Chương : 15
Thấy tỷ tỷ buồn, thân làm muội muội không thể giúp ích gì cho nàng ta, lại là nguyên nhân của mọi tội lỗi, ta liền dẫn tỷ tỷ lên núi cho khoay khoải tâm trạng, trong lúc ta đi tìm nước cho tỷ tỷ giải khát thì nghe thấy tỷ tỷ hét lén “bớ người ta, dâm tặc”
Sợ hãi ta phi thân như vũ bão giết hết hai tên dâm tặc muốn làm nhục tỷ tỷ “Ô…ô…ô…muội muội….”
Nàng liền ngất đi, ta hoảng hồn, cho dù chết ta cũng phải cổng tỷ tỷ xuống núi tìm đại phu, là do ta không tốt, xin lỗi, thật xin lỗi tỷ tỷ, muội không tốt, ta khóc rống lên.
“Muội muội bình tĩnh đi, nhị muội sẽ ổn thôi”, Huyền Vũ Dạ Mạc thương tiếc liền trấn an ta, nhưng ta rất buồn, ta vội nương tựa vào bóng dáng của đại ca khóc lóc thảm thiết “Đại ca, muội có lỗi ô….ô….ô….”
“Nguyệt nhi….” hắn đau lòng gọi tên nàng, “Khục”, một tiếng ho khan vang lên, ta liền rời xa bóng dáng đại ca, lau đi nước mắt, nhưng đầu vẫn cúi xuống, hắn nói “Là muội dẫn Tuyết nhi lên núi”
Ta gật đầu, một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn lạnh lùng bước ngang qua người ta mở của phòng xem ta như không khí, hắn đang trách ta? Bất chợt ta đau lòng ôm lấy miệng mà khóc không cho mình lên tiếng quấy rối kẻ khác.
“Nguyệt nhi” Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày liền ôm lấy tiểu muội bảo bối của mình, bình thường thì tinh nghịch như yêu tinh, nay lại khóc như suối phun trào?
Hoàng Bá Thuật thì kinh hách tới kinh hoảng, đã ôm nhau thì thôi đi, nay còn tình tứ tiếp tục ôm nhau trước mặt hắn? Thật không ra thể thống gì cả!
Hành động này chứng tỏ một: hai huynh muội họ đều không biết hiếu khách, hai: xem hắn là ‘tàng hình’, càng nghĩ thì càng tức liền xoay người ra đi.
Bước vào phòng hắn nhăn mày, phòng âm u, mùi thuốc bắc nồng nặc, nhưng hắn vẫn âm thầm tiến thẳng tới mép gường của Huyền Vũ Dạ Tuyết, không dám lên tiếng, chỉ dám đứng nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, hắn mới rời khỏi kinh thành được nửa tháng nàng liền hốc hách như vậy?
Quả thật càng khiến cho hắn cảm thấy ray rứt, áy náy không thôi.
“Không đừng, buông ta ra, Thuần ca ca, Nguyệt nhi, hai người ở đâu…….mau….cứu, ta hảo sợ…..sợ……” bất chợt nàng nói mớ, nước mắt tuôn trào ra, hắn liền ngồi xuống mép gường nắm chặt tay nàng nói “Thuần ca ca ở đây, Tuyết nhi ngoan, không sợ”
“Thuần ca ca” bất chợt nghe được giọng hắn nàng liền bật dậy, ôm lấy hắn “Ô…ô…ô…Thuần ca ca…ô….ô…ô…”
“Tuyết nhi, ngoan, huynh xin lỗi, thật xin lỗi để muội hoảng sợ” ôm chặt nàng, hắn thống khổ nói, vẫn không cách nào tìm kiếm chút tha thứ ở trong người hắn? Hắn thực có lỗi với nàng!
Nước mắt lã chã rơi, nàng nói “Thuần ca ca, đừng bỏ rơi muội nữa, được không? Thuần ca ca”, giọng nói mềm mỏng, vô lực khiến hắn càng đau gấp trăm lần, hắn liền gật đầu “Ân, Tuyết nhi, huynh hứa, huynh hứa”
Trở lại Các của mình, ta đờ đẫn vô hồn bởi vì đứng trước cửa phòng ta hoàn ta nghe thấy hết, xem ra họ lại ‘làm lành’ với nhau rồi, ta có cảm giác bớt tội lỗi, nhưng cảm thấy hụt hững và nhói đau?
