Chương 11: Tìm hoài... Kết quả vẫn vậy
Sau khi ra khỏi nhà, lần lượt từng người đi đến một đồi núi mang tên Mạo Tinh để tìm kiếm. Trước khi tìm kiếm, Hải Long liếc nhẹ Bạch Quân mà nhắc nhở:
- Đừng có nóng quá rồi đốt luôn núi nhé.
Cậu nghe xong liền chột dạ, giơ tay gãi đầu. Nhưng núi rộng lớn đến vậy, tìm chắc năm sau chưa xong. Nói thế chứ họ từng đi núi này kiếm một lần rồi, kết quả là không có. Lần này họ lại một lần nữa đến đây để kiếm tiếp.
Tuy nhiên, kết quả bằng không.
Tầm 2 tiếng sau... Họ mệt gần đứt hơi, ngồi nghỉ một chút thì Thần Hổ xuất hiện. Cả bốn người đều đơ 5 giây. Ông ấy nhìn qua một lượt rồi hỏi:
- Lại đi kiếm nữa hả bốn vị thái tử?
Lạc Kiên gượng cười nhìn ông ấy mà đáp lại:
- Dạ...
Thần Hổ lắc đầu, thở dài khuyên bảo:
- Không có đâu. Về đi.
Thế Vũ nhíu mày đáp lại:
- Sao ông lại chắc chắn nữa vậy?
Thần Hổ cười khà khà lên một tiếng rồi trả lời:
- Ta quản lý núi Mạo Tinh hàng ngàn năm nay, chẳng lẽ không biết sao? Nếu mà phát hiện ra, ngay từ đầu ta đã báo cho bốn vị rồi cơ. Với cả, không phải bốn người đã từng đi tìm ở đây rồi sao? Giờ kết quả vẫn vậy thôi.
Bạch Quân đưa tay phải chống cằm, tay trái hiện ra quả cầu lửa mà tung hứng nhẹ, khuôn mặt bộc lộ sự chán nản. Hải Long nhìn sang mà nhắc nhở cậu:
- Chơi xong lỡ như rơi xuống là cháy núi đó bạn.
Cậu bĩu môi phản biện lại:
- Không có đâu. Tao chơi kiểu này suốt.
"Bùm", mới dứt câu, cậu làm rớt quả cầu lửa đó khiến cả ba người đó luống cuống cả lên thế mà cậu vẫn bình tĩnh như thường, Thần Hổ cũng chả biểu hiện nét mặt sợ sệt nào. Tại quả cầu lửa đó không có tai hại gì hết, rớt xuống tay cậu sẽ tự động biến mất. Bạch Quân nhếch mép rồi đứng lên vươn vai một cái.
- Không thấy thì về thôi chứ sao.
Ba người kia cau mày lại, gương mặt ai nấy hiện ra rõ sự bực mình, sau đó cùng đứng dậy theo, tạm biệt Thần Hổ rồi chạy nhanh bắt giữ Bạch Quân lại. Họ véo chân, véo tay, đánh cho vài cú vào người của cậu vì cái tội làm người ta khiếp hồn. Một lát sau họ về, nhưng mà ai đi hướng nấy.
- Chừa nghe chưa?
...
Cùng thời gian đó, tại nhà của Tứ Quỷ.
Hạo Trung đang ăn món yêu thích là hành tây sống, ngay bên cạnh là Minh Tâm đang bôi thuốc cho Ân Tú. Cậu ta liếc xéo rồi chế giễu bạn cùng nhóm:
- Gặp trúng thái tử Long Cung mà trốn thoát được, may thật đấy.
Ân Tú nhíu mày khi nghe xong được câu nói này của Hạo Trung, hắn ta liền quay người nhưng vì cử động mạnh quá nên vết thương ở lưng phát tác. Minh Tâm lạnh lùng nhắc nhở:
- Mới bôi thuốc, ngồi yên.
Ân Tú thở ngắt hơi, giọng điệu bực tức mà cất lời:
- Đừng có chế giễu tao.
Hạo Trung mỉm cười nói:
- Đâu có. Tao mừng khi mày thoát nạn mà.
"...", Ân Tú tức quá mà thở mạnh liên tục, không đáp lại được, hai người kia nghe rõ tiếng thở của hắn ta. Minh Tâm mới kêu lên một tiếng rồi bảo:
- Được rồi, không chọc nhau. Phần thi thể đó chặt ra, trưa chế biến rồi ăn.
Dứt câu thì Minh Tâm đỡ Ân Tú lên phòng. Còn Hạo Trung nhướng mày, tiếp tục ăn hành tây sống mà Thái Lâm mua giùm mình. Cậu ta ăn xong cũng không biết làm gì nên chơi đếm chìa khoá, xem nó có bao nhiêu cái.
Vô tri quá rồi!
Rồi Thái Lâm bước xuống phát hiện thấy được thằng bạn có chút ngông này đang ngồi một mình với chùm chìa khoá. Gã nghiêng đầu suy nghĩ rồi nảy ra một ý nên đã đi tới chỗ của Hạo Trung.
