Chương 36: Lần Đầu Tiên Với Hai Người Khác Nhau
Hân Nghiên gác cằm lên vai Vĩ Tịnh, vừa để chọc tức Uyển Đình, vừa thì thầm đủ để anh nghe thấy:
“Người ta giải thích với anh kìa, sợ anh hiểu lầm đó.”
Vĩ Tịnh cảm nhận hơi ấm của Hân Nghiên bên cạnh, thoáng khát khô cổ họng mà nắm lấy eo cô mân mê một cách bí mật:
“Yên tâm, lát sẽ có trò vui cho em xem.”
Vĩ Tịnh bẹo má Hân Nghiên, nhìn cô ghen tuông chứng tỏ cô thật tâm yêu anh khiến anh chẳng chán ghét chút nào, thậm chí còn khá hãnh diện. Quả thật tình yêu đã làm mờ mịt một vị chủ tịch IQ cao ngất ngưởng.
“Trò vui gì vậy?”
Hân Nghiên có chút không chịu được, muốn được Vĩ Tịnh bật mí ngay nhưng anh lúc này lại câm như hến, ánh mắt đòi hỏi quyền lợi để công khai. Trong lúc hai người đùa giỡn qua lại thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người vừa tới khiến không ai là không bất ngờ. Chẳng phải là Tạ Trạch Dương sao?
Trạch Dương quên hẳn nơi này là nơi nào, bỏ qua sự hiện diện của Lâm ba Lâm mẹ mà chạy nhanh đến chỗ Uyển Đình đang quỳ mà ngồi xuống. Hắn trông có vẻ rất gấp gáp, mồ hôi trên trán liên tục đổ xuống.
“Em có bị sao không? Sao em đi đâu mà anh tìm em không thấy?”
Trạch Dương kiểm tra khắp người của Uyển Đình mà không nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Tử Kỳ ở phía sau. Anh ta lập tức ôm lấy ả kéo về phía mình khiến Trạch Dương ngẩn người.
“Cậu đang làm gì thế? Đụng chạm vợ tương lai của tôi là không tốt đâu.”
“Vợ tương lai? Cậu nói gì vậy? Uyển Đình là bạn gái của tôi mà.”
Trạch Dương giữ chặt cánh tay của Uyển Đình. Cảnh tượng liền biến thành một nàng hai chàng giành giật qua lại.
Trạch Dương không thiếu các cô gái đeo bám xung quanh bởi vì hắn vừa có tiền vừa có sắc. Tuy nhiên Uyển Đình xuất hiện đánh tan sự cao ngạo của hắn khiến hắn không thể không rơi vào lưới tình này.
“Có thể lúc trước cậu để ý đến Uyển Đình nhưng Uyển Đình đã chấp nhận giao lần đầu của cô ấy cho tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy.”
Tử Kỳ nói thẳng ra nguyên nhân, hất mặt lên như thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nào ngờ tới Trạch Dương chẳng có vẻ gì mà sợ hãi, ngược lại càng cười ý vị khinh thường anh ta ngu ngốc.
“Chắc cậu lầm tưởng rồi. Tôi mới là người lấy đi lần đầu của Uyển Đình. Mấy ngày nay tôi lúc nào cũng tìm kiếm em ấy để rước em ấy về Tạ gia.”
Hân Nghiên nhướng mày, cảm thấy trò chơi này càng lúc càng vui nhưng lại đi quá xa so với nguyên tác. Chẳng phải trong cốt truyện đã định sẵn nữ chính là tiểu bạch thỏ dù yếu đuối nhưng rất thông minh và luôn biết giữ mình sao? Uyển Đình chán ghét cách dùng xác thịt để leo lên vị trí cao hơn vì thế bất kỳ thiếu gia nào đều bị ả hớp hồn và muốn là người đầu tiên của ả. Trong cốt truyện, Vĩ Tịnh cũng là người đầu tiên của ả. Vậy hiện tại là sao? Sao lại tới tận hai người?
