Chương 41: Vụ Trộm Xác
Tần Lỗi bước vào phòng bệnh của Dị Quân, vẻ mặt của ông ấy cho thấy ông sắp thông báo một tin xấu. Lúc này, Viên Thượng và Trang Tiên Linh đã về nhà, chỉ còn Dị Quân trong phòng.
“Sao thế? Cảnh sát trưởng, nhìn nét mặt của ông không tốt.” Dị Quân hỏi.
“Có một vụ trộm xác lại xảy ra.” Tần Lỗi nói.
“Một vụ nữa ư?” Dị Quân ngạc nhiên, vừa mới xảy ra một vụ việc lớn như vậy, tổ chức đó vẫn dám tới đây trộm xác thì quả là không coi ai ra gì “Liệu có liên quan đến tổ chức không, hay là một kẻ khác?”
“Không có bằng chứng để liên hệ, nhưng tôi cho rằng là có liên quan.” Tần Lỗi nói “Cái xác đó là Trần Lệ Mẫn.”
Dị Quân ngồi phắt dậy, nhưng những vết thương đau nhói làm anh lại ngã xuống giường, anh hỏi “Khi nào? Tại sao?”
“Tôi vừa nhận được báo cáo thôi, không rõ cái xác bị trộm khi nào.” Tần Lỗi trả lời.
“Họ trông coi như vậy mà được đấy à?” Dị Quân tức giận nói.
“Ai mà nghĩ lại có người tới trộm xác chứ? Mà dù sao, người trông coi nhà xác vẫn sẽ bị kỉ luật. Nhưng điều đó không quan trọng, cái chính là tại sao. Tôi cho rằng liên quan đến Trần Lệ Mẫn lúc này là tổ chức kia. Tuy nhiên, không hiểu được cái xác của Trần Lệ Mẫn có giá trị gì với họ.” Tần Lỗi động não “Giờ thì tôi đoán là có lẽ họ sẽ dùng Trần Lệ Mẫn để thương lượng, đây không phải lần đầu tiên nhà họ Dị nhúng chàm vì muốn hồi sinh cô gái của mình.”
“Ông muốn cảnh báo tôi đấy à? Hay là cảnh cáo?” Dị Quân hỏi.
“Tùy cậu nghĩ thôi. Tôi sẽ tiếp tục điều tra và sẽ cho cậu biết nếu có phát hiện mới.” Tần Lỗi bước ra khỏi phòng.
Dị Quân nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi còn điều gì tệ hơn bây giờ nữa. Trần Lệ Mẫn đã chết, thậm chí thi thể của cô anh cũng không giữ được. Vừa nãy Tần Lỗi đã bảo có thể tổ chức sẽ đến tìm anh để đề nghị hợp tác. Anh cũng đã nghĩ về việc sẽ hồi sinh cho cô, trong thời gian ngắn ngủi ở trong phòng nghiên cứu của ba anh, Dị Quân đã thấy được công trình nghiên cứu vượt ngoài tầm hiểu biết kia.
Anh có niềm tin là nếu tiếp tục nghiên cứu, dự án đó chắc chắn sớm ngày thành công.
Sáng sớm hôm sau, Trang Tiên Linh tới thăm Dị Quân, anh nói lại với cô về việc thi thể của Trần Lệ Mẫn bị trộm mất.
“Cái gì? Sao lại thế?” Trang Tiên Linh ngạc nhiên, không tin vào tai mình.
“Tớ không biết, Tần Lỗi cũng không biết. Nhưng chắc là do tổ chức đã lấy đi. Tớ có nghe nói ba tớ có một người trợ lý ở thị trấn, chắc là hắn đã trộm mất thi thể.” Dị Quân nói.
Trang Tiên Linh cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói “Tớ có một ý nghĩ này, nhưng không biết có phải không.”
“Cậu cứ nói.”
“Về mặt lợi ích, rõ ràng việc trộm thi thể của em ấy chẳng được gì.”
“Không, Tần Lỗi nói là có thể dùng em ấy để thượng lượng với tớ.” Dị Quân nói.
“Phải, đúng rồi. Thế mà tớ không nghĩ ra. Nhưng mà… nếu đúng là như vậy thì cậu sẽ đồng ý chứ?” Trang Tiên Linh hỏi.
“Chuyện này… về mặt đạo đức thì tớ biết không nên tham gia. Nếu Tần Lỗi hỏi, thì tớ sẽ dứt khoát bảo “Không đời nào” rồi. Nhưng cậu là bạn lâu năm, nên tớ nói thẳng là tớ không biết.” Dị Quân chia sẻ.
