Chương 46: Anh Không Phải Người Tốt
Hân Nghiên đến công ty nhiều hơn. Cô không biết vì sao mình làm như thế, chắc sự lo lắng và hoảng sợ khiến cô làm những chuyện mất đi lí trí. Cô ngồi ở phòng thu âm, lặng nhìn mọi người tập trung hoàn thành dự án. Đến khi Uyển Đình bước vào thì căn phòng chỉ còn mỗi cô, Vĩ Tịnh và người chỉnh âm.
Vĩ Tịnh cho phép Uyển Đình tham gia nhưng không đồng nghĩa sẽ cho ả biết quá nhiều thứ. Ả xin xỏ được góp công, đổi lại sẽ làm gián điệp bên Tạ gia. Khi biết điều này, cô đã phản đối gay gắt:
“Sao anh lại đưa ra quyết định như thế này được? Nó đi ngược lại với đạo đức nghề nghiệp, cũng không bảo đảm Uyển Đình sẽ thật sự làm như đúng lời cô ta nói.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an:
“Không sao đâu, tin tưởng anh. Cô ta chỉ là một phần trong kế hoạch.”
Cô nắm chặt vạt áo anh, thủ thỉ:
“Nhưng như vậy không tốt…”
Anh im lặng vài giây rồi thở dài:
“Hân Nghiên, từ trước đến giờ anh không có nhận mình là người tốt.”
Quả thật chỉ khi có ý tiểu nhân mới nhận ra được những mánh khóe mà tiểu nhân khác muốn sử dụng lên mình. Nếu không ngờ Vĩ Tịnh, có lẽ Hân Nghiên đã không chơi trò đánh tráo bản vẽ và dự án khiến Tạ gia lòi đuôi chuột. Nhưng nữ chính nguyên tác càng lúc càng có cơ hội tiếp cận anh thì cô cảm thấy không còn là chính mình nữa.
“Chị Nghiên, sao chị không ở nhà nghỉ dưỡng. Ở đây có em và anh Tịnh lo rồi.”
Uyển Đình cất giọng nói ngọt ngào của ả, ngoài miệng là quan tâm nhưng sâu bên trong là chê cô vô dụng, ở đây chỉ có nước chật chỗ mà không phụ giúp được gì.
“Tôi là nhà đầu tư lớn cho dự án nên tất nhiên phải quan sát tiến triển rồi. Mọi người lát nữa uống gì thì nhắn cho trợ lý của tôi nhé.”
Hân Nghiên mỉm cười, nhận lời cảm ơn từ nhân viên. Cô ở đây chủ yếu muốn xem nữ chính nguyên tác diễn trò. Ả định dùng lòng tốt giả tạo của mình để lấy lòng người khác, nhưng ả quên mất hiện tại cô được Vĩ Tịnh cưng chiều như thế nào.
“Nếu đã xong thì cô đi đi, nán lại đây cũng chẳng có thêm việc gì đâu.”
Vĩ Tịnh ngồi xuống bên cạnh Hân Nghiên, giúp cô mở chai nước với vẻ cưng chiều. Uyển Đình nhìn thấy cảnh này mà rưng rưng nước mắt như thể có ai đó đã bắt nạt ả.
“Em muốn ở lại học hỏi thêm…”
“Điều này đi ngược lại hợp đồng, nếu như cô muốn hủy thì tôi không ngại.”
Vĩ Tịnh đanh mặt lại, thẳng thừng đuổi Uyển Đình đi sau khi ả thu âm xong phần của ả. Ả lo sợ mình sẽ không thể tới công ty Ninh gia nữa nên lập tức dọn đồ đi về, còn không quên luyến tiếc nhìn anh lần cuối.
Thông thường hành động này sẽ khiến người người thương tiếc. Nhưng những người ở đây đều đã đi theo Vĩ Tịnh từ lâu, cũng hiểu rõ anh cưng Hân Nghiên như bảo bối nên chỉ thấy Uyển Đình không khác gì trà xanh. Những đồ vật ả tặng đều bị người khác từ chối khéo hoặc thẳng thừng quăng vào thùng rác vì sợ bẩn.
