sức đánh về phía mông Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn cảm thấy vật rơi trên người mình có chút mềm mại.Khi cậu quay người lại mới phát hiện quần áo của sư huynh mình đã cởi ra một nửa,những giọt mồ hôi chảy từ cổ họng đến ngực trắng như tuyết của sư huynh.
Buổi sáng sau khi sử dụng nội lực, quần áo bị ướt một nửa, dính chặt vào người, đôi mắt Ôn Khách Hành nhất thời nóng rực, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Cái đuôi màu đỏ xinh đẹp lộ ra, có một đoạn ngắn màu trắng ở chóp, quấn vào thắt lưng của Chu Tử Thư.
"Đuôi của đệ làm sao vậy?"
Khi thấy Chu Tử Thư dừng lại, cậu rút thắt lưng ra. Cái đuôi đỏ của Ôn Khách Hành theo chuyển động của thắt lưng lắc lư từ bên này sang bên kia. Chu Tử Thư xoa xoa đầu đuôi, cảm giác tay cầm rất thoải mái, rất tốt.
"Cái đuôi đó là sao vậy, sư huynh, có chuyện gì với cái đuôi của đệ sao?." Ôn Khách Hành quay người lại, giả vờ bị đánh đến yếu đuối, vòng tay qua eo Chu Tử Thư, giọng điệu bất bình, nhưng Cái đuôi vẫy sau lưng cậu vui mừng đến mức lập tức phản bội lại thái độ giả vờ tội nghiệp của mình: "Đệ thích sư huynh đã lâu, nhưng sư huynh không có động dục, cho nên chỉ có thể chờ đợi. Sau đó, đệ nhìn thấy cái đuôi của sư huynh, nó thật to và trắng như tuyết. Đệ rất thích nó."
Lúc này Ôn Khách Hành giống như một con thú nhỏ cọ tới cọ lui trong bụng Chu Tử Thư, quần áo của Chu Tử Thư bị cậu vén lên, phép ẩn dụ này có vẻ không thích hợp nếu xét theo độ tuổi của cậu.
Nhưng Ôn Khách Hành quả thực vẫn là một con cáo nhỏ. Tính tuổi vẫn là nhỏ hơn vài năm so với Chu Tử Thư, không nghi ngờ gì nữa Ôn Khách Hành khẳng định vẫn là một con thú nhỏ.
"Đệ thích cái đuôi của ta?" Chu Tử Thư ngữ khí có chút kỳ quái. "Một người đẹp trai, trẻ tuổi, nổi tiếng nhất Côn Châu để ý đến đệ, sao đệ có thể không thích sư huynh của mình được?" Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, vừa mới bị tát mấy cái, trong mắt còn đầy nước. "Sư huynh, sư huynh tốt, A Nhứ tốt, đệ thật sự rất muốn huynh, sư đệ của huynh đã nói rõ ràng như vậy rồi, giờ huynh tính sao?"
Chu Tử Thư bị sự tỏ tình và làm nũng liên tục này bối rối đến mức nhịp thở rối loạn, anh cởi áo Ôn Khách Hành, lộ ra cặp mông hồng hào bị đánh trước đó, chưa tới mười lăm phút, phía dưới thắt lưng u lên một ụ đất nhỏ, hơi thở của Ôn Khách Hành trở nên dồn dập, Chu Tử Thư duỗi ngón tay ra khám phá thì phát hiện mình đã xuất tinh.
Ôn Khách Hành cũng rùng mình, ngón tay Chu Tử Thư mát rượi, chạm vào chỗ đó của cậu, cực kỳ kích thích, khóe mắt đỏ bừng khi nhìn sư huynh vô cùng đáng yêu của mình. Trong đôi mắt và lông mày của anh hiện lên một chút xuân sắc, búi tóc vốn được chải gọn gàng cũng được thả xuống, trên trán chỉ buộc một chiếc dây buộc tóc màu xanh lam, trên đỉnh đầu cũng được cố định bằng một chiếc dây buộc tóc, với một mảnh lớn màu đen. Mái tóc buông xõa sau lưng, Ôn Khách Hành nhìn vào mái Tóc đen ấy, trong đầu cậu bỗng bối rối nhưng lại có chút mê đắm vẻ đẹp này của Chu Tử Thư.
