Chương 4: Kẻ biến thái mặc y phục trắng
Trăng lúc này đã nhô lên cao, toả sáng cả một vùng trời rộng lớn, gió thoảng đưa mang theo cảm giấc se lạnh, rợn người.
"Huynh đến trung nguyên làm gì?".
"Có một số việc cần giải quyết".
"Khi giải quyết xong, huynh định đi về đâu?".
"Nơi mà ta thuộc về".
Dọc đường đi, Hồ Hải Điệp có rất nhiều câu hỏi đặt ra cho Tạ Niên Không. Niên Không cũng trả lời cẩn thận để không bị lộ thân phận cũng như kế hoạch.
Ngụy Hiên sợ Hồ Hải Điệp càng hỏi e là Niên Không sẽ bị bại lộ mất, thế là cậu chợt chen ngang: "Hồ cô nương, vậy cô đến trung nguyên làm gì?".
"Không giấu gì hai người, ta không thường xuyên ở thôn Xuân Nghiên, đã rất nhiều lần ta đến trung nguyên rồi".
"Cô đến đây để làm gì?". Tạ Niên Không chợt hỏi.
"Đi khắp nơi, gặp người bệnh thì giúp, sẵn tiện tìm một số thảo dược quý cho bài thuốc mới của sư phụ".
"Những lúc như vậy, chỉ có một mình sư phụ cô ở nhà à?".
"Phải".
"Cô đi tầm bao lâu thì về?".
"Hai mươi tám hằng tháng, sư phụ bảo khắp nơi còn rất nhiều người cần ta giúp. Bảo ta hai mươi tám hằng tháng rồi hẳn về".
Thấy nét mặt trầm tư của Tạ Niên Không, Hồ Hải Điệp băn khoăn hỏi: "Có chuyện gì sao? Hình như huynh và sư phụ ta rất thân thiết....".
"Không, không có gì....".
"Aaa, đằng trước có một khách điếm nhỏ kìa, chúng ta mau đến đó thôi". Ngụy Hiên chợt nói lớn.
*******************
"Ông chủ, cho bọn ta hai phòng". Ngụy Hiên nhanh nhảu đến chỗ trưởng quầy gọi phòng.
Hồ Hải Điệp ngạc nhiên hỏi: "Hai phòng...".
"Thì cô một phòng, ta với thần quân một phòng". Ngụy Hiên vô tư đáp.
"Hai người ngủ chung sao? Cơ mà huynh vừa gọi gì chứ? Thần quân....?".
Tạ Niên Không chợt đáp lời để tránh bị lộ: "Ta không có võ công, sẽ rất nguy hiểm khi ở một mình nên cần Ngụy Hiên ở cùng".
"Phải đó, công tử nhà ta từ xưa đến giờ không tập võ, chỉ có Văn hay Chữ tốt thôi". Ngụy Hiên vội nói hùa theo Tạ Niên Không.
Ngụy Hiên tiếp tục nói: "Vừa nãy cô nghe nhầm thôi, ta gọi công tử chứ thần quân gì ở đây".
Nói xong Ngụy Hiên cười cười cho qua chuyện.
Ngay sau đó, trưởng quầy đã đưa bọn họ về phòng của mình.
Sau một ngày vất vả, bôn ba khắp nơi thì cũng đã đến lúc bọn họ "thưởng" cho mình một giấc ngủ thật ngon.
Hồ Hải Điệp vừa chợp mắt một tí đã bị tiếng động bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Cô nghe có tiếng hai vật bằng kim loại chạm vào nhau, âm thanh rất chói tai khiến cô không tài nào ngủ được.
Hải Điệp cố gắng bịt tai lại rồi lăn ra ngủ tiếp, chưa kịp vào giấc mộng thì bất ngờ từ bên ngoài có người đá tung cửa sổ, chui toạc vào phòng của cô.
"Không phải mơ chứ? Ta đang ở trên tầng hai cơ mà?".
Hồ Hải Điệp luống cuống bật ngồi dậy thì phát hiện có một người nào đó vóc dáng cũng khá cao, thân hình mảnh mai đang khoác lên mình bộ y phục màu trắng tinh khôi, đôi mắt người ấy đang nhìn ngó mọi thứ xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì.
Đôi mắt ấy khẽ đọng lại trên gương mặt của Hải Điệp.
