Chương 42: Mèo Nhỏ Dưới Gầm Bàn (H nhẹ)
“Chủ tịch, đây là văn bản ngài cần.”
Thư ký đi vào bên trong, một bên đưa tài liệu, một bên thoáng nghi hoặc nhìn bộ dạng lộn xộn của chủ tịch.
“Hừ… Được…”
Vĩ Tịnh cầm lấy tài liệu, tay hơi run lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Gương mặt hơi ửng hồng vì cơ thể nóng lên. Cúc áo cũng bị mở ra để lộ phần ngực cơ bắp, dường như trên đó còn có dấu đỏ nhỏ dễ khiến người khác phải chú ý.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Thư ký quan tâm hỏi han, hiện tại dự án đang trong quá trình căng thẳng nên cũng dễ hiểu nếu anh phát bệnh.
“Tôi… không sao…”
Vĩ Tịnh cắn răng phát ra câu nói ba chữ khó nhọc. Ánh mắt anh hơi liếc xuống gầm bàn, nơi có con mèo nhỏ đang chôn vật nam tính của anh sâu vào khuôn miệng ấm nóng. Chết tiệt, từ khi nào mà cô học được trò trêu chọc này thế?
Vài phút trước, Hân Nghiên đè Vĩ Tịnh xuống ghế, cả cơ thể bốc lên mùi dấm chua muốn hỏi tội.
“Ban nãy anh với cô gái kia nói gì với nhau? Hai người còn nắm tay nữa.”
Vĩ Tịnh nghe thấy thế thì lập tức giơ hai tay đầu hàng, thật tình kể rõ lại toàn bộ sự việc trước vành móng ngựa.
Hân Nghiên biết hết tất cả, nhưng vì muốn trả thù trận ghen tuông vừa rồi của Vĩ Tịnh nên cố gắng giữ vẻ mặt tức giận:
“Trên người anh có mùi của nữ nhân khác, em phải xóa nó đi.”
Hân Nghiên thẳng thừng ngồi lên trên đùi Vĩ Tịnh, dùng cơ thể mình cọ tới cọ lui. Miệng không ngừng hôn hít lên phần cổ của anh khiến cơ thể anh dần nóng bừng. Dù vậy mỗi lần bàn tay của anh muốn chạm vào cô thì lại bị cô gạt ngang và cảnh cáo.
“Anh mà không ngồi yên thì em sẽ giận đó.”
Vĩ Tịnh chỉ đành siết chặt tay ghế mà kiềm chế ham muốn của bản thân. Hân Nghiên hết trêu chọc cổ anh thì lại tiện tay cởi một nút áo rồi mút mạnh lên khuôn ngực để lại ấn kí riêng biệt.
“Anh chỉ có thể là của em.”
Cô nói nhỏ vào tai anh, giọng điệu thập phần trêu chọc như cái cách anh mạnh bạo đánh dấu chủ quyền lên người cô.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai giật thót. Vĩ Tịnh có thể đuổi thư ký đi, nào ngờ lại bị Hân Nghiên ngăn lại. Cô trườn xuống hai chân anh, trốn dưới gầm bàn và bắt đầu thành thạo cởi bỏ lớp vải cản trở vật nam tính.
Cô hôn nhẹ lên vật nam tính đang ngẩng cao đầu, ánh mắt không khác gì tiểu hồ ly tìm được trò vui cho bản thân:
“Mở cửa đi anh.”
Vĩ Tịnh run tay ấn nút mở cửa tự động tại bàn. Sau đó, anh ở bên trên cố gắng trấn tĩnh bản thân để cùng thư ký bàn chuyện, ở bên dưới thằng em nhỏ lại bị trêu chọc đến phát trướng. Cứ mỗi lần răng cô cạ vào nó thì anh chỉ biết siết chặt bàn tay. Hiện tại anh không biết đây được xem là trừng phạt hay là phúc lợi nữa.
“Được rồi… Cậu ra ngoài đi… Khóa cửa giùm tôi… ưm… Tôi sẽ đưa ra thông báo sau.”
“Vâng chủ tịch.”
