Chương 30: Tố Trạng Với Người Nhà
Hân Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau nụ hôn nơi trán của Vĩ Tịnh. Cô hé mở đôi mắt tèm nhem, cả cơ thể dường như chẳng còn sức lực để di chuyển.
“Xin lỗi, anh không nên mất kiềm chế như thế.”
Vĩ Tịnh thở dài một tiếng, trên người sớm đã bận đồ đi làm. Cà vạt cô mua cho đêm qua đã ướt sũng nên hiện tại dù anh muốn đeo cũng phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.
“Hừ!”
Hân Nghiên muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã khát khô, cố gắng mới phát ra tiếng khó chịu nho nhỏ do đêm qua bị dày vò quá nhiều. Vĩ Tịnh thấy thế thì thập phần đau lòng, lần nữa giúp cô chỉnh lại góc chăn:
“Sau này sẽ không như thế nữa. Anh đi làm, em thấy khó chịu chỗ nào thì gọi anh nhé.”
Hân Nghiên gật đầu trong vô thức. Tối qua sau khi cơn ghen qua đi, Vĩ Tịnh cuối cùng cũng lấy được lý trí trở về. Nhìn cô nằm dưới thân mình đầy vết ấn kí mà ngất lịm thì chỉ muốn tự đánh bản thân một cái. Rõ ràng muốn che giấu bản ngã chiếm hữu không mấy tốt đẹp, vậy mà vì một chút lời khiêu khích từ người khác, anh đã muốn lưu lại tất cả những gì thuộc về mình lên người cô.
Vĩ Tịnh giúp Hân Nghiên tắm rửa lại lần nữa rồi mới bế cô lên giường. Sáng dậy, anh tự mình nấu phần súp yêu thích của cô, bôi thuốc vào bên dưới để giảm bớt sự đau đớn thì mới yên tâm đi làm.
Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng của Vĩ Tịnh. Độ hảo cảm đã tăng lên bảy mươi điểm, đồng nghĩa cô đã đi được nửa chặng đường. Hi sinh một chút cũng không uổng phí. Có điều nhớ lại ánh mắt nguy hiểm chết người ngày hôm qua của anh thì cô ghim hận lên Trạch Dương và Tử Kỳ.
Hân Nghiên nghỉ ngơi thêm một lát, sau khi dùng bữa sáng Vĩ Tịnh cất công chuẩn bị, liền về Lâm gia. Cô không có ý gì tốt đẹp, chỉ có một mục đích duy nhất. Đó chính là tố trạng.
Hân Nghiên vừa bước vào cửa nhà Lâm gia thì liền thấy Lâm mẹ đang ngồi thưởng trà, nhịn không được mà xà ngay vào lòng bà. Mắt cũng dần đỏ ửng khiến bà lập tức sợ hãi.
“Con gái của mẹ, sao vậy con? Ai bắt nạt con à?”
Hân Nghiên giả vờ như vừa muốn nói lại vừa không dám mà cứ chui rúc vào lòng Lâm mẹ tìm kiếm sự an ủi.
“Con đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ chống lưng cho con. Ai bắt nạt con gái mẹ thì mẹ đều xử không tha.”
“Vậy kể cả là người nhà mình sao mẹ?”
Nắm bắt được điều này, Hân Nghiên lập tức lên tiếng, ánh mắt thoáng cụp xuống vì khó xử. Điều này làm cho Lâm mẹ ngẩn ngơ, vẫn chưa hiểu ý của cô là gì.
“Thật ra… Ngày hôm qua, con gặp anh hai ở Khởi Hoàn…”
Hân Nghiên vừa nói tới đây thì nước mắt đã lã chã rơi xuống càng khiến bà thêm sốt sắng.
“Làm sao? Hai đứa xảy ra chuyện gì à?”
Hân Nghiên nghe thấy tiếng động ở trên lầu, quyết định kể ra tất cả, không muốn chần chừ thêm.
“Hôm qua anh hai đi cùng với Tạ thiếu, còn dẫn không ít các cô gái vào Khởi Hoàn. Con tình cờ có mặt để mua thức ăn về, chủ yếu muốn cùng chồng con tổ chức bữa tiệc nhỏ. Nào ngờ tới…”
Cô lắp bắp, cả cơ thể run lên như việc hôm qua là nỗi ám ảnh vô cùng lớn. Lúc này tiếng bước chân càng lúc càng gấp gáp đi lại gần. Cô quay đầu, không ngờ tới hôm nay Lâm ba cũng có mặt ở nhà, sau lưng ông chính là anh trai Tử Kỳ đang mặt mày sậm đen lại. Vừa nhìn thấy anh ta, cô lần nữa rúc vào lòng Lâm mẹ tỏ vẻ sợ sệt.
