Chương 56: Tư Không Minh
Trời trong xanh, mây trắng chầm chầm trôi, cơn gió mát rượi nhè nhẹ thổi qua. Con đường đầy cỏ, có những hàng cây xanh đổ bóng dưới ánh mặt trời chói chang.
Đó là những gì Tư Không Liên quan sát được trong lúc chờ Dị Quang Bảo gặp lại gia đình, cô đoán đó là một cảnh tượng rất sướt mướt.
Phía trong nhà, cả Dị Quân, Dị Quang Bảo và Trang Tiên Linh đều đã trải qua các cảm xúc ngạc nhiên, hoang mang, hạnh phúc. Và bây giờ, sau khi đã xong phần hội ngộ, Dị Quân hỏi “Vậy là con đã bị người của tổ chức đó bắt đi ư?”
“Đúng vậy. Nhưng thời gian qua con vẫn sống rất tốt, họ đào tạo để con trở thành nhà nghiên cứu thay thế cho ông nội.” Dị Quang Bảo đáp.
“Hai người đó, có lẽ nào là Viên Thượng và Kế Hàn Phong?” Trang Tiên Linh đoán.
“Có thể, vì trong chỗ trú ẩn, chú Vương Thiện có giữ thi thể của cô Trần Lệ Mẫn.” Dị Quang Bảo nói.
“Vậy thì chắc chắn Vương Thiện là Viên Thượng rồi.” Dị Quân kết luận.
Cổng chính nhà họ Dị mở ra, Tư Không Liên đi về phía đó. “Thanh Cốc, à không, Quang Bảo chứ, có vẻ gia đình hội ngộ hạnh phúc rồi nhỉ.”
“Phải, cảm ơn cậu, Tư Không Liên, nếu không nhờ cậu thì bây giờ tớ vẫn bị chú Vương lừa.” Dị Quang Bảo nói.
“Vậy ra cháu không phải sinh viên làm luận văn.” Dị Quân nói.
“Lúc đó cháu nghĩ nếu nói thẳng thì chắc sẽ hơi rắc rối, với lại cũng không chắc suy đoán của cháu có đúng không.” Tư Không Liên giải thích. “Mọi người lâu ngày không gặp lại, cứ tiếp tục ở bên nhau đi. Quang Bảo, cậu nghỉ vài ngày cũng không sao.”
“Thật ra, bọn chú định tới thành phố của cháu.” Dị Quân nói.
“Tại sao? Đừng nói là chú định đối đầu với tổ chức đó đấy nhé.” Tư Không Liên ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ít nhất cũng phải bắt được Viên Thượng và Kế Hàn Phong.” Dị Quân nói.
“Việc này nguy hiểm lắm, một mình gia đình chú không đối phó được đâu.” Tư Không Liên góp ý.
“Phải đó, ba mẹ tới đó tạm thời đừng làm gì cả, chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp tố cáo tổ chức.” Dị Quang Bảo nói. “Con sẽ tìm cách liên hệ và bắt tên đầu sỏ, lúc đó thì cả tổ chức sẽ sụp đổ.”
Dị Quân bàn với Trang Tiên Linh một lúc rồi quyết định nghe theo lời của Dị Quang Bảo. Tư Không Liên cảm thấy kế hoạch của cậu dù nghe có vẻ hợp lý nhưng không chắc liệu có khả thi không. Cô cảm thấy nên can thiệp vào việc này, để đối đầu với tổ chức lớn mạnh thế này, cần phải có thế lực của nhà Tư Không.
Thế là sau khi về thành phố, gia đình họ Dị đi đặt phòng khách sạn, còn Tư Không Liên liền về nhà đi tìm Tư Không Minh. Lúc này, anh ta đang ở trong phòng làm việc xử lý công việc. Khi Tư Không Liên bước vào, vị chủ tịch vẫn cắm cúi đọc báo cáo.
“Ồ, hiếm lắm mới thấy em về nhà giờ này đấy” Tư Không Minh ngẩng đầu lên. “Chắc là có chuyện gì quan trọng à?”
“Phải, chuyện này rất lớn, cần phải bàn gấp với anh đây.” Tư Không Liên kéo ghế ngồi đối diện với Tư Không Minh.
“Em nói đi.”
“Chuyện là thế này, em vừa phát hiện ra một tổ chức đang nghiên cứu hồi sinh người chết. Cái đáng nói là tổ chức này hoạt động phi pháp, chúng làm những trò trộm mộ, bắt cóc đủ cả. Hơn nữa gần đây còn nghĩ ra trò lấy mạng người này trao cho người khác.” Dù chi tiết cuối Dị Quang Bảo đã nói chỉ là ý tưởng nhưng cô tin chắc đó là những gì đang diễn ra.
