Chương 2: Rời đi
"Trà đến rồi đây, sư phụ và huynh uống đi cho ấm bụng".
Hồ Hải Điệp vừa đặt tách trà xuống bàn thì ông lão đã chợt nói: "Cũng tối rồi, con hãy về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ta thấy sắc mặt của Tạ công tử vẫn còn gì đó không ổn, lát nữa sẽ tìm phương thuốc trị cho cậu ấy, con hãy về phòng trước".
Hồ Hải Điệp khó hiểu nhìn ông lão, rồi sau đó cô cũng về phòng.
Ông lão từ từ đi ra sau nhà, ở đấy có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều loại cây, cỏ, thảo dược.
Tạ Niên Không cũng nhanh chóng đi theo sau.
"Rốt cuộc ông là ai?". Tạ Niên Không ngay lập tức hỏi.
Lãn Chung Tử vội quay đầu nhìn Niên Không, ôn tồn đáp: "Thiên cơ không thể tiết lộ, rồi sẽ có một ngày, Ngài sẽ biết thôi".
"Ông không phải người thường?".
"Chắc chắn rồi".
"Ông hẹn ta ra đây là muốn nói gì?".
"Không giấu gì Ngài, ta biết rõ mục đích vì sao Ngài lại theo Hải Điệp tới đây".
".....".
"Ban đầu Ngài cho rằng Hải Điệp chính là Công chúa tộc Thanh Khâu Hàn Sơ Thi, muốn con bé trả lại nội đan cho mình. Nhưng sau khi tiếp xúc thì Ngài lại phát hiện ra trong người nó không hề có chút dấu tích gì của nội đan, nhưng do nó đã dùng máu của mình để trị thương cho Ngài, khiến Ngài cảm thấy nghi ngờ về thân phận của nó nên quyết định theo về đây. Mục đích là muốn làm sáng tỏ mọi việc, rốt cuộc Hải Điệp là ai? Tại sao lại có năng lực siêu phàm đó. Có đúng không?".
"Không sai".
Lãn Chung Tử chợt nghiêm giọng: "Nhưng ta phải nói cho Ngài biết, Hồ Hải Điệp chính là Hồ Hải Điệp, không phải là Hàn Sơ Thi hay bất kỳ ai khác. Con bé chỉ là được ông Trời ưu ái ban tặng năng lực thần kì ấy để cứu giúp bá tánh ở thôn này. Mong sau này Ngài đừng tìm con bé, hãy để nó sống một cuộc đời thật bình an".
"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại quan tâm Hồ Hải Điệp đến như vậy? Dù gì cô ấy cũng chỉ là đồ đệ của ông thôi mà?".
"Rất lâu về sau, Ngài sẽ biết thôi. Từ đây đến lúc đó, mong Ngài hãy tránh xa con bé, càng xa càng tốt".
Lãn Chung Tử thay đổi sắc thái, tiếp tục nói nhưng với giọng nhẹ nhàng: "Hải Điệp ngây thơ, trong sáng, rất thích giúp đỡ mọi người. Ta mong sau này con bé vẫn vậy, cả đời an nhiên, tự tại, vui vẻ sống hết kiếp người".
"Sư phụ, giờ này Người còn làm gì ở ngoài này thế? Trời lạnh lắm, mau vào trong thôi". Hồ Hải Điệp chợt đi ra ngoài, cô bắt gặp sư phụ và Tạ Niên Không chưa ngủ mà vẫn còn đứng ở ngoài sân vườn, thế là cô nhanh chóng đến, dìu sư phụ vào trong nghỉ ngơi.
"Huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi".
"Ừ".
Vào trong phòng, Tạ Niên Không không sao ngủ được, tâm trí mơ hồ nhớ về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Tại sao trên đời lại có hai người giống nhau đến như thế? Một người thì lương thiện, hiền lành còn một kẻ thì lừa gạt, thất hứa.
