Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
  3. Chương 24: 24: Chuyện Cũ Tái Hiện

Chương 24: 24: Chuyện Cũ Tái Hiện

Thiệu Chính hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tường, nhưng Chu Tường lại làm như không nhìn thấy, tùy ý lau vết máu ở khóe miệng, thản nhiên nói: “Thực xin lỗi, tôi nhất thời xúc động, là tôi động thủ trước, tôi chấp nhận hình phạt!”

Thiệu Chính lập tức nổi giận: “Chu Tường! Không cần cậu giả làm người tốt! Chuyện của tôi, tôi tự chịu! Phùng đội, phạt tôi!”

Phùng Duệ lạnh lùng cười: “Phạt cậu? Cậu nhận sai sao?”

Thiệu Chính bướng bỉnh quay đầu qua một bên.

“Các người tự mình chuốc lấy! Ai đều không thoát!” Phùng Duệ lạnh lùng nhìn bọn họ, “Không phải sung sức lắm sao? Cút ra ngoài chạy vòng quanh sân huấn luyện cho tới khi tàn phế cho tôi!”

Thiệu Chính lườm Chu Tường, hai người cũng không dám nhiều lời chạy ra ngoài.

Chạy cho đến khi tàn phế có nghĩa là chạy cho đến khi không đứng dậy nỗi mới thôi.

Thiệu Chính dùng đầu lưỡi ấn vào vết thương bên má, đau đến nhe răng trợn mắt, xung quanh đột nhiên có một trận gió thổi qua, Chu Tường từ phía sau vọt tới chạy vượt qua cậu.

Thiệu Chính coi đó là một sự khiêu khích, dĩ nhiên không chịu nhận thất bại, hai người họ giống như hai đứa trẻ tị nạnh nhau, dùng toàn lực chạy nước rút xem ai hơn ai.

Khi Niếp Duy An và Nguyên Soái xuống xe thì nhìn thấy có hai người đang chạy bộ ở sân huấn luyện lúc nửa đêm, giơ đèn pin lên quét qua liền nghe thấy hai tiếng chửi rủa nhỏ.

Này giọng nói cũng rất quen thuộc!

Niếp Duy An nhíu mày, cười lớn tiếng nói: “Hai người đang tranh giải chạy bộ hay sao?”

Thiệu Chính nghe thấy thanh âm này, lập tức há hốc mồm, không chút nghĩ ngợi liền mắng: “Không phải chuyện của cô!”

Ai ôi, ngữ khí cũng tức giận ghê chưa!

Niếp Duy An cười lắc đầu, ra hiệu cho Nguyên Soái bên cạnh: “Như thế nào, anh mặc kệ?”

Nguyên Soái hừ một tiếng: “Hai thằng ranh này chắc lại quậy phá gì rồi nên mới bị phạt đấy!”

Đêm rất khuya, hai người đã sớm mệt đến mức hai chân không còn cảm giác...!Nhưng cũng không ai chịu nhận thua.

“Như vậy cũng không ổn đâu, kêu hai đứa trở về đi! Bằng không nếu có chuyện gì xảy ra, huấn luyện ngày mai sẽ phải hoãn lại đấy!”

Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, sau giao thừa là đợt diễn tập liên hợp đối kháng ba quân khu nên việc đảm bảo mọi người ở trạng thái tốt nhất là điều đương nhiên.

Nguyên Soái nhíu mày, lấy từ trong túi quần ra một cái còi thổi một cái, trầm giọng quát: “Tập hợp!”

Hai người vừa nghe giọng huấn luyện viên, nhất thời chân mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất, không quản đau đớn vội vàng đứng dậy lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Soái, nhưng hai chân lại không tự chủ được run rẩy.

Niếp Duy An nhìn rõ mặt hai người thông qua đèn pin trong tay, nhất thời cả kinh: “Ôi, đây là đánh nhau sao?”