“Ngờ tới gì? Có phải mày lại làm gì em gái mày rồi không?” Lâm ba dường như đang vô cùng tức giận, lập tức quay sang nạt vào mặt Tử Kỳ.
“Con chẳng làm gì cả.” Anh ta nhanh miệng đáp dù ánh mắt tránh né ánh mắt Lâm ba càng khiến ông tin chắc anh ta đã gây thêm tội.
“Hân Nghiên, con kể hết cho ba nghe.” Lâm ba chuyển chủ đề lên người Hân Nghiên, hiện tại ông chỉ tin tưởng vào lời cô.
“Hức… Anh hai hùa cùng với Tạ thiếu muốn con trước mặt người khác ngoại tình với Tạ thiếu, còn muốn cưỡng ép con vào phòng riêng… Hai người không những vậy mà còn bới móc quá khứ mà con không muốn nhớ tới… Nếu không phải chồng con có mặt kịp thời thì ắt hẳn bây giờ đã xuất hiện nhiều tin đồn con ngoại tình công khai, đạp đổ thanh danh mà một người vợ nên có…”
Lâm mẹ run rẩy ôm Hân Nghiên vào lòng, không nghĩ tới con gái mình xem như lá ngọc cành vàng lại ở bên ngoài bị người khác vũ nhục, mà còn bởi chính anh trai ruột. Lâm ba siết chặt bàn tay, không chút thương tình tát thẳng vào mặt Tử Kỳ khiến anh ta ngã nhào xuống ghế.
“Tao không ngờ mày còn dám làm chuyện táng tận lương tâm như này. Con bé là em gái mày mà mày không bảo vệ, lại hùa theo người khác làm tổn hại thanh danh của nó. Thì ra ban nãy mày còn giấu tao cả chuyện này.”
Trước khi Hân Nghiên đến đây, việc Tử Kỳ bị Cao gia cho vào danh sách đen đã đến tai Lâm ba. Ông tức giận kêu anh ta vào thư phòng, ra sức hỏi tội, nào ngờ hiện tại mới rõ ràng chân tướng ẩn đằng sau.
“Xin lỗi, anh không nên mất kiềm chế như thế.”
Vĩ Tịnh thở dài một tiếng, trên người sớm đã bận đồ đi làm. Cà vạt cô mua cho đêm qua đã ướt sũng nên hiện tại dù anh muốn đeo cũng phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.
“Hừ!”
Hân Nghiên muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã khát khô, cố gắng mới phát ra tiếng khó chịu nho nhỏ do đêm qua bị dày vò quá nhiều. Vĩ Tịnh thấy thế thì thập phần đau lòng, lần nữa giúp cô chỉnh lại góc chăn:
“Sau này sẽ không như thế nữa. Anh đi làm, em thấy khó chịu chỗ nào thì gọi anh nhé.”
Hân Nghiên gật đầu trong vô thức. Tối qua sau khi cơn ghen qua đi, Vĩ Tịnh cuối cùng cũng lấy được lý trí trở về. Nhìn cô nằm dưới thân mình đầy vết ấn kí mà ngất lịm thì chỉ muốn tự đánh bản thân một cái. Rõ ràng muốn che giấu bản ngã chiếm hữu không mấy tốt đẹp, vậy mà vì một chút lời khiêu khích từ người khác, anh đã muốn lưu lại tất cả những gì thuộc về mình lên người cô.
Vĩ Tịnh giúp Hân Nghiên tắm rửa lại lần nữa rồi mới bế cô lên giường. Sáng dậy, anh tự mình nấu phần súp yêu thích của cô, bôi thuốc vào bên dưới để giảm bớt sự đau đớn thì mới yên tâm đi làm.
Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng của Vĩ Tịnh. Độ hảo cảm đã tăng lên bảy mươi điểm, đồng nghĩa cô đã đi được nửa chặng đường. Hi sinh một chút cũng không uổng phí. Có điều nhớ lại ánh mắt nguy hiểm chết người ngày hôm qua của anh thì cô ghim hận lên Trạch Dương và Tử Kỳ.