Từ cắn chặt môi mình, không cho mình khóc lóc và tự trách, nhìn lên bầu trời, nguyên lai có câu “Sau cơn mưa trời lại sáng” là như thế.
“Ách, Hoàng bá huynh” ta giật mình khi thấy hắn trừng mắt nhìn ta, rồi hắn xoay mặt hướng tới những cây đào tại Các ta, ung dung mà ngắm, hoàn toàn xem ‘chủ nhân’ – ta là vô hình???
Hừ lạnh, ta nói “Như thế nào một đại nam nhân lại đứng trước khuê phòng của một nữ tử chưa xuất giá”
Thân ảnh hắn run run, rồi hắn nói “Thế thì hai huynh muội ôm nhau trước mặt ‘bàn dân thiên hạ’ là hợp lễ nghi?” mím môi hắn lạnh lùng nói, tiểu nha đầu này, thật ngốc nghếch.
“Huynh muội ôm nhau là chuyện kinh thiên địa nghĩa [1], ngươi chớ nói bừa, vả lại đây là sơn trang nhà ta, đâu phải là phố xá đông người?”, ngăn chặn lại hành động hoang tưởng của hắn ta liền giải thích và cãi bướng, như thế nào mà lại nghĩ ta cùng huynh ấy ‘loạn luân’”?
“Có lời tốt cho muội, nghe hay không thì tùy, tốt nhất không nên hành động như vậy nữa”, trừng mắt nhìn nàng Hoàng Bá Thuật thành tâm nhắc nhở, khi hai người ôm nhau thật không khác gì đôi tình nhân tình nàn ý nồng!
Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy ta hướng tới hắn gật đầu tạ ơn, rồi hắn lại phớt lờ ta tiếp tục ngắm đào, ta tức giận nói “Ngươi miệt thị ta”
Quay đầu lại, hắn kinh ngạc vội kháng nghị “Huyền Vũ đại tiểu thơ, con mắt nào của nàng thấy ta ‘miệt thị’ nàng?”
“Ánh mắt ngươi, giọng nói ngươi, nụ cười của ngươi” vội nêu ra nghi điểm, trước giờ ta không hề nghi oan ai khi không có bằng chứng, nên ta nghiêm nghị nói.
Bất chợt hắn thu hồi lại khuôn mặt của mình, khẽ than thở rồi nói “Thật ra ta đang hảo buồn phiền, nên nhất thời mới như vậy” hắn rất thất vọng về đại ca, một chưởng đó rất đau đớn nói hắn không oán hận mới lạ, nay chỉ có thể ngắm đào thôi!
Ta cười nhẹ, đi tới ngồi kế bên hắn, cùng ngắm đào với hắn nói “Mỗi khi ta buồn liền ngắm đào, huynh có sở thích thật giống ta”
Hắn nhìn ta cười yếu ớt nói “Phải, rất chuẩn xác”
“Huynh có xem muội là bằng hữu?” ta hỏi, hắn đáp “Sao lại không?”
“Vậy thì nói ra tâm sự của mình đi, sẽ tốt hơn, và vị bằng hữu như muội sẽ giúp huynh san sẻ” ta điềm đạm nhắm mắt nói
Thở dài thêm một lần, hắn hướng tới ta chỉ tay vào ngực mình “Chỗ này, ta đau, vì ta vừa bị một thân hữu đả thương”
Là hắn sao? Vì sao lại đả thương nhau? Tới đây ta cười yếu ớt, cũng đưa tay hướng tới ngực “Ta cũng đau, ta cũng vừa bị một người đánh cho trọng thương, đau phế tâm can”
Hắn nhìn ta cười lên tiếng, ta cũng nhìn hắn nói “Chúng ta có cùng sở thích khi buồn ngồi ngắm đầu, cùng bị kẻ khác làm tổn thương, thật là trùng hợp”
“Ân”, hắn gật đầu rồi trở về lại dáng vẻ ban đầu, ta tặc lưỡi “Hóa ra là thế”
“Hử”
“Nguyên lai là do muội hoang tưởng, cứ mơ mộng huynh đứng trước phòng ta để thưởng thức ta, nhớ nhung ta” ta nói một cách trào phúng, vừa tủi mà vừa nghịch ngợm.
