Chương : 34
May mà lúc nó tới gõ cửa thì đã lên giường giả vờ ngủ.
"Anh ? Còn chưa ngủ à ?"
Lạc Thiệu Cung đẩy cửa vào, biểu tình lại lãnh đạm hơn bình thường.
"Đến, uống thuốc đi, uống xong rồi thì ngủ một giấc, ngày mai hẳn là có thể hạ sốt.”
"A, được." Ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc trong tay nó, thành thành thật thật nuốt viên thuốc vào, lại uống nước vào.
"Tốt rồi, anh nghỉ ngơi đi."
"A ? Ngươi chờ một chút !" Nó nhanh như vậy đã muốn đi, thật sự là ngoài ý liệu của tôi, vội ôm đồm giữ lại tay nó, "Ta…. ta có hơi khó ngủ, tâm sự với ta một chút có được không ?"
Nó nhíu nhíu mày : "Nói chuyện phiếm ? Nhưng sáng sớm mai em phải đi."
"Sáng sớm, có chuyện gì sao ?"
"Em cùng Tần Du đi ra ngoài nghỉ phép, chắc là tuần sau mới về."
"Này, vậy sao ?" Tôi cúi đầu thì thào. Một tuần......
"Được rồi, ngủ ngon, anh."
"Lạc Thiệu Cung." Nhìn đến nó liền cảm thấy kích động, luống cuống tay chân ngăn chận nó bả vai đi lên đùi nó, "Ngươi trước chớ đi, ta.... ta....."
"Chuyện gì ?" Khẩu khí vẫn thực ôn nhu, nhưng ánh mắt lãnh đạm, thậm chí cũng không chịu dừng lại trên mặt tôi.
"Cái kia, cái kia......" Càng nhanh càng nói không được, đôi mắt đều đỏ cả lên.
"Nếu không có việc gì, em muốn đi ngủ." Động tác của cánh tay gỡ tôi ra cũng thực ôn nhu, nhưng là........
"Cái kia........." Đáng thương tôi cái gì cũng nói không được, chỉ có thể khóc thút thít lặp lại hai âm tiết không có ý nghĩa này, liều mạng giãy dụa muốn bắt lấy nó.
Sợ hãi nó vừa đi, về sau sẽ không bao giờ tới tìm tôi.
"Lạc Thiệu Cung...."
"Ngoan," nó sờ sờ đầu của tôi, muốn đứng dậy, "Ngoan ngoãn ngủ đi."
"Cái kia, cái kia......." Tôi chân tay luống cuống ánh mắt đỏ quạch, gắt gao túm lấy tay nó, "Ở lại cạnh ta được không, ta một người khó ngủ............"
Nó cười khổ một chút : "Anh à, người lớn như vậy, đừng giống trẻ con như vậy."
"Nhưng, cơ mà..........." Xong rồi, nước mặt thật sự rơi ra, thật sự là một tên vô dụng.........
Nó dừng dừng, dùng sức xoa xoa đầu của tôi : "Khóc cái gì, đứa ngốc, anh ngủ một mình không phải tốt sao ? Nếu em ở lại cùng anh, có lẽ sẽ làm ra chuyện kỳ quái cũng nói không chừng nha."
"Vậy làm đi," tôi cũng không biết dũng khí đâu ra nói những lời này : "Vậy làm....... đi, tùy tiện thế nào cũng được........."
"Ai, đừng đùa kiểu đó, anh không cần vì có người ở bên liền trả giá như vậy" Ấn ấn cái trán của tôi, "Được rồi, đừng náo loạn."
"Ta không phải nháo........... thật sự không sao, ngươi ở lại là được..........."
"Vì cái gì ?" Nó chuyên chú nhìn tôi.
"Bởi vì, bởi vì........ Một người ngủ thì sẽ lạnh............"
Miệng thật sự là không chịu thua kém, tôi thật muốn khóc.
"A, vậy mở lò sưởi lớn một chút không phải tốt rồi sao ?"
"Không giống như vậy, không giống như vậy....." Tôi liều mạng nghĩ muốn lấy cớ. "Ta đang bệnh, ngươi đêm nay chăm sóc ta không được sao ?"
"À......" Nó kéo dài giọng, "Được rồi."
Nó thay đồ rồi đi vào trong chăm, nhưng cũng không ôm lấy tôi giống như trước kia, lãnh đạm nghiêng người đưa lưng về phía tôi làm tôi một trận thất vọng.
Cũng không phải làm chuyện tính làm sao ?
Trước kia rõ ràng thích đến vậy, chỉ cần ngủ cùng giường, nó liền nhất định nhịn không được. Tôi quả nhiên, đã không có lực hấp dẫn gì sao ? Vốn đang nghĩ muốn, dùng thân thể đem nó cướp về, cơ mà nó dường như một chút hứng thú cũng không có.