Cô chợt cảm giác có lẽ nào khi ấy nam chính cũng đã đội không ít mũ xanh trên đầu mà không hề hay biết?
Nghĩ như thế, Hân Nghiên khẽ liếc nhìn Vĩ Tịnh với cặp mắt thương cảm khiến anh khó hiểu. Nhưng nếu để đánh giá thì Vĩ Tịnh vẫn là nam chính đáng để trân trọng hơn hai người đàn ông trước mặt.
Trạch Dương tay phải tay trái lúc nào cũng ôm hai cô, miệng không biết hứa hẹn với bao nhiêu nàng, vậy mà hiện tại lại giả vờ thâm tình trông thật đáng khinh. Chả hiểu lúc trước nguyên chủ nghĩ gì mà say mê hắn. Dù vậy nguyên chủ vẫn tốt hơn nữ chính nguyên tác một chỗ rằng không tự tiện trao thân.
Còn về phía người anh trai Tử Kỳ này, IQ thấp, ngược lại bị EQ lấn áp hết lần này đến lần khác. Ở trước mặt Lâm ba Lâm mẹ chứng kiến bản thân bị gài bẫy vậy mà vẫn hết sức bao che cho Uyển Đình.
Hân Nghiên thập phần khinh thường, cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn thật xứng danh năm tốt. Vì thế, cô quay sang, nhẹ nhàng đụng mũi mình lên má anh:
“Em thấy lấy anh là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời này. Anh là người chồng tuyệt vời nhất.”
Vĩ Tịnh có chút hả hê khi việc xấu của Trạch Dương bị bại lộ. Dù sao lúc trước cô vợ nhỏ cũng có một đoạn tình cảm oanh liệt với hắn nên anh cũng muốn mượn cơ hội này chặt đứt từ rễ đến ngọn, không được phép thiếu sót cái nào. Hiện tại nghe Hân Nghiên tán thưởng mình, anh cảm thấy việc bí mật luồn tin tức của Uyển Đình sang chỗ hắn thật có ích.
“Anh cũng may mắn khi lấy được em trước khi em bị người khác vấy bẩn.”
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Đã lấy được độ hảo cảm, hiện tại giải quyết chuyện chính thôi.
“Người ta giải thích với anh kìa, sợ anh hiểu lầm đó.”
Vĩ Tịnh cảm nhận hơi ấm của Hân Nghiên bên cạnh, thoáng khát khô cổ họng mà nắm lấy eo cô mân mê một cách bí mật:
“Yên tâm, lát sẽ có trò vui cho em xem.”
Vĩ Tịnh bẹo má Hân Nghiên, nhìn cô ghen tuông chứng tỏ cô thật tâm yêu anh khiến anh chẳng chán ghét chút nào, thậm chí còn khá hãnh diện. Quả thật tình yêu đã làm mờ mịt một vị chủ tịch IQ cao ngất ngưởng.
“Trò vui gì vậy?”
Hân Nghiên có chút không chịu được, muốn được Vĩ Tịnh bật mí ngay nhưng anh lúc này lại câm như hến, ánh mắt đòi hỏi quyền lợi để công khai. Trong lúc hai người đùa giỡn qua lại thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người vừa tới khiến không ai là không bất ngờ. Chẳng phải là Tạ Trạch Dương sao?
Trạch Dương quên hẳn nơi này là nơi nào, bỏ qua sự hiện diện của Lâm ba Lâm mẹ mà chạy nhanh đến chỗ Uyển Đình đang quỳ mà ngồi xuống. Hắn trông có vẻ rất gấp gáp, mồ hôi trên trán liên tục đổ xuống.
“Em có bị sao không? Sao em đi đâu mà anh tìm em không thấy?”
Trạch Dương kiểm tra khắp người của Uyển Đình mà không nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Tử Kỳ ở phía sau. Anh ta lập tức ôm lấy ả kéo về phía mình khiến Trạch Dương ngẩn người.
“Cậu đang làm gì thế? Đụng chạm vợ tương lai của tôi là không tốt đâu.”
“Vợ tương lai? Cậu nói gì vậy? Uyển Đình là bạn gái của tôi mà.”
