Chương 33: Mai Phục Thất Bại
Dị Quân lái chiếc Bently ra khỏi nhà, hướng đến khu nhà kho cũ bỏ hoang.
Kế Hàn Phong và Dị Lương Tân đang ở tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang. Cả hai đứng tựa vào rào chắn, Kế Hàn Phong đang nhìn qua một ống nhòm tầm xa. Hắn gợi nhớ “Chắc trong hồi ký của giáo sư Dị cũng có nhắc tới nơi này nhỉ?”
“Cậu nói thế nghĩa là chỗ này một địa điểm ba tôi từng tới sao?” Dị Lương Tân hỏi.
“Ông không biết à, đây là chỗ lão già Dương Vĩnh tới gặp Dị Ninh đấy. Thời gian trôi qua nhanh thật đúng không, từ một trung tâm hội nghị to lớn mà giờ thành nhà bỏ hoang rồi.” Kế Hàn Phong nói, mắt vẫn không rời khỏi ống nhòm.
“Trùng hợp thế ư? Cậu có chắc là đúng nơi này không thế?” Dị Lương Tân hỏi lại.
“Bộ ông không nghi ngờ tôi thì ông không chịu được à?” Kế Hàn Phong cằn nhằn rồi bỗng làm mặt nghiêm túc “Tôi thấy chiếc Bently màu đen của con trai ông rồi.”
Quét ống nhòm đi một đoạn, hắn ra vẻ hài lòng “Không có bám đuôi, tốt lắm.”
“Vậy là nó đã không báo cảnh sát, cậu quá lo rồi.” Dị Lương Tân lên tiếng.
“Phải lo chứ. Bây giờ, gọi cho Dị Quân bảo cậu ta chuyển hướng đến đây, còn ông thì từ từ xuống dưới cha con tương phùng đi. Tôi sẽ ở lại quan sát.” Kế Hàn Phong ra lệnh.
“Cậu ở lại quan sát cái gì? Chẳng phải không có cảnh sát sao?”
“Ông cứ nhất định phải cãi tôi à? Không có cảnh sát bám theo chứ không phải chắc chắn không có cảnh sát. Ông đã ghi địa điểm hẹn rồi, chỉ cần phục sẵn ở đó là được. Bây giờ thay đổi địa thì có thể Dị Quân sẽ báo cho chúng, rồi chúng sẽ kéo tới đây. Nếu tôi thấy ai khác định tiếp cận chỗ này thì chúng ta phải chạy ngay, hiểu chứ?” Kế Hàn Phong giải thích.
“Được, xem như cậu là chuyên gia trong vụ này.” Dị Lương Tân nhượng bộ.
“Còn không mau gọi điện đi, ông đợi cái gì nữa.” Kế Hàn Phong nói.
Dị Lương Tân lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm số gọi cho Dị Quân.
“Cuộc hẹn có thay đổi địa điểm, chuyển hướng đi.” Dị Lương Tân nói.
“Đổi địa điểm?” Dị Quân hiểu là Dị Lương Tân làm vậy vì sợ anh đã báo cho cảnh sát phục kích sẵn khu nhà kho cũ. “Vậy bây giờ chúng ta sẽ gặp ở đâu?”
“Con biết căn nhà bỏ hoang lúc trước thường dùng để tổ chức hội nghị chứ? Chúng ta sẽ gặp ở đó.” Dị Lương Tân trả lời.
“Con không biết.” Dị Quân cố nhớ lại xem mình từng nghe về nơi đó chưa, kết quả là không có chút ấn tượng nào. Không còn cách nào khác, Dị Lương Tân phải chỉ đường cho Dị Quân.
“Con nhớ rồi, con sẽ tới đó ngay.” Dị Quân đáp.
Dị Lương Tân cúp máy, ngay lập tức lại bị Kế Hàn Phong hối thúc “Đi xuống dưới đi, còn đứng đó làm gì?”