“Phì”, một tiếng cười, hắn liền ôm bụng cười khanh khách, ta giả vờ bĩu môi giận hờn “Nha, người ta không xứng sao?”
Lắc đầu hắn nói nhưng giọng vẫn tràn ngập ý cười “Xứng, xứng”
“Qúa miễn cưỡng”, khoanh tay trước ngực, ta lắc đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn liền nói “Hảo, xem như huynh chịu thua, thu nhận muội là nghĩa muội”
Ta trừng mắt tiến tới gần hắn, hắn sợ hãi lùi ra xa, tới bước đường cùng ta mới vờ như ủy khuất “Nha, nguyên lai chỉ xem người ta là nghĩa muội, liền muốn phủi sạch mọi trách nhiệm?”
Hắn ngẩn người ra, há mồm sợ hãi nhìn ta, khẽ liếc mắt nhìn hắn, hít mũi nhẹ, rồi vờ nghẹn ngào “huynh biết không”
Hắn vội lắc đầu, ta “hử”
Hắn liền trưng bầy bộ dạng sợ sệt ta nói “Muội…không…nói…huynh…làm….sao…biết?”
“Thật không biết?”, hướng tới hắn, ta cố nhịn hỏi, bất chợt hắn nhăn mày thất sắc nhìn ta, ta nhịn hết được, liền cười bấn loạn, ôm bụng cười không khách khí, cười lăn cười bò.
Bất chợt mặt hắn thối dần, thật không nghĩ ra nàng trêu đùa hắn, thấy thế nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt vì cười mà tiết ra, nàng hướng tới hắn “Nha, ta chỉ muốn nói, huynh thật mắc cười thôi, không lẽ thân làm nghĩa huynh liền ‘giận’ nghĩa muội này sao?”
Mím chặt môi, dù không muốn cười như hắn vẫn cười một cách sảng khoái, ta nói “Muội thích huynh cười như vậy hơn”
Hắn liền thu hồi nụ cười, mày tay nhướn lên một cách vô thức, ta giảo hoạt nói “Sao, huynh sợ muội?”
Mắt đẹp híp lại, hắn ngồi xuống ghế nói “Đùa một lần đã đủ rồi”, bất chợt ta lại cười không khách khí, hắn cắn răng hướng tới nàng nói “Muội không hề thục nữ tý nào” dám bỡn cợt cả một đại nam nhân như hắn, thật dáng giận!
Nhún nhún vai, ta không khách khí nói “Huynh là nam nhân thứ hai hướng tới muội nói câu này”
Mày kiếm gương lên, hắn cười nhẹ nói “Thật đáng tiếc huynh quen biết muội trễ như thế” hắn rất thưởng thức vị ‘nghĩa muội’ này, từ tâm trạng phức tạp giờ đây hắn liền lãng quên, dù không có vẻ đẹp, nhưng trái tim thuần khiết đã khiến cho muội ấy trở nên đẹp hơn bao mỹ nhân khác.
“Muội biết”, nhe răng ta cười với hắn, hắn lại than thở “Hết cách với muội”
Ta cười hì hì với hắn, từ vạt áo hắn móc ra một miếng ngọc nói “Đây là quà gặp mặt của vị nghĩa huynh này”
Hắn giúp tay đeo lên, bất chợt hắn lại giật đi một miếng của ta nói “Cái này, muội…”
Bâng hơ vài câu ta nói “Huynh đừng tưởng chỉ có một mình huynh tặng cho muội, thật ra vẫn còn nhiều nam nhân thưởng thức muội”
Hắn liền bật cười khánh khách lên, nói “Được, huynh biết nhưng muội biết không ở kinh thành ngoài bạch ngọc thì hắc ngọc là quý hiếm nhất, giá trị nhất”
Giật lại, mắt ta lóe sáng lên như đào được vàng phấn khởi nói “Thật sao, ta phát tài rồi”
Hoàng Bá Thuật giật bắn người lên với hành động ‘thấy tiền sáng mắt’ của nàng, nếu hắn không lầm thì gia đình nàng cũng kho bạc kho vàng đầy nhà nha?
