Chương 35: Thâm Sâu
Lưu Ngọc Luy đối với lời khen không ngớt miệng của Jo Seo Yun, có chút khinh bỉ. Tuy cách một cái màn hình, ekip cũng đã chỉnh sửa hình ảnh lại cho đẹp hơn, thêm filter thêm hiệu ứng lấp lánh, làm cậu nhìn giống tomboy hơn là con trai. Nhưng ai tinh ý sẽ phát hiện cậu là nam ngay thôi, bởi đặc điểm nhận biết của nam giới, cậu không hề giấu.
Nhưng phải công nhận, kĩ thuật chỉnh hình của chương trình truyền hình thật là đỉnh của chóp, biết bao nhiêu fan nhận không ra Idol của mình là chuyện có thật.
Còn Jo Seo Yun…
Nhìn phát biết ngay là trai thẳng thẳng nam.
Jo Seo Yun luyên thuyên không dứt, dùng những từ ngữ mĩ miều và tán dương hết mức để hình dung “Chị gái”, còn nói nếu người kia debut, cậu ta sẽ trở thành fan cứng đệ nhất.
Ở tuổi này của thanh thiếu niên, thần tượng một hay hai cô người mẫu hoặc diễn viên xinh đẹp là hiển nhiên. Jo Seo Yun cũng có thẩm mỹ riêng, có thể nói là hoàn toàn trái ngược với Giang Noah, cậu ta ngây ngô hơn nhiều, thích bạn gái kiểu đáng yêu hồn nhiên nhỏ bé cần cậu ta chở che bảo vệ.
“…Giọng hát cũng dễ thương quá trời!”
Lưu Ngọc Luy cúi đầu lùa cơm, hoàn toàn không có ý nhắc nhở cho cậu ta hay, người trong ti vi là cậu. Vì khi xem hết tập này, cậu ta sẽ biết.
Rồi Jo Seo Yun sẽ cảm nhận được đòn hiểm của xã hội.
Choi Kwan và quản gia thấy cậu chủ vui sướng khi người gặp họa, cười âm hiểm, còn đáng sợ hơn lúc trước chỉ biết hằn hộc, phồng mang trợn má. Hai người cũng không muốn nhắc nhở tên não phẳng nào đó, cúi đầu ăn cơm.
Đồ ăn hôm nay là do chính tay cậu chủ làm, không phải ngày nào bọn họ cũng được thưởng thức tay nghề độc lạ này đâu.
Lưu Ngọc Luy ăn no, xoay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đứng lên đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu cơm.
Vừa mới mang giày vào, đã nghe được tiếng la thất thanh của Jo Seo Yun, dựa vào độ cao vút của âm thanh có thể nghe ra được tâm trạng bất ổn của cậu chàng vừa bị vỡ mộng.
Cậu che miệng cười ha ha, mở cửa bước ra khỏi nhà.
Vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một bóng dáng, đang đứng ngoài cổng lớn.
“Bé yêu, ăn cơm chưa em?”
Giang Noah trên tay cầm điếu thuốc đang hút được một nửa, thấy cậu nhăn mặt với mình, lập tức dập tắt khói thuốc, ném vào sọt rác, không hề tiếc dù loại thuốc này có đắt tiền cỡ nào. Nếu hắn có mang theo nước hoa hay xịt khử mùi, chắc chắn sẽ xịt vài cái cho bay mùi thuốc lá.
Hắn định hút xong một điếu thì đi ngay, nhưng thấy cậu đi ra đây, nhịn không được mồm, muốn nói vài câu với cậu.
Hắn nhớ mình vẫn chưa xin lỗi đàng hoàng về chuyện đã giấu. Không phải hắn không muốn nói cho cậu biết, Idol mà cậu ngày nhớ đêm mong chính là hắn. Một phần là vì chưa tìm được cơ hội, phần nhiều là sợ cậu từ fan biến thành antifan, mối quan hệ của hai người trước đây đã kém, cậu ghét hắn như vậy. Hắn sợ nói ra hiệu quả sẽ ngược hướng, từ ghét biến thành có hận thù với hắn.
Lưu Ngọc Luy trước kia không đu Idol, chỉ đu Lương Hàn Văn, trong mắt trong lòng chỉ có một mình anh ta.
“Ăn rồi…Anh có muốn vô nhà ngồi chơi xíu hong?”
Lưu Ngọc Luy tuy còn lóng ngóng và e ngại chuyện Idol xa tận chân trời thật ra là anh trai mình, cũng từng mắng người ta là hàng fake, làm cậu muốn đội quần. Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dỗi, chứ không hề ghét, kể cả lúc bị hôn.
“…” Sao hắn nỡ từ chối đây.
Giang Noah ít khi ra vào nhà họ Lưu bởi vì xung quanh hắn có rất nhiều nhà báo săn tin, hắn là người của công chúng, nên cũng muốn tị hiềm, tránh liên quan đến xã hội đen.
