Chương 47: Trần Thanh Cốc Trở Về
Kế Hàn Phong lái xe ra sân bay để đón Viên Thượng và Dị Quang Bảo về nước. Bây giờ, thân phận Trần Thanh Cốc đã được lo liệu để trở nên hoàn toàn hợp pháp, Dị Quang Bảo cũng vừa tốt nghiệp xong nên tổ chức đã cho gọi về nước tham gia nghiên cứu.
Hắn đậu xe lại bên đường, nhìn về hướng sân bay, thấy được hai người bước tới. Một người tầm năm mươi, người còn lại tầm hai mươi. Họ là Vương Thiện và Trần Thanh Cốc.
“Chào chú Trương, cuối cùng cũng có thể gặp chú trực tiếp.” Dị Quang Bảo nói khi bước tới bên cạnh xe, tuy ở nước ngoài nhưng suốt thời gian qua cậu vẫn giữ liên lạc với Kế Hàn Phong. Và dù cậu ở gần Viên Thượng hơn, nhưng Dị Quang Bảo lại cảm thấy mình hợp với Kế Hàn Phong hơn.
“Đúng là lâu lắm rồi mới gặp mặt, lần cuối gặp thì cháu mới là đứa nhóc nhỏ xíu.” Kế Hàn Phong nói.
Dị Quang Bảo ngồi vào ghế bên cạnh Kế Hàn Phong, còn Viên Thượng ngồi phía sau.
“Cháu nghe chú Vương nói là cháu đã được phép tham gia nghiên cứu rồi đúng không?” Dị Quang Bảo hào hứng hỏi.
“Đúng rồi, chú Vương lừa cháu làm gì.” Kế Hàn Phong đáp.
“Vậy là cháu sắp có thể thực hiện tâm nguyện của ba mẹ rồi, thật là nôn nóng.” Dị Quang Bảo nói “Lúc còn đi học cháu đã học tập và nghiên cứu về dự án này, cũng đã có vài hướng để phát triển rồi, cháu tin là sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Thế thì tốt.” Kế Hàn Phong không rõ là Dị Quang Bảo thật sự là một thiên tài hay chỉ là tưởng bở, nhưng tốt nhất cứ động viên nó. “Chú đã sắp xếp cho cháu làm việc tại một công ty thiết bị y tế rồi.”
“Công ty đó đều là người của tổ chức à?”
“Không, nhưng cháu cần một công việc làm vỏ bọc.” Kế Hàn Phong giải thích.
“Ồ, cháu hiểu rồi, đó chỉ là công việc cho có thôi, còn việc chính vẫn là nghiên cứu cho tổ chức.” Dị Quang Bảo ngộ ra.
“Phải, nhưng đừng có qua loa quá kẻo bị đuổi việc thì khổ.” Kế Hàn Phong dặn dò.
Về đến nơi trú ẩn, Viên Thượng liền hỏi “Trần Lệ Mẫn vẫn ở đó chứ?”
“Ai đem đi làm gì. Yên tâm, vẫn tốt như mới.” Kế Hàn Phong trả lời.
Viên Thượng liền xuống xe bước vào trong, Dị Quang Bảo nhìn theo tò mò “Ơ, mẹ của cháu cơ mà, làm gì chú ấy nóng lòng hơn cả cháu vậy?”
“Thật ra, chuyện lâu lắm rồi, chú ấy và ba cháu đều thích cô ấy. Bố cháu thì thành công, còn cậu ta là thằng thất bại. Nói chung thì cậu ta đáng thương lắm rồi, đừng hỏi nhiều về việc đó.” Kế Hàn Phong thấy khá thú vị khi không cần phải nói dối nhưng vẫn thống nhất với câu chuyện họ đã bịa ra.
“Ra vậy. Cháu cũng vào thăm mẹ cháu đây, chú đi cùng chứ?”
“Mẹ cháu liên quan gì đến chú đâu?”
“Cũng phải, vậy gặp lại chú sau, chúng ta sẽ bàn về nghiên cứu của tổ chức.”
“Nghiên cứu đó cũng đâu liên quan đến chú, bàn với Vương Thiện kìa.” Kế Hàn Phong nói.
Cả ngày hôm đó, Viên Thượng và Dị Quang Bảo đã trao đổi với tổ chức các hướng phát triển nghiên cứu. Mọi người đều trầm trồ trước các ý kiến của Dị Quang Bảo. Một lần nữa, các nhà nghiên cứu của tổ chức phải công nhận rằng dự án này sinh ra là dành cho nhà họ Dị.