Tạ Niên Không hiểu rõ, thần tiên hay là chiến thần đi chăng nữa cũng không thể nào có thể tự ý thay đổi số mệnh của người phàm, không nên tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ làm đảo lộn hết tất cả.
Sáng hôm sau, Tạ Niên Không rời đi từ rất sớm, trước khi đi không hề báo cho Hồ Hải Điệp hay ông lão Lãn Chung Tử một tiếng.
Bây giờ Tạ Niên Không không biết nên đi về đâu, Thiên giới tẻ nhạt, buồn chán đi cùng những quy củ hà khắc. Phàm trần phồn hoa, náo nhiệt nhưng y đã không còn tâm trạng để thưởng thức.
Đi đường xa đã thấm mệt, Tạ Niên Không đành vào khách điếm để nghỉ ngơi, dưỡng sức.
**********************
Lúc này trong căn phòng nhỏ chỉ có Tạ Niên Không, y mải mê ngắm nghía tách trà đang cầm trên tay, đầu óc đâm chiêu thấy rõ.
Bỗng có một luồng gió mạnh thổi qua, khi cơn gió vụt mất cũng là lúc một nam nhân mặc y phục đen xuất hiện, hành lễ với Tạ Niên Không: "Ngụy Hiên tham kiến Tạ Niên Không thần quân".
Tạ Niên Không khẽ đảo mắt nhìn hắn, rồi nói: "Đứng dậy đi".
Được lệnh đứng, người đó lập tức đứng lên.
"Ngươi xuống trần gian là có việc gì?".
"Thuộc hạ đến đây là để báo tin cho Ngài, tộc Thanh Khâu đã được khôi phục lại, hiện đang nằm ở phía Bắc của Trung Nguyên".
"Phía Bắc Trung Nguyên, cụ thể là ở nơi nào?".
"Chính là Dạ Thủy Đường. Thuộc hạ nghe nói bọn họ đang trong quá trình khôi phục lại Thanh Khâu, không biết Ngài có kế hoạch gì không?".
"Muốn đến Dạ Thủy Đường thì phải băng qua Sơn Minh Động. Nhưng để băng qua được Sơn Minh Động thì vô cùng khó khăn, ám khí nơi đó rất nặng nề, nếu không phải người có pháp lực cao cường hay người đứng đầu tộc Thanh Khâu thì không có cách nào để đưa hết toàn bộ người trong tộc qua được Sơn Minh Động. Ngụy Hiên, ngươi nói xem năm đó những người đứng đầu tộc Thanh Khâu, còn ai sống sót?".
"Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết năm đó không chỉ người trong tộc Thanh Khâu mà còn rất nhiều thần tiên, các tộc khác và kể cả người phàm cũng chết rất nhiều. Phải gọi năm đó là "Đại Hoạ Tam Giới", năm đó...".
Tạ Niên Không trừng mắt, nhanh chóng nói: "Mau nói vào việc chính".
"Vâng.... Dường như người đứng đầu tộc Thanh Khâu chỉ còn mỗi công chúa Hàn Sơ Thi, nhưng không phải cô ấy đã mất tích kể từ đó sao?".
Tạ Niên Không cười lạnh: "Mất tích? Không có chuyện đó đâu".
Ngụy Hiên tiến đến gần Tạ Niên Không, hỏi nhỏ: "Ngài biết được thông tin gì rồi ạ?".
Tạ Niên Không đột nhiên mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ đắc ý: "Thì ra là vậy, mau chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ đến Dạ Thủy Đường một chuyến".
"Đến Dạ Thủy Đường làm gì?". Ngụy Hiên thắc mắc hỏi.
"Thăm một người bạn cũ".
Một canh giờ sau, Tạ Niên Không cùng Ngụy Hiên bắt đầu đi đến Dạ Thủy Đường.
Do là thần tiên nên tốc độ di chuyển của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được Sơn Minh Động.
"Niên Không thần quân, ở đây u ám, lạnh lẽo quá, hay là chúng ta quay về đi".
"Đã đi đến tận đây rồi sao có thể về?".