Trong ánh nến lập loè, Hồ Hải Điệp thấy rõ người ấy đang tiến lại gần mình.
Cô chợt nói: "Đứng lại, ngươi tính làm gì?".
Người đó vẫn cứ tiếp tục đi đến chỗ Hải Điệp.
"Ngươi muốn làm gì? Định cướp sắc à...?". Vừa nói Hồ Hải Điệp vừa lấy tay che người lại.
Cô thầm nghĩ: "Thật chứ! Mình xui đến vậy sao? Lần nào cũng gặp phải kẻ biến thái thế này".
Theo quán tính Hải Điệp chợt hét toáng lên: "Cứu tôi, có kẻ biến thái, cứu tôi".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên đang nghỉ ngơi bên cạnh phòng chợt nghe thấy tiếng của Hồ Hải Điệp, vội chạy qua xem tình hình thế nào.
Mọi người trong khách điếm cũng mất ngủ vì tiếng la của Hải Điệp, thế là cũng nháo nhào lên xem.
Người lạ mặt ấy vẫn chưa đi khỏi, hiện trạng cửa sổ bị bật tung cũng vẫn còn ở đấy, thế là Hồ Hải Điệp vừa có thủ phạm, vừa có bằng chứng, quá tốt rồi.
Ngụy Hiên nhanh chóng hỏi: "Cô sao vậy?".
"Lúc nãy ta đang ngủ thì bị tên biến thái này đá tung cửa sổ mà xông vào".
"Võ công của hắn cũng không tệ". Ngụy Hiên khen tấm tức.
Tạ Niên Không chợt nói: "Bộ dạng của hắn không giống một kẻ biến thái chút nào".
Nói rồi Niên Không nhẹ nhàng đi đến chỗ tên biến thái mà Hồ Hải Điệp vừa nói.
Tên đó nãy giờ chỉ toàn hướng ra ngoài cửa sổ, như muốn tìm kiếm thứ gì nên không thèm để ý xung quanh.
Tạ Niên Không chợt chạm nhẹ vào vai của hắn, khiến hắn giật bắn người lên, vội quay đầu lại nhìn.
Trong ánh nến lúc nãy, Hồ Hải Điệp vẫn chưa ngắm rõ dung nhan thật của hắn, bây giờ mọi thứ sáng hơn rồi, cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Làn da trắng trẻo, mịn màng, tóc màu đen láy buộc cao ở sau. Tuyệt sắc, tuyệt sắc......
Người đó trao ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Niên Không.
Hồ Hải Điệp không tin vào mắt mình, trên đời lại có một người đẹp đến vậy sao?.
Cô vội chạy đến, khẽ nói: "Vị công tử này, có lẽ chuyện lúc nãy có nhầm lẫn, huynh lẻn vào từ cửa sổ không biết tìm ta có việc gì?".
Người đó vừa thấy Hồ Hải Điệp liền thay đổi sắc mặt, từ trong người rút ra một thanh dao nhỏ, ghì chặt vào cổ của cô.
"Có....có gì từ từ nói, huynh đừng manh động".
"Hồ ly tinh". Người đó nói to ba chữ.
"Bộ nhìn ta giống hồ ly tinh lắm sao?".
Hồ Hải Điệp nhanh chóng nhờ sự giúp đỡ của Tạ Niên Không: "Niên Không, huynh mau giúp ta giải thích cho huynh ấy đi".
Tạ Niên Không bình tĩnh nói: "Thả cô ấy ra đi, Nhạn Thanh".
Người đó nghe xong liền buông Hồ Hải Điệp ra.
Hải Điệp luống cuống hỏi: "Nhạn Thanh? Là một cô nương sao?".
Lúc bấy giờ Hồ Hải Điệp mới dám đến gần Nhạn Thanh, nhìn nhìn ngó ngó khắp người cô ấy.
Hải Điệp đưa tay định sờ ngực của Nhạn Thanh, xác nhận xem cô ấy có thật là nữ nhân hay không, nhưng chưa lại làm gì đã bị Nhạn Thanh xô ra.
"Nhạn Thanh thật sự là nữ nhân đấy. Lúc nãy do tối quá nên cô nhìn không kĩ thôi". Ngụy Hiên từ từ đi lại.