Hắn vội lắc đầu tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, giật lại miếng ngọc, đeo lên đai hông của nàng, nói “Muội thật sự nhẫn tâm như thế?”
Ta cười quỷ quyệt, xoa xoa tay nói “Bất quá giờ tìm được một túi tiền di động, muội tạm thời không nhẫn tâm như huynh nói!”
Hắn kinh hách, tựa tiếu phi tiếu “Vòng qua vòng lại, chỉ có huynh là chịu thiệt nhất?”
“Đương nhiên, vì huynh là nghĩa huynh mà”, ta cười một cách đầy đắc ý, hắn liền búng mũi ta nói “Tiểu yêu tinh”
Nhún nhún vai, ta nói “Đa tạ a”, hắn liền phì cười, rồi ngắm nhìn sắc trời nói “Thật thất lễ, huynh từ Hàng Châu về nay bận việc, hướng tới nghĩa muội tạ lỗi a”
“Nha, chúng ta là huynh muội kết bái, huynh có cần xử dụng khẩu khí đó không Hoàng Bá huynh?” ánh mắt híp lại ta lạnh lùng nói, hắn lại bậc cười “Được, huynh có lỗi, huynh quấy, nếu có dịp huynh mời muội một bữa thịnh soạn để tỏ lòng thành kính được chưa, tiểu quỷ” rồi lại búng mũi ta một cách sủng nịnh.
“Như vậy thì được, tạm tha cho huynh”, rồi ta vội bái biệt hắn “không tiễn”
Hoàng Bá Thuật cười cười rồi tiêu sái bước ra mái vòm của Đào Thanh Các, trên môi vẫn tràn ngập ý cười, so với lúc bước vào đào viên và lúc ra là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Sao, nghĩa huynh kết bái?” một thanh âm trầm tới mức Hoàng Bá Thuật giật mình thanh tỉnh, hướng tới nam nhân đang khoanh tay trước ngực, nhắm mắt thật thoải mái, tiêu sái dựa vào cột, thật khiến tim của Hoàng Bá Thuật cũng muốn rớt ra, bất chợt hắn thay đổi sắc mặt, trở nên oai vệ, nghiêm nghị nói “Không ghen tỵ được đâu”
Nếu không phải hắn muốn đích thân qua xin lỗi lời oán trách ban nãy thì hắn sẽ không được mở rộng mãn nhãn hai kẻ cười như điên trong đó, đặc biệt là tiểu đệ hắn, từ khi nào đã đổi khẩu vị???
“Phải không?”, giọng càng thấp xuống, Hoàng Bá Thuật càng lộ ra vẻ sợ hãi nói “Huynh quan tâm nghĩa muội kết bái của đệ?”
“Không hứng thú”, lời nói trái lương tâm nhất hắn từng nói ra, rồi hắn lại hối hận, nhưng rồi lại không vui vì mình ……
Thấy hắn trầm ngâm Hoàng Bá Thuật nói “Sao không ở lại với tẩu tử thêm một chút”
“Tuyết nhi”, hắn vội sửa lại, Hoàng Bá Thuật không vui nói “Ân, Tuyết nhi thì Tuyết nhi, đồ mỏ nhọn”
“Hừ, là do ai lo trò chuyện, quên mất thời gian” Hoàng Bá Thuần lên tiếng trách móc, sau đó liền thất kinh sợ hãi???
“Được, đệ sai, đệ phải quấy”, hắn ôn tồn nho nhã nói, không hề để ý bóng dáng phía sau thật quỷ dị, Hoàng Bá Thuật thì phấn khởi phẩy phẩy chiết phiến tiêu sái ra đi, còn Hoàng Bá Thuần thì thêm một lần khổ sở cùng ray rứt
Dừng lại cước bộ hướng tới Đào Thanh Các, hắn nói “Nhất khoác phải quên đi Nhiêu Nhiêu, tạm biệt” rồi quay đầu ra đi, lúc này đang khóc trong phòng thì nàng liền cảm thấy tim hảo nhói, đau lên một trận thật kịch liệt?