Tạ Niên Không tiếp tục nói: "Phải rồi, dù gì ở đây cũng là trần gian, ngươi cứ gọi ta là Niên Không, không cần phải thêm hai từ "thần quân" nữa".
"Sao có thể được, Ngài là bề tôi, thuộc hạ chỉ là người "cận vệ" trung thành, không thể gọi như thế ".
"Nếu ngươi không thích gọi như vậy thì không cần đi theo ta nữa, quay trở về Thiên giới đi".
Ngụy Hiên vội quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy nghiêm trọng, nói: "Mong Niên Không thần quân xem xét, xưng hô như thế làm sao được ạ? Lỡ người trên Thiên giới biết được thì cho dù thuộc hạ có giải thích cỡ nào bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho".
"Thôi được rồi, ngươi muốn gọi thế nào thì cứ gọi....! À phải rồi, sau này không cần phải hành lễ như vậy".
"Ơ....".
Tạ Niên Không liếc mắt nhìn Ngụy Hiên, đôi mắt sắc bén khiến cậu ta phải run sợ, Niên Không nói: "Ngươi là thuộc hạ của ta mà việc gì cũng cãi ý ta, rốt cuộc ngươi có muốn đi theo ta nữa không?".
"Ngụy Hiên biết lỗi, mong Niên Không thần quân trách phạt".
"Thôi được rồi, ngươi mau đứng dậy đi, ta không còn nhiều thời gian đôi co với ngươi".
"Dạ".
Ngay sau đó, Tạ Niên Không và Ngụy Hiên bắt đầu tiến vào trong Sơn Minh Động.
Vừa bước vào trong, bọn họ đã cảm nhận được bầu không khí u ám, ám khí bao trùm đến ngộp ngạt, khó chịu.
Xung là có rất nhiều tán cây trơ trụi, không lá hoa, chúng dường như đã chết khô, trên những cành cây còn có cả mạng nhện, côn trùng và cả rắn, tất cả đều chết khô.
Tạ Niên Không là chiến thần nên bước chân vào Sơn Minh Động này vẫn rất bình thường, sắc mặt không thay đổi gì.
Nhưng đối với Ngụy Hiên thì lại khác, cậu ta chỉ là thuộc hạ của Niên Không, pháp lực và nguyên khí còn khá yếu nên vừa bước vào vài bước là khuôn mặt liền biến sắc, nhợt nhạt, xanh xao thấy rõ.
Tạ Niên Không thấy thế liền thi triển pháp thuật, tạo ra một kết giới vô hình, bao trùm lấy Ngụy Hiên, để cậu ấy không bị tà khí xâm nhập vào cơ thể.
*************************
"Niên Không thần quân, đằng ấy hình như có một dòng sông?". Vừa nói Ngụy Hiên vừa chỉ tay về phía dòng sông, ánh mắt sáng rực như tìm thấy được vàng.
Tạ Niên Không đi đến gần xem.
Mặt sông yên tĩnh, bình lặng không có nổi một làn sóng gợn nhẹ. Nước trên sông trong vắt, có thể nhìn sâu xuống tận phía dưới lòng sông.
Ngụy Hiên vui mừng chạy đến sát mép sông, vừa định lấy tay hứng một ngụm nước để rửa mặt thì Tạ Niên Không chợt quát lớn: "Dừng lại! Đây là một cái bẫy".
Ngụy Hiên nghe vậy liền sợ hãi chạy ra xa.
Tạ Niên Không tiến đến chỗ của Ngụy Hiên, giải thích: "Vừa lúc nãy ngươi cũng đã thấy rồi đấy, từ khi bước vào Sơn Minh Động này, mọi thứ đều bị tà khí bủa vây, cây cối và ngay cả động vật, côn trùng còn không sống nổi. Vậy mà ở đây lại có một dòng sông nước trong vắt, yên tĩnh đến lạ thường. Ngươi không nhận ra sao?".
Ngụy Hiên nhát cáy, run sợ đứng e ấp sau lưng của Tạ Niên Không, hỏi khẽ: "Vậy....đây có phải là "dư âm" còn sót lại của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu không?".