Thư ký vừa đi ra khỏi. Ở nơi này, Vĩ Tịnh thở dốc, ánh mắt từ bình tĩnh chuyển hẳn sang nhuốm màu khoái cảm. Anh âm trầm nhìn Hân Nghiên không ngừng chăm sóc thằng em nhỏ của mình, khuôn miệng chúm chím này thật sự làm anh phát điên.
“Bé con, chịu khó chút. Hừ.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Vĩ Tịnh bất chợt ấn đầu Hân Nghiên vào sâu hơn khiến vật nam tính chôn sâu vào cuống họng. Giây sau, toàn bộ tinh hoa tràn ra khiến cô suýt phát nghẹn mà ho lên sặc sụa. Anh hốt hoảng, nhanh chóng rút thằng em khỏi miệng cô, rồi ngồi xuống, lấy khăn giấy giúp cô nhả ra phần còn lại.
“Không sao chứ? Anh xin lỗi, ban nãy không kiềm lại được.”
Hân Nghiên thoáng đỏ mặt, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Vĩ Tịnh một lát, nào ngờ càng lúc càng hăng, tới khi nghe thấy từng tiếng rên trầm của anh thì cô chẳng còn hay biết gì nữa. Ánh mắt lần nữa rơi xuống vật nam tính vẫn chưa thật sự hạ xuống thì khẽ nuốt nước bọt.
Hân Nghiên lần nữa đẩy Vĩ Tịnh ngã lên ghế. Cô tự động cởi áo sơ mi, để lộ bầu ngực tròn trịa ẩn sau lớp áo nhỏ. Chiếc váy ngắn cũng được vén lên cao.
“Chúng ta tiếp tục được không?”
Vĩ Tịnh lần đầu tiên cảm nhận khái niệm bị động hoàn toàn. Nếu biết được nhận phúc lợi này sớm, anh đã làm cho cô ghen tuông ngược lại rồi. Cảm nhận vật nam tính dần chôn sâu vào mật động khiến cả hai đồng thời thở hắt ra một tiếng thỏa mãn.
Chiếc ghế bị chấn động không ngừng vang lên tiếng cọt kẹt đinh tai. Tuy nhiên điều này chẳng ảnh hưởng đến hai con người đang quấn quýt, tham lam hưởng thụ hơi ấm của nhau.
Thư ký đi vào bên trong, một bên đưa tài liệu, một bên thoáng nghi hoặc nhìn bộ dạng lộn xộn của chủ tịch.
“Hừ… Được…”
Vĩ Tịnh cầm lấy tài liệu, tay hơi run lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Gương mặt hơi ửng hồng vì cơ thể nóng lên. Cúc áo cũng bị mở ra để lộ phần ngực cơ bắp, dường như trên đó còn có dấu đỏ nhỏ dễ khiến người khác phải chú ý.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Thư ký quan tâm hỏi han, hiện tại dự án đang trong quá trình căng thẳng nên cũng dễ hiểu nếu anh phát bệnh.
“Tôi… không sao…”
Vĩ Tịnh cắn răng phát ra câu nói ba chữ khó nhọc. Ánh mắt anh hơi liếc xuống gầm bàn, nơi có con mèo nhỏ đang chôn vật nam tính của anh sâu vào khuôn miệng ấm nóng. Chết tiệt, từ khi nào mà cô học được trò trêu chọc này thế?
Vài phút trước, Hân Nghiên đè Vĩ Tịnh xuống ghế, cả cơ thể bốc lên mùi dấm chua muốn hỏi tội.
“Ban nãy anh với cô gái kia nói gì với nhau? Hai người còn nắm tay nữa.”
Vĩ Tịnh nghe thấy thế thì lập tức giơ hai tay đầu hàng, thật tình kể rõ lại toàn bộ sự việc trước vành móng ngựa.
Hân Nghiên biết hết tất cả, nhưng vì muốn trả thù trận ghen tuông vừa rồi của Vĩ Tịnh nên cố gắng giữ vẻ mặt tức giận:
“Trên người anh có mùi của nữ nhân khác, em phải xóa nó đi.”
Hân Nghiên thẳng thừng ngồi lên trên đùi Vĩ Tịnh, dùng cơ thể mình cọ tới cọ lui. Miệng không ngừng hôn hít lên phần cổ của anh khiến cơ thể anh dần nóng bừng. Dù vậy mỗi lần bàn tay của anh muốn chạm vào cô thì lại bị cô gạt ngang và cảnh cáo.