Lấy dững khí hướng nó nhích lại gần "Lạc Thiệu Cung....."
"Hửm ?" Thanh âm mơ hồ hình như đang ngủ.
"Ngươi muốn ngủ sao ?"
"Ừm....."
Không hy vọng.......
"Lạc Thiệu Cung à."
"Ừm ?"
"Ngươi xích lại đây được không ?"
"Chuyện gì ?" Nó thanh âm vẫn lười biếng, xoay người nhưng thật ra xoay chuyển rất nhanh.
"Ngươi...... ngươi ôm lấy ta được không ? Có hơi lạnh." May mà đèn đã tắt, nó không nhìn thấy cái mặt đang đỏ lên của tôi.
Bị nó kéo vào trong lồng ngực, kề sát cái ngực rắn chắn ấm áp liền cảm thấy thực an tâm, tôi nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ của nó.
Thực ấm áp, nếu có thể cứ được ôm như vậy là tốt rồi.
Nhưng nó cũng chỉ là ôm thôi, hoàn toàn không có động tác làm bước tiếp theo.
"Lạc Thiệu Cung à, người là không phải thực khổ sở sao ?"
"Ừm.... có chuyện gì muốn nói với em à ?"
"........ Ngươi........ ngươi lạnh không ?"
"Hoàn hảo."
Cuối cùng lại trầm mặc.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ tôi phải chủ động đi hấp dẫn nó sao ?
Ngày mai nó sẽ cùng Tần Du đi rồi, sau khi trở về sẽ đối với tôi lãnh đạm hơn, càng không có hứng thú. Tôi không còn có cơ hội nữa.
"Lạc Thiệu Cung à........."
Nó trầm ổn hô hấp, không có phản ứng.
Lúc này thật sự đang ngủ.
Tôi tiến lại gần, ở trên mặt nó nhẹ nhàng hôn một chút : "Lạc Thiệu Cung à..........."
Vẫn ngủ ngon.
Biết nó đối với chuyện xảy ra đã toàn bộ không hay biết, lá gan của tôi mới chậm rãi nổi lên.
Lại trộm hôn hôn cái trán của nó. Lạc Thiệu Cung à...........
Sau đó là cái mũi, đôi môi, cái cằm.........
"Lạc Thiệu Cung à..........."
Ta thích ngươi.
Rất thích. Cho nên ngươi cũng thích ta được không ? Ta sẽ tốt như Tần Du, ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc tốt ngươi, ta biết sở thích của ngươi, ta sẽ đem cả cà rốt với tiêu mà ngươi ghét đi ăn hết, ta còn giúp ngươi lột quả nho.....
"Ta.... ta thích ngươi."
Đáng thương tôi chỉ có khả năng lúc nó ngủ không nghe được mới có dũng khí nhỏ giọng nói ra.
"Thật sự rất thích...... Ngươi không cần cùng Tần Du đi được không ? Ở lại bên ta....... Ta cũng thể đi nghỉ lễ với ngươi, ta có để dành đủ tiền tiêu vặt..........."
Xong rồi, nước mắt nước mũi cố khống chế cũng không được, rơi xuống làm dơ hết mặt của nó.
"Lạc Thiệu Cung.......... ta thực thích ngươi, cùng ta kết giao được không ?"
Cuối cùng đã nói ra, tuy rằng âm lượng giống như muỗi kêu. Nhưng........ Nhưng nó không nghe được.
Tôi còn không có đủ dũng khí đánh thức nó để nói.
"Lạc Thiệu Cung à, ta rất thích ngươi, từ trước đã rất thích..... chính là vẫn không biết............ ta là anh trai ngươi........... anh trai thích em trai, hình như rất kỳ quái, nhưng..... nhưng không có cách nào.........." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính mình cũng nghe không được.
"Phải không ?"
"Đúng vậy............ Hửm ? ................................"
"Thật vậy sao ?"
"Ngươi.......... ngươi như thế nào đột nhiên tỉnh lại ?" Lần thứ hai nói lắp.
"Có con heo nhỏ cứ ở bên cạnh lỗ tai của em khóc hoài khóc hoài, em tỉnh không được mới lạ."
"Đến."
Đèn đột nhiên bị mở lên, tôi không thích ứng nheo mắt lại.
"Ngồi xuống, cho em nhìn rõ một chút. Ai.... khóc đến xấu thế này."
Tôi khó khăn gục đầu xuống.
"Anh thích em ?"
Nhãn tình cố mở, tôi thần tình đỏ bừng, chăm chú nhìn nó mới gật gật đầu.
"Là thích kiểu anh em phải không ? Hay là người yêu ?"