Nguyên Soái sắc mặt còn muốn đen hơn so với bóng đêm, con mắt sáng ngời sắc bén quét qua bọn họ: “Sao lại thế này?”

Huấn luyện viên hỏi, hai người không ai dám không đáp.

Chu Tường nhấp mím môi, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Trong lúc huấn luyện có chút nóng nảy...!Phùng đội phạt chúng tôi chạy bộ.”

Nguyên Soái cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lí do thoái thác của Chu Tường.

Niếp Duy An nhất thời cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi...!nửa đêm rồi! Mặt sưng như đầu heo rồi! Đi theo tôi, tôi bôi thuốc cho hai cậu!”

Niếp Duy An đây là đang tìm cách cầu tình cho hai tên trẩu tre này, Nguyên Soái cũng rất phối hợp giữ mặt mũi cho cô, hừ lạnh một tiếng xem như ngầm đồng ý.

Thiệu Chính lạnh lùng cười: “Không cần cô giả bộ lòng tốt!”

Chu Tường sắc mặt đại biến, vội vàng mở miệng: “Đúng vậy, không cần đâu bác sĩ Niếp...!Chỉ là một chút vết thương nhỏ, chúng tôi tự về bôi thuốc là được rồi!”

Niếp Duy An làm như không nghe thấy lời Thiệu Chính nói, cười lơ đễnh gật đầu: “Có thuốc sao? Các cậu uống cái này đi, là thuốc kháng viêm!”

Thiệu Chính hiển nhiên không cảm kích, mặc kệ huấn luyện viên vẫn còn ở đây, nhìn tay đang cầm thuốc của Niếp Duy An vẫn đang giơ về phía họ, giễu cợt nói: “Tôi không dám uống đâu! Ai biết là thuốc gì...”

“Thiệu Chính!” Chu Tường tức giận đánh gãy lời cậu, áy náy nói, “Thực xin lỗi, cậu ta tâm trạng không tốt...”

“Tôi nói là sự thật a!” Thiệu Chính châm chọc cười nói, “Chẳng lẽ vết nhơ sửa bệnh án là giả sao? Cô không phải vì lòng ích kỷ mà dám sửa bệnh án sao? Lại nói… Không biết bác sĩ Niếp có thực hiện thành công không? Bệnh nhân kia cho cô không ít lợi ích đi? Bằng không sao cô dám mạo hiểm như vậy, suýt chút còn bị đuổi khỏi bệnh viện...”

“Bốp --”

Âm thanh thanh thúy vang dội lập tức khiến cho ba người đàn ông sững sờ, Niếp Duy An tính tình tuy không được tốt lắm nhưng chưa bao giờ mạnh tay dạy dỗ người khác tới vậy.

Đối với những trò đùa quá trớn của nhóm bộ đội đặc chủng trẻ người non dạ này cô cũng không quá để ý, ngay cả đối với Thiệu Chính suốt ngày gây sự, cô cũng có thể lạnh nhạt mỉm cười cho qua… Ai cũng không ngờ được hôm nay cô lại động thủ cho cậu ta một cái tát.

Thiệu Chính bị đánh choáng váng, che mặt ngây người nhìn cô.

Niếp Duy An cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, ngữ điệu bình tĩnh nhưng nếu tinh ý vẫn có thể phát hiện có chút run rẩy trong giọng nói: “Tại sao cậu cứ gây sự với tôi? Cậu còn nhỏ nên tôi không so đo với cậu, nhưng tuổi trẻ không phải là cái cớ để cậu phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Thiệu Chính, cậu hoàn toàn không hiểu sự việc, vì vậy cậu không xứng đáng nhắc đến anh ấy...!Cậu có thể làm nhục tôi, nhưng người chết phải được tôn trọng, dám nói thêm một câu xúc phạm nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu!”