Hân Nghiên nghỉ ngơi thêm một lát, sau khi dùng bữa sáng Vĩ Tịnh cất công chuẩn bị, liền về Lâm gia. Cô không có ý gì tốt đẹp, chỉ có một mục đích duy nhất. Đó chính là tố trạng.
Hân Nghiên vừa bước vào cửa nhà Lâm gia thì liền thấy Lâm mẹ đang ngồi thưởng trà, nhịn không được mà xà ngay vào lòng bà. Mắt cũng dần đỏ ửng khiến bà lập tức sợ hãi.
“Con gái của mẹ, sao vậy con? Ai bắt nạt con à?”
Hân Nghiên giả vờ như vừa muốn nói lại vừa không dám mà cứ chui rúc vào lòng Lâm mẹ tìm kiếm sự an ủi.
“Con đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ chống lưng cho con. Ai bắt nạt con gái mẹ thì mẹ đều xử không tha.”
“Vậy kể cả là người nhà mình sao mẹ?”
Nắm bắt được điều này, Hân Nghiên lập tức lên tiếng, ánh mắt thoáng cụp xuống vì khó xử. Điều này làm cho Lâm mẹ ngẩn ngơ, vẫn chưa hiểu ý của cô là gì.
“Thật ra… Ngày hôm qua, con gặp anh hai ở Khởi Hoàn…”
Hân Nghiên vừa nói tới đây thì nước mắt đã lã chã rơi xuống càng khiến bà thêm sốt sắng.
“Làm sao? Hai đứa xảy ra chuyện gì à?”
Hân Nghiên nghe thấy tiếng động ở trên lầu, quyết định kể ra tất cả, không muốn chần chừ thêm.
“Hôm qua anh hai đi cùng với Tạ thiếu, còn dẫn không ít các cô gái vào Khởi Hoàn. Con tình cờ có mặt để mua thức ăn về, chủ yếu muốn cùng chồng con tổ chức bữa tiệc nhỏ. Nào ngờ tới…”
Cô lắp bắp, cả cơ thể run lên như việc hôm qua là nỗi ám ảnh vô cùng lớn. Lúc này tiếng bước chân càng lúc càng gấp gáp đi lại gần. Cô quay đầu, không ngờ tới hôm nay Lâm ba cũng có mặt ở nhà, sau lưng ông chính là anh trai Tử Kỳ đang mặt mày sậm đen lại. Vừa nhìn thấy anh ta, cô lần nữa rúc vào lòng Lâm mẹ tỏ vẻ sợ sệt.
“Ngờ tới gì? Có phải mày lại làm gì em gái mày rồi không?” Lâm ba dường như đang vô cùng tức giận, lập tức quay sang nạt vào mặt Tử Kỳ.
“Con chẳng làm gì cả.” Anh ta nhanh miệng đáp dù ánh mắt tránh né ánh mắt Lâm ba càng khiến ông tin chắc anh ta đã gây thêm tội.
“Hân Nghiên, con kể hết cho ba nghe.” Lâm ba chuyển chủ đề lên người Hân Nghiên, hiện tại ông chỉ tin tưởng vào lời cô.
“Hức… Anh hai hùa cùng với Tạ thiếu muốn con trước mặt người khác ngoại tình với Tạ thiếu, còn muốn cưỡng ép con vào phòng riêng… Hai người không những vậy mà còn bới móc quá khứ mà con không muốn nhớ tới… Nếu không phải chồng con có mặt kịp thời thì ắt hẳn bây giờ đã xuất hiện nhiều tin đồn con ngoại tình công khai, đạp đổ thanh danh mà một người vợ nên có…”
Lâm mẹ run rẩy ôm Hân Nghiên vào lòng, không nghĩ tới con gái mình xem như lá ngọc cành vàng lại ở bên ngoài bị người khác vũ nhục, mà còn bởi chính anh trai ruột. Lâm ba siết chặt bàn tay, không chút thương tình tát thẳng vào mặt Tử Kỳ khiến anh ta ngã nhào xuống ghế.
“Tao không ngờ mày còn dám làm chuyện táng tận lương tâm như này. Con bé là em gái mày mà mày không bảo vệ, lại hùa theo người khác làm tổn hại thanh danh của nó. Thì ra ban nãy mày còn giấu tao cả chuyện này.”
Trước khi Hân Nghiên đến đây, việc Tử Kỳ bị Cao gia cho vào danh sách đen đã đến tai Lâm ba. Ông tức giận kêu anh ta vào thư phòng, ra sức hỏi tội, nào ngờ hiện tại mới rõ ràng chân tướng ẩn đằng sau.