Chương 53
Đám người Thuấn Đại Phong dần hòa thành một thể với khu rừng, để mặc Thiên Tâm một mình một cõi nơi đất trống. Nữ tử bí ẩn ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, giây phút nàng quay đầu về phía Thiên Tâm, ánh mắt hai người va chạm nhau, trực giác của hắn liền vang lên hồi chuông báo động.
Nữ nhân này… thật không đơn giản.
Núi Hiểu Yên.
Một căn cứ quân sự đồ sộ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp sương mù dày đặc, binh lính tuần tra thay phiên canh gác ở lối ra vào duy nhất, hơn chục vị cung thủ ngày đêm túc trực trên đài quan sát, sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ khả nghi nào dám tiến lại cần.
Thuấn Đại Phong dịu dàng đỡ nữ tử bí ẩn xuống ngựa, trước khi nối bước theo sau nàng, hắn vẫn không quên dặn dò đám thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm tung tích của Huân Phong.
“ Ngài tư tế chậm lại một chút, tôi sắp không đuổi kịp rồi.”
Tà váy mềm mại đung đưa theo từng động tác nhấc chân, nữ tử bí ẩn giữ nguyên tốc độ di chuyển, lời nói mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt: “ Đừng bắt thần linh phải chờ đợi!”
Thuấn Đại Phong ấm ức đứng nhìn cánh cửa lớn đã đóng chặt, hắn vươn tay định chạm vào cánh cửa, hai vị hộ pháp liền lập tức ngăn chặn hành động, cung kính đáp: “ Đại vương, mời ngài về cho.”
“ Ta chỉ muốn vào xem một lát, các người ai dám cản.”
“ Thứ lỗi cho hạ thần không thể tuân theo. Đây là điện thờ, ngoài các vị tư tế, bất cứ ai cũng không thể bước chân vào bên trong.”
“ Được, giỏi lắm.” Thuấn Đại Phong phẩy tay xoay người rời đi.
Chỉ là hạng thấp kém mà dám ngang nhiên chống đối hắn, với bản tính hống hách trời sinh, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này. Hắn tự hứa với lòng, một khi hắn trở thành hoàng đế Mạt Quốc, hắn nhất định sẽ khiến hai tên hộ pháp này chết không toàn thây.
Còn về phần nữ tư tế, hắn trước nay vẫn luôn say đắm vóc dáng mỹ miều của nàng, thèm khác được chạm vào nàng. Luật lệ Mạt Quốc có quy định rằng tư tế không được thành gia lập thất, vậy thì hắn sẽ xóa bỏ quy định này, nạp nàng vào hậu cung, sau đó tàn bạo chà đạp lên thân thể ngọc ngà của nàng, khiến nàng khóc lóc van xin khi nằm dưới hạ thân của hắn.
Viên Nguyệt sẽ thuộc về hắn, nữ tư tế cao quý của Mạt Quốc sẽ mãi là của hắn.
Điện thờ.
Trong thứ ánh sáng vàng cam của vô số ngọn nến đang cháy, Viên Nguyệt cởi bỏ mạn che mặt để lộ dung nhan yêu mị trưởng thành, càng giúp nàng gia tăng thêm vài phần khí chất cao quý vốn có.
Nếu như vẻ đẹp của các vị tiểu thư đài các được ví như hoa, vẻ đẹp của những công chúa được ví như khổng tước, vẻ đẹp của hoàng hậu được ví như phượng hoàng, thì giờ đây, ngay tại điện thờ, Viên Nguyệt mang một vẻ đẹp chết chóc tựa loài rắn săn mồi về đêm.
Viên Nguyệt đứng trước một cái chảo lớn làm bằng đồng, bên trong lòng chảo chứa đầy nước, miệng chảo hướng thẳng lên trần cao, mặt nước lặng yên phản chiếu một phần thân trên của nàng.
Trong lúc Thuấn Đại Phong không chú ý, Viên Nguyệt đã lén thu lấy ít máu của Thiên Tâm từ trên người hắn, nàng hòa quyện máu vào trong chảo nước, sau đó thêm vào đó vài loại thuốc dẫn không rõ tên.
Lòng bàn tay xoa đều trên vành chảo, mặt nước yên ả dần trở nên hỗn loạn, vô số giọt nước nhảy nhót tung tăng tạo thành giai điệu kì lạ. Viên Nguyệt lẩm nhẩm đọc chú ngữ, màu nước trong vắt dần chuyển sang màu đen huyền, một lát sau, hình ảnh Thiên Tâm đã xuất hiện bên trong chảo nước.
