Chương 3: San sẻ công việc. Lại bị nhắc nhở về việc tìm kiếm
Hường Như khi đó mới mỉm cười đầy hài lòng, giọng ngọt đầy nịnh nọt cất lên:
- Đúng là giám đốc có khác, hiểu ý tôi.
Khuôn mặt của Thế Vũ lúc này nhăn nhó như thằng gãi gió, không biết vì sao anh ấy lại tuyển được cô thư kí riêng này, lâu lâu phán câu xanh rờn làm anh ấy không kịp phản ứng gì. Hường Như cực khoái chí, cười tủm tỉm mãi thôi, sau đó cô lấy một nửa tài liệu, đúng một nửa nha, nó ở đây có nghĩa là chỉ lấy hai tài liệu ở trên cùng trong số 40 tài liệu cần phải kí rồi đi ra ngoài luôn. Thế Vũ đơ người ra vài giây, anh ấy không thể tin được mà, thả điện thoại xuống bàn cái “bốp” mà không thương tiếc gì nó, bày tỏ vẻ tức giận, muốn tăng xông, bị cấp dưới chơi một vố hề hề.
Một lát sau, Hường Như lại vào và mang một sấp tài liệu khác đặt lên bàn cho anh ấy. Khác với hồi nãy, lần này anh ấy khôn hơn, nhìn qua đếm thử bao nhiêu rồi chia chuẩn xác mà đặt vào tay, Thế Vũ nhếch mép nói:
- Đừng hòng cho tôi một vố lần hai nhé!
Hường Như bĩu môi, đáp lại:
- Kí mà cũng lười nữa, cạp đất đi giám đốc!
Thế Vũ nghe xong nhíu mày mà phản bác:
- Tôi đâu có lười, đây là san sẻ công việc với nhau.
Hường Như liền cười hờ một tiếng, nói:
- Thôi, bớt điêu đi giám đốc. Điêu riết quen cái thói.
“...”, Thế Vũ câm lặng ngay tại chỗ, vì không còn từ gì để đáp lại nên anh ấy xua tay ra lệnh cho cô ra ngoài. Hường Như tay ôm tài liệu, quay người một cách thật sang chảnh mà bước ra khỏi phòng. Anh ấy thở một hơi, hai tay cứ hạ lên hạ xuống trước ngực và bụng. Trời ơi, tức quá mà! Ít phút sau, anh lấy cây bút đen, xoay tròn nó vài cái rồi lấy lần lượt số tài liệu đang đặt chễm chệ trên bàn kí với một trạng thái “vui vẻ”.
Qua bên văn phòng khác ngay bên cạnh phòng của Thế Vũ, Hỏa Bạch Quân giữ chức vụ phó giám đốc kiêm luôn quản lý bên mảng thiết kế, cậu đang lụi cụi khoanh lại những chi tiết sai sót của một bản vẽ được nhân viên nộp lại thì có tiếng gõ cửa, cậu dừng khoảng 5 giây rồi thốt lên tiếng:
- Vào đi.
“...”, một khoảng lặng đầy khó hiểu. Rõ ràng cậu đã kêu người ở bên ngoài cứ vào mà sao không thấy vào. Cậu nhăn mặt lại mà đứng dậy để tới trước cửa mà mở nó. Khi cánh cửa mở ra, Bạch Quân ngạc nhiên khi thấy một con mèo có màu lông đỏ như lửa đang nằm đó, cậu ngó tới ngó lui không thấy ai nên đã bế nó vào trong. Cậu đi tới ngồi vào ghế sofa đặt ở chính giữa phòng mà vuốt ve nó.
- Con mèo này đâu ra thế nhỉ? Nhìn khá quen quen.
Rồi cậu bế nó lên mà ngắm nghía, thấy khá dễ thương nên cậu đã chơi một lúc. Bỗng có giọng nói đâu đó phát ra khiến Bạch Quân lại một lần nữa nhìn quanh một lượt.
- Anh trai, anh trai không nhớ đứa em này hả?
Nhìn quanh thì không thấy ai nên cậu đã nhìn vào con mèo. Đúng, chính là nó. Mèo nó kêu một tiếng rồi “Bụp”, biến thành một chàng trai rất đáng yêu. Bạch Quân giật nảy mình mà nhìn ngơ ngác rồi mười giây sau thì bắt đầu nhăn nhó, cằn nhằn:
- Gì vậy trời? Đến đây làm gì? Còn biến thành con mèo? Tuấn Lân, mày bị rảnh à?