Cuối cùng cũng tới ngày thuyết trình dự án trước công ty lớn. Ở bên này, Vĩ Tịnh và Hân Nghiên lần nữa gặp đám người của Trạch Dương. Có vẻ lần này việc lục đục nội bộ khiến họ tổn thất không ít, thần sắc cũng kém đi khá nhiều.
“Lâm tổng, cô cũng ở đây sao?”
Chủ tịch lớn nhìn thấy Hân Nghiên thì lập tức tiến tới bắt tay. Phải biết rằng nhờ vào năng suất và hướng đi của cô khiến hai công ty hợp tác vô cùng thuận lợi. Bộ phận phát triển và nâng cấp máy chơi game cũng ít gặp trục trặc hơn.
“À, tôi muốn đến để xem thử công ty nào sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta. Ngài không ngại cho tôi vào cùng chứ?” Cô bắt tay với vị chủ tịch lớn, cũng không nói về việc Vĩ Tịnh là chồng mình khiến ông ta có chút thưởng thức.
Phải biết rằng trên thương trường thì mối quan hệ tốt sẽ là một trong các yếu tố quyết định thắng thua. Mà Hân Nghiên lại không nhắc gì về việc này, chứng tỏ cô muốn mọi thứ phải công bằng, cũng như tin tưởng Vĩ Tịnh sẽ giành lấy được dự án này.
“Được chứ, mời Lâm tổng.”
Vị chủ tịch đưa tay, cùng sánh bước với Hân Nghiên vào trước. Mỗi chữ Lâm tổng từ miệng ông ta khiến Tử Kỳ thập phần chán ghét. Vốn dĩ vị trí đó phải là của anh ta chứ không phải của cô. Lần này họ nhất định phải giành được dự án.
Người của Tạ gia vẫn cao ngạo như cũ. Họ bắt đầu thuyết trình trước. Quả thật nhân lực bên họ làm việc rất tốt nhưng đã chọn sai công ty để đầu tư khiến mọi nỗ lực trở thành uổng phí.
Tới phiên công ty Ninh gia, giao diện game chợt biến thành một màu xanh dương nhấp nháy khiến ai cũng hoảng hốt, chỉ riêng Trạch Dương và Tử Kỳ nở nụ cười nham hiểm.
Vĩ Tịnh cho phép Uyển Đình tham gia nhưng không đồng nghĩa sẽ cho ả biết quá nhiều thứ. Ả xin xỏ được góp công, đổi lại sẽ làm gián điệp bên Tạ gia. Khi biết điều này, cô đã phản đối gay gắt:
“Sao anh lại đưa ra quyết định như thế này được? Nó đi ngược lại với đạo đức nghề nghiệp, cũng không bảo đảm Uyển Đình sẽ thật sự làm như đúng lời cô ta nói.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an:
“Không sao đâu, tin tưởng anh. Cô ta chỉ là một phần trong kế hoạch.”
Cô nắm chặt vạt áo anh, thủ thỉ:
“Nhưng như vậy không tốt…”
Anh im lặng vài giây rồi thở dài:
“Hân Nghiên, từ trước đến giờ anh không có nhận mình là người tốt.”
Quả thật chỉ khi có ý tiểu nhân mới nhận ra được những mánh khóe mà tiểu nhân khác muốn sử dụng lên mình. Nếu không ngờ Vĩ Tịnh, có lẽ Hân Nghiên đã không chơi trò đánh tráo bản vẽ và dự án khiến Tạ gia lòi đuôi chuột. Nhưng nữ chính nguyên tác càng lúc càng có cơ hội tiếp cận anh thì cô cảm thấy không còn là chính mình nữa.
“Chị Nghiên, sao chị không ở nhà nghỉ dưỡng. Ở đây có em và anh Tịnh lo rồi.”
Uyển Đình cất giọng nói ngọt ngào của ả, ngoài miệng là quan tâm nhưng sâu bên trong là chê cô vô dụng, ở đây chỉ có nước chật chỗ mà không phụ giúp được gì.