“ Là nữ sao?” Viên Nguyệt có chút ngạc nhiên về giới tính của Thiên Tâm.
Nhớ lại khoảng khắc đôi bên cùng chạm mắt, nàng đã lờ mờ nhìn thấy lại hình bóng của cố nhân. Tiếc rằng vận đổi sao rời, chút tin tức về người ấy nàng cũng không tìm được, chỉ có thể ôm một lòng tương tư, thầm tưởng nhớ về quãng thời gian đẹp đẽ trước kia.
Mãi cho đến ngày hôm nay, khi nàng tận mắt chứng kiến Thiên Tâm đánh võ cùng Thuấn Đại Phong, trái tim lạnh giá của nàng một lần nữa lại được sưởi ấm, bao nhiêu ký ức về cố nhân chợt như cuồng phong ùa về, cuốn trôi sự điềm tĩnh cùng cảm xúc lạnh lùng mà nàng dày công ngụy trang.
Quay trở về thời điểm hiện tại, Viên Nguyệt sử dụng chảo nước như cách cổng kết nối với thế giới tâm linh, nàng hít sau một hơi, suy nghĩ kỹ càng trước di đặt ra ba câu hỏi:
“ Hãy cho tôi biết về thân thế của người này?”
“ Lý Thiên Hương, 21 tuổi, hậu duệ hoàng thất.”
“ Cha mẹ của nàng ấy là ai?”
“ Lý Phúc Lâm và Đỗ Nhật Hằng.”
Ánh mắt Viên Nguyệt tràn ngập niềm hân hoan, nàng đan chặt mười ngón tay vào nhau, đặt câu hỏi cuối cùng:
“ Lý Phúc Lâm và Đỗ Nhật Hằng có sống tốt không?”
“ Không sống tốt, đều chết cả rồi.”
Giây phút màu nước đen huyền biến trở lại thành màu nước trong vắt, cũng giống như tâm trạng hiện giờ của Viên Nguyệt, từ kì vọng trở thành thất vọng, từ hy vọng trở thành tuyệt vọng.
Nhật Hằng đã chết, vị cố nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đã chết.
Viên Nguyệt như hóa điên, nàng lẩm bẩm một mình trong điện thờ: “ Không thể nào, chị ấy là vị tư tế tài giỏi nhất Mạt Quốc, làm sao có thể chết được. Không thể nào…”
Viên Nguyệt nói đúng, Nhật Hằng thật sự đã từng là vị tư tế tài giỏi nhất Mạt Quốc, cũng là vị tư tế duy nhất có thể tiên tri về tương lai. Một người phàm sở hữu năng lực tiên đoán về tương lai thì chẳng khác nào ám chỉ rằng nàng có thể một tay xoay chuyển càn khôn, trực tiếp can thiệp vào bánh xe luân hồi. Nếu đã có thể can thiệp vào bánh xe luân hồi, làm sao có chuyện nàng sẽ chết ở độ tuổi trẻ như vậy?
Viên Nguyệt còn nhớ rõ cảnh tượng khi ấy. Năm 18 tuổi, Nhật Hằng quyết định từ bỏ chức vị tư tế Mạt Quốc, cùng Lý Lâm Sơn ( tức là tứ hoàng tử Lý Phúc Lâm) quy ẩn giang hồ, bất chấp sự buộc tội và chỉ trích của tất cả các vị tư tế đang có mặt trong chánh điện.
Viên Nguyệt nhỏ hơn Nhật Hằng 2 tuổi, xét về năng lực cũng chỉ xếp sau Nhật Hằng. Sau khi Nhật Hằng rời đi, Viên Nguyệt được bổ nhiệm trở thành nữ tư thế đời tiếp theo, một lòng phò tá hoàng đế Mạt Quốc phát triển đất nước.
Dù có là vị tư tế người người kính trọng, Viên Nguyệt vẫn phải tuân thủ những điều luật nghiêm ngặt trong giáo hội. Nàng không được lập gia đình, càng không được tự ý lạm dụng quyền hành vì mục đích riêng.
Nhưng có một điều mà mọi người không hề hay biết, Viên Nguyệt nàng không cần tình yêu nam nhân, vì đối với nàng, tình tri kỉ còn cao quý và thuần túy hơn cả tình yêu.
Và Nhật Hằng chính là tri kỉ cả đời này của nàng, không ai có thể thay thế được.
Cái chết của Nhật Hằng chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của Viên Nguyệt, nhưng không sao, ít ra nàng ấy đã có cốt nhục của bản thân, và Thiên Hương sẽ là người mà Việt Nguyệt nàng dốc lòng bảo vệ.