- Ê, đi chơi không?
Hạo Trung nghe xong thì ném chìa khoá sang một bên, rồi ngước lên nhìn Thái Lâm đầy khó hiểu, cậu ta hỏi:
- Nay nổi hứng à?
Thái Lâm chẹp miệng trả lời:
- Không đi thì thôi.
Hạo Trung lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục rồi bảo:
- Tao có bảo là không đi đâu. Lâu lâu tao nên hoà đồng một chút.
Thái Lâm nhếch mép, đáp lại:
- Ừ, 1 tháng được vài ba bữa hoà đồng.
Hạo Trung thở dài, giả vờ chuẩn bị ngồi xuống ghế, nói:
- Vậy tao đổi ý, ở nhà đây.
Thái Lâm vội vàng giữ chặt cậu ta rồi năn nỉ:
- Thôi, đi ha...
- Ừ.
Vậy là hai người ra khỏi nhà và đi chơi với nhau ở công viên vườn hoa, uống nước đủ thứ. Cùng một nhóm mà toàn rủ riêng với nhau.
...
Lúc đang ngồi ghế đá gần đó để ngắm nghía hoa, ăn bánh thì Hạo Trung tinh ý phát hiện được một người quen, cậu ta mới chỉ cho Thái Lâm biết, cậu ta bảo:
- Đó là Mộc Quỷ.
Thái Lâm nhăn mặt lại, thắc mắc hỏi:
- Hắn làm gì ở đây? Không lẽ có ý định tìm Hoa Ngũ Sắc như chúng ta?
Bây giờ bầu trời bắt đầu tối đen như mực, mọi người xung quanh đều hoảng loạn, ba chân bốn cẳng rời khỏi vì tưởng trời sắp mưa, Hạo Trung cảm nhận được sẽ có chuyện nên đã kéo Thái Lâm đi chỗ khác để trốn đi tránh hậu quả.
Quay lại, Mộc Quỷ mà Hạo Trung nãy có nhắc đến đang lục lọi để tìm thứ thì bỗng có một thanh niên hiện ra trước mặt người này. Đó chính là Lạc Kiên. Nãy anh đi ngang, tình cờ thấy được. Liệu anh có để ý được thêm hai người hồi nãy không nhỉ?
- Ban ngày ban mặt, hiện ra vậy hơi lộ liễu đấy.
Mộc Quỷ cười khinh, đáp lại rằng:
- Tiểu Diêm Vương... Người nói thử xem nó lộ liễu kiểu gì? Tôi đây đâu có biến thành bộ dáng của quỷ.
- Đừng có nóng quá rồi đốt luôn núi nhé.
Cậu nghe xong liền chột dạ, giơ tay gãi đầu. Nhưng núi rộng lớn đến vậy, tìm chắc năm sau chưa xong. Nói thế chứ họ từng đi núi này kiếm một lần rồi, kết quả là không có. Lần này họ lại một lần nữa đến đây để kiếm tiếp.
Tuy nhiên, kết quả bằng không.
Tầm 2 tiếng sau... Họ mệt gần đứt hơi, ngồi nghỉ một chút thì Thần Hổ xuất hiện. Cả bốn người đều đơ 5 giây. Ông ấy nhìn qua một lượt rồi hỏi:
- Lại đi kiếm nữa hả bốn vị thái tử?
Lạc Kiên gượng cười nhìn ông ấy mà đáp lại:
- Dạ...
Thần Hổ lắc đầu, thở dài khuyên bảo:
- Không có đâu. Về đi.
Thế Vũ nhíu mày đáp lại:
- Sao ông lại chắc chắn nữa vậy?
Thần Hổ cười khà khà lên một tiếng rồi trả lời:
- Ta quản lý núi Mạo Tinh hàng ngàn năm nay, chẳng lẽ không biết sao? Nếu mà phát hiện ra, ngay từ đầu ta đã báo cho bốn vị rồi cơ. Với cả, không phải bốn người đã từng đi tìm ở đây rồi sao? Giờ kết quả vẫn vậy thôi.
Bạch Quân đưa tay phải chống cằm, tay trái hiện ra quả cầu lửa mà tung hứng nhẹ, khuôn mặt bộc lộ sự chán nản. Hải Long nhìn sang mà nhắc nhở cậu:
- Chơi xong lỡ như rơi xuống là cháy núi đó bạn.
Cậu bĩu môi phản biện lại:
- Không có đâu. Tao chơi kiểu này suốt.
"Bùm", mới dứt câu, cậu làm rớt quả cầu lửa đó khiến cả ba người đó luống cuống cả lên thế mà cậu vẫn bình tĩnh như thường, Thần Hổ cũng chả biểu hiện nét mặt sợ sệt nào. Tại quả cầu lửa đó không có tai hại gì hết, rớt xuống tay cậu sẽ tự động biến mất. Bạch Quân nhếch mép rồi đứng lên vươn vai một cái.