"........... người yêu."
"Đã yêu lâu lắm rồi ?"
".......... Đúng, đúng vậy." Đầu nâng không nổi.
"Kia hẳn là phải nói với em thế nào ?" Nó bình tĩnh đến bực mình.
".... Ta........... Ta.............."
"Ừm ?"
"..............."
"A, không nói nên lời cũng không sao, dù sao em cũng đang hao tổn tâm trí. Chọn Tần Du thì tốt rồi, hay là chọn cô ấy ? Cô ấy chính là thực thẳng thắn, hơn nữa lại thông minh, chơ tới bây giờ cũng không phải đoán tâm tư của cô ấy, cùng cô ấy bêb nhau thực nhẹ nhàng vui vẻ....."
"Đương nhiên là chọn ta !"
"A ?" Nó chậm rãi lộ ra nụ cười tươi, "Như vậy sao....... Chờ ta suy nghĩ một chút."
Vẫn muốn suy nghĩ sao ?
"Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, so với Tần Du còn tốt hơn nhiều, ta chỉ thích một mình ngươi.... ta nhất định sẽ không cho ngươi thương tâm..... cái kia.... ta về sau sẽ nấu cơm cho ngươi ăn........ ta biết khẩu vị của ngươi nha, ta............ tiền tiêu vặt ta kiếm được cũng đều có thể cho ngươi............"
Nụ cười trên mặt Lạc Thiệu Cung càng lúc càng lớn.
"Ngươi muốn đi đâu chơi ta đều có thể cùng ngươi, có người khi dễ ngươi ta sẽ thay ngươi đánh hắn, còn có....... còn có........ nếu ngươi cảm thấy cô đơn, ta về sau mỗi tuần đều đến trường thăm ngươi, mang cho ngươi đồ ăn ngon, ta......."
Môi bị nhẹ nhàng hôn một chút, tôi dừng lại căng thẳng nhìn nó.
"Còn có gì nào ?" Nó trong ánh mắt tràn đầy đều là ý cười, hẳn là do tôi cung cấp mọi ưu đãi, thấy vừa lòng. "Mấy cái này nghe cũng được, cơ mà....... sẽ phải cân nhắc ký càng, hoặc chờ lâu lắm mới làm...... anh à, giờ anh cũng không thể thực hiện chứng minh cho em xem à ?"
Người này dù bận vẫn ung dụng tựa vào đầu giường, duỗi thẳng hai cái chân dài, tôi ngồi chồm hỗm trên đùi nó nhìn cái đầu gối, nó cười đến mê người : "Anh à, được không ? Nhìn biểu hiện đêm nay của anh...."
Sau đó cư nhiên đưa tay tự cởi vào nút áo trên người, tư thái siêu cấp phiến tình.
Này, đây là hấp dẫn tôi sao ?
Đối diện với nam nhân dung nhan mỹ mạo như diễn viên điện ảnh, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng.
"Anh không phải thích em sao ? Kia nói thích em, nên làm như thế nào ? A...."
Nhắm mắt nâng lấy mặt Lạc Thiệu Cung, dùng sức đi tới, tuy rằng răng nhanh bị đụng phải ông ông tác hưởng, vẫn kiên trì không ngừg hôn nó.
Căn cắn đôi môi hơi mỏng, đầu lưỡi cũng thuận lợi đi vào, đáng tiếc sau khi đi vào bởi vì kỹ xảo cụ thể không nắm được, ngây người nửa phút mới nhớ tới, lên nên cuốn lấy đầu lưỡi của nó sao ? Được.........
Tôi hôn đến cố sức như vậy, tên vô lại này cư nhiên không có nửa điểm say mê, còn buồn cười không ngừng.
Tuy rằng trước kia đã làm nhiều nhu vậy, đối với ngươi nhiệm vụ chủ yếu vẫn không thay đổi, chỉ thét chói tai rồi bị ăn, một chút kinh nghiệm tán tỉnh cũng chưa học được.
Hiện tại đối với cái tên thấy thế nào cũng là cực phẩm, tôi chỉ có thể dựa vào bản năng nam tính làm việc, áp dụng phong cách dã thú tiến công, hôn đến mức mặt nó toàn nước miếng.
"Ừm, tốt lắm......." Vẻ mặt của nó tựa hồ còn đang hưởng thụ, một bên giành giật từng giây cởi áo ngủ của tôi. Cơ mà còn hơn tình dục quấn thân, nó thoạt nhìn giống như là đang dung túng chó cưng liếm tới liếm lui chủ nhân.