“Ý cậu là cậu có thể sẽ tìm cách hồi sinh em ấy, như cái cách ba và ông nội cậu luôn cố gắng.” Trang Tiên Linh lo lắng.
“Tớ nghĩ vậy, ban đầu tớ đã không hiểu họ, nhưng giờ thì tớ đã biết tại sao họ lại bất chấp pháp luật và đạo đức để làm vậy. Nếu có một cách khác để làm em ấy sống lại thì tớ đã không ngần ngại rồi.” Dị Quân đáp.
“Chúng ta luôn sợ cái chết, dù là của bản thân hay của người xung quanh, tớ hiểu. Tớ cũng muốn có cách để Lệ Mẫn sống lại, nhưng có lẽ, đây là số phận rồi.” Trang Tiên Linh nói “Cậu nghĩ, em ấy có muốn chúng ta hồi sinh em ấy không?”
Dị Quân nhớ lại buổi ăn tối với Trần Lệ Mẫn rồi đáp “Không, em ấy không muốn vậy. Phải, tớ không nên làm thế. Tớ cần phải chấp nhận rằng: sống chết là quy luật, không nên phá vỡ.”
Trang Tiên Linh im lặng, thật sự cô cũng không biết cuối cùng việc hồi sinh người chết này có nên hay là không. Dù ngay lúc này, dự án đó chỉ gây ra những điều tiêu cực, nhưng nếu thành công, chẳng phải sẽ rất tốt khi không bao giờ phải sợ mất đi người yêu quý nữa sao?
Lúc đó bỗng Dị Quân hỏi “Suy nghĩ lúc nãy của cậu vẫn chưa nói ra, có thể cho tớ biết tiếp không? Vừa nãy tớ lỡ cắt ngang.”
“À không có gì. Tớ nghĩ suy luận tổ chức muốn thương lượng với cậu là hợp lý rồi. Bây giờ cậu đã quyết tâm không bị dụ dỗ thì có thể yên tâm rồi.” Trang Tiên Linh đáp.
“Hợp lý nhưng cũng chưa chắc là đúng mà. Cậu cứ nêu ý kiến, biết đâu lại có khả năng.”
“Thật ra suy nghĩ này của tớ có hơi suy diễn.”
“Không sao, cứ nói đi.”
“Tớ cho rằng, trợ lý của ba cậu chính là Viên Thượng.”
“Sao thế? Cảnh sát trưởng, nhìn nét mặt của ông không tốt.” Dị Quân hỏi.
“Có một vụ trộm xác lại xảy ra.” Tần Lỗi nói.
“Một vụ nữa ư?” Dị Quân ngạc nhiên, vừa mới xảy ra một vụ việc lớn như vậy, tổ chức đó vẫn dám tới đây trộm xác thì quả là không coi ai ra gì “Liệu có liên quan đến tổ chức không, hay là một kẻ khác?”
“Không có bằng chứng để liên hệ, nhưng tôi cho rằng là có liên quan.” Tần Lỗi nói “Cái xác đó là Trần Lệ Mẫn.”
Dị Quân ngồi phắt dậy, nhưng những vết thương đau nhói làm anh lại ngã xuống giường, anh hỏi “Khi nào? Tại sao?”
“Tôi vừa nhận được báo cáo thôi, không rõ cái xác bị trộm khi nào.” Tần Lỗi trả lời.
“Họ trông coi như vậy mà được đấy à?” Dị Quân tức giận nói.
“Ai mà nghĩ lại có người tới trộm xác chứ? Mà dù sao, người trông coi nhà xác vẫn sẽ bị kỉ luật. Nhưng điều đó không quan trọng, cái chính là tại sao. Tôi cho rằng liên quan đến Trần Lệ Mẫn lúc này là tổ chức kia. Tuy nhiên, không hiểu được cái xác của Trần Lệ Mẫn có giá trị gì với họ.” Tần Lỗi động não “Giờ thì tôi đoán là có lẽ họ sẽ dùng Trần Lệ Mẫn để thương lượng, đây không phải lần đầu tiên nhà họ Dị nhúng chàm vì muốn hồi sinh cô gái của mình.”
“Ông muốn cảnh báo tôi đấy à? Hay là cảnh cáo?” Dị Quân hỏi.
“Tùy cậu nghĩ thôi. Tôi sẽ tiếp tục điều tra và sẽ cho cậu biết nếu có phát hiện mới.” Tần Lỗi bước ra khỏi phòng.