“Anh tưởng đã bảo em đừng quan tâm đến những chuyện rắc rối này rồi cơ mà.” Tư Không Minh tỏ ý không hài lòng.
“Em biết chứ, thật ra việc này em tình cờ biết được thôi. Nhưng lỡ biết rồi thì không thể làm ngơ được, anh có thể giúp điều tra về tổ chức này không, chúng ta có lực lượng tình báo riêng mà phải không?” Tư Không Liên nói.
“Không phải lực lượng tình báo, chỉ là đội thám tử chuyên điều tra vì mục đích kinh tế thôi. Những chuyện thế này cứ để cảnh sát lo liệu thì hơn.” Tư Không Minh nói. “Có thể kể anh nghe em biết được việc này từ đâu không?”
“Từ một nhân viên mới tên là Trần Thanh Cốc, thật ra cậu ấy là Dị Quang Bảo, cháu cố của giáo sư Dị Ninh, cháu nội của giáo sư Dị Lương Tân và là con trai của thầy Dị Quân.” Tư Không Liên trả lời. “Cậu ấy bị tổ chức bắt cóc để tiếp tục nghiên cứu, mới hôm nay đã nhớ ra kí ức.”
“Nhớ ra kí ức, là cậu ta bị mất trí nhớ à?” Tư Không Minh hỏi.
“Đúng rồi, lúc bị bắt cóc thì cậu ta mất trí nhớ.” Tư Không Liên nhận ra mình đang kể khá lủng củng và thiếu ý “Tóm lại là thế đấy.”
“Hiểu rồi, là Trần Thanh Cốc. Vậy là cậu ấy đang dự định sẽ làm nội gián trong tổ chức đúng chứ?”
“Kế hoạch của cậu ấy là thế, nhưng em cảm giác việc đó khó thành công được, lại còn rất nguy hiểm. Công ty chúng ta từng đối phó với nhiều kẻ nguy hiểm rồi, em nghĩ anh sẽ có kinh nghiệm đối phó với bọn tội phạm này nên muốn xin giúp đỡ.” Tư Không Liên nói.
“Đáng tiếc là, Dị Quang Bảo sẽ thất bại thôi.” Tư Không Minh nói.
“Em biết khả năng đó rất lớn nên mới nhờ anh giúp đỡ đây.”
“Em cũng lớn rồi, chắc đây là lúc anh nên kể với em về chuyện của nhà Tư Không.”
Đó là những gì Tư Không Liên quan sát được trong lúc chờ Dị Quang Bảo gặp lại gia đình, cô đoán đó là một cảnh tượng rất sướt mướt.
Phía trong nhà, cả Dị Quân, Dị Quang Bảo và Trang Tiên Linh đều đã trải qua các cảm xúc ngạc nhiên, hoang mang, hạnh phúc. Và bây giờ, sau khi đã xong phần hội ngộ, Dị Quân hỏi “Vậy là con đã bị người của tổ chức đó bắt đi ư?”
“Đúng vậy. Nhưng thời gian qua con vẫn sống rất tốt, họ đào tạo để con trở thành nhà nghiên cứu thay thế cho ông nội.” Dị Quang Bảo đáp.
“Hai người đó, có lẽ nào là Viên Thượng và Kế Hàn Phong?” Trang Tiên Linh đoán.
“Có thể, vì trong chỗ trú ẩn, chú Vương Thiện có giữ thi thể của cô Trần Lệ Mẫn.” Dị Quang Bảo nói.
“Vậy thì chắc chắn Vương Thiện là Viên Thượng rồi.” Dị Quân kết luận.
Cổng chính nhà họ Dị mở ra, Tư Không Liên đi về phía đó. “Thanh Cốc, à không, Quang Bảo chứ, có vẻ gia đình hội ngộ hạnh phúc rồi nhỉ.”
“Phải, cảm ơn cậu, Tư Không Liên, nếu không nhờ cậu thì bây giờ tớ vẫn bị chú Vương lừa.” Dị Quang Bảo nói.
“Vậy ra cháu không phải sinh viên làm luận văn.” Dị Quân nói.
“Lúc đó cháu nghĩ nếu nói thẳng thì chắc sẽ hơi rắc rối, với lại cũng không chắc suy đoán của cháu có đúng không.” Tư Không Liên giải thích. “Mọi người lâu ngày không gặp lại, cứ tiếp tục ở bên nhau đi. Quang Bảo, cậu nghỉ vài ngày cũng không sao.”
“Thật ra, bọn chú định tới thành phố của cháu.” Dị Quân nói.