Trước cứ mặc kệ nó cảm giác thế nào, dù sao tôi là thú tính quá, bắt đầu cởi áo ngủ của nó, đối với bộ ngực của nó liền giở trò, tay miệng cùng sử dụng. Trên đỉnh đầu thanh âm cường lực nhẫn nại (mặc kệ kia rốt cuộc là kích động đến muốn rên rỉ, hay là muốn cười lại không dám cười) lại kích thích tôi đến mức trình độ hưng phấn tăng lên mấy phần, đầu não nóng lên động thủ đem quần ngủ của nó một phen cởi ra.
"Hả............" Cảnh tượng trước mắt làm cho tôi không thể không chần chừ một chút.
Trước kia không có gần gũi như vậy để nghiên cứu.... cái này, so với của tôi....... quả nhiên là có khác một chút........
Tôi sẽ bị chết nghẹn sao ?
Ai, mặc kệ, lúc trước nó như vậy đối với tôi, tôi không phải đều là vô cùng thoải mái sao ? Tuy rằng tôi không có loại kỹ thuật tốt như nó, nhưng là ít nhất cũng có cảm thấy high hả ?
Quyết định thật nhanh, miệng mở lớn cắn một cái..... a.... không, phải là ngậm mới đúng.......
Sau đó rõ ràng nghe được Lạc Thiệu Cung hớp hơi lạnh một cái.
Nhưng như vậy còn có phản ứng sao ?
Miệng nhồi cái loại gì đó, ngay cả hô hấp đều khó khăn, lại càng không muốn nói làm cái cái gì yêu cầu động tác khoang miệng cao độ. Đợi một hồi lâu tôi mới chậm rãi đi tới, bắt đầu miễn cưỡi động đậy miệng.
Lạc Thiệu Cung đột nhiên run rẩy một chút : "Anh, anh à....."
Gì, bắt đầu có cảm giác rồi à ?
Tiếp theo lại là chấn động trên diện rộng : "Anh à..... em nói..... oa a..... em thừa nhận anh vẫn có thiên phú, nhưng mà......... ô............. anh trước tiên có thể thu lỏng răng ra được không ?
= =-||
Cảm giác bị chọc tới yết hầu thực khổ sở, động tác vất vả, nhịn không được nâng ánh mắt lên nhìn Lạc Thiệu Cung, hắn nếu nửa điểm phản ứng cũng không có thì tôi đây không phải quá mất đánh bại ?
"Anh à," thanh âm thôi miêng, ngón tay theo bả vai của tôi bắt đầu chậm rãi đi xuống, một tấc vuốt ve da thịt trên lưng tôi. "Đừng có ngừng ........"
Ghé vào giữa hai chân nó, nơm nớp lo sợ cảm giác được đôi tay nó, một đường vuốt ve xoa nắn đến phần eo dưới, sao đó tiến vào trong cốc.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Ô......"
Miệng bị nhồi cũng thực vất vả, mặt sau lại bị ngón tay nó nhét vào, cao thấp cùng nhau bị xâm phạm làm cho trên lưng từng đợt run lên, rõ ràng một chút cũng không thoải mai, vật ngay trước vẫn không chịu thua kém dâng trào đi lên.
"Ngoan, thắt lưng nâng lên một chút."
Cố hết sức hàm chứa vật nóng cháy trướng đại của nó, miệng vừa chua vừa xót vừa ngứa. Phía sau lại bị khai phá, lúc ngón tay thứ ba chen vào lưng đã yếu đuối, nhịn không được chân run rẩy ôm lấy nó.
"Được rồi." Một tay nâng cằm của tôi, đột nhiên hút ra. Sau đó đem tôi ôm lấy, tách ra chân ngồi lên dựa lưng vào người nó.
"Anh à, anh rất tuyệt nha," môi tiến lại không chút khách khí hôn một cái thiệt sâi, chặt chẽ cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, dây dưa đến mức tôi thiếu chút nữa không thở nổi, "Tiếp tục làm chuyện lớn hơn được không ?"
Nó vừa ôn nhu xoa xoa mặt tôi, vừa lộ ra nụ cười chẳng chút hảo ý : "Chính mình ngồi lên, có được không ?"
"!"
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ vừa rồi mém chút nữa đem tôi nghẹn chết đi, hàm đã chứa không nổi cái vật đi. Muốn......... muốn tôi chính mình đưa nó........
Tôi rụt lại một chút.
Cơ mà tên kia cứ đưa ánh mắt vô tội xem "biểu hiện" của tôi.
Bất cứ giá nào ! Mắt nhắm lại, bắt lấy bả vai nó, nâng thắt lưng liền đặt mông ngồi lên.
"Ô oa !" Kẻ kêu thảm thiết đó không phải tôi mà là nó.
"Anh, anh à........." Nó vẻ mặt vặn vẹo cười khổ, "Anh muốn phế em sao ? Chuẩn bị không tốt như vậy thì....."