Nói xong Niếp Duy An cũng không nhìn cậu ta thêm lần nào, ném thuốc cho Chu Tường, sau đó mang theo hành lý biến mất vào bóng đêm vô tận.

Nguyên Soái quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thiệu Chính.

Cậu ta thấy trong lòng run lên, khí tức cường đại ép đến suýt chút nữa ngồi trên mặt đất.

Nguyên Soái thanh âm lạnh lùng chưa từng có, chậm rãi mà nguy hiểm nói: “Hồ sơ mật cấp một.

Thật có năng lực a!”

Thiệu Chính toàn thân run lên, không biết là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì chạy lâu như vậy không có khí lực, hai chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Nguyên Soái khinh thường nhìn cậu ta, khẽ nhếch môi mỏng nói ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Thiệu Chính sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhục nhã.

Nguyên Soái lười lãng phí nước miếng, càng không thèm nhìn cậu một cái, mặc kệ hai người bọn họ, xoay người rời đi.

Thiệu Chính không có phản bác lại, nắm tay đập mạnh xuống đất, khó khăn đứng lên, khập khiễng hướng ký túc xá đi tới.

Mặc dù Niếp Duy An cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nỗi buồn trong lòng như thủy triều ào ào kéo tới.

Kí ức ập đến thật bất ngờ, đó là nỗi ân hận cả đời cô không thể nào buông bỏ được, cô như bị lột truồng phơi bày trước mặt người khác, ngay cả người đã qua thế giới bên kia cũng phải chịu tủi nhục bị hiểu lầm vì lỗi lầm của mình.

Niếp Duy An hai tay ôm đầu gối lẳng lặng ngồi ở đầu giường, khi chỉ có một mình, cuối cùng cô cũng có thể để lộ đau đớn của mình.

Niếp Duy An đời này sẽ không bao giờ quên cuộc trò chuyện cuối cùng với Âu Dương Hòa.

Chàng thiếu niên đó quá thông minh, lại có thể nhìn thấu lòng người quá dễ dàng.

Vì vậy khi Niếp Duy An vi phạm nguyên tắc y đức, lần đầu tiên dám sửa đổi bệnh án, người đầu tiên phát hiện ra không phải là người phụ trách bệnh án, mà lại chính là bệnh nhân nguy kịch Âu Dương Hòa.

Vào thời điểm đó, bệnh phù phổi của Âu Dương Hòa rất nặng, cả người gầy yếu phải dựa vào máy thở...!Máy theo dõi điện tâm đồ thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh báo động và anh được đưa đến ICU.

Âu Dương Hòa đoán được Niếp Duy An vì mình đã làm ra việc trái với y đức, lập tức kích động giãy giụa đứng dậy, mũi kim bay ra khỏi tay phun ra một dòng máu.

Niếp Duy An vội vàng giữ anh ta lại, đưa tay định bấm chuông nhưng Âu Dương Hòa đã giữ lấy cô lại.

Niếp Duy An không biết, khi đó Âu Dương Hòa yếu đến mức chiếc đũa cũng không nhấc lên được, làm thế nào mà anh lại tập trung được nhiều sức lực như vậy, thậm chí còn tự cào mình...

Âu Dương Hòa trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy bi thương, anh giãy giụa kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, thở hổn hển nói: “Duy An...!Em làm sai rồi! Anh muốn sống, nhưng là...!Anh không thể ích kỷ tước đoạt hy vọng sống của người khác được! Tại sao phải bận tâm, tại sao...!lãng phí một trái tim!”

Niếp Duy An nghẹn ngào lắc đầu: “Vậy chẳng lẽ anh muốn em nhìn anh chết sao?”

Âu Dương Hòa buồn bã nhìn cô, người luôn lạc quan lúc này lộ ra nụ cười đáng thương và chua xót: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ… em để anh, để anh… sống như thế này sao?”

Niếp Duy An không nói nên lời.