"Các người quen biết nhau à?". Hồ Hải Điệp hỏi.
"Đúng vậy".
Nhạn Thanh im lặng từ rất lâu, bất ngờ lên tiếng: "Thần quân, ả ta chính là hồ ly tinh năm đó, mau bắt ả ta lại".
"Cô ấy không phải". Tạ Niên Không đáp lời.
"Ngài nhìn xem, từ đôi mắt, mũi cho đến cả khuôn mặt, giống không lệch tí nào".
Do có quá nhiều người phàm ở đây, Tạ Niên Không không tiện giải thích cho Nhạn Thanh hiểu. Thế là Ngụy Hiên nhanh trí nói lớn: "Mọi hiểu lầm đã được hoá giải, ta thay mặt Hồ cô nương tạ lỗi với mọi người. Mọi người mau về phòng của mình, nghỉ ngơi sớm đi".
Thế là những khách trọ quay trở về phòng của mình.
"Thần quân, mau chóng bắt ả giao nộp lại nội đan đi".
"Ta đã kiểm tra rồi, trên người cô ấy không hề có dấu tích gì của nội đan, chúng ta nhầm người rồi".
"Sao có thể?".
Nói rồi Nhạn Thanh nhanh chóng đến gần Hồ Hải Điệp, thi triển pháp thuật trên người cô.
Tạ Niên Không vội ngăn lại: "Dừng lại, Nhạn Thanh".
Sau khi bắt Nhạn Thanh dừng lại, Tạ Niên Không nhanh chóng ra lệnh cho Ngụy Hiên: "Mau đưa Hồ Hải Điệp đến phòng khác, ta có chuyện muốn nói riêng với Nhạn Thanh".
Hồ Hải Điệp ngơ ngác bước ra ngoài cùng Ngụy Hiên.
Tạ Niên Không nói chuyện với Nhạn Thanh với thái độ đầy chỉ trích: "Vừa mới hồi phục, sao lại chạy đến Trung Nguyên này?".
".......".
"Tính cách của ngươi thay đổi khi nào thế? Tại sao lại nóng nảy như vậy?".
".....".
"Không muốn nói cũng chẳng sao, nghỉ ngơi sớm đi". Nói rồi Tạ Niên Không rời đi.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Nhạn Thanh, cô thu mình trong một góc tối, cố gắng chợp mắt mà ngủ.
[ Sáng hôm sau ]
Vừa mới tờ mờ sáng, Nhạn Thanh đã rời khỏi phòng mình, đi đến chỗ của Tạ Niên Không và Ngụy Hiên.
"Thần quân, Ngài hãy tha lỗi cho thuộc hạ, tối qua thuộc hạ kích động quá".
Lúc này Tạ Niên Không và Ngụy Hiên đang ngồi nhăm nhi tách trà, nghe Nhạn Thanh nhận lỗi như thế, Niên Không chợt nói: "Có thể kể ta nghe đầu đuôi sự việc được rồi chứ?".
Nhạn Thanh nhanh chóng ngồi vào ghế, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Hôm qua trong lúc thuộc hạ ở đang dưỡng thương ở điện Hoả Ảnh thì nghe được tiếng động kì lạ phát ra ở tháp Tường Định, lúc đấy nội công đã hồi phục hơn một nửa nên thuộc hạ vội chạy đến xem thì phát hiện một phần tà khí thoát ra khỏi tháp. Thế là thuộc hạ nhanh chóng đuổi theo đến đây".
"Tà khí? Là của Liễu Lai Vương Châu sao?". Tạ Niên Không hỏi.
"Theo như thần thấy thì không phải, hắn đang bị phong ấn ở tháp Tường Định, không thể đẩy một phần tà khí ra khỏi người mình được".
Nhạn Thanh tiếp tục nói: "Theo như thuộc hạ nghĩ, rất có thể đó là thuộc hạ của hắn".
Ngụy Hiên chợt cười, đáp lời Nhạn Thanh: "Sao có thể được? Tà khí mà lại là thuộc hạ của đại ma đầu? Nhạn Thanh, muội có nhầm không?".
"Không đâu, lúc ở trên Thiên giới thì là tà khí hỗn loạn. Nhưng sau khi ta đuổi theo đến đây thì nó đã có một cơ thể hoàn chỉnh, chỉ có điều hình dáng mờ mờ ảo ảo, rất khó nhìn".