Mùi xạ hương tràn ngập căn phòng, hòa quyện với mùi hương dục vọng còn chưa tan biến vào buổi sáng, Chu Tử Thư lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Ôn Khách Hành, đuôi bất giác thò ra ngoài, khi phát hiện đuôi mình đã bị bao phủ bởi một lớp lông tơ. Ôn Khách Hành nắm tay Chu Tử Thư, đùi hắn bị cái đuôi của tên đệ đệ xảo quyệt này quấn lấy, khi đầu đuôi còn đang thọc vào trong quần áo của mình. Khi bít được thì đã muộn, Ôn Khách Hành đi tới vén quần lót lên nói: "Hảo sư huynh, Thật là muốn ăn á ".
Chu Tử Thư biết mình cũng hơi sai, nên để sư đệ cắn một miếng.
Ăn... ăn gì? Chu Tử Thư trong đầu hỗn loạn, dương v*t bị cái miệng mềm mại chiếm lấy, lấp đầy, chiếc lưỡi nhỏ thè qua đâu đó, bị kích thích đến mức hét lên một tiếng, Ôn Khách Hành tựa hồ là cố ý làm cho Chu Tử Thư xấu hổ,bị mút mạnh đến như vậy. Lại còn cố tình phát ra âm thanh khi mút Đó là một tiếng tsk-tsk.
Ôn sư đệ luôn ăn chậm rãi và cẩn thận, không phát ra âm thanh nào, nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng háo hức. Chu Tử Thư vui vẻ bị mút, trên đầu lộ ra một đôi tai trắng nõn, nhún nhún vai, Ôn Khách Hành nhìn thấy vậy thì thầm mừng rỡ, sư huynh có hứng thú với mình, cho nên sự tình coi như ăn được một nửa.
Sư huynh là nhất, cậu sẵn sàng cùng anh ở trong phòng, ban sáng thì thủ dâm với anh, còn bây giờ chính thức " Ăn" sư huynh. Nên Khi Ôn Khách Hành cởi quần áo cho sư huynh A Nhứ, bỗng anh hét lên và đẩy cậu xuống giường, nhưng Chu Tử Thư bị mút đến thắt lưng yếu ớt, đuôi vẫy cuồng loạn. không chống cự lại Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành thì chỉ hỏi anh tên A Nhứ từ đâu mà có. Có phải do anh thuận miệng mà nói không?
"Sáng nay sư huynh đã nói rồi, đệ có hỏi huynh làm thế nào để sư huynh vui vẻ hơn. . A Nhứ là tên của huynh khi còn là một chú cáo nhỏ phải không? Nghe hay đấy."
Ôn Khách Hành ấn cổ tay Chu Tử bằng cả hai tay.Cậu duỗi người hôn lên chóp tai anh, "Sư huynh tốt quá, sư huynh A Nhứ, A Nhứ, xin hãy làm điều này với em một lần nữa. Em không quen với loại chuyện này,là lần đầu tiên nên em không biết. Không biết sư huynh thích cái gì, nhưng em vẫn luôn muốn làm. Chỉ cần tới đây thêm mấy lần, sư huynh sẽ hiểu được cái hay của chuyện này."
Ôn Khách Hành nói rất nhẹ nhàng, đem theo nụ hôn của mình cho Chu Tử Thư. Đôi mắt Chu Tử Thư trở nên mơ hồ, một mặt là lần đầu tiên anh bị ép làm tình khi đang động dục, mặt khác lại không nhịn được muốn làm vậy....
Sư đệ, em cũng khá trong việc này đấy. Đặc biệt là sư đệ lại không thể điều khiển được cái đuôi hư hỏng của mình.
......Còn Tiếp.....