Nghe nhạc không nghe đời tư, nhưng xã hội này ít ai mà có suy nghĩ như vậy, làm chuyện xấu tất bị lên án, hoặc tẩy chay. Hắn thừa nhận mình không mấy tốt đẹp, nhưng chưa từng làm ra chuyện phạm pháp, có thì cũng là tự vệ chính đáng.
Vài phút trước hắn kịp thời xử lý mấy tên cầm súng đang rình rập trước cổng nhà. Vừa mới báo cảnh sát xong, giao hung phạm cho Cha Hoon bọn họ, hắn lại thấy Lưu Ngọc Luy từ trong nhà bước ra ngoài, định hút một điếu rồi về nhà tắm rửa.
Nhưng ý định không theo kịp biến hóa, đã thấy Lưu Ngọc Luy, nhìn cậu bẽn lẽn mở cửa chào đón mình, lời từ chối đến bên miệng lại thành nghĩa khác: “Ừ, anh ghé chơi xíu.” Hắn biết bé yêu không chỉ điệu đà mà còn sạch sẽ, sợ cậu ngửi thấy mùi máu trên người nên nhịn không đến gần.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy hắn không cợt nhã như bình thường, trầm tính hơn, giống như có tâm sự.
Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nói gì.
Nếu mở miệng hỏi “Anh bị sao vậy” thì rõ ràng là cậu đang tọc mạch chuyện riêng của người ta, vô duyên. Cậu thích là người lắng nghe khi đối phương tự nguyện kể cho mình hơn là gặng hỏi, bởi vì tin tưởng cho nên họ mới muốn kể cho cậu nghe mà.
Giang Noah lại còn là thần tượng mà cậu dõi theo đã lâu, hai người chưa có sự giao thoa đến thời điểm hiện tại, cùng lắm là anh em bằng mặt không bằng lòng. Cậu biểu hiện ra vẻ lo lắng não lòng thì không hợp lý chút nào.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi lâu.
Giang Noah đang chờ bé yêu chủ động mở lời trước rồi nói hết ra để chiếm thiện cảm, chiếm sự đồng tình, chiếm sự quan tâm của cậu, sau đó hai người sẽ sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng hắn tính, không bằng Lưu Ngọc Luy tính.
Giang Noah định chuyển sang kế hoạch B thì bị Jo Seo Yun hớt hải từ trong nhà chạy ra cắt ngang.
Mặt cậu ta đỏ rần: “Ê Ngọc Lu, cho tao xin số đi.”
Lưu Ngọc Luy mất bình tĩnh: “…Gì cơ?” Cha nội này cũng uống lộn thuốc rồi?
Nhưng phải công nhận, kĩ thuật chỉnh hình của chương trình truyền hình thật là đỉnh của chóp, biết bao nhiêu fan nhận không ra Idol của mình là chuyện có thật.
Còn Jo Seo Yun…
Nhìn phát biết ngay là trai thẳng thẳng nam.
Jo Seo Yun luyên thuyên không dứt, dùng những từ ngữ mĩ miều và tán dương hết mức để hình dung “Chị gái”, còn nói nếu người kia debut, cậu ta sẽ trở thành fan cứng đệ nhất.
Ở tuổi này của thanh thiếu niên, thần tượng một hay hai cô người mẫu hoặc diễn viên xinh đẹp là hiển nhiên. Jo Seo Yun cũng có thẩm mỹ riêng, có thể nói là hoàn toàn trái ngược với Giang Noah, cậu ta ngây ngô hơn nhiều, thích bạn gái kiểu đáng yêu hồn nhiên nhỏ bé cần cậu ta chở che bảo vệ.
“…Giọng hát cũng dễ thương quá trời!”
Lưu Ngọc Luy cúi đầu lùa cơm, hoàn toàn không có ý nhắc nhở cho cậu ta hay, người trong ti vi là cậu. Vì khi xem hết tập này, cậu ta sẽ biết.
Rồi Jo Seo Yun sẽ cảm nhận được đòn hiểm của xã hội.
Choi Kwan và quản gia thấy cậu chủ vui sướng khi người gặp họa, cười âm hiểm, còn đáng sợ hơn lúc trước chỉ biết hằn hộc, phồng mang trợn má. Hai người cũng không muốn nhắc nhở tên não phẳng nào đó, cúi đầu ăn cơm.
Đồ ăn hôm nay là do chính tay cậu chủ làm, không phải ngày nào bọn họ cũng được thưởng thức tay nghề độc lạ này đâu.
Lưu Ngọc Luy ăn no, xoay người vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đứng lên đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu cơm.
Vừa mới mang giày vào, đã nghe được tiếng la thất thanh của Jo Seo Yun, dựa vào độ cao vút của âm thanh có thể nghe ra được tâm trạng bất ổn của cậu chàng vừa bị vỡ mộng.