"Chúng ta không thể chắc chắn được điều này, nhưng rất có thể Sơn Minh Động này chính là "địa bàn" năm xưa của hắn".
"Vậy tại sao năm xưa sau khi phong ấn được Liễu Lai Vương Châu, Ngài lại không phá hủy nơi này?".
Tạ Niên Không trở nên nghiêm túc hơn hẳn, y chậm rãi đáp: "Tà khí ở Sơn Minh Động này quá nhiều, nếu cứ để như thế mà phá hủy thì chắc chắn tà khí sẽ thoát ra ngoài, quấy nhiễu nhân gian, e là khi đó mọi chuyện sẽ còn rối rắm hơn một vạn năm trước".
Ngụy Hiên vẫn còn rất nhiều khúc mắc, bèn hỏi Niên Không: "Niên Không thần quân, thuộc hạ vẫn còn điều này không hiểu. Tại sao lại không tiêu diệt tên đại ma đầu đó luôn, mà lại phong ấn hắn, lỡ đâu một ngày nào đó phong ấn hết tác dụng hay bị hủy, hắn thoát ra ngoài tìm chúng ta báo thù thì sao?.... Công chúa tộc Thanh Khâu bây giờ đã mất tích, làm sao chúng ta có thể đối phó với hắn được".
Tạ Niên Không chợt quát lớn: "Không còn cô ta thì đã sao? Cả Thiên giới không ai có thể khắc chế hắn ngoài cô ta sao?".
"..... Thần quân! Thuộc hạ lỡ lời".
Tạ Niên Không nổi giận đùng đùng, dùng pháp thuật bay sang bên kia bờ sông.
Ngụy Hiên thấy thế liền đuổi theo: "Niên Không thần quân, chờ thuộc hạ với".
Bay đến giữa sông, Ngụy Hiên bất ngờ bị khựng lại, không sao bay tiếp được, chỉ trong chốc lát đã từ từ bị nhấn chìm xuống nước.
Hồ Hải Điệp vừa đặt tách trà xuống bàn thì ông lão đã chợt nói: "Cũng tối rồi, con hãy về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ta thấy sắc mặt của Tạ công tử vẫn còn gì đó không ổn, lát nữa sẽ tìm phương thuốc trị cho cậu ấy, con hãy về phòng trước".
Hồ Hải Điệp khó hiểu nhìn ông lão, rồi sau đó cô cũng về phòng.
Ông lão từ từ đi ra sau nhà, ở đấy có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều loại cây, cỏ, thảo dược.
Tạ Niên Không cũng nhanh chóng đi theo sau.
"Rốt cuộc ông là ai?". Tạ Niên Không ngay lập tức hỏi.
Lãn Chung Tử vội quay đầu nhìn Niên Không, ôn tồn đáp: "Thiên cơ không thể tiết lộ, rồi sẽ có một ngày, Ngài sẽ biết thôi".
"Ông không phải người thường?".
"Chắc chắn rồi".
"Ông hẹn ta ra đây là muốn nói gì?".
"Không giấu gì Ngài, ta biết rõ mục đích vì sao Ngài lại theo Hải Điệp tới đây".
".....".
"Ban đầu Ngài cho rằng Hải Điệp chính là Công chúa tộc Thanh Khâu Hàn Sơ Thi, muốn con bé trả lại nội đan cho mình. Nhưng sau khi tiếp xúc thì Ngài lại phát hiện ra trong người nó không hề có chút dấu tích gì của nội đan, nhưng do nó đã dùng máu của mình để trị thương cho Ngài, khiến Ngài cảm thấy nghi ngờ về thân phận của nó nên quyết định theo về đây. Mục đích là muốn làm sáng tỏ mọi việc, rốt cuộc Hải Điệp là ai? Tại sao lại có năng lực siêu phàm đó. Có đúng không?".
"Không sai".