"Vậy lúc bọn ta đến gặp muội mà muội cứ đứng im bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, là muốn xác định phương hướng của tà khí đó sao?".
"Không sai".
"Vậy sao muội không đuổi theo?".
"Ban đầu ta cũng định đuổi theo, nhưng phát hiện ra luồng khí tức của thần quân cũng đang ở đây, nên không đuổi nữa".
"Khó khăn lắm muội mới hồi phục công lực, vậy mà lại đi xuống trần gian này. Muội có thấy mệt không? Cần ta đi mua gì cho muội ăn không?".
Tạ Niên Không liếc mắt nhìn hai người bọn họ, giữa lúc không xác định được tà khí đó là gì mà họ lại thảnh thơi bàn chuyện ăn, uống, coi bực không?.
Nhạn Thanh cảm nhận được ánh mắt không vui của Tạ Niên Không, chợt nói: "Ta không phải đứa trẻ, khi nào đói có thể tự mua mà ăn, huynh không cần lo".
"..... Vậy thôi".
Thấy được Nhạn Thanh vẫn còn điều gì khó nói trong lòng, Tạ Niên Không khẽ hỏi: "Còn gì để nói, cứ nói ra hết đi".
".... Về việc của cô nương tối hôm qua. Cô ta là....?".
"Hồ Hải Điệp, người thôn Xuân Nghiên, không phải Hàn Sơ Thi".
"Trên người cô ta không còn dấu tích của nội đan không thể chứng tỏ được cô ta không phải là Hàn Sơ Thi". Nhạn Thanh chợt nói lớn, khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu.
"Nghe rõ đây Nhạn Thanh, năm đó chính ta đã đưa nội đan cho cô ta, nó không thể biến mất mà không có dấu tích được. Vả lại Hồ Hải Điệp là con người, là con người chứ không phải hồ ly tinh". Tạ Niên Không chợt đứng dậy, quát lớn vào mặt của Nhạn Thanh.
"Ngài có gì để chứng minh? Hay Ngài đã xem cô ta là bằng hữu mới của Ngài hay là người trong mộng". Nhạn Thanh vẫn kiên quyết khẳng định những nghi ngờ của mình là đúng.
"Huynh đến trung nguyên làm gì?".
"Có một số việc cần giải quyết".
"Khi giải quyết xong, huynh định đi về đâu?".
"Nơi mà ta thuộc về".
Dọc đường đi, Hồ Hải Điệp có rất nhiều câu hỏi đặt ra cho Tạ Niên Không. Niên Không cũng trả lời cẩn thận để không bị lộ thân phận cũng như kế hoạch.
Ngụy Hiên sợ Hồ Hải Điệp càng hỏi e là Niên Không sẽ bị bại lộ mất, thế là cậu chợt chen ngang: "Hồ cô nương, vậy cô đến trung nguyên làm gì?".
"Không giấu gì hai người, ta không thường xuyên ở thôn Xuân Nghiên, đã rất nhiều lần ta đến trung nguyên rồi".
"Cô đến đây để làm gì?". Tạ Niên Không chợt hỏi.
"Đi khắp nơi, gặp người bệnh thì giúp, sẵn tiện tìm một số thảo dược quý cho bài thuốc mới của sư phụ".
"Những lúc như vậy, chỉ có một mình sư phụ cô ở nhà à?".
"Phải".
"Cô đi tầm bao lâu thì về?".
"Hai mươi tám hằng tháng, sư phụ bảo khắp nơi còn rất nhiều người cần ta giúp. Bảo ta hai mươi tám hằng tháng rồi hẳn về".
Thấy nét mặt trầm tư của Tạ Niên Không, Hồ Hải Điệp băn khoăn hỏi: "Có chuyện gì sao? Hình như huynh và sư phụ ta rất thân thiết....".
"Không, không có gì....".
"Aaa, đằng trước có một khách điếm nhỏ kìa, chúng ta mau đến đó thôi". Ngụy Hiên chợt nói lớn.
*******************
"Ông chủ, cho bọn ta hai phòng". Ngụy Hiên nhanh nhảu đến chỗ trưởng quầy gọi phòng.
Hồ Hải Điệp ngạc nhiên hỏi: "Hai phòng...".