Không được, nàng phải tìm cách gặp lại Thiên Hương, nàng muốn thiết lập lại mối quan hệ giữa hai người.
Nữ nhân này… thật không đơn giản.
Núi Hiểu Yên.
Một căn cứ quân sự đồ sộ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp sương mù dày đặc, binh lính tuần tra thay phiên canh gác ở lối ra vào duy nhất, hơn chục vị cung thủ ngày đêm túc trực trên đài quan sát, sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ khả nghi nào dám tiến lại cần.
Thuấn Đại Phong dịu dàng đỡ nữ tử bí ẩn xuống ngựa, trước khi nối bước theo sau nàng, hắn vẫn không quên dặn dò đám thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm tung tích của Huân Phong.
“ Ngài tư tế chậm lại một chút, tôi sắp không đuổi kịp rồi.”
Tà váy mềm mại đung đưa theo từng động tác nhấc chân, nữ tử bí ẩn giữ nguyên tốc độ di chuyển, lời nói mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt: “ Đừng bắt thần linh phải chờ đợi!”
Thuấn Đại Phong ấm ức đứng nhìn cánh cửa lớn đã đóng chặt, hắn vươn tay định chạm vào cánh cửa, hai vị hộ pháp liền lập tức ngăn chặn hành động, cung kính đáp: “ Đại vương, mời ngài về cho.”
“ Ta chỉ muốn vào xem một lát, các người ai dám cản.”
“ Thứ lỗi cho hạ thần không thể tuân theo. Đây là điện thờ, ngoài các vị tư tế, bất cứ ai cũng không thể bước chân vào bên trong.”
“ Được, giỏi lắm.” Thuấn Đại Phong phẩy tay xoay người rời đi.
Chỉ là hạng thấp kém mà dám ngang nhiên chống đối hắn, với bản tính hống hách trời sinh, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này. Hắn tự hứa với lòng, một khi hắn trở thành hoàng đế Mạt Quốc, hắn nhất định sẽ khiến hai tên hộ pháp này chết không toàn thây.
Còn về phần nữ tư tế, hắn trước nay vẫn luôn say đắm vóc dáng mỹ miều của nàng, thèm khác được chạm vào nàng. Luật lệ Mạt Quốc có quy định rằng tư tế không được thành gia lập thất, vậy thì hắn sẽ xóa bỏ quy định này, nạp nàng vào hậu cung, sau đó tàn bạo chà đạp lên thân thể ngọc ngà của nàng, khiến nàng khóc lóc van xin khi nằm dưới hạ thân của hắn.
Viên Nguyệt sẽ thuộc về hắn, nữ tư tế cao quý của Mạt Quốc sẽ mãi là của hắn.
Điện thờ.
Trong thứ ánh sáng vàng cam của vô số ngọn nến đang cháy, Viên Nguyệt cởi bỏ mạn che mặt để lộ dung nhan yêu mị trưởng thành, càng giúp nàng gia tăng thêm vài phần khí chất cao quý vốn có.
Nếu như vẻ đẹp của các vị tiểu thư đài các được ví như hoa, vẻ đẹp của những công chúa được ví như khổng tước, vẻ đẹp của hoàng hậu được ví như phượng hoàng, thì giờ đây, ngay tại điện thờ, Viên Nguyệt mang một vẻ đẹp chết chóc tựa loài rắn săn mồi về đêm.
Viên Nguyệt đứng trước một cái chảo lớn làm bằng đồng, bên trong lòng chảo chứa đầy nước, miệng chảo hướng thẳng lên trần cao, mặt nước lặng yên phản chiếu một phần thân trên của nàng.
Trong lúc Thuấn Đại Phong không chú ý, Viên Nguyệt đã lén thu lấy ít máu của Thiên Tâm từ trên người hắn, nàng hòa quyện máu vào trong chảo nước, sau đó thêm vào đó vài loại thuốc dẫn không rõ tên.
Lòng bàn tay xoa đều trên vành chảo, mặt nước yên ả dần trở nên hỗn loạn, vô số giọt nước nhảy nhót tung tăng tạo thành giai điệu kì lạ. Viên Nguyệt lẩm nhẩm đọc chú ngữ, màu nước trong vắt dần chuyển sang màu đen huyền, một lát sau, hình ảnh Thiên Tâm đã xuất hiện bên trong chảo nước.
“ Là nữ sao?” Viên Nguyệt có chút ngạc nhiên về giới tính của Thiên Tâm.