Cậu che miệng cười ha ha, mở cửa bước ra khỏi nhà.
Vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một bóng dáng, đang đứng ngoài cổng lớn.
“Bé yêu, ăn cơm chưa em?”
Giang Noah trên tay cầm điếu thuốc đang hút được một nửa, thấy cậu nhăn mặt với mình, lập tức dập tắt khói thuốc, ném vào sọt rác, không hề tiếc dù loại thuốc này có đắt tiền cỡ nào. Nếu hắn có mang theo nước hoa hay xịt khử mùi, chắc chắn sẽ xịt vài cái cho bay mùi thuốc lá.
Hắn định hút xong một điếu thì đi ngay, nhưng thấy cậu đi ra đây, nhịn không được mồm, muốn nói vài câu với cậu.
Hắn nhớ mình vẫn chưa xin lỗi đàng hoàng về chuyện đã giấu. Không phải hắn không muốn nói cho cậu biết, Idol mà cậu ngày nhớ đêm mong chính là hắn. Một phần là vì chưa tìm được cơ hội, phần nhiều là sợ cậu từ fan biến thành antifan, mối quan hệ của hai người trước đây đã kém, cậu ghét hắn như vậy. Hắn sợ nói ra hiệu quả sẽ ngược hướng, từ ghét biến thành có hận thù với hắn.
Lưu Ngọc Luy trước kia không đu Idol, chỉ đu Lương Hàn Văn, trong mắt trong lòng chỉ có một mình anh ta.
“Ăn rồi…Anh có muốn vô nhà ngồi chơi xíu hong?”
Lưu Ngọc Luy tuy còn lóng ngóng và e ngại chuyện Idol xa tận chân trời thật ra là anh trai mình, cũng từng mắng người ta là hàng fake, làm cậu muốn đội quần. Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dỗi, chứ không hề ghét, kể cả lúc bị hôn.
“…” Sao hắn nỡ từ chối đây.
Giang Noah ít khi ra vào nhà họ Lưu bởi vì xung quanh hắn có rất nhiều nhà báo săn tin, hắn là người của công chúng, nên cũng muốn tị hiềm, tránh liên quan đến xã hội đen.
Nghe nhạc không nghe đời tư, nhưng xã hội này ít ai mà có suy nghĩ như vậy, làm chuyện xấu tất bị lên án, hoặc tẩy chay. Hắn thừa nhận mình không mấy tốt đẹp, nhưng chưa từng làm ra chuyện phạm pháp, có thì cũng là tự vệ chính đáng.
Vài phút trước hắn kịp thời xử lý mấy tên cầm súng đang rình rập trước cổng nhà. Vừa mới báo cảnh sát xong, giao hung phạm cho Cha Hoon bọn họ, hắn lại thấy Lưu Ngọc Luy từ trong nhà bước ra ngoài, định hút một điếu rồi về nhà tắm rửa.
Nhưng ý định không theo kịp biến hóa, đã thấy Lưu Ngọc Luy, nhìn cậu bẽn lẽn mở cửa chào đón mình, lời từ chối đến bên miệng lại thành nghĩa khác: “Ừ, anh ghé chơi xíu.” Hắn biết bé yêu không chỉ điệu đà mà còn sạch sẽ, sợ cậu ngửi thấy mùi máu trên người nên nhịn không đến gần.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy hắn không cợt nhã như bình thường, trầm tính hơn, giống như có tâm sự.
Trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nói gì.
Nếu mở miệng hỏi “Anh bị sao vậy” thì rõ ràng là cậu đang tọc mạch chuyện riêng của người ta, vô duyên. Cậu thích là người lắng nghe khi đối phương tự nguyện kể cho mình hơn là gặng hỏi, bởi vì tin tưởng cho nên họ mới muốn kể cho cậu nghe mà.
Giang Noah lại còn là thần tượng mà cậu dõi theo đã lâu, hai người chưa có sự giao thoa đến thời điểm hiện tại, cùng lắm là anh em bằng mặt không bằng lòng. Cậu biểu hiện ra vẻ lo lắng não lòng thì không hợp lý chút nào.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi lâu.
Giang Noah đang chờ bé yêu chủ động mở lời trước rồi nói hết ra để chiếm thiện cảm, chiếm sự đồng tình, chiếm sự quan tâm của cậu, sau đó hai người sẽ sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng hắn tính, không bằng Lưu Ngọc Luy tính.
Giang Noah định chuyển sang kế hoạch B thì bị Jo Seo Yun hớt hải từ trong nhà chạy ra cắt ngang.
Mặt cậu ta đỏ rần: “Ê Ngọc Lu, cho tao xin số đi.”
Lưu Ngọc Luy mất bình tĩnh: “…Gì cơ?” Cha nội này cũng uống lộn thuốc rồi?