"Anh ? Còn chưa ngủ à ?"
Lạc Thiệu Cung đẩy cửa vào, biểu tình lại lãnh đạm hơn bình thường.
"Đến, uống thuốc đi, uống xong rồi thì ngủ một giấc, ngày mai hẳn là có thể hạ sốt.”
"A, được." Ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc trong tay nó, thành thành thật thật nuốt viên thuốc vào, lại uống nước vào.
"Tốt rồi, anh nghỉ ngơi đi."
"A ? Ngươi chờ một chút !" Nó nhanh như vậy đã muốn đi, thật sự là ngoài ý liệu của tôi, vội ôm đồm giữ lại tay nó, "Ta…. ta có hơi khó ngủ, tâm sự với ta một chút có được không ?"
Nó nhíu nhíu mày : "Nói chuyện phiếm ? Nhưng sáng sớm mai em phải đi."
"Sáng sớm, có chuyện gì sao ?"
"Em cùng Tần Du đi ra ngoài nghỉ phép, chắc là tuần sau mới về."
"Này, vậy sao ?" Tôi cúi đầu thì thào. Một tuần......
"Được rồi, ngủ ngon, anh."
"Lạc Thiệu Cung." Nhìn đến nó liền cảm thấy kích động, luống cuống tay chân ngăn chận nó bả vai đi lên đùi nó, "Ngươi trước chớ đi, ta.... ta....."
"Chuyện gì ?" Khẩu khí vẫn thực ôn nhu, nhưng ánh mắt lãnh đạm, thậm chí cũng không chịu dừng lại trên mặt tôi.
"Cái kia, cái kia......" Càng nhanh càng nói không được, đôi mắt đều đỏ cả lên.
"Nếu không có việc gì, em muốn đi ngủ." Động tác của cánh tay gỡ tôi ra cũng thực ôn nhu, nhưng là........
"Cái kia........." Đáng thương tôi cái gì cũng nói không được, chỉ có thể khóc thút thít lặp lại hai âm tiết không có ý nghĩa này, liều mạng giãy dụa muốn bắt lấy nó.
Sợ hãi nó vừa đi, về sau sẽ không bao giờ tới tìm tôi.
"Lạc Thiệu Cung...."
"Ngoan," nó sờ sờ đầu của tôi, muốn đứng dậy, "Ngoan ngoãn ngủ đi."
"Cái kia, cái kia......." Tôi chân tay luống cuống ánh mắt đỏ quạch, gắt gao túm lấy tay nó, "Ở lại cạnh ta được không, ta một người khó ngủ............"
Nó cười khổ một chút : "Anh à, người lớn như vậy, đừng giống trẻ con như vậy."
"Nhưng, cơ mà..........." Xong rồi, nước mặt thật sự rơi ra, thật sự là một tên vô dụng.........
Nó dừng dừng, dùng sức xoa xoa đầu của tôi : "Khóc cái gì, đứa ngốc, anh ngủ một mình không phải tốt sao ? Nếu em ở lại cùng anh, có lẽ sẽ làm ra chuyện kỳ quái cũng nói không chừng nha."
"Vậy làm đi," tôi cũng không biết dũng khí đâu ra nói những lời này : "Vậy làm....... đi, tùy tiện thế nào cũng được........."
"Ai, đừng đùa kiểu đó, anh không cần vì có người ở bên liền trả giá như vậy" Ấn ấn cái trán của tôi, "Được rồi, đừng náo loạn."
"Ta không phải nháo........... thật sự không sao, ngươi ở lại là được..........."
"Vì cái gì ?" Nó chuyên chú nhìn tôi.
"Bởi vì, bởi vì........ Một người ngủ thì sẽ lạnh............"
Miệng thật sự là không chịu thua kém, tôi thật muốn khóc.
"A, vậy mở lò sưởi lớn một chút không phải tốt rồi sao ?"
"Không giống như vậy, không giống như vậy....." Tôi liều mạng nghĩ muốn lấy cớ. "Ta đang bệnh, ngươi đêm nay chăm sóc ta không được sao ?"
"À......" Nó kéo dài giọng, "Được rồi."
Nó thay đồ rồi đi vào trong chăm, nhưng cũng không ôm lấy tôi giống như trước kia, lãnh đạm nghiêng người đưa lưng về phía tôi làm tôi một trận thất vọng.
Cũng không phải làm chuyện tính làm sao ?
Trước kia rõ ràng thích đến vậy, chỉ cần ngủ cùng giường, nó liền nhất định nhịn không được. Tôi quả nhiên, đã không có lực hấp dẫn gì sao ? Vốn đang nghĩ muốn, dùng thân thể đem nó cướp về, cơ mà nó dường như một chút hứng thú cũng không có.