Lãn Chung Tử chợt nghiêm giọng: "Nhưng ta phải nói cho Ngài biết, Hồ Hải Điệp chính là Hồ Hải Điệp, không phải là Hàn Sơ Thi hay bất kỳ ai khác. Con bé chỉ là được ông Trời ưu ái ban tặng năng lực thần kì ấy để cứu giúp bá tánh ở thôn này. Mong sau này Ngài đừng tìm con bé, hãy để nó sống một cuộc đời thật bình an".
"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại quan tâm Hồ Hải Điệp đến như vậy? Dù gì cô ấy cũng chỉ là đồ đệ của ông thôi mà?".
"Rất lâu về sau, Ngài sẽ biết thôi. Từ đây đến lúc đó, mong Ngài hãy tránh xa con bé, càng xa càng tốt".
Lãn Chung Tử thay đổi sắc thái, tiếp tục nói nhưng với giọng nhẹ nhàng: "Hải Điệp ngây thơ, trong sáng, rất thích giúp đỡ mọi người. Ta mong sau này con bé vẫn vậy, cả đời an nhiên, tự tại, vui vẻ sống hết kiếp người".
"Sư phụ, giờ này Người còn làm gì ở ngoài này thế? Trời lạnh lắm, mau vào trong thôi". Hồ Hải Điệp chợt đi ra ngoài, cô bắt gặp sư phụ và Tạ Niên Không chưa ngủ mà vẫn còn đứng ở ngoài sân vườn, thế là cô nhanh chóng đến, dìu sư phụ vào trong nghỉ ngơi.
"Huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi".
"Ừ".
Vào trong phòng, Tạ Niên Không không sao ngủ được, tâm trí mơ hồ nhớ về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Tại sao trên đời lại có hai người giống nhau đến như thế? Một người thì lương thiện, hiền lành còn một kẻ thì lừa gạt, thất hứa.
Tạ Niên Không hiểu rõ, thần tiên hay là chiến thần đi chăng nữa cũng không thể nào có thể tự ý thay đổi số mệnh của người phàm, không nên tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ làm đảo lộn hết tất cả.
Sáng hôm sau, Tạ Niên Không rời đi từ rất sớm, trước khi đi không hề báo cho Hồ Hải Điệp hay ông lão Lãn Chung Tử một tiếng.
Bây giờ Tạ Niên Không không biết nên đi về đâu, Thiên giới tẻ nhạt, buồn chán đi cùng những quy củ hà khắc. Phàm trần phồn hoa, náo nhiệt nhưng y đã không còn tâm trạng để thưởng thức.
Đi đường xa đã thấm mệt, Tạ Niên Không đành vào khách điếm để nghỉ ngơi, dưỡng sức.
**********************
Lúc này trong căn phòng nhỏ chỉ có Tạ Niên Không, y mải mê ngắm nghía tách trà đang cầm trên tay, đầu óc đâm chiêu thấy rõ.
Bỗng có một luồng gió mạnh thổi qua, khi cơn gió vụt mất cũng là lúc một nam nhân mặc y phục đen xuất hiện, hành lễ với Tạ Niên Không: "Ngụy Hiên tham kiến Tạ Niên Không thần quân".
Tạ Niên Không khẽ đảo mắt nhìn hắn, rồi nói: "Đứng dậy đi".
Được lệnh đứng, người đó lập tức đứng lên.
"Ngươi xuống trần gian là có việc gì?".
"Thuộc hạ đến đây là để báo tin cho Ngài, tộc Thanh Khâu đã được khôi phục lại, hiện đang nằm ở phía Bắc của Trung Nguyên".
"Phía Bắc Trung Nguyên, cụ thể là ở nơi nào?".
"Chính là Dạ Thủy Đường. Thuộc hạ nghe nói bọn họ đang trong quá trình khôi phục lại Thanh Khâu, không biết Ngài có kế hoạch gì không?".