“Anh mà không ngồi yên thì em sẽ giận đó.”
Vĩ Tịnh chỉ đành siết chặt tay ghế mà kiềm chế ham muốn của bản thân. Hân Nghiên hết trêu chọc cổ anh thì lại tiện tay cởi một nút áo rồi mút mạnh lên khuôn ngực để lại ấn kí riêng biệt.
“Anh chỉ có thể là của em.”
Cô nói nhỏ vào tai anh, giọng điệu thập phần trêu chọc như cái cách anh mạnh bạo đánh dấu chủ quyền lên người cô.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai giật thót. Vĩ Tịnh có thể đuổi thư ký đi, nào ngờ lại bị Hân Nghiên ngăn lại. Cô trườn xuống hai chân anh, trốn dưới gầm bàn và bắt đầu thành thạo cởi bỏ lớp vải cản trở vật nam tính.
Cô hôn nhẹ lên vật nam tính đang ngẩng cao đầu, ánh mắt không khác gì tiểu hồ ly tìm được trò vui cho bản thân:
“Mở cửa đi anh.”
Vĩ Tịnh run tay ấn nút mở cửa tự động tại bàn. Sau đó, anh ở bên trên cố gắng trấn tĩnh bản thân để cùng thư ký bàn chuyện, ở bên dưới thằng em nhỏ lại bị trêu chọc đến phát trướng. Cứ mỗi lần răng cô cạ vào nó thì anh chỉ biết siết chặt bàn tay. Hiện tại anh không biết đây được xem là trừng phạt hay là phúc lợi nữa.
“Được rồi… Cậu ra ngoài đi… Khóa cửa giùm tôi… ưm… Tôi sẽ đưa ra thông báo sau.”
“Vâng chủ tịch.”
Thư ký vừa đi ra khỏi. Ở nơi này, Vĩ Tịnh thở dốc, ánh mắt từ bình tĩnh chuyển hẳn sang nhuốm màu khoái cảm. Anh âm trầm nhìn Hân Nghiên không ngừng chăm sóc thằng em nhỏ của mình, khuôn miệng chúm chím này thật sự làm anh phát điên.
“Bé con, chịu khó chút. Hừ.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Vĩ Tịnh bất chợt ấn đầu Hân Nghiên vào sâu hơn khiến vật nam tính chôn sâu vào cuống họng. Giây sau, toàn bộ tinh hoa tràn ra khiến cô suýt phát nghẹn mà ho lên sặc sụa. Anh hốt hoảng, nhanh chóng rút thằng em khỏi miệng cô, rồi ngồi xuống, lấy khăn giấy giúp cô nhả ra phần còn lại.
“Không sao chứ? Anh xin lỗi, ban nãy không kiềm lại được.”
Hân Nghiên thoáng đỏ mặt, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Vĩ Tịnh một lát, nào ngờ càng lúc càng hăng, tới khi nghe thấy từng tiếng rên trầm của anh thì cô chẳng còn hay biết gì nữa. Ánh mắt lần nữa rơi xuống vật nam tính vẫn chưa thật sự hạ xuống thì khẽ nuốt nước bọt.
Hân Nghiên lần nữa đẩy Vĩ Tịnh ngã lên ghế. Cô tự động cởi áo sơ mi, để lộ bầu ngực tròn trịa ẩn sau lớp áo nhỏ. Chiếc váy ngắn cũng được vén lên cao.
“Chúng ta tiếp tục được không?”
Vĩ Tịnh lần đầu tiên cảm nhận khái niệm bị động hoàn toàn. Nếu biết được nhận phúc lợi này sớm, anh đã làm cho cô ghen tuông ngược lại rồi. Cảm nhận vật nam tính dần chôn sâu vào mật động khiến cả hai đồng thời thở hắt ra một tiếng thỏa mãn.
Chiếc ghế bị chấn động không ngừng vang lên tiếng cọt kẹt đinh tai. Tuy nhiên điều này chẳng ảnh hưởng đến hai con người đang quấn quýt, tham lam hưởng thụ hơi ấm của nhau.