Lấy dững khí hướng nó nhích lại gần "Lạc Thiệu Cung....."
"Hửm ?" Thanh âm mơ hồ hình như đang ngủ.
"Ngươi muốn ngủ sao ?"
"Ừm....."
Không hy vọng.......
"Lạc Thiệu Cung à."
"Ừm ?"
"Ngươi xích lại đây được không ?"
"Chuyện gì ?" Nó thanh âm vẫn lười biếng, xoay người nhưng thật ra xoay chuyển rất nhanh.
"Ngươi...... ngươi ôm lấy ta được không ? Có hơi lạnh." May mà đèn đã tắt, nó không nhìn thấy cái mặt đang đỏ lên của tôi.
Bị nó kéo vào trong lồng ngực, kề sát cái ngực rắn chắn ấm áp liền cảm thấy thực an tâm, tôi nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ của nó.
Thực ấm áp, nếu có thể cứ được ôm như vậy là tốt rồi.
Nhưng nó cũng chỉ là ôm thôi, hoàn toàn không có động tác làm bước tiếp theo.
"Lạc Thiệu Cung à, người là không phải thực khổ sở sao ?"
"Ừm.... có chuyện gì muốn nói với em à ?"
"........ Ngươi........ ngươi lạnh không ?"
"Hoàn hảo."
Cuối cùng lại trầm mặc.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ tôi phải chủ động đi hấp dẫn nó sao ?
Ngày mai nó sẽ cùng Tần Du đi rồi, sau khi trở về sẽ đối với tôi lãnh đạm hơn, càng không có hứng thú. Tôi không còn có cơ hội nữa.
"Lạc Thiệu Cung à........."
Nó trầm ổn hô hấp, không có phản ứng.
Lúc này thật sự đang ngủ.
Tôi tiến lại gần, ở trên mặt nó nhẹ nhàng hôn một chút : "Lạc Thiệu Cung à..........."
Vẫn ngủ ngon.
Biết nó đối với chuyện xảy ra đã toàn bộ không hay biết, lá gan của tôi mới chậm rãi nổi lên.
Lại trộm hôn hôn cái trán của nó. Lạc Thiệu Cung à...........
Sau đó là cái mũi, đôi môi, cái cằm.........
"Lạc Thiệu Cung à..........."
Ta thích ngươi.
Rất thích. Cho nên ngươi cũng thích ta được không ? Ta sẽ tốt như Tần Du, ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc tốt ngươi, ta biết sở thích của ngươi, ta sẽ đem cả cà rốt với tiêu mà ngươi ghét đi ăn hết, ta còn giúp ngươi lột quả nho.....
"Ta.... ta thích ngươi."
Đáng thương tôi chỉ có khả năng lúc nó ngủ không nghe được mới có dũng khí nhỏ giọng nói ra.
"Thật sự rất thích...... Ngươi không cần cùng Tần Du đi được không ? Ở lại bên ta....... Ta cũng thể đi nghỉ lễ với ngươi, ta có để dành đủ tiền tiêu vặt..........."
Xong rồi, nước mắt nước mũi cố khống chế cũng không được, rơi xuống làm dơ hết mặt của nó.
"Lạc Thiệu Cung.......... ta thực thích ngươi, cùng ta kết giao được không ?"
Cuối cùng đã nói ra, tuy rằng âm lượng giống như muỗi kêu. Nhưng........ Nhưng nó không nghe được.
Tôi còn không có đủ dũng khí đánh thức nó để nói.
"Lạc Thiệu Cung à, ta rất thích ngươi, từ trước đã rất thích..... chính là vẫn không biết............ ta là anh trai ngươi........... anh trai thích em trai, hình như rất kỳ quái, nhưng..... nhưng không có cách nào.........." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính mình cũng nghe không được.
"Phải không ?"
"Đúng vậy............ Hửm ? ................................"
"Thật vậy sao ?"
"Ngươi.......... ngươi như thế nào đột nhiên tỉnh lại ?" Lần thứ hai nói lắp.
"Có con heo nhỏ cứ ở bên cạnh lỗ tai của em khóc hoài khóc hoài, em tỉnh không được mới lạ."
"Đến."
Đèn đột nhiên bị mở lên, tôi không thích ứng nheo mắt lại.
"Ngồi xuống, cho em nhìn rõ một chút. Ai.... khóc đến xấu thế này."
Tôi khó khăn gục đầu xuống.
"Anh thích em ?"
Nhãn tình cố mở, tôi thần tình đỏ bừng, chăm chú nhìn nó mới gật gật đầu.
"Là thích kiểu anh em phải không ? Hay là người yêu ?"
"........... người yêu."
"Đã yêu lâu lắm rồi ?"