Sáng hôm sau, Kế Hàn Phong bảo sẽ đưa Dị Quang Bảo đến công ty. “Thanh Cốc, đi làm thôi nào.”
“Sẵn sàng rồi thưa chú.” Dị Quang Bảo hăng hái.
“Để cháu không phải mất thời gian vô mấy việc vớ vẩn, chú đã lo cho cháu một chức quản lý, thời gian linh động.” Kế Hàn Phong nói.
“Mới ra trường đã có ngay chức quản lý, chú lợi hại vậy à?” Dị Quang Bảo trầm trồ.
“Đúng, tất nhiên là lợi hại rồi.” Kế Hàn Phong tự hào.
“Nhưng chú có nghĩ mọi người sẽ không phục không?”
“Không phục thì họ làm được gì chứ, cứ vỗ ngực bảo cháu có ô to đấy, làm gì nhau nào. Vả lại với tài năng của cháu thì họ sớm muộn gì họ cũng phải công nhận thôi.”
“Chú nói phải, sao cháu phải sợ chứ.” Dị Quang Bảo nghe theo lời của Kế Hàn Phong.
May mắn là mọi người không ai có ý kiến gì về việc một lính mới bỗng nhảy vào làm quản lý ngay. Có lẽ bọn họ cũng tự hiểu là cậu có người chống lưng.
Dị Quang Bảo thấy mừng vì điều đó. Dù cậu đồng ý với Kế Hàn Phong là có bị phản đối thì cứ việc tự hào bảo mình được nâng đỡ, nhưng để có cái tự tin nói thẳng như vậy quả là cũng không dễ.
Cậu có thể thấy một số ánh mắt hoài nghi và không phục, Dị Quang Bảo quyết tâm trong một tuần phải dẹp bỏ tất cả. Ngay lập tức, cậu bắt tay vào công việc. Đây là phòng chuyên về mảng y sinh nên Dị Quang Bảo giống như cá gặp nước, dễ dàng giải quyết mọi thứ.
Với bộ óc thiên tài của mình, đáng lẽ cậu có thể học vượt và hoàn thành chương trình đại học từ sớm, nhưng Dị Quang Bảo muốn học hành một cách nhàn nhã để dành thời gian nghiên cứu hồi sinh người chết. Viên Thượng cũng không muốn cậu gây quá nhiều sự chú ý.
Và vượt ngoài mong đợi, chỉ vài ngày, cả phòng đều công nhận cậu xứng đáng với vị trí quản lý, thậm chí có người còn nói cậu xứng đáng được làm giám đốc.
Hắn đậu xe lại bên đường, nhìn về hướng sân bay, thấy được hai người bước tới. Một người tầm năm mươi, người còn lại tầm hai mươi. Họ là Vương Thiện và Trần Thanh Cốc.
“Chào chú Trương, cuối cùng cũng có thể gặp chú trực tiếp.” Dị Quang Bảo nói khi bước tới bên cạnh xe, tuy ở nước ngoài nhưng suốt thời gian qua cậu vẫn giữ liên lạc với Kế Hàn Phong. Và dù cậu ở gần Viên Thượng hơn, nhưng Dị Quang Bảo lại cảm thấy mình hợp với Kế Hàn Phong hơn.
“Đúng là lâu lắm rồi mới gặp mặt, lần cuối gặp thì cháu mới là đứa nhóc nhỏ xíu.” Kế Hàn Phong nói.
Dị Quang Bảo ngồi vào ghế bên cạnh Kế Hàn Phong, còn Viên Thượng ngồi phía sau.
“Cháu nghe chú Vương nói là cháu đã được phép tham gia nghiên cứu rồi đúng không?” Dị Quang Bảo hào hứng hỏi.
“Đúng rồi, chú Vương lừa cháu làm gì.” Kế Hàn Phong đáp.
“Vậy là cháu sắp có thể thực hiện tâm nguyện của ba mẹ rồi, thật là nôn nóng.” Dị Quang Bảo nói “Lúc còn đi học cháu đã học tập và nghiên cứu về dự án này, cũng đã có vài hướng để phát triển rồi, cháu tin là sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Thế thì tốt.” Kế Hàn Phong không rõ là Dị Quang Bảo thật sự là một thiên tài hay chỉ là tưởng bở, nhưng tốt nhất cứ động viên nó. “Chú đã sắp xếp cho cháu làm việc tại một công ty thiết bị y tế rồi.”
“Công ty đó đều là người của tổ chức à?”
“Không, nhưng cháu cần một công việc làm vỏ bọc.” Kế Hàn Phong giải thích.