Ông tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn làm theo ngay, lúc quan trọng này không nên gây gỗ, Dị Lương Tân tự nhủ sẽ tìm cách trị tên trợ lý bất kham này.
Lúc xuống tầng dưới, Dị Lương Tân dựa vào tường nghỉ ngơi chờ đợi, ông cảm thấy sức khỏe của mình có vẻ đã rất yếu rồi. Thoáng thấy chiếc Bently đen quen thuộc, Dị Lương Tân liền chỉnh lại tư thế đứng cho thật cứng cáp.
Dị Quân bước xuống xe, lên tiếng trước “Nhìn ba có vẻ đã khỏe lại nhiều rồi. Thật tốt quá.”
“Càng tốt hơn nếu có con trai cùng tham gia nghiên cứu.” Dị Lương Tân nói “Con đã suy nghĩ thông suốt rồi đấy à?”
“Phải, con đã nghĩ rất nhiều, và cảm thấy thấu hiểu ông nội. Con sợ làn khói của cái chết.” Những điều này là anh nói thật. “Vậy nên, con cảm thấy việc nghiên cứu hồi sinh người chết này là sứ mệnh thiêng liêng của gia đình ta. Con muốn tham gia cùng ba.”
Dị Lương Tân nở nụ cười hài lòng, dù đã không thực hiện được lời hứa với vợ là giữ Dị Quân tránh xa tổ chức, nhưng ông tự cảm thấy có lẽ bà ấy sẽ hạnh phúc hơn khi cả nhà cùng chung chí hướng như bây giờ.
“Con biết không, đây là nơi mà ông nội con đã bắt đầu công trình nghiên cứu, hiện tại cũng là nơi con bắt đầu kế thừa ý chí của ông ấy. Thật ý nghĩa phải không nào?” Dị Lương Tân nhắc lại những gì nghe được từ Kế Hàn Phong.
Dị Quân ngước lên nhìn tòa nhà, vậy ra đây là nơi được nhắc đến trong hồi ký. Anh nhớ lại cảnh tượng trong đó, khi Dị Ninh nhìn xuống và thấy những làn khói đen bao phủ mặt đất.
Bỗng Dị Quân nhìn thấy những làn khói sau lưng Dị Lương Tân. Chúng nhanh chóng biến mất. Dị Lương Tân kịp nhìn thấy ánh nhìn kì lạ đó của Dị Quân trong khoảnh khắc. Ông không thể không nhận ra ánh mắt đó, Dị Quân đang nhìn thấy làn khói đen của cái chết. Ba ông và vợ ông từng trưng ra ánh mắt đó, Dị Lương Tân từ đó càn tin tưởng rằng Dị Quân đã đổi ý, hai người còn lại đều bị ám ảnh kinh khủng bởi cái chết, ông tin rằng Dị Quân không phải ngoại lệ.
“Tâm tình đủ chưa? Đi thôi nào.” Kế Hàn Phong từ trong nhà bước ra.
“Người này là ai vậy?” Dị Quân hỏi.
“Cậu ta là Kế Hàn Phong, trợ lý mới của ba.” Dị Lương Tân giới thiệu.
Trợ lý mới? Vậy là trước đây có trợ lý cũ, hắn là ai? Dị Quân tự hỏi. Anh quyết định tạm bỏ qua vấn đề này, nếu lật đổ được tổ chức, hắn cũng sẽ bị tóm thôi.
Dị Quân mở cửa xe ra, Kế Hàn Phong liền móc mỉa “Cha con thông minh như nhau thật, bỏ cái Bently sang trọng đó lại đi. Định lái cái xe đó tới căn cứ bí mật đấy à? Còn nữa, đưa điện thoại đây.”
Dị Quân lấy điện thoại ra, Kế Hàn Phong đeo găng tay vào giựt lấy rồi ném mạnh xuống đất vỡ tan.