Dị Quân nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi còn điều gì tệ hơn bây giờ nữa. Trần Lệ Mẫn đã chết, thậm chí thi thể của cô anh cũng không giữ được. Vừa nãy Tần Lỗi đã bảo có thể tổ chức sẽ đến tìm anh để đề nghị hợp tác. Anh cũng đã nghĩ về việc sẽ hồi sinh cho cô, trong thời gian ngắn ngủi ở trong phòng nghiên cứu của ba anh, Dị Quân đã thấy được công trình nghiên cứu vượt ngoài tầm hiểu biết kia.
Anh có niềm tin là nếu tiếp tục nghiên cứu, dự án đó chắc chắn sớm ngày thành công.
Sáng sớm hôm sau, Trang Tiên Linh tới thăm Dị Quân, anh nói lại với cô về việc thi thể của Trần Lệ Mẫn bị trộm mất.
“Cái gì? Sao lại thế?” Trang Tiên Linh ngạc nhiên, không tin vào tai mình.
“Tớ không biết, Tần Lỗi cũng không biết. Nhưng chắc là do tổ chức đã lấy đi. Tớ có nghe nói ba tớ có một người trợ lý ở thị trấn, chắc là hắn đã trộm mất thi thể.” Dị Quân nói.
Trang Tiên Linh cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói “Tớ có một ý nghĩ này, nhưng không biết có phải không.”
“Cậu cứ nói.”
“Về mặt lợi ích, rõ ràng việc trộm thi thể của em ấy chẳng được gì.”
“Không, Tần Lỗi nói là có thể dùng em ấy để thượng lượng với tớ.” Dị Quân nói.
“Phải, đúng rồi. Thế mà tớ không nghĩ ra. Nhưng mà… nếu đúng là như vậy thì cậu sẽ đồng ý chứ?” Trang Tiên Linh hỏi.
“Chuyện này… về mặt đạo đức thì tớ biết không nên tham gia. Nếu Tần Lỗi hỏi, thì tớ sẽ dứt khoát bảo “Không đời nào” rồi. Nhưng cậu là bạn lâu năm, nên tớ nói thẳng là tớ không biết.” Dị Quân chia sẻ.
“Ý cậu là cậu có thể sẽ tìm cách hồi sinh em ấy, như cái cách ba và ông nội cậu luôn cố gắng.” Trang Tiên Linh lo lắng.
“Tớ nghĩ vậy, ban đầu tớ đã không hiểu họ, nhưng giờ thì tớ đã biết tại sao họ lại bất chấp pháp luật và đạo đức để làm vậy. Nếu có một cách khác để làm em ấy sống lại thì tớ đã không ngần ngại rồi.” Dị Quân đáp.
“Chúng ta luôn sợ cái chết, dù là của bản thân hay của người xung quanh, tớ hiểu. Tớ cũng muốn có cách để Lệ Mẫn sống lại, nhưng có lẽ, đây là số phận rồi.” Trang Tiên Linh nói “Cậu nghĩ, em ấy có muốn chúng ta hồi sinh em ấy không?”
Dị Quân nhớ lại buổi ăn tối với Trần Lệ Mẫn rồi đáp “Không, em ấy không muốn vậy. Phải, tớ không nên làm thế. Tớ cần phải chấp nhận rằng: sống chết là quy luật, không nên phá vỡ.”
Trang Tiên Linh im lặng, thật sự cô cũng không biết cuối cùng việc hồi sinh người chết này có nên hay là không. Dù ngay lúc này, dự án đó chỉ gây ra những điều tiêu cực, nhưng nếu thành công, chẳng phải sẽ rất tốt khi không bao giờ phải sợ mất đi người yêu quý nữa sao?
Lúc đó bỗng Dị Quân hỏi “Suy nghĩ lúc nãy của cậu vẫn chưa nói ra, có thể cho tớ biết tiếp không? Vừa nãy tớ lỡ cắt ngang.”
“À không có gì. Tớ nghĩ suy luận tổ chức muốn thương lượng với cậu là hợp lý rồi. Bây giờ cậu đã quyết tâm không bị dụ dỗ thì có thể yên tâm rồi.” Trang Tiên Linh đáp.
“Hợp lý nhưng cũng chưa chắc là đúng mà. Cậu cứ nêu ý kiến, biết đâu lại có khả năng.”
“Thật ra suy nghĩ này của tớ có hơi suy diễn.”
“Không sao, cứ nói đi.”
“Tớ cho rằng, trợ lý của ba cậu chính là Viên Thượng.”