"Thì cô một phòng, ta với thần quân một phòng". Ngụy Hiên vô tư đáp.
"Hai người ngủ chung sao? Cơ mà huynh vừa gọi gì chứ? Thần quân....?".
Tạ Niên Không chợt đáp lời để tránh bị lộ: "Ta không có võ công, sẽ rất nguy hiểm khi ở một mình nên cần Ngụy Hiên ở cùng".
"Phải đó, công tử nhà ta từ xưa đến giờ không tập võ, chỉ có Văn hay Chữ tốt thôi". Ngụy Hiên vội nói hùa theo Tạ Niên Không.
Ngụy Hiên tiếp tục nói: "Vừa nãy cô nghe nhầm thôi, ta gọi công tử chứ thần quân gì ở đây".
Nói xong Ngụy Hiên cười cười cho qua chuyện.
Ngay sau đó, trưởng quầy đã đưa bọn họ về phòng của mình.
Sau một ngày vất vả, bôn ba khắp nơi thì cũng đã đến lúc bọn họ "thưởng" cho mình một giấc ngủ thật ngon.
Hồ Hải Điệp vừa chợp mắt một tí đã bị tiếng động bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Cô nghe có tiếng hai vật bằng kim loại chạm vào nhau, âm thanh rất chói tai khiến cô không tài nào ngủ được.
Hải Điệp cố gắng bịt tai lại rồi lăn ra ngủ tiếp, chưa kịp vào giấc mộng thì bất ngờ từ bên ngoài có người đá tung cửa sổ, chui toạc vào phòng của cô.
"Không phải mơ chứ? Ta đang ở trên tầng hai cơ mà?".
Hồ Hải Điệp luống cuống bật ngồi dậy thì phát hiện có một người nào đó vóc dáng cũng khá cao, thân hình mảnh mai đang khoác lên mình bộ y phục màu trắng tinh khôi, đôi mắt người ấy đang nhìn ngó mọi thứ xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì.
Đôi mắt ấy khẽ đọng lại trên gương mặt của Hải Điệp.
Trong ánh nến lập loè, Hồ Hải Điệp thấy rõ người ấy đang tiến lại gần mình.
Cô chợt nói: "Đứng lại, ngươi tính làm gì?".
Người đó vẫn cứ tiếp tục đi đến chỗ Hải Điệp.
"Ngươi muốn làm gì? Định cướp sắc à...?". Vừa nói Hồ Hải Điệp vừa lấy tay che người lại.
Cô thầm nghĩ: "Thật chứ! Mình xui đến vậy sao? Lần nào cũng gặp phải kẻ biến thái thế này".
Theo quán tính Hải Điệp chợt hét toáng lên: "Cứu tôi, có kẻ biến thái, cứu tôi".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên đang nghỉ ngơi bên cạnh phòng chợt nghe thấy tiếng của Hồ Hải Điệp, vội chạy qua xem tình hình thế nào.
Mọi người trong khách điếm cũng mất ngủ vì tiếng la của Hải Điệp, thế là cũng nháo nhào lên xem.
Người lạ mặt ấy vẫn chưa đi khỏi, hiện trạng cửa sổ bị bật tung cũng vẫn còn ở đấy, thế là Hồ Hải Điệp vừa có thủ phạm, vừa có bằng chứng, quá tốt rồi.
Ngụy Hiên nhanh chóng hỏi: "Cô sao vậy?".
"Lúc nãy ta đang ngủ thì bị tên biến thái này đá tung cửa sổ mà xông vào".
"Võ công của hắn cũng không tệ". Ngụy Hiên khen tấm tức.
Tạ Niên Không chợt nói: "Bộ dạng của hắn không giống một kẻ biến thái chút nào".
Nói rồi Niên Không nhẹ nhàng đi đến chỗ tên biến thái mà Hồ Hải Điệp vừa nói.
Tên đó nãy giờ chỉ toàn hướng ra ngoài cửa sổ, như muốn tìm kiếm thứ gì nên không thèm để ý xung quanh.
Tạ Niên Không chợt chạm nhẹ vào vai của hắn, khiến hắn giật bắn người lên, vội quay đầu lại nhìn.