“Để an toàn thôi, đừng tiếc của nhé.” Kế Hàn Phong nói rồi ra hiệu cho cả hai lên xe của mình.
Kế Hàn Phong và Dị Lương Tân đang ở tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang. Cả hai đứng tựa vào rào chắn, Kế Hàn Phong đang nhìn qua một ống nhòm tầm xa. Hắn gợi nhớ “Chắc trong hồi ký của giáo sư Dị cũng có nhắc tới nơi này nhỉ?”
“Cậu nói thế nghĩa là chỗ này một địa điểm ba tôi từng tới sao?” Dị Lương Tân hỏi.
“Ông không biết à, đây là chỗ lão già Dương Vĩnh tới gặp Dị Ninh đấy. Thời gian trôi qua nhanh thật đúng không, từ một trung tâm hội nghị to lớn mà giờ thành nhà bỏ hoang rồi.” Kế Hàn Phong nói, mắt vẫn không rời khỏi ống nhòm.
“Trùng hợp thế ư? Cậu có chắc là đúng nơi này không thế?” Dị Lương Tân hỏi lại.
“Bộ ông không nghi ngờ tôi thì ông không chịu được à?” Kế Hàn Phong cằn nhằn rồi bỗng làm mặt nghiêm túc “Tôi thấy chiếc Bently màu đen của con trai ông rồi.”
Quét ống nhòm đi một đoạn, hắn ra vẻ hài lòng “Không có bám đuôi, tốt lắm.”
“Vậy là nó đã không báo cảnh sát, cậu quá lo rồi.” Dị Lương Tân lên tiếng.
“Phải lo chứ. Bây giờ, gọi cho Dị Quân bảo cậu ta chuyển hướng đến đây, còn ông thì từ từ xuống dưới cha con tương phùng đi. Tôi sẽ ở lại quan sát.” Kế Hàn Phong ra lệnh.
“Cậu ở lại quan sát cái gì? Chẳng phải không có cảnh sát sao?”
“Ông cứ nhất định phải cãi tôi à? Không có cảnh sát bám theo chứ không phải chắc chắn không có cảnh sát. Ông đã ghi địa điểm hẹn rồi, chỉ cần phục sẵn ở đó là được. Bây giờ thay đổi địa thì có thể Dị Quân sẽ báo cho chúng, rồi chúng sẽ kéo tới đây. Nếu tôi thấy ai khác định tiếp cận chỗ này thì chúng ta phải chạy ngay, hiểu chứ?” Kế Hàn Phong giải thích.
“Được, xem như cậu là chuyên gia trong vụ này.” Dị Lương Tân nhượng bộ.
“Còn không mau gọi điện đi, ông đợi cái gì nữa.” Kế Hàn Phong nói.
Dị Lương Tân lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm số gọi cho Dị Quân.
“Cuộc hẹn có thay đổi địa điểm, chuyển hướng đi.” Dị Lương Tân nói.
“Đổi địa điểm?” Dị Quân hiểu là Dị Lương Tân làm vậy vì sợ anh đã báo cho cảnh sát phục kích sẵn khu nhà kho cũ. “Vậy bây giờ chúng ta sẽ gặp ở đâu?”
“Con biết căn nhà bỏ hoang lúc trước thường dùng để tổ chức hội nghị chứ? Chúng ta sẽ gặp ở đó.” Dị Lương Tân trả lời.
“Con không biết.” Dị Quân cố nhớ lại xem mình từng nghe về nơi đó chưa, kết quả là không có chút ấn tượng nào. Không còn cách nào khác, Dị Lương Tân phải chỉ đường cho Dị Quân.
“Con nhớ rồi, con sẽ tới đó ngay.” Dị Quân đáp.
Dị Lương Tân cúp máy, ngay lập tức lại bị Kế Hàn Phong hối thúc “Đi xuống dưới đi, còn đứng đó làm gì?”
Ông tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn làm theo ngay, lúc quan trọng này không nên gây gỗ, Dị Lương Tân tự nhủ sẽ tìm cách trị tên trợ lý bất kham này.