Tuấn Lân mỉm cười, đáp lại:
- Do phụ vương yêu cầu em tới đây hỏi tình hình tìm kiếm Hoa Ngũ Sắc thôi chứ em cũng đâu có rảnh đâu. Biến thành mèo vì sơ suất kỹ thuật một chút thôi, nhưng lâu lâu được anh trai ôm ấp, vuốt ve trong lòng sướng quá trời.
Bạch Quân nghe xong liền lấy tay ôm trán, tỏ vẻ bất lực, cậu thở dài nói:
- Nhóc, thấy giờ anh mày đang làm gì không?
Tuấn Lân bình thản trả lời:
- Thì… làm phó giám đốc của một công ty lớn có tên là MICO ạ.
Bạch Quân gật đầu ra vẻ hài lòng rồi nói:
- Thế nên anh mày bận lắm, không có thời gian để kiếm nó nữa này.
Tuấn Lân nhíu mày lại mà bảo lại rằng:
- Ông già nhà mình sẽ chửi đó. Với lại người có dặn em nhắc anh là cẩn thận Tứ Quỷ ạ, bọn họ mà biết được là mọi nơi sẽ tan tành mây khói đó ạ.
Bạch Quân ngước mặt lên trần nhà màu trắng kia mà than thở:
- Đời nó… mệt ghê!
Em trai của cậu mới đởn một câu:
- Đời không mệt là nó nhạt lắm anh ạ.
Cậu liếc nhìn đứa em của mình rồi lạnh giọng bảo:
- Giờ về lại Hỏa Cung được rồi đấy.
- Ơ…
- Về đi, anh mày còn làm việc.
- Hừ…
- Tao cho bay màu giờ đấy.
- Anh trai đáng ghét nhất quả đất.
- Ghét đi, anh đây không để tâm đâu nhé.
...
Đến buổi trưa, cả năm người không về nhà mà ở lại công ty luôn. Họ xuống căn tin để ăn cho tiện. Ở nhân gian lâu năm nên đã quen những món ăn trên này rồi, Bạch Quân gắp miếng rau bỏ vào miệng rồi lại nhìn bốn người còn lại mà nghiêm túc bảo:
- Có người đến đây nhắc chúng ta về việc tìm Hoa Ngũ Sắc nữa đó.
Hải Long thắc mắc hỏi:
- Ai vậy?
Cậu nhếch mép đáp:
- Phụ vương tao nhờ em trai tao tới đây nhắc, còn nói nên cẩn thận Tứ Quỷ nữa.
- Đúng là giám đốc có khác, hiểu ý tôi.
Khuôn mặt của Thế Vũ lúc này nhăn nhó như thằng gãi gió, không biết vì sao anh ấy lại tuyển được cô thư kí riêng này, lâu lâu phán câu xanh rờn làm anh ấy không kịp phản ứng gì. Hường Như cực khoái chí, cười tủm tỉm mãi thôi, sau đó cô lấy một nửa tài liệu, đúng một nửa nha, nó ở đây có nghĩa là chỉ lấy hai tài liệu ở trên cùng trong số 40 tài liệu cần phải kí rồi đi ra ngoài luôn. Thế Vũ đơ người ra vài giây, anh ấy không thể tin được mà, thả điện thoại xuống bàn cái “bốp” mà không thương tiếc gì nó, bày tỏ vẻ tức giận, muốn tăng xông, bị cấp dưới chơi một vố hề hề.
Một lát sau, Hường Như lại vào và mang một sấp tài liệu khác đặt lên bàn cho anh ấy. Khác với hồi nãy, lần này anh ấy khôn hơn, nhìn qua đếm thử bao nhiêu rồi chia chuẩn xác mà đặt vào tay, Thế Vũ nhếch mép nói:
- Đừng hòng cho tôi một vố lần hai nhé!
Hường Như bĩu môi, đáp lại:
- Kí mà cũng lười nữa, cạp đất đi giám đốc!
Thế Vũ nghe xong nhíu mày mà phản bác:
- Tôi đâu có lười, đây là san sẻ công việc với nhau.
Hường Như liền cười hờ một tiếng, nói:
- Thôi, bớt điêu đi giám đốc. Điêu riết quen cái thói.
“...”, Thế Vũ câm lặng ngay tại chỗ, vì không còn từ gì để đáp lại nên anh ấy xua tay ra lệnh cho cô ra ngoài. Hường Như tay ôm tài liệu, quay người một cách thật sang chảnh mà bước ra khỏi phòng. Anh ấy thở một hơi, hai tay cứ hạ lên hạ xuống trước ngực và bụng. Trời ơi, tức quá mà! Ít phút sau, anh lấy cây bút đen, xoay tròn nó vài cái rồi lấy lần lượt số tài liệu đang đặt chễm chệ trên bàn kí với một trạng thái “vui vẻ”.