"Muốn đến Dạ Thủy Đường thì phải băng qua Sơn Minh Động. Nhưng để băng qua được Sơn Minh Động thì vô cùng khó khăn, ám khí nơi đó rất nặng nề, nếu không phải người có pháp lực cao cường hay người đứng đầu tộc Thanh Khâu thì không có cách nào để đưa hết toàn bộ người trong tộc qua được Sơn Minh Động. Ngụy Hiên, ngươi nói xem năm đó những người đứng đầu tộc Thanh Khâu, còn ai sống sót?".
"Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết năm đó không chỉ người trong tộc Thanh Khâu mà còn rất nhiều thần tiên, các tộc khác và kể cả người phàm cũng chết rất nhiều. Phải gọi năm đó là "Đại Hoạ Tam Giới", năm đó...".
Tạ Niên Không trừng mắt, nhanh chóng nói: "Mau nói vào việc chính".
"Vâng.... Dường như người đứng đầu tộc Thanh Khâu chỉ còn mỗi công chúa Hàn Sơ Thi, nhưng không phải cô ấy đã mất tích kể từ đó sao?".
Tạ Niên Không cười lạnh: "Mất tích? Không có chuyện đó đâu".
Ngụy Hiên tiến đến gần Tạ Niên Không, hỏi nhỏ: "Ngài biết được thông tin gì rồi ạ?".
Tạ Niên Không đột nhiên mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ đắc ý: "Thì ra là vậy, mau chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ đến Dạ Thủy Đường một chuyến".
"Đến Dạ Thủy Đường làm gì?". Ngụy Hiên thắc mắc hỏi.
"Thăm một người bạn cũ".
Một canh giờ sau, Tạ Niên Không cùng Ngụy Hiên bắt đầu đi đến Dạ Thủy Đường.
Do là thần tiên nên tốc độ di chuyển của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được Sơn Minh Động.
"Niên Không thần quân, ở đây u ám, lạnh lẽo quá, hay là chúng ta quay về đi".
"Đã đi đến tận đây rồi sao có thể về?".
Tạ Niên Không tiếp tục nói: "Phải rồi, dù gì ở đây cũng là trần gian, ngươi cứ gọi ta là Niên Không, không cần phải thêm hai từ "thần quân" nữa".
"Sao có thể được, Ngài là bề tôi, thuộc hạ chỉ là người "cận vệ" trung thành, không thể gọi như thế ".
"Nếu ngươi không thích gọi như vậy thì không cần đi theo ta nữa, quay trở về Thiên giới đi".
Ngụy Hiên vội quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy nghiêm trọng, nói: "Mong Niên Không thần quân xem xét, xưng hô như thế làm sao được ạ? Lỡ người trên Thiên giới biết được thì cho dù thuộc hạ có giải thích cỡ nào bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho".
"Thôi được rồi, ngươi muốn gọi thế nào thì cứ gọi....! À phải rồi, sau này không cần phải hành lễ như vậy".
"Ơ....".
Tạ Niên Không liếc mắt nhìn Ngụy Hiên, đôi mắt sắc bén khiến cậu ta phải run sợ, Niên Không nói: "Ngươi là thuộc hạ của ta mà việc gì cũng cãi ý ta, rốt cuộc ngươi có muốn đi theo ta nữa không?".
"Ngụy Hiên biết lỗi, mong Niên Không thần quân trách phạt".
"Thôi được rồi, ngươi mau đứng dậy đi, ta không còn nhiều thời gian đôi co với ngươi".
"Dạ".
Ngay sau đó, Tạ Niên Không và Ngụy Hiên bắt đầu tiến vào trong Sơn Minh Động.
Vừa bước vào trong, bọn họ đã cảm nhận được bầu không khí u ám, ám khí bao trùm đến ngộp ngạt, khó chịu.
Xung là có rất nhiều tán cây trơ trụi, không lá hoa, chúng dường như đã chết khô, trên những cành cây còn có cả mạng nhện, côn trùng và cả rắn, tất cả đều chết khô.
Tạ Niên Không là chiến thần nên bước chân vào Sơn Minh Động này vẫn rất bình thường, sắc mặt không thay đổi gì.