".......... Đúng, đúng vậy." Đầu nâng không nổi.
"Kia hẳn là phải nói với em thế nào ?" Nó bình tĩnh đến bực mình.
".... Ta........... Ta.............."
"Ừm ?"
"..............."
"A, không nói nên lời cũng không sao, dù sao em cũng đang hao tổn tâm trí. Chọn Tần Du thì tốt rồi, hay là chọn cô ấy ? Cô ấy chính là thực thẳng thắn, hơn nữa lại thông minh, chơ tới bây giờ cũng không phải đoán tâm tư của cô ấy, cùng cô ấy bêb nhau thực nhẹ nhàng vui vẻ....."
"Đương nhiên là chọn ta !"
"A ?" Nó chậm rãi lộ ra nụ cười tươi, "Như vậy sao....... Chờ ta suy nghĩ một chút."
Vẫn muốn suy nghĩ sao ?
"Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, so với Tần Du còn tốt hơn nhiều, ta chỉ thích một mình ngươi.... ta nhất định sẽ không cho ngươi thương tâm..... cái kia.... ta về sau sẽ nấu cơm cho ngươi ăn........ ta biết khẩu vị của ngươi nha, ta............ tiền tiêu vặt ta kiếm được cũng đều có thể cho ngươi............"
Nụ cười trên mặt Lạc Thiệu Cung càng lúc càng lớn.
"Ngươi muốn đi đâu chơi ta đều có thể cùng ngươi, có người khi dễ ngươi ta sẽ thay ngươi đánh hắn, còn có....... còn có........ nếu ngươi cảm thấy cô đơn, ta về sau mỗi tuần đều đến trường thăm ngươi, mang cho ngươi đồ ăn ngon, ta......."
Môi bị nhẹ nhàng hôn một chút, tôi dừng lại căng thẳng nhìn nó.
"Còn có gì nào ?" Nó trong ánh mắt tràn đầy đều là ý cười, hẳn là do tôi cung cấp mọi ưu đãi, thấy vừa lòng. "Mấy cái này nghe cũng được, cơ mà....... sẽ phải cân nhắc ký càng, hoặc chờ lâu lắm mới làm...... anh à, giờ anh cũng không thể thực hiện chứng minh cho em xem à ?"
Người này dù bận vẫn ung dụng tựa vào đầu giường, duỗi thẳng hai cái chân dài, tôi ngồi chồm hỗm trên đùi nó nhìn cái đầu gối, nó cười đến mê người : "Anh à, được không ? Nhìn biểu hiện đêm nay của anh...."
Sau đó cư nhiên đưa tay tự cởi vào nút áo trên người, tư thái siêu cấp phiến tình.
Này, đây là hấp dẫn tôi sao ?
Đối diện với nam nhân dung nhan mỹ mạo như diễn viên điện ảnh, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng.
"Anh không phải thích em sao ? Kia nói thích em, nên làm như thế nào ? A...."
Nhắm mắt nâng lấy mặt Lạc Thiệu Cung, dùng sức đi tới, tuy rằng răng nhanh bị đụng phải ông ông tác hưởng, vẫn kiên trì không ngừg hôn nó.
Căn cắn đôi môi hơi mỏng, đầu lưỡi cũng thuận lợi đi vào, đáng tiếc sau khi đi vào bởi vì kỹ xảo cụ thể không nắm được, ngây người nửa phút mới nhớ tới, lên nên cuốn lấy đầu lưỡi của nó sao ? Được.........
Tôi hôn đến cố sức như vậy, tên vô lại này cư nhiên không có nửa điểm say mê, còn buồn cười không ngừng.
Tuy rằng trước kia đã làm nhiều nhu vậy, đối với ngươi nhiệm vụ chủ yếu vẫn không thay đổi, chỉ thét chói tai rồi bị ăn, một chút kinh nghiệm tán tỉnh cũng chưa học được.
Hiện tại đối với cái tên thấy thế nào cũng là cực phẩm, tôi chỉ có thể dựa vào bản năng nam tính làm việc, áp dụng phong cách dã thú tiến công, hôn đến mức mặt nó toàn nước miếng.
"Ừm, tốt lắm......." Vẻ mặt của nó tựa hồ còn đang hưởng thụ, một bên giành giật từng giây cởi áo ngủ của tôi. Cơ mà còn hơn tình dục quấn thân, nó thoạt nhìn giống như là đang dung túng chó cưng liếm tới liếm lui chủ nhân.