Trong ánh nến lúc nãy, Hồ Hải Điệp vẫn chưa ngắm rõ dung nhan thật của hắn, bây giờ mọi thứ sáng hơn rồi, cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Làn da trắng trẻo, mịn màng, tóc màu đen láy buộc cao ở sau. Tuyệt sắc, tuyệt sắc......
Người đó trao ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Niên Không.
Hồ Hải Điệp không tin vào mắt mình, trên đời lại có một người đẹp đến vậy sao?.
Cô vội chạy đến, khẽ nói: "Vị công tử này, có lẽ chuyện lúc nãy có nhầm lẫn, huynh lẻn vào từ cửa sổ không biết tìm ta có việc gì?".
Người đó vừa thấy Hồ Hải Điệp liền thay đổi sắc mặt, từ trong người rút ra một thanh dao nhỏ, ghì chặt vào cổ của cô.
"Có....có gì từ từ nói, huynh đừng manh động".
"Hồ ly tinh". Người đó nói to ba chữ.
"Bộ nhìn ta giống hồ ly tinh lắm sao?".
Hồ Hải Điệp nhanh chóng nhờ sự giúp đỡ của Tạ Niên Không: "Niên Không, huynh mau giúp ta giải thích cho huynh ấy đi".
Tạ Niên Không bình tĩnh nói: "Thả cô ấy ra đi, Nhạn Thanh".
Người đó nghe xong liền buông Hồ Hải Điệp ra.
Hải Điệp luống cuống hỏi: "Nhạn Thanh? Là một cô nương sao?".
Lúc bấy giờ Hồ Hải Điệp mới dám đến gần Nhạn Thanh, nhìn nhìn ngó ngó khắp người cô ấy.
Hải Điệp đưa tay định sờ ngực của Nhạn Thanh, xác nhận xem cô ấy có thật là nữ nhân hay không, nhưng chưa lại làm gì đã bị Nhạn Thanh xô ra.
"Nhạn Thanh thật sự là nữ nhân đấy. Lúc nãy do tối quá nên cô nhìn không kĩ thôi". Ngụy Hiên từ từ đi lại.
"Các người quen biết nhau à?". Hồ Hải Điệp hỏi.
"Đúng vậy".
Nhạn Thanh im lặng từ rất lâu, bất ngờ lên tiếng: "Thần quân, ả ta chính là hồ ly tinh năm đó, mau bắt ả ta lại".
"Cô ấy không phải". Tạ Niên Không đáp lời.
"Ngài nhìn xem, từ đôi mắt, mũi cho đến cả khuôn mặt, giống không lệch tí nào".
Do có quá nhiều người phàm ở đây, Tạ Niên Không không tiện giải thích cho Nhạn Thanh hiểu. Thế là Ngụy Hiên nhanh trí nói lớn: "Mọi hiểu lầm đã được hoá giải, ta thay mặt Hồ cô nương tạ lỗi với mọi người. Mọi người mau về phòng của mình, nghỉ ngơi sớm đi".
Thế là những khách trọ quay trở về phòng của mình.
"Thần quân, mau chóng bắt ả giao nộp lại nội đan đi".
"Ta đã kiểm tra rồi, trên người cô ấy không hề có dấu tích gì của nội đan, chúng ta nhầm người rồi".
"Sao có thể?".
Nói rồi Nhạn Thanh nhanh chóng đến gần Hồ Hải Điệp, thi triển pháp thuật trên người cô.
Tạ Niên Không vội ngăn lại: "Dừng lại, Nhạn Thanh".
Sau khi bắt Nhạn Thanh dừng lại, Tạ Niên Không nhanh chóng ra lệnh cho Ngụy Hiên: "Mau đưa Hồ Hải Điệp đến phòng khác, ta có chuyện muốn nói riêng với Nhạn Thanh".
Hồ Hải Điệp ngơ ngác bước ra ngoài cùng Ngụy Hiên.
Tạ Niên Không nói chuyện với Nhạn Thanh với thái độ đầy chỉ trích: "Vừa mới hồi phục, sao lại chạy đến Trung Nguyên này?".
".......".
"Tính cách của ngươi thay đổi khi nào thế? Tại sao lại nóng nảy như vậy?".
".....".
"Không muốn nói cũng chẳng sao, nghỉ ngơi sớm đi". Nói rồi Tạ Niên Không rời đi.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Nhạn Thanh, cô thu mình trong một góc tối, cố gắng chợp mắt mà ngủ.