Lúc xuống tầng dưới, Dị Lương Tân dựa vào tường nghỉ ngơi chờ đợi, ông cảm thấy sức khỏe của mình có vẻ đã rất yếu rồi. Thoáng thấy chiếc Bently đen quen thuộc, Dị Lương Tân liền chỉnh lại tư thế đứng cho thật cứng cáp.
Dị Quân bước xuống xe, lên tiếng trước “Nhìn ba có vẻ đã khỏe lại nhiều rồi. Thật tốt quá.”
“Càng tốt hơn nếu có con trai cùng tham gia nghiên cứu.” Dị Lương Tân nói “Con đã suy nghĩ thông suốt rồi đấy à?”
“Phải, con đã nghĩ rất nhiều, và cảm thấy thấu hiểu ông nội. Con sợ làn khói của cái chết.” Những điều này là anh nói thật. “Vậy nên, con cảm thấy việc nghiên cứu hồi sinh người chết này là sứ mệnh thiêng liêng của gia đình ta. Con muốn tham gia cùng ba.”
Dị Lương Tân nở nụ cười hài lòng, dù đã không thực hiện được lời hứa với vợ là giữ Dị Quân tránh xa tổ chức, nhưng ông tự cảm thấy có lẽ bà ấy sẽ hạnh phúc hơn khi cả nhà cùng chung chí hướng như bây giờ.
“Con biết không, đây là nơi mà ông nội con đã bắt đầu công trình nghiên cứu, hiện tại cũng là nơi con bắt đầu kế thừa ý chí của ông ấy. Thật ý nghĩa phải không nào?” Dị Lương Tân nhắc lại những gì nghe được từ Kế Hàn Phong.
Dị Quân ngước lên nhìn tòa nhà, vậy ra đây là nơi được nhắc đến trong hồi ký. Anh nhớ lại cảnh tượng trong đó, khi Dị Ninh nhìn xuống và thấy những làn khói đen bao phủ mặt đất.
Bỗng Dị Quân nhìn thấy những làn khói sau lưng Dị Lương Tân. Chúng nhanh chóng biến mất. Dị Lương Tân kịp nhìn thấy ánh nhìn kì lạ đó của Dị Quân trong khoảnh khắc. Ông không thể không nhận ra ánh mắt đó, Dị Quân đang nhìn thấy làn khói đen của cái chết. Ba ông và vợ ông từng trưng ra ánh mắt đó, Dị Lương Tân từ đó càn tin tưởng rằng Dị Quân đã đổi ý, hai người còn lại đều bị ám ảnh kinh khủng bởi cái chết, ông tin rằng Dị Quân không phải ngoại lệ.
“Tâm tình đủ chưa? Đi thôi nào.” Kế Hàn Phong từ trong nhà bước ra.
“Người này là ai vậy?” Dị Quân hỏi.
“Cậu ta là Kế Hàn Phong, trợ lý mới của ba.” Dị Lương Tân giới thiệu.
Trợ lý mới? Vậy là trước đây có trợ lý cũ, hắn là ai? Dị Quân tự hỏi. Anh quyết định tạm bỏ qua vấn đề này, nếu lật đổ được tổ chức, hắn cũng sẽ bị tóm thôi.
Dị Quân mở cửa xe ra, Kế Hàn Phong liền móc mỉa “Cha con thông minh như nhau thật, bỏ cái Bently sang trọng đó lại đi. Định lái cái xe đó tới căn cứ bí mật đấy à? Còn nữa, đưa điện thoại đây.”
Dị Quân lấy điện thoại ra, Kế Hàn Phong đeo găng tay vào giựt lấy rồi ném mạnh xuống đất vỡ tan.
“Để an toàn thôi, đừng tiếc của nhé.” Kế Hàn Phong nói rồi ra hiệu cho cả hai lên xe của mình.