“Tại sao? Đừng nói là chú định đối đầu với tổ chức đó đấy nhé.” Tư Không Liên ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ít nhất cũng phải bắt được Viên Thượng và Kế Hàn Phong.” Dị Quân nói.
“Việc này nguy hiểm lắm, một mình gia đình chú không đối phó được đâu.” Tư Không Liên góp ý.
“Phải đó, ba mẹ tới đó tạm thời đừng làm gì cả, chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp tố cáo tổ chức.” Dị Quang Bảo nói. “Con sẽ tìm cách liên hệ và bắt tên đầu sỏ, lúc đó thì cả tổ chức sẽ sụp đổ.”
Dị Quân bàn với Trang Tiên Linh một lúc rồi quyết định nghe theo lời của Dị Quang Bảo. Tư Không Liên cảm thấy kế hoạch của cậu dù nghe có vẻ hợp lý nhưng không chắc liệu có khả thi không. Cô cảm thấy nên can thiệp vào việc này, để đối đầu với tổ chức lớn mạnh thế này, cần phải có thế lực của nhà Tư Không.
Thế là sau khi về thành phố, gia đình họ Dị đi đặt phòng khách sạn, còn Tư Không Liên liền về nhà đi tìm Tư Không Minh. Lúc này, anh ta đang ở trong phòng làm việc xử lý công việc. Khi Tư Không Liên bước vào, vị chủ tịch vẫn cắm cúi đọc báo cáo.
“Ồ, hiếm lắm mới thấy em về nhà giờ này đấy” Tư Không Minh ngẩng đầu lên. “Chắc là có chuyện gì quan trọng à?”
“Phải, chuyện này rất lớn, cần phải bàn gấp với anh đây.” Tư Không Liên kéo ghế ngồi đối diện với Tư Không Minh.
“Em nói đi.”
“Chuyện là thế này, em vừa phát hiện ra một tổ chức đang nghiên cứu hồi sinh người chết. Cái đáng nói là tổ chức này hoạt động phi pháp, chúng làm những trò trộm mộ, bắt cóc đủ cả. Hơn nữa gần đây còn nghĩ ra trò lấy mạng người này trao cho người khác.” Dù chi tiết cuối Dị Quang Bảo đã nói chỉ là ý tưởng nhưng cô tin chắc đó là những gì đang diễn ra.
“Anh tưởng đã bảo em đừng quan tâm đến những chuyện rắc rối này rồi cơ mà.” Tư Không Minh tỏ ý không hài lòng.
“Em biết chứ, thật ra việc này em tình cờ biết được thôi. Nhưng lỡ biết rồi thì không thể làm ngơ được, anh có thể giúp điều tra về tổ chức này không, chúng ta có lực lượng tình báo riêng mà phải không?” Tư Không Liên nói.
“Không phải lực lượng tình báo, chỉ là đội thám tử chuyên điều tra vì mục đích kinh tế thôi. Những chuyện thế này cứ để cảnh sát lo liệu thì hơn.” Tư Không Minh nói. “Có thể kể anh nghe em biết được việc này từ đâu không?”
“Từ một nhân viên mới tên là Trần Thanh Cốc, thật ra cậu ấy là Dị Quang Bảo, cháu cố của giáo sư Dị Ninh, cháu nội của giáo sư Dị Lương Tân và là con trai của thầy Dị Quân.” Tư Không Liên trả lời. “Cậu ấy bị tổ chức bắt cóc để tiếp tục nghiên cứu, mới hôm nay đã nhớ ra kí ức.”
“Nhớ ra kí ức, là cậu ta bị mất trí nhớ à?” Tư Không Minh hỏi.
“Đúng rồi, lúc bị bắt cóc thì cậu ta mất trí nhớ.” Tư Không Liên nhận ra mình đang kể khá lủng củng và thiếu ý “Tóm lại là thế đấy.”
“Hiểu rồi, là Trần Thanh Cốc. Vậy là cậu ấy đang dự định sẽ làm nội gián trong tổ chức đúng chứ?”
“Kế hoạch của cậu ấy là thế, nhưng em cảm giác việc đó khó thành công được, lại còn rất nguy hiểm. Công ty chúng ta từng đối phó với nhiều kẻ nguy hiểm rồi, em nghĩ anh sẽ có kinh nghiệm đối phó với bọn tội phạm này nên muốn xin giúp đỡ.” Tư Không Liên nói.
“Đáng tiếc là, Dị Quang Bảo sẽ thất bại thôi.” Tư Không Minh nói.
“Em biết khả năng đó rất lớn nên mới nhờ anh giúp đỡ đây.”
“Em cũng lớn rồi, chắc đây là lúc anh nên kể với em về chuyện của nhà Tư Không.”