Qua bên văn phòng khác ngay bên cạnh phòng của Thế Vũ, Hỏa Bạch Quân giữ chức vụ phó giám đốc kiêm luôn quản lý bên mảng thiết kế, cậu đang lụi cụi khoanh lại những chi tiết sai sót của một bản vẽ được nhân viên nộp lại thì có tiếng gõ cửa, cậu dừng khoảng 5 giây rồi thốt lên tiếng:
- Vào đi.
“...”, một khoảng lặng đầy khó hiểu. Rõ ràng cậu đã kêu người ở bên ngoài cứ vào mà sao không thấy vào. Cậu nhăn mặt lại mà đứng dậy để tới trước cửa mà mở nó. Khi cánh cửa mở ra, Bạch Quân ngạc nhiên khi thấy một con mèo có màu lông đỏ như lửa đang nằm đó, cậu ngó tới ngó lui không thấy ai nên đã bế nó vào trong. Cậu đi tới ngồi vào ghế sofa đặt ở chính giữa phòng mà vuốt ve nó.
- Con mèo này đâu ra thế nhỉ? Nhìn khá quen quen.
Rồi cậu bế nó lên mà ngắm nghía, thấy khá dễ thương nên cậu đã chơi một lúc. Bỗng có giọng nói đâu đó phát ra khiến Bạch Quân lại một lần nữa nhìn quanh một lượt.
- Anh trai, anh trai không nhớ đứa em này hả?
Nhìn quanh thì không thấy ai nên cậu đã nhìn vào con mèo. Đúng, chính là nó. Mèo nó kêu một tiếng rồi “Bụp”, biến thành một chàng trai rất đáng yêu. Bạch Quân giật nảy mình mà nhìn ngơ ngác rồi mười giây sau thì bắt đầu nhăn nhó, cằn nhằn:
- Gì vậy trời? Đến đây làm gì? Còn biến thành con mèo? Tuấn Lân, mày bị rảnh à?
Tuấn Lân mỉm cười, đáp lại:
- Do phụ vương yêu cầu em tới đây hỏi tình hình tìm kiếm Hoa Ngũ Sắc thôi chứ em cũng đâu có rảnh đâu. Biến thành mèo vì sơ suất kỹ thuật một chút thôi, nhưng lâu lâu được anh trai ôm ấp, vuốt ve trong lòng sướng quá trời.
Bạch Quân nghe xong liền lấy tay ôm trán, tỏ vẻ bất lực, cậu thở dài nói:
- Nhóc, thấy giờ anh mày đang làm gì không?
Tuấn Lân bình thản trả lời:
- Thì… làm phó giám đốc của một công ty lớn có tên là MICO ạ.
Bạch Quân gật đầu ra vẻ hài lòng rồi nói:
- Thế nên anh mày bận lắm, không có thời gian để kiếm nó nữa này.
Tuấn Lân nhíu mày lại mà bảo lại rằng:
- Ông già nhà mình sẽ chửi đó. Với lại người có dặn em nhắc anh là cẩn thận Tứ Quỷ ạ, bọn họ mà biết được là mọi nơi sẽ tan tành mây khói đó ạ.
Bạch Quân ngước mặt lên trần nhà màu trắng kia mà than thở:
- Đời nó… mệt ghê!
Em trai của cậu mới đởn một câu:
- Đời không mệt là nó nhạt lắm anh ạ.
Cậu liếc nhìn đứa em của mình rồi lạnh giọng bảo:
- Giờ về lại Hỏa Cung được rồi đấy.
- Ơ…
- Về đi, anh mày còn làm việc.
- Hừ…
- Tao cho bay màu giờ đấy.
- Anh trai đáng ghét nhất quả đất.
- Ghét đi, anh đây không để tâm đâu nhé.
...
Đến buổi trưa, cả năm người không về nhà mà ở lại công ty luôn. Họ xuống căn tin để ăn cho tiện. Ở nhân gian lâu năm nên đã quen những món ăn trên này rồi, Bạch Quân gắp miếng rau bỏ vào miệng rồi lại nhìn bốn người còn lại mà nghiêm túc bảo:
- Có người đến đây nhắc chúng ta về việc tìm Hoa Ngũ Sắc nữa đó.
Hải Long thắc mắc hỏi:
- Ai vậy?
Cậu nhếch mép đáp:
- Phụ vương tao nhờ em trai tao tới đây nhắc, còn nói nên cẩn thận Tứ Quỷ nữa.