Bởi vì cô biết Âu Dương Hòa...!Người thanh niên này đã phải chịu đựng bao nhiêu năm bệnh tật nhưng vẫn sống tích cực yêu đời, lạc quan và hài hước, không bao giờ đổ lỗi cho người khác.

Nhưng anh cũng cố chấp, anh muốn sống như vậy, khao khát sức khỏe như vậy, làm sao anh có thể vì trái tim mà tước đi cơ hội sống sống của người khác?

Niếp Duy An hiểu anh, vì vậy hàng ngàn lời nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra một lời an ủi.

Âu Dương Hòa cố gắng cười, hơi thở gấp gáp, sắc mặt dần tái nhợt, anh cố chấp nắm lấy tay cô nói: “Hứa với...!anh, không làm chuyện ngu xuẩn! Duy An...!em là một cô gái tốt, em là bác sĩ giỏi nhất của anh.

Em không cần vì anh mà đeo gánh nặng lên người mình.

Bằng không nếu anh chết đi… cũng không an lòng…”

Niếp Duy An không thể không khóc: “Không, anh không thể từ bỏ...!Anh đã trải qua quá nhiều đau đớn, anh không thể từ bỏ! Âu Dương Hòa, em cầu xin anh, xin đừng chết...!coi như vì em, chấp nhận trái tim này.

Nếu không, cả đời này em sẽ không bao giờ buông tay, Âu Dương...”

Âu Dương Hòa suy sụp nằm xuống, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt: “Duy An...!Em không thể làm điều này! Em, em là bác sĩ...!Em không thể làm điều này! Nếu em thực sự vì anh, sẽ không bắt anh phải mang áy náy cả đời như vậy! Em phạm sai lầm như vậy...!Sau này làm sao cầm dao mổ được nữa!”

Chuông báo theo dõi điện tâm đồ đột nhiên vang lên, Âu Dương Hòa rơi vào hôn mê không thể kiểm soát.

Niếp Duy An sợ đến tái mặt, nhanh chóng nhấn chuông báo động trên tường, ngay lập tức tiến hành cấp cứu.

Niếp Duy An không dám thuyết phục anh nữa, Âu Dương Hòa tỉnh dậy sau lần nguy kịch này, anh như thể đã mất đi chút sức sống cuối cùng, nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt.

Niếp Duy An tim như bị đao cắt nhưng lại không làm được gì.

Điều bất lực nhất trên thế giới này là bạn có tất cả các kỹ năng y học để cứu sống những người bị thương, nhưng lại không thể cứu sống sinh mệnh của tất cả mọi người.

Niếp Duy An vẫn có công việc phải làm, vì vậy cô không thể canh giữ bên giường của Âu Dương Hòa liên tục được.

Sau một ca phẫu thuật khẩn cấp, Niếp Duy An phát hiện ra rằng Âu Dương Hòa đã bất chấp khuyên can của bác sĩ vội vàng xuất viện.

Niếp Duy An bất ngờ như bị tạt nước đá, sợ hãi đến mức không kịp phản ứng gì...!Cô tìm người như gà không đầu, cô tìm đến địa chỉ nhà trong hồ sơ bệnh án của Âu Dương Hòa, nhưng không tìm thấy bất cứ ai cả.

Cuối cùng, khi Niếp Duy An tìm được anh, Âu Dương Hòa đã vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Để cái chết của mình không mang đến nỗi buồn cho gia đình và cô ấy, anh thậm chí còn liên lạc với một người bạn học không thân thiết với mình, và một mình ra đi ở nơi cô độc...

Âu Dương Hòa chu đáo quan tâm đến cảm xúc của mọi người đối xử tốt với anh ấy, nhưng lại quên mất...!Anh làm như vậy, để lại cho Niếp Duy An không gì khác ngoài sự hối hận và đau đớn vô tận!

– Hết chương 24 –

------oOo------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5746 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5274 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5005 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4583 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4505 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4455 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter