Chương 26: Câu Chuyện Của Dị Lương Tân
“Từ nhỏ ba của tôi là Dị Ninh đã luôn cắm đầu vào nghiên cứu, không hề quan tâm hay tiếp xúc gì với con trai của mình. Có lẽ cậu chỉ nghĩ là ông ấy là con người không có tình cảm, nhưng cậu phải thấy ánh mắt của ông ấy, nó rất là kì quái. Sau này tôi mới hiểu là ông ấy đang nhìn thấy những làn khói đen của cái chết nên không dám quá yêu thương ai đó. Và ngược lại, điều đó cũng làm cho không có ai yêu thương ông, kể cả tôi.” Dị Lương Tân bắt đầu kể.
“Thế nhưng ông vẫn muốn hồi sinh cho ông ấy à?” Kế Hàn Phong hỏi.
“Cứ bình tĩnh mà nghe tiếp. Ông ấy thậm chí còn không kết thân với hàng xóm, dường như ông ấy không muốn tiếp xúc với con người. Và tôi là con trai ông ấy, tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng từ cách sống đó, hồi nhỏ tôi dường như không tiếp xúc nhiều với ai, phải nói là rất cô đơn. Cậu hiểu cảm giác đó không?” Dị Lương Tân kể tiếp.
“Không.” Kế Hàn Phong trả lời dứt khoát “Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn trong cuộc đời mình, bởi vì tôi chỉ cần bản thân tôi thôi. Kể tiếp đi.”
“Mẹ mất từ khi sinh ra, ba thì không xa cách, cũng không có bạn bè hàng xóm gì cả, nên người tôi quan tâm duy nhất chính là vợ tôi. Cô ấy là một đối tác của ba tôi trong một dự án nọ. Việc tôi gặp cô ấy giống như định mệnh đã cho tôi một ánh sáng giữa đêm đen vậy.” Dị Lương Tân nói.
“Tôi hiểu vì sao ông muốn hồi sinh vợ ông rồi, vậy còn ba mẹ ông, chẳng phải ông bảo ông không quan tâm họ sao?” Kế Hàn Phong thắc mắc.
“Bởi vì cô ấy muốn tôi làm vậy.” Dị Lương Tân đáp.
Thấy Kế Hàn Phong có vẻ chưa hiểu, ông kể tiếp “Chuyện này cũng chỉ là trùng hợp thôi. Một hôm lúc ba tôi đi công tác nhiều ngày, vợ tôi vào phòng của ông ấy để lấy một số tài liệu giúp tôi. Tập tài liệu đó hôm trước vẫn còn để trên bàn nhưng lúc vợ tôi tìm lại không thấy. Thế là cô ấy tìm thử trong ngăn bàn thì thấy một tập hồi ký.”
“Và bà ấy mở ra đọc à?” Kế Hàn Phong xen vào.
“Phải, và hơn thế nữa, cô ấy tìm ra một tập khác trong ngăn bí mật.” Dị Lương Tân nói. “Từ đó, cô ấy biết tới nghiên cứu này.”
“Chuyện cơ mật viết ra thành hồi ký, ba con ông đóng góp cho tổ chức cũng nhiều mà phá hoại cũng kinh khủng thật.” Kế Hàn Phong nhận xét.
Bỏ qua lời dè bỉu đó, Dị Lương Tân tiếp tục câu chuyện “Vậy là sau khi đọc xong, vợ tôi bắt đầu thuyết phục tôi cùng tham gia với ông ấy. Cô ấy bảo rằng ba tôi đã đúng, làn khói của cái chết luôn đeo bám chúng ta. Với y học hiện tại con người có thể chạy nhưng sẽ không thể thoát. Cách duy nhất để chống lại nó là tìm được cách thoát ra khỏi nó. Đó là lí do chúng ta phải tìm cách hồi sinh người chết. Có thể nói, những nỗi ám ảnh của ba tôi đã lan truyền sang cô ấy thông qua những dòng hồi ký đó.”
“Nghe sâu sắc đó, ra là mấy nhà nghiên cứu tham gia tổ chức vì mấy lí do kinh khủng như vậy.” Kế Hàn Phong trầm trồ.
“Thế cậu tham gia tổ chức này vì cái gì?” Dị Lương Tân hỏi.
“Tiền. Hỏi lạ thế?” Kế Hàn Phong tỏ vẻ hiển nhiên.
“Đúng là con người tầm thường.” Dị Lương Tân khẽ nói rồi kể tiếp “Khi tôi nghe cô ấy kể lại những gì phát hiện được, tôi ban đầu thấy khá hoang mang nhưng sau đó thì cô ấy đã thuyết phục được tôi tham gia. Sau khi ba tôi công tác trở về, chúng tôi bảo mình đã phát hiện ra tổ chức này và yêu cầu ông ấy cho chúng tôi tham gia.”
“Vậy đó là lúc ông bắt đầu gia nhập tổ chức. Nếu không nhầm thì sau đó không lâu thì Dị Ninh qua đời.” Kế Hàn Phong đã từng nghe về điều này.
“Đúng vậy. Hôm đó vợ tôi đã chở ông ấy đi thì một chiếc xe mất lái đã tông phải họ.” Dị Lương Tân nói “Cuối cùng thì họ không thể thoát được làn khói của cái chết. Tôi, với cương vị là người còn sống, tôi sẽ tiếp tục giấc mơ của cô ấy. Thứ nhất là cô ấy không muốn chết, tôi cần phải hồi sinh vợ tôi. Thứ hai, ba tôi là nguồn cản hứng lớn cho sự nghiệp của cô ấy, nên tôi sẽ thay vợ tôi thực hiện tâm nguyện của ông là hồi sinh bà nội, cùng với ông ấy. Và thứ ba là cô ấy không muốn Dị Quân dính tới việc này, nên tôi đã cho nó ra nước ngoài.”
“Hiểu rồi, vậy ra ông làm theo tâm nguyện của vợ nên mới tham gia tổ chức này. Dị Ninh cũng để hồi sinh vợ mà nghe lời dụ dỗ của Lương Vĩnh. Ra là nhà họ Dị có máu dại gái.” Kế Hàn Phong gật gù ra vẻ đã thông suốt.
“Tôi đã kể cho cậu lí do vì sao tôi xem trọng ba cái xác đó đến vậy rồi đấy, bây giờ thì bắt đầu đi cướp xác được chưa?” Dị Lương Tân hối thúc “Nếu để lâu hơn nữa thì họ sẽ thối rữa mất.”
“Tôi sẽ cố gắng, không đảm bảo.” Kế Hàn Phong quay lưng bước đi “Ông cứ việc tập trung nghiên cứu là được.”
“Thế nhưng ông vẫn muốn hồi sinh cho ông ấy à?” Kế Hàn Phong hỏi.
“Cứ bình tĩnh mà nghe tiếp. Ông ấy thậm chí còn không kết thân với hàng xóm, dường như ông ấy không muốn tiếp xúc với con người. Và tôi là con trai ông ấy, tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng từ cách sống đó, hồi nhỏ tôi dường như không tiếp xúc nhiều với ai, phải nói là rất cô đơn. Cậu hiểu cảm giác đó không?” Dị Lương Tân kể tiếp.
“Không.” Kế Hàn Phong trả lời dứt khoát “Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn trong cuộc đời mình, bởi vì tôi chỉ cần bản thân tôi thôi. Kể tiếp đi.”
“Mẹ mất từ khi sinh ra, ba thì không xa cách, cũng không có bạn bè hàng xóm gì cả, nên người tôi quan tâm duy nhất chính là vợ tôi. Cô ấy là một đối tác của ba tôi trong một dự án nọ. Việc tôi gặp cô ấy giống như định mệnh đã cho tôi một ánh sáng giữa đêm đen vậy.” Dị Lương Tân nói.
“Tôi hiểu vì sao ông muốn hồi sinh vợ ông rồi, vậy còn ba mẹ ông, chẳng phải ông bảo ông không quan tâm họ sao?” Kế Hàn Phong thắc mắc.
“Bởi vì cô ấy muốn tôi làm vậy.” Dị Lương Tân đáp.