Kinh thiên địa nghĩa [1] là chuyện thường của huyện.
Sợ hãi ta phi thân như vũ bão giết hết hai tên dâm tặc muốn làm nhục tỷ tỷ “Ô…ô…ô…muội muội….”
Nàng liền ngất đi, ta hoảng hồn, cho dù chết ta cũng phải cổng tỷ tỷ xuống núi tìm đại phu, là do ta không tốt, xin lỗi, thật xin lỗi tỷ tỷ, muội không tốt, ta khóc rống lên.
“Muội muội bình tĩnh đi, nhị muội sẽ ổn thôi”, Huyền Vũ Dạ Mạc thương tiếc liền trấn an ta, nhưng ta rất buồn, ta vội nương tựa vào bóng dáng của đại ca khóc lóc thảm thiết “Đại ca, muội có lỗi ô….ô….ô….”
“Nguyệt nhi….” hắn đau lòng gọi tên nàng, “Khục”, một tiếng ho khan vang lên, ta liền rời xa bóng dáng đại ca, lau đi nước mắt, nhưng đầu vẫn cúi xuống, hắn nói “Là muội dẫn Tuyết nhi lên núi”
Ta gật đầu, một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn lạnh lùng bước ngang qua người ta mở của phòng xem ta như không khí, hắn đang trách ta? Bất chợt ta đau lòng ôm lấy miệng mà khóc không cho mình lên tiếng quấy rối kẻ khác.
“Nguyệt nhi” Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày liền ôm lấy tiểu muội bảo bối của mình, bình thường thì tinh nghịch như yêu tinh, nay lại khóc như suối phun trào?
Hoàng Bá Thuật thì kinh hách tới kinh hoảng, đã ôm nhau thì thôi đi, nay còn tình tứ tiếp tục ôm nhau trước mặt hắn? Thật không ra thể thống gì cả!
Hành động này chứng tỏ một: hai huynh muội họ đều không biết hiếu khách, hai: xem hắn là ‘tàng hình’, càng nghĩ thì càng tức liền xoay người ra đi.
Bước vào phòng hắn nhăn mày, phòng âm u, mùi thuốc bắc nồng nặc, nhưng hắn vẫn âm thầm tiến thẳng tới mép gường của Huyền Vũ Dạ Tuyết, không dám lên tiếng, chỉ dám đứng nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, hắn mới rời khỏi kinh thành được nửa tháng nàng liền hốc hách như vậy?
Quả thật càng khiến cho hắn cảm thấy ray rứt, áy náy không thôi.
“Không đừng, buông ta ra, Thuần ca ca, Nguyệt nhi, hai người ở đâu…….mau….cứu, ta hảo sợ…..sợ……” bất chợt nàng nói mớ, nước mắt tuôn trào ra, hắn liền ngồi xuống mép gường nắm chặt tay nàng nói “Thuần ca ca ở đây, Tuyết nhi ngoan, không sợ”
“Thuần ca ca” bất chợt nghe được giọng hắn nàng liền bật dậy, ôm lấy hắn “Ô…ô…ô…Thuần ca ca…ô….ô…ô…”
“Tuyết nhi, ngoan, huynh xin lỗi, thật xin lỗi để muội hoảng sợ” ôm chặt nàng, hắn thống khổ nói, vẫn không cách nào tìm kiếm chút tha thứ ở trong người hắn? Hắn thực có lỗi với nàng!
Nước mắt lã chã rơi, nàng nói “Thuần ca ca, đừng bỏ rơi muội nữa, được không? Thuần ca ca”, giọng nói mềm mỏng, vô lực khiến hắn càng đau gấp trăm lần, hắn liền gật đầu “Ân, Tuyết nhi, huynh hứa, huynh hứa”
Trở lại Các của mình, ta đờ đẫn vô hồn bởi vì đứng trước cửa phòng ta hoàn ta nghe thấy hết, xem ra họ lại ‘làm lành’ với nhau rồi, ta có cảm giác bớt tội lỗi, nhưng cảm thấy hụt hững và nhói đau?