“Ồ, cháu hiểu rồi, đó chỉ là công việc cho có thôi, còn việc chính vẫn là nghiên cứu cho tổ chức.” Dị Quang Bảo ngộ ra.
“Phải, nhưng đừng có qua loa quá kẻo bị đuổi việc thì khổ.” Kế Hàn Phong dặn dò.
Về đến nơi trú ẩn, Viên Thượng liền hỏi “Trần Lệ Mẫn vẫn ở đó chứ?”
“Ai đem đi làm gì. Yên tâm, vẫn tốt như mới.” Kế Hàn Phong trả lời.
Viên Thượng liền xuống xe bước vào trong, Dị Quang Bảo nhìn theo tò mò “Ơ, mẹ của cháu cơ mà, làm gì chú ấy nóng lòng hơn cả cháu vậy?”
“Thật ra, chuyện lâu lắm rồi, chú ấy và ba cháu đều thích cô ấy. Bố cháu thì thành công, còn cậu ta là thằng thất bại. Nói chung thì cậu ta đáng thương lắm rồi, đừng hỏi nhiều về việc đó.” Kế Hàn Phong thấy khá thú vị khi không cần phải nói dối nhưng vẫn thống nhất với câu chuyện họ đã bịa ra.
“Ra vậy. Cháu cũng vào thăm mẹ cháu đây, chú đi cùng chứ?”
“Mẹ cháu liên quan gì đến chú đâu?”
“Cũng phải, vậy gặp lại chú sau, chúng ta sẽ bàn về nghiên cứu của tổ chức.”
“Nghiên cứu đó cũng đâu liên quan đến chú, bàn với Vương Thiện kìa.” Kế Hàn Phong nói.
Cả ngày hôm đó, Viên Thượng và Dị Quang Bảo đã trao đổi với tổ chức các hướng phát triển nghiên cứu. Mọi người đều trầm trồ trước các ý kiến của Dị Quang Bảo. Một lần nữa, các nhà nghiên cứu của tổ chức phải công nhận rằng dự án này sinh ra là dành cho nhà họ Dị.
Sáng hôm sau, Kế Hàn Phong bảo sẽ đưa Dị Quang Bảo đến công ty. “Thanh Cốc, đi làm thôi nào.”
“Sẵn sàng rồi thưa chú.” Dị Quang Bảo hăng hái.
“Để cháu không phải mất thời gian vô mấy việc vớ vẩn, chú đã lo cho cháu một chức quản lý, thời gian linh động.” Kế Hàn Phong nói.
“Mới ra trường đã có ngay chức quản lý, chú lợi hại vậy à?” Dị Quang Bảo trầm trồ.
“Đúng, tất nhiên là lợi hại rồi.” Kế Hàn Phong tự hào.
“Nhưng chú có nghĩ mọi người sẽ không phục không?”
“Không phục thì họ làm được gì chứ, cứ vỗ ngực bảo cháu có ô to đấy, làm gì nhau nào. Vả lại với tài năng của cháu thì họ sớm muộn gì họ cũng phải công nhận thôi.”
“Chú nói phải, sao cháu phải sợ chứ.” Dị Quang Bảo nghe theo lời của Kế Hàn Phong.
May mắn là mọi người không ai có ý kiến gì về việc một lính mới bỗng nhảy vào làm quản lý ngay. Có lẽ bọn họ cũng tự hiểu là cậu có người chống lưng.
Dị Quang Bảo thấy mừng vì điều đó. Dù cậu đồng ý với Kế Hàn Phong là có bị phản đối thì cứ việc tự hào bảo mình được nâng đỡ, nhưng để có cái tự tin nói thẳng như vậy quả là cũng không dễ.
Cậu có thể thấy một số ánh mắt hoài nghi và không phục, Dị Quang Bảo quyết tâm trong một tuần phải dẹp bỏ tất cả. Ngay lập tức, cậu bắt tay vào công việc. Đây là phòng chuyên về mảng y sinh nên Dị Quang Bảo giống như cá gặp nước, dễ dàng giải quyết mọi thứ.
Với bộ óc thiên tài của mình, đáng lẽ cậu có thể học vượt và hoàn thành chương trình đại học từ sớm, nhưng Dị Quang Bảo muốn học hành một cách nhàn nhã để dành thời gian nghiên cứu hồi sinh người chết. Viên Thượng cũng không muốn cậu gây quá nhiều sự chú ý.
Và vượt ngoài mong đợi, chỉ vài ngày, cả phòng đều công nhận cậu xứng đáng với vị trí quản lý, thậm chí có người còn nói cậu xứng đáng được làm giám đốc.