Nhưng đối với Ngụy Hiên thì lại khác, cậu ta chỉ là thuộc hạ của Niên Không, pháp lực và nguyên khí còn khá yếu nên vừa bước vào vài bước là khuôn mặt liền biến sắc, nhợt nhạt, xanh xao thấy rõ.
Tạ Niên Không thấy thế liền thi triển pháp thuật, tạo ra một kết giới vô hình, bao trùm lấy Ngụy Hiên, để cậu ấy không bị tà khí xâm nhập vào cơ thể.
*************************
"Niên Không thần quân, đằng ấy hình như có một dòng sông?". Vừa nói Ngụy Hiên vừa chỉ tay về phía dòng sông, ánh mắt sáng rực như tìm thấy được vàng.
Tạ Niên Không đi đến gần xem.
Mặt sông yên tĩnh, bình lặng không có nổi một làn sóng gợn nhẹ. Nước trên sông trong vắt, có thể nhìn sâu xuống tận phía dưới lòng sông.
Ngụy Hiên vui mừng chạy đến sát mép sông, vừa định lấy tay hứng một ngụm nước để rửa mặt thì Tạ Niên Không chợt quát lớn: "Dừng lại! Đây là một cái bẫy".
Ngụy Hiên nghe vậy liền sợ hãi chạy ra xa.
Tạ Niên Không tiến đến chỗ của Ngụy Hiên, giải thích: "Vừa lúc nãy ngươi cũng đã thấy rồi đấy, từ khi bước vào Sơn Minh Động này, mọi thứ đều bị tà khí bủa vây, cây cối và ngay cả động vật, côn trùng còn không sống nổi. Vậy mà ở đây lại có một dòng sông nước trong vắt, yên tĩnh đến lạ thường. Ngươi không nhận ra sao?".
Ngụy Hiên nhát cáy, run sợ đứng e ấp sau lưng của Tạ Niên Không, hỏi khẽ: "Vậy....đây có phải là "dư âm" còn sót lại của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu không?".
"Chúng ta không thể chắc chắn được điều này, nhưng rất có thể Sơn Minh Động này chính là "địa bàn" năm xưa của hắn".
"Vậy tại sao năm xưa sau khi phong ấn được Liễu Lai Vương Châu, Ngài lại không phá hủy nơi này?".
Tạ Niên Không trở nên nghiêm túc hơn hẳn, y chậm rãi đáp: "Tà khí ở Sơn Minh Động này quá nhiều, nếu cứ để như thế mà phá hủy thì chắc chắn tà khí sẽ thoát ra ngoài, quấy nhiễu nhân gian, e là khi đó mọi chuyện sẽ còn rối rắm hơn một vạn năm trước".
Ngụy Hiên vẫn còn rất nhiều khúc mắc, bèn hỏi Niên Không: "Niên Không thần quân, thuộc hạ vẫn còn điều này không hiểu. Tại sao lại không tiêu diệt tên đại ma đầu đó luôn, mà lại phong ấn hắn, lỡ đâu một ngày nào đó phong ấn hết tác dụng hay bị hủy, hắn thoát ra ngoài tìm chúng ta báo thù thì sao?.... Công chúa tộc Thanh Khâu bây giờ đã mất tích, làm sao chúng ta có thể đối phó với hắn được".
Tạ Niên Không chợt quát lớn: "Không còn cô ta thì đã sao? Cả Thiên giới không ai có thể khắc chế hắn ngoài cô ta sao?".
"..... Thần quân! Thuộc hạ lỡ lời".
Tạ Niên Không nổi giận đùng đùng, dùng pháp thuật bay sang bên kia bờ sông.
Ngụy Hiên thấy thế liền đuổi theo: "Niên Không thần quân, chờ thuộc hạ với".
Bay đến giữa sông, Ngụy Hiên bất ngờ bị khựng lại, không sao bay tiếp được, chỉ trong chốc lát đã từ từ bị nhấn chìm xuống nước.