Từ cắn chặt môi mình, không cho mình khóc lóc và tự trách, nhìn lên bầu trời, nguyên lai có câu “Sau cơn mưa trời lại sáng” là như thế.
“Ách, Hoàng bá huynh” ta giật mình khi thấy hắn trừng mắt nhìn ta, rồi hắn xoay mặt hướng tới những cây đào tại Các ta, ung dung mà ngắm, hoàn toàn xem ‘chủ nhân’ – ta là vô hình???
Hừ lạnh, ta nói “Như thế nào một đại nam nhân lại đứng trước khuê phòng của một nữ tử chưa xuất giá”
Thân ảnh hắn run run, rồi hắn nói “Thế thì hai huynh muội ôm nhau trước mặt ‘bàn dân thiên hạ’ là hợp lễ nghi?” mím môi hắn lạnh lùng nói, tiểu nha đầu này, thật ngốc nghếch.
“Huynh muội ôm nhau là chuyện kinh thiên địa nghĩa [1], ngươi chớ nói bừa, vả lại đây là sơn trang nhà ta, đâu phải là phố xá đông người?”, ngăn chặn lại hành động hoang tưởng của hắn ta liền giải thích và cãi bướng, như thế nào mà lại nghĩ ta cùng huynh ấy ‘loạn luân’”?
“Có lời tốt cho muội, nghe hay không thì tùy, tốt nhất không nên hành động như vậy nữa”, trừng mắt nhìn nàng Hoàng Bá Thuật thành tâm nhắc nhở, khi hai người ôm nhau thật không khác gì đôi tình nhân tình nàn ý nồng!
Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy ta hướng tới hắn gật đầu tạ ơn, rồi hắn lại phớt lờ ta tiếp tục ngắm đào, ta tức giận nói “Ngươi miệt thị ta”
Quay đầu lại, hắn kinh ngạc vội kháng nghị “Huyền Vũ đại tiểu thơ, con mắt nào của nàng thấy ta ‘miệt thị’ nàng?”
“Ánh mắt ngươi, giọng nói ngươi, nụ cười của ngươi” vội nêu ra nghi điểm, trước giờ ta không hề nghi oan ai khi không có bằng chứng, nên ta nghiêm nghị nói.
Bất chợt hắn thu hồi lại khuôn mặt của mình, khẽ than thở rồi nói “Thật ra ta đang hảo buồn phiền, nên nhất thời mới như vậy” hắn rất thất vọng về đại ca, một chưởng đó rất đau đớn nói hắn không oán hận mới lạ, nay chỉ có thể ngắm đào thôi!
Ta cười nhẹ, đi tới ngồi kế bên hắn, cùng ngắm đào với hắn nói “Mỗi khi ta buồn liền ngắm đào, huynh có sở thích thật giống ta”
Hắn nhìn ta cười yếu ớt nói “Phải, rất chuẩn xác”
“Huynh có xem muội là bằng hữu?” ta hỏi, hắn đáp “Sao lại không?”
“Vậy thì nói ra tâm sự của mình đi, sẽ tốt hơn, và vị bằng hữu như muội sẽ giúp huynh san sẻ” ta điềm đạm nhắm mắt nói
Thở dài thêm một lần, hắn hướng tới ta chỉ tay vào ngực mình “Chỗ này, ta đau, vì ta vừa bị một thân hữu đả thương”
Là hắn sao? Vì sao lại đả thương nhau? Tới đây ta cười yếu ớt, cũng đưa tay hướng tới ngực “Ta cũng đau, ta cũng vừa bị một người đánh cho trọng thương, đau phế tâm can”
Hắn nhìn ta cười lên tiếng, ta cũng nhìn hắn nói “Chúng ta có cùng sở thích khi buồn ngồi ngắm đầu, cùng bị kẻ khác làm tổn thương, thật là trùng hợp”
“Ân”, hắn gật đầu rồi trở về lại dáng vẻ ban đầu, ta tặc lưỡi “Hóa ra là thế”
“Hử”
“Nguyên lai là do muội hoang tưởng, cứ mơ mộng huynh đứng trước phòng ta để thưởng thức ta, nhớ nhung ta” ta nói một cách trào phúng, vừa tủi mà vừa nghịch ngợm.