Thấy Kế Hàn Phong có vẻ chưa hiểu, ông kể tiếp “Chuyện này cũng chỉ là trùng hợp thôi. Một hôm lúc ba tôi đi công tác nhiều ngày, vợ tôi vào phòng của ông ấy để lấy một số tài liệu giúp tôi. Tập tài liệu đó hôm trước vẫn còn để trên bàn nhưng lúc vợ tôi tìm lại không thấy. Thế là cô ấy tìm thử trong ngăn bàn thì thấy một tập hồi ký.”
“Và bà ấy mở ra đọc à?” Kế Hàn Phong xen vào.
“Phải, và hơn thế nữa, cô ấy tìm ra một tập khác trong ngăn bí mật.” Dị Lương Tân nói. “Từ đó, cô ấy biết tới nghiên cứu này.”
“Chuyện cơ mật viết ra thành hồi ký, ba con ông đóng góp cho tổ chức cũng nhiều mà phá hoại cũng kinh khủng thật.” Kế Hàn Phong nhận xét.
Bỏ qua lời dè bỉu đó, Dị Lương Tân tiếp tục câu chuyện “Vậy là sau khi đọc xong, vợ tôi bắt đầu thuyết phục tôi cùng tham gia với ông ấy. Cô ấy bảo rằng ba tôi đã đúng, làn khói của cái chết luôn đeo bám chúng ta. Với y học hiện tại con người có thể chạy nhưng sẽ không thể thoát. Cách duy nhất để chống lại nó là tìm được cách thoát ra khỏi nó. Đó là lí do chúng ta phải tìm cách hồi sinh người chết. Có thể nói, những nỗi ám ảnh của ba tôi đã lan truyền sang cô ấy thông qua những dòng hồi ký đó.”
“Nghe sâu sắc đó, ra là mấy nhà nghiên cứu tham gia tổ chức vì mấy lí do kinh khủng như vậy.” Kế Hàn Phong trầm trồ.
“Thế cậu tham gia tổ chức này vì cái gì?” Dị Lương Tân hỏi.
“Tiền. Hỏi lạ thế?” Kế Hàn Phong tỏ vẻ hiển nhiên.
“Đúng là con người tầm thường.” Dị Lương Tân khẽ nói rồi kể tiếp “Khi tôi nghe cô ấy kể lại những gì phát hiện được, tôi ban đầu thấy khá hoang mang nhưng sau đó thì cô ấy đã thuyết phục được tôi tham gia. Sau khi ba tôi công tác trở về, chúng tôi bảo mình đã phát hiện ra tổ chức này và yêu cầu ông ấy cho chúng tôi tham gia.”
“Vậy đó là lúc ông bắt đầu gia nhập tổ chức. Nếu không nhầm thì sau đó không lâu thì Dị Ninh qua đời.” Kế Hàn Phong đã từng nghe về điều này.
“Đúng vậy. Hôm đó vợ tôi đã chở ông ấy đi thì một chiếc xe mất lái đã tông phải họ.” Dị Lương Tân nói “Cuối cùng thì họ không thể thoát được làn khói của cái chết. Tôi, với cương vị là người còn sống, tôi sẽ tiếp tục giấc mơ của cô ấy. Thứ nhất là cô ấy không muốn chết, tôi cần phải hồi sinh vợ tôi. Thứ hai, ba tôi là nguồn cản hứng lớn cho sự nghiệp của cô ấy, nên tôi sẽ thay vợ tôi thực hiện tâm nguyện của ông là hồi sinh bà nội, cùng với ông ấy. Và thứ ba là cô ấy không muốn Dị Quân dính tới việc này, nên tôi đã cho nó ra nước ngoài.”
“Hiểu rồi, vậy ra ông làm theo tâm nguyện của vợ nên mới tham gia tổ chức này. Dị Ninh cũng để hồi sinh vợ mà nghe lời dụ dỗ của Lương Vĩnh. Ra là nhà họ Dị có máu dại gái.” Kế Hàn Phong gật gù ra vẻ đã thông suốt.
“Tôi đã kể cho cậu lí do vì sao tôi xem trọng ba cái xác đó đến vậy rồi đấy, bây giờ thì bắt đầu đi cướp xác được chưa?” Dị Lương Tân hối thúc “Nếu để lâu hơn nữa thì họ sẽ thối rữa mất.”
“Tôi sẽ cố gắng, không đảm bảo.” Kế Hàn Phong quay lưng bước đi “Ông cứ việc tập trung nghiên cứu là được.”