Trạch Dương giữ chặt cánh tay của Uyển Đình. Cảnh tượng liền biến thành một nàng hai chàng giành giật qua lại.
Trạch Dương không thiếu các cô gái đeo bám xung quanh bởi vì hắn vừa có tiền vừa có sắc. Tuy nhiên Uyển Đình xuất hiện đánh tan sự cao ngạo của hắn khiến hắn không thể không rơi vào lưới tình này.
“Có thể lúc trước cậu để ý đến Uyển Đình nhưng Uyển Đình đã chấp nhận giao lần đầu của cô ấy cho tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy.”
Tử Kỳ nói thẳng ra nguyên nhân, hất mặt lên như thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nào ngờ tới Trạch Dương chẳng có vẻ gì mà sợ hãi, ngược lại càng cười ý vị khinh thường anh ta ngu ngốc.
“Chắc cậu lầm tưởng rồi. Tôi mới là người lấy đi lần đầu của Uyển Đình. Mấy ngày nay tôi lúc nào cũng tìm kiếm em ấy để rước em ấy về Tạ gia.”
Hân Nghiên nhướng mày, cảm thấy trò chơi này càng lúc càng vui nhưng lại đi quá xa so với nguyên tác. Chẳng phải trong cốt truyện đã định sẵn nữ chính là tiểu bạch thỏ dù yếu đuối nhưng rất thông minh và luôn biết giữ mình sao? Uyển Đình chán ghét cách dùng xác thịt để leo lên vị trí cao hơn vì thế bất kỳ thiếu gia nào đều bị ả hớp hồn và muốn là người đầu tiên của ả. Trong cốt truyện, Vĩ Tịnh cũng là người đầu tiên của ả. Vậy hiện tại là sao? Sao lại tới tận hai người?
Cô chợt cảm giác có lẽ nào khi ấy nam chính cũng đã đội không ít mũ xanh trên đầu mà không hề hay biết?
Nghĩ như thế, Hân Nghiên khẽ liếc nhìn Vĩ Tịnh với cặp mắt thương cảm khiến anh khó hiểu. Nhưng nếu để đánh giá thì Vĩ Tịnh vẫn là nam chính đáng để trân trọng hơn hai người đàn ông trước mặt.
Trạch Dương tay phải tay trái lúc nào cũng ôm hai cô, miệng không biết hứa hẹn với bao nhiêu nàng, vậy mà hiện tại lại giả vờ thâm tình trông thật đáng khinh. Chả hiểu lúc trước nguyên chủ nghĩ gì mà say mê hắn. Dù vậy nguyên chủ vẫn tốt hơn nữ chính nguyên tác một chỗ rằng không tự tiện trao thân.
Còn về phía người anh trai Tử Kỳ này, IQ thấp, ngược lại bị EQ lấn áp hết lần này đến lần khác. Ở trước mặt Lâm ba Lâm mẹ chứng kiến bản thân bị gài bẫy vậy mà vẫn hết sức bao che cho Uyển Đình.
Hân Nghiên thập phần khinh thường, cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn thật xứng danh năm tốt. Vì thế, cô quay sang, nhẹ nhàng đụng mũi mình lên má anh:
“Em thấy lấy anh là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời này. Anh là người chồng tuyệt vời nhất.”
Vĩ Tịnh có chút hả hê khi việc xấu của Trạch Dương bị bại lộ. Dù sao lúc trước cô vợ nhỏ cũng có một đoạn tình cảm oanh liệt với hắn nên anh cũng muốn mượn cơ hội này chặt đứt từ rễ đến ngọn, không được phép thiếu sót cái nào. Hiện tại nghe Hân Nghiên tán thưởng mình, anh cảm thấy việc bí mật luồn tin tức của Uyển Đình sang chỗ hắn thật có ích.
“Anh cũng may mắn khi lấy được em trước khi em bị người khác vấy bẩn.”
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Đã lấy được độ hảo cảm, hiện tại giải quyết chuyện chính thôi.