“Phì”, một tiếng cười, hắn liền ôm bụng cười khanh khách, ta giả vờ bĩu môi giận hờn “Nha, người ta không xứng sao?”
Lắc đầu hắn nói nhưng giọng vẫn tràn ngập ý cười “Xứng, xứng”
“Qúa miễn cưỡng”, khoanh tay trước ngực, ta lắc đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn liền nói “Hảo, xem như huynh chịu thua, thu nhận muội là nghĩa muội”
Ta trừng mắt tiến tới gần hắn, hắn sợ hãi lùi ra xa, tới bước đường cùng ta mới vờ như ủy khuất “Nha, nguyên lai chỉ xem người ta là nghĩa muội, liền muốn phủi sạch mọi trách nhiệm?”
Hắn ngẩn người ra, há mồm sợ hãi nhìn ta, khẽ liếc mắt nhìn hắn, hít mũi nhẹ, rồi vờ nghẹn ngào “huynh biết không”
Hắn vội lắc đầu, ta “hử”
Hắn liền trưng bầy bộ dạng sợ sệt ta nói “Muội…không…nói…huynh…làm….sao…biết?”
“Thật không biết?”, hướng tới hắn, ta cố nhịn hỏi, bất chợt hắn nhăn mày thất sắc nhìn ta, ta nhịn hết được, liền cười bấn loạn, ôm bụng cười không khách khí, cười lăn cười bò.
Bất chợt mặt hắn thối dần, thật không nghĩ ra nàng trêu đùa hắn, thấy thế nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt vì cười mà tiết ra, nàng hướng tới hắn “Nha, ta chỉ muốn nói, huynh thật mắc cười thôi, không lẽ thân làm nghĩa huynh liền ‘giận’ nghĩa muội này sao?”
Mím chặt môi, dù không muốn cười như hắn vẫn cười một cách sảng khoái, ta nói “Muội thích huynh cười như vậy hơn”
Hắn liền thu hồi nụ cười, mày tay nhướn lên một cách vô thức, ta giảo hoạt nói “Sao, huynh sợ muội?”
Mắt đẹp híp lại, hắn ngồi xuống ghế nói “Đùa một lần đã đủ rồi”, bất chợt ta lại cười không khách khí, hắn cắn răng hướng tới nàng nói “Muội không hề thục nữ tý nào” dám bỡn cợt cả một đại nam nhân như hắn, thật dáng giận!
Nhún nhún vai, ta không khách khí nói “Huynh là nam nhân thứ hai hướng tới muội nói câu này”
Mày kiếm gương lên, hắn cười nhẹ nói “Thật đáng tiếc huynh quen biết muội trễ như thế” hắn rất thưởng thức vị ‘nghĩa muội’ này, từ tâm trạng phức tạp giờ đây hắn liền lãng quên, dù không có vẻ đẹp, nhưng trái tim thuần khiết đã khiến cho muội ấy trở nên đẹp hơn bao mỹ nhân khác.
“Muội biết”, nhe răng ta cười với hắn, hắn lại than thở “Hết cách với muội”
Ta cười hì hì với hắn, từ vạt áo hắn móc ra một miếng ngọc nói “Đây là quà gặp mặt của vị nghĩa huynh này”
Hắn giúp tay đeo lên, bất chợt hắn lại giật đi một miếng của ta nói “Cái này, muội…”
Bâng hơ vài câu ta nói “Huynh đừng tưởng chỉ có một mình huynh tặng cho muội, thật ra vẫn còn nhiều nam nhân thưởng thức muội”
Hắn liền bật cười khánh khách lên, nói “Được, huynh biết nhưng muội biết không ở kinh thành ngoài bạch ngọc thì hắc ngọc là quý hiếm nhất, giá trị nhất”
Giật lại, mắt ta lóe sáng lên như đào được vàng phấn khởi nói “Thật sao, ta phát tài rồi”
Hoàng Bá Thuật giật bắn người lên với hành động ‘thấy tiền sáng mắt’ của nàng, nếu hắn không lầm thì gia đình nàng cũng kho bạc kho vàng đầy nhà nha?