Nhớ lại khoảng khắc đôi bên cùng chạm mắt, nàng đã lờ mờ nhìn thấy lại hình bóng của cố nhân. Tiếc rằng vận đổi sao rời, chút tin tức về người ấy nàng cũng không tìm được, chỉ có thể ôm một lòng tương tư, thầm tưởng nhớ về quãng thời gian đẹp đẽ trước kia.
Mãi cho đến ngày hôm nay, khi nàng tận mắt chứng kiến Thiên Tâm đánh võ cùng Thuấn Đại Phong, trái tim lạnh giá của nàng một lần nữa lại được sưởi ấm, bao nhiêu ký ức về cố nhân chợt như cuồng phong ùa về, cuốn trôi sự điềm tĩnh cùng cảm xúc lạnh lùng mà nàng dày công ngụy trang.
Quay trở về thời điểm hiện tại, Viên Nguyệt sử dụng chảo nước như cách cổng kết nối với thế giới tâm linh, nàng hít sau một hơi, suy nghĩ kỹ càng trước di đặt ra ba câu hỏi:
“ Hãy cho tôi biết về thân thế của người này?”
“ Lý Thiên Hương, 21 tuổi, hậu duệ hoàng thất.”
“ Cha mẹ của nàng ấy là ai?”
“ Lý Phúc Lâm và Đỗ Nhật Hằng.”
Ánh mắt Viên Nguyệt tràn ngập niềm hân hoan, nàng đan chặt mười ngón tay vào nhau, đặt câu hỏi cuối cùng:
“ Lý Phúc Lâm và Đỗ Nhật Hằng có sống tốt không?”
“ Không sống tốt, đều chết cả rồi.”
Giây phút màu nước đen huyền biến trở lại thành màu nước trong vắt, cũng giống như tâm trạng hiện giờ của Viên Nguyệt, từ kì vọng trở thành thất vọng, từ hy vọng trở thành tuyệt vọng.
Nhật Hằng đã chết, vị cố nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đã chết.
Viên Nguyệt như hóa điên, nàng lẩm bẩm một mình trong điện thờ: “ Không thể nào, chị ấy là vị tư tế tài giỏi nhất Mạt Quốc, làm sao có thể chết được. Không thể nào…”
Viên Nguyệt nói đúng, Nhật Hằng thật sự đã từng là vị tư tế tài giỏi nhất Mạt Quốc, cũng là vị tư tế duy nhất có thể tiên tri về tương lai. Một người phàm sở hữu năng lực tiên đoán về tương lai thì chẳng khác nào ám chỉ rằng nàng có thể một tay xoay chuyển càn khôn, trực tiếp can thiệp vào bánh xe luân hồi. Nếu đã có thể can thiệp vào bánh xe luân hồi, làm sao có chuyện nàng sẽ chết ở độ tuổi trẻ như vậy?
Viên Nguyệt còn nhớ rõ cảnh tượng khi ấy. Năm 18 tuổi, Nhật Hằng quyết định từ bỏ chức vị tư tế Mạt Quốc, cùng Lý Lâm Sơn ( tức là tứ hoàng tử Lý Phúc Lâm) quy ẩn giang hồ, bất chấp sự buộc tội và chỉ trích của tất cả các vị tư tế đang có mặt trong chánh điện.
Viên Nguyệt nhỏ hơn Nhật Hằng 2 tuổi, xét về năng lực cũng chỉ xếp sau Nhật Hằng. Sau khi Nhật Hằng rời đi, Viên Nguyệt được bổ nhiệm trở thành nữ tư thế đời tiếp theo, một lòng phò tá hoàng đế Mạt Quốc phát triển đất nước.
Dù có là vị tư tế người người kính trọng, Viên Nguyệt vẫn phải tuân thủ những điều luật nghiêm ngặt trong giáo hội. Nàng không được lập gia đình, càng không được tự ý lạm dụng quyền hành vì mục đích riêng.
Nhưng có một điều mà mọi người không hề hay biết, Viên Nguyệt nàng không cần tình yêu nam nhân, vì đối với nàng, tình tri kỉ còn cao quý và thuần túy hơn cả tình yêu.
Và Nhật Hằng chính là tri kỉ cả đời này của nàng, không ai có thể thay thế được.
Cái chết của Nhật Hằng chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của Viên Nguyệt, nhưng không sao, ít ra nàng ấy đã có cốt nhục của bản thân, và Thiên Hương sẽ là người mà Việt Nguyệt nàng dốc lòng bảo vệ.
Không được, nàng phải tìm cách gặp lại Thiên Hương, nàng muốn thiết lập lại mối quan hệ giữa hai người.