Trước cứ mặc kệ nó cảm giác thế nào, dù sao tôi là thú tính quá, bắt đầu cởi áo ngủ của nó, đối với bộ ngực của nó liền giở trò, tay miệng cùng sử dụng. Trên đỉnh đầu thanh âm cường lực nhẫn nại (mặc kệ kia rốt cuộc là kích động đến muốn rên rỉ, hay là muốn cười lại không dám cười) lại kích thích tôi đến mức trình độ hưng phấn tăng lên mấy phần, đầu não nóng lên động thủ đem quần ngủ của nó một phen cởi ra.
"Hả............" Cảnh tượng trước mắt làm cho tôi không thể không chần chừ một chút.
Trước kia không có gần gũi như vậy để nghiên cứu.... cái này, so với của tôi....... quả nhiên là có khác một chút........
Tôi sẽ bị chết nghẹn sao ?
Ai, mặc kệ, lúc trước nó như vậy đối với tôi, tôi không phải đều là vô cùng thoải mái sao ? Tuy rằng tôi không có loại kỹ thuật tốt như nó, nhưng là ít nhất cũng có cảm thấy high hả ?
Quyết định thật nhanh, miệng mở lớn cắn một cái..... a.... không, phải là ngậm mới đúng.......
Sau đó rõ ràng nghe được Lạc Thiệu Cung hớp hơi lạnh một cái.
Nhưng như vậy còn có phản ứng sao ?
Miệng nhồi cái loại gì đó, ngay cả hô hấp đều khó khăn, lại càng không muốn nói làm cái cái gì yêu cầu động tác khoang miệng cao độ. Đợi một hồi lâu tôi mới chậm rãi đi tới, bắt đầu miễn cưỡi động đậy miệng.
Lạc Thiệu Cung đột nhiên run rẩy một chút : "Anh, anh à....."
Gì, bắt đầu có cảm giác rồi à ?
Tiếp theo lại là chấn động trên diện rộng : "Anh à..... em nói..... oa a..... em thừa nhận anh vẫn có thiên phú, nhưng mà......... ô............. anh trước tiên có thể thu lỏng răng ra được không ?
= =-||
Cảm giác bị chọc tới yết hầu thực khổ sở, động tác vất vả, nhịn không được nâng ánh mắt lên nhìn Lạc Thiệu Cung, hắn nếu nửa điểm phản ứng cũng không có thì tôi đây không phải quá mất đánh bại ?
"Anh à," thanh âm thôi miêng, ngón tay theo bả vai của tôi bắt đầu chậm rãi đi xuống, một tấc vuốt ve da thịt trên lưng tôi. "Đừng có ngừng ........"
Ghé vào giữa hai chân nó, nơm nớp lo sợ cảm giác được đôi tay nó, một đường vuốt ve xoa nắn đến phần eo dưới, sao đó tiến vào trong cốc.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Ô......"
Miệng bị nhồi cũng thực vất vả, mặt sau lại bị ngón tay nó nhét vào, cao thấp cùng nhau bị xâm phạm làm cho trên lưng từng đợt run lên, rõ ràng một chút cũng không thoải mai, vật ngay trước vẫn không chịu thua kém dâng trào đi lên.
"Ngoan, thắt lưng nâng lên một chút."
Cố hết sức hàm chứa vật nóng cháy trướng đại của nó, miệng vừa chua vừa xót vừa ngứa. Phía sau lại bị khai phá, lúc ngón tay thứ ba chen vào lưng đã yếu đuối, nhịn không được chân run rẩy ôm lấy nó.
"Được rồi." Một tay nâng cằm của tôi, đột nhiên hút ra. Sau đó đem tôi ôm lấy, tách ra chân ngồi lên dựa lưng vào người nó.
"Anh à, anh rất tuyệt nha," môi tiến lại không chút khách khí hôn một cái thiệt sâi, chặt chẽ cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, dây dưa đến mức tôi thiếu chút nữa không thở nổi, "Tiếp tục làm chuyện lớn hơn được không ?"
Nó vừa ôn nhu xoa xoa mặt tôi, vừa lộ ra nụ cười chẳng chút hảo ý : "Chính mình ngồi lên, có được không ?"
"!"
Tôi nuốt nước miếng, nghĩ vừa rồi mém chút nữa đem tôi nghẹn chết đi, hàm đã chứa không nổi cái vật đi. Muốn......... muốn tôi chính mình đưa nó........
Tôi rụt lại một chút.
Cơ mà tên kia cứ đưa ánh mắt vô tội xem "biểu hiện" của tôi.
Bất cứ giá nào ! Mắt nhắm lại, bắt lấy bả vai nó, nâng thắt lưng liền đặt mông ngồi lên.
"Ô oa !" Kẻ kêu thảm thiết đó không phải tôi mà là nó.
"Anh, anh à........." Nó vẻ mặt vặn vẹo cười khổ, "Anh muốn phế em sao ? Chuẩn bị không tốt như vậy thì....."