Hắn vội lắc đầu tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, giật lại miếng ngọc, đeo lên đai hông của nàng, nói “Muội thật sự nhẫn tâm như thế?”
Ta cười quỷ quyệt, xoa xoa tay nói “Bất quá giờ tìm được một túi tiền di động, muội tạm thời không nhẫn tâm như huynh nói!”
Hắn kinh hách, tựa tiếu phi tiếu “Vòng qua vòng lại, chỉ có huynh là chịu thiệt nhất?”
“Đương nhiên, vì huynh là nghĩa huynh mà”, ta cười một cách đầy đắc ý, hắn liền búng mũi ta nói “Tiểu yêu tinh”
Nhún nhún vai, ta nói “Đa tạ a”, hắn liền phì cười, rồi ngắm nhìn sắc trời nói “Thật thất lễ, huynh từ Hàng Châu về nay bận việc, hướng tới nghĩa muội tạ lỗi a”
“Nha, chúng ta là huynh muội kết bái, huynh có cần xử dụng khẩu khí đó không Hoàng Bá huynh?” ánh mắt híp lại ta lạnh lùng nói, hắn lại bậc cười “Được, huynh có lỗi, huynh quấy, nếu có dịp huynh mời muội một bữa thịnh soạn để tỏ lòng thành kính được chưa, tiểu quỷ” rồi lại búng mũi ta một cách sủng nịnh.
“Như vậy thì được, tạm tha cho huynh”, rồi ta vội bái biệt hắn “không tiễn”
Hoàng Bá Thuật cười cười rồi tiêu sái bước ra mái vòm của Đào Thanh Các, trên môi vẫn tràn ngập ý cười, so với lúc bước vào đào viên và lúc ra là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Sao, nghĩa huynh kết bái?” một thanh âm trầm tới mức Hoàng Bá Thuật giật mình thanh tỉnh, hướng tới nam nhân đang khoanh tay trước ngực, nhắm mắt thật thoải mái, tiêu sái dựa vào cột, thật khiến tim của Hoàng Bá Thuật cũng muốn rớt ra, bất chợt hắn thay đổi sắc mặt, trở nên oai vệ, nghiêm nghị nói “Không ghen tỵ được đâu”
Nếu không phải hắn muốn đích thân qua xin lỗi lời oán trách ban nãy thì hắn sẽ không được mở rộng mãn nhãn hai kẻ cười như điên trong đó, đặc biệt là tiểu đệ hắn, từ khi nào đã đổi khẩu vị???
“Phải không?”, giọng càng thấp xuống, Hoàng Bá Thuật càng lộ ra vẻ sợ hãi nói “Huynh quan tâm nghĩa muội kết bái của đệ?”
“Không hứng thú”, lời nói trái lương tâm nhất hắn từng nói ra, rồi hắn lại hối hận, nhưng rồi lại không vui vì mình ……
Thấy hắn trầm ngâm Hoàng Bá Thuật nói “Sao không ở lại với tẩu tử thêm một chút”
“Tuyết nhi”, hắn vội sửa lại, Hoàng Bá Thuật không vui nói “Ân, Tuyết nhi thì Tuyết nhi, đồ mỏ nhọn”
“Hừ, là do ai lo trò chuyện, quên mất thời gian” Hoàng Bá Thuần lên tiếng trách móc, sau đó liền thất kinh sợ hãi???
“Được, đệ sai, đệ phải quấy”, hắn ôn tồn nho nhã nói, không hề để ý bóng dáng phía sau thật quỷ dị, Hoàng Bá Thuật thì phấn khởi phẩy phẩy chiết phiến tiêu sái ra đi, còn Hoàng Bá Thuần thì thêm một lần khổ sở cùng ray rứt
Dừng lại cước bộ hướng tới Đào Thanh Các, hắn nói “Nhất khoác phải quên đi Nhiêu Nhiêu, tạm biệt” rồi quay đầu ra đi, lúc này đang khóc trong phòng thì nàng liền cảm thấy tim hảo nhói, đau lên một trận thật kịch liệt?
Kinh thiên địa nghĩa [1] là chuyện thường của huyện.