[ Sáng hôm sau ]
Vừa mới tờ mờ sáng, Nhạn Thanh đã rời khỏi phòng mình, đi đến chỗ của Tạ Niên Không và Ngụy Hiên.
"Thần quân, Ngài hãy tha lỗi cho thuộc hạ, tối qua thuộc hạ kích động quá".
Lúc này Tạ Niên Không và Ngụy Hiên đang ngồi nhăm nhi tách trà, nghe Nhạn Thanh nhận lỗi như thế, Niên Không chợt nói: "Có thể kể ta nghe đầu đuôi sự việc được rồi chứ?".
Nhạn Thanh nhanh chóng ngồi vào ghế, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Hôm qua trong lúc thuộc hạ ở đang dưỡng thương ở điện Hoả Ảnh thì nghe được tiếng động kì lạ phát ra ở tháp Tường Định, lúc đấy nội công đã hồi phục hơn một nửa nên thuộc hạ vội chạy đến xem thì phát hiện một phần tà khí thoát ra khỏi tháp. Thế là thuộc hạ nhanh chóng đuổi theo đến đây".
"Tà khí? Là của Liễu Lai Vương Châu sao?". Tạ Niên Không hỏi.
"Theo như thần thấy thì không phải, hắn đang bị phong ấn ở tháp Tường Định, không thể đẩy một phần tà khí ra khỏi người mình được".
Nhạn Thanh tiếp tục nói: "Theo như thuộc hạ nghĩ, rất có thể đó là thuộc hạ của hắn".
Ngụy Hiên chợt cười, đáp lời Nhạn Thanh: "Sao có thể được? Tà khí mà lại là thuộc hạ của đại ma đầu? Nhạn Thanh, muội có nhầm không?".
"Không đâu, lúc ở trên Thiên giới thì là tà khí hỗn loạn. Nhưng sau khi ta đuổi theo đến đây thì nó đã có một cơ thể hoàn chỉnh, chỉ có điều hình dáng mờ mờ ảo ảo, rất khó nhìn".
"Vậy lúc bọn ta đến gặp muội mà muội cứ đứng im bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, là muốn xác định phương hướng của tà khí đó sao?".
"Không sai".
"Vậy sao muội không đuổi theo?".
"Ban đầu ta cũng định đuổi theo, nhưng phát hiện ra luồng khí tức của thần quân cũng đang ở đây, nên không đuổi nữa".
"Khó khăn lắm muội mới hồi phục công lực, vậy mà lại đi xuống trần gian này. Muội có thấy mệt không? Cần ta đi mua gì cho muội ăn không?".
Tạ Niên Không liếc mắt nhìn hai người bọn họ, giữa lúc không xác định được tà khí đó là gì mà họ lại thảnh thơi bàn chuyện ăn, uống, coi bực không?.
Nhạn Thanh cảm nhận được ánh mắt không vui của Tạ Niên Không, chợt nói: "Ta không phải đứa trẻ, khi nào đói có thể tự mua mà ăn, huynh không cần lo".
"..... Vậy thôi".
Thấy được Nhạn Thanh vẫn còn điều gì khó nói trong lòng, Tạ Niên Không khẽ hỏi: "Còn gì để nói, cứ nói ra hết đi".
".... Về việc của cô nương tối hôm qua. Cô ta là....?".
"Hồ Hải Điệp, người thôn Xuân Nghiên, không phải Hàn Sơ Thi".
"Trên người cô ta không còn dấu tích của nội đan không thể chứng tỏ được cô ta không phải là Hàn Sơ Thi". Nhạn Thanh chợt nói lớn, khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu.
"Nghe rõ đây Nhạn Thanh, năm đó chính ta đã đưa nội đan cho cô ta, nó không thể biến mất mà không có dấu tích được. Vả lại Hồ Hải Điệp là con người, là con người chứ không phải hồ ly tinh". Tạ Niên Không chợt đứng dậy, quát lớn vào mặt của Nhạn Thanh.
"Ngài có gì để chứng minh? Hay Ngài đã xem cô ta là bằng hữu mới của Ngài hay là người trong mộng". Nhạn Thanh vẫn kiên quyết khẳng định những nghi ngờ của mình là đúng.