“Tôi là nhà đầu tư lớn cho dự án nên tất nhiên phải quan sát tiến triển rồi. Mọi người lát nữa uống gì thì nhắn cho trợ lý của tôi nhé.”
Hân Nghiên mỉm cười, nhận lời cảm ơn từ nhân viên. Cô ở đây chủ yếu muốn xem nữ chính nguyên tác diễn trò. Ả định dùng lòng tốt giả tạo của mình để lấy lòng người khác, nhưng ả quên mất hiện tại cô được Vĩ Tịnh cưng chiều như thế nào.
“Nếu đã xong thì cô đi đi, nán lại đây cũng chẳng có thêm việc gì đâu.”
Vĩ Tịnh ngồi xuống bên cạnh Hân Nghiên, giúp cô mở chai nước với vẻ cưng chiều. Uyển Đình nhìn thấy cảnh này mà rưng rưng nước mắt như thể có ai đó đã bắt nạt ả.
“Em muốn ở lại học hỏi thêm…”
“Điều này đi ngược lại hợp đồng, nếu như cô muốn hủy thì tôi không ngại.”
Vĩ Tịnh đanh mặt lại, thẳng thừng đuổi Uyển Đình đi sau khi ả thu âm xong phần của ả. Ả lo sợ mình sẽ không thể tới công ty Ninh gia nữa nên lập tức dọn đồ đi về, còn không quên luyến tiếc nhìn anh lần cuối.
Thông thường hành động này sẽ khiến người người thương tiếc. Nhưng những người ở đây đều đã đi theo Vĩ Tịnh từ lâu, cũng hiểu rõ anh cưng Hân Nghiên như bảo bối nên chỉ thấy Uyển Đình không khác gì trà xanh. Những đồ vật ả tặng đều bị người khác từ chối khéo hoặc thẳng thừng quăng vào thùng rác vì sợ bẩn.
Cuối cùng cũng tới ngày thuyết trình dự án trước công ty lớn. Ở bên này, Vĩ Tịnh và Hân Nghiên lần nữa gặp đám người của Trạch Dương. Có vẻ lần này việc lục đục nội bộ khiến họ tổn thất không ít, thần sắc cũng kém đi khá nhiều.
“Lâm tổng, cô cũng ở đây sao?”
Chủ tịch lớn nhìn thấy Hân Nghiên thì lập tức tiến tới bắt tay. Phải biết rằng nhờ vào năng suất và hướng đi của cô khiến hai công ty hợp tác vô cùng thuận lợi. Bộ phận phát triển và nâng cấp máy chơi game cũng ít gặp trục trặc hơn.
“À, tôi muốn đến để xem thử công ty nào sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta. Ngài không ngại cho tôi vào cùng chứ?” Cô bắt tay với vị chủ tịch lớn, cũng không nói về việc Vĩ Tịnh là chồng mình khiến ông ta có chút thưởng thức.
Phải biết rằng trên thương trường thì mối quan hệ tốt sẽ là một trong các yếu tố quyết định thắng thua. Mà Hân Nghiên lại không nhắc gì về việc này, chứng tỏ cô muốn mọi thứ phải công bằng, cũng như tin tưởng Vĩ Tịnh sẽ giành lấy được dự án này.
“Được chứ, mời Lâm tổng.”
Vị chủ tịch đưa tay, cùng sánh bước với Hân Nghiên vào trước. Mỗi chữ Lâm tổng từ miệng ông ta khiến Tử Kỳ thập phần chán ghét. Vốn dĩ vị trí đó phải là của anh ta chứ không phải của cô. Lần này họ nhất định phải giành được dự án.
Người của Tạ gia vẫn cao ngạo như cũ. Họ bắt đầu thuyết trình trước. Quả thật nhân lực bên họ làm việc rất tốt nhưng đã chọn sai công ty để đầu tư khiến mọi nỗ lực trở thành uổng phí.
Tới phiên công ty Ninh gia, giao diện game chợt biến thành một màu xanh dương nhấp nháy khiến ai cũng hoảng hốt, chỉ riêng Trạch Dương và Tử Kỳ nở nụ cười nham hiểm.