- Không thấy thì về thôi chứ sao.
Ba người kia cau mày lại, gương mặt ai nấy hiện ra rõ sự bực mình, sau đó cùng đứng dậy theo, tạm biệt Thần Hổ rồi chạy nhanh bắt giữ Bạch Quân lại. Họ véo chân, véo tay, đánh cho vài cú vào người của cậu vì cái tội làm người ta khiếp hồn. Một lát sau họ về, nhưng mà ai đi hướng nấy.
- Chừa nghe chưa?
...
Cùng thời gian đó, tại nhà của Tứ Quỷ.
Hạo Trung đang ăn món yêu thích là hành tây sống, ngay bên cạnh là Minh Tâm đang bôi thuốc cho Ân Tú. Cậu ta liếc xéo rồi chế giễu bạn cùng nhóm:
- Gặp trúng thái tử Long Cung mà trốn thoát được, may thật đấy.
Ân Tú nhíu mày khi nghe xong được câu nói này của Hạo Trung, hắn ta liền quay người nhưng vì cử động mạnh quá nên vết thương ở lưng phát tác. Minh Tâm lạnh lùng nhắc nhở:
- Mới bôi thuốc, ngồi yên.
Ân Tú thở ngắt hơi, giọng điệu bực tức mà cất lời:
- Đừng có chế giễu tao.
Hạo Trung mỉm cười nói:
- Đâu có. Tao mừng khi mày thoát nạn mà.
"...", Ân Tú tức quá mà thở mạnh liên tục, không đáp lại được, hai người kia nghe rõ tiếng thở của hắn ta. Minh Tâm mới kêu lên một tiếng rồi bảo:
- Được rồi, không chọc nhau. Phần thi thể đó chặt ra, trưa chế biến rồi ăn.
Dứt câu thì Minh Tâm đỡ Ân Tú lên phòng. Còn Hạo Trung nhướng mày, tiếp tục ăn hành tây sống mà Thái Lâm mua giùm mình. Cậu ta ăn xong cũng không biết làm gì nên chơi đếm chìa khoá, xem nó có bao nhiêu cái.
Vô tri quá rồi!
Rồi Thái Lâm bước xuống phát hiện thấy được thằng bạn có chút ngông này đang ngồi một mình với chùm chìa khoá. Gã nghiêng đầu suy nghĩ rồi nảy ra một ý nên đã đi tới chỗ của Hạo Trung.
- Ê, đi chơi không?
Hạo Trung nghe xong thì ném chìa khoá sang một bên, rồi ngước lên nhìn Thái Lâm đầy khó hiểu, cậu ta hỏi:
- Nay nổi hứng à?
Thái Lâm chẹp miệng trả lời:
- Không đi thì thôi.
Hạo Trung lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục rồi bảo:
- Tao có bảo là không đi đâu. Lâu lâu tao nên hoà đồng một chút.
Thái Lâm nhếch mép, đáp lại:
- Ừ, 1 tháng được vài ba bữa hoà đồng.
Hạo Trung thở dài, giả vờ chuẩn bị ngồi xuống ghế, nói:
- Vậy tao đổi ý, ở nhà đây.
Thái Lâm vội vàng giữ chặt cậu ta rồi năn nỉ:
- Thôi, đi ha...
- Ừ.
Vậy là hai người ra khỏi nhà và đi chơi với nhau ở công viên vườn hoa, uống nước đủ thứ. Cùng một nhóm mà toàn rủ riêng với nhau.
...
Lúc đang ngồi ghế đá gần đó để ngắm nghía hoa, ăn bánh thì Hạo Trung tinh ý phát hiện được một người quen, cậu ta mới chỉ cho Thái Lâm biết, cậu ta bảo:
- Đó là Mộc Quỷ.
Thái Lâm nhăn mặt lại, thắc mắc hỏi:
- Hắn làm gì ở đây? Không lẽ có ý định tìm Hoa Ngũ Sắc như chúng ta?
Bây giờ bầu trời bắt đầu tối đen như mực, mọi người xung quanh đều hoảng loạn, ba chân bốn cẳng rời khỏi vì tưởng trời sắp mưa, Hạo Trung cảm nhận được sẽ có chuyện nên đã kéo Thái Lâm đi chỗ khác để trốn đi tránh hậu quả.
Quay lại, Mộc Quỷ mà Hạo Trung nãy có nhắc đến đang lục lọi để tìm thứ thì bỗng có một thanh niên hiện ra trước mặt người này. Đó chính là Lạc Kiên. Nãy anh đi ngang, tình cờ thấy được. Liệu anh có để ý được thêm hai người hồi nãy không nhỉ?
- Ban ngày ban mặt, hiện ra vậy hơi lộ liễu đấy.
Mộc Quỷ cười khinh, đáp lại rằng:
- Tiểu Diêm Vương... Người nói thử xem nó lộ liễu kiểu gì? Tôi đây đâu có